Người Hầu Của Quý Ông
Chương 6
Bệnh tình của Oscar không có chuyển biến tốt đẹp, khi trời về tối lại càng thêm nghiêm trọng, cả người nóng bỏng, nói chuyện mơ hồ không rõ.
Tôi hơi ôm hắn, để hắn nằm trong ngực tôi, bưng thức ăn có chút lạnh lẽo, đưa đến bên miệng hắn.
“Thưa ngài, ăn một chút gì đi."
“Tôi không ăn, muốn nôn." Hắn nói.
“Vậy thì uống nước đi."
“Tôi không uống, đem đi đi."
“Uống đi, chỉ uống một chút." Tôi lấy cái thìa cứng rắn đút cho hắn, sau đó đưa thức ăn đến bên miệng hắn. “Cũng ăn một chút gì đi, ăn rồi nôn ra cũng tốt hơn là không ăn."
“Mang đi đi, cậu nghe không hiểu sao!"
Tôi chỉ đành đặt thức ăn nước uống xuống, sau đó đỡ hắn nằm thẳng người ra.
Hồi lâu, hắn nhìn đôi mắt của tôi, nói. “Tôi sẽ chết ở chỗ này."
Tôi nói: “Ngài nghĩ nhiều quá, không có việc gì, xin hãy tin tôi."
“Nếu tôi chết, người trong nhà này sẽ kế thừa toàn bộ tài sản của tôi. Nghe thật buồn cười, tôi vốn đến để thảo luận quyền kế thừa với bọn họ. Kết quả lại trái ngược, bọn họ nhất định thật sung sướng." Hắn châm chọc nói.
Tôi sửng sốt một chút, không trả lời.
Oscar lại nói. “Tôi tớ của tôi đâu? Bọn họ bị bệnh hay là không chịu đến?"
“Có một người bị bệnh." Tôi hồi đáp.
“Vậy sao? Hừ!" Hắn giống như một người hận đời kháng nghị, khuôn mặt hơi hơi vặn vẹo, sau đó hắn nhìn chằm chằm tôi, hỏi. “Cả bọn họ cũng không chịu tới nơi này, vì sao cậu lại tới? Cậu không sợ chết sao?"
“Chúng ta sẽ không chết." Tôi nói.
“Cậu lấy tự tin ở đâu ra, thật sự buồn cười, cậu chỉ là một người hầu cấp thấp hèn mọn…Khụ khụ…" Lần này hắn ho khan hồi lâu, mặt cũng bị sặc đỏ.
“Nghỉ ngơi cho tốt đi, ngài sẽ khoẻ lên nhanh thôi."
Hắn kéo tấm chăn đơn bạc, cả người run run rẩy rẩy, sắc mặt cùng môi đều trắng bệch như nhau, hắn nói. “Tôi không có sức lực, tôi thật lạnh, chủ yếu là có người đang gọi tôi, có lẽ tôi sắp đi gặp cha tôi."
Tôi sờ sờ trán của hắn, vẫn nóng bừng như cũ, khó trách hắn sẽ cảm thấy lạnh. Hắn nhìn tôi, cảm giác yếu ớt vô lực, vẻ mặt cũng rất tuyệt vọng. Tôi có chút buồn cười, khó có thể tưởng tượng người đàn ông yếu đuối này lại là vị Nam tước Oscar trầm ổn quyết đoán ấy. Xem ra thời điểm đối mặt với cái chết, cho dù người đàn ông có mạnh mẽ đến bao nhiêu, cũng sẽ cảm thấy sợ hãi.
Tôi thở dài, ngồi ở bên giường, cởi giầy, sau đó chui vào chăn hắn.
“Cậu làm gì vậy?" Hắn cau mày hỏi tôi, tựa hồ cảm giác bị mạo phạm.
Tôi lắc đầu, ý bảo hắn đừng nói gì, sau đó vươn hai tay ôm lấy thân thể hắn.
“Còn lạnh không? Ngủ đi, tôi ở cùng ngài."
Tựa hồ là cảm nhận được nhiệt độ cơ thể tôi, hắn chỉ hơi hơi do dự, liền nghe theo mà nằm yên trong ngực tôi.
Rất nhanh, hắn đã ngủ mất.
Nhìn vẻ mặt hắn khi ngủ, tôi thở một hơi thật dài.
