Người Săn Ác Quỷ

Chương 66

Sau khi kì thi đại học kết thúc, chúng tôi chỉ là đến trường theo lịch, đi trễ cũng không ai quản, ăn mặc không ngay ngắn cũng không ai trừ điểm. Tôi mặc quần áo thường, ngồi trên bàn. mở toang cửa sổ.

“ Ái da.... Lạnh chết đi được!"

“ Này, là ai? Là ai mở cửa sổ?"

“ Đóng cửa sổ lại!"

Tuy tiếng phản đối vang lên xung quanh tôi, nhưng tôi vẫn ngồi yên bất động, có người nắm vai tôi.

“ Lớp phó, bỏ tay ra."

“ A! Sao cậu biết? Có phải mắt mọc sau gáy không?"

Lớp phó huơ tay qua, xem sau gáy tôi có con mắt nào không, tôi nắm chặt tay cậu ấy: “ Đừng động vào tôi." Nói rồi, bước ra ngoài lớp. Chính lức y đi lên sân thượng, sau lưng có tiếng bước chân lịch bịch. Tú Nhi chạy đến bên tôi, há miệng thở.

“ Chuyện gì thế?" Tôi hỏi.

“ Cậu đoán xem chuyện gì? Tớ từ chỗ Thái Nguyên nghe được, chú cũng nói với tớ.... Rốt cuộc là chuyện gì thế? Cậu rốt cuộc bị sao thế? Hơn nữa, chứ rất lo cho cậu. Tại sao, cậu lại chia tay với Ngân Hách?"

“ Câm miệng!" Là tôi.

Tú Nhi vẫn trừng mắt nhìn, sau đó nó thở dài. “ Tớ tuy là bạn cậu, nhưng tớ quả thật không hiểu cậu. Không, thỉnh thoảng, tớ cảm thấy cậu rất đáng sợ."

“.... “

“ Nói chia tay là chia tay mà không hề chớp mắt. Cậu thật sự đáng sợ.... Nhưng, tớ cũng cảm thấy cậu rất đáng thương, cậu cố nén nước mắt trước mặt tớ. Cậu rốt cuộc muốn nhốt mình ở đâu?"

“... “

Cửa khoá rồi.

Không biết là ai khoá cửa đi lên sân thượng, tôi đẩy nhẹ Tú Nhi ra sau lưng mình, đạp mạnh cửa. Cánh cửa vang lên một tiếng dữ dội, xem ra, nó lung lay sắp đổ, tôi đá thêm một cú nữa, cửa mới mở ra. Tú Nhi đứng sau lưng tôi, nhìn tôi kinh ngạc.

“ Cậu... cậu muốn giải quyết....chuyện này thế nào?"

“ Bồi thường là được rồi."

“ A, phải..ơ..." Tú Nhi lắp bắp. “ Lâu....lâu lắm rồi không nhìn thấy....dáng vẻ....như thế này của cậu.....có chút không quen."

Tôi đi trên lan can, nhìn xuống sân trường.

“ Nguy hiểm đấy!" Tú Nhi nắm chặt tôi, la lớn.

“ Từ trên này rơi xuống có chết không nhỉ....?" Tôi hỏi mơ hồ.

“ Cái gì?"

“ Ngã xuống thì sao?"

“ Thật là, cậu rốt cuộc bị sao thế?" Tú Nhi vừa tức giận, vừa hoảng hốt, hét lớn. Tôi từ từ quay đầu lại nhìn Tú Nhi, nhoẻn miệng cười:

“ Tớ sẽ không chết. Bởi vì, tớ còn một việc chưa làm xong."

“ Cường Thịnh Phái...."

Tú Nhi cẩn thận dò hỏi, tôi khẽ gật đầu.

Trong đầu hình như bỗng loé lên điều gì, nó nắm chặt tay tôi, hỏi:" Lẽ nào! Phải chăng... Hạ Ngân Hách là người của Cường Thịnh Phái....?"

“...."

“ Này, có thật không?" Tú Nhi há hốc mồm.

“ Cảm giác của cậu thật nhạy bén."

“ Này, Thái Nguyên cũng biết rồi chứ?"

“ Chưa...."

“ Này, cậu không sao chứ? Cậu vẫn tốt chứ? Có thở được không?"

“ Tớ không muốn thở, nhưng tự nhiên vẫn thở."

“ Trời ơi, ông trời cũng quá vô tình. Ông trời không việc gì làm hay sao, lại lấy số mạng người ta để đùa?"

“... “

“ Hai người sao có thể xảy ra tình cảnh này? Đây cũng có thể là sự trùng hợp kỳ lạ. Ngân Hách lại là người của Cường Thịnh Phái.... Sao có thể xảy ra chuyện đáng sợ thế chứ?..."

Tôi hy vọng cậu ấy chỉ là thuộc hạ Cường Thịnh Phái, có thể bảo cậu ấy rời bỏ tổ chức. Nhưng cậu ấy lại là người thừa kế Cường Thịnh Phái, dòng máu Cường Thịnh Phái đang chảy trong người Ngân Hách! Người......tôi phải giết chính là..... chính là.....

Két. Cửa sân thượng từ từ mở, tôi cảm thấy cả người tê cứng, còn Tú Nhi thì sững sờ.

“ Có thể tránh mặt một chút không?" Ngân Hách nói với Tú Nhi. cậu ấy gầy đi nhiều.

Tôi nói bình thản: “ Tú Nhi, cậu đừng đi. Tớ không có chuyện gì nói với cậu ta cả."

“ Tớ có lời muốn nói. Lý Tú Nhi, cậu đi chỗ khác đi. Tớ có vài lời muốn nói với cô ấy."

Tú Nhi rút tay ra khỏi tay tôi.

“ Đừng đi."

Nghe tôi nói lớn, Tú Nhi lắc đầu: “ Hai người nói chuyện đi."

“ Tớ không có gì để nói."

“ Thế thì cậu nghe Ngân Hách nói." Nói rồi, nó đi khỏi sân thượng.

Trên sân thượng chỉ còn hai đứa chúng tôi.

Tôi không có gì để nói, cũng không muốn nghe gì.

Ngân Hách nhìn tôi, còn tôi lại nhìn bầu trời. Cổ họng giống như mọc lên cây gai vậy, nghẹn ngào.

“ Tại sao cậu không nói cho tớ biết lý do thật sự mà cậu chia tay tớ?" Ngân Hách lên tiếng trước. “ Còn nếu có một lý do nào, tại sao không cho tớ cơ hội để biện hộ cho mình?"

“ Là ý gì? "

“ Nếu cậu nói với tớ...Tớ....tớ là người cậu tốn trăm phương ngàn kế để giết cho bằng được, thì ít nhất, tớ có thể giải thích....Sao ngay cả cơ hội này, cậu cũng không cho tớ."

“ Cậu biết cũng không có tác dụng gì." Tôi vẫn lạnh lùng.

“ Cậu không nói gì cả, cứ thế quay lưng đi. Đây là kết cục cậu muốn à?"

“ Cậu còn mong ước gì nữa."

“ Đừng cố nén nữa. Chúng ta lại sống cùng nhau, lại ờ bên nhau như trước đây. “

“ Sống thế nào? Tớ sao có thể đối mặt với cậu? Trong người cậu đang chảy dòng máu của bọn người đã giết mẹ tớ! Thế, mẹ tớ há chẳng phải quá đáng thương sao. Tớ sao có thể làm thế được?"

“ Chỉ cần....ở bên nhau là được rồi..."

Tôi tránh ánh mắt đau thương của Ngân Hách. Đừng nhìn tôi với ánh mắt đau thương đó, từ nay về sau, chúng ta, ai cũng đừng thương hại đối phương.

“ Tớ không được. Chỉ cần gần cậu một ngày, tôi sẽ bị cảm giác có tôi hành hạ một ngày. Cho nên...."

“..." Ngân Hách đợi tôi nói tiếp.

“ Đừng chạm vào tôi, cũng đừng nhìn tôi. Giống như giữa hai chúng ta chưa từng xảy ra chuyện gì, như không lưu lại hồi ức gì.... cứ như thế mà sống tiếp."

Tôi quyết định mang nỗi đau thấp thỏm, lo lắng đó sống suốt cuộc đời. Báo thù? Cho dù, tôi báo thù rồi, cũng không thể thay đổi được gì. Cho nên, tôi từ bỏ rồi, và từ bỏ luôn Ngân Hách, tôi từ bỏ báo thù, chỉ là vì gặp phải một Hạ Ngân Hách. Ôi, thật là hỗn loạn quá.

“ Từ bỏ....báo thù rồi à?" Ngân Hách hỏi ngập ngừng.

“ Ừ, bỏ rồi."

Nếu tớ giết cậu, tớ cũng sẽ không sống nổi, cậu không hiểu à?

“ Tớ không muốn sống nữa." Ngân Hách bỗng nói.

“ Cái gì?..." Tôi tròn mắt.

Vẻ mặt buồn của Ngân Hách biến mất tăm, thay vào đó là vẻ mặt lạnh lùng.

“ Cậu không thể bỏ qua cho người giết mẹ cậu đâu. Tớ lại sẽ giết người lần nữa, để tổ chức tồn tại tiếp tục. Cậu sao có thể dễ dàng từ bỏ chứ?"

Rốt cuộc....rốt cuộc đang nói gì.....Tôi sa sầm nét mặt. Nhưng, Ngân Hách vẫn nói tiếp.

“ Giống như cậu nói, tớ trở về tổ chức. Không biết sẽ còn bao nhiêu người chết dưới tay tớ."

“ Sao có thể!"

“ Tớ là loại người đó. Bây giờ, cậu chọn lựa đi. Hoặc báo thì, hay là từ bỏ báo thù, đứng khoanh tay nhìn tớ giết người khác."

“ Cậu?"

Ngân Hách bật cười.

Cười? Lúc nãy còn khẩn cầu tôi cho hắn cơ hội giải thích, nhưng bây giờ lại cười như không có chuyện gì? Tim tôi đau dữ dội như thế..... Nhưng hắn lại dửng dưng cười như thế? Hắn biết rõ, tôi đã từ bỏ báo thù trong tâm trạng thế nào, hắn lại.....

“ Hạ Ngân Hách, cậu...."

“ Từ bỏ báo thì thì chán quá."

“ Cái gì?"

“ Tại sao phải từ bỏ chứ? Nếu cậu từ bỏ báo thù, thế thì tôi đành phải trút giận lên người khác vậy."

Hình như, vẻ mặt đau buồn lúc nãy chỉ là diễn kịch. Người bây giờ đang nhìn tôi, nói về mình với tôi mới chính là hắn thật sự. Nếu tôi không giết hắn, hắn sẽ đi giết người khác, sẽ làm người khác lâm vào tình cảnh như tôi.

Nắm tay đang nắm chặt của tôi run lên, Ngân Hách nhìn tôi với ánh mắt sáo rỗng.

“ Hạ Ngân Hách, cậu...."

“ Nói đi."

“ Tôi tuyệt đối không tha cho cậu, Hạ Ngân Hách! Tuyệt đối không tha cho cậu!"

“ Cậu từng nghĩ sẽ tha thứ cho tớ à?"

Lời nói của Ngân Hách giống như mũi tên xuyên qua tim tôi lần nữa. Giống như đang nhìn mình trong gương vậy, vẻ mặt Ngân Hách cũng trở nên lạnh lùng như tôi.

“ Cậu đã đập tan hết tất cả lưu luyến của tôi đối với cậu."

“ Thế thì thật cảm ơn cậu. Tôi sẽ đợi cậu, nhất định đừng để tôi thất vọng."

“ Cậu! Tôi phải tự tay giết chết cậu." Tôi hét lên với Ngân Hách và định rời khỏi sân thượng, Ngân Hách liền nắm chặt lấy cổ tay của tôi:

“ Cậu nói lời phải giữ lấy lời đấy."
Tác giả : Lý Thảo Nhã
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại