Người Hầu Của Đại Ma Vương
Chương 23
“Ông biết rõ vô luận quá khứ hay là hiện tại, ông đều không có quyền khống chế cuộc sống của tôi."
“Không có quyền?" Thượng quan Hồng Đồ lại dùng lực gõ mạnh gậy xuống mặt đất,“Cậu có biết cậu hiện tại có được danh và lợi, đều do ban tặng không?"
Hắn lạnh lùng nhếch khóe miệng lên,vẻ mặt không có một tia độ ấm,“Ông cho là ai cho tôi một cuộc sống trong bóng tối? Cha,ông không thể phủ nhận, mẹ và ông ngoại tuy đã chết,nhưng ông tuyệt đối thoát không được quan hệ."
“Cậu……"
“Ông bên ngoài có bao nhiêu người phụ nữ, con riêng thôi cũng có thể tạo thành đội bóng, đây cách ông yêu mẹ tôi sao? Bà năm đó yêu ông như vậy, thậm chí vì đầu lĩnh hắc đạo như ông, ngay cả than phận Đại tiểu thư cũng có thể không cần, nhưng ông đã đối với bà như thế nà?"
Thượng quan Hồng Đồ dừng một chút, sắc mặt cũng trở nên thập phần xấu hổ khó coi.
“Cha…… Cha thật xin lỗi mẹ con, nhưng mà Nghiêu,chuyện đã qua nhiều năm như vậy, cha cho là con cũng thấy được, tất cả phụ nữ sinh con riêng cho cha bên ngoài, tất cả đều bị cha phân ra khỏi hàng ngũ thừa kế, thậm chí ngay cảhọ Thượng Quan cha cũng không cho, hơn nữa đối truyền thông cha cũng chính miệng tuyên bố, nhà Thượng Quan chỉ có duy nhất một người thừa kế, trừ con ra, không có người khác……"
“Những người khác đương nhiên không có tư cách, đừng quên tập đoàn Thịnh Thế sở dĩ có thành tựu như hôm nay, là công lao của ai,ông cho là ngươi với những thủ đoạn đen tối của ôngcó thể tạo nên Thịnh Thế hôm nay sao? Cha,con cũng không để ý nói cho cha biết, có được Thịnh Thế như hôm nay, tất cả đều là do ông ngoại giúp đỡ, mà cha…… Thế nhưng tàn nhẫn giết ông……"
“Cha không có!" Thượng Quan Hồng Đồ lớn giọng kích động, cả người run rẩy,“Ông là do bệnh tim tái phát……"
“Nhưng cha thấy chết mà không cứu……"
“Súc sinh,con có biết con đang nói chuyện với ai không?"
“Hừ!"
“Thượng Quan Nghiêu, cha thừa nhận cha thật có lỗi với mẹ con,cha cũng thừa nhận năm đó nhìn thấy ông ngoại con phát bệnh, lại ích kỷ không đi cứu ông ấy, nhưng mặc kệ nói như thế nào trong pháp luật con vẫn là con của cha, chỉ cần cha còn sống một ngày, cha còn có quyền khống chế cuộc sống của con.Chuyện cha vừa mới nói, nếu con không ngoan ngoãn chiếu theo ý của cha đi làm, thì cũng đừng trách ta không nể tình cha con!"
Thượng Quan Hồng Đồ sau khi mắng xong, lập tức dẫn vài bảo vệ rời đi.
Lăng Thủy Nguyệt sợ tới mức vội vàng trốn trong một góc,cho đến bọn họ đi xa,cô mới thật cẩn thận đi đến phòng khách.
Bên trong một mảnh im lặng,Thượng Quan Nghiêu dùng dư quang khóe mắt nhìn đến Lăng Thủy Nguyệt, như trước không nói một câu, chẳng qua vẻ mặt trở nên càng âm u, ngay cả hai đấm cũng nắm chặt cùng một chỗ.
Cô sợ tới mức không dám hé răng, lẳng lặng nhìn hắn một hồi lâu, sau đó khom người bắt đầu thu thập hỗn loạn bên trong.
“Tôi đói bụng, đột nhiên rất muốn ăn cái gì."
Không biết thu thập bao lâu,Thượng Quan Nghiêu vẫn trầm mặc đột nhiên con ngươi đen lạnh như băng chuyển về phía cô, trầm giọng nói ra mệnh lệnh.
Đang thu thập đồ vật này nọ Lăng Thủy Nguyệt cùng hắn nhìn nhau,bên má trái tuấn mỹ của hắn, giờ phút này còn lưu lại vết đỏ sau khi bị đánh.
Ánh mắt hắn mặc dù lạnh như băng nhưng lại toát ra mỏi mệt khó có thể che dấu.Thượng Quan Nghiêu như vậy, làm cho cô nhịn không được cảm thấy đau lòng, nhưng lại không biết nên như thế nào an ủi hắn.
Bất quá cô lập tức đè nén trong lòng, lời vô nghĩa không cần nói nhiều, gật gật đầu tỏ vẻ đã biết.Sau đó cầm đồ bữa chiều mới mua, bước nhanh đi đến phòng bếp, bắt đầu thu xếp.
Nấu xong bửa tối thịnh soạn, quản gia nói Thượng Quan Nghiêu đã quay về phòng ngủ , cô cũng không dám tùy tiện quấy rầy hắn, sợ chính mình nhiều chuyện làm cho hắn càng không vui.
Nhưng nghĩ đến tia yếu ớt vô tình lộ ra kia, đáy lòng lại dâng lên trăm ngàn cái không đành long.Cuối cùng vẫn quyết định đem đồ ăn nấu xong đến phòng cho hắn, cô nhẹ nhàng gõ vài cái lên cửa, đợi nửa ngày, không có gì đáp lại,cô liền cẩn thận đẩy cửa phòng ra, lúc này ánh mặt trời chiều ngã về phía tây, ánh sáng bên trong có chút mờ nhạt,nhào tới là mùi thuốc lá nồng đậm.
Thượng Quan Nghiêu đang ngồi ở sát cửa sổ trước xích đu, ngón trỏ thon dài và ngón giữa mang theo một điếu thuốc, sương khói màu trắng lượn lờ bay lên.
Ánh mắt hắn u buồn nhìn ngoài cửa sổ, mặt không chút thay đổi, ánh hoàng hôn xuyên thấu qua cửa sổ chiếu xuống một bên mặt của hắn.
Sấn ra quầng sáng nhàn nhạt,đẹp đến động lòng người.
“Thượng Quan tiên sinh…… Bữa tối đã chuẩn bị xong ……"
Cô đứng ở cửa, sợ quấy nhiễu hắn, tận lực đem thanh âm phóng vào phòng.
Thân thể hơi hơi chấn động, khói bụi theo ngón tay thon dài của hắn rơi xuống, chân mày thu lại một chút, nhưng ngay sau đó đem đầu mẩu thuốc lá ném vào trong gạt tàn thuốc.
“Lại đây!" Hắn trầm giọng ra lệnh,Lăng Thủy Nguyệt nghe theo đi về phía hắn, đem từng món bữa tối để lên bàn cơm nhỏ trong phòng.
“Tôi có làm chút xủi cảo, canh súp, còn có một chút thức ăn, khẩu vị hơi nhạt một chút, không biết anh có thích hay không……"
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của cô,lúc nói chuyện luôn lễ phép, khi đối mặt hắn luôn thật cẩn thận.Trong lòng Thượng Quan Nghiêu bỗng nhiên giật mình sửng sốt một chút.
Có lẽ…… Tim của hắn thật sự có một chỗ rất yếu ớt , không có lý do gì hắn lại muốn ôm cô vào trong ngực.Giống như chỉ cần lẳng lặng ôm cô,mọi rắc rối trong lòng có thể được an bình.
“Có thể ngồi bên cạnh tôi một chút hay không?" Cuối cùng, hắn chỉ nói một câu như vậy.
Lăng Thủy Nguyệt dừng một chút, liền ngồi vào trước mặt hắn, cái gì cũng không hỏi nhiều,chẳng qua là im lặng nhìn hắn.
Hắn ăn một viên sủi cảo lớn, tinh tế nhấm nuốt một cái, hương vị ngon mê người, giống như làm hắn nhớ lại.
“Ngon lắm."
Được hắn khen ngợi, cô lộ ra nụ cười xấu hổ,“Cám ơn."
“A, súp cũng ngon ."
“Anh thích là tốt rồi."
…………..
Hắn ăn một miếng tiếp đó lại ăn thêm một miếng đôi khi ngẫu nhiên hỏi cô một ít chuyện không quan trọng, không bao lâu trong dĩa chỉ còn lại có ba viên sủi cảo, hắn cũng thấy hơi ăn no, đang lúc hắn chuẩn bị buông chiếc đũa xuống cô lại vội vàng ngăn hắn,“Khoan đã…… có thể ăn thêm một viên không?"
“A? Tại sao nha?" Hắn khó hiểu nhìn cô.
