Người Kể Chuyện
Chương 3: Chiếc thòng lọng
1
2
3
Vẫn là sự tĩnh lẵng đến khó thở. Cô nhẹ nhõm thở ra, sau đó cố gắng chấn an đôi tay run rẩy của mình. Cô rón rén ngó về phía căn phòng, bàn tay thấm đẫm mồ hôi khiến cô khó chịu.
Trong căn phòng âm u, có bốn người đang nằm trên một chiếc giường rộng, nhè nhẹ ngủ. Ba cô nằm ngoài cùng, ôm lấy cơ thể nhỏ bé yếu ớt của cô. Cô nhớ lúc bé, cô rất hay gặp ác mộng, chỉ có vòng tay ấm áp của ba mới có thể xua đuổi những con quỷ dữ. Cô nhoẻn miệng cười, đôi mắt có chút cay.
Kế bên là mẹ cô, mẹ đang ôm em trai ngủ. Có lẽ sợ cô đè lên em nên mẹ để em nằm trong cùng. Cô nhìn khung cảnh trước mặt, sự nghèo đói chưa bao giờ có thể tước đi bất kỳ ấm áp và hạnh phúc trong căn nhà này.
Cô lơ đãng nhìn về phía bức tường ngả màu, một chấm đen mờ mờ thu hút ánh mắt cô. Cô nhìn cái chấm ấy, khẽ dơ tay mình lên như muốn chạm vào chấm đen ấy rồi chợt nhận ra chiếc bóng của mình không hề xuất hiện ở bức tường đối diện. Cô nhìn lên trần nhà, rồi phía sau lưng cô. Không có bức kỳ thứ gì có thể tạo ra cái bóng như chấm đen ấy cả. Chấm đen ấy cứ lẳng lặng nằm ở đó, tạo nên cảm giác kỳ quái trong cô.
Có lẽ đã vài phút trôi qua, Cái chấm đó đột nhiên chuyển động. Nó di chuyển xuống, đồng thời cũng hiện ra phần còn lại của nó. Một nữa vòng eclipe, lớn hơn, dài hơn. Cho tới khi cái bóng di chuyển tới nửa bức tường, cô mới có thể nhìn thấy hình ảnh hoàn thiện của một cái thòng lọng. Cô hoảng sợ, quay ra phía sau, ngó lên trần nhà, nhưng không hề có bất kỳ thứ gì tương tự như thế cả. Chiếc bóng chậm rãi, rơi xuống phía cô năm tuổi đang ngủ say.
Cô cần phải ngăn thứ đó lại, nhưng lại sợ hãi bản thân bị phát hiện trong thế giới này. Cô muốn hét lên, nhưng sự âm u và kỳ quặc của căn nhà này khiến cô sợ hãi. Cô có cảm giác như ai đó, xung quanh đây, đang nhìn chằm chằm vào cô. Hoặc có thứ gì đó gần đây, đang tìm kiếm cô. Nếu cô hét lên, bọn chúng liệu sẽ nhảy vào và xâu xé cô hay không? Vì vậy cô chọn lựa, trơ mắc nhìn cái thòng lọng ấy, luồn vào chiếc cổ mảnh mai của cô lúc năm tuổi.
Đôi tay nhỏ bé khẽ cựa quậy, sau đó là đôi chân bắt đầu quẫy đạp. Cơ thể nhỏ bé run rẫy, lăn lộn trên chiếc giường hẹp. Nếu nhìn bề ngoài, đó chỉ là hình ảnh của một bé gái gặp phải ác mộng lúc nữa đêm, cố vùng vẫy để thoát khỏi cơn ác mộng. Nhưng thứ hình ảnh trên tường càng quái dị hơn. Cô nhìn thấy chiếc thòng lòng dần treo chiếc bóng của cô năm tuổi lên. Rất nhẹ nhàng, êm ái. Thế rồi đột nhiên, chiếc bóng của cô giãy đạp điên cuồng. Như một con rối đứa dây vùng vẫy trong mớ hỗn độn. Sau khoảng vài giây, chiếc bóng lại trở nên tĩnh lặng, cơ thể nhỏ bé buông xuôi, mặc bị kéo lên phía trên. Rồi sau đó, cái bóng lại điên cuồng giãy đạp. Nó cứ lập lại liên tục, đều đặn. Hình ảnh quái dị đó khiến cô sỏn gai ốc. Cô phải dùng cả hai tay để chặn lại cơn thở dốc nặng nề của mình. Bẳn năng thôi thúc cô phải rời khỏi đây, rời khỏi nơi quỷ quái này, nhưng mà, cô có thể đi đâu được chứ.
"Má mà, má mà.... Oe oe oe"
Tiếng réo trẻ con vang lên. Lúc này cô mới phát hiện ra mình đạp phải con búp bê. Cô muốn khiến con búp bê im miệng nhưng vô vọng. Ba cô đột nhiên bật giậy, cô sợ hãi nép vào vách tủ. Dù biết không ai có thể thấy cô, nhưng theo bản năng, cô vẫn sợ hãi dấu mình đi. Vài giây trước khi cô nhảy vào góc khuất, cô thấy, chiếc thòng lọng và cái bóng đã biến mất.
Cô rối loạn, liệu ba cô có nghe tiếng con búp bê nói không. Nếu như vậy, liệu bọn họ có nghi ngờ điều gì không, cũng may cùng lúc đó, tiếng con Milu sủa inh ỏi phía bên ngoài. Khiến cho căn nhà trở nên ầm ĩ. Sau đó, cô nghe tiếng mình nức nở khóc.
"Ba ơi, con mơ thấy ma."
Rồi tiếng ba dỗ dành cô. Âm thanh ồn ào vẫn tốt hơn không giang tĩnh lặng, thế nhưng những thứ cô vừa nghe được chẳng dễ dàng gì. Nó lại như một cái kim, không ngừng đâm vào tim cô, khiến nó đau nhói, cũng như run rẩy đáng sợ. Cô chợt nhớ ra, thứ mình đã quên mất từ rất lâu rồi.
Trong lúc chìm đắm vào trong thế giới riêng, cô không ý thức được thằng những âm thanh hỗn độn đó dần dần biến mất. Tới lúc cô quay về với thực tại, thì từ lúc nào có một chiếc thòng lọng đang treo lủng lẳng trước mặt cô. Mồ hôi túa ra mang theo cơn lạnh sởn gai óc. Cô vô thức tiến về phía sau. Thế nhưng chỉ một chút nhúc nhích, cô cảm giác như mình chảm phải một thứ gì đó thô ráp. Cô quay qua, kế bên cô là một chiếc thòng lọng. Cô hoảng sợ nhìn quanh, từ trần nhà, hàng trăm chiếc thòng lọng chen chúc nhau buông xuống. Chúng phủ quanh cô dày đặc đến độ chỉ cần di chuyển một chút sơ xuất, cô sẽ bị dính kẹt vào chúng.
Toàn thân cô run rẩy kịch liệt, cô nhìn chằm chằm căn phòng quái dị này. Đột nhiên, từ bốn bức tường, cùng một lúc, hàng ngàn con mắt với cái tròng trắng hằn đỏ, cùng đôi con ngươi đen láy, lúc nhúc lồi ra, chằm chằm, nhìn vào cô.
Cô hét lên.
Lại chợt nhận ra.
Tại sao, mình không thở được.
2
3
Vẫn là sự tĩnh lẵng đến khó thở. Cô nhẹ nhõm thở ra, sau đó cố gắng chấn an đôi tay run rẩy của mình. Cô rón rén ngó về phía căn phòng, bàn tay thấm đẫm mồ hôi khiến cô khó chịu.
Trong căn phòng âm u, có bốn người đang nằm trên một chiếc giường rộng, nhè nhẹ ngủ. Ba cô nằm ngoài cùng, ôm lấy cơ thể nhỏ bé yếu ớt của cô. Cô nhớ lúc bé, cô rất hay gặp ác mộng, chỉ có vòng tay ấm áp của ba mới có thể xua đuổi những con quỷ dữ. Cô nhoẻn miệng cười, đôi mắt có chút cay.
Kế bên là mẹ cô, mẹ đang ôm em trai ngủ. Có lẽ sợ cô đè lên em nên mẹ để em nằm trong cùng. Cô nhìn khung cảnh trước mặt, sự nghèo đói chưa bao giờ có thể tước đi bất kỳ ấm áp và hạnh phúc trong căn nhà này.
Cô lơ đãng nhìn về phía bức tường ngả màu, một chấm đen mờ mờ thu hút ánh mắt cô. Cô nhìn cái chấm ấy, khẽ dơ tay mình lên như muốn chạm vào chấm đen ấy rồi chợt nhận ra chiếc bóng của mình không hề xuất hiện ở bức tường đối diện. Cô nhìn lên trần nhà, rồi phía sau lưng cô. Không có bức kỳ thứ gì có thể tạo ra cái bóng như chấm đen ấy cả. Chấm đen ấy cứ lẳng lặng nằm ở đó, tạo nên cảm giác kỳ quái trong cô.
Có lẽ đã vài phút trôi qua, Cái chấm đó đột nhiên chuyển động. Nó di chuyển xuống, đồng thời cũng hiện ra phần còn lại của nó. Một nữa vòng eclipe, lớn hơn, dài hơn. Cho tới khi cái bóng di chuyển tới nửa bức tường, cô mới có thể nhìn thấy hình ảnh hoàn thiện của một cái thòng lọng. Cô hoảng sợ, quay ra phía sau, ngó lên trần nhà, nhưng không hề có bất kỳ thứ gì tương tự như thế cả. Chiếc bóng chậm rãi, rơi xuống phía cô năm tuổi đang ngủ say.
Cô cần phải ngăn thứ đó lại, nhưng lại sợ hãi bản thân bị phát hiện trong thế giới này. Cô muốn hét lên, nhưng sự âm u và kỳ quặc của căn nhà này khiến cô sợ hãi. Cô có cảm giác như ai đó, xung quanh đây, đang nhìn chằm chằm vào cô. Hoặc có thứ gì đó gần đây, đang tìm kiếm cô. Nếu cô hét lên, bọn chúng liệu sẽ nhảy vào và xâu xé cô hay không? Vì vậy cô chọn lựa, trơ mắc nhìn cái thòng lọng ấy, luồn vào chiếc cổ mảnh mai của cô lúc năm tuổi.
Đôi tay nhỏ bé khẽ cựa quậy, sau đó là đôi chân bắt đầu quẫy đạp. Cơ thể nhỏ bé run rẫy, lăn lộn trên chiếc giường hẹp. Nếu nhìn bề ngoài, đó chỉ là hình ảnh của một bé gái gặp phải ác mộng lúc nữa đêm, cố vùng vẫy để thoát khỏi cơn ác mộng. Nhưng thứ hình ảnh trên tường càng quái dị hơn. Cô nhìn thấy chiếc thòng lòng dần treo chiếc bóng của cô năm tuổi lên. Rất nhẹ nhàng, êm ái. Thế rồi đột nhiên, chiếc bóng của cô giãy đạp điên cuồng. Như một con rối đứa dây vùng vẫy trong mớ hỗn độn. Sau khoảng vài giây, chiếc bóng lại trở nên tĩnh lặng, cơ thể nhỏ bé buông xuôi, mặc bị kéo lên phía trên. Rồi sau đó, cái bóng lại điên cuồng giãy đạp. Nó cứ lập lại liên tục, đều đặn. Hình ảnh quái dị đó khiến cô sỏn gai ốc. Cô phải dùng cả hai tay để chặn lại cơn thở dốc nặng nề của mình. Bẳn năng thôi thúc cô phải rời khỏi đây, rời khỏi nơi quỷ quái này, nhưng mà, cô có thể đi đâu được chứ.
"Má mà, má mà.... Oe oe oe"
Tiếng réo trẻ con vang lên. Lúc này cô mới phát hiện ra mình đạp phải con búp bê. Cô muốn khiến con búp bê im miệng nhưng vô vọng. Ba cô đột nhiên bật giậy, cô sợ hãi nép vào vách tủ. Dù biết không ai có thể thấy cô, nhưng theo bản năng, cô vẫn sợ hãi dấu mình đi. Vài giây trước khi cô nhảy vào góc khuất, cô thấy, chiếc thòng lọng và cái bóng đã biến mất.
Cô rối loạn, liệu ba cô có nghe tiếng con búp bê nói không. Nếu như vậy, liệu bọn họ có nghi ngờ điều gì không, cũng may cùng lúc đó, tiếng con Milu sủa inh ỏi phía bên ngoài. Khiến cho căn nhà trở nên ầm ĩ. Sau đó, cô nghe tiếng mình nức nở khóc.
"Ba ơi, con mơ thấy ma."
Rồi tiếng ba dỗ dành cô. Âm thanh ồn ào vẫn tốt hơn không giang tĩnh lặng, thế nhưng những thứ cô vừa nghe được chẳng dễ dàng gì. Nó lại như một cái kim, không ngừng đâm vào tim cô, khiến nó đau nhói, cũng như run rẩy đáng sợ. Cô chợt nhớ ra, thứ mình đã quên mất từ rất lâu rồi.
Trong lúc chìm đắm vào trong thế giới riêng, cô không ý thức được thằng những âm thanh hỗn độn đó dần dần biến mất. Tới lúc cô quay về với thực tại, thì từ lúc nào có một chiếc thòng lọng đang treo lủng lẳng trước mặt cô. Mồ hôi túa ra mang theo cơn lạnh sởn gai óc. Cô vô thức tiến về phía sau. Thế nhưng chỉ một chút nhúc nhích, cô cảm giác như mình chảm phải một thứ gì đó thô ráp. Cô quay qua, kế bên cô là một chiếc thòng lọng. Cô hoảng sợ nhìn quanh, từ trần nhà, hàng trăm chiếc thòng lọng chen chúc nhau buông xuống. Chúng phủ quanh cô dày đặc đến độ chỉ cần di chuyển một chút sơ xuất, cô sẽ bị dính kẹt vào chúng.
Toàn thân cô run rẩy kịch liệt, cô nhìn chằm chằm căn phòng quái dị này. Đột nhiên, từ bốn bức tường, cùng một lúc, hàng ngàn con mắt với cái tròng trắng hằn đỏ, cùng đôi con ngươi đen láy, lúc nhúc lồi ra, chằm chằm, nhìn vào cô.
Cô hét lên.
Lại chợt nhận ra.
Tại sao, mình không thở được.
Tác giả :
Người Kể Chuyện