Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc
Chương 419: Thiên Tình, anh sẽ làm chuyện xấu
"Theo anh về nhà, anh sẽ kể lại cho em nghe." Anh không khỏi cười rộ lên, anh rất thích tính cách kiểu như một cô bé của Thiên Tình, thật đơn thuần không hề điệu bộ.
"Được." Cô giống như bị trúng độc, ngoan ngoãn đi theo anh.
"Này, có lầm hay không vậy!" Hiển nhiên Trần Liệt thấy hai người từ chết đi sống lại do tôi hận anh, anh hận tôi mà tranh đấu với nhau, lại biến thành kiểu chàng chàng thiếp thiếp như bây giờ, cảm thấy sự buồn bực càng tăng thêm không sao kìm lại được... vừa rồi đại thiếu gia đây đã bị trúng một quyền rồi đấy!
" Vợ chồng son các người đấu võ mồm cãi lộn, lại gây họa cho người qua đường là sao? Này, tôi chỉ đi ngang qua thôi... tôi vô tội mà... oan uổng quá... tôi thật đáng thương. . ."
Trần Liệt không cam lòng, cậu ta đuổi theo đứng chắn trước mặt hai người bắt đầu kêu gào.
"Ai bảo cậu chiếm tiện nghi của tôi! Một quyền vẫn là ít đấy!" Tâm tình của Thiên Tình trở nên vui vẻ, đương nhiên bắt đầu bảo vệ người yêu của mình .
Vẻ mặt đầy khoa trương của Trần Liệt đang bốc lên, khi ấy liền suy sụp hẳn xuống: "Tôi hỏi tiểu thư, người nào nói muốn lên xe của tôi? Người nào đã bảo tôi xuống xe đuổi người kia đi? Chẳng qua tôi vì lời thỉnh cầu của một cô gái, nên mới phối hợp lịch sự như thế, vậy mà lại bị đánh một cách không rõ ràng? Dù có mang cả học thuyết của ông Mao ra cũng không giải thích được?"
"Sao mà cậu dài dòng thế? Chẳng qua chỉ là bị đánh một cái thôi mà, nếu không cho cậu đánh trả lại tôi vậy!" Thiên Tình từ nhỏ tính nết nóng nảy, thấy cậu ta cứ lải nhải lảm nhảm mãi, không khỏi nổi lên cáu kỉnh...
"Thiên Tình!" Nghe cô nói vậy, theo bản năng, Mộ Cẩn Hiên liền kéo Thiên Tình về phía sau, dường như sợ Trần Liệt tưởng thật, sẽ đánh cô giống như lời nói kia ngay lập tức.
"Thật xấu hổ, vừa rồi tôi đã quá xúc động, xin lỗi cậu nhé." Mộ Cẩn Hiên lên tiếng, chân thành xin lỗi.
"Chỉ xin lỗi như thế là xong đấy hả?"
"Vậy cậu còn muốn thế nào nữa đây?"
"Dung nhan của tôi bị hủy hoại rồi, làm sao tôi đi tán gái được đây? Mấy ngày tới, tôi làm sao dám đi gặp người khác nữa, tôi buồn đến chết mất thôi!"
"Một ngày cậu không đi tán gái sẽ chết à? Đêm nay nếu cậu không dừng xe lại, cố ý đến đây làm quen với tôi, cậu sẽ bị đánh sao? Tất cả mọi phiền nhiễu đều do cậu tự gây ra, vừa vặn đây chính là sự trừng phạt với cậu!" Thiên Tình cất tiếng nói ra những lời hung dữ, trừng mắt nhìn cậu ta đầy tức giận.
"Đúng vậy, một ngày tôi mà không tán gái thì sẽ chết luôn. Ông trời đã tạo cho tôi hình thể tuấn tú giống “Nhân Kiệt Địa Linh" (người tài trên đất thiêng) như thế, chính là muốn tôi gây tai vạ cho phụ nữ. . ."
"Shi’t!" Thiên Tình đảo mắt khinh bỉ: "Cậu còn không về nhà cho nhanh đi. . . Bây giờ nhân lúc còn kịp, về nhà bôi thuốc băng bó lại, để đến ngày mai thì tốt rồi. . ."
"Thật chứ?" Trần Liệt nhìn cô đầy hoài nghi.
"Nếu cậu còn chậm một thời gian nữa, cậu sẽ sưng ba ngày!" Thiên Tình dọa cậu ta không chút khách khí.
Trần Liệt vừa đi ngang sang bên cạnh, vừa quan sát Thiên Tình từ trên xuống dưới: "Tên tôi là Trần Liệt, hẹn cô hôm nào cùng đi uống rượu nhé, cô chơi đùa thật vui, chúng ta sẽ không bị buồn tẻ. . ."
"Muốn chết hả!" Thiên Tình trợn mắt nhìn cậu ta không chút khách khí. Vừa quay đầu lại, cô nhìn thấy Mộ Cẩn Hiên há hốc mồm, ngây mặt nhìn, Thiên Tình giật nảy mình, thè lưỡi ... ai nha nha, vừa rồi quả thực biểu hiện của cô đã vượt quá tiêu chuẩn của một thục nữ rồi. . .
"Thiên Tình. . ." Khóe miệng Mộ Cẩn Hiên giật giật mấy cái, đôi mắt đen sáng lấp lánh của anh khóa chặt trên khuôn mặt của cô. Thiên Tình vuốt vuốt mái tóc, có chút xấu hổ: "Anh gọi em?"
" Vừa rồi bộ dáng em đấu võ mồm với người kia, vẫn giống hệt như ngày xưa, chẳng thay đổi chút nào!" Anh lập tức ôm lấy cô, nâng khuôn mặt cô lên rồi đặt xuống một nụ hôn. . .
"Không cho hôn!" Thiên Tình vừa thẹn lại vừa vui, nhưng vẫn ra sức đẩy anh: "Anh thật vô lại, ai biết được anh vừa mới hôn người nào. . ."
"Em vẫn muốn đánh nhau sao?" Mộ Cẩn Hiên cười xấu xa. Chưa bao giờ Thiên Tình nhìn thấy vẻ mặt của anh như vậy, không khỏi sững sờ, choáng váng. Trong nháy mắt, lúc cô đang thất thần, đột nhiên anh chặn ngang người cô rồi bế bổng lên: "Noãn Noãn, em nhìn gì vậy? Trên mặt anh có cái gì sao. . ."
Bất thình lình bị anh gọi nhũ danh (tên gọi khi còn nhỏ), trái tim của cô trở nên mềm yếu hẳn, đôi tay không khỏi quấn lên cổ của anh. Cô kề mặt ở trước ngực anh: "Anh Cẩn Hiên, đêm nay anh ở cùng em sao?"
"Anh sẽ ở cùng em."
"Anh Cẩn Hiên, anh ở cùng em bao lâu?" Thiên Tình cuộn tròn trong trong lòng anh, cảm giác từng cơn sóng hạnh phúc dồn dập kéo tới, khiến cô có phần mê muội.
Mộ Cẩn Hiên không ngừng bước chân, nhưng trái tim lại thoáng như ngừng lại: "Thiên Tình, em muốn bao lâu?"
"Một cuộc đời, hai cuộc đời. . . 1000 cuộc đời. . ."
"Con người ta chỉ có một cuộc đời thôi, nha đầu ngốc." Anh ôm cô chậm rãi đi về phía trước, ao ước con đường này cứ kéo dài mãi, không bao giờ có tận cùng.
"Em chỉ muốn cả đời này anh đều ở bên em, anh có đồng ý không?" Cô lại hỏi, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của anh.
Mộ Cẩn Hiên cúi đầu, rất lâu, khóe môi của anh nhếch lên hé ra nụ cười như hoa: "Được, anh đồng ý với em. . ."
Anh nguyện ý cho cô một hồi ức đẹp nhất trong cuộc đời của cô. Đây là sự ích kỷ của anh, cũng là điều mà anh không thể tha thứ cho mình.
"Anh Cẩn Hiên, em rất vui." Thiên Tình lại ngọ nguậy trong lòng anh: "Anh sẽ không tiếp tục làm đám cưới với cô ấy nữa phải không?"
"Đúng vậy." Anh gật đầu, âm điệu phát ra hơi khàn khàn.
Cô vẫn chưa cảm thấy được sự khác thường của anh, lời nói có chút lo lắng: "Nhưng nếu cô ấy không chịu buông tay thì sao?"
"Thiên Tình, đừng nói về cô ấy nữa, chúng ta hãy trò chuyện về chuyện hồi nhỏ có được không?"
Anh có phần không chịu nổi, cắt ngang lời của cô rất nhanh.
"Được. . ." Thiên Tình cười rộ lên thật vui vẻ:"Anh Cẩn Hiên, vòng ôm của anh thật ấm áp."
"Nha đầu ngốc, bây giờ là mùa hè mà."
"Anh Cẩn Hiên, anh đưa em đến nhà của anh được không? Đêm nay em muốn ngủ chung với anh, muốn kể lại những chuyện hồi nhỏ suốt đêm luôn. . ."
Anh lập tức cười rộ lên: "Thiên Tình, anh sẽ làm chuyện xấu đấy."
"Anh sẽ làm chuyện xấu gì nào?" Thiên Tình cười xấu xa, nhưng trong lòng lại âm thầm nói, người muốn làm chuyện xấu e rằng lại chính là em thôi!
Mộ Cẩn Hiên cúi đầu, liền nhìn thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn bày ra nụ cười xấu xa, một đôi mắt chớp chớp, nhấp nháy nhìn anh đầy khát vọng. Anh có cảm giác cả trái tim mình như bị tan ra... Nếu như mọi thứ anh đều không cần bận tâm nữa, nếu như mọi thứ anh đều có thể buông xuống được, thật sự anh muốn cả đời này cứ ôm cô như vậy mà rời đi...
Thiên Tình nhìn thấy anh bày ra vẻ mặt đầy hoảng hốt thêm chút u buồn. Bộ dạng của anh vẫn giống như trước đây vậy, một đứa trẻ mới vài tuổi đầu đã có một bộ dáng thận trọng, bình tĩnh, vẻ u buồn luôn luôn lộ ra trên khuôn mặt . Khi ấy cô hay cười nhạo anh, nói anh nghiêm nghị như một ông cụ non. Bây giờ nhìn thấy anh, không ngờ vẫn là bộ dáng ấy... bỗng nhiên Noãn Noãn thấy lòng hơi chua xót. Trước kia cô không hiểu chuyện, bây giờ nghĩ lại, từ nhỏ tính tình anh đã như vậy, nhất định là có nguyên nhân nào đó.
Giữa bọn họ là khoảng cách 15 năm trống vắng, điều ràng buộc duy nhất chỉ là cô một mực tìm anh, chờ anh.
Bây giờ toàn bộ những chống đỡ của cô suốt 15 năm đã trôi qua, cô mới nhận ra, đoạn thời gian tốt đẹp nhất chính là thời gian ba năm học cùng trường với nhau. Thời gian sau khi anh đột nhiên mất tích, mỗi khi đêm về cô đều nằm mơ, cô từng mơ thấy anh, anh lau nước mắt cho cô, anh hướng dẫn cô làm bài tập, anh giảng cho cô những đề toán mà cô vĩnh viễn nghe không hiểu... mơ thấy cô lôi kéo tay mà anh vẫn một mực bỏ đi. . .
Mỗi buổi sáng khi cô tỉnh lại đều thấy mình đang khóc. Khi đến trường học, đứng ở ngoài cửa phòng học của anh, ngây ngốc nhìn vào bên trong, nhìn vào chỗ ngồi trước kia giờ đã có người khác ngồi vào... rốt cuộc cô cũng không nhìn thấy bóng áo sơmi trắng kia nữa... cũng không nhìn thấy bóng lưng ấm áp quen thuộc kia nữa... những nam sinh kia đã từng vừa thấy cô tới, liền ồn ào “cô vợ nhỏ của Cẩn Hiên" nhưng đều không dám nói thành tiếng... mỗi ngày cô đều rời đi với đôi mắt đỏ hồng, cô cắn răng rời bỏ phòng học nơi anh đã từng ngồi, cả ngày như không còn sức sống. Anh biến mất, bài tập toán hàng ngày của cô bắt đầu đều sai hết, thày giáo lại bắt đầu đánh vào lòng bàn tay cô, thành tích của cô nát bét đến mức không thể nát hơn được nữa. Cuối cùng ba mẹ cô thật sự không sao chịu nổi nữa, đành phải chuyển trường cho cô.
Cô còn nhớ rõ cái ngày chuyển trường đó. Hôm ấy là một ngày thật quang đãng, thật rực rỡ, nhưng mà cô khóc đến tê tâm liệt phế. Tất cả thày cô giáo và bạn học đều cho rằng cô không nỡ rời bỏ ngôi trường này, thậm chí đến thày giáo thường xuyên đánh vào lòng bàn tay cô, đôi mắt cũng hồng hồng, bế cô lên mà ôm ấp. Đúng là cô đã khóc, khóc đến gần như hôn mê ngất lịm. Cô không quan tâm đến bất cứ điều gì khác, cô chỉ biết rốt cuộc cô không còn được nhìn thấy anh nữa, cũng không cách nào nhớ lại những nơi mà họ đã đi qua, ngay cả khả năng giữ lại một chút những hình ảnh đẹp đẽ của ký ức, cô cũng không làm được. . .
Cô ngày một lớn lên. Học sơ trung, cô trở thành một tiểu cô nương (cô gái nhỏ) gầy gầy cao cao, bắt đầu dậy thì, qua kỳ nguyệt sự (kinh nguyệt) đầu tiên, mỗi đêm nằm ở trên giường cũng có thể cảm giác thấy hơi căng và đau nơi ngực. Ngực cô giống như hai quả trứng cút nho nhỏ, bắt đầu đội ngực áo lên cao. Cô từ chối bắt chuyện với nam sinh khi họ đến gần. Tuổi thanh xuân vốn đủ mọi màu sắc, nhưng với cô lại quá u ám không có ánh sáng. Thế giới này không có anh, cô cảm thấy tất cả đều là màu xám. Cô đi học, thi vào trường cao đẳng, sau cùng học đại học. . . Cho tới bây giờ.
"Được." Cô giống như bị trúng độc, ngoan ngoãn đi theo anh.
"Này, có lầm hay không vậy!" Hiển nhiên Trần Liệt thấy hai người từ chết đi sống lại do tôi hận anh, anh hận tôi mà tranh đấu với nhau, lại biến thành kiểu chàng chàng thiếp thiếp như bây giờ, cảm thấy sự buồn bực càng tăng thêm không sao kìm lại được... vừa rồi đại thiếu gia đây đã bị trúng một quyền rồi đấy!
" Vợ chồng son các người đấu võ mồm cãi lộn, lại gây họa cho người qua đường là sao? Này, tôi chỉ đi ngang qua thôi... tôi vô tội mà... oan uổng quá... tôi thật đáng thương. . ."
Trần Liệt không cam lòng, cậu ta đuổi theo đứng chắn trước mặt hai người bắt đầu kêu gào.
"Ai bảo cậu chiếm tiện nghi của tôi! Một quyền vẫn là ít đấy!" Tâm tình của Thiên Tình trở nên vui vẻ, đương nhiên bắt đầu bảo vệ người yêu của mình .
Vẻ mặt đầy khoa trương của Trần Liệt đang bốc lên, khi ấy liền suy sụp hẳn xuống: "Tôi hỏi tiểu thư, người nào nói muốn lên xe của tôi? Người nào đã bảo tôi xuống xe đuổi người kia đi? Chẳng qua tôi vì lời thỉnh cầu của một cô gái, nên mới phối hợp lịch sự như thế, vậy mà lại bị đánh một cách không rõ ràng? Dù có mang cả học thuyết của ông Mao ra cũng không giải thích được?"
"Sao mà cậu dài dòng thế? Chẳng qua chỉ là bị đánh một cái thôi mà, nếu không cho cậu đánh trả lại tôi vậy!" Thiên Tình từ nhỏ tính nết nóng nảy, thấy cậu ta cứ lải nhải lảm nhảm mãi, không khỏi nổi lên cáu kỉnh...
"Thiên Tình!" Nghe cô nói vậy, theo bản năng, Mộ Cẩn Hiên liền kéo Thiên Tình về phía sau, dường như sợ Trần Liệt tưởng thật, sẽ đánh cô giống như lời nói kia ngay lập tức.
"Thật xấu hổ, vừa rồi tôi đã quá xúc động, xin lỗi cậu nhé." Mộ Cẩn Hiên lên tiếng, chân thành xin lỗi.
"Chỉ xin lỗi như thế là xong đấy hả?"
"Vậy cậu còn muốn thế nào nữa đây?"
"Dung nhan của tôi bị hủy hoại rồi, làm sao tôi đi tán gái được đây? Mấy ngày tới, tôi làm sao dám đi gặp người khác nữa, tôi buồn đến chết mất thôi!"
"Một ngày cậu không đi tán gái sẽ chết à? Đêm nay nếu cậu không dừng xe lại, cố ý đến đây làm quen với tôi, cậu sẽ bị đánh sao? Tất cả mọi phiền nhiễu đều do cậu tự gây ra, vừa vặn đây chính là sự trừng phạt với cậu!" Thiên Tình cất tiếng nói ra những lời hung dữ, trừng mắt nhìn cậu ta đầy tức giận.
"Đúng vậy, một ngày tôi mà không tán gái thì sẽ chết luôn. Ông trời đã tạo cho tôi hình thể tuấn tú giống “Nhân Kiệt Địa Linh" (người tài trên đất thiêng) như thế, chính là muốn tôi gây tai vạ cho phụ nữ. . ."
"Shi’t!" Thiên Tình đảo mắt khinh bỉ: "Cậu còn không về nhà cho nhanh đi. . . Bây giờ nhân lúc còn kịp, về nhà bôi thuốc băng bó lại, để đến ngày mai thì tốt rồi. . ."
"Thật chứ?" Trần Liệt nhìn cô đầy hoài nghi.
"Nếu cậu còn chậm một thời gian nữa, cậu sẽ sưng ba ngày!" Thiên Tình dọa cậu ta không chút khách khí.
Trần Liệt vừa đi ngang sang bên cạnh, vừa quan sát Thiên Tình từ trên xuống dưới: "Tên tôi là Trần Liệt, hẹn cô hôm nào cùng đi uống rượu nhé, cô chơi đùa thật vui, chúng ta sẽ không bị buồn tẻ. . ."
"Muốn chết hả!" Thiên Tình trợn mắt nhìn cậu ta không chút khách khí. Vừa quay đầu lại, cô nhìn thấy Mộ Cẩn Hiên há hốc mồm, ngây mặt nhìn, Thiên Tình giật nảy mình, thè lưỡi ... ai nha nha, vừa rồi quả thực biểu hiện của cô đã vượt quá tiêu chuẩn của một thục nữ rồi. . .
"Thiên Tình. . ." Khóe miệng Mộ Cẩn Hiên giật giật mấy cái, đôi mắt đen sáng lấp lánh của anh khóa chặt trên khuôn mặt của cô. Thiên Tình vuốt vuốt mái tóc, có chút xấu hổ: "Anh gọi em?"
" Vừa rồi bộ dáng em đấu võ mồm với người kia, vẫn giống hệt như ngày xưa, chẳng thay đổi chút nào!" Anh lập tức ôm lấy cô, nâng khuôn mặt cô lên rồi đặt xuống một nụ hôn. . .
"Không cho hôn!" Thiên Tình vừa thẹn lại vừa vui, nhưng vẫn ra sức đẩy anh: "Anh thật vô lại, ai biết được anh vừa mới hôn người nào. . ."
"Em vẫn muốn đánh nhau sao?" Mộ Cẩn Hiên cười xấu xa. Chưa bao giờ Thiên Tình nhìn thấy vẻ mặt của anh như vậy, không khỏi sững sờ, choáng váng. Trong nháy mắt, lúc cô đang thất thần, đột nhiên anh chặn ngang người cô rồi bế bổng lên: "Noãn Noãn, em nhìn gì vậy? Trên mặt anh có cái gì sao. . ."
