Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc
Chương 432: Vui mừng đến phát điên
Hoan Nhan nở nụ cười tươi rói, chạy đến bên Thân Tống Hạo, miệng nói, tay chỉ vào một thiếu niên đứng cách đó không xa, ý cười đã tràn đầy nơi khóe mắt: "Quân tử yếu thành nhân chi mỹ" (*)... Anh không thấy đứa nhỏ Dật Lan kia à..."
(*) “Quân tử muốn kết thân với người đẹp" - câu này của Hoan Nhan muốn nói về Dật Lan - Đâu Đâu ngày trước - muốn theo đuổi cô em gái nuôi Thiên Ái - bé gái Nữu Nữu trong cặp sinh đôi, con của vợ chồng Hoan Nhan)
Nụ cười của Hoan Nhan càng thêm rực rỡ, cùng Thân Tống Hạo nhìn sang phía bên kia, không khỏi thở dài: "Chỉ có điều, nha đầu Thiên Ái kia thật giống em, mồm miệng cứ im thít như con hến (*) ấy thôi..."
(*) Nguyên văn: quả bí.
Thân Tống Hạo nghe xong lời này, cũng lập tức cười rộ lên. Hoan Nhan thấy ông xã cười to, không khỏi trừng mắt: "Anh cười cái gì?"
Thân Tống Hạo cúi người, tới gần ghé môi vào bên tai cô, giọng nói trầm thấp đầy bỡn cợt: "Em cũng biết là mình mồm miệng im thít như hến sao... Khi mới bắt đầu quen nhau, anh cũng thấy, em thậm chí còn cắn răng không hé môi ra nữa kia, xem ra bây giờ em thật sự rất cởi mở, phóng khoáng ..."
"Thân Tống Hạo!" Hoan Nhan vừa xấu hổ vừa tức giận, cầm cây kéo đâm qua, Thân Tống Hạo hoảng hồn, sắc mặt trắng bệch, lui thẳng về phía sau, vươn tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé liều lĩnh kia: "Cục cưng ngoan ngoãn của anh, em định mưu sát chồng à!"
"Anh nhớ đấy, đêm nay anh ngủ ở phòng khách nhé!" Hoan Nhan tức giận ném cây kéo đi, cầm lấy đóa hoa vừa mới cắt lúc nãy, quay đầu bỏ đi.
"Ối chao ôi, bà xã, tháng này đã có bảy ngày anh ngủ ở phòng khách rồi..."
"Ai bảo mồm miệng anh nói vớ vẩn!" Hoan Nhan không chút khách khí mắng anh, khóe miệng lại thoáng hiện nụ cười ngượng ngùng, ai chẳng biết anh nói ngủ bảy ngày ở phòng khách phòng là vì cái gì, chẳng phải là do cô đến kỳ sinh lý sao... Thật chưa thấy qua có người đàn ông nào như vậy, người cũng đã bốn mươi năm mươi tuổi rồi mà cũng không biết tu thân dưỡng tính, ngày nào cũng làm loạn, bây giờ cô cũng không muốn lại mang bầu nữa, thật rất mất mặt, xấu hổ.
Thân Tống Hạo trơ mắt nhìn theo bà xã không để ý tới mình, cũng không khỏi thở dài, anh ngồi ở một bên nghĩ cách làm thế nào để dụ dỗ bà xã hồi tâm chuyển ý.
"Dật Lan, cho con này." Hoan Nhan đưa cành hồng trong tay cho con trai, cô dịu dàng an ủi, vỗ vỗ vào đầu cậu ta, cười nói: "Vì sao con không vào tìm Thiên Ái?"
Khuôn mặt thanh tú của Thân Dật Lan giống như bị nỗi buồn u ám bao phủ, cậu ta nở nụ cười nhàn nhạt : " Tại Ái Ái làm bài tập, không cho con đi vào."
"A..., mẹ thấy nó cùng với bạn cùng lớp làm bài tập cũng đã hai tiếng rồi. Như vậy đi, con giúp mẹ lấy chút điểm tâm và đồ uống mang vào cho bọn chúng nhé." Hoan Nhan vỗ vỗ vai cậu ta yêu thương nói: "Các con còn nhỏ, mọi việc từ từ sẽ đến thôi."
