Người Hầu Của Quý Ông
Chương 44
“Vậy, Billy…" Tôi kêu tên của hắn.
Billy lễ phép gật gật đầu với tôi. “Mời cậu đi theo tôi."
Tôi không tự chủ được mà nắm chặt giá cắm nến trong tay, trúc trúc trắc trắc nói. “Tôi… À… Hiện tại đã khuya rồi, có phải sẽ quấy rầy Nam tước không? Có lẽ ngày mai…"
“Cậu Eric." Billy trực tiếp ngắt lời tôi. “Nam tước hiện tại muốn gặp cậu, cậu cho rằng cậu có thể từ chối sao? Hoặc là ngay bây giờ tôi sẽ đi tìm chủ nhân của cậu, ngài Gabriel để tham khảo ý kiến, hỏi xem ngài Nam tước có thể gọi quản gia nơi này đến gặp được hay không."
Billy thấy tôi im lặng, vì thế bưng giá cắm nến đi ở phía trước, tôi rũ mắt, đi theo phía sau hắn.
Billy dẫn tôi đến trước cửa phòng khách, gõ gõ cửa phòng nói. “Thưa ngài, cậu Eric đã đến."
“Vào đi." Âm thanh của Nam tước vang lên phía sau cửa.
Để chiêu đãi vị khách tôn quý này, ngài Gabriel đã nỗ lực rất nhiều để trang hoàng căn phòng, thảm trải sàn, chăn gối, và màn cửa đều là đồ mới tinh. Thậm chí lò sưởi âm tường trong căn phòng này đã được đốt từ sáng sớm, xua tan không khí lạnh lẽo.
“Thưa ngài Nam tước." Tôi nhìn chằm chằm sàn nhà rồi nói: “Ngài có việc gì sai bảo sao?"
Không biết có phải là ảo giác không, tôi cảm thấy âm thanh của mình có chút run rẩy.
Qua một lúc lâu, tôi mới nghe được giọng của Nam tước.
Hắn chỉ nói một câu. “Em biết không? Tôi đã tìm em khắp nơi."
Sau đó căn phòng chìm trong yên lặng.
Ngọn lửa trong lò sưởi âm tường lách tách rung động.
Đã vào cuối thu, thời tiết chợt lạnh, nhưng căn phòng này lại rất ấm áp, thậm chí có chút nóng, cả trái tim của tôi cũng đang đốt lửa.
Hắn… Là cố ý tới tìm tôi, hắn còn tìm tôi để làm gì? Không phải hắn chán ghét mà vứt bỏ tôi rồi sao?
Cũng không biết qua bao lâu, Nam tước bỗng nhiên đi tới, mở hai tay ra ôm lấy tôi.
Hắn ôm tôi rất chặt, nhưng một mực không nói gì.
Tôi cứng ngắc đứng ở nơi đó, không biết nên phản ứng thế nào, nhưng chính nội tâm và thân thể lại vô cùng thành thật. Tôi rất nhớ vòng tay của hắn.
Lại qua thật lâu, hắn mới buông tôi ra, sau đó kinh ngạc mà nhìn đôi mắt của tôi.
“Em… Theo tôi trở về đi…" Hắn nhẹ giọng nói: “Sau này tôi sẽ không làm chuyện ấy lại nữa, ở trang viên cũng sẽ không có người nào gây khó dễ với em."
Ánh mắt của hắn thật sáng ngời, như vì sao lấp lánh dưới bầu trời mùa thu. Tôi nhìn hắn, cảm giác chua xót quen thuộc dâng lên trong lòng.
Sau đó tôi chậm rãi cúi thấp đầu xuống.
“Ngài Oscar, tôi đã đặt chân vào nhà ngài Gabriel, cho nên… Xin ngài tha thứ…"
“Em còn giận tôi sao?" Hắn nhỏ giọng nói. “Những điều em nói với tôi đều là sự thật, nhưng tôi đã không tin tưởng em, là tôi không tốt. Em đồng ý tha thứ cho tôi không? Lúc ấy tôi đã nhìn thấy em hôn Catherine, cho nên mới tức giận đến mức như vậy…"
“Ngài nói quá lời, ngài không có làm sai bất cứ chuyện gì, người làm sai là tôi." Tôi cúi thấp đầu nói.
Hắn nở nụ cười, đưa tay chạm vào hai má tôi. “Như vậy, giữa chúng ta không còn có chuyện gì nữa đúng không?"
Sau đó hắn cúi đầu muốn hôn tôi.
Tôi hoảng hốt, trực tiếp lùi lại phía sau mấy bước.
Hắn đứng tại chỗ, vẫn duy trì tư thế nâng tay, nhưng gương mặt lại tràn ngập vẻ ảm đạm. Hắn cô đơn nhìn tôi, sau đó rũ mắt xuống.
“Được rồi." Hắn nói. “Ngài mai chúng ta lập tức trở về."
“Thưa ngài." Lần đầu tiên tôi nâng hai mắt lên nhìn thẳng hắn. “Tôi thật sự xin lỗi, tôi không thể cùng ngài trở về."
Hắn bỗng nhiên luống cuống, gấp gáp nói. “Là tôi sai, em muốn như thế nào mới bằng lòng tha thứ cho tôi? Chỉ cần em nói ra, tôi đều có thể đáp ứng em. Tôi có thể xử lý những người ở trang viên không lễ phép với em, tôi còn có thể điều quản gia đi nơi khác…"
“Không, thưa ngài." Tôi vội vàng nói. “Tôi không phải bởi vì chuyện này…"
“Tôi biết em vẫn đang trách cứ tôi." Nam tước vội vàng nói. “Em đã cứu mạng tôi một lần nữa, nhưng tôi lại đối xử với em… Chân tướng của chuyện kia tôi cũng đã biết, sau khi em đi, tôi đã cố ý gọi tên người hầu Simon đến hầu hạ bên cạnh tôi. Cũng không lâu sau, bác tôi liền phái người liên hệ hắn, bảo hắn đi trộm cái hòm kia."
Nam tước nhắc tới cái hòm kia khiến trái tim tôi chấn động, vội vàng hỏi hắn. “Vật đó không bị hắn trộm đi chứ?"
Nam tước cười lắc đầu. “Không có."
“Tuy rằng không biết cái kia hòm đến tột cùng có bí mật gì, nhưng ngài Tử tước tựa hồ có thể lợi dụng vật đó để hãm hại ngài, ngài cần phải cất kỹ vật đó." Tôi nói
“Yên tâm đi, đồ vật đó đã được đặt ở nơi mà nó nên thuộc về, không ai có thể dùng vật đó để uy hiếp tôi lần nữa." Hắn nói.
“Vậy thì tốt qua." Tôi nhẹ nhàng thở ra. “Tôi vẫn luôn rất lo lắng…"
Nam tước lại bỗng nhiên bước đến gần tôi, ép tôi vào góc tường.
Tôi kinh hoảng ngẩng đầu, lại thấy được bóng dáng của mình trong đôi mắt hắn.
“Em… Vì sao phải để ý đến tôi, đối xử với tôi tốt như vậy?" Hắn nhẹ nhàng hỏi tôi, âm thanh kia hấp dẫn mềm nhẹ như lông chim, làm xôn xao dục vọng đen tối trong nội tâm tôi.
Tôi dùng sức nắm chặt hai tay, ngăn cản xúc động khiến tôi nói ra những lời khiến mình phải hối tiếc.
“Ngài Nam tước, đã khuya rồi, tôi…"
“Đừng trốn tránh tôi." Hắn chặn đường đi của tôi, bộ dáng mạnh mẽ, nhưng hai vai hắn lại đang nhè nhẹ run.
Hồi lâu sau, tôi mới tìm lại được giọng nói của mình. “Bởi vì ngài là chủ nhân của tôi, tôi đương nhiên sẽ kính dâng sự trung thành của mình cho chủ nhân."