Bất thình lình bị anh gọi nhũ danh (tên gọi khi còn nhỏ), trái tim của cô trở nên mềm yếu hẳn, đôi tay không khỏi quấn lên cổ của anh. Cô kề mặt ở trước ngực anh: "Anh Cẩn Hiên, đêm nay anh ở cùng em sao?"
"Anh sẽ ở cùng em."
"Anh Cẩn Hiên, anh ở cùng em bao lâu?" Thiên Tình cuộn tròn trong trong lòng anh, cảm giác từng cơn sóng hạnh phúc dồn dập kéo tới, khiến cô có phần mê muội.
Mộ Cẩn Hiên không ngừng bước chân, nhưng trái tim lại thoáng như ngừng lại: "Thiên Tình, em muốn bao lâu?"
"Một cuộc đời, hai cuộc đời. . . 1000 cuộc đời. . ."
"Con người ta chỉ có một cuộc đời thôi, nha đầu ngốc." Anh ôm cô chậm rãi đi về phía trước, ao ước con đường này cứ kéo dài mãi, không bao giờ có tận cùng.
"Em chỉ muốn cả đời này anh đều ở bên em, anh có đồng ý không?" Cô lại hỏi, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của anh.
Mộ Cẩn Hiên cúi đầu, rất lâu, khóe môi của anh nhếch lên hé ra nụ cười như hoa: "Được, anh đồng ý với em. . ."
Anh nguyện ý cho cô một hồi ức đẹp nhất trong cuộc đời của cô. Đây là sự ích kỷ của anh, cũng là điều mà anh không thể tha thứ cho mình.
"Anh Cẩn Hiên, em rất vui." Thiên Tình lại ngọ nguậy trong lòng anh: "Anh sẽ không tiếp tục làm đám cưới với cô ấy nữa phải không?"
"Đúng vậy." Anh gật đầu, âm điệu phát ra hơi khàn khàn.
Cô vẫn chưa cảm thấy được sự khác thường của anh, lời nói có chút lo lắng: "Nhưng nếu cô ấy không chịu buông tay thì sao?"
"Thiên Tình, đừng nói về cô ấy nữa, chúng ta hãy trò chuyện về chuyện hồi nhỏ có được không?"
Anh có phần không chịu nổi, cắt ngang lời của cô rất nhanh.
"Được. . ." Thiên Tình cười rộ lên thật vui vẻ:"Anh Cẩn Hiên, vòng ôm của anh thật ấm áp."
"Nha đầu ngốc, bây giờ là mùa hè mà."
"Anh Cẩn Hiên, anh đưa em đến nhà của anh được không? Đêm nay em muốn ngủ chung với anh, muốn kể lại những chuyện hồi nhỏ suốt đêm luôn. . ."
Anh lập tức cười rộ lên: "Thiên Tình, anh sẽ làm chuyện xấu đấy."
"Anh sẽ làm chuyện xấu gì nào?" Thiên Tình cười xấu xa, nhưng trong lòng lại âm thầm nói, người muốn làm chuyện xấu e rằng lại chính là em thôi!
Mộ Cẩn Hiên cúi đầu, liền nhìn thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn bày ra nụ cười xấu xa, một đôi mắt chớp chớp, nhấp nháy nhìn anh đầy khát vọng. Anh có cảm giác cả trái tim mình như bị tan ra... Nếu như mọi thứ anh đều không cần bận tâm nữa, nếu như mọi thứ anh đều có thể buông xuống được, thật sự anh muốn cả đời này cứ ôm cô như vậy mà rời đi...
Thiên Tình nhìn thấy anh bày ra vẻ mặt đầy hoảng hốt thêm chút u buồn. Bộ dạng của anh vẫn giống như trước đây vậy, một đứa trẻ mới vài tuổi đầu đã có một bộ dáng thận trọng, bình tĩnh, vẻ u buồn luôn luôn lộ ra trên khuôn mặt . Khi ấy cô hay cười nhạo anh, nói anh nghiêm nghị như một ông cụ non. Bây giờ nhìn thấy anh, không ngờ vẫn là bộ dáng ấy... bỗng nhiên Noãn Noãn thấy lòng hơi chua xót. Trước kia cô không hiểu chuyện, bây giờ nghĩ lại, từ nhỏ tính tình anh đã như vậy, nhất định là có nguyên nhân nào đó.
