Ngươi Là Cái Tay Nải
Chương 3
Đường nét hắn tuấn tú, làn môi mỏng, bình thường trừ lúc nói chuyện ăn cơm thì vẫn luôn duy trì một góc độ lạnh như băng, bây giờ nghe câu hỏi của ta lại nhếch lên một độ cong không nhỏ vô cùng kỳ diệu, làm như nghe được mẩu truyện tiếu lâm hài hước nhất trần gian, “Ta sẽ không giết ngươi."
Đây là lần đầu tiên ta thấy hắn có biểu cảm rõ rệt như vậy, nhìn mà nổi hết cả da gà.
Trong ký ức, đã từng xảy ra một chuyện mà ta không tài nào lý giải nổi, Tiểu Ngưu Lang ăn roi vọt của trưởng vịnh mà lớn lên, da dày tới mức ngã từ nóc nhà xuống cũng có thể tạo ra một cái hố. Ta cảm thấy cách giáo dục đúng đắn không phải là dùng bạo lực, trưởng vịnh nghe ta nói thế cảm thấy chí phải, lần sau Tiểu Ngưu Lang lại mắc lỗi, trưởng vịnh liền dùng tình dùng lý để phân tích cho hắn hiểu. Ta vốn tưởng rằng mình làm được việc tốt, kết quả sau đó Tiểu Ngưu Lang uất ức suốt cả một tháng, lý do không ngờ là nhìn khuôn mặt hiền hòa giả tạo của trưởng vịnh quả thực còn đau khổ hơn bị quất cho một trận.
Giờ cuối cùng ta đã hiểu… Thế là ta lặng lẽ cầu nguyện trong lòng, cơ mặt của hắn vẫn nên bị liệt đi, nhìn hắn cười như thế quả thực còn đáng sợ hơn cả trông thấy con sói đói nhếch mép nhe răng nanh ra nữa.
Có điều nghe hắn nói thế, ta vẫn bất giác thở phào một hơi. Ta bứt rứt bất an là vì chẳng biết lúc nào sẽ đi đời nhà ma, bây giờ nghe được lệnh đặc xá tạm thời như thế, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng được đặt xuống. Khi trước ta thấy chết không sờn, suốt ngày lảm nhảm trêu chọc hắn, bây giờ vẫn nên hạn chế giẫm vào đuôi hắn đi thôi, bằng không với cái tính tình quái gở của hắn, ngộ nhỡ không nhịn được lại quyết định giết ta thì thật đúng là chẳng đáng.
Hắn thấy ta có vẻ vui mừng, hiển nhiên tâm trạng rất tốt, thế là quay đầu tiếp tục bước về phía trước.
“Muốn giết ngươi có khối người, đừng gấp."
“…"
Đến huyện Cảnh Châu, hắn đi lòng vòng, cuối cùng tìm đến một nhà nông kín đáo. Một bà lão đang ngồi bên bờ rào lặng lẽ xe vải, trông thấy hắn thì lập tức mừng rỡ ra đón, gọi một tiếng “Tiểu Thủ", rồi chuyển mắt nhìn sang ta, sau đó hơi ngẩn người, “Vị cô nương này là…"
Ta nghe được câu “Tiểu Thủ" kia, không kìm được liếc mắt nhìn hắn, đoán chừng đó không phải là tên thật, những kẻ tính mạng treo trên lưỡi đao mũi kiếm như bọn hắn, hành tẩu giang hồ đều có trăm ngàn danh hiệu. Chỉ có điều, trong mắt ta, danh hiệu của gã này tối thiểu cũng phải là Sát gì đó, Huyết gì đó, hay Lãnh Sương gì gì đó… cái tên Tiểu Thủ này đặt cùng một chỗ với hắn, chẳng khác nào một đóa hoa yêu kiều cài trên đầu con sư tử, kệch cỡm chết đi được, chậc chậc.
Vị Tiểu Thủ nọ kéo ta tới chỗ bà lão, nói: “Chăm sóc nàng giúp ta, ta vào thành tẩy điểm, khoảng chừng ba ngày."
Bà lão cười ha ha nắm tay ta, “Yên tâm đi, Thang bà bà ta nhất định sẽ bảo vệ tiểu nương tử bình yên vô sự."
Hắn mới đi được mấy bước, lại quay đầu dặn ta: “Đừng có chạy lung tung, nếu không hậu quả ngươi biết rồi đấy."
Xí!
Sau khi hắn mất dạng, Thang bà bà kéo ta tới chỗ trồng rau, nói là trong nhà đã lâu không có người đến, hiếm khi có khách, đêm nay phải ăn một bữa thật ngon, làm một chút rau hẹ trứng gà, một ít nấm xào, cải dầu cải cúc vân vân.
Ta cười ha ha, được rồi được rồi, coi như hôm nay ăn bữa cơm rau dưa giảm béo, dù sao cũng có trứng gà không phải sao?
Thang bà bà dường như rất có hứng thú đối với ta, vừa nhổ rau vừa nói lan man chuyện này chuyện nọ. Có phút chốc ta chợt sinh ra ảo giác, chỉ cảm thấy bóng lưng này, cực kỳ giống với Trương đại nương vẫn mang cơm tới cho ta, thế là bà ta nói gì ta cũng hào hứng hùa theo.
“Ta sống bao nhiêu năm rồi, chưa từng thấy Tiểu Thủ đưa cô nương nào đi cùng, giờ rốt cuộc không còn gì tiếc nuối nữa rồi."
Ta ngồi xổm ở một bên nhổ cỏ dại, nghe thấy câu đó hơi khựng tay lại một chút, lúng túng giật giật khóe miệng, “Có lẽ, hắn thích đàn ông?"
Thang bà bà cười ha ha, “Tiểu nương tử thật thích nói đùa."
Ta cũng ha ha cười gượng, ta đang nghiêm túc đó chứ. Ngẫm nghĩ ta liền tiện mồm hỏi: “Tiểu Thủ có phải tên thật của hắn không?"
Thang bà bà chăm chú chia rau thành từng bó, “Ta chỉ biết cậu ta họ Phượng, người quen đều gọi cậu ta là A Thủ, cậu ta là người vai dưới, già này tự nhiên gọi một tiếng Tiểu Thủ thôi."
Phượng? Ta nhướng mày, cảm thán thật là một cái họ chấn động lòng người. Trong ấn tượng của ta, cái họ kỳ quái này không phải là tộc người cổ thì chính là kỳ môn dị sĩ, hắn rốt cuộc có lai lịch gì?
Bà lão này cũng thật chẳng sáng tạo tẹo nào, nếu sớm biết hắn họ Phượng, ta liều mạng cũng phải gọi hắn một tiếng Tiểu Phượng Tiên, nghe mới vang dội làm sao.
*Hoa phượng tiên, hay còn gọi là hoa bóng nước:
Ta thấy Thang bà bà tốt bụng, lo bà ta bị Tiểu Phượng Tiên lừa gạt, liền nhắc nhở một câu: “Thang bà bà, bà có biết hắn làm nghề gì không?"
Thang bà bà không mấy để ý vẫn tiếp tục loay hoay với đám rau, “Biết, trước kia ta cũng là sát thủ." Bà ta thấy ta trợn tròn mắt, liền nhanh chóng vỗ vỗ vai ta cười nói: “Tiểu nương tử, chút kích thích ấy còn không chịu được, làm sao lại đồng hành cùng Tiểu Thủ?"
Ta liền rầu rĩ, ai muốn đi cùng hắn chứ? Lời này chỉ dám nghẹn trong miệng, nghe cách nói chuyện của Thang bà bà thì rõ ràng bà ta là cơ sở ngầm của Tiểu Phượng Tiên, những lời không nên nói vẫn nên hạn chế nói thì hơn.
Sau khi cơm nước xong, ta dọn dẹp cùng Thang bà bà, nếu không phải đã biết Thang bà bà có quan hệ mật thiết với Tiểu Phượng Tiên, e rằng ta cũng chỉ coi bà ta như một bà lão bình thường mà thôi.
“Hôm nay trời lạnh, tiểu nương tử không có áo khoác phải không?"
Ta đang lơ đãng rửa bát, câu nói tiếp theo của bà ta lại khơi cho ta hứng thú mãnh liệt.
“Già này biết xe vải, nhưng lại không có bông và kim chỉ, hay là ngày mai cô vào thành một chuyến, mua một ít về đi."
Ta nghe thế, lập tức hớn hở, nhưng vừa nghĩ tới lời dặn dò của Tiểu Phượng Tiên, liền xụ mặt xuống. “Hắn không cho ta ra ngoài."
Thang bà bà gian xảo bảo ta: “Cậu ta đi tẩy điểm, không về nhanh được đâu, cô chỉ đi chuyến này, còn có thể đi lạc hay sao? Nhất định là bình thường Tiểu Thủ quản cô chặt quá, vợ chồng son quấn nhau quá cũng không được."
Ta cũng lười giải thích, liền thuận theo đề tài của bà ta mà nói: “Tẩy điểm là ý gì? Hắn sẽ không về giữa chừng chứ?"
“Tẩy điểm là tiếng lóng trong nghề, sát thủ lấy đầu người tính tiền thưởng, cho nên cũng gọi là liệp đầu (săn đầu). Làm nghề này nếu muốn nổi danh thì không tránh khỏi cảnh ngươi tranh ta đoạt chém giết lẫn nhau. Nhận nhiệm vụ săn đầu người gọi là tiếp điểm, nếu đầu người này bị kim chủ khác mua, bán cho liệp đầu khác thì gọi là chàng điểm, mà mỗi người đều vì chủ riêng ai làm việc nấy, chỉ khi nào lấy được đầu người mới xem như giao dịch hoàn thành, cho nên tẩy điểm chính là đi giết sạch tất cả liệp đầu mà kim chủ khác an bài. Cho nên ngày mai cô cứ yên tâm đi đi."
Ta nghẹn họng trân trân, chuyện không liên quan đến mình, vốn định không nhiều lời, nhưng bản năng khiến ta không thể không lên án một câu: “Nếu như lúc chàng điểm, thấy khó mà lui cũng không được sao?" Chẳng lẽ sát thủ ngoại trừ rút kiếm không có cách giao lưu nào khác hay sao?
“Đây là luật lệ, nếu tiếp điểm mà không lấy được đầu người, thanh danh hủy hết thì còn làm ăn gì được nữa? Hơn nữa liệp đầu đều lệ thuộc vào tổ chức, một khi gặp thất bại, cấp trên tất sẽ thanh lý môn hộ để đảm bảo danh dự cho tổ chức."
Ta nhìn vẻ mặt bất lực của Thang bà bà, lại đột nhiên cảm thấy thế giới này còn có những chuyện không thể lý giải đến vậy ư? Quả nhiên ta bị nhốt trong sơn động quá lâu, tách rời cùng với thế giới quan mất rồi?
Tuy nghĩ như vậy, nhưng bây giờ ta vẫn vô cùng hi vọng ý đồ tẩy điểm của Tiểu Phượng Tiên bị tẩy ngược lại… Nhưng e ngại Thang bà bà hình như rất có cảm tình với hắn, ta chỉ đành trái lương tâm lo lắng nói: “Bà xem… Liệu có khả năng, hắn chàng điểm cùng một tuyệt thế cao thủ không? Ôi chao như vậy không được không được, Tiểu Phượng Tiên phong độ tao nhã anh tuấn tiêu sái lương thiện hòa nhã biết bao, ngộ nhỡ hắn hương tan ngọc nát, ta biết đi đâu tìm được một đóa hoa vừa lòng đẹp ý như thế đây."
Thang bà bà thấy ta biểu cảm xuất thần, liền tốt bụng an ủi ta: “Tiểu nương tử chớ lo lắng, tuy già không biết rõ năng lực của Tiểu Thủ, nhưng cậu ta là hắc kim liệp đầu, phàm là kim chủ có thể mời nổi cậu ta, nhất định sẽ thông cáo khắp giang hồ, hơn nữa với thân thủ của cậu ta, cơ bản chỉ có thể là cậu ta giết người khác thôi."
“…"
Mồm quạ đen cũng là bệnh nan y.
Đây là lần đầu tiên ta thấy hắn có biểu cảm rõ rệt như vậy, nhìn mà nổi hết cả da gà.
Trong ký ức, đã từng xảy ra một chuyện mà ta không tài nào lý giải nổi, Tiểu Ngưu Lang ăn roi vọt của trưởng vịnh mà lớn lên, da dày tới mức ngã từ nóc nhà xuống cũng có thể tạo ra một cái hố. Ta cảm thấy cách giáo dục đúng đắn không phải là dùng bạo lực, trưởng vịnh nghe ta nói thế cảm thấy chí phải, lần sau Tiểu Ngưu Lang lại mắc lỗi, trưởng vịnh liền dùng tình dùng lý để phân tích cho hắn hiểu. Ta vốn tưởng rằng mình làm được việc tốt, kết quả sau đó Tiểu Ngưu Lang uất ức suốt cả một tháng, lý do không ngờ là nhìn khuôn mặt hiền hòa giả tạo của trưởng vịnh quả thực còn đau khổ hơn bị quất cho một trận.
Giờ cuối cùng ta đã hiểu… Thế là ta lặng lẽ cầu nguyện trong lòng, cơ mặt của hắn vẫn nên bị liệt đi, nhìn hắn cười như thế quả thực còn đáng sợ hơn cả trông thấy con sói đói nhếch mép nhe răng nanh ra nữa.
Có điều nghe hắn nói thế, ta vẫn bất giác thở phào một hơi. Ta bứt rứt bất an là vì chẳng biết lúc nào sẽ đi đời nhà ma, bây giờ nghe được lệnh đặc xá tạm thời như thế, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng được đặt xuống. Khi trước ta thấy chết không sờn, suốt ngày lảm nhảm trêu chọc hắn, bây giờ vẫn nên hạn chế giẫm vào đuôi hắn đi thôi, bằng không với cái tính tình quái gở của hắn, ngộ nhỡ không nhịn được lại quyết định giết ta thì thật đúng là chẳng đáng.
Hắn thấy ta có vẻ vui mừng, hiển nhiên tâm trạng rất tốt, thế là quay đầu tiếp tục bước về phía trước.
“Muốn giết ngươi có khối người, đừng gấp."
“…"
Đến huyện Cảnh Châu, hắn đi lòng vòng, cuối cùng tìm đến một nhà nông kín đáo. Một bà lão đang ngồi bên bờ rào lặng lẽ xe vải, trông thấy hắn thì lập tức mừng rỡ ra đón, gọi một tiếng “Tiểu Thủ", rồi chuyển mắt nhìn sang ta, sau đó hơi ngẩn người, “Vị cô nương này là…"
Ta nghe được câu “Tiểu Thủ" kia, không kìm được liếc mắt nhìn hắn, đoán chừng đó không phải là tên thật, những kẻ tính mạng treo trên lưỡi đao mũi kiếm như bọn hắn, hành tẩu giang hồ đều có trăm ngàn danh hiệu. Chỉ có điều, trong mắt ta, danh hiệu của gã này tối thiểu cũng phải là Sát gì đó, Huyết gì đó, hay Lãnh Sương gì gì đó… cái tên Tiểu Thủ này đặt cùng một chỗ với hắn, chẳng khác nào một đóa hoa yêu kiều cài trên đầu con sư tử, kệch cỡm chết đi được, chậc chậc.
Vị Tiểu Thủ nọ kéo ta tới chỗ bà lão, nói: “Chăm sóc nàng giúp ta, ta vào thành tẩy điểm, khoảng chừng ba ngày."
Bà lão cười ha ha nắm tay ta, “Yên tâm đi, Thang bà bà ta nhất định sẽ bảo vệ tiểu nương tử bình yên vô sự."
Hắn mới đi được mấy bước, lại quay đầu dặn ta: “Đừng có chạy lung tung, nếu không hậu quả ngươi biết rồi đấy."
