Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc
Chương 294: An Nhiễm chết: Cái chết!
“Em nói gì đâu không vậy,Nhan Nhan?" Anh lớn tiếng cười một cái, thế nhưng qua một hồi lâu mắt anh vẫn không dám nhìn thẳng vào Hoan Nhan.
“Nói cho em biết con em chôn ở đâu?" Cô nắm tay anh buồn bã cười nhếch lên, không cần gạt cô, cô đều biết đã là một người mẹ làm sao không cảm nhận được đứa bé trước mặt có phải là con mình hay không? Huống chi nhìn đứa bé đó một điểm cũng không giống cô lại càng không giống Tằng Á Hi, đã vậy anh lại còn nói quanh co, thật cảm thấy nếu còn nói tiếp sẽ không có ý nghĩa gì nữa.
Đứa bé nho nhỏ kia giờ đã biến thành nắm tro tàn nằm trong một hũ tro cốt được trang trí rực rỡ vẫn chưa chôn cất.
Thân Tống Hạo đưa cô đến bệnh viện, tạm thời gởi hũ tro cốt ở nơi đó, từng dãy từng dãy trên kệ là từng bước từng bước chân của biết bao nhiêu người.
Người xem, mặc kệ người vĩ đại như thế nào hoặc nhỏ bé cỡ nào, có tiền tài hoặc nghèo khó cỡ nào, có xinh đẹp hoặc là xấu xí cỡ nào, thiện lương hay là tà ác thì khi chết đi cũng chỉ chiếm được một chổ bằng bàn tay ở nơi này mà thôi, mỗi người một dạng không giống nhau, có thể hoa văn chạm khắc trên hũ cốt không giống nhau, cũng như tâm tư mỗi người khi đến thăm nơi này cũng không giống nhau.
Hoan Nhan lòng yên tĩnh như nước, chỉ an tĩnh đứng nơi đó, trong tay cô cầm một bó cúc trắng nho nhỏ, đứa bé trong hũ cốt trên kệ không có tên, hắn đi quá vội vàng thậm chí tên cũng không có.
“Mẹ hy vọng con ở trên thiên đường được vui vẻ." Hoan Nhan nhẹ nhàng nỉ non, đem bó cúc nhỏ đặt trên cái hộp bên cạnh, bên tai tựa như nghe tiếng con nít cười khanh khách, cô mờ mịt ngẩng đầu nhìn lên trời, nhìn đám mây trắng trắng mềm mại giống đứa bé.
Coi như đứa bé không có mặt ở đây thì nó cũng là đứa con thứ hai của cô, nếu đứa bé có tên còn được chúng ta nhớ kỹ nhưng nếu không nhớ đến nó chỉ vì chưa có tên thì đứa bé đang ở trên trời sẽ khóc nhiều đấy, ngón tay Hoan Nhan khẽ vuốt ve cái hũ: “Bảo bối, chị của con nếu ngước nhìn lên trời kêu con thì con nhớ đáp lại, mẹ hy vọng con dù ở nơi nào cũng có thể vui vẻ."
Bóng dáng mỏng manh hơi lảo đảo, Thân Tống Hạo đau lòng tiến lên một bước ôm lấy cô: “Nhan Nhan, đừng khóc, chuyện cũng đã qua rồi."
Phải, đều đã qua rồi bất kể là dạng gì đi nữa mỗi ngày đều đã qua đi, nhưng đứa bé này mình không thể có cho dù tương lai cô có thêm đứa bé nào nữa thì cũng không phải là đứa bé này, đứa bé duy nhất mà không ai thay thế được, thế nhưng bây giờ trên cõi đời này đã không tồn tại nữa.
Hứa Hoan Nhan nằm trong lòng anh khóc muốn ngất đi, nói thì hay lắm đừng khóc, thế nhưng cả người quả thật đau điếng không cách nào nhịn được, đứa bé từ trong bụng cô sống được tám tháng, đó là con của cô, anh cảm nhận được nỗi đau của cô, nhưng lại vô dụng không thể làm gì an ủi, cô vì đứa bé thương tâm, cô vì Á Hi khổ sở, nhưng anh chỉ để ý cô có tốt hay không thôi. Nhan Nhan, Nhan Nhan, chúng ta còn có thể quay lại sao, đã trải qua nhiều sinh ly tử biệt như vậy chúng ta còn có thể quay trở lại được sao?
Anh không sợ em không yêu anh nữa, cũng không sợ trong lòng em không có anh, điều anh lo lắng duy nhất chính là giữa hai chúng ta có khoảng thời gian dài ngăn cách, tất cả không cách nào khống chế, đột ngột cắt đứt ngăn không cho chúng ta đến được với nhau.
Nếu là như vậy anh nên làm gì đây?
Nếu là như vậy là sinh không thể yêu được nữa rồi.
********************* Ba mẹ cô đối với khoảng thời gian năm năm này cũng không hỏi gì cô nhiều, hiển nhiên là hai người họ trước đó đã được Duy An nói qua, vì vậy liền thuận theo tự nhiên họ cũng im lặng không động đến nỗi đau của cô, nhiệm vụ đưa đón Noãn Noãn do hai người già bọn họ chịu trách nhiệm, tâm nguyện của ba cô dĩ nhiên là già rồi vẫn có thể phụ giúp con gái chăm nom cháu, ngậm kẹo chơi đùa với cháu càng thêm hạnh phúc vô cùng.
Khi tới buổi cơm chiều mới thấy Quý Duy An trở về, vừa vào cửa cậu ta bảo phải nói cho mọi người một tin tốt, nguyên do là bí thư trợ lý của thị trưởng mới nhậm chức đã bị công ty của hắn cho xuống Ban quan hệ xã hội, về sau tại thành phố A những công trình hạng mục cũng bị bọn hắn cực kỳ dễ dàng nắm trong tay.
“Cô bí thư kia tuổi tuy còn nhỏ dáng dấp cũng không tệ, thế nhưng ở trên bàn tiệc uống rượu so với đàn ông thì có thể uống nhiều hơn, sau cùng quản lý bộ phận PR của cậu phải ra tay mới hạ gục được cô ta, cũng coi như là một nữ trung hào kiệt."
Hứa Hoan Nhan nghe tới đây thì hăng hái lên: “Chưa từng nghe em khen một cô gái nào, chẳng lẽ…." “Dừng lại, chị!" Quý Duy An liếc nhìn cô một cái, khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng cau mày lại: “Em không thích con gái quá sắc sảo, lòng dạ lại thâm sâu, em chỉ muốn tìm người đơn giản thiện lương giống chị vậy."
Hứa Hoan Nhan ngẩng đầu nhìn cậu một cái, thấy trog đáy mắt cậu nét bi thương, không khỏi thở dài, cô đưa tay vỗ vào vai cậu: “Mọi chuyện đã trôi qua rồi không cần nghĩ đến nữa biết không?"
Quý Duy An chợt cúi đầu vùi mặt vào lòng bàn tay, hồi lâu sau tựa như cảm giác được lòng bàn tay ấm nóng, cậu ho nhỏ một tiếng cố kềm chế trong cổ họng: “Chị, ba ngày trước An Nhiễm tự vận chết rồi."
Hứa Hoan Nhan sửng sốt, trước mắt như nhớ lại ngày đó cô đến nhà họ Quý tìm mẹ, lần đầu tiên trông thấy cô ấy, trong đáy mắt cô bé tràn đầy hận ý nhưng sau lại tươi cười dạt dào nói nhìn chị thật là đẹp mắt. “Chị, còn có một chuyện em điều tra rõ rồi." Chỉ chốc lát Duy An đã khôi phục lại bình tĩnh, cậu ta đốt một điếu thuốc lá, hít sâu một hơi giống như vừa rồi người mất khống chế không phải cậu ta.
“Chuyện gì?" Hoan Nhan thu hồi suy nghĩ nhìn lại Duy An, đáy lòng tự nhiên dâng lên nỗi lo lắng mơ hồ.
“Chín năm trước An Khã Khã tự sát, đây là nguyên do cô ấy muốn trả thù chị, cô ấy hận chị và Thân Tống Hạo bởi vì cô ấy cho rằng chị đoạt đi Thân Tống Hạo nên anh ta mới phản bội lại chị cô ấy, nhưng mà chị, sự thật không phải như thế."