Giữa bọn họ là khoảng cách 15 năm trống vắng, điều ràng buộc duy nhất chỉ là cô một mực tìm anh, chờ anh.
Bây giờ toàn bộ những chống đỡ của cô suốt 15 năm đã trôi qua, cô mới nhận ra, đoạn thời gian tốt đẹp nhất chính là thời gian ba năm học cùng trường với nhau. Thời gian sau khi anh đột nhiên mất tích, mỗi khi đêm về cô đều nằm mơ, cô từng mơ thấy anh, anh lau nước mắt cho cô, anh hướng dẫn cô làm bài tập, anh giảng cho cô những đề toán mà cô vĩnh viễn nghe không hiểu... mơ thấy cô lôi kéo tay mà anh vẫn một mực bỏ đi. . .
Mỗi buổi sáng khi cô tỉnh lại đều thấy mình đang khóc. Khi đến trường học, đứng ở ngoài cửa phòng học của anh, ngây ngốc nhìn vào bên trong, nhìn vào chỗ ngồi trước kia giờ đã có người khác ngồi vào... rốt cuộc cô cũng không nhìn thấy bóng áo sơmi trắng kia nữa... cũng không nhìn thấy bóng lưng ấm áp quen thuộc kia nữa... những nam sinh kia đã từng vừa thấy cô tới, liền ồn ào “cô vợ nhỏ của Cẩn Hiên" nhưng đều không dám nói thành tiếng... mỗi ngày cô đều rời đi với đôi mắt đỏ hồng, cô cắn răng rời bỏ phòng học nơi anh đã từng ngồi, cả ngày như không còn sức sống. Anh biến mất, bài tập toán hàng ngày của cô bắt đầu đều sai hết, thày giáo lại bắt đầu đánh vào lòng bàn tay cô, thành tích của cô nát bét đến mức không thể nát hơn được nữa. Cuối cùng ba mẹ cô thật sự không sao chịu nổi nữa, đành phải chuyển trường cho cô.
Cô còn nhớ rõ cái ngày chuyển trường đó. Hôm ấy là một ngày thật quang đãng, thật rực rỡ, nhưng mà cô khóc đến tê tâm liệt phế. Tất cả thày cô giáo và bạn học đều cho rằng cô không nỡ rời bỏ ngôi trường này, thậm chí đến thày giáo thường xuyên đánh vào lòng bàn tay cô, đôi mắt cũng hồng hồng, bế cô lên mà ôm ấp. Đúng là cô đã khóc, khóc đến gần như hôn mê ngất lịm. Cô không quan tâm đến bất cứ điều gì khác, cô chỉ biết rốt cuộc cô không còn được nhìn thấy anh nữa, cũng không cách nào nhớ lại những nơi mà họ đã đi qua, ngay cả khả năng giữ lại một chút những hình ảnh đẹp đẽ của ký ức, cô cũng không làm được. . .
Cô ngày một lớn lên. Học sơ trung, cô trở thành một tiểu cô nương (cô gái nhỏ) gầy gầy cao cao, bắt đầu dậy thì, qua kỳ nguyệt sự (kinh nguyệt) đầu tiên, mỗi đêm nằm ở trên giường cũng có thể cảm giác thấy hơi căng và đau nơi ngực. Ngực cô giống như hai quả trứng cút nho nhỏ, bắt đầu đội ngực áo lên cao. Cô từ chối bắt chuyện với nam sinh khi họ đến gần. Tuổi thanh xuân vốn đủ mọi màu sắc, nhưng với cô lại quá u ám không có ánh sáng. Thế giới này không có anh, cô cảm thấy tất cả đều là màu xám. Cô đi học, thi vào trường cao đẳng, sau cùng học đại học. . . Cho tới bây giờ.
Tác giả :
Minh Châu Hoàn