Xí!
Sau khi hắn mất dạng, Thang bà bà kéo ta tới chỗ trồng rau, nói là trong nhà đã lâu không có người đến, hiếm khi có khách, đêm nay phải ăn một bữa thật ngon, làm một chút rau hẹ trứng gà, một ít nấm xào, cải dầu cải cúc vân vân.
Ta cười ha ha, được rồi được rồi, coi như hôm nay ăn bữa cơm rau dưa giảm béo, dù sao cũng có trứng gà không phải sao?
Thang bà bà dường như rất có hứng thú đối với ta, vừa nhổ rau vừa nói lan man chuyện này chuyện nọ. Có phút chốc ta chợt sinh ra ảo giác, chỉ cảm thấy bóng lưng này, cực kỳ giống với Trương đại nương vẫn mang cơm tới cho ta, thế là bà ta nói gì ta cũng hào hứng hùa theo.
“Ta sống bao nhiêu năm rồi, chưa từng thấy Tiểu Thủ đưa cô nương nào đi cùng, giờ rốt cuộc không còn gì tiếc nuối nữa rồi."
Ta ngồi xổm ở một bên nhổ cỏ dại, nghe thấy câu đó hơi khựng tay lại một chút, lúng túng giật giật khóe miệng, “Có lẽ, hắn thích đàn ông?"
Thang bà bà cười ha ha, “Tiểu nương tử thật thích nói đùa."
Ta cũng ha ha cười gượng, ta đang nghiêm túc đó chứ. Ngẫm nghĩ ta liền tiện mồm hỏi: “Tiểu Thủ có phải tên thật của hắn không?"
Thang bà bà chăm chú chia rau thành từng bó, “Ta chỉ biết cậu ta họ Phượng, người quen đều gọi cậu ta là A Thủ, cậu ta là người vai dưới, già này tự nhiên gọi một tiếng Tiểu Thủ thôi."
Phượng? Ta nhướng mày, cảm thán thật là một cái họ chấn động lòng người. Trong ấn tượng của ta, cái họ kỳ quái này không phải là tộc người cổ thì chính là kỳ môn dị sĩ, hắn rốt cuộc có lai lịch gì?
Bà lão này cũng thật chẳng sáng tạo tẹo nào, nếu sớm biết hắn họ Phượng, ta liều mạng cũng phải gọi hắn một tiếng Tiểu Phượng Tiên, nghe mới vang dội làm sao.
*Hoa phượng tiên, hay còn gọi là hoa bóng nước:
Ta thấy Thang bà bà tốt bụng, lo bà ta bị Tiểu Phượng Tiên lừa gạt, liền nhắc nhở một câu: “Thang bà bà, bà có biết hắn làm nghề gì không?"
Thang bà bà không mấy để ý vẫn tiếp tục loay hoay với đám rau, “Biết, trước kia ta cũng là sát thủ." Bà ta thấy ta trợn tròn mắt, liền nhanh chóng vỗ vỗ vai ta cười nói: “Tiểu nương tử, chút kích thích ấy còn không chịu được, làm sao lại đồng hành cùng Tiểu Thủ?"
Ta liền rầu rĩ, ai muốn đi cùng hắn chứ? Lời này chỉ dám nghẹn trong miệng, nghe cách nói chuyện của Thang bà bà thì rõ ràng bà ta là cơ sở ngầm của Tiểu Phượng Tiên, những lời không nên nói vẫn nên hạn chế nói thì hơn.
Sau khi cơm nước xong, ta dọn dẹp cùng Thang bà bà, nếu không phải đã biết Thang bà bà có quan hệ mật thiết với Tiểu Phượng Tiên, e rằng ta cũng chỉ coi bà ta như một bà lão bình thường mà thôi.
“Hôm nay trời lạnh, tiểu nương tử không có áo khoác phải không?"
Ta đang lơ đãng rửa bát, câu nói tiếp theo của bà ta lại khơi cho ta hứng thú mãnh liệt.
