Người Kia, Thiếu Gia!

Chương 1

:

Ánh sáng mặt trời len lỏi vào trong nhà, chiếu rọi lên gương mặt đang say ngủ trên giường.

“Linh…"

Chuông báo thức bên giường bỗng nhiên vang lên kinh thiên động địa, làm cho Bạch Nghiên Lý vốn ngủ say hoảng sợ từ trên giường nhảy lên, trong khoảng thời gian ngắn còn chưa biết xảy ra chuyện gì, cho đến khi ánh mắt của cô dừng lại nơi cái đồng hồ báo thức, cô mới vô hữu khí vô lực đưa tay đập một cái cho nó ngừng kêu lúc đó cô mới trở về lại trên giường.

Cô không có thói quen thức giậy theo đồng hồ báo thức, bởi vì trước kia còn ở trong nhà cô vẫn được mẹ gọi rời giường.

Mẹ…Mẹ có hạnh phúc không ? Chú Trần có thể cho mẹ hạnh phúc sao ? Không có cô ở bên để mẹ quan tâm loay hoay xoay quanh cô, mẹ hẳn là có thời gian có thể quan tâm bản thân và chú trần mới đúng chứ ?

Cô hy vọng mẹ có thể đạt được hạnh phúc. Kể từ khi cô ba tuổi, bởi vì tai nạn giao thông ba ba cô đã qua đời, mẹ phải bao quát lo lắng việc nhà, ngậm đắng nuốt cay nuôi cô khôn lớn, chẳng bao giờ suy nghĩ qua hạnh phúc bản thân.

Thật vất vả, rốt cuộc cô có thể tay làm hàm nhai, cô tuyệt đối không để cho mẹ canh giữ bên cạnh cô mà chậm trễ mười năm chờ đợi hạnh phúc của chú Trần, cho nên Cố mẹ mới không phản đối để cho cô xa nhà tìm việc. Một mình ở Đài Bắc.

Thành thật mà nói, một người thì có chút tịch mịch, nhưng chỉ cần nghĩ đây là vì hạnh phúc của mẹ cô có thể chịu được.

“Cốc cốc"

Cửa phòng đột nhiên truyền đến hai tiếng gõ cửa, sau đó là giọng bạn cùng phòng Trương Huệ Quân vang lên.

“Nghiên Lý, cậu chưa dậy sao ?"

“Đã dậy"

Cô từ trên giường ngồi dậy đáp lại, Huệ Quân lập tức đẩy cửa vào.

Trương Huệ Quân là một người rất tốt lại hiền hòa, cô giống Nghiên Lý cũng là người miền nam lên miền bắc làm việc.Bất quá cô lên Đài Bắc đã hơn ba năm, cho nên sớm có thói quen cuộc sống của người Đài Bắc, cũng trở nên giống người Đài Bắc, luôn ăn mặc trau chuốt xinh đẹp, trang điểm xinh đẹp, thường xuyên làm việc xong đi chơi đến nửa đêm mới về nhà, cảm giác như nửa đêm mới ngủ.

“Hôm nay cậu đi phỏng vấn phải không ?" Huệ Quân hỏi.

“Đúng" Cô gật đầu.

Huệ Quân gật đầu sau đó đi lên trước cầm một thứ gì đó cho cô “Cái này cho cậu"

Cô hoài nghi nhìn bạn cùng phòng một cái rồi cúi đầu nhìn thứ Huệ Quân thả vào trong tay mình, chỉ thấy một tờ giấy viết hai chữ đại cát, cô không hiểu ngẩng đầu nhìn bạn mình.

“Ngày hôm qua mình đến Thiên Cung bái lạy, thuận tiện giúp cậu xin xâm, đại cát đó nhưng là tối hôm qua về muộn quên đưa." Huệ Quân nhếch miệng nói.

“Cảm ơn cậu, Huệ Quân" Bạch Nghiên Lý cảm động không thôi.

“Không cần khách khí, chúc cậu hô nay phỏng vấn thuận lợi" Cô phất tay một cái đột nhiên xoay người rời đi.

“Có cậu cầu đại cát mình nhất định sẽ thuận lợi" Cô ở sau lớn tiếng nói với.

Huệ Quân bỗng dừng bước lại, lấy vẻ mặt kỳ quái nhìn cô “Nghiên Lý"

“Ân ?" Cô mỉm cười nhìn bạn.

“Xem ra mình giúp cậu cầu xin đại cát cũng là chuyện yêu đương"

“A"

Yêu thương ? Huệ Quân nhất định là nói giỡn với cô, đại cát nhất định là cầu sự nghiệp mà không phải yêu thương, bởi vì cô trúng tuyển giữa một đám trình độ học vấn cao hơn cô, so với cô cái gì cũng hơn, không cần cạnh tranh cũng trúng tuyển, làm cho cô lúc đó không có tự tin.

Rời đi nơi cao cấp đó là vào cuối tháng ba, cô tuyệt không thích hợp với nơi đó. Cô rốt cuộc tìm được một công việc văn thư phù hợp với cô, mặc dù tiền lương chưa tới ba vạn đồng cũng sẽ không có tiền thưởng, nhưng trạng thái yên tĩnh xử lý công văn quả thích hợp với cô, hơn nữa cấp trên còn khen cô viết chữ rất đẹp.

Cô nghĩ, phần công việc này sẽ làm lâu mới đúng, mà được như vậy phải cảm tạ Huệ Quân thay cô cầu đại cát.

Nhìn trong tay tờ giấy đại cát, cô lấy điện thoại trong túi ra gọi điện cho bạn cùng phòng.

“Huệ Quân, mình là Nghiên Lý, cậu tan việc chưa ? mình mời cậu ăn cơm" Điện thoại vừa thông, cô lạp tức cao hứng nói luôn một mạch.

“Sax, sao không có chuyện gì mời mình ăn cơm ?" Huệ Quân hỏi.

“Bởi vì mình trúng tuyển" Cô hưng phấn công bố.

“Cậu nhanh như vậy đã biết ? Đối phương mới gọi điện thoại cho mình sao cậu đã biết ?"

“Không phải là, ở nơi phỏng vấn người ta báo cho, hơn nữa còn là bắt đầu làm hôm nay luôn, mình vừa mới tan ca."

“Cậu đi phỏng vấn ở công ty gì nha ? Trúng tuyển rồi sao không đi nhận chức ?" Huệ Quân hỏi.

“Một công ty mậu dịch nhỏ, mình làm ở phòng hành chính tổng hợp, vốn công việc này đã có người làm nhưng do vị tiểu thư đó từ chức không làm, cho nên lập tức xử lý công việc tích lại, cho nên…"

“Được rồi" Huệ Quân ngắt lời cô “Tóm lại, cậu tìm được công việc nên mời mình ăn cơm có đúng không ?"

“Đúng"

“Được, vậy chúng ta hẹn nhau ở quán cà phê hạnh phúc nha, nửa giờ sau gặp được không ?"

“Có thể"

“Gặp sau" Huệ Quân nói xong liền ngắt điện thoại.

Bạch Nghiên Lý mỉm cười cất di động, sau đó đi đến trạm xe buýt.

Có đôi khi thật rất hâm mộ Huệ Quân có cá tính phong cách quyết đoán mau lẹ, nếu như cô có một nửa quyết đoán của Huệ Quân thì có lẽ mẹ cùng chú Trần mấy năm trước đã sống với nhau. Bất quá mất bò mới lo làm chuồng cũng không muộn vậy, cô hy vọng thiếu cái bóng đèn lớn như cô bên cạnh bọn họ, hai người bọn họ sẽ sớm kết hôn, nếu làm được như vậy cô nhất định sẽ gọi hai người lên Đài Bắc, đến quán cà phê hạnh phúc một lần cũng tốt lắm. Ha ha. :

Từ Huệ Quân, lần đầu tiên cô nghe nói đến quán cà phê hạnh phúc nổi tiếng, cô chỉ cảm thấy thú vị liền cùng Huệ Quân đi đến một lần, không nghĩ tới lần này đi đã bị hấp dẫn bởi không khí âm áp và đồ ăn uống mỹ vị.