Duy An phun ra một hơi khói thuốc, đôi mắt bình thản nói: “An Khã Khã tự sát là do người đàn ông tên là William cho người luân phiên…… rồi."
“Nói cho em biết con em chôn ở đâu?" Cô nắm tay anh buồn bã cười nhếch lên, không cần gạt cô, cô đều biết đã là một người mẹ làm sao không cảm nhận được đứa bé trước mặt có phải là con mình hay không? Huống chi nhìn đứa bé đó một điểm cũng không giống cô lại càng không giống Tằng Á Hi, đã vậy anh lại còn nói quanh co, thật cảm thấy nếu còn nói tiếp sẽ không có ý nghĩa gì nữa.
Đứa bé nho nhỏ kia giờ đã biến thành nắm tro tàn nằm trong một hũ tro cốt được trang trí rực rỡ vẫn chưa chôn cất.
Thân Tống Hạo đưa cô đến bệnh viện, tạm thời gởi hũ tro cốt ở nơi đó, từng dãy từng dãy trên kệ là từng bước từng bước chân của biết bao nhiêu người.
Người xem, mặc kệ người vĩ đại như thế nào hoặc nhỏ bé cỡ nào, có tiền tài hoặc nghèo khó cỡ nào, có xinh đẹp hoặc là xấu xí cỡ nào, thiện lương hay là tà ác thì khi chết đi cũng chỉ chiếm được một chổ bằng bàn tay ở nơi này mà thôi, mỗi người một dạng không giống nhau, có thể hoa văn chạm khắc trên hũ cốt không giống nhau, cũng như tâm tư mỗi người khi đến thăm nơi này cũng không giống nhau.
Hoan Nhan lòng yên tĩnh như nước, chỉ an tĩnh đứng nơi đó, trong tay cô cầm một bó cúc trắng nho nhỏ, đứa bé trong hũ cốt trên kệ không có tên, hắn đi quá vội vàng thậm chí tên cũng không có.
“Mẹ hy vọng con ở trên thiên đường được vui vẻ." Hoan Nhan nhẹ nhàng nỉ non, đem bó cúc nhỏ đặt trên cái hộp bên cạnh, bên tai tựa như nghe tiếng con nít cười khanh khách, cô mờ mịt ngẩng đầu nhìn lên trời, nhìn đám mây trắng trắng mềm mại giống đứa bé.
Coi như đứa bé không có mặt ở đây thì nó cũng là đứa con thứ hai của cô, nếu đứa bé có tên còn được chúng ta nhớ kỹ nhưng nếu không nhớ đến nó chỉ vì chưa có tên thì đứa bé đang ở trên trời sẽ khóc nhiều đấy, ngón tay Hoan Nhan khẽ vuốt ve cái hũ: “Bảo bối, chị của con nếu ngước nhìn lên trời kêu con thì con nhớ đáp lại, mẹ hy vọng con dù ở nơi nào cũng có thể vui vẻ."
Bóng dáng mỏng manh hơi lảo đảo, Thân Tống Hạo đau lòng tiến lên một bước ôm lấy cô: “Nhan Nhan, đừng khóc, chuyện cũng đã qua rồi."
Phải, đều đã qua rồi bất kể là dạng gì đi nữa mỗi ngày đều đã qua đi, nhưng đứa bé này mình không thể có cho dù tương lai cô có thêm đứa bé nào nữa thì cũng không phải là đứa bé này, đứa bé duy nhất mà không ai thay thế được, thế nhưng bây giờ trên cõi đời này đã không tồn tại nữa.
Hứa Hoan Nhan nằm trong lòng anh khóc muốn ngất đi, nói thì hay lắm đừng khóc, thế nhưng cả người quả thật đau điếng không cách nào nhịn được, đứa bé từ trong bụng cô sống được tám tháng, đó là con của cô, anh cảm nhận được nỗi đau của cô, nhưng lại vô dụng không thể làm gì an ủi, cô vì đứa bé thương tâm, cô vì Á Hi khổ sở, nhưng anh chỉ để ý cô có tốt hay không thôi. Nhan Nhan, Nhan Nhan, chúng ta còn có thể quay lại sao, đã trải qua nhiều sinh ly tử biệt như vậy chúng ta còn có thể quay trở lại được sao?
Anh không sợ em không yêu anh nữa, cũng không sợ trong lòng em không có anh, điều anh lo lắng duy nhất chính là giữa hai chúng ta có khoảng thời gian dài ngăn cách, tất cả không cách nào khống chế, đột ngột cắt đứt ngăn không cho chúng ta đến được với nhau.
Nếu là như vậy anh nên làm gì đây?
Nếu là như vậy là sinh không thể yêu được nữa rồi.
********************* Ba mẹ cô đối với khoảng thời gian năm năm này cũng không hỏi gì cô nhiều, hiển nhiên là hai người họ trước đó đã được Duy An nói qua, vì vậy liền thuận theo tự nhiên họ cũng im lặng không động đến nỗi đau của cô, nhiệm vụ đưa đón Noãn Noãn do hai người già bọn họ chịu trách nhiệm, tâm nguyện của ba cô dĩ nhiên là già rồi vẫn có thể phụ giúp con gái chăm nom cháu, ngậm kẹo chơi đùa với cháu càng thêm hạnh phúc vô cùng.
Khi tới buổi cơm chiều mới thấy Quý Duy An trở về, vừa vào cửa cậu ta bảo phải nói cho mọi người một tin tốt, nguyên do là bí thư trợ lý của thị trưởng mới nhậm chức đã bị công ty của hắn cho xuống Ban quan hệ xã hội, về sau tại thành phố A những công trình hạng mục cũng bị bọn hắn cực kỳ dễ dàng nắm trong tay.
“Cô bí thư kia tuổi tuy còn nhỏ dáng dấp cũng không tệ, thế nhưng ở trên bàn tiệc uống rượu so với đàn ông thì có thể uống nhiều hơn, sau cùng quản lý bộ phận PR của cậu phải ra tay mới hạ gục được cô ta, cũng coi như là một nữ trung hào kiệt."
Hứa Hoan Nhan nghe tới đây thì hăng hái lên: “Chưa từng nghe em khen một cô gái nào, chẳng lẽ…." “Dừng lại, chị!" Quý Duy An liếc nhìn cô một cái, khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng cau mày lại: “Em không thích con gái quá sắc sảo, lòng dạ lại thâm sâu, em chỉ muốn tìm người đơn giản thiện lương giống chị vậy."
Hứa Hoan Nhan ngẩng đầu nhìn cậu một cái, thấy trog đáy mắt cậu nét bi thương, không khỏi thở dài, cô đưa tay vỗ vào vai cậu: “Mọi chuyện đã trôi qua rồi không cần nghĩ đến nữa biết không?"
Quý Duy An chợt cúi đầu vùi mặt vào lòng bàn tay, hồi lâu sau tựa như cảm giác được lòng bàn tay ấm nóng, cậu ho nhỏ một tiếng cố kềm chế trong cổ họng: “Chị, ba ngày trước An Nhiễm tự vận chết rồi."
Hứa Hoan Nhan sửng sốt, trước mắt như nhớ lại ngày đó cô đến nhà họ Quý tìm mẹ, lần đầu tiên trông thấy cô ấy, trong đáy mắt cô bé tràn đầy hận ý nhưng sau lại tươi cười dạt dào nói nhìn chị thật là đẹp mắt. “Chị, còn có một chuyện em điều tra rõ rồi." Chỉ chốc lát Duy An đã khôi phục lại bình tĩnh, cậu ta đốt một điếu thuốc lá, hít sâu một hơi giống như vừa rồi người mất khống chế không phải cậu ta.
“Chuyện gì?" Hoan Nhan thu hồi suy nghĩ nhìn lại Duy An, đáy lòng tự nhiên dâng lên nỗi lo lắng mơ hồ.
“Chín năm trước An Khã Khã tự sát, đây là nguyên do cô ấy muốn trả thù chị, cô ấy hận chị và Thân Tống Hạo bởi vì cô ấy cho rằng chị đoạt đi Thân Tống Hạo nên anh ta mới phản bội lại chị cô ấy, nhưng mà chị, sự thật không phải như thế."
Duy An phun ra một hơi khói thuốc, đôi mắt bình thản nói: “An Khã Khã tự sát là do người đàn ông tên là William cho người luân phiên…… rồi."
Tác giả :
Minh Châu Hoàn