"Mẹ, tháng sau con đã tròn mười tám tuổi rồi." Thân Dật Lan cười xấu xa : "Ở nước Mỹ, con đã có quyền kết hôn rồi đấy."
"Nhưng mà Ái Ái mới mười lăm tuổi thôi mà." Hoan Nhan kéo tay cậu ta đi tới phòng bếp, lấy điểm tâm cùng đồ uống đưa cho cậu ta: "Biết con nóng ruột, đi đi, Ái Ái cũng đến lúc
Phải nghỉ ngơi một lúc rồi, con bé quá cố gắng làm bài tập, mẹ sợ rằng mắt nó đã cận, nếu cứ thế này chắc sẽ tang số kính cao thêm nữa mất thôi."
Thân Dật Lan vừa nghe lời này, ngay lập tức mi tâm cau lại rất sâu:" Đúng vậy, mắt em ấy bị cận thị đến độ 6 rồi". Giọng của cậu ta thoáng mang theo vẻ đau long.
Thấy con trai như vậy, Hoan Nhan không khỏi cảm thấy buồn cười. Đứa nhỏ này từ trước đến nay bộ dáng luôn có vẻ biểu hiện phóng đãng, nhưng khi nào cứ nhắc tới Thiên Ái thì lại có vẻ mặt như vậy.
“Con mau đi đi, mẹ cũng không muốn nhìn thấy Ái Ái ở trong phòng với bạn nam khác lâu như thế." Hoan Nhan đẩy đẩy cậu ta rồi tiêu sái bỏ đi, cười tít mắt.
Đứa nhỏ này không thích nói nhiều, cũng không viết thư tình, nhưng phản ứng lại cực kỳ linh hoạt, chỉ thoáng qua đã hiểu ý ngay. Cũng không biết vì sao cậu ta lại biết mình không phải là con đẻ của Hoan Nhan. Tuy có một thời gian dài trong lòng cậu ta rất khó chịu, nhưng trong họa được phúc. Suy cho cùng cậu ta vẫn luôn thích Ái Ái, bây giờ lại biết hai người không có quan hệ huyết thống, cậu ta lại càng có thể quang minh chính đại theo đuổi Ái Ái.
Chỉ có điều, cũng không biết có phải bởi vì cậu ít đọc sách hay không, còn ít tuổi đã đòi ra ngoài sống tự lập.Ái Ái vẫn luôn không thích cậu ta ở điểm này, mỗi lần gặp cậu ta toàn thấy nói những chuyện có mùi vị tiền bạc.
Đúng vậy, làm sao cậu ta có thể so sánh với cô bé được chứ. Ngày nào cô cũng ôm bộ Hồng Lâu Mộng dày cộp, bắt chước kiểu “thương xuân bi thu" làm ra bộ dáng đa sầu đa cảm, nhìn thấy vậy cậu ta thật đau lòng.
Việc thiếu tiếng nói chung này thật sự là chuyện làm cho người ta phải đau đầu.
Cứ nghĩ tới là cậu lại thấy cực kỳ buồn bực, nhưng may mắn là có mẹ giúp đỡ cậu, chỉ có điều bây giờ Ái Ái vẫn còn là vị thành niên, không cho phép cậu nói rõ ra mà thôi.
Thân Dật Lan gõ gõ cửa, bên trong liền vang lên tiếng nói ngọt ngào dễ nghe của con gái:"Ai đó? Mẹ phải không ạ?"
“Ái Ái, là anh." Thân Dật Lan lên tiếng, trong phòng lại trở nên im lặng. Mi tâm Thân Dật Lan không khỏi nhíu lại, gõ cửa vài cái, trong phòng vẫn không có động tĩnh gì, mãi lâu sau mới vang lên tiếng kéo ghế dựa, thỉnh thoảng lại có mấy câu vọng tới tai cậu:"Là anh Hai của mình…Uhm..là thương nhân, văn võ dốt nát…"
Thân Dật Lan không khỏi buồn bực, nổi cơn tức giận, cành hồng cầm ở trong tay chỉ muốn đem vứt ra bên ngoài.