“Vậy thì cả nhà bác tôi thì sao? Bọn họ chẳng phải cũng là chủ nhân của em sao?"
“Không giống, tôi có hận thù thấu xương với bọn họ."
“Như vậy em cũng sẽ vì chủ nhân hiện tại của mình mà hy sinh và bảo vệ giống như vậy?"
“Đúng vậy, tôi sẽ."
Nam tước siết sao nhìn chằm chằm đôi mắt của tôi, hắn lắc đầu nói. “Tôi không tin, tôi có thể cảm giác được, thời điểm chúng ta ở bên nhau, tôi có thể cảm giác được…"
Trái tim của tôi trong lúc nhất thời đau đớn như bị nghiền nát, nó đang đập kịch liệt trong ngực tôi, như muốn xé toang ***g ngực tôi.
Nhưng lời nói tổn thương người khác vẫn được thốt lên từ miệng của tôi. “Tôi thật xin lỗi, lúc trước ngài nói không sai, tôi là một người vì để đạt được mục đích của mình sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào. Tôi… Tất cả hành vi trước đây của tôi đều nhằm trả thù Tử tước, nếu tôi thương tổn ngài… Xin ngài…"
Tôi nói không được nữa, bởi vì người đàn ông trước mặt đã lộ ra vẻ mặt thống khổ.
Hắn khổ sở lắc đầu, như đang cự tuyệt lời giải thích của tôi.
Tôi biết tôi phải làm như vậy, cho dù lại khiến hắn bị tổn thương.
Kiếp trước tôi không hiểu Nam tước, nhưng một đời này tôi lại hiểu được người đàn ông tên Oscar này.
Hắn là một người chính trực cao thượng, nhưng hắn cũng không phải là một người khoan dung.
Nếu tôi nói cho hắn biết, tôi đã được sống lại, kiếp trước tôi giúp Tử tước trộm chiếc hộp khiến hắn mất mạng kia, vậy thì hắn sẽ tha thứ cho tôi, sẽ yêu thương tôi sao?
Tôi không thể yên tâm thoải mái hưởng thụ tình yêu của hắn như vậy.
Hắn sẽ xem tôi là ân nhân cứu mạng, nói rằng tôi đã cứu hắn mấy lần, cho rằng tôi là người tốt.
Bởi vì hắn chẳng biết gì cả, nếu tôi cũng vô liêm sỉ mà quên đi tất cả, giả vờ chính mình vốn dĩ là người tốt, như vậy tôi sẽ biến thành một một kẻ lừa đảo từ đầu đến cuối.
Không sai, sống lại là chuyện rất hoang đường, nói ra cũng không ai tin, hơn nữa chỉ cần tôi không nói, như vậy là có thể làm bộ không hề có chuyện kiếp trước gì đó. Nhưng tôi có thể sống trong cuộc sống suốt ngày lừa gạt hắn mà không phải chịu đựng sự khiển trách của lương tâm sao?
Không, tôi căn bản không có cách nào đối diện hắn, cho nên tôi không thể ở lại bên cạnh hắn, tôi phải từ chối hắn.
“Thưa ngài, đêm đã khuya rồi, xin ngài để tôi trở về đi." Tôi cúi thấp đầu nói.
Nhưng cánh tay hắn vẫn giữ lấy tôi, không cho tôi rời đi.
Sau đó, tôi nghe được giọng nói đầy áp lực của hắn.
“Được, em chỉ là vì chủ nhân của em… Em là một người hầu tốt, cho nên tôi luyến tiếc em, em phải theo tôi trở về."
Tôi hơi sốc, kinh ngạc ngẩng đầu, quả thực không thể tin những gì mình vừa nghe được.
Ánh mắt Nam tước phi thường kiên định, không có sắc thái nào khiến người khác nghi ngờ.
“Tôi sẽ không theo ngài trở về." Tôi buộc bản thân mình phải kiên quyết từ chối.
“Em phải theo tôi trở về." Âm thanh của hắn cũng lạnh lẽo khẩn trương.
“Ngài không có cách nào ép buộc tôi làm như vậy."
“Đương nhiên tôi có thể." Hắn bướng bỉnh nhìn chằm chằm tôi, thái độ mạnh mẽ khiến người ta nhụt chí. “Chỉ cần tôi muốn là được."
“Tôi… Tôi tuy rằng chỉ là một người hầu, nhưng tôi cũng là một người tự do. Ngài không thể ép tôi phải là những chuyện mà tôi không nguyện ý làm." Tôi phồng ngực nói.
“A." Hắn lại nở nụ cười, tựa hồ có chút khinh thường với lời nói của tôi. “Em thật sự cho là như vậy sao?"
“Tôi… Tôi đương nhiên cho rằng chính là như vậy." Tôi lo lắng bản thân mình chưa đủ lớn tiếng.
Nam tước bỗng nhiên dựa vào rất gần, nói nhỏ bên tai tôi. “Chúng ta hãy nhìn xem, liệu tôi có thể ép buộc được em hay không."
Nói xong, hắn đứng thẳng người, để lộ một con đường, làm động tác xin mời.
“Trở về đi, chúc em… có giấc mộng đẹp, ngày mai gặp lại." Hắn nói.
Tôi không dám do dự nữa, vội vàng mở cửa rồi chạy ra ngoài.
Một đêm này, tôi khó ngủ cả đêm.
…
Năm giờ sáng, tôi tha thân thể mỏi mệt rời giường.
Làm quản gia, tôi còn phải cai quản toàn bộ hoạt động của ngôi nhà.
Mà khi Nam tước và ngài Gabriel ngồi dùng bữa sáng trên bàn, một sự tình bất ngờ đã xảy ra.
Nam tước như thể vô ý đưa ra một cái yêu cầu nhỏ.
Hắn vừa ăn thức ăn, vừa mỉm cười nói với ngài Gabriel. “Quản gia ở nhà ngài hết sức ưu tú, tôi rất thích, ngài có thể tặng cậu ấy cho tôi không? Để cậu ấy đến phục vụ ở trang viên của tôi?"
Ngài Gabriel lắp bắp kinh hãi, lăng lăng nhìn về phía tôi.
Mà tôi trợn mắt há hốc mồm nhìn Nam tước, hắn lại trả cho tôi một ánh mắt không mang bất cứ hàm xúc ý tứ nào.
“A." Ngài Gabriel có phản ứng đầu tiên. “Đương nhiên có thể, nếu ngài xem trọng cậu ấy, tôi tin tưởng đối với Owen mà nói, đây chính là chuyện phi thường vinh hạnh."
“Cảm tạ ngài đã hào phóng." Nam tước gật đầu với ngài Gabriel. “Ngài thật sự là một quý ngài rộng lượng, tôi tin rằng sau này chúng ta sẽ hợp tác vô cùng vui vẻ."
“Tất nhiên rồi." Vẻ mặt Gabriel hào hứng. “Điều này cũng là vinh hạnh của tôi."
Từ đầu đến cuối, đều không có bất cứ kẻ nào hỏi ý kiến của tôi. Hai người bọn họ cứ vậy mà quyết định việc tôi rời đi hay ở lại.
“Thật xin lỗi thưa ngài." Tôi chen miệng vào. “Tôi chỉ sợ không tiện, tôi…"
“Cậu có cái gì mà không tiện?" Gabriel trực tiếp ngắt lời tôi, hắn cau mày, sắc mặt hết sức khó coi, bởi vì tôi làm mất mặt mũi của hắn.
“Tôi…"
“Thời gian không còn sớm, chúng ta không phải còn muốn đến xem nhà xưởng và các đối tác sao?" Nam tước bỗng nhiên đứng dậy nói.
“Đúng vậy, thưa ngài, chúng ta sẽ lập tức xuất phát." Gabriel vội vàng bỏ lại dao nĩa, đứng dậy.
Sau đó tất cả mọi người lục tục rời khỏi nhà ăn, chỉ còn tôi ngơ ngác đứng tại chỗ.