“A…… tôi cảm thấy…… Ack…… Mỗi một viên sủi cảo đều có một con tôm bóc vỏ, tôm bóc vỏ hình dạng giống một nửa trái tim.Nếu không ăn đôi cảm giác không hoàn chỉnh, giống như sẽ có khuyết điểm, cho nên……"
Cô càng nói sắc mặt Thượng Quan Nghiêu cũng trở nên càng ngày càng kỳ quái.
Đột nhiên, trí nhớ trong đầu giống như lập tức bị quay về nhiều năm trước, hình ảnh ở ngoài trời, ánh mặt trời, hộp cơm……
Nhớ lại giống như xem DVD điện ảnh, rất nhanh xoay tròn.Hắn muốn dừng lại, lại làm không được, thẳng đến đau đầu làm cho long mày hắn nhăn cùng một chỗ, cô mới nhìn ra hắn không khoẻ.
“Anh làm sao vậy? Thân thể không khỏe sao?" Bàn tay nhỏ lạnh lẽo vội vàng đặt lên trán hắn, lập tức kinh hô một tiếng,“Trời ạ! Anh rất nóng a ……"
Cô lập tức đứng dậy lao ra phòng, không bao lâu lại chạy trở về, trong tay cầm một cái nhiệt kế và mấy hộp thuốc cảm mạo.
Cô lo lắng giúp hắn đo nhiệt độ cơ thể, vừa đưa chén nước ấm để cho hắn uống thuốc.Thượng Quan Nghiêu dường như không thích bị người ta chăm sóc như vậy, hơn nữa sau khi nhìn đến viên thuốc, vẻ mặt chán ghét lại giấu không được.
“Ba mươi chín độ tám! Anh đang phát sốt nha, không uống thuốc bệnh tình sẽ càng nặng thêm, chỉ cần uống thuốc sau đó một một giấc thật ngon.Nếu ngày mai vẫn thấy không khỏe,anh nhất định phải đi bác sĩ."
Cô giống như đang dỗ đứa bé,nửa dụ dỗ nửa ép hắn uống hết thuốc.
Thượng Quan Nghiêu chỉ cảm thấy thân thể đột nhiên không khỏe, trí nhớ cũng trở nên rối loạm, vừa rồi đột nhiên hiện lên hình ảnh linh tinh làm cho hắn hoang mang,giống như cuộc suống của hắn trong quá khứ từng xuất hiện cô.
Là cô sao? Ngườiđùa giỡn với hắn ngoài trời, cô gái phát ra nụ cười như tiếng chuông bạc, chính là cô sao?
“Không có quyền?" Thượng quan Hồng Đồ lại dùng lực gõ mạnh gậy xuống mặt đất,“Cậu có biết cậu hiện tại có được danh và lợi, đều do ban tặng không?"
Hắn lạnh lùng nhếch khóe miệng lên,vẻ mặt không có một tia độ ấm,“Ông cho là ai cho tôi một cuộc sống trong bóng tối? Cha,ông không thể phủ nhận, mẹ và ông ngoại tuy đã chết,nhưng ông tuyệt đối thoát không được quan hệ."
“Cậu……"
“Ông bên ngoài có bao nhiêu người phụ nữ, con riêng thôi cũng có thể tạo thành đội bóng, đây cách ông yêu mẹ tôi sao? Bà năm đó yêu ông như vậy, thậm chí vì đầu lĩnh hắc đạo như ông, ngay cả than phận Đại tiểu thư cũng có thể không cần, nhưng ông đã đối với bà như thế nà?"
Thượng quan Hồng Đồ dừng một chút, sắc mặt cũng trở nên thập phần xấu hổ khó coi.
“Cha…… Cha thật xin lỗi mẹ con, nhưng mà Nghiêu,chuyện đã qua nhiều năm như vậy, cha cho là con cũng thấy được, tất cả phụ nữ sinh con riêng cho cha bên ngoài, tất cả đều bị cha phân ra khỏi hàng ngũ thừa kế, thậm chí ngay cảhọ Thượng Quan cha cũng không cho, hơn nữa đối truyền thông cha cũng chính miệng tuyên bố, nhà Thượng Quan chỉ có duy nhất một người thừa kế, trừ con ra, không có người khác……"
“Những người khác đương nhiên không có tư cách, đừng quên tập đoàn Thịnh Thế sở dĩ có thành tựu như hôm nay, là công lao của ai,ông cho là ngươi với những thủ đoạn đen tối của ôngcó thể tạo nên Thịnh Thế hôm nay sao? Cha,con cũng không để ý nói cho cha biết, có được Thịnh Thế như hôm nay, tất cả đều là do ông ngoại giúp đỡ, mà cha…… Thế nhưng tàn nhẫn giết ông……"
“Cha không có!" Thượng Quan Hồng Đồ lớn giọng kích động, cả người run rẩy,“Ông là do bệnh tim tái phát……"
“Nhưng cha thấy chết mà không cứu……"
“Súc sinh,con có biết con đang nói chuyện với ai không?"
“Hừ!"
“Thượng Quan Nghiêu, cha thừa nhận cha thật có lỗi với mẹ con,cha cũng thừa nhận năm đó nhìn thấy ông ngoại con phát bệnh, lại ích kỷ không đi cứu ông ấy, nhưng mặc kệ nói như thế nào trong pháp luật con vẫn là con của cha, chỉ cần cha còn sống một ngày, cha còn có quyền khống chế cuộc sống của con.Chuyện cha vừa mới nói, nếu con không ngoan ngoãn chiếu theo ý của cha đi làm, thì cũng đừng trách ta không nể tình cha con!"
Thượng Quan Hồng Đồ sau khi mắng xong, lập tức dẫn vài bảo vệ rời đi.
Lăng Thủy Nguyệt sợ tới mức vội vàng trốn trong một góc,cho đến bọn họ đi xa,cô mới thật cẩn thận đi đến phòng khách.
Bên trong một mảnh im lặng,Thượng Quan Nghiêu dùng dư quang khóe mắt nhìn đến Lăng Thủy Nguyệt, như trước không nói một câu, chẳng qua vẻ mặt trở nên càng âm u, ngay cả hai đấm cũng nắm chặt cùng một chỗ.
Cô sợ tới mức không dám hé răng, lẳng lặng nhìn hắn một hồi lâu, sau đó khom người bắt đầu thu thập hỗn loạn bên trong.
“Tôi đói bụng, đột nhiên rất muốn ăn cái gì."
Không biết thu thập bao lâu,Thượng Quan Nghiêu vẫn trầm mặc đột nhiên con ngươi đen lạnh như băng chuyển về phía cô, trầm giọng nói ra mệnh lệnh.
Đang thu thập đồ vật này nọ Lăng Thủy Nguyệt cùng hắn nhìn nhau,bên má trái tuấn mỹ của hắn, giờ phút này còn lưu lại vết đỏ sau khi bị đánh.
Ánh mắt hắn mặc dù lạnh như băng nhưng lại toát ra mỏi mệt khó có thể che dấu.Thượng Quan Nghiêu như vậy, làm cho cô nhịn không được cảm thấy đau lòng, nhưng lại không biết nên như thế nào an ủi hắn.
Bất quá cô lập tức đè nén trong lòng, lời vô nghĩa không cần nói nhiều, gật gật đầu tỏ vẻ đã biết.Sau đó cầm đồ bữa chiều mới mua, bước nhanh đi đến phòng bếp, bắt đầu thu xếp.
Nấu xong bửa tối thịnh soạn, quản gia nói Thượng Quan Nghiêu đã quay về phòng ngủ , cô cũng không dám tùy tiện quấy rầy hắn, sợ chính mình nhiều chuyện làm cho hắn càng không vui.
Nhưng nghĩ đến tia yếu ớt vô tình lộ ra kia, đáy lòng lại dâng lên trăm ngàn cái không đành long.Cuối cùng vẫn quyết định đem đồ ăn nấu xong đến phòng cho hắn, cô nhẹ nhàng gõ vài cái lên cửa, đợi nửa ngày, không có gì đáp lại,cô liền cẩn thận đẩy cửa phòng ra, lúc này ánh mặt trời chiều ngã về phía tây, ánh sáng bên trong có chút mờ nhạt,nhào tới là mùi thuốc lá nồng đậm.
Thượng Quan Nghiêu đang ngồi ở sát cửa sổ trước xích đu, ngón trỏ thon dài và ngón giữa mang theo một điếu thuốc, sương khói màu trắng lượn lờ bay lên.
Ánh mắt hắn u buồn nhìn ngoài cửa sổ, mặt không chút thay đổi, ánh hoàng hôn xuyên thấu qua cửa sổ chiếu xuống một bên mặt của hắn.
Sấn ra quầng sáng nhàn nhạt,đẹp đến động lòng người.
“Thượng Quan tiên sinh…… Bữa tối đã chuẩn bị xong ……"
Cô đứng ở cửa, sợ quấy nhiễu hắn, tận lực đem thanh âm phóng vào phòng.
Thân thể hơi hơi chấn động, khói bụi theo ngón tay thon dài của hắn rơi xuống, chân mày thu lại một chút, nhưng ngay sau đó đem đầu mẩu thuốc lá ném vào trong gạt tàn thuốc.
“Lại đây!" Hắn trầm giọng ra lệnh,Lăng Thủy Nguyệt nghe theo đi về phía hắn, đem từng món bữa tối để lên bàn cơm nhỏ trong phòng.
“Tôi có làm chút xủi cảo, canh súp, còn có một chút thức ăn, khẩu vị hơi nhạt một chút, không biết anh có thích hay không……"
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của cô,lúc nói chuyện luôn lễ phép, khi đối mặt hắn luôn thật cẩn thận.Trong lòng Thượng Quan Nghiêu bỗng nhiên giật mình sửng sốt một chút.
Có lẽ…… Tim của hắn thật sự có một chỗ rất yếu ớt , không có lý do gì hắn lại muốn ôm cô vào trong ngực.Giống như chỉ cần lẳng lặng ôm cô,mọi rắc rối trong lòng có thể được an bình.
“Có thể ngồi bên cạnh tôi một chút hay không?" Cuối cùng, hắn chỉ nói một câu như vậy.
Lăng Thủy Nguyệt dừng một chút, liền ngồi vào trước mặt hắn, cái gì cũng không hỏi nhiều,chẳng qua là im lặng nhìn hắn.
Hắn ăn một viên sủi cảo lớn, tinh tế nhấm nuốt một cái, hương vị ngon mê người, giống như làm hắn nhớ lại.
“Ngon lắm."
Được hắn khen ngợi, cô lộ ra nụ cười xấu hổ,“Cám ơn."
“A, súp cũng ngon ."
“Anh thích là tốt rồi."
…………..
Hắn ăn một miếng tiếp đó lại ăn thêm một miếng đôi khi ngẫu nhiên hỏi cô một ít chuyện không quan trọng, không bao lâu trong dĩa chỉ còn lại có ba viên sủi cảo, hắn cũng thấy hơi ăn no, đang lúc hắn chuẩn bị buông chiếc đũa xuống cô lại vội vàng ngăn hắn,“Khoan đã…… có thể ăn thêm một viên không?"
“A? Tại sao nha?" Hắn khó hiểu nhìn cô.
“A…… tôi cảm thấy…… Ack…… Mỗi một viên sủi cảo đều có một con tôm bóc vỏ, tôm bóc vỏ hình dạng giống một nửa trái tim.Nếu không ăn đôi cảm giác không hoàn chỉnh, giống như sẽ có khuyết điểm, cho nên……"
Cô càng nói sắc mặt Thượng Quan Nghiêu cũng trở nên càng ngày càng kỳ quái.
Đột nhiên, trí nhớ trong đầu giống như lập tức bị quay về nhiều năm trước, hình ảnh ở ngoài trời, ánh mặt trời, hộp cơm……
Nhớ lại giống như xem DVD điện ảnh, rất nhanh xoay tròn.Hắn muốn dừng lại, lại làm không được, thẳng đến đau đầu làm cho long mày hắn nhăn cùng một chỗ, cô mới nhìn ra hắn không khoẻ.
“Anh làm sao vậy? Thân thể không khỏe sao?" Bàn tay nhỏ lạnh lẽo vội vàng đặt lên trán hắn, lập tức kinh hô một tiếng,“Trời ạ! Anh rất nóng a ……"
Cô lập tức đứng dậy lao ra phòng, không bao lâu lại chạy trở về, trong tay cầm một cái nhiệt kế và mấy hộp thuốc cảm mạo.
Cô lo lắng giúp hắn đo nhiệt độ cơ thể, vừa đưa chén nước ấm để cho hắn uống thuốc.Thượng Quan Nghiêu dường như không thích bị người ta chăm sóc như vậy, hơn nữa sau khi nhìn đến viên thuốc, vẻ mặt chán ghét lại giấu không được.
“Ba mươi chín độ tám! Anh đang phát sốt nha, không uống thuốc bệnh tình sẽ càng nặng thêm, chỉ cần uống thuốc sau đó một một giấc thật ngon.Nếu ngày mai vẫn thấy không khỏe,anh nhất định phải đi bác sĩ."
Cô giống như đang dỗ đứa bé,nửa dụ dỗ nửa ép hắn uống hết thuốc.
Thượng Quan Nghiêu chỉ cảm thấy thân thể đột nhiên không khỏe, trí nhớ cũng trở nên rối loạm, vừa rồi đột nhiên hiện lên hình ảnh linh tinh làm cho hắn hoang mang,giống như cuộc suống của hắn trong quá khứ từng xuất hiện cô.
Là cô sao? Ngườiđùa giỡn với hắn ngoài trời, cô gái phát ra nụ cười như tiếng chuông bạc, chính là cô sao?
Tác giả :
Minh Tinh