Đúng lúc này cửa phòng ngủ mở ra, một thiếu nữ duyên dáng yêu kiều đứng ở nơi đó. Cô gái mặc một bộ váy liền áo màu xanh da trời, mái tóc dài giống như tơ buông lơi phía sau lung, khuôn mặt trái xoan xinh xắn, đôi mắt bình thản như hồ nước mênh mông, cố đè nén sự ngượng ngùng, chỉ có điều, đôi mắt xinh đẹp ấy bị bộ mắt kiếng thật dầy che khuất đi mất.
Thân Dật Lan lập tức nở nụ cười tươi, rực rỡ đến chói mắt, cậu ta đưa cành hoa cầm trong tay:"Ái Ái, tặng cho em này."
Thân Thiên Ái nhìn thấy cành hoa, ánh mắt mang theotia buồn bực lẫn thương tiếc:"Hoa đẹp thế, anh lại cắt hoa xuống mang tới đây làm gì? Em không cần".
Cô bé quay mặt đi như muốn đóng cửa lại, Thân Dật Lan cuống quít tiến nhanh thêm một bước, vội vã nói :"Đây là mẹ cắt xuống đấy, mẹ bảo anh mang đến cho em cắm vào trong bình hoa…"
Vừa nghe thấy do mẹ làm, biểu tình trên mặt Thiên Ái mới thoáng dịu lại một chút, cô bé đón lấy cành hoa, nâng niu cẩn thận, cúi đầu khẽ nói:"Lần sau anh đừng làm như vậy nữa, em không thích."
“Được rồi, anh nghe lời em." Thân Dật Lan nhìn bộ dáng cô bé cúi đầu, cậu có vóc dáng cao, từ góc độ của cậu nhìn qua đó, chỉ thấy một cái cằm xinh xắn trắng nõn, hầu yết của cậu hơi giật giật, thiếu chút nữa không kìm chế nổi sự kích động mà đưa tay lên vuốt ve một chút.
“Anh còn đứng đó làm gì?Em còn phải ôn bài cho xong."Thiên Ái thấy cậu còn đứng đó, không khỏi nhíu mi hỏi lại.
Nghe thấy trong lời nói của cô bé không có một chút cảm tình lẫn sự hứng thú nào, Thiên Dật Lan cảm thấy một phen bực mình. Cậu dứt khoát sải bước đi vào trong phòng, để khay đồ điểm tâm cùng nước trái cây đang bưng trong tay lên trên bàn, hướng về cậu thiếu niên thanh tú vẻ mặt có chút lo lắng đang đứng ở nơi đó, cười nói:"Xin chào, tôi là anh Hai của Ái Ái, mẹ nói tôi đưa điểm tâm tới cho cậu, tôi có chuyện muốn gặp Ái Ái, 20 phút nữa hai người lại tiếp tục làm bài tập được chứ?"
Người thiếu niên kia vội vã lien tục gất đầu, ngây ngô cười nói:"Vâng, em cám ơn dì, vậy em ở trong phòng này chờ Thiên Ái."
Thân Thiên Ái nhíu mày nhìn Thân Dật Lan tự chủ trương:"Lại còn điều gì nữa đây, em sắp thi cuối kỳ rồi, thời gian rất quý giá…"
“Chỉ có 20 phút, em cũng nên nghỉ ngơi một lúc, bằng không em sẽ đau mắt." Thân Dật Lan nói xong, cũng rất giống một người anh trai xoa xoa đầu cô bé:"Đi đi."
“Bác Viễn, vậy cậu ở chỗ này chờ mình nhé, mình sẽ trở về nhanh thôi, vẫn còn một số bài tập mình chưa biết cách làm đấy."
Thiên Ái cười ngọt ngào, nụ cười kia lại khiến cho Thân Dật Lan buồn bực không nói nên lời.
Dọc đường đi, Thân Dật Lan nắm chắt cổ tay cô bé dẫn cô đến thẳng phòng của cậu, vòm ngực của Thân Dật Lan hơi lên xuống, nhưng Thiên Ái vẫn giữ vẻ mặt không có chuyện gì xảy ra y như cũ, vẫn dáng điệu nhu hòa trầm tĩnh, cô liếc cậu một cái, nhẹ nhàng nói:"Thân Dật Lan, anh có chuyện gì muốn nói?"
“Em có thể đưa bạn gái về nhà làm bài tập."Hai nắm đấm Thân Dật Lan xiết chặt lại, nhưng khi nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô biểu tình lại trở lại nhu hòa tiếp.
“Bác Viễn là người giỏi môn toán nhất ở lớp em."Thiên Ái chỉ nói một câu, cũng không quan tâm đến cậu, ngồi xuống bên cạnh, bỏ kính ra, đưa tay lên bắt đầu vật lý trị liệu.
Thân Dật Lan cúi đầu thở dài, đi đến bên cạnh cô, kéo tay cô xuống, đầu ngón tay thon dài của cậu đè vào mấy chỗ huyệt vị chung quanh hốc mắt, ấn nhẹ nhàng :"Mắt em có đau không? CHờ lúc em nghỉ hè, đi làm phẫu thuật mắt nhé…"
Nhịp thở của Thiên Ái thoáng rối loạn một hồi. Cô mới mười lắm tuổi, đúng thời điểm hay nghĩ ngợi của thiếu nữ Từ khi biết anh Hai không phải là anh ruột của mình, cô bắt đầu xa lánh, không phải là vì bài xích cậu, mà chính là vì cô không thói quen quá gần gũi với bạn trai.
“Không đâu, anh biết em sợ nhất là đến bệnh viện mà."
“Ngốc ạ, có phải là chặt đầu đâu, anh đi với em mà."Thân Dật Lan kiên nhẫn mát xa mắt cho cô, đứng ở sau lưng cô, nhìn mái tóc đen nhanh của cô, mùi hương thơm chậm rãi lượn lờ tại chóp mũi, dường như cậu có chút say mê…cô mới mười lắm tuổi, nhưng cậu đã bị cô mê hoặc đến mức đầu óc choáng váng…câu không dám tưởng tưởng đến khi cô trưởng thành, cậu sẽ si mê cô đến mức độ nào.
(*) “Quân tử muốn kết thân với người đẹp" - câu này của Hoan Nhan muốn nói về Dật Lan - Đâu Đâu ngày trước - muốn theo đuổi cô em gái nuôi Thiên Ái - bé gái Nữu Nữu trong cặp sinh đôi, con của vợ chồng Hoan Nhan)
Nụ cười của Hoan Nhan càng thêm rực rỡ, cùng Thân Tống Hạo nhìn sang phía bên kia, không khỏi thở dài: "Chỉ có điều, nha đầu Thiên Ái kia thật giống em, mồm miệng cứ im thít như con hến (*) ấy thôi..."
(*) Nguyên văn: quả bí.
Thân Tống Hạo nghe xong lời này, cũng lập tức cười rộ lên. Hoan Nhan thấy ông xã cười to, không khỏi trừng mắt: "Anh cười cái gì?"
Thân Tống Hạo cúi người, tới gần ghé môi vào bên tai cô, giọng nói trầm thấp đầy bỡn cợt: "Em cũng biết là mình mồm miệng im thít như hến sao... Khi mới bắt đầu quen nhau, anh cũng thấy, em thậm chí còn cắn răng không hé môi ra nữa kia, xem ra bây giờ em thật sự rất cởi mở, phóng khoáng ..."
"Thân Tống Hạo!" Hoan Nhan vừa xấu hổ vừa tức giận, cầm cây kéo đâm qua, Thân Tống Hạo hoảng hồn, sắc mặt trắng bệch, lui thẳng về phía sau, vươn tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé liều lĩnh kia: "Cục cưng ngoan ngoãn của anh, em định mưu sát chồng à!"
"Anh nhớ đấy, đêm nay anh ngủ ở phòng khách nhé!" Hoan Nhan tức giận ném cây kéo đi, cầm lấy đóa hoa vừa mới cắt lúc nãy, quay đầu bỏ đi.
"Ối chao ôi, bà xã, tháng này đã có bảy ngày anh ngủ ở phòng khách rồi..."
"Ai bảo mồm miệng anh nói vớ vẩn!" Hoan Nhan không chút khách khí mắng anh, khóe miệng lại thoáng hiện nụ cười ngượng ngùng, ai chẳng biết anh nói ngủ bảy ngày ở phòng khách phòng là vì cái gì, chẳng phải là do cô đến kỳ sinh lý sao... Thật chưa thấy qua có người đàn ông nào như vậy, người cũng đã bốn mươi năm mươi tuổi rồi mà cũng không biết tu thân dưỡng tính, ngày nào cũng làm loạn, bây giờ cô cũng không muốn lại mang bầu nữa, thật rất mất mặt, xấu hổ.
Thân Tống Hạo trơ mắt nhìn theo bà xã không để ý tới mình, cũng không khỏi thở dài, anh ngồi ở một bên nghĩ cách làm thế nào để dụ dỗ bà xã hồi tâm chuyển ý.
"Dật Lan, cho con này." Hoan Nhan đưa cành hồng trong tay cho con trai, cô dịu dàng an ủi, vỗ vỗ vào đầu cậu ta, cười nói: "Vì sao con không vào tìm Thiên Ái?"
Khuôn mặt thanh tú của Thân Dật Lan giống như bị nỗi buồn u ám bao phủ, cậu ta nở nụ cười nhàn nhạt : " Tại Ái Ái làm bài tập, không cho con đi vào."
"A..., mẹ thấy nó cùng với bạn cùng lớp làm bài tập cũng đã hai tiếng rồi. Như vậy đi, con giúp mẹ lấy chút điểm tâm và đồ uống mang vào cho bọn chúng nhé." Hoan Nhan vỗ vỗ vai cậu ta yêu thương nói: "Các con còn nhỏ, mọi việc từ từ sẽ đến thôi."
"Mẹ, tháng sau con đã tròn mười tám tuổi rồi." Thân Dật Lan cười xấu xa : "Ở nước Mỹ, con đã có quyền kết hôn rồi đấy."
"Nhưng mà Ái Ái mới mười lăm tuổi thôi mà." Hoan Nhan kéo tay cậu ta đi tới phòng bếp, lấy điểm tâm cùng đồ uống đưa cho cậu ta: "Biết con nóng ruột, đi đi, Ái Ái cũng đến lúc
Phải nghỉ ngơi một lúc rồi, con bé quá cố gắng làm bài tập, mẹ sợ rằng mắt nó đã cận, nếu cứ thế này chắc sẽ tang số kính cao thêm nữa mất thôi."
Thân Dật Lan vừa nghe lời này, ngay lập tức mi tâm cau lại rất sâu:" Đúng vậy, mắt em ấy bị cận thị đến độ 6 rồi". Giọng của cậu ta thoáng mang theo vẻ đau long.
Thấy con trai như vậy, Hoan Nhan không khỏi cảm thấy buồn cười. Đứa nhỏ này từ trước đến nay bộ dáng luôn có vẻ biểu hiện phóng đãng, nhưng khi nào cứ nhắc tới Thiên Ái thì lại có vẻ mặt như vậy.
“Con mau đi đi, mẹ cũng không muốn nhìn thấy Ái Ái ở trong phòng với bạn nam khác lâu như thế." Hoan Nhan đẩy đẩy cậu ta rồi tiêu sái bỏ đi, cười tít mắt.
Đứa nhỏ này không thích nói nhiều, cũng không viết thư tình, nhưng phản ứng lại cực kỳ linh hoạt, chỉ thoáng qua đã hiểu ý ngay. Cũng không biết vì sao cậu ta lại biết mình không phải là con đẻ của Hoan Nhan. Tuy có một thời gian dài trong lòng cậu ta rất khó chịu, nhưng trong họa được phúc. Suy cho cùng cậu ta vẫn luôn thích Ái Ái, bây giờ lại biết hai người không có quan hệ huyết thống, cậu ta lại càng có thể quang minh chính đại theo đuổi Ái Ái.
Chỉ có điều, cũng không biết có phải bởi vì cậu ít đọc sách hay không, còn ít tuổi đã đòi ra ngoài sống tự lập.Ái Ái vẫn luôn không thích cậu ta ở điểm này, mỗi lần gặp cậu ta toàn thấy nói những chuyện có mùi vị tiền bạc.
Đúng vậy, làm sao cậu ta có thể so sánh với cô bé được chứ. Ngày nào cô cũng ôm bộ Hồng Lâu Mộng dày cộp, bắt chước kiểu “thương xuân bi thu" làm ra bộ dáng đa sầu đa cảm, nhìn thấy vậy cậu ta thật đau lòng.
Việc thiếu tiếng nói chung này thật sự là chuyện làm cho người ta phải đau đầu.
Cứ nghĩ tới là cậu lại thấy cực kỳ buồn bực, nhưng may mắn là có mẹ giúp đỡ cậu, chỉ có điều bây giờ Ái Ái vẫn còn là vị thành niên, không cho phép cậu nói rõ ra mà thôi.
Thân Dật Lan gõ gõ cửa, bên trong liền vang lên tiếng nói ngọt ngào dễ nghe của con gái:"Ai đó? Mẹ phải không ạ?"
“Ái Ái, là anh." Thân Dật Lan lên tiếng, trong phòng lại trở nên im lặng. Mi tâm Thân Dật Lan không khỏi nhíu lại, gõ cửa vài cái, trong phòng vẫn không có động tĩnh gì, mãi lâu sau mới vang lên tiếng kéo ghế dựa, thỉnh thoảng lại có mấy câu vọng tới tai cậu:"Là anh Hai của mình…Uhm..là thương nhân, văn võ dốt nát…"
Thân Dật Lan không khỏi buồn bực, nổi cơn tức giận, cành hồng cầm ở trong tay chỉ muốn đem vứt ra bên ngoài.
Đúng lúc này cửa phòng ngủ mở ra, một thiếu nữ duyên dáng yêu kiều đứng ở nơi đó. Cô gái mặc một bộ váy liền áo màu xanh da trời, mái tóc dài giống như tơ buông lơi phía sau lung, khuôn mặt trái xoan xinh xắn, đôi mắt bình thản như hồ nước mênh mông, cố đè nén sự ngượng ngùng, chỉ có điều, đôi mắt xinh đẹp ấy bị bộ mắt kiếng thật dầy che khuất đi mất.
Thân Dật Lan lập tức nở nụ cười tươi, rực rỡ đến chói mắt, cậu ta đưa cành hoa cầm trong tay:"Ái Ái, tặng cho em này."
Thân Thiên Ái nhìn thấy cành hoa, ánh mắt mang theotia buồn bực lẫn thương tiếc:"Hoa đẹp thế, anh lại cắt hoa xuống mang tới đây làm gì? Em không cần".
Cô bé quay mặt đi như muốn đóng cửa lại, Thân Dật Lan cuống quít tiến nhanh thêm một bước, vội vã nói :"Đây là mẹ cắt xuống đấy, mẹ bảo anh mang đến cho em cắm vào trong bình hoa…"
Vừa nghe thấy do mẹ làm, biểu tình trên mặt Thiên Ái mới thoáng dịu lại một chút, cô bé đón lấy cành hoa, nâng niu cẩn thận, cúi đầu khẽ nói:"Lần sau anh đừng làm như vậy nữa, em không thích."
“Được rồi, anh nghe lời em." Thân Dật Lan nhìn bộ dáng cô bé cúi đầu, cậu có vóc dáng cao, từ góc độ của cậu nhìn qua đó, chỉ thấy một cái cằm xinh xắn trắng nõn, hầu yết của cậu hơi giật giật, thiếu chút nữa không kìm chế nổi sự kích động mà đưa tay lên vuốt ve một chút.
“Anh còn đứng đó làm gì?Em còn phải ôn bài cho xong."Thiên Ái thấy cậu còn đứng đó, không khỏi nhíu mi hỏi lại.
Nghe thấy trong lời nói của cô bé không có một chút cảm tình lẫn sự hứng thú nào, Thiên Dật Lan cảm thấy một phen bực mình. Cậu dứt khoát sải bước đi vào trong phòng, để khay đồ điểm tâm cùng nước trái cây đang bưng trong tay lên trên bàn, hướng về cậu thiếu niên thanh tú vẻ mặt có chút lo lắng đang đứng ở nơi đó, cười nói:"Xin chào, tôi là anh Hai của Ái Ái, mẹ nói tôi đưa điểm tâm tới cho cậu, tôi có chuyện muốn gặp Ái Ái, 20 phút nữa hai người lại tiếp tục làm bài tập được chứ?"
Người thiếu niên kia vội vã lien tục gất đầu, ngây ngô cười nói:"Vâng, em cám ơn dì, vậy em ở trong phòng này chờ Thiên Ái."
Thân Thiên Ái nhíu mày nhìn Thân Dật Lan tự chủ trương:"Lại còn điều gì nữa đây, em sắp thi cuối kỳ rồi, thời gian rất quý giá…"
“Chỉ có 20 phút, em cũng nên nghỉ ngơi một lúc, bằng không em sẽ đau mắt." Thân Dật Lan nói xong, cũng rất giống một người anh trai xoa xoa đầu cô bé:"Đi đi."
“Bác Viễn, vậy cậu ở chỗ này chờ mình nhé, mình sẽ trở về nhanh thôi, vẫn còn một số bài tập mình chưa biết cách làm đấy."
Thiên Ái cười ngọt ngào, nụ cười kia lại khiến cho Thân Dật Lan buồn bực không nói nên lời.
Dọc đường đi, Thân Dật Lan nắm chắt cổ tay cô bé dẫn cô đến thẳng phòng của cậu, vòm ngực của Thân Dật Lan hơi lên xuống, nhưng Thiên Ái vẫn giữ vẻ mặt không có chuyện gì xảy ra y như cũ, vẫn dáng điệu nhu hòa trầm tĩnh, cô liếc cậu một cái, nhẹ nhàng nói:"Thân Dật Lan, anh có chuyện gì muốn nói?"
“Em có thể đưa bạn gái về nhà làm bài tập."Hai nắm đấm Thân Dật Lan xiết chặt lại, nhưng khi nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô biểu tình lại trở lại nhu hòa tiếp.
“Bác Viễn là người giỏi môn toán nhất ở lớp em."Thiên Ái chỉ nói một câu, cũng không quan tâm đến cậu, ngồi xuống bên cạnh, bỏ kính ra, đưa tay lên bắt đầu vật lý trị liệu.
Thân Dật Lan cúi đầu thở dài, đi đến bên cạnh cô, kéo tay cô xuống, đầu ngón tay thon dài của cậu đè vào mấy chỗ huyệt vị chung quanh hốc mắt, ấn nhẹ nhàng :"Mắt em có đau không? CHờ lúc em nghỉ hè, đi làm phẫu thuật mắt nhé…"
Nhịp thở của Thiên Ái thoáng rối loạn một hồi. Cô mới mười lắm tuổi, đúng thời điểm hay nghĩ ngợi của thiếu nữ Từ khi biết anh Hai không phải là anh ruột của mình, cô bắt đầu xa lánh, không phải là vì bài xích cậu, mà chính là vì cô không thói quen quá gần gũi với bạn trai.
“Không đâu, anh biết em sợ nhất là đến bệnh viện mà."
“Ngốc ạ, có phải là chặt đầu đâu, anh đi với em mà."Thân Dật Lan kiên nhẫn mát xa mắt cho cô, đứng ở sau lưng cô, nhìn mái tóc đen nhanh của cô, mùi hương thơm chậm rãi lượn lờ tại chóp mũi, dường như cậu có chút say mê…cô mới mười lắm tuổi, nhưng cậu đã bị cô mê hoặc đến mức đầu óc choáng váng…câu không dám tưởng tưởng đến khi cô trưởng thành, cậu sẽ si mê cô đến mức độ nào.
Tác giả :
Minh Châu Hoàn