Billy lễ phép gật gật đầu với tôi. “Mời cậu đi theo tôi."
Tôi không tự chủ được mà nắm chặt giá cắm nến trong tay, trúc trúc trắc trắc nói. “Tôi… À… Hiện tại đã khuya rồi, có phải sẽ quấy rầy Nam tước không? Có lẽ ngày mai…"
“Cậu Eric." Billy trực tiếp ngắt lời tôi. “Nam tước hiện tại muốn gặp cậu, cậu cho rằng cậu có thể từ chối sao? Hoặc là ngay bây giờ tôi sẽ đi tìm chủ nhân của cậu, ngài Gabriel để tham khảo ý kiến, hỏi xem ngài Nam tước có thể gọi quản gia nơi này đến gặp được hay không."
Billy thấy tôi im lặng, vì thế bưng giá cắm nến đi ở phía trước, tôi rũ mắt, đi theo phía sau hắn.
Billy dẫn tôi đến trước cửa phòng khách, gõ gõ cửa phòng nói. “Thưa ngài, cậu Eric đã đến."
“Vào đi." Âm thanh của Nam tước vang lên phía sau cửa.
Để chiêu đãi vị khách tôn quý này, ngài Gabriel đã nỗ lực rất nhiều để trang hoàng căn phòng, thảm trải sàn, chăn gối, và màn cửa đều là đồ mới tinh. Thậm chí lò sưởi âm tường trong căn phòng này đã được đốt từ sáng sớm, xua tan không khí lạnh lẽo.
“Thưa ngài Nam tước." Tôi nhìn chằm chằm sàn nhà rồi nói: “Ngài có việc gì sai bảo sao?"
Không biết có phải là ảo giác không, tôi cảm thấy âm thanh của mình có chút run rẩy.
Qua một lúc lâu, tôi mới nghe được giọng của Nam tước.
Hắn chỉ nói một câu. “Em biết không? Tôi đã tìm em khắp nơi."
Sau đó căn phòng chìm trong yên lặng.
Ngọn lửa trong lò sưởi âm tường lách tách rung động.
Đã vào cuối thu, thời tiết chợt lạnh, nhưng căn phòng này lại rất ấm áp, thậm chí có chút nóng, cả trái tim của tôi cũng đang đốt lửa.
Hắn… Là cố ý tới tìm tôi, hắn còn tìm tôi để làm gì? Không phải hắn chán ghét mà vứt bỏ tôi rồi sao?
Cũng không biết qua bao lâu, Nam tước bỗng nhiên đi tới, mở hai tay ra ôm lấy tôi.
Hắn ôm tôi rất chặt, nhưng một mực không nói gì.
Tôi cứng ngắc đứng ở nơi đó, không biết nên phản ứng thế nào, nhưng chính nội tâm và thân thể lại vô cùng thành thật. Tôi rất nhớ vòng tay của hắn.
Lại qua thật lâu, hắn mới buông tôi ra, sau đó kinh ngạc mà nhìn đôi mắt của tôi.
“Em… Theo tôi trở về đi…" Hắn nhẹ giọng nói: “Sau này tôi sẽ không làm chuyện ấy lại nữa, ở trang viên cũng sẽ không có người nào gây khó dễ với em."
Ánh mắt của hắn thật sáng ngời, như vì sao lấp lánh dưới bầu trời mùa thu. Tôi nhìn hắn, cảm giác chua xót quen thuộc dâng lên trong lòng.
Sau đó tôi chậm rãi cúi thấp đầu xuống.
“Ngài Oscar, tôi đã đặt chân vào nhà ngài Gabriel, cho nên… Xin ngài tha thứ…"
“Em còn giận tôi sao?" Hắn nhỏ giọng nói. “Những điều em nói với tôi đều là sự thật, nhưng tôi đã không tin tưởng em, là tôi không tốt. Em đồng ý tha thứ cho tôi không? Lúc ấy tôi đã nhìn thấy em hôn Catherine, cho nên mới tức giận đến mức như vậy…"
“Ngài nói quá lời, ngài không có làm sai bất cứ chuyện gì, người làm sai là tôi." Tôi cúi thấp đầu nói.