Tôi rất hối hận vì những chuyện đã làm với hắn, nếu có thể bồi thường hắn…
Không giống với lần trước tôi bị quản gia mạnh mẽ ra lệnh tới chăm sóc hắn, lần này là chính mình tự nguyện. Lần trước tôi vì sợ hãi, nơm nớp lo sợ bản thân sẽ bị nhiễm bệnh đậu mùa, cũng không có thật tình chăm sóc hắn, chỉ muốn mau chóng rời đi. Mà lúc này đây, chúng tôi tuy rằng là lần đầu tiên tiếp xúc, lại nói với nhau rất nhiều lời.
Dường như tuyết lại rơi bên ngoài, gió mạnh rền rĩ đập vào cửa sổ, kêu vang rung động.
Trong màn đêm yên tĩnh này, tôi khó ngủ cả đêm. Mọi chuyện xảy ra kiếp trước ập đến trong đầu tôi, tới tới lui lui, tôi chỉ có thể dùng hết sức ôm chầm người đàn ông trong ngực, ước muốn quên đi tất cả.
…
Mỗi ngày tôi đều làm việc vất vả, chỉ chờ đợi đến một ngày có thể ngủ thẳng đến lúc tự nhiên tỉnh.
Hôm nay tôi thật sự ngủ đến lúc tự tỉnh lại, nắng trời sáng sớm rọi lên mí mắt tôi. Tôi cảm thấy có làn hô hấp rất nhỏ lướt qua vành tai. Mở to mắt, tôi nhìn thấy một đôi mắt nâu trầm, chúng tôi vẫn duy trì tư thế đêm qua, hai tay của tôi vẫn siết sao vây quanh lấy hắn.
Hai người đàn ông ôm nhau ngủ như vậy cũng phi thường kỳ quái, biểu tình xấu hổ nhất thời dâng lên trên mặt Nam tước, hắn nói. “Cậu có thể rời khỏi giường tôi không?"
Tôi càng thêm xấu hổ, vội vàng đứng dậy xuống giường, chỉnh sửa áo quần trên người.
“Tôi cảm thấy tốt hơn nhiều, còn cảm thấy có chút đói. Đây hẳn không phải bệnh đậu mùa, bệnh đậu mùa sẽ còn nghiêm trọng hơn rất nhiều so với tình trạng của tôi. Cậu đi thông báo cho ngài Tử tước, nói rằng tôi đã hạ sốt, bảo ông ta gọi bác sĩ giúp tôi." Hắn lãnh đạm nói với tôi.
“Vâng, thưa ngài, tôi sẽ đi ngay bây giờ." Tôi khom lưng vâng dạ, xoay người muốn rời đi.
“Chờ một chút." Hắn nói.
Tôi xoay người. “Ngài còn có chuyện gì sai bảo sao?"
“Tóc giả của cậu, bị lệch rồi."
Tôi vội vàng sờ lên, tóc giả bị mắc ở bên tai, có thể tưởng tượng ra được bộ dáng chật vật của tôi lúc nãy.
“Vâng, xin ngài chờ một chút."
Tôi đi vào đại sảnh, đến phòng quản gia.
Quản gia giật mình nhìn tôi, tựa hồ sợ hãi tôi lại gần. “Cậu, cậu sao lại ra đây? Có chuyện gì? Ngài Nam tước thấy không thoải mái sao?"
“Trên thực tế, ngài Nam tước đã tốt hơn nhiều, hẳn không phải là bệnh đậu mùa. Ngài ấy bảo muốn gặp bác sĩ."
“Cậu xác định không phải bệnh đậu mùa sao? Làm sao cậu biết hắn đã tốt hơn nhiều."
“Buổi sáng hôm nay khi tỉnh lại, nhiệt độ cơ thể ngài ấy đã khôi phục bình thường, nhìn qua thì càng giống mắc bệnh sởi hơn." Tôi nói.
“Mắc bệnh sởi? Nói bậy! Nam tước đã 26 tuổi, làm sao có thể mắc bệnh sởi như con nít được?"
“Nhưng thật sự ngài ấy đã hạ sốt."
Quản gia do dự một chút rồi nói. “Được rồi, tôi đi thông báo cho ngài Tử tước, sau đó sai người gọi bác sĩ. Cậu… Cậu rất dũng cảm, con trai của tôi, cậu nên được ca ngợi, tôi sẽ nói chuyện này của cậu với ngài Tử tước."
Bác sĩ được mời tới, sau khi chẩn đoán chính xác thì nói. “Thật sự không phải bệnh đậu mùa, là một loại bệnh sởi, có khả năng lây nhiễm, nhưng tính nguy hiểm không lớn. Có lẽ bởi vì phát sốt, bệnh sởi mới có thể tụ máu, nhìn qua trông giống mụn nước của bệnh đậu mùa. Đừng để gặp gió, qua vài ngày nữa sẽ khỏi hẳn."