“Già này biết xe vải, nhưng lại không có bông và kim chỉ, hay là ngày mai cô vào thành một chuyến, mua một ít về đi."
Ta nghe thế, lập tức hớn hở, nhưng vừa nghĩ tới lời dặn dò của Tiểu Phượng Tiên, liền xụ mặt xuống. “Hắn không cho ta ra ngoài."
Thang bà bà gian xảo bảo ta: “Cậu ta đi tẩy điểm, không về nhanh được đâu, cô chỉ đi chuyến này, còn có thể đi lạc hay sao? Nhất định là bình thường Tiểu Thủ quản cô chặt quá, vợ chồng son quấn nhau quá cũng không được."
Ta cũng lười giải thích, liền thuận theo đề tài của bà ta mà nói: “Tẩy điểm là ý gì? Hắn sẽ không về giữa chừng chứ?"
“Tẩy điểm là tiếng lóng trong nghề, sát thủ lấy đầu người tính tiền thưởng, cho nên cũng gọi là liệp đầu (săn đầu). Làm nghề này nếu muốn nổi danh thì không tránh khỏi cảnh ngươi tranh ta đoạt chém giết lẫn nhau. Nhận nhiệm vụ săn đầu người gọi là tiếp điểm, nếu đầu người này bị kim chủ khác mua, bán cho liệp đầu khác thì gọi là chàng điểm, mà mỗi người đều vì chủ riêng ai làm việc nấy, chỉ khi nào lấy được đầu người mới xem như giao dịch hoàn thành, cho nên tẩy điểm chính là đi giết sạch tất cả liệp đầu mà kim chủ khác an bài. Cho nên ngày mai cô cứ yên tâm đi đi."
Ta nghẹn họng trân trân, chuyện không liên quan đến mình, vốn định không nhiều lời, nhưng bản năng khiến ta không thể không lên án một câu: “Nếu như lúc chàng điểm, thấy khó mà lui cũng không được sao?" Chẳng lẽ sát thủ ngoại trừ rút kiếm không có cách giao lưu nào khác hay sao?
“Đây là luật lệ, nếu tiếp điểm mà không lấy được đầu người, thanh danh hủy hết thì còn làm ăn gì được nữa? Hơn nữa liệp đầu đều lệ thuộc vào tổ chức, một khi gặp thất bại, cấp trên tất sẽ thanh lý môn hộ để đảm bảo danh dự cho tổ chức."
Ta nhìn vẻ mặt bất lực của Thang bà bà, lại đột nhiên cảm thấy thế giới này còn có những chuyện không thể lý giải đến vậy ư? Quả nhiên ta bị nhốt trong sơn động quá lâu, tách rời cùng với thế giới quan mất rồi?
Tuy nghĩ như vậy, nhưng bây giờ ta vẫn vô cùng hi vọng ý đồ tẩy điểm của Tiểu Phượng Tiên bị tẩy ngược lại… Nhưng e ngại Thang bà bà hình như rất có cảm tình với hắn, ta chỉ đành trái lương tâm lo lắng nói: “Bà xem… Liệu có khả năng, hắn chàng điểm cùng một tuyệt thế cao thủ không? Ôi chao như vậy không được không được, Tiểu Phượng Tiên phong độ tao nhã anh tuấn tiêu sái lương thiện hòa nhã biết bao, ngộ nhỡ hắn hương tan ngọc nát, ta biết đi đâu tìm được một đóa hoa vừa lòng đẹp ý như thế đây."
Thang bà bà thấy ta biểu cảm xuất thần, liền tốt bụng an ủi ta: “Tiểu nương tử chớ lo lắng, tuy già không biết rõ năng lực của Tiểu Thủ, nhưng cậu ta là hắc kim liệp đầu, phàm là kim chủ có thể mời nổi cậu ta, nhất định sẽ thông cáo khắp giang hồ, hơn nữa với thân thủ của cậu ta, cơ bản chỉ có thể là cậu ta giết người khác thôi."
“…"
Mồm quạ đen cũng là bệnh nan y.
Tác giả :
Nhĩ Nghiên