Người Hầu Của Đại Ma Vương
Chương 30
Lệnh vừa hạ xuống, ba người Lăng gia liên tục thét chói tai, lúc này Lăng Thủy Nguyệt mới lấy lại tinh thần chậm rãi đứng lên, dùng ánh mắt tuyệt vọng nhìn bọn họ,“Cho nên nhiều năm quá, các ngươi thủy chung coi thường sự tồn tại của tôi,bởi vì đơn giản tôi là…… con riêng?"
“Đúng vậy!" Dù sao sự thật cũng bị nói toạc ,Lăng Diệu Tổ cũng quyết tâm,“Cũng bởi vì sự ra đời của cô hại gia đình tôi hòa thuận, mẹ cô tâm so với rắn rết còn độc hơn, năm đó ta không cẩn thận phạm vào sai lầm,cô ấy cư nhiên lợi dụng cô đến uy hiếp tôi.Tôi nhất bút đưa cô ấy một món tiền thật lớn, kết quả cô lại lấy tiền đi, để cô lại cho tôi nuôi."
Hồi tưởng lạichuyện cũ, trên mặt Lăng Diệu Tổ tràn ngập hận ý đối người phụ nữ đó, ngay cả ánh mắt cũng lạnh như băng,“Vốn muốn đưa cô đến cô nhi viện để cô tự sinh tự diệt, không nghĩ tới những cảnh sát chết tiệt kia lại nhúng tay quản chuyện này, còn cảnh cáo ta nếu không chịu trách nhiệm làm cha, sẽ bị kiện cáo."
Nói tới đây,Lăng Diệu Tổ khinh thường trừng mắt nhìn cô,“Lăng Thủy Nguyệt,cô có biết tôi hối hận nhất chuyện gì không?Là để cho bà bấy sinh cô,để cho cô làm con gái của Lăng Diệu Tổ này!"
Một câu câu tuyệt tình lên án,làm Lăng Thủy Nguyệt bị thương dường như đứng không vững.
Lăng mẫu phẫn hận trừng mắt cô, giống như hận không thể chém cô ra ngàn khúc, mà trong mắt Lăng Mỹ Dương tất cả đều là ghen tị và khinh thường.
Đối mặt với tất cả cô đột nhiên nở nụ cười thê lương,cảm thấy tuyệt vọng, qua hồi lâu,cô mới trầm giọng nói:“Tiền…… Tôi sẽ trả thay các người, bất quá…… Từ nay về sau……"
Cô đột nhiên lạnh lùng nhìn cái gọi là người than kia,“Tôi không muốn nhìn thấy các người, tất cả quan hệ, từ hôm nay trở đi ân đoạn nghĩa tuyệt!"
Sau khi nói xong cô xoay người cúi đầu, áy náy nhìn Thượng Quan Nghiêu nói:“Thật xin lỗi, một mình tôi quyết định có lẽ anh không tán thành,tôi mặc cho anh xử trí, chỉ cần…… Thả bọn họ."
Thượng Quan Nghiêu nhìn cô chẳng những không tức giận, ngược lại mang theo vài phần tán thưởng,tính cách cô gái nhỏ này cũng nóng nảy như vậy.
Trên đường về,Lăng Thủy Nguyệt ngồi ở trong xe không nói một câu, toàn thân cứng ngắc ngồi ở bên cạnh Thượng Quan Nghiêu,cho đến cảm giác được tay cô bị hắn nhẹ nhàng nắm trong tay, cảm thụ ấm áp của hắn ,tim của cô đột nhiên đập thình thịch không biết làm sao.
“Cô có nghe qua chuyện này cưa? Triều tấn có một người gọi là Quách Cự, sau khi phụ thân chết đem gia sản chia làm hai phần, phân cho hai đệ đệ còn chính mình tự lực dưỡng mẫu thân, ông vô cùng hiếu thuận nhưng bởi vì gia cảnh càng ngày càng nghèo khó, thê tử sau khi sinh đứa con hắn sợ dưỡng mẫu thân không nổi, cho nên quyết định đem chon đứa con .Lúc đang đào đất vô tình đào ra một vò bảo vật, trong nhà đột nhiên giàu có lên chẳng những có thể hiếu kính mẫu thân, còn có thể nuôi dưỡng đứa con……"
Hắn yêu thương nhìn nửa mặt nghiêng thanh tú của cô,“Vì tiết kiệm lương thực mà giết con, tuy rằng là cần phải hiếu thuận mẫu thân nhưng loại hành vi này thật là ngu hiếu."
“Tấm lòng cô hiền lành là chuyện tốt nhưng quá chấp nhất, chẳng lẽ không ngu xuẩn sao?"
Nói xong, hắn nắm chặt tay cô, muốn cho cô thêm chút sức lực.
“Sorry! Tôi nghĩ…… Ta có chút hối hận để cô gặp mặt gia đình mình."
Lăng Thủy Nguyệt lắc đầu, hàm răng khẽ cắn môi dưới, ánh mắt rời rạc,“Thay vì nắm giữ tình thân như vậy, không bằng buông tay, huống hồ, cho dù có tình thân thì như thế nào?"
Cô cười khổ một tiếng,“Có lẽ…… Đây là cuộc đời của tôi……"
Kế tiếp hai người cũng không nói gì nữa,cho đến xe trở lại biệt thự tư nhân của Thượng Quan Nghiêu,xong xuôi mọi việc Lăng Thủy Nguyệt đi xuống xe, thật cẩn thận nói:“Tôi nghĩ số tiền tôi thiếu anh, chỉ sợ đời này không thể trả hết ……"
Thượng Quan Nghiêu ngưng mắt khuôn mặt nhỏ nhắn bi thương. Đồ ngốc này, chẳng lẽ cô thật sự cho rằng hắn quan tâm đến chút ít vật ngoài thân sao?!
Sau khi điều tra thân thế của Lăng Thủy Nguyệt, hắn vừa đau lòng quá khứ cô vừa hận cha mẹ cô tại sao có thể tuyệt tình như vậy.
Cho nên phái người bắt lấy một nhà ba người Lăng Diệu Tổ,để cho cô có thể giáp mặt thấy rõ ràng đám người ghê tởm cho là người nhà kia,để cho côhoàn toàn thoát khỏi bóng ma nhiều năm qua.
Ít nhất cuộc sống của cô sẽ không còn hèn yếu bi thảm, hắn chính là muốn ép cô coi trọng giá trị chính mình, không cần luôn ngây ngốc làm việc không đáng để trả giá.
Cho nên khi cô kiên định nói ra bốn chữ ân đoạn nghĩa tuyệt, hắn biết kế hoạch của mình thành công .
Từ nay về sau, hắn muốn cô một lần nữa làm người, thu hồi tất cả hèn mọn cùng sợ hãi, hắn sẽ luôn vĩnh viễn ở bên cạnh cô,vĩnh viễn cùng với cô.
Thượng Quan Nghiêu đắm chìm trong suy nghĩ của mình,không hiểu được Lăng Thủy Nguyệt ở bên tai hắn nói gì đó.Khi cô cẩn thận xoay người muốn rời đi, hắn đột nhiên từ phía sau ôm cô, hai tay gắt gao ôm cô chặt vào trong ngực, khuôn mặt tuấn tú chôn ở cổ cô mang theo mùi thơm tươi mát.
“Thủy Nguyệt, làm người phụ nữ của anh đi, anh muốn em!"
“Đúng vậy!" Dù sao sự thật cũng bị nói toạc ,Lăng Diệu Tổ cũng quyết tâm,“Cũng bởi vì sự ra đời của cô hại gia đình tôi hòa thuận, mẹ cô tâm so với rắn rết còn độc hơn, năm đó ta không cẩn thận phạm vào sai lầm,cô ấy cư nhiên lợi dụng cô đến uy hiếp tôi.Tôi nhất bút đưa cô ấy một món tiền thật lớn, kết quả cô lại lấy tiền đi, để cô lại cho tôi nuôi."
Hồi tưởng lạichuyện cũ, trên mặt Lăng Diệu Tổ tràn ngập hận ý đối người phụ nữ đó, ngay cả ánh mắt cũng lạnh như băng,“Vốn muốn đưa cô đến cô nhi viện để cô tự sinh tự diệt, không nghĩ tới những cảnh sát chết tiệt kia lại nhúng tay quản chuyện này, còn cảnh cáo ta nếu không chịu trách nhiệm làm cha, sẽ bị kiện cáo."
Nói tới đây,Lăng Diệu Tổ khinh thường trừng mắt nhìn cô,“Lăng Thủy Nguyệt,cô có biết tôi hối hận nhất chuyện gì không?Là để cho bà bấy sinh cô,để cho cô làm con gái của Lăng Diệu Tổ này!"
Một câu câu tuyệt tình lên án,làm Lăng Thủy Nguyệt bị thương dường như đứng không vững.
Lăng mẫu phẫn hận trừng mắt cô, giống như hận không thể chém cô ra ngàn khúc, mà trong mắt Lăng Mỹ Dương tất cả đều là ghen tị và khinh thường.
Đối mặt với tất cả cô đột nhiên nở nụ cười thê lương,cảm thấy tuyệt vọng, qua hồi lâu,cô mới trầm giọng nói:“Tiền…… Tôi sẽ trả thay các người, bất quá…… Từ nay về sau……"
Cô đột nhiên lạnh lùng nhìn cái gọi là người than kia,“Tôi không muốn nhìn thấy các người, tất cả quan hệ, từ hôm nay trở đi ân đoạn nghĩa tuyệt!"