Người tôi tớ ban đầu không chịu đến chăm sóc Nam tước, dưới sự xấu hổ đã từ chức rồi rời đi.
Quản gia bảo tôi tạm thời hầu hạ Nam tước, thẳng đến khi người hầu mới của Nam tước đến đây.
Tất cả chủ nhân của trang viên Momon đều đến thăm Nam tước, đặc biệt là cô ba Catherine. Mỗi ngày cô ta đều đến, tuyệt đối không để ý tới chuyện có thể bị lây bệnh.
Nam tước trở về bộ dáng trầm mặc ít lời, hắn cẩn trọng lại uy nghiêm, thời điểm giao việc cho tôi làm không dài dòng dây dưa chút nào. Tôi quả thực không dám tưởng tượng đây chính là người đàn ông suy yếu cách đây mấy ngày. Chúng tôi không có nói chuyện dư thừa với nhau, hắn chỉ đơn giản sai bảo tôi, lấy quyển sách nào đến, tối hôm nay ăn gì, bật đèn sáng hơn một chút, lại đốt lửa lò sưởi âm tường mạnh hơn.
…
Anne hưng phấn nói với tôi: “Chúc mừng anh, Owen, anh đã nhảy bật thành người hầu bên cạnh ngài Nam tước rồi."
Simon khinh khỉnh nói. “Thôi đi, đây chẳng qua là tạm thời, cô không nghe nói người hầu mới của Nam tước sắp đến đây sao?"
“Anh đang ghen tị với Owen." Anne nói.
“Ha, ghen tị với cậu ta? Đừng nói giỡn, tôi chỉ muốn cảnh cáo cậu ta đừng để sự vui sướng làm choáng váng đầu óc mà thôi."
“Nhưng mà Owen sẽ được tăng cấp thành người hầu cao cấp phải không?" Anne chờ đợi nhìn tôi.
Tôi gật gật đầu nói: “Tuy rằng còn chưa xác định, nhưng quản gia Aaron có khen ngợi tôi, hẳn là sẽ như vậy."
“Vậy thì quá tốt rồi." Anne nói.
Đời trước, tôi chính là vì chăm sóc ngài Nam tước được cho rằng có bệnh đậu mùa mà được thăng chức làm người hầu cao cấp, tôi nghĩ lúc này hẳn cũng không có gì thay đổi.
Lúc này, chuông trên tường vang lên.
“A, Nam tước lại gọi anh." Anne nói. “Anh cả ngày đều ở trong phòng ngài ấy, chỉ mới đi ra một lát thôi, ngài ấy đã gọi anh về."
“Ngài nam tước rất sợ lạnh, yêu cầu thỉnh thoảng thêm củi lửa vào lò sưởi âm tường." Tôi nói, bưng một cái khay lên, đi về phòng cho khách.
Trên khay có một bình thuỷ tinh, trong bình đựng đầy rượu Rum. Nhẹ nhàng gõ cửa hai cái, tôi đi vào phòng. Đặt khay lên bàn trà, tôi rót một ly rượu nhỏ, mang đến trước mặt Nam tước. “Thưa ngài, rượu mà ngài muốn, nhưng bác sĩ đã đề nghị không uống rượu là tốt nhất."
Tôi cảm thấy chính mình bị nhìn chăm chú trong một khoảng thời gian thật dài, Nam tước cũng không cầm ly rượu trên khay, ngược lại nói. “Thời gian cậu đi xuống rất lâu, tôi đã đọc sách xong rồi, đi đổi cho tôi một quyển mới. Hôm nay vì sao không đưa báo tới?"
“Xin lỗi ngài, bởi vì tuyết rơi nhiều, báo hôm nay có thể được đưa đến muộn. Ngài muốn đọc sách gì? Tôi, tôi sẽ đi tìm ngay bây giờ."
“Trong toà lâu đài cũ kỹ này có thể có sách gì?" Giọng Nam tước khàn khàn, hắn nói: “Đi tìm hai quyển sách du ký (nhật ký hoặc sách ký du lịch) đến đây."
Tôi vội vàng đi xuống phòng sách ở đại sảnh dưới lầu, tuỳ ý chọn ra hai quyển sách du lịch mang về.
Nam tước lật hai trang, nhíu mày, hắn để sách qua một bên, tựa hồ cũng không vừa lòng với sách mà tôi chọn.
Tôi hơi ôm hắn, để hắn nằm trong ngực tôi, bưng thức ăn có chút lạnh lẽo, đưa đến bên miệng hắn.
“Thưa ngài, ăn một chút gì đi."
“Tôi không ăn, muốn nôn." Hắn nói.
“Vậy thì uống nước đi."
“Tôi không uống, đem đi đi."
“Uống đi, chỉ uống một chút." Tôi lấy cái thìa cứng rắn đút cho hắn, sau đó đưa thức ăn đến bên miệng hắn. “Cũng ăn một chút gì đi, ăn rồi nôn ra cũng tốt hơn là không ăn."
“Mang đi đi, cậu nghe không hiểu sao!"
Tôi chỉ đành đặt thức ăn nước uống xuống, sau đó đỡ hắn nằm thẳng người ra.
Hồi lâu, hắn nhìn đôi mắt của tôi, nói. “Tôi sẽ chết ở chỗ này."
Tôi nói: “Ngài nghĩ nhiều quá, không có việc gì, xin hãy tin tôi."
“Nếu tôi chết, người trong nhà này sẽ kế thừa toàn bộ tài sản của tôi. Nghe thật buồn cười, tôi vốn đến để thảo luận quyền kế thừa với bọn họ. Kết quả lại trái ngược, bọn họ nhất định thật sung sướng." Hắn châm chọc nói.
Tôi sửng sốt một chút, không trả lời.
Oscar lại nói. “Tôi tớ của tôi đâu? Bọn họ bị bệnh hay là không chịu đến?"
“Có một người bị bệnh." Tôi hồi đáp.
“Vậy sao? Hừ!" Hắn giống như một người hận đời kháng nghị, khuôn mặt hơi hơi vặn vẹo, sau đó hắn nhìn chằm chằm tôi, hỏi. “Cả bọn họ cũng không chịu tới nơi này, vì sao cậu lại tới? Cậu không sợ chết sao?"
“Chúng ta sẽ không chết." Tôi nói.
“Cậu lấy tự tin ở đâu ra, thật sự buồn cười, cậu chỉ là một người hầu cấp thấp hèn mọn…Khụ khụ…" Lần này hắn ho khan hồi lâu, mặt cũng bị sặc đỏ.
“Nghỉ ngơi cho tốt đi, ngài sẽ khoẻ lên nhanh thôi."
Hắn kéo tấm chăn đơn bạc, cả người run run rẩy rẩy, sắc mặt cùng môi đều trắng bệch như nhau, hắn nói. “Tôi không có sức lực, tôi thật lạnh, chủ yếu là có người đang gọi tôi, có lẽ tôi sắp đi gặp cha tôi."
Tôi sờ sờ trán của hắn, vẫn nóng bừng như cũ, khó trách hắn sẽ cảm thấy lạnh. Hắn nhìn tôi, cảm giác yếu ớt vô lực, vẻ mặt cũng rất tuyệt vọng. Tôi có chút buồn cười, khó có thể tưởng tượng người đàn ông yếu đuối này lại là vị Nam tước Oscar trầm ổn quyết đoán ấy. Xem ra thời điểm đối mặt với cái chết, cho dù người đàn ông có mạnh mẽ đến bao nhiêu, cũng sẽ cảm thấy sợ hãi.
Tôi thở dài, ngồi ở bên giường, cởi giầy, sau đó chui vào chăn hắn.
“Cậu làm gì vậy?" Hắn cau mày hỏi tôi, tựa hồ cảm giác bị mạo phạm.
Tôi lắc đầu, ý bảo hắn đừng nói gì, sau đó vươn hai tay ôm lấy thân thể hắn.
“Còn lạnh không? Ngủ đi, tôi ở cùng ngài."
Tựa hồ là cảm nhận được nhiệt độ cơ thể tôi, hắn chỉ hơi hơi do dự, liền nghe theo mà nằm yên trong ngực tôi.
Rất nhanh, hắn đã ngủ mất.
Nhìn vẻ mặt hắn khi ngủ, tôi thở một hơi thật dài.
Tôi rất hối hận vì những chuyện đã làm với hắn, nếu có thể bồi thường hắn…
Không giống với lần trước tôi bị quản gia mạnh mẽ ra lệnh tới chăm sóc hắn, lần này là chính mình tự nguyện. Lần trước tôi vì sợ hãi, nơm nớp lo sợ bản thân sẽ bị nhiễm bệnh đậu mùa, cũng không có thật tình chăm sóc hắn, chỉ muốn mau chóng rời đi. Mà lúc này đây, chúng tôi tuy rằng là lần đầu tiên tiếp xúc, lại nói với nhau rất nhiều lời.
Dường như tuyết lại rơi bên ngoài, gió mạnh rền rĩ đập vào cửa sổ, kêu vang rung động.
Trong màn đêm yên tĩnh này, tôi khó ngủ cả đêm. Mọi chuyện xảy ra kiếp trước ập đến trong đầu tôi, tới tới lui lui, tôi chỉ có thể dùng hết sức ôm chầm người đàn ông trong ngực, ước muốn quên đi tất cả.
…
Mỗi ngày tôi đều làm việc vất vả, chỉ chờ đợi đến một ngày có thể ngủ thẳng đến lúc tự nhiên tỉnh.
Hôm nay tôi thật sự ngủ đến lúc tự tỉnh lại, nắng trời sáng sớm rọi lên mí mắt tôi. Tôi cảm thấy có làn hô hấp rất nhỏ lướt qua vành tai. Mở to mắt, tôi nhìn thấy một đôi mắt nâu trầm, chúng tôi vẫn duy trì tư thế đêm qua, hai tay của tôi vẫn siết sao vây quanh lấy hắn.
Hai người đàn ông ôm nhau ngủ như vậy cũng phi thường kỳ quái, biểu tình xấu hổ nhất thời dâng lên trên mặt Nam tước, hắn nói. “Cậu có thể rời khỏi giường tôi không?"
Tôi càng thêm xấu hổ, vội vàng đứng dậy xuống giường, chỉnh sửa áo quần trên người.
“Tôi cảm thấy tốt hơn nhiều, còn cảm thấy có chút đói. Đây hẳn không phải bệnh đậu mùa, bệnh đậu mùa sẽ còn nghiêm trọng hơn rất nhiều so với tình trạng của tôi. Cậu đi thông báo cho ngài Tử tước, nói rằng tôi đã hạ sốt, bảo ông ta gọi bác sĩ giúp tôi." Hắn lãnh đạm nói với tôi.
“Vâng, thưa ngài, tôi sẽ đi ngay bây giờ." Tôi khom lưng vâng dạ, xoay người muốn rời đi.
“Chờ một chút." Hắn nói.
Tôi xoay người. “Ngài còn có chuyện gì sai bảo sao?"
“Tóc giả của cậu, bị lệch rồi."
Tôi vội vàng sờ lên, tóc giả bị mắc ở bên tai, có thể tưởng tượng ra được bộ dáng chật vật của tôi lúc nãy.
“Vâng, xin ngài chờ một chút."
Tôi đi vào đại sảnh, đến phòng quản gia.
Quản gia giật mình nhìn tôi, tựa hồ sợ hãi tôi lại gần. “Cậu, cậu sao lại ra đây? Có chuyện gì? Ngài Nam tước thấy không thoải mái sao?"
“Trên thực tế, ngài Nam tước đã tốt hơn nhiều, hẳn không phải là bệnh đậu mùa. Ngài ấy bảo muốn gặp bác sĩ."
“Cậu xác định không phải bệnh đậu mùa sao? Làm sao cậu biết hắn đã tốt hơn nhiều."
“Buổi sáng hôm nay khi tỉnh lại, nhiệt độ cơ thể ngài ấy đã khôi phục bình thường, nhìn qua thì càng giống mắc bệnh sởi hơn." Tôi nói.
“Mắc bệnh sởi? Nói bậy! Nam tước đã 26 tuổi, làm sao có thể mắc bệnh sởi như con nít được?"
“Nhưng thật sự ngài ấy đã hạ sốt."
Quản gia do dự một chút rồi nói. “Được rồi, tôi đi thông báo cho ngài Tử tước, sau đó sai người gọi bác sĩ. Cậu… Cậu rất dũng cảm, con trai của tôi, cậu nên được ca ngợi, tôi sẽ nói chuyện này của cậu với ngài Tử tước."
Bác sĩ được mời tới, sau khi chẩn đoán chính xác thì nói. “Thật sự không phải bệnh đậu mùa, là một loại bệnh sởi, có khả năng lây nhiễm, nhưng tính nguy hiểm không lớn. Có lẽ bởi vì phát sốt, bệnh sởi mới có thể tụ máu, nhìn qua trông giống mụn nước của bệnh đậu mùa. Đừng để gặp gió, qua vài ngày nữa sẽ khỏi hẳn."
