Người Hầu Của Đại Ma Vương
Chương 13
Đột nhiên trong lúc đó cô vừa phải tìm công việc vừa phải vội vàng tìm phòng ở, cuộc sống trở nên một đống hỗn loạn, hai mươi vạn rất nhanh bị cô tiêu hết lại không có bạn bè thân thích có thể dựa vào, không có cách nào khác cô đành phải tùy tiện tìm một công ty nhỏ nhậm chức.
Tiền lương tuy rằng không cao nhưng mà mỗi tháng đều cho vay, thậm chí còn có thể dự chi, vài năm sau cuộc sống của cô cũng dần dần yên ổn.
Nhưng mà đáy lòng cô có một góc trống rỗng trong lòng như là thiếu cái gì, thủy chung không thể bổ khuyết.
Cô liếc mắt nhìn đồng hồ treo trên tường, đã muốn mau gần thời gianlàm việc.Cô đang muốn rời giường rửa mặt chải đầu thì điện thoại bên giường hợp thời vang lên.
Cô vừa mới tiếp, đầu bên kia điện thoại truyền đến một đạo âm thanh xa lạ, đang thẩm tra đối chiếu thân phận của cô.
“Đúng vậy tôi là Lăng Thủy Nguyệt,Ack……. Lăng Diệu Tổ là cha tôi……"
Cô nhẫn nại ghe, sắc mặt lại trở nên càng ngày càng khó coi, đôi môi cũng không tựgiác bắt đầu phát run,cánh tay cầm điện thoại bắt đầu nhũn ra.
“Anh…… Anh anh nói cái gì……ba ba lấy danh nghĩa công ty để đảm bảo cho người khác.Hiện tại đối phương trốn chạy , tất cả nợ nần đều phải để ba tôi một người gánh vác……"
Rời nhà này vài năm, ngoại trừ ngày lễ ngày tết cô sẽ bị kêu quay về Lăng gia ăn cơm, còn lại thời gian cô đều sống cuộc sống bên ngoài, cô sẽ không tranh giành cũng lười tranh giành, hình thức ở chung như vậy không biết theo khi nào thì bắt đầu đã muốn thâm căn cố đế .
Mặc dù ở trong ấn tượng của cô, từ nhỏ đến lớn cha chưa bao giờ quan tâm hoặc an ủi cô, nhưng cốt nhục không thể nói cắt là cắt, cho nên khi nghe tin tức này, cô vẫn khó nén lo lắng.
“Lăng tiểu thư tôi nghĩ cô có thể hiểu lầm , trên thực tế…… Cha cô thiếu một khoảng tiền lớn, hơn người nhà cô đều đã rời khỏi Hongkong, tôi có phái người điều tra một chút, phòng óc trong nhà chuyển đến danh nghĩa cô, nói cách khác…… cô phải hoàn lại tiền nợ thay cha mẹ……"
Đoạn đối thoại này giống như sét đánh giữa trời quang, Lăng Thủy Nguyệt kinh ngạc thật lâu không thể hoàn hồn.
Tiếp theo cuộc sống vốn bình tĩnh của cô đột nhiên trở nên rối tinh rối mù….
Sau lại có người tìm tới cô, nói là bí thư phụ trách công ty, tự giới thiệu mình tên là Tiêu Tĩnh, cũng uyển chuyển chuyển đạt ý của hắn đến.
Cha cô thiếu công ty bọn họ năm nghìn vạn, cha trốn chạy, khoảng nợ này đương nhiên rơi xuống đầu cô.
Cô vô kế khả thi, đành phải đem biệt thự đem bán, đem số tiền làm mấy năm vất vả gửi vào ngân hàng toàn bộ rút ra, kết quả vẫn thiếu đối phương ba nghìn năm trăm vạn.
Đối phương cho cô thời gian ba tháng để trả hết tiền nợ, chẳng qua đã sơn cùng thủy tận Lăng Thủy Nguyệt, còn dư ít tiền để trả nợ.
Mắt thấy thời gian chậm rãi trôi qua, ngày trả nợ cũng càng ngày càng gần,cô lo lắng đến mất hồn mất vía, công tác cũng liên tiếp làm lỗi.
Hôm sau là ngày cuối cùng trả khoản nợ ,cô gấp đến độ giống kiến bò trên chảo nóng, cô vẫn thường xuyên tìm tung tích cha mẹ và chị hai nhưng không thu hoạch được gì.
Tiền lương tuy rằng không cao nhưng mà mỗi tháng đều cho vay, thậm chí còn có thể dự chi, vài năm sau cuộc sống của cô cũng dần dần yên ổn.
Nhưng mà đáy lòng cô có một góc trống rỗng trong lòng như là thiếu cái gì, thủy chung không thể bổ khuyết.
Cô liếc mắt nhìn đồng hồ treo trên tường, đã muốn mau gần thời gianlàm việc.Cô đang muốn rời giường rửa mặt chải đầu thì điện thoại bên giường hợp thời vang lên.
Cô vừa mới tiếp, đầu bên kia điện thoại truyền đến một đạo âm thanh xa lạ, đang thẩm tra đối chiếu thân phận của cô.
“Đúng vậy tôi là Lăng Thủy Nguyệt,Ack……. Lăng Diệu Tổ là cha tôi……"
Cô nhẫn nại ghe, sắc mặt lại trở nên càng ngày càng khó coi, đôi môi cũng không tựgiác bắt đầu phát run,cánh tay cầm điện thoại bắt đầu nhũn ra.
“Anh…… Anh anh nói cái gì……ba ba lấy danh nghĩa công ty để đảm bảo cho người khác.Hiện tại đối phương trốn chạy , tất cả nợ nần đều phải để ba tôi một người gánh vác……"
Rời nhà này vài năm, ngoại trừ ngày lễ ngày tết cô sẽ bị kêu quay về Lăng gia ăn cơm, còn lại thời gian cô đều sống cuộc sống bên ngoài, cô sẽ không tranh giành cũng lười tranh giành, hình thức ở chung như vậy không biết theo khi nào thì bắt đầu đã muốn thâm căn cố đế .
Mặc dù ở trong ấn tượng của cô, từ nhỏ đến lớn cha chưa bao giờ quan tâm hoặc an ủi cô, nhưng cốt nhục không thể nói cắt là cắt, cho nên khi nghe tin tức này, cô vẫn khó nén lo lắng.
“Lăng tiểu thư tôi nghĩ cô có thể hiểu lầm , trên thực tế…… Cha cô thiếu một khoảng tiền lớn, hơn người nhà cô đều đã rời khỏi Hongkong, tôi có phái người điều tra một chút, phòng óc trong nhà chuyển đến danh nghĩa cô, nói cách khác…… cô phải hoàn lại tiền nợ thay cha mẹ……"
Đoạn đối thoại này giống như sét đánh giữa trời quang, Lăng Thủy Nguyệt kinh ngạc thật lâu không thể hoàn hồn.
Tiếp theo cuộc sống vốn bình tĩnh của cô đột nhiên trở nên rối tinh rối mù….
Sau lại có người tìm tới cô, nói là bí thư phụ trách công ty, tự giới thiệu mình tên là Tiêu Tĩnh, cũng uyển chuyển chuyển đạt ý của hắn đến.
Cha cô thiếu công ty bọn họ năm nghìn vạn, cha trốn chạy, khoảng nợ này đương nhiên rơi xuống đầu cô.
Cô vô kế khả thi, đành phải đem biệt thự đem bán, đem số tiền làm mấy năm vất vả gửi vào ngân hàng toàn bộ rút ra, kết quả vẫn thiếu đối phương ba nghìn năm trăm vạn.
Đối phương cho cô thời gian ba tháng để trả hết tiền nợ, chẳng qua đã sơn cùng thủy tận Lăng Thủy Nguyệt, còn dư ít tiền để trả nợ.
Mắt thấy thời gian chậm rãi trôi qua, ngày trả nợ cũng càng ngày càng gần,cô lo lắng đến mất hồn mất vía, công tác cũng liên tiếp làm lỗi.
Hôm sau là ngày cuối cùng trả khoản nợ ,cô gấp đến độ giống kiến bò trên chảo nóng, cô vẫn thường xuyên tìm tung tích cha mẹ và chị hai nhưng không thu hoạch được gì.
Tác giả :
Minh Tinh