Hắn nở nụ cười, đưa tay chạm vào hai má tôi. “Như vậy, giữa chúng ta không còn có chuyện gì nữa đúng không?"
Sau đó hắn cúi đầu muốn hôn tôi.
Tôi hoảng hốt, trực tiếp lùi lại phía sau mấy bước.
Hắn đứng tại chỗ, vẫn duy trì tư thế nâng tay, nhưng gương mặt lại tràn ngập vẻ ảm đạm. Hắn cô đơn nhìn tôi, sau đó rũ mắt xuống.
“Được rồi." Hắn nói. “Ngài mai chúng ta lập tức trở về."
“Thưa ngài." Lần đầu tiên tôi nâng hai mắt lên nhìn thẳng hắn. “Tôi thật sự xin lỗi, tôi không thể cùng ngài trở về."
Hắn bỗng nhiên luống cuống, gấp gáp nói. “Là tôi sai, em muốn như thế nào mới bằng lòng tha thứ cho tôi? Chỉ cần em nói ra, tôi đều có thể đáp ứng em. Tôi có thể xử lý những người ở trang viên không lễ phép với em, tôi còn có thể điều quản gia đi nơi khác…"
“Không, thưa ngài." Tôi vội vàng nói. “Tôi không phải bởi vì chuyện này…"
“Tôi biết em vẫn đang trách cứ tôi." Nam tước vội vàng nói. “Em đã cứu mạng tôi một lần nữa, nhưng tôi lại đối xử với em… Chân tướng của chuyện kia tôi cũng đã biết, sau khi em đi, tôi đã cố ý gọi tên người hầu Simon đến hầu hạ bên cạnh tôi. Cũng không lâu sau, bác tôi liền phái người liên hệ hắn, bảo hắn đi trộm cái hòm kia."
Nam tước nhắc tới cái hòm kia khiến trái tim tôi chấn động, vội vàng hỏi hắn. “Vật đó không bị hắn trộm đi chứ?"
Nam tước cười lắc đầu. “Không có."
“Tuy rằng không biết cái kia hòm đến tột cùng có bí mật gì, nhưng ngài Tử tước tựa hồ có thể lợi dụng vật đó để hãm hại ngài, ngài cần phải cất kỹ vật đó." Tôi nói
“Yên tâm đi, đồ vật đó đã được đặt ở nơi mà nó nên thuộc về, không ai có thể dùng vật đó để uy hiếp tôi lần nữa." Hắn nói.
“Vậy thì tốt qua." Tôi nhẹ nhàng thở ra. “Tôi vẫn luôn rất lo lắng…"
Nam tước lại bỗng nhiên bước đến gần tôi, ép tôi vào góc tường.
Tôi kinh hoảng ngẩng đầu, lại thấy được bóng dáng của mình trong đôi mắt hắn.
“Em… Vì sao phải để ý đến tôi, đối xử với tôi tốt như vậy?" Hắn nhẹ nhàng hỏi tôi, âm thanh kia hấp dẫn mềm nhẹ như lông chim, làm xôn xao dục vọng đen tối trong nội tâm tôi.
Tôi dùng sức nắm chặt hai tay, ngăn cản xúc động khiến tôi nói ra những lời khiến mình phải hối tiếc.
“Ngài Nam tước, đã khuya rồi, tôi…"
“Đừng trốn tránh tôi." Hắn chặn đường đi của tôi, bộ dáng mạnh mẽ, nhưng hai vai hắn lại đang nhè nhẹ run.
Hồi lâu sau, tôi mới tìm lại được giọng nói của mình. “Bởi vì ngài là chủ nhân của tôi, tôi đương nhiên sẽ kính dâng sự trung thành của mình cho chủ nhân."
“Vậy thì cả nhà bác tôi thì sao? Bọn họ chẳng phải cũng là chủ nhân của em sao?"
“Không giống, tôi có hận thù thấu xương với bọn họ."
“Như vậy em cũng sẽ vì chủ nhân hiện tại của mình mà hy sinh và bảo vệ giống như vậy?"
“Đúng vậy, tôi sẽ."
Nam tước siết sao nhìn chằm chằm đôi mắt của tôi, hắn lắc đầu nói. “Tôi không tin, tôi có thể cảm giác được, thời điểm chúng ta ở bên nhau, tôi có thể cảm giác được…"
Trái tim của tôi trong lúc nhất thời đau đớn như bị nghiền nát, nó đang đập kịch liệt trong ngực tôi, như muốn xé toang ***g ngực tôi.
Nhưng lời nói tổn thương người khác vẫn được thốt lên từ miệng của tôi. “Tôi thật xin lỗi, lúc trước ngài nói không sai, tôi là một người vì để đạt được mục đích của mình sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào. Tôi… Tất cả hành vi trước đây của tôi đều nhằm trả thù Tử tước, nếu tôi thương tổn ngài… Xin ngài…"
Tôi nói không được nữa, bởi vì người đàn ông trước mặt đã lộ ra vẻ mặt thống khổ.
Hắn khổ sở lắc đầu, như đang cự tuyệt lời giải thích của tôi.
Tôi biết tôi phải làm như vậy, cho dù lại khiến hắn bị tổn thương.
Kiếp trước tôi không hiểu Nam tước, nhưng một đời này tôi lại hiểu được người đàn ông tên Oscar này.
Hắn là một người chính trực cao thượng, nhưng hắn cũng không phải là một người khoan dung.
Nếu tôi nói cho hắn biết, tôi đã được sống lại, kiếp trước tôi giúp Tử tước trộm chiếc hộp khiến hắn mất mạng kia, vậy thì hắn sẽ tha thứ cho tôi, sẽ yêu thương tôi sao?
Tôi không thể yên tâm thoải mái hưởng thụ tình yêu của hắn như vậy.
Hắn sẽ xem tôi là ân nhân cứu mạng, nói rằng tôi đã cứu hắn mấy lần, cho rằng tôi là người tốt.
Bởi vì hắn chẳng biết gì cả, nếu tôi cũng vô liêm sỉ mà quên đi tất cả, giả vờ chính mình vốn dĩ là người tốt, như vậy tôi sẽ biến thành một một kẻ lừa đảo từ đầu đến cuối.
Không sai, sống lại là chuyện rất hoang đường, nói ra cũng không ai tin, hơn nữa chỉ cần tôi không nói, như vậy là có thể làm bộ không hề có chuyện kiếp trước gì đó. Nhưng tôi có thể sống trong cuộc sống suốt ngày lừa gạt hắn mà không phải chịu đựng sự khiển trách của lương tâm sao?
Không, tôi căn bản không có cách nào đối diện hắn, cho nên tôi không thể ở lại bên cạnh hắn, tôi phải từ chối hắn.
“Thưa ngài, đêm đã khuya rồi, xin ngài để tôi trở về đi." Tôi cúi thấp đầu nói.
Nhưng cánh tay hắn vẫn giữ lấy tôi, không cho tôi rời đi.
Sau đó, tôi nghe được giọng nói đầy áp lực của hắn.
“Được, em chỉ là vì chủ nhân của em… Em là một người hầu tốt, cho nên tôi luyến tiếc em, em phải theo tôi trở về."
Tôi hơi sốc, kinh ngạc ngẩng đầu, quả thực không thể tin những gì mình vừa nghe được.
Ánh mắt Nam tước phi thường kiên định, không có sắc thái nào khiến người khác nghi ngờ.
“Tôi sẽ không theo ngài trở về." Tôi buộc bản thân mình phải kiên quyết từ chối.
“Em phải theo tôi trở về." Âm thanh của hắn cũng lạnh lẽo khẩn trương.
“Ngài không có cách nào ép buộc tôi làm như vậy."
“Đương nhiên tôi có thể." Hắn bướng bỉnh nhìn chằm chằm tôi, thái độ mạnh mẽ khiến người ta nhụt chí. “Chỉ cần tôi muốn là được."
“Tôi… Tôi tuy rằng chỉ là một người hầu, nhưng tôi cũng là một người tự do. Ngài không thể ép tôi phải là những chuyện mà tôi không nguyện ý làm." Tôi phồng ngực nói.
“A." Hắn lại nở nụ cười, tựa hồ có chút khinh thường với lời nói của tôi. “Em thật sự cho là như vậy sao?"
“Tôi… Tôi đương nhiên cho rằng chính là như vậy." Tôi lo lắng bản thân mình chưa đủ lớn tiếng.
Nam tước bỗng nhiên dựa vào rất gần, nói nhỏ bên tai tôi. “Chúng ta hãy nhìn xem, liệu tôi có thể ép buộc được em hay không."
Nói xong, hắn đứng thẳng người, để lộ một con đường, làm động tác xin mời.
“Trở về đi, chúc em… có giấc mộng đẹp, ngày mai gặp lại." Hắn nói.
Tôi không dám do dự nữa, vội vàng mở cửa rồi chạy ra ngoài.
Một đêm này, tôi khó ngủ cả đêm.
…
Năm giờ sáng, tôi tha thân thể mỏi mệt rời giường.
Làm quản gia, tôi còn phải cai quản toàn bộ hoạt động của ngôi nhà.
Mà khi Nam tước và ngài Gabriel ngồi dùng bữa sáng trên bàn, một sự tình bất ngờ đã xảy ra.
Nam tước như thể vô ý đưa ra một cái yêu cầu nhỏ.
Hắn vừa ăn thức ăn, vừa mỉm cười nói với ngài Gabriel. “Quản gia ở nhà ngài hết sức ưu tú, tôi rất thích, ngài có thể tặng cậu ấy cho tôi không? Để cậu ấy đến phục vụ ở trang viên của tôi?"
Ngài Gabriel lắp bắp kinh hãi, lăng lăng nhìn về phía tôi.
Mà tôi trợn mắt há hốc mồm nhìn Nam tước, hắn lại trả cho tôi một ánh mắt không mang bất cứ hàm xúc ý tứ nào.
“A." Ngài Gabriel có phản ứng đầu tiên. “Đương nhiên có thể, nếu ngài xem trọng cậu ấy, tôi tin tưởng đối với Owen mà nói, đây chính là chuyện phi thường vinh hạnh."
“Cảm tạ ngài đã hào phóng." Nam tước gật đầu với ngài Gabriel. “Ngài thật sự là một quý ngài rộng lượng, tôi tin rằng sau này chúng ta sẽ hợp tác vô cùng vui vẻ."
“Tất nhiên rồi." Vẻ mặt Gabriel hào hứng. “Điều này cũng là vinh hạnh của tôi."
Từ đầu đến cuối, đều không có bất cứ kẻ nào hỏi ý kiến của tôi. Hai người bọn họ cứ vậy mà quyết định việc tôi rời đi hay ở lại.
“Thật xin lỗi thưa ngài." Tôi chen miệng vào. “Tôi chỉ sợ không tiện, tôi…"
“Cậu có cái gì mà không tiện?" Gabriel trực tiếp ngắt lời tôi, hắn cau mày, sắc mặt hết sức khó coi, bởi vì tôi làm mất mặt mũi của hắn.
“Tôi…"
“Thời gian không còn sớm, chúng ta không phải còn muốn đến xem nhà xưởng và các đối tác sao?" Nam tước bỗng nhiên đứng dậy nói.
“Đúng vậy, thưa ngài, chúng ta sẽ lập tức xuất phát." Gabriel vội vàng bỏ lại dao nĩa, đứng dậy.
Sau đó tất cả mọi người lục tục rời khỏi nhà ăn, chỉ còn tôi ngơ ngác đứng tại chỗ.
Tác giả :
Chi Phương Khỏa Lạp