Người tôi tớ ban đầu không chịu đến chăm sóc Nam tước, dưới sự xấu hổ đã từ chức rồi rời đi.
Quản gia bảo tôi tạm thời hầu hạ Nam tước, thẳng đến khi người hầu mới của Nam tước đến đây.
Tất cả chủ nhân của trang viên Momon đều đến thăm Nam tước, đặc biệt là cô ba Catherine. Mỗi ngày cô ta đều đến, tuyệt đối không để ý tới chuyện có thể bị lây bệnh.
Nam tước trở về bộ dáng trầm mặc ít lời, hắn cẩn trọng lại uy nghiêm, thời điểm giao việc cho tôi làm không dài dòng dây dưa chút nào. Tôi quả thực không dám tưởng tượng đây chính là người đàn ông suy yếu cách đây mấy ngày. Chúng tôi không có nói chuyện dư thừa với nhau, hắn chỉ đơn giản sai bảo tôi, lấy quyển sách nào đến, tối hôm nay ăn gì, bật đèn sáng hơn một chút, lại đốt lửa lò sưởi âm tường mạnh hơn.
…
Anne hưng phấn nói với tôi: “Chúc mừng anh, Owen, anh đã nhảy bật thành người hầu bên cạnh ngài Nam tước rồi."
Simon khinh khỉnh nói. “Thôi đi, đây chẳng qua là tạm thời, cô không nghe nói người hầu mới của Nam tước sắp đến đây sao?"
“Anh đang ghen tị với Owen." Anne nói.
“Ha, ghen tị với cậu ta? Đừng nói giỡn, tôi chỉ muốn cảnh cáo cậu ta đừng để sự vui sướng làm choáng váng đầu óc mà thôi."
“Nhưng mà Owen sẽ được tăng cấp thành người hầu cao cấp phải không?" Anne chờ đợi nhìn tôi.
Tôi gật gật đầu nói: “Tuy rằng còn chưa xác định, nhưng quản gia Aaron có khen ngợi tôi, hẳn là sẽ như vậy."
“Vậy thì quá tốt rồi." Anne nói.
Đời trước, tôi chính là vì chăm sóc ngài Nam tước được cho rằng có bệnh đậu mùa mà được thăng chức làm người hầu cao cấp, tôi nghĩ lúc này hẳn cũng không có gì thay đổi.
Lúc này, chuông trên tường vang lên.
“A, Nam tước lại gọi anh." Anne nói. “Anh cả ngày đều ở trong phòng ngài ấy, chỉ mới đi ra một lát thôi, ngài ấy đã gọi anh về."
“Ngài nam tước rất sợ lạnh, yêu cầu thỉnh thoảng thêm củi lửa vào lò sưởi âm tường." Tôi nói, bưng một cái khay lên, đi về phòng cho khách.
Trên khay có một bình thuỷ tinh, trong bình đựng đầy rượu Rum. Nhẹ nhàng gõ cửa hai cái, tôi đi vào phòng. Đặt khay lên bàn trà, tôi rót một ly rượu nhỏ, mang đến trước mặt Nam tước. “Thưa ngài, rượu mà ngài muốn, nhưng bác sĩ đã đề nghị không uống rượu là tốt nhất."
Tôi cảm thấy chính mình bị nhìn chăm chú trong một khoảng thời gian thật dài, Nam tước cũng không cầm ly rượu trên khay, ngược lại nói. “Thời gian cậu đi xuống rất lâu, tôi đã đọc sách xong rồi, đi đổi cho tôi một quyển mới. Hôm nay vì sao không đưa báo tới?"
“Xin lỗi ngài, bởi vì tuyết rơi nhiều, báo hôm nay có thể được đưa đến muộn. Ngài muốn đọc sách gì? Tôi, tôi sẽ đi tìm ngay bây giờ."
“Trong toà lâu đài cũ kỹ này có thể có sách gì?" Giọng Nam tước khàn khàn, hắn nói: “Đi tìm hai quyển sách du ký (nhật ký hoặc sách ký du lịch) đến đây."
Tôi vội vàng đi xuống phòng sách ở đại sảnh dưới lầu, tuỳ ý chọn ra hai quyển sách du lịch mang về.
Nam tước lật hai trang, nhíu mày, hắn để sách qua một bên, tựa hồ cũng không vừa lòng với sách mà tôi chọn.
Tác giả :
Chi Phương Khỏa Lạp