Sau khi nói xong cô xoay người cúi đầu, áy náy nhìn Thượng Quan Nghiêu nói:“Thật xin lỗi, một mình tôi quyết định có lẽ anh không tán thành,tôi mặc cho anh xử trí, chỉ cần…… Thả bọn họ."
Thượng Quan Nghiêu nhìn cô chẳng những không tức giận, ngược lại mang theo vài phần tán thưởng,tính cách cô gái nhỏ này cũng nóng nảy như vậy.
Trên đường về,Lăng Thủy Nguyệt ngồi ở trong xe không nói một câu, toàn thân cứng ngắc ngồi ở bên cạnh Thượng Quan Nghiêu,cho đến cảm giác được tay cô bị hắn nhẹ nhàng nắm trong tay, cảm thụ ấm áp của hắn ,tim của cô đột nhiên đập thình thịch không biết làm sao.
“Cô có nghe qua chuyện này cưa? Triều tấn có một người gọi là Quách Cự, sau khi phụ thân chết đem gia sản chia làm hai phần, phân cho hai đệ đệ còn chính mình tự lực dưỡng mẫu thân, ông vô cùng hiếu thuận nhưng bởi vì gia cảnh càng ngày càng nghèo khó, thê tử sau khi sinh đứa con hắn sợ dưỡng mẫu thân không nổi, cho nên quyết định đem chon đứa con .Lúc đang đào đất vô tình đào ra một vò bảo vật, trong nhà đột nhiên giàu có lên chẳng những có thể hiếu kính mẫu thân, còn có thể nuôi dưỡng đứa con……"
Hắn yêu thương nhìn nửa mặt nghiêng thanh tú của cô,“Vì tiết kiệm lương thực mà giết con, tuy rằng là cần phải hiếu thuận mẫu thân nhưng loại hành vi này thật là ngu hiếu."
“Tấm lòng cô hiền lành là chuyện tốt nhưng quá chấp nhất, chẳng lẽ không ngu xuẩn sao?"
Nói xong, hắn nắm chặt tay cô, muốn cho cô thêm chút sức lực.
“Sorry! Tôi nghĩ…… Ta có chút hối hận để cô gặp mặt gia đình mình."
Lăng Thủy Nguyệt lắc đầu, hàm răng khẽ cắn môi dưới, ánh mắt rời rạc,“Thay vì nắm giữ tình thân như vậy, không bằng buông tay, huống hồ, cho dù có tình thân thì như thế nào?"
Cô cười khổ một tiếng,“Có lẽ…… Đây là cuộc đời của tôi……"
Kế tiếp hai người cũng không nói gì nữa,cho đến xe trở lại biệt thự tư nhân của Thượng Quan Nghiêu,xong xuôi mọi việc Lăng Thủy Nguyệt đi xuống xe, thật cẩn thận nói:“Tôi nghĩ số tiền tôi thiếu anh, chỉ sợ đời này không thể trả hết ……"
Thượng Quan Nghiêu ngưng mắt khuôn mặt nhỏ nhắn bi thương. Đồ ngốc này, chẳng lẽ cô thật sự cho rằng hắn quan tâm đến chút ít vật ngoài thân sao?!
Sau khi điều tra thân thế của Lăng Thủy Nguyệt, hắn vừa đau lòng quá khứ cô vừa hận cha mẹ cô tại sao có thể tuyệt tình như vậy.
Cho nên phái người bắt lấy một nhà ba người Lăng Diệu Tổ,để cho cô có thể giáp mặt thấy rõ ràng đám người ghê tởm cho là người nhà kia,để cho côhoàn toàn thoát khỏi bóng ma nhiều năm qua.
Ít nhất cuộc sống của cô sẽ không còn hèn yếu bi thảm, hắn chính là muốn ép cô coi trọng giá trị chính mình, không cần luôn ngây ngốc làm việc không đáng để trả giá.
Cho nên khi cô kiên định nói ra bốn chữ ân đoạn nghĩa tuyệt, hắn biết kế hoạch của mình thành công .
Từ nay về sau, hắn muốn cô một lần nữa làm người, thu hồi tất cả hèn mọn cùng sợ hãi, hắn sẽ luôn vĩnh viễn ở bên cạnh cô,vĩnh viễn cùng với cô.
Thượng Quan Nghiêu đắm chìm trong suy nghĩ của mình,không hiểu được Lăng Thủy Nguyệt ở bên tai hắn nói gì đó.Khi cô cẩn thận xoay người muốn rời đi, hắn đột nhiên từ phía sau ôm cô, hai tay gắt gao ôm cô chặt vào trong ngực, khuôn mặt tuấn tú chôn ở cổ cô mang theo mùi thơm tươi mát.
“Thủy Nguyệt, làm người phụ nữ của anh đi, anh muốn em!"
Tác giả :
Minh Tinh