Bất quá cô không có nhiều tiền, cho nên một tháng thỉnh thoảng đi hưởng thụ một hai lần, không giống như Huệ Quân ước mơ hạnh phúc, cứ hai ba ngày lại làm ổ ở đây.

Hạnh phúc nha, không có ai không hy vọng mình có được hạnh phúc, chẳng qua cô bây giờ so với mong đợi hạnh phúc, càng hy vọng công việc có thể thuận lợi ổn định, còn mẹ và chú Trần có thể thành người một nhà.

Không biết cô đi tới quán cà phê hạnh phúc làm khách, có hay không đem không khí hạnh phúc nơi đó nhắn nhủ cho mẹ ?

Xuống xe buýt đi vào trong ngõ hẻm, Bạch Nghiên Lý khoái trá đi tới hướng quán cà phê hạnh phúc, không nghĩ tới quán cà phê đóng cửa—-thật thảm.

Tại sao có thể như vậy ? Quán cà phê hạnh phúc không phải cả năm không nghỉ bán sao ? Cô ngây người như phỗng đứng trước cửa quán một lúc lâu, lúc này bỗng nhiên hồi phục tinh thần nghĩ muốn gọi điện cho Huệ Quân, nói cô không nên tới. Chẳng qua vừa mới lấy điện thoại ra đã nghe tiếng của cô bạn sau lưng.

“Hao tổn tâm trí thế nhưng lại quên hôm nay quán cà phê nghỉ lễ"

“Làm sao bây giờ ?" Cô nhanh chóng quay đầu nhìn bạn cùng phòng, lấy vẻ mặt thất vọng khổ não hỏi.

“Làm sao bây giờ ? Đương nhiên là đổi chổ rồi" Huệ Quân bộ dạng tuyệt không đáng tiếc, ngược lại còn cao hứng “Vừa rồi mình mới nhận được điện thoại của bạn, nghe nói tối nay sẽ có live show ban nhạc biểu diễn, chúng ta đến đó đi"

“Tối nay ?" Bạch Nghiên Lý trừng mắt nhìn.

“Một gian livepub"

“Livepub ?" Cô mờ mịt hơn.

“Tóm lại tốt nhất đi theo mình, tỷ tỷ đây mang em đi gặp mặt quen biết, hiểu rõ cuộc sống về đêm của Đài Bắc" Thấy cô vẻ mặt lẫn lộn, Huệ Quân trực tiếp lôi cô đi, bởi vì…hành động nhanh hơn nói.

Bạch Nghiên Lý bị kéo đi như con rối.

“Sống về đêm ? Nhưng ngày mai mình còn phải đi làm…" Cô rốt cuộc hoàn hồn, do dự mở miệng lại bị Huệ Quân cắt đứt.

“Yên tâm, sẽ không để cho cậu về nhà quá muộn, live từ mười giờ rưỡi biểu diễn đến mười hai giờ sẽ kết thúc. Nếu như cậu cảm thấy không dễ nghe thì nửa chừng có thể rời đi cũng không ai ngăn cản cậu. Bất quá tin tưởng mình, cậu nhất định sẽ mê tít cho xem. Tối nay band đến biểu diễn quả thực đẹp trai đến không tưởng, nhất là trưởng nhóm chơi ghi-ta tên Thiếu Gia quả thực là nam nhân đẹp mê người, cực phẩm trong cực phẩm"

“Huệ Quân, cậu không phải đã có bạn trai sao ?" Nhìn bạn mình vẻ mặt mê say ái mộ, Bạch Nghiên Lý nghi ngờ hỏi.

“Là nha"

“Vậy cậu…"

“Làm sao còn đối với nam nhân khác chảy nước miếng chứ gì ?" Huệ Quân khêu mi nhìn cô nói.

Bạch Nghiên Lý gật đầu, nhưng ngay sau đó lộ ra vẻ mặt không tốt ý hướng Huệ Quân nói xin lỗi “Thật xin lỗi" Cô không nên quản nhiều như vậy.

Huệ Quân không thèm để ý phất tay “Có bạn trai hay không cũng không ảnh hưởng đế việc thưởng thức một đại suất ca, hai cái đó tuyệt đối khác nhau, hơn nữa đại suất ca không cùng thế giới với mình, vĩnh viễn sẽ không để ý đến mình, hiểu không ?"

Bạch Nghiên Lý lắc đầu, cô không hiểu, đã có người yêu thương làm sao lại đi yêu mến một người khác chứ ?

Huệ Quân khẽ thở dài một cái “Nói đơn giản, mình thưởng thức anh ta, cảm giác thích anh ta tựa như sùng bái một đại minh tinh, hiểu không ? Ví dụ như Blai cũng sống trên trái đất như tụi mình, nhưng chúng ta và người nổi tiếng là hai thế giới khác nhau, hiểu không ?"

Bạch Nghiên Lý ngơ ngác nhìn cô một cái, mới bừng tỉnh đại ngộ dùng sức gật đầu. Nói như vậy cô cũng đã hiểu, nói ngắn gọn là quan hệ mê minh tinh ca nhạc, hại cô thiếu chút nữa hiểu lầm.

Bất quá nói trở lại——-

“Bọn họ là minh tinh sao ? Có lên ti vi, có ra đĩa nhạc sao ?" Cô tò mò hỏi, bởi vì cô chân chính chưa nhìn qua minh tinh ở khoảng cách gần.

“Không có"

Bạch Nghiên Lý nhất thời thất vọng vai rũ xuống.

“Cậu không nên thất vọng như vậy, mặc dù bây giờ chưa có nhưng sau này nhất định sẽ có, mình nghe nói đã có công ty tìm bọn họ ra đĩa nhạc."

“Có thật không ?" Cô trợn to hai mắt.

“Không biết, mới nghe nói thế. Bất quá cậu chờ xem bọn họ biểu diễn sẽ biết vì sao bọn họ được đón nhận nhiệt tình" Huệ Quân thật lòng nói với cô.

Nhìn bạn mình lời thề son sắt, đột nhiên Bạch Nghiên Lý đối với live show tối nay tràn đầy mong đợi. :

Mặc dù cô chưa đi pub lần nào, cũng chưa từng thấy qua sân khấu concert, càng không có sùng bái ban nhạc hay minh tinh, nhưng là đối với một ban nhạc chưa có tiếng tăm nhưng tương lai sau này sẽ trở thành ban nhạc thần tượng của mọi người, làm cô tràn đầy mong đợi. Bởi vì tương lai quả thật bọn họ thành danh, cô có thể nói cho mọi người biết rằng trước khi bọn họ nổi tiếng cô đã xem biểu diễn ở pub, hơn nữa lúc đó cô đã biết sau này bọn họ sẽ nổi tiếng thành danh.

Oa, loại dự cảm này thật làm người ta hưng phấn.

“Huệ Quân, ban nhạc kia tên là gì ?" Cô hỏi.

“Chân lý"

“Chân lý ?" Cô nhất định phải thật nhớ kỹ cái tên này——– ban nhạc chân lý.

Quá ầm ĩ.!

Bạch Nghiên Lý cảm thấy màng nhĩ của cô sắp bị phá vỡ !

Sớm biết trước khi nghe ban nhạc chân lý biểu diễn phải trải qua nghe ‘quỷ rống quỷ kêu’ thế này, cô đã sớm bỏ cuộc về nhà. Nhưng là lỗ tai của cô đã bị đầu độc bốn mươi phút, chỉ cần nhẫn nại hai mươi phút nữa là có thể nhìn thấy ban nhạc đích thực, ban nhạc để cho mọi người chen chúc trong pub nước chảy không lọt này, nói gì thì nói cô sắp chống đỡ không nổi rồi.

“Huệ Quân, muốn đi đâu ?" Huệ Quân ngồi bên cạnh đột nhiên đứng lên xoay người rời đi khiến cô cũng vội vàng đứng lên theo.

“Mình đi vệ sinh, thuận tiện gọi điện thoại" Huệ Quân quát, bởi vì nơi này tiếng nhạc thật sự quá lớn.

“Mình cùng đi với cậu" Cô vẻ cầu khẩn, nơi đó có thể nói chuyện điện thoại nhất định so với nơi này yên lặng gấp trăm lần, cô cần yên tĩnh.

“Cậu muốn đi nhà vệ sinh sao ?" Huệ Quân hỏi cô.

Cô lắc đầu.

“Vậy cậu tốt nhất ở đây dành chỗ, nếu không nhất định sẽ bị chen đẩy xuống phía sau, cái gì cũng không nhìn thấy" Huệ Quân ngũ khí cảnh cáo nói với cô.

“Không sao" Cô chỉ cần nghe âm thanh là được, tuyệt không nghĩ sẽ đứng ở phía trước để bị thủng màng nhĩ.

Nếu cô đã nói như vậy, Huệ Quân cũng không có ý để cô ở lại dành chỗ nữa, không thể làm gì khác hơn là thẳng người dẫn đường tới nhà vệ sinh.

Cách xa nhau một cánh cửa và một bức tường, âm nhạc điếc tai nhức óc bên trong pub đã giảm đi một nửa, Bạch Nghiên Lý lập tức nới lỏng tinh thần.

“Trời ạ ! Ban nhạc ‘quỷ rống quỷ kêu’ rốt cuộc có tên gì nha ?" Cô không nhịn được gọi hỏi, trong khoảng thời gian ngắn đã quên nói thấp giọng, thế cho nên giọng nói của cô cứ quanh quẩn cả con đường đi ra.

“Cậu muốn bị vây đánh hả Nghiên Lý, nhỏ giọng chút đi !" Huệ Quân nhất thời hoảng sợ hai mắt tròn xanh cảnh cáo cô.

“Thật xin lỗi" Bạch Nghiên Lý rụt cổ lại, vẻ mặt sám hối, cô cũng bị chính âm thanh của mình làm cho giật mình.

“Mọi ban nhạc đều có người hâm mộ, cậu ngàn vạn lần phải nhớ kỹ tai vách mạch rừng, cẩn thận vẫn tốt hơn, biết không ?"

Bạch Nghiên Lý tiếp thu gật đầu.

“Tốt lắm, nếu cậu không muốn đi vệ sinh thì ở đây chờ mình, bởi vì beeb trong sẽ rất đặc sắc, khuyên cậu không có chuyện gì thì tốt nhất đừng đi vào" Huệ Quân phất tay nói, xoay người đi vào nhà vệ sinh nữ.

“Có ý gì ?" Bạch Nghiên Lý đứng một mình ở đây, sợ sẽ…

“Lúc trước mình chú ý có mấy nữ nhân uống rượu rất nhiều, mình nghĩ bên trong đã bị các cô nôn ra tùm lum" Huệ Quân dừng bước lại, bất đắc dĩ trợn trắng hai mắt “Cậu còn muốn đi vào sao ?"

Bạch Nghiên Lý đột nhiên dừng bước lại, vẻ mặt nhượng bộ lui binh ra sức lắc đầu.

Huệ Quân khẽ cười, vừa thở dài một hơi mới xoay người đi vào trong nhà vệ sinh nữ.

Cửa nhà vệ sinh nữ vừa đóng kín phát ra âm thanh ‘bì bõm’, chỗ rẽ nhà vệ sinh nam cũng phát ra một tiếng ‘bì bõm’, để cho Bạch Nghiên Lý không tự chủ được cả người cứng ngắc. Trong tưởng tượng của cô mặc dù pub không đáng sợ hỗn loạn như vậy, nhưng là có người thoạt nhìn không có chút lương thiện, làm cho cô không khỏi tràn đầy phòng bị.

Một người đàn ông từ nhà vệ sinh nam đi tới hướng cô, cô giả bộ cúi đầu tránh bốn mắt giao tiếp để cẩn thận ánh mắt không đúng, tai bay vạ gió đến mình. Dưới loại tình huống rồng rắn lẫn lộn này, nhất định phải hiểu được nên bo bo giữ lấy mình mới được.

Cô không một chút phân tâm nhưng không làm trái được ý trời, nam nhân kia vốn lướt qua cô, thế nhưng lại dừng bước, cứ như vậy cúi thấp đầu làm bộ đùa nghịch móng tay trước mặt cô.

Trời ạ ! Cô làm sao đen đủi như vậy, sớm biết vừa rồi đi vào nhà vệ sinh nữ cùng Huệ Quân.

“Này" Trầm mặc rất lâu cuối cùng đối phương mở lời trước.

Người ta đã lên tiếng, nếu như cô giả câm điếc nữa thì quá vô sỉ, Bạch Nghiên Lý vừa ở trong lòng ai thán mình xui xẻo, vận xui vừa ngẩng đầu lên nhìn về phía người không quen biết. :

Theo tưởng tượng của cô, người này khẳng định có phong cách lòe loẹt, mang theo chút mùi rượu, còn tự cho mình một bộ dáng đẹp trai có dáng vẻ lưu manh, mới có thể ở pub tiêu sái đi từ nhà vệ sinh ra còn chọc ghẹo con gái. Nhưng là làm cho cô trong nháy mắt ngơ ngẩn chính là nam nhân đang đứng trước mắt cô, trừ cái đầu như con nhím còn lại là một thân hình tuyệt đẹp, bộ dáng anh tuấn đẹp trai, hơn nữa còn tản ra một khí chất quý tộc nồng đậm, một chút mùi rượu hay dáng vẻ lưu manh hay mùi son phấn đều không có, căn bản nam nhân giống như một bạch mã hoàng tử mà nhiều cô gái mơ ước.

Bất quá mà nói trong mặt mà bắt hình dong thật không đúng.

“Có chuyện gì sao ?" Cô mặt không chút thay đổi lên tiếng hỏi.

Cận Cương ngây người như phõng, trương mắt nhìn cô gái trước mắt, một khuôn mặt còn rất ngây thơ, ngũ quan tuy không tuyệt mỹ nhưng thanh tú bỗng nhiên khắc sâu trong đầu anh, để cho anh không nhịn được kích động cao hứng.

Anh vốn ở trong nhà vệ sinh nam nghe được câu ban nhạc ‘quỷ rống quỷ kêu’ cảm thấy rất thú vị, cho nên mới phải đi ra, không tự chủ được dừng lại muốn nhìn bộ dáng của nữ nhân kia có như trong suy nghĩ của anh, chẳng qua không nghĩ tới gương mặt này làm cho anh nhớ mãi không quên.

Tiểu Lý, không phải là cô ấy sao ? Khi anh còn bé bởi vì thân thể không tốt, quanh năm ở nhà tự học. Sau khi thân thể chuyển biến tốt mới vào trường đi học, anh lại bị coi như ngoại tộc luôn bị khi dễ cho nên ra mặt che chở anh, chiếu cố anh luôn là cô bé đó. Là cô ấy sao ?

“Em…" Anh không nhịn được đưa tay chế trụ bả vai của cô, muốn hỏi cô có phải là Tiểu Lý anh biết, nhưng chợt phát hiện anh không biết hỏi thế nào, bởi vì anh không biết tên thật của cô gọi là gì. “Em biết anh không ?" Anh chăm chú nhìn cô mở miệng hỏi.

“Không nhận ra" Bạch Nghiên Lý vẻ mặt đề phòng không chút do dự trả lời

“Em nhìn rõ ràng một chút, cố gắng suy nghĩ lại xem có một chút ấn tượng nào không ?"

Bạch Nghiên Lý khó hiểu nhìn anh, nam nhân này có bị bệnh hay không nha ?

“Không nhớ" Cô khẳng định nói đồng thời giật giật bả vai, có ý muốn thoát khỏi tay của anh “Có thể phiền anh buông tay ra không ?"

“Nhũ danh của em có phải gọi là Tiểu Lý hay không ? Năm nay khoảng hai mươi ba tuổi ?" Cận Cương do dự buông tay ra nhưng vẫn chăm chú nhìn cô hỏi.

Bạch Nghiên Lý nghe vậy hai mắt trợn xanh, khiếp sợ nhìn anh. Cô không nghĩ tới anh ta có thể nói ra nhũ danh cùng tuổi của cô, chẳng lẽ anh ta biết cô thật sao ?

“Em thật sự là Tiểu Lý ?" Cô vẻ mặt kinh ngạc gián tiếp nói cho Cận Cương biết anh không nhận lầm, cô thật là tiểu nữ sinh kia.

Anh vui mừng ra mặt, vô tình bắt được tay cô, đang đinh giới thiệu bản thân mình giúp cô có một chút nào đó nhớ lại, lại nghe thấy một tiếng hét chói tai hưng phấn của một nữ nhân đang lao về hướng anh đang đứng.

“Thiếu Gia ông trời của em a ! Em làm sao có thể may mắn như vậy ở chổ này gặp được anh ? Trời ạ, cho em nắm tay sao ? Anh có thể ký tên cho em sao ? Em lần đầu nhìn thấy nhóm anh biểu diễn đã hâm mộ, nhóm anh biểu diến thật hay nha ! Em thật thích nhiệt tình biểu diễn của nhóm anh, Thiếu Gia thích anh nhất đó, em vĩnh viễn sẽ ủng hộ anh, anh là tài giỏi nhất"

Nữ nhân xông tới bắn một tràng liên thanh không ngừng nghỉ, nhiệt tình nói hết sự sùng bái của cô ta làm cho người khác muốn chen vào cũng không có cửa.

Vừa thấy có người xa lạ Cận Cương lập tức nhíu mày, khôi phục lại bộ dạng lạnh lùng, nếu không vì băn khoăn mới gặp lại Tiểu Lý thì anh đã rời đi ngay khi cô ta chưa kịp nói câu đầu tiên.

“Em nghe nói có công ty nhạc tìm nhóm nhạc anh ra đĩa có phải không ?" Nữ nhân tiếp tục dùng giọng nói cao vút hưng phấn hét lên “Trời ạ ! Nếu đúng là các anh ra đĩa nhạc, em nhất định lập tức mua mười cái, không, là một trăm cái, em nói là sự thật đó…"

“Đại Thiếu Gia, thì ra là cậu ở trong này a !" Một giọng nói đột ngột xuất hiện cắt ngang giọng nói cao vút cuả cô ta.

Cận Cương lần đầu tiên cảm thấy Trần Sĩ Dương còn có chỗ đáng dùng.

“Đã đến phiên cậu lên sân khấu, cậu còn đứng ở đây làm gì ? Tất cả mọi người đang tìm cậu đấy biết không ? Đại Thiếu Gia…" Tiểu Dương đột nhiên băn khoăn dừng lại, hoài nghi Thiếu Gia đang cầm chặt tay nữ nhân kia.

Ánh mắt của hắn có phải đang nhìn không nha ? Bọn họ từ trước tới giờ cách xa người ngoài ngàn dặm, thế nhưng Thiếu Gia chủ động nắm tay nữ nhân, nữ nhân này lai lịch như thế nào nha ? Cùng Thiếu Gia có quan hệ gì nha ?

“Thiếu Gia, bạn của cậu ?" Hắn không nhịn được tò mò hỏi.

Cận Cương không nói hai lời buông ta xoay người rời đi. Anh đột nhiên nghĩ tiểu Dương có thể giúp anh giữ người, hơn nữa anh sẽ phải lên sân khấu biểu diễn, không thể trong thời gian ngắn nói hết rõ ràng mọi chuyện, không bằng chờ anh biểu diễn xong rồi hãy nói. Ân ! Cứ làm như vậy đi. :

Tiểu Dương ngây ngốc sửng sốt một chút, quay đầu lại nhìn nữ nhân vẻ mặt mờ mịt đứng đứng bên tường một cái sau đó vội vàng đuổi theo “Đại Thiếu Gia chờ ta nha !"

Thần tượng đã đi, tiếng nói high-decibel của nữ nhân kia cũng rời đi, trong nháy mắt cả con đường lui tới chỉ có một mình cô. Bạch Nghiên Lý không nhịn được mắt mở thật to, hoàn toàn không hiểu trò khôi hài kia rốt cuộc là chuyện gì xảy ra ? Còn nam nhân tên Thiếu Gia kia thật là biết cô sao ?

Thiếu Gia ? Đây rốt cuộc là cái tên quái gì nha, Cõi đời này có người họ Thiếu sao ? Cho dù có đi thì đặt tên là Gia cũng không thấy buồn cười sao ? Thiếu Gia, Thiếu Gia, gọi như vậy liền được làm thiếu gia rồi sao ?

“Quả thực chính là không giải thích được" Cô lẩm bẩm.

“Cái gì không giải thích được ?" Huệ Quân từ nhà vệ sinh nữ đi ra vừa lúc nghe thấy cô nói những lời này “Còn có, mới vừa rồi ngoài này có chuyện gì nha ?"

“Không có gì, chẳng qua là có một nữ nhân hướng về nam nhân tên Thiếu Gia thét chói tai, rất không thể giải thích được có chuyện gì ? Làm sao có…" Cô còn chưa nói hết đã bị Huệ Quân kích động bắt được.

“Cái gì, cậu gặp Thiếu Gia rồi ?" Huệ Quân hai mắt trợn tròn kêu to.

“Tại sao ? Hắn là ai vậy ? Cậu biết hắn sao ?" Bạch Nghiên Lý trừng mắt nhìn, vẻ mặt không chút nào nào tốt hơn, làm sao Huệ Quân cũng có phản ứng này nha ?

“Anh ấy là người đẹp trai nhất trong band Chân Lý, lãnh khốc nhất, người chơi ghi-ta hay nhất vạn người mê, còn là trưởng nhóm nữa nha. Không phải là mình đã nói với cậu trước rồi sao ?" Huệ Quân không nhịn được cũng hét lên.

“A ! Chính là đại suất ca mà cậu sùng bái ?" Bạch Nghiên Lý bừng tỉnh đại ngộ, khó trách cô có cảm giác như đã nghe qua cái tên Thiếu Gia này ở đâu rồi, thì ra chính Huệ Quân đã nói qua với cô.

“Trời ạ ! Vừa rồi làm chi muốn đi vệ sinh nha ? Mình thật là ngu ngốc, một đại ngu ngốc !" Huệ Quân vẻ mặt hối hận, đám ngực dậm chân nói.

Bạch Nghiên Lý đứng lặng nhìn cô bạn mình, thiếu chút nữa bật ra lời nói——–có cần khoa trương như vậy không ?
Tác giả : Kim Huyên
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại