Người Kia, Ác Hàng Xóm
Chương 4
“Cô bé."
Vừa nghe thấy tiếng kêu này, Du An An theo bản năng lập tức rụt cổ.
Hao tổn tâm trí suy nghĩ, tại sao còn bị anh bắt gặp cơ chứ? Cô đã rất cố gắng cầu nguyện mong không đụng phải anh, nhưng tại sao cầu nguyện một chút cũng không thấy linh nghiệm, một tuần lễ mà liên tục bị anh bắt gặp hết ba ngày, thật là khóc không ra nước mắt.
Than thầm một tiếng, cô biết điều một chút dừng bước, xoay người quay đầu lại.
“Na đại ca."
Na Nghiêm đi tới trước mặt cô, nhìn cô không chớp mắt, trầm mặc không nói nhíu chặt chân mày với cô gái nhỏ trước mắt.
“Em mỗi ngày đều về nhà rất sớm, chỉ có hôm nay ngoại lệ mà thôi." Bị anh trừng đến độ kinh hồn táng đảm, cô vội vàng bật thốt lên nói dối.
“Chỉ có hôm nay ngoại lệ?"
“Còn có thứ hai với thứ ba." Bị anh bắt gặp thì thôi nên thừa nhận cho rồi.
“Một tuần có ba ngày qua hơn mười giờ mới về nhà, hôm nay còn qua mười hai giờ, em còn có thể nói là mỗi ngày đều về nhà rất sớm?" Anh trừng trừng nhìn cô nói.
“Công ty muốn làm thêm giờ em cũng không có biện pháp nha!" Cô dùng khuôn mặt ủy khuất.
Trên thực tế buổi tối một tuần nay cô đều là chạy đến quán cà phê hạnh phúc đi làm, chứ làm gì có công ty nào có nhiều việc như vậy cho cô làm thêm! Dù sao tan việc về nhà cũng nhàn rỗi, làm thêm việc một canh giờ thì có tiền một canh giờ, hơn nữa đi làm ở quán còn có thể ăn bữa ăn tối miễn phí, cô có lý do gì mà không làm? Vấn đề duy nhất chính là cái vấn đề trước mắt này.
Thật là hao tổn tâm trí, sớm biết vậy cô đã không làm cái gì hoà thuận láng giềng gì đó, làm cho mối quan hệ của cô với anh tốt lên như vậy, bây giờ cũng sẽ không có một người cai ngục quản đông quản tây cô.
“Em đi làm ở công ty nào?"
“Hoa Nguyên. Anh hỏi cái này làm cái gì?" Cô mở to mắt đầy hoài nghi.
“Nếu như em không dám kháng nghị với công ty về việc yêu cầu không hợp lý, anh có thể ra mặt nói giúp em."
“Cái gì?"
“Cũng có thể viết đơn cho Cục Lao Động để trình bày."
“Xin anh, không được." Cô trợn to hai mắt, bối rối kêu lên.
Na Nghiêm hai tay khoanh trước ngực, vẫn ung dung nhìn cô, một vẻ mặt chờ nghe cô giải thích tại sao không được.
Cô bất an dời ánh mắt, cô có cảm giác, cái ánh mắt sắc bén kia, tựa hồ có thể nhìn thấu mỗi một câu nói dối của cô.
“Tại sao không được?"
Hay quá rồi, anh thật sự đã hỏi. Cái này cô phải trả lời thế nào đây? Cũng không thể nói thật cho anh biết mình sau khi tan việc còn chạy ra quán cà phê làm thêm kiếm tiền được? Anh khẳng định trăm phần trăm sẽ không đồng ý cô làm như vậy.
Thấy cô yên lặng không nói, Na Nghiêm đột nhiên thở dài một hơi.
“An An, có lẽ em cảm thấy anh là đang xen vào việc của người khác, nhưng mà en nên biết anh là vì tốt cho em. Em có biết dạo gần đây xung quanh khu này thường có sắc lang lui tới hay không, đã có mấy phụ nữ đi ra ngoài muộn bị tập kích rồi?"
“Chuyện xảy ra lúc nào, sao em lại không có nghe nói?" Du An An hai mắt trợn tròn nhìn anh, kinh ngạc hỏi.
“Buối tối thứ sáu tuần trước cùng với tối hôm qua, đã xảy ra hai vụ."
“Tối hôm qua? Tối hôm qua xảy ra chuyện sao? Lúc em về nhà đã hơn mười một giờ, hết thảy cũng rất bình tĩnh nha!"
“Em ngày hôm qua hơn mười một giờ mới về nhà?" Anh lập tức giận tái mặt.
Du An An nhất thời muốn đưa tay bịt miệng, đáng tiếc đã không còn kịp rồi.
Na Nghiêm nhìn cô không chớp mắt, cảm thấy đột nhiên xuất hiện một cơn tức giận bài sơn đảo hải.
Cô cư nhiên dám nói dối lừa gạt anh! Cô ngay cả chuyện về nhà như vậy cũng lừa gạt anh?
Ở trong mắt cô, anh rốt cuộc được coi là cái gì?
Một người không mời mà tới, xen vào việc của người khác, làm phiền đến người ta, chỉ khiến người ta cảm thấy chán ghét?
Cũng đúng, trừ lần đó ra còn có thể là cái gì?
Bạn trai của cô sao?
Bạn trai của cô là người khác, không phải là anh.
Đem hai tay đút vào trong túi quần nắm chặt lại, anh miễn cưỡng ép mình không được lộ ra vẻ mặt giễu cợt và bi thương, lạnh lùng nói với cô. “Đi về!" Sau đó liền cất bước đi về hướng khu nhà ở.
“Anh tức giận sao?" Du An An cẩn thận đi theo bên cạnh anh.
“Không có."
Anh rõ ràng là đang tức giận, tại sao còn muốn nói không có?
“Em không phải cố ý muốn lừa gạt anh."
Anh không trả lời, yên lặng đi về phía trước.
“Na đại ca…"
“Tên sắc lang kia hai lần gây án đều ở khoảng mười hai giờ, trước khi hắn sa lưới, em sau này khi về nhà một mình nên cẩn thận một chút." Anh đột nhiên mở miệng nói với cô.
“Được rồi." Cô thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng gật đầu.
Thật tốt quá, cô còn tưởng rằng anh tức giận không để ý tới cô nữa, không muốn nói chuyện với cô nữa.
“Vào đi." Anh bỗng nhiên dừng lại ở trước cổng nhà trọ.
Cô kinh ngạc dừng lại theo, quay đầu nhìn. “Còn anh? Anh không về nhà sao?"
“Anh có việc."
“Ô, vậy… Cám ơn anh đã đưa em về, Na đại ca."
Anh mặt không chút thay đổi gật đầu với cô, sau đó xoay người bỏ đi.
Đưa mắt nhìn theo bóng lưng anh rời đi, Du An An không tự chủ được nhẹ nhíu đầu lông mày. Anh thật giống như còn đang tức giận…
* * *
“Tan ca sớm?!" Đoạn Hựu Lăng kinh ngạc hỏi.
Du An An gật đầu. “Có thể không, chị Hựu Lăng?"
“Em làm sao vậy? Có phải có chỗ nào không thoải mái hay không, đã xảy ra chuyện gì sao?"
Đoạn Hựu Lăng nhanh chóng từ bên trong quầy bar bước ra ngoài đi tới bên cạnh cô, trên mặt đầy vẻ lo lắng và quan tâm, bởi vì đây là chuyện trước nay chưa từng có, cô từ trước đến giờ chỉ có yêu cầu tăng thêm giờ làm việc, chẳng bao giờ yêu cầu muốn tan ca sớm.
“Em không sao."
“Em đừng gạt chị, nếu như không có gì tại sao em đột nhiên yêu cầu tan ca sớm? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Đoạn Hựu Lăng chân mày nhíu chặt, lo lắng thận trọng nhìn cô.
“Thật không có chuyện gì, chỉ là em hôm nay muốn về nhà sớm một chút mà thôi."
Hựu Lăng im lặng không lên tiếng đưa mắt nhìn cô.
Du An An chịu không được cái vẻ mặt không nói gì mà lộ ra đầy vẻ quan tâm của lão bản nương đối với cô, khẽ thở dài một cái, cô đành đầu hàng đem lý do muốn tan ca sớm thành thật nói ra.
“Em ngày hôm qua không cẩn thận chọc cho một người tức giận, cho nên em muốn về nhà sớm một chút nấu bữa ăn tối cho hắn ăn, xem có thể làm cho hắn nguôi giận hay không." Cô giải thích.
“Nấu bữa ăn tối?" Đoạn Hựu Lăng vẻ mặt khó hiểu, đột nhiên sau đó trở nên có chút quái dị.
“Dạ."
Nhưng mà Du An An không có phát hiện ra, trong đầu cô đang đầy hy vọng về hiệu quả của phương pháp này, bởi vì lần trước anh đối với tay nghề của cô khen không dứt miệng, so với sự hy vọng của cô lại càng cao hứng, càng hài lòng hơn nhiều, còn một mực nhắc lại cô không được quên là vẫn còn thiếu nợ anh một bữa, cho nên mời anh ăn cơm hẳn là có thể làm cho anh nguôi giận mới đúng.
“An An, em có bạn trai?"
“A, cái gì?" Cô hoàn hồn hỏi.
“Em có bạn trai?" Đoạn Hựu Lăng khẩu khí đầy tò mò lặp lại.
Du An An ngơ ngác nhìn Hựu Lăng, không hiểu tại sao đề tài đột nhiên chuyển thành vấn đề này.
“Không có nha." Cô lắc đầu. “Chị Hựu Lăng, tại sao chị đột nhiên hỏi em chuyện này?"
“Vậy em muốn nấu bữa ăn tối cho ai ăn? Người bị em chọc cho tức giận là ai? Không phải là bạn trai, chẳng lẽ là đồng nghiệp công ty sao?" Đoạn Hựu Lăng khuôn mặt đầy dấu chấm hỏi.
“Không phải, hàng xóm."
“Hàng xóm?" Hựu Lăng nhẹ chau lông mày, sau đó mới bừng tỉnh ngộ bật thốt lên. “Em là đang nói tới ác hàng xóm ở đối diện nhà sao?"
Du An An bị cách nói của Hựu Lăng chọc cho bật cười. “Na đại ca là một người rất tốt, không phải là ác hàng xóm!"
Nhìn cô cười đến mặt mày hớn hở, vừa gọi đối phương là đại ca lại vừa thay hắn giải thích, chuyện này rõ ràng là có vấn đề! Đoạn Hựu Lăng như có điều suy nghĩ.
“An An, hai người bọn em đang quen nhau sao?" Hựu Lăng thử hỏi thăm.
Du An An vội vàng lắc đầu. “Không có!"
“Có thật không? Vậy em tại sao lại chọc cho hắn tức giận, còn muốn giúp hắn nguôi giận?" Quan hệ hàng xóm đơn thuần mà là như vậy sao? Thật hoài nghi a.
Du An An không thể làm gì khác hơn là đem mọi chuyện từ đầu đến đuôi nói ra hết.
“Thì ra là như vậy, nhưng mà thật đúng là khả nghi." Đoạn Hựu Lăng sau khi nghe xong, tỏ vẻ như có điều suy nghĩ.
“Khả nghi?" Cô khó hiểu nhìn Hựu Lăng.
“Em không cảm thấy lấy quan hệ hàng xóm mà nói, sự quan tâm cùng nhiệt tâm của hắn có chút quá mức sao?" Ngưng lại một lát, Đoạn Hựu Lăng tiếp tục mở miệng phun ra một câu kinh người. “Chị cảm thấy hắn thích em."
Du An An ngây người như phỗng nhìn Hựu Lăng, trái tim không giải thích được bỗng thình thịch đập thật nhanh.
Na đại ca thích cô? Có sao? Có thể sao? Anh muốn mình gọi anh là đại ca, ý tứ không phải là xem cô là em gái sao? Làm sao có thể thích cô a! Nhưng mà chị Hựu Lăng nói…
“Em cũng thích hắn có đúng hay không, An An?"
“Cái gì?!" Cô kinh ngạc kêu ra tiếng, khiếp sợ mở to hai mắt, sau đó dùng lực lắc đầu thật mạnh. “Không có."
“Là không có hay là em không biết?"
Cô đột nhiên ngây người.
Đoạn Hựu Lăng khẽ mỉm cười, quyết định là nên dừng lại, chuyện còn lại phải để cho chính cô suy nghĩ thật rõ ràng.
“Em đã có việc, tan ca sớm cũng không sao." Hựu Lăng mỉm cười nói với cô, nói xong liền trở lại bên trong quầy bar tiếp tục pha cà phê cho khách.
Du An An thì vẫn còn há hốc mồm đứng nguyên tại chỗ, trong đầu đầy suy nghĩ hỗn loạn.
Là không có hay là em không biết? Là không có hay là em không biết? Là không có hay là em không biết…
Cô không biết!
Cô phải thành thật mà nói mình không biết, bởi vì cô phát hiện ra mình không cách nào trả lời được câu hỏi này.
Cô chưa bao giờ yêu thương, không biết thích một người đàn ông rốt cuộc là cảm giác như thế nào.
Nhưng mà cô từng có người theo đuổi, cô biết không thích, bài xích và chán ghét là cảm giác gì, đó là loại cảm giác vừa nhìn thấy người kia cả người liền không thoải mái, hận không thể lập tức xoay người rời đi. (tỷ đang nói tới anh đồng nghiệp phải ko, em bít mà *hắc hắc*)
Đối với Na Nghiêm cho tới bây giờ cô cũng chưa từng có loại cảm giác này, cho dù anh đối với cô quản đông quản tây, làm cho cô mỗi lần về nhà muộn đều phải cẩn thận từng bước, lén lén lút lút, trong lòng run sợ, nhưng đều không có cảm giác chán ghét, hơn nữa cô chỉ cần lúc rảnh rỗi không làm gì, trong đầu sẽ không tự chủ được lập tức suy nghĩ đến chuyện có liên quan đến anh. Cảm giác như vậy chẳng lẽ chính là thích sao?
Bởi vì thích anh, cho nên không muốn anh tức giận với mình, bởi vì thích anh, cho nên không ngần ngại chuyện anh quản thúc mình, bởi vì thích anh, cho nên không có lúc nào là không nghĩ tới chuyện của anh, bởi vì thích anh, cho nên bây giờ ngay cả chuyện kiếm tiền quan trọng cũng có thể không để ý tới, một lòng chỉ muốn nhanh chóng tan việc về nhà nấu một bữa ăn tối thịnh soạn để xin lỗi anh.
Bởi vì cô thích anh…
Thì ra bản thân mình thật sự thích Na Nghiêm, cô rốt cuộc đã hiểu.
* * *
Sau khi Du An An đem tất cả đồ ăn chọn lựa, cắt rửa, nấu nướng, tất cả chuẩn bị đâu vào đấy, liền ngồi ở trong phòng khách lẳng lặng nghe động tĩnh bên ngoài cửa lớn.
Cô đang đợi Na Nghiêm trở về.
Cô đang đợi Na Nghiêm trở về.
Điện thoại cầm tay của anh không ai nghe máy, là chuyện ngoài ý muốn trong kế hoạch xin lỗi tối nay, nhưng mà cũng không sao, dù sao anh sớm muộn cũng phải về nhà, cùng lắm là muộn một chút hâm nóng lại cơm là được.
Chẳng qua là anh tại sao tới giờ vẫn chưa trở lại nha?
Không biết đây đã là lần thứ mấy cô giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ.
Chín giờ, anh bình thường cũng về nhà trễ như thế sao? Nếu quả thật là như vậy, anh thật ra cũng chẳng về nhà sớm hơn cô bao nhiêu nha!
Một lần nữa gọi điện thoại, vẫn không có người nghe máy…
Đã trễ thế này, anh còn đang làm việc sao? Hay là đang ở nơi nào ồn ào?
Nguy rồi, anh sẽ không phải là sau khi tan việc, cùng các đồng nghiệp đi liên hoan, cho nên đến bây giờ vẫn chưa về nhà đó chứ?
Không đúng, hôm nay là thứ bảy, anh có đi làm sao?
Du An An nhíu mày, đột nhiên phát hiện ra bản thân cô đối với anh căn bản là không biết gì cả. Ngoại trừ việc biết anh làm trang trí, sau đó cô rốt cục không nhịn được hỏi anh, biết thêm anh là con độc nhất, ở đối diện nhà cô, tên là Na Nghiêm, còn lại hình như cái gì cũng không biết.
Thật là kỳ quái, cô rõ ràng đối với anh không biết gì cả, tại sao lại thích anh vậy?
Anh thật sự rất đẹp trai, bất kể là lúc anh mới tắm rửa xong, hay là lúc mới vừa tan việc cả người vô cùng dơ bẩn, đều có sức quyến rũ khác nhau, nhưng mà cô biết đó cũng không phải là nguyên nhân cô thích anh, so với hình dáng bên ngoài của anh, cái cô coi trọng chính là cảm giác, là sự nhiệt tâm giúp người anh, quan tâm và đối xử với cô rất tốt…
Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng thang máy mở ra, cùng với tiếng một xâu chìa khóa va chạm leng keng.
Anh đã trở về!
Du An An trong lòng vui mừng, không chút nghĩ ngợi lập tức từ chỗ ngồi nhảy dựng lên, vọt tới trước cửa kéo ra.
“Na…"
Thanh âm của cô trong nháy mắt ngưng bặt, bởi vì cô nhìn thấy Na Nghiêm không phải là đi một mình, bên cạnh anh còn có một người phụ nữ, một đại mỹ nhân có mái tóc dài uốn xoăn lãng mạn, vóc người mỹ lệ, ngũ quan tinh xảo, hơn nữa hai người còn thân thiết ôm eo nhau.
Hai chữ “bạn gái" bất thình lình xông vào trong đầu cô.
“Em hôm nay về sớm như vậy?" Na Nghiêm xoay người lại nhìn cô, người phụ nữ bên cạnh anh cũng nhìn theo về phía cô.
Du An An ngơ ngác nhìn anh, sau đó vừa nhìn về phía người phụ nữ bên cạnh anh. “Đúng vậy." Thanh âm mông lung, có chút không giống cô thường ngày.
“Em tìm anh có việc sao?"
Cô ngơ ngác một chút rồi mới lắc đầu.
“Không có chuyện gì, chỉ là muốn nói cho anh biết em đã về nhà." Cô căn bản cũng không biết mình đang nói cái gì.
“Anh biết rồi."
“Nghiêm, cô ta là ai vậy?" Cô gái bên cạnh anh tò mò hỏi.
“Hàng xóm." Anh trả lời.
Hàng xóm? Thì ra là đây chính là đáp án.
“Đúng vậy, chúng ta chẳng qua là hàng xóm mà thôi, cô ngàn vạn lần không nên hiểu lầm." Cô nhếch miệng cười nói. “Thật ngại quá, Na đại ca, em không biết anh có đem theo bạn bè về nhà, quấy rầy đến hai người thật là xin lỗi. Kẻ quấy rầy này phải đi đây, xin lỗi." Nói xong, cô nhanh chóng lui vào bên trong nhà, sau đó đóng cửa lại.
Thì ra là anh đã có bạn gái.
Du An An dựa vào cửa trượt xuống, đột nhiên cảm giác mình rất buồn cười. Cô đến tột cùng là đang làm gì đó nha? Thiếu chút nữa đã trở thành một trò cười.
Thì ra là anh đã có bạn gái, cô sớm nên nghĩ tới mới đúng, một người đàn ông như anh, đẹp trai như vậy, có công ăn việc làm, đối với người khác vừa tốt vừa nhiệt tâm, ôn nhu, quan tâm đến mọi người, làm sao có thể không có bạn gái đây? Trừ phi tất cả phụ nữ trên đời này mắt đều bị mù.
Hmm! Thật buồn cười, cô tại sao có thể đương nhiên cho là anh vẫn là một người độc thân cơ chứ?
Thật là quá buồn cười, quá sức buồn cười, cô cư nhiên nghe theo lời suy đoán lung tung của Hựu Lăng tỷ, lập tức tin là anh đối xử với cô rất tốt là bởi vì anh thích cô, là bởi vì muốn theo đuổi cô làm bạn gái, cô thật là một kẻ ngu ngốc, đại ngu ngốc, ha ha…
Cười cười, nước mắt từ hốc mắt chảy xuống, cảm giác trong lòng vỡ nát, thật là đau khổ, thật là đau khổ.
Cô tại sao lại cảm thấy khó chịu quá như vậy?
Cô và anh ngay cả bắt đầu cũng không có, có cái gì để mà đau khổ? Cũng không phải là đang quen nhau thì bị anh bỏ rơi. Cô… Cô tại sao lại khó chịu như vậy, đau lòng như vậy?
Cô không hiểu, cô thật sự không hiểu, nhưng mà nước mắt cứ chảy ra không dứt từ trong hốc mắt, muốn ngăn lại cũng ngăn không được.
Tình yêu, thì ra là một loại tư vị đau đớn như vậy sao?
* * *
“An An hôm nay làm sao vậy?" Vu Hàn ngồi ở bên quầy bar, nhỏ giọng hỏi Đoạn Hựu Lăng đang làm việc bên trong quầy, hai mắt thì ngó chừng Du An An vẻ mặt nghiêm túc trầm mặc đến mức dị thường.
Đoạn Hựu Lăng lắc đầu, tỏ vẻ cũng không biết.
“Em không có hỏi thăm cô ấy một chút sao?"
“Buổi sáng em đã hỏi cô ấy, nhưng cô ấy chỉ là lắc đầu."
“Sau đó em không hỏi nữa?"
“Vừa hỏi tới hốc mắt cô ấy lập tức ửng hồng, em làm sao mà hỏi?" Đoạn Hựu Lăng thở dài lắc đầu.
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
“Em đang suy nghĩ có thể có liên quan với chuyện tối hôm qua."
“Chuyện tối hôm qua? Tối hôm qua có chuyện gì? Mau nói với chị." Vu Hàn vẻ mặt tò mò vội vàng hỏi tới.
Đoạn Hựu Lăng không thể làm gì khác hơn là đem hết những chuyện mình biết kể ra cho Vu Hàn. “Chị cảm thấy người kia có phải đối với An An có ý tứ hay không, chị Vu Hàn?"
“Nghe hình như là có."
“Chẳng qua là thật giống, nhưng mà không phải là nhất định." Đoạn Hựu Lăng u buồn than nhẹ một tiếng. “Cho nên em đang suy nghĩ, có lẽ em hiểu lầm, khiến cho cô ấy sai phương hướng, mới hại cô ấy từ hy vọng thành thất bại, biến thành như bây giờ."
“Nhưng mà theo cách nói của em, cho dù là hiểu lầm, tên kia đối với An An không có ý tứ gì khác, cô ấy cũng không nên ra vẻ mất mát như vậy nha, dù sao cô ấy ngay cả mình đối với người ta có ý tứ hay không cũng không biết, không phải sao?"
“Có lẽ cô ấy sau đó đã nghĩ thông suốt rồi, kết quả lại là ‘hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình’."
“Đáng giận, người kia không phải là người mù hay sao? Một cô gái như An An, vừa biết điều vừa hiểu chuyện, vừa siêng năng chịu khó nhọc, bây giờ dù có thắp đèn lồng đi tìm cũng tìm không được, hắn còn dám lựa chọn?"
“Có lẽ đối với phương đã có bạn gái rồi thì sao?"
Vu Hàn ngây ngốc sửng sốt một chút. Điểm này bản thân cũng không nghĩ tới.
“Không được." Vu Hàn lắc đầu nói. “Hay là trực tiếp hỏi An An, rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì, nếu không chị nhất định sẽ không ngủ được." Nói xong lập tức quay đầu, cất giọng kêu lên. “An An, có thể tới đây một chút không?"
Nghe thấy chị Vu Hàn kêu to, Du An An giúp tất cả các vị khách châm đầy ly trà rồi mới quay về quầy bar.
“Chị Vu Hàn, chị tới rồi." Cô miễn cưỡng xé ra một nụ cười trên khóe miệng chào hỏi.
“Em cùng tên hàng xóm kia là có chuyện gì?" Vu Hàn trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Du An An ngơ ngác một chút, không ngờ tới Vu Hàn đột nhiên lại hỏi cô như vậy, lạnh lùng như vậy trực tiếp vạch trần miệng vết thương của cô.
Giọt máu rơi dưới đáy lòng, lệ rơi ở đáy mắt. Cô khổ sở nói giọng khàn khàn. “Không có chuyện gì."
“Không có chuyện gì tại sao em thoạt nhìn lại giống như đang muốn khóc?" Vu Hàn nhìn cô không chớp mắt.
“Chị Vu Hàn." Đoạn Hựu Lăng không nhịn được khẽ gọi một tiếng, ý muốn ngăn cản.
“Đừng khóc, nói cho chị biết xảy ra chuyện gì, chị Vu Hàn thay em làm chủ." Vu Hàn đưa tay kéo Du An An đến bên cạnh, nhẹ giọng ôn nhu an ủi.
Du An An lắc đầu, giọng nước mắt quanh quẩn trong hốc mắt cô cuối cùng cũng chảy xuống.
“Tên kia không thích em sao? Hắn là đồng tính luyến ái? Hay là hắn đã có vợ, có bạn gái rồi? Mau nói cho chị biết."
“Anh ấy có bạn gái." Cô không nhịn được thấp giọng nghẹn ngào.
Cô không muốn khóc, bởi vì tối hôm qua đã khóc đủ rồi, hơn nữa quan trọng nhất là cô bây giờ còn đang làm việc, nhưng mà cô thật không có biện pháp, chỉ cần vừa nghĩ tới chuyện Na Nghiêm có bạn gái, nước mắt của cô sẽ không tự chủ được chảy ra, cô thật không biết mình bị làm sao.
Vu Hàn cùng Đoạn Hựu Lăng hai người nhanh chóng liếc mắt nhìn nhau. Quả nhiên là như vậy.
“Như vậy là em thích người kia?" Vu Hàn hỏi cô.
Du An An lấy tay gạt đi nước mắt trên mặt, lần nữa lắc đầu. Thích thì có ích lợi gì? Anh đã có bạn gái, hơn nữa còn là một mỹ nữ, một đại mỹ nữ đẹp đến mức làm cho cô cảm thấy thật tự ti xấu hổ.
Nhưng cái lắc đầu của cô không lừa gạt được Vu Hàn.
“Có bạn gái thì sợ cái gì, bọn họ còn chưa có kết hôn, nếu như em thật sự thích tên kia, chúng ta giúp em nghĩ biện pháp đoạt lấy hắn." Vu Hàn vẻ mặt thành thật, thề thốt đảm bảo với cô.
“Chị Vu Hàn!" Đoạn Hựu Lăng khó tin sợ hãi kêu, không tin Vu Hàn lại có dũng khí đi giúp An An làm chuyện hoành đao đoạt ái*. “Làm sao chị có thể…"
(*hoành đao đoạt ái: cướp người yêu của người khác a)
“Như thế nào?" Vu Hàn không để ý tới Hựu Lăng, không chớp mắt nhìn Du An An.
Du An An ngay cả một chút do dự cũng không có lập tức cự tuyệt.
“Na đại ca thích bạn gái của anh ấy, cho dù đoạt lấy anh ấy, anh ấy cũng sẽ không thích em." Mặc dù thương tâm, nhưng cô vẫn rất lý trí.
“Rất tốt, em đã biết đạo lý này là tốt." Vu Hàn vui mừng gật đầu, thật ra thì mới vừa rồi chẳng qua là thử dò xét cô mà thôi.
“Chị giúp em giới thiệu bạn trai, An An!" Vu Hàn cặp mắt đảo qua đảo lại, sau đó đột nhiên mở miệng tuyên bố.
Du An An ngơ ngác nhìn, sau đó nhanh chóng lắc đầu. Cô bây giờ chỉ muốn cố gắng kiếm tiền, khôi phục cuộc sống lấy tiền làm chuẩn như lúc trước, như vậy mặc dù có chút mệt mỏi, nhưng mà ít nhất sẽ không đau lòng cũng sẽ không khổ sở đến mức muốn thở cũng không thở nổi như bây giờ.
“Em đừng vội lắc đầu, thử một chút xem sao! Chị bảo đảm người chị giới thiệu, mỗi một điều kiện so với cái tên hàng xóm không có mắt nhìn người kia đảm bảo đều tốt hơn, hơn nữa em chưa từng nghe qua câu nói phương pháp tốt nhất để thoát khỏi cảm giác thất tình, chính là tìm lấy một tình yêu mới sao?"
“Em…"
“Tốt lắm, cứ quyết định như vậy." Vu Hàn vỗ vỗ vai cô, vẻ mặt háo hức. “Em cái gì cũng không cần phải lo lắng, cũng không cần suy nghĩ, hết thảy cứ giao cho chị, em chỉ cần cố gắng tìm thấy một đối tượng mà trong lòng có chút rung động là được."
Du An An hoàn toàn không cự tuyệt được.
Vừa nghe thấy tiếng kêu này, Du An An theo bản năng lập tức rụt cổ.
Hao tổn tâm trí suy nghĩ, tại sao còn bị anh bắt gặp cơ chứ? Cô đã rất cố gắng cầu nguyện mong không đụng phải anh, nhưng tại sao cầu nguyện một chút cũng không thấy linh nghiệm, một tuần lễ mà liên tục bị anh bắt gặp hết ba ngày, thật là khóc không ra nước mắt.
Than thầm một tiếng, cô biết điều một chút dừng bước, xoay người quay đầu lại.
“Na đại ca."
Na Nghiêm đi tới trước mặt cô, nhìn cô không chớp mắt, trầm mặc không nói nhíu chặt chân mày với cô gái nhỏ trước mắt.
“Em mỗi ngày đều về nhà rất sớm, chỉ có hôm nay ngoại lệ mà thôi." Bị anh trừng đến độ kinh hồn táng đảm, cô vội vàng bật thốt lên nói dối.
“Chỉ có hôm nay ngoại lệ?"
“Còn có thứ hai với thứ ba." Bị anh bắt gặp thì thôi nên thừa nhận cho rồi.
“Một tuần có ba ngày qua hơn mười giờ mới về nhà, hôm nay còn qua mười hai giờ, em còn có thể nói là mỗi ngày đều về nhà rất sớm?" Anh trừng trừng nhìn cô nói.
“Công ty muốn làm thêm giờ em cũng không có biện pháp nha!" Cô dùng khuôn mặt ủy khuất.
Trên thực tế buổi tối một tuần nay cô đều là chạy đến quán cà phê hạnh phúc đi làm, chứ làm gì có công ty nào có nhiều việc như vậy cho cô làm thêm! Dù sao tan việc về nhà cũng nhàn rỗi, làm thêm việc một canh giờ thì có tiền một canh giờ, hơn nữa đi làm ở quán còn có thể ăn bữa ăn tối miễn phí, cô có lý do gì mà không làm? Vấn đề duy nhất chính là cái vấn đề trước mắt này.
Thật là hao tổn tâm trí, sớm biết vậy cô đã không làm cái gì hoà thuận láng giềng gì đó, làm cho mối quan hệ của cô với anh tốt lên như vậy, bây giờ cũng sẽ không có một người cai ngục quản đông quản tây cô.
“Em đi làm ở công ty nào?"
“Hoa Nguyên. Anh hỏi cái này làm cái gì?" Cô mở to mắt đầy hoài nghi.
“Nếu như em không dám kháng nghị với công ty về việc yêu cầu không hợp lý, anh có thể ra mặt nói giúp em."
“Cái gì?"
“Cũng có thể viết đơn cho Cục Lao Động để trình bày."
“Xin anh, không được." Cô trợn to hai mắt, bối rối kêu lên.
Na Nghiêm hai tay khoanh trước ngực, vẫn ung dung nhìn cô, một vẻ mặt chờ nghe cô giải thích tại sao không được.
Cô bất an dời ánh mắt, cô có cảm giác, cái ánh mắt sắc bén kia, tựa hồ có thể nhìn thấu mỗi một câu nói dối của cô.
“Tại sao không được?"
Hay quá rồi, anh thật sự đã hỏi. Cái này cô phải trả lời thế nào đây? Cũng không thể nói thật cho anh biết mình sau khi tan việc còn chạy ra quán cà phê làm thêm kiếm tiền được? Anh khẳng định trăm phần trăm sẽ không đồng ý cô làm như vậy.
Thấy cô yên lặng không nói, Na Nghiêm đột nhiên thở dài một hơi.
“An An, có lẽ em cảm thấy anh là đang xen vào việc của người khác, nhưng mà en nên biết anh là vì tốt cho em. Em có biết dạo gần đây xung quanh khu này thường có sắc lang lui tới hay không, đã có mấy phụ nữ đi ra ngoài muộn bị tập kích rồi?"
“Chuyện xảy ra lúc nào, sao em lại không có nghe nói?" Du An An hai mắt trợn tròn nhìn anh, kinh ngạc hỏi.
“Buối tối thứ sáu tuần trước cùng với tối hôm qua, đã xảy ra hai vụ."
“Tối hôm qua? Tối hôm qua xảy ra chuyện sao? Lúc em về nhà đã hơn mười một giờ, hết thảy cũng rất bình tĩnh nha!"
“Em ngày hôm qua hơn mười một giờ mới về nhà?" Anh lập tức giận tái mặt.
Du An An nhất thời muốn đưa tay bịt miệng, đáng tiếc đã không còn kịp rồi.
Na Nghiêm nhìn cô không chớp mắt, cảm thấy đột nhiên xuất hiện một cơn tức giận bài sơn đảo hải.
Cô cư nhiên dám nói dối lừa gạt anh! Cô ngay cả chuyện về nhà như vậy cũng lừa gạt anh?
Ở trong mắt cô, anh rốt cuộc được coi là cái gì?
Một người không mời mà tới, xen vào việc của người khác, làm phiền đến người ta, chỉ khiến người ta cảm thấy chán ghét?
Cũng đúng, trừ lần đó ra còn có thể là cái gì?
Bạn trai của cô sao?
Bạn trai của cô là người khác, không phải là anh.
Đem hai tay đút vào trong túi quần nắm chặt lại, anh miễn cưỡng ép mình không được lộ ra vẻ mặt giễu cợt và bi thương, lạnh lùng nói với cô. “Đi về!" Sau đó liền cất bước đi về hướng khu nhà ở.
“Anh tức giận sao?" Du An An cẩn thận đi theo bên cạnh anh.
“Không có."
Anh rõ ràng là đang tức giận, tại sao còn muốn nói không có?
“Em không phải cố ý muốn lừa gạt anh."
Anh không trả lời, yên lặng đi về phía trước.
“Na đại ca…"
“Tên sắc lang kia hai lần gây án đều ở khoảng mười hai giờ, trước khi hắn sa lưới, em sau này khi về nhà một mình nên cẩn thận một chút." Anh đột nhiên mở miệng nói với cô.
“Được rồi." Cô thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng gật đầu.
Thật tốt quá, cô còn tưởng rằng anh tức giận không để ý tới cô nữa, không muốn nói chuyện với cô nữa.
“Vào đi." Anh bỗng nhiên dừng lại ở trước cổng nhà trọ.
Cô kinh ngạc dừng lại theo, quay đầu nhìn. “Còn anh? Anh không về nhà sao?"
“Anh có việc."
“Ô, vậy… Cám ơn anh đã đưa em về, Na đại ca."
Anh mặt không chút thay đổi gật đầu với cô, sau đó xoay người bỏ đi.
Đưa mắt nhìn theo bóng lưng anh rời đi, Du An An không tự chủ được nhẹ nhíu đầu lông mày. Anh thật giống như còn đang tức giận…
* * *
“Tan ca sớm?!" Đoạn Hựu Lăng kinh ngạc hỏi.
Du An An gật đầu. “Có thể không, chị Hựu Lăng?"
“Em làm sao vậy? Có phải có chỗ nào không thoải mái hay không, đã xảy ra chuyện gì sao?"
Đoạn Hựu Lăng nhanh chóng từ bên trong quầy bar bước ra ngoài đi tới bên cạnh cô, trên mặt đầy vẻ lo lắng và quan tâm, bởi vì đây là chuyện trước nay chưa từng có, cô từ trước đến giờ chỉ có yêu cầu tăng thêm giờ làm việc, chẳng bao giờ yêu cầu muốn tan ca sớm.
“Em không sao."
“Em đừng gạt chị, nếu như không có gì tại sao em đột nhiên yêu cầu tan ca sớm? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Đoạn Hựu Lăng chân mày nhíu chặt, lo lắng thận trọng nhìn cô.
“Thật không có chuyện gì, chỉ là em hôm nay muốn về nhà sớm một chút mà thôi."
Hựu Lăng im lặng không lên tiếng đưa mắt nhìn cô.
Du An An chịu không được cái vẻ mặt không nói gì mà lộ ra đầy vẻ quan tâm của lão bản nương đối với cô, khẽ thở dài một cái, cô đành đầu hàng đem lý do muốn tan ca sớm thành thật nói ra.
“Em ngày hôm qua không cẩn thận chọc cho một người tức giận, cho nên em muốn về nhà sớm một chút nấu bữa ăn tối cho hắn ăn, xem có thể làm cho hắn nguôi giận hay không." Cô giải thích.
“Nấu bữa ăn tối?" Đoạn Hựu Lăng vẻ mặt khó hiểu, đột nhiên sau đó trở nên có chút quái dị.
“Dạ."
Nhưng mà Du An An không có phát hiện ra, trong đầu cô đang đầy hy vọng về hiệu quả của phương pháp này, bởi vì lần trước anh đối với tay nghề của cô khen không dứt miệng, so với sự hy vọng của cô lại càng cao hứng, càng hài lòng hơn nhiều, còn một mực nhắc lại cô không được quên là vẫn còn thiếu nợ anh một bữa, cho nên mời anh ăn cơm hẳn là có thể làm cho anh nguôi giận mới đúng.
“An An, em có bạn trai?"
“A, cái gì?" Cô hoàn hồn hỏi.
“Em có bạn trai?" Đoạn Hựu Lăng khẩu khí đầy tò mò lặp lại.
Du An An ngơ ngác nhìn Hựu Lăng, không hiểu tại sao đề tài đột nhiên chuyển thành vấn đề này.
“Không có nha." Cô lắc đầu. “Chị Hựu Lăng, tại sao chị đột nhiên hỏi em chuyện này?"
“Vậy em muốn nấu bữa ăn tối cho ai ăn? Người bị em chọc cho tức giận là ai? Không phải là bạn trai, chẳng lẽ là đồng nghiệp công ty sao?" Đoạn Hựu Lăng khuôn mặt đầy dấu chấm hỏi.
“Không phải, hàng xóm."
“Hàng xóm?" Hựu Lăng nhẹ chau lông mày, sau đó mới bừng tỉnh ngộ bật thốt lên. “Em là đang nói tới ác hàng xóm ở đối diện nhà sao?"
Du An An bị cách nói của Hựu Lăng chọc cho bật cười. “Na đại ca là một người rất tốt, không phải là ác hàng xóm!"
Nhìn cô cười đến mặt mày hớn hở, vừa gọi đối phương là đại ca lại vừa thay hắn giải thích, chuyện này rõ ràng là có vấn đề! Đoạn Hựu Lăng như có điều suy nghĩ.
“An An, hai người bọn em đang quen nhau sao?" Hựu Lăng thử hỏi thăm.
Du An An vội vàng lắc đầu. “Không có!"
“Có thật không? Vậy em tại sao lại chọc cho hắn tức giận, còn muốn giúp hắn nguôi giận?" Quan hệ hàng xóm đơn thuần mà là như vậy sao? Thật hoài nghi a.
Du An An không thể làm gì khác hơn là đem mọi chuyện từ đầu đến đuôi nói ra hết.
“Thì ra là như vậy, nhưng mà thật đúng là khả nghi." Đoạn Hựu Lăng sau khi nghe xong, tỏ vẻ như có điều suy nghĩ.
“Khả nghi?" Cô khó hiểu nhìn Hựu Lăng.
“Em không cảm thấy lấy quan hệ hàng xóm mà nói, sự quan tâm cùng nhiệt tâm của hắn có chút quá mức sao?" Ngưng lại một lát, Đoạn Hựu Lăng tiếp tục mở miệng phun ra một câu kinh người. “Chị cảm thấy hắn thích em."
Du An An ngây người như phỗng nhìn Hựu Lăng, trái tim không giải thích được bỗng thình thịch đập thật nhanh.
Na đại ca thích cô? Có sao? Có thể sao? Anh muốn mình gọi anh là đại ca, ý tứ không phải là xem cô là em gái sao? Làm sao có thể thích cô a! Nhưng mà chị Hựu Lăng nói…
“Em cũng thích hắn có đúng hay không, An An?"
“Cái gì?!" Cô kinh ngạc kêu ra tiếng, khiếp sợ mở to hai mắt, sau đó dùng lực lắc đầu thật mạnh. “Không có."
“Là không có hay là em không biết?"
Cô đột nhiên ngây người.
Đoạn Hựu Lăng khẽ mỉm cười, quyết định là nên dừng lại, chuyện còn lại phải để cho chính cô suy nghĩ thật rõ ràng.
“Em đã có việc, tan ca sớm cũng không sao." Hựu Lăng mỉm cười nói với cô, nói xong liền trở lại bên trong quầy bar tiếp tục pha cà phê cho khách.
Du An An thì vẫn còn há hốc mồm đứng nguyên tại chỗ, trong đầu đầy suy nghĩ hỗn loạn.
Là không có hay là em không biết? Là không có hay là em không biết? Là không có hay là em không biết…
Cô không biết!
Cô phải thành thật mà nói mình không biết, bởi vì cô phát hiện ra mình không cách nào trả lời được câu hỏi này.
Cô chưa bao giờ yêu thương, không biết thích một người đàn ông rốt cuộc là cảm giác như thế nào.
Nhưng mà cô từng có người theo đuổi, cô biết không thích, bài xích và chán ghét là cảm giác gì, đó là loại cảm giác vừa nhìn thấy người kia cả người liền không thoải mái, hận không thể lập tức xoay người rời đi. (tỷ đang nói tới anh đồng nghiệp phải ko, em bít mà *hắc hắc*)
Đối với Na Nghiêm cho tới bây giờ cô cũng chưa từng có loại cảm giác này, cho dù anh đối với cô quản đông quản tây, làm cho cô mỗi lần về nhà muộn đều phải cẩn thận từng bước, lén lén lút lút, trong lòng run sợ, nhưng đều không có cảm giác chán ghét, hơn nữa cô chỉ cần lúc rảnh rỗi không làm gì, trong đầu sẽ không tự chủ được lập tức suy nghĩ đến chuyện có liên quan đến anh. Cảm giác như vậy chẳng lẽ chính là thích sao?
Bởi vì thích anh, cho nên không muốn anh tức giận với mình, bởi vì thích anh, cho nên không ngần ngại chuyện anh quản thúc mình, bởi vì thích anh, cho nên không có lúc nào là không nghĩ tới chuyện của anh, bởi vì thích anh, cho nên bây giờ ngay cả chuyện kiếm tiền quan trọng cũng có thể không để ý tới, một lòng chỉ muốn nhanh chóng tan việc về nhà nấu một bữa ăn tối thịnh soạn để xin lỗi anh.
Bởi vì cô thích anh…
Thì ra bản thân mình thật sự thích Na Nghiêm, cô rốt cuộc đã hiểu.
* * *
Sau khi Du An An đem tất cả đồ ăn chọn lựa, cắt rửa, nấu nướng, tất cả chuẩn bị đâu vào đấy, liền ngồi ở trong phòng khách lẳng lặng nghe động tĩnh bên ngoài cửa lớn.
Cô đang đợi Na Nghiêm trở về.
Cô đang đợi Na Nghiêm trở về.
Điện thoại cầm tay của anh không ai nghe máy, là chuyện ngoài ý muốn trong kế hoạch xin lỗi tối nay, nhưng mà cũng không sao, dù sao anh sớm muộn cũng phải về nhà, cùng lắm là muộn một chút hâm nóng lại cơm là được.
Chẳng qua là anh tại sao tới giờ vẫn chưa trở lại nha?
Không biết đây đã là lần thứ mấy cô giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ.
Chín giờ, anh bình thường cũng về nhà trễ như thế sao? Nếu quả thật là như vậy, anh thật ra cũng chẳng về nhà sớm hơn cô bao nhiêu nha!
Một lần nữa gọi điện thoại, vẫn không có người nghe máy…
Đã trễ thế này, anh còn đang làm việc sao? Hay là đang ở nơi nào ồn ào?
Nguy rồi, anh sẽ không phải là sau khi tan việc, cùng các đồng nghiệp đi liên hoan, cho nên đến bây giờ vẫn chưa về nhà đó chứ?
Không đúng, hôm nay là thứ bảy, anh có đi làm sao?
Du An An nhíu mày, đột nhiên phát hiện ra bản thân cô đối với anh căn bản là không biết gì cả. Ngoại trừ việc biết anh làm trang trí, sau đó cô rốt cục không nhịn được hỏi anh, biết thêm anh là con độc nhất, ở đối diện nhà cô, tên là Na Nghiêm, còn lại hình như cái gì cũng không biết.
Thật là kỳ quái, cô rõ ràng đối với anh không biết gì cả, tại sao lại thích anh vậy?
Anh thật sự rất đẹp trai, bất kể là lúc anh mới tắm rửa xong, hay là lúc mới vừa tan việc cả người vô cùng dơ bẩn, đều có sức quyến rũ khác nhau, nhưng mà cô biết đó cũng không phải là nguyên nhân cô thích anh, so với hình dáng bên ngoài của anh, cái cô coi trọng chính là cảm giác, là sự nhiệt tâm giúp người anh, quan tâm và đối xử với cô rất tốt…
Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng thang máy mở ra, cùng với tiếng một xâu chìa khóa va chạm leng keng.
Anh đã trở về!
Du An An trong lòng vui mừng, không chút nghĩ ngợi lập tức từ chỗ ngồi nhảy dựng lên, vọt tới trước cửa kéo ra.
“Na…"
Thanh âm của cô trong nháy mắt ngưng bặt, bởi vì cô nhìn thấy Na Nghiêm không phải là đi một mình, bên cạnh anh còn có một người phụ nữ, một đại mỹ nhân có mái tóc dài uốn xoăn lãng mạn, vóc người mỹ lệ, ngũ quan tinh xảo, hơn nữa hai người còn thân thiết ôm eo nhau.
Hai chữ “bạn gái" bất thình lình xông vào trong đầu cô.
“Em hôm nay về sớm như vậy?" Na Nghiêm xoay người lại nhìn cô, người phụ nữ bên cạnh anh cũng nhìn theo về phía cô.
Du An An ngơ ngác nhìn anh, sau đó vừa nhìn về phía người phụ nữ bên cạnh anh. “Đúng vậy." Thanh âm mông lung, có chút không giống cô thường ngày.
“Em tìm anh có việc sao?"
Cô ngơ ngác một chút rồi mới lắc đầu.
“Không có chuyện gì, chỉ là muốn nói cho anh biết em đã về nhà." Cô căn bản cũng không biết mình đang nói cái gì.
“Anh biết rồi."
“Nghiêm, cô ta là ai vậy?" Cô gái bên cạnh anh tò mò hỏi.
“Hàng xóm." Anh trả lời.
Hàng xóm? Thì ra là đây chính là đáp án.
“Đúng vậy, chúng ta chẳng qua là hàng xóm mà thôi, cô ngàn vạn lần không nên hiểu lầm." Cô nhếch miệng cười nói. “Thật ngại quá, Na đại ca, em không biết anh có đem theo bạn bè về nhà, quấy rầy đến hai người thật là xin lỗi. Kẻ quấy rầy này phải đi đây, xin lỗi." Nói xong, cô nhanh chóng lui vào bên trong nhà, sau đó đóng cửa lại.
Thì ra là anh đã có bạn gái.
Du An An dựa vào cửa trượt xuống, đột nhiên cảm giác mình rất buồn cười. Cô đến tột cùng là đang làm gì đó nha? Thiếu chút nữa đã trở thành một trò cười.
Thì ra là anh đã có bạn gái, cô sớm nên nghĩ tới mới đúng, một người đàn ông như anh, đẹp trai như vậy, có công ăn việc làm, đối với người khác vừa tốt vừa nhiệt tâm, ôn nhu, quan tâm đến mọi người, làm sao có thể không có bạn gái đây? Trừ phi tất cả phụ nữ trên đời này mắt đều bị mù.
Hmm! Thật buồn cười, cô tại sao có thể đương nhiên cho là anh vẫn là một người độc thân cơ chứ?
Thật là quá buồn cười, quá sức buồn cười, cô cư nhiên nghe theo lời suy đoán lung tung của Hựu Lăng tỷ, lập tức tin là anh đối xử với cô rất tốt là bởi vì anh thích cô, là bởi vì muốn theo đuổi cô làm bạn gái, cô thật là một kẻ ngu ngốc, đại ngu ngốc, ha ha…
Cười cười, nước mắt từ hốc mắt chảy xuống, cảm giác trong lòng vỡ nát, thật là đau khổ, thật là đau khổ.
Cô tại sao lại cảm thấy khó chịu quá như vậy?
Cô và anh ngay cả bắt đầu cũng không có, có cái gì để mà đau khổ? Cũng không phải là đang quen nhau thì bị anh bỏ rơi. Cô… Cô tại sao lại khó chịu như vậy, đau lòng như vậy?
Cô không hiểu, cô thật sự không hiểu, nhưng mà nước mắt cứ chảy ra không dứt từ trong hốc mắt, muốn ngăn lại cũng ngăn không được.
Tình yêu, thì ra là một loại tư vị đau đớn như vậy sao?
* * *
“An An hôm nay làm sao vậy?" Vu Hàn ngồi ở bên quầy bar, nhỏ giọng hỏi Đoạn Hựu Lăng đang làm việc bên trong quầy, hai mắt thì ngó chừng Du An An vẻ mặt nghiêm túc trầm mặc đến mức dị thường.
Đoạn Hựu Lăng lắc đầu, tỏ vẻ cũng không biết.
“Em không có hỏi thăm cô ấy một chút sao?"
“Buổi sáng em đã hỏi cô ấy, nhưng cô ấy chỉ là lắc đầu."
“Sau đó em không hỏi nữa?"
“Vừa hỏi tới hốc mắt cô ấy lập tức ửng hồng, em làm sao mà hỏi?" Đoạn Hựu Lăng thở dài lắc đầu.
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
“Em đang suy nghĩ có thể có liên quan với chuyện tối hôm qua."
“Chuyện tối hôm qua? Tối hôm qua có chuyện gì? Mau nói với chị." Vu Hàn vẻ mặt tò mò vội vàng hỏi tới.
Đoạn Hựu Lăng không thể làm gì khác hơn là đem hết những chuyện mình biết kể ra cho Vu Hàn. “Chị cảm thấy người kia có phải đối với An An có ý tứ hay không, chị Vu Hàn?"
“Nghe hình như là có."
“Chẳng qua là thật giống, nhưng mà không phải là nhất định." Đoạn Hựu Lăng u buồn than nhẹ một tiếng. “Cho nên em đang suy nghĩ, có lẽ em hiểu lầm, khiến cho cô ấy sai phương hướng, mới hại cô ấy từ hy vọng thành thất bại, biến thành như bây giờ."
“Nhưng mà theo cách nói của em, cho dù là hiểu lầm, tên kia đối với An An không có ý tứ gì khác, cô ấy cũng không nên ra vẻ mất mát như vậy nha, dù sao cô ấy ngay cả mình đối với người ta có ý tứ hay không cũng không biết, không phải sao?"
“Có lẽ cô ấy sau đó đã nghĩ thông suốt rồi, kết quả lại là ‘hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình’."
“Đáng giận, người kia không phải là người mù hay sao? Một cô gái như An An, vừa biết điều vừa hiểu chuyện, vừa siêng năng chịu khó nhọc, bây giờ dù có thắp đèn lồng đi tìm cũng tìm không được, hắn còn dám lựa chọn?"
“Có lẽ đối với phương đã có bạn gái rồi thì sao?"
Vu Hàn ngây ngốc sửng sốt một chút. Điểm này bản thân cũng không nghĩ tới.
“Không được." Vu Hàn lắc đầu nói. “Hay là trực tiếp hỏi An An, rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì, nếu không chị nhất định sẽ không ngủ được." Nói xong lập tức quay đầu, cất giọng kêu lên. “An An, có thể tới đây một chút không?"
Nghe thấy chị Vu Hàn kêu to, Du An An giúp tất cả các vị khách châm đầy ly trà rồi mới quay về quầy bar.
“Chị Vu Hàn, chị tới rồi." Cô miễn cưỡng xé ra một nụ cười trên khóe miệng chào hỏi.
“Em cùng tên hàng xóm kia là có chuyện gì?" Vu Hàn trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Du An An ngơ ngác một chút, không ngờ tới Vu Hàn đột nhiên lại hỏi cô như vậy, lạnh lùng như vậy trực tiếp vạch trần miệng vết thương của cô.
Giọt máu rơi dưới đáy lòng, lệ rơi ở đáy mắt. Cô khổ sở nói giọng khàn khàn. “Không có chuyện gì."
“Không có chuyện gì tại sao em thoạt nhìn lại giống như đang muốn khóc?" Vu Hàn nhìn cô không chớp mắt.
“Chị Vu Hàn." Đoạn Hựu Lăng không nhịn được khẽ gọi một tiếng, ý muốn ngăn cản.
“Đừng khóc, nói cho chị biết xảy ra chuyện gì, chị Vu Hàn thay em làm chủ." Vu Hàn đưa tay kéo Du An An đến bên cạnh, nhẹ giọng ôn nhu an ủi.
Du An An lắc đầu, giọng nước mắt quanh quẩn trong hốc mắt cô cuối cùng cũng chảy xuống.
“Tên kia không thích em sao? Hắn là đồng tính luyến ái? Hay là hắn đã có vợ, có bạn gái rồi? Mau nói cho chị biết."
“Anh ấy có bạn gái." Cô không nhịn được thấp giọng nghẹn ngào.
Cô không muốn khóc, bởi vì tối hôm qua đã khóc đủ rồi, hơn nữa quan trọng nhất là cô bây giờ còn đang làm việc, nhưng mà cô thật không có biện pháp, chỉ cần vừa nghĩ tới chuyện Na Nghiêm có bạn gái, nước mắt của cô sẽ không tự chủ được chảy ra, cô thật không biết mình bị làm sao.
Vu Hàn cùng Đoạn Hựu Lăng hai người nhanh chóng liếc mắt nhìn nhau. Quả nhiên là như vậy.
“Như vậy là em thích người kia?" Vu Hàn hỏi cô.
Du An An lấy tay gạt đi nước mắt trên mặt, lần nữa lắc đầu. Thích thì có ích lợi gì? Anh đã có bạn gái, hơn nữa còn là một mỹ nữ, một đại mỹ nữ đẹp đến mức làm cho cô cảm thấy thật tự ti xấu hổ.
Nhưng cái lắc đầu của cô không lừa gạt được Vu Hàn.
“Có bạn gái thì sợ cái gì, bọn họ còn chưa có kết hôn, nếu như em thật sự thích tên kia, chúng ta giúp em nghĩ biện pháp đoạt lấy hắn." Vu Hàn vẻ mặt thành thật, thề thốt đảm bảo với cô.
“Chị Vu Hàn!" Đoạn Hựu Lăng khó tin sợ hãi kêu, không tin Vu Hàn lại có dũng khí đi giúp An An làm chuyện hoành đao đoạt ái*. “Làm sao chị có thể…"
(*hoành đao đoạt ái: cướp người yêu của người khác a)
“Như thế nào?" Vu Hàn không để ý tới Hựu Lăng, không chớp mắt nhìn Du An An.
Du An An ngay cả một chút do dự cũng không có lập tức cự tuyệt.
“Na đại ca thích bạn gái của anh ấy, cho dù đoạt lấy anh ấy, anh ấy cũng sẽ không thích em." Mặc dù thương tâm, nhưng cô vẫn rất lý trí.
“Rất tốt, em đã biết đạo lý này là tốt." Vu Hàn vui mừng gật đầu, thật ra thì mới vừa rồi chẳng qua là thử dò xét cô mà thôi.
“Chị giúp em giới thiệu bạn trai, An An!" Vu Hàn cặp mắt đảo qua đảo lại, sau đó đột nhiên mở miệng tuyên bố.
Du An An ngơ ngác nhìn, sau đó nhanh chóng lắc đầu. Cô bây giờ chỉ muốn cố gắng kiếm tiền, khôi phục cuộc sống lấy tiền làm chuẩn như lúc trước, như vậy mặc dù có chút mệt mỏi, nhưng mà ít nhất sẽ không đau lòng cũng sẽ không khổ sở đến mức muốn thở cũng không thở nổi như bây giờ.
“Em đừng vội lắc đầu, thử một chút xem sao! Chị bảo đảm người chị giới thiệu, mỗi một điều kiện so với cái tên hàng xóm không có mắt nhìn người kia đảm bảo đều tốt hơn, hơn nữa em chưa từng nghe qua câu nói phương pháp tốt nhất để thoát khỏi cảm giác thất tình, chính là tìm lấy một tình yêu mới sao?"
“Em…"
“Tốt lắm, cứ quyết định như vậy." Vu Hàn vỗ vỗ vai cô, vẻ mặt háo hức. “Em cái gì cũng không cần phải lo lắng, cũng không cần suy nghĩ, hết thảy cứ giao cho chị, em chỉ cần cố gắng tìm thấy một đối tượng mà trong lòng có chút rung động là được."
Du An An hoàn toàn không cự tuyệt được.
Tác giả :
Kim Huyên