Người Hầu Của Đại Ma Vương
Chương 12
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đột nhiên ửng đỏ, tim không hiểu vì sao đập nhanh hơn vài nhịp, đôi môi có chút khô ráo có chút sợ hãi, cũng có chút vừa mừng vừa lo giống như sắp có chuyện gì xảy ra, cô nhảy nhót chờ mong .
Hắn lại kéo cô ngồi trong biển hoa, kiên nhẫn nói cho cô biết tên mỗi loài hoa,cho đến hai mắt hắn si mê nhìn biển hoa phía trước, lộ ra vẻ mặt dịu dàng từ trước giờ chưa có.
“Biết tại sao anh thích trồng thực vật xanh không?"
Hắn phối hợp giọng nói dịu dàng nghe thật thoải máu,“Bởi vì màu xanh tượng trưng cho sinh mệnh, kiên cường dẻo dai bất khuất, cho dù bão táp mưa sa cũng sẽ không dễ dàng chết đi, từng tuần anh đều dung chút thời gian đến chăm sóc bọn nó, đến bây giờ đã suốt năm năm ."
Nói tới đây, hắn đột nhiên nghiêm trang nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy mê hoặc của cô, ánh mắt đột nhiên chăm chú làm cho người ta đoán không ra.
“Thủy Nguyệt……"
Hắn vươn tay, dùng ngón trỏ và ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve hai má non mịn của cô, bỗng dưng đôi môi mềm mại không chút do dự đặt lên cánh môi khéo léo của cô,lành lạnh , trơn bóng , vừa mềm vừa ngọt.
“Làm bạn gái của anh đi, anh thích em!"
…………….
Lăng Thủy Nguyệttừ nhỏ đã thích xem truyện thần thoại nhi đồng, bởi vì thần thoại trong chuyện xưa hoàng tử và công chúa cuối cùng có cuộc sống hạnh phúc.
Cho nên cô vẫn ảo tưởng mình cũng có thể biến thành công chúa trong thế giới thần thoại, chờ mong hoàng tử đến, rồi có một ngày Thượng Quan Nghiêu nói:“Làm bạn gái của anh đi, anh thích em!"
Cô nghĩ đến rốt cục mình đã tìm đượchoàng tử thuộc về cô, bắt đầu mộng một ít không thực tế, tưởng tượng cô và hắn nắm tay đi dạo dưới ánh mặt trời, cùng nhau ăn kem, cùng nhau đối mặt hỉ nộ ái ố trong tương lai.
Rõ rang nam sinh tên là Thượng Quan Nghiêu kia đã mở cánh cửa trái tim phong bế đã lâu của cô, làm cho cô hiểu được thế nào là yêu, quen sự hiện hữu của hắn, giống như hàng ngàngiấc mộng trên đời của nữ sinh, một khắc kia cô thật sự nghĩ chính mình tìm được hạnh phúc.
Nhưng thần thoại chẳng qua là thần thoại,sau khi tỉnh lại, tất cả đều đã khôi phục nguyên trạng, giống như chuyện gì cũng không có xảy ra……
Nhưng mà…… Thật sự cái gì cũng không xảy ra sao?
Hai người ở ngoài thiên nhiên cảm thụ ánh mặt trời, khuôn mặt tươi cười và ánh mắt vô tội như đứa bé, đã muốn thành mộng đêm khuya của cô.
Hắn ôm cô vào trong ngực, một lần lại một lần hôn, không ngừng nỉ non,“Anh thích em…… Thủy Nguyệt…… Thủy Nguyệt…… Làm bạn gái của anh đi……"
“Nghiêu…… Thượng Quan Nghiêu……"
“Thủy Nguyệt……" Khuôn mặt hắn tươi cười dần dần trở nên mơ hồ.
Cô liều mình muốn ôm lại hắn, nhưng mà hắn lại càng chạy càng xa.
“Không…… Không cần rời khỏi ta……"
Từ trên giường ngồi dậy, tim đập nhanh làm cho cô dường như giữ không được,trên trán chảy ra mồ hôi lạnh, hai mắt vô thần lúc này giống như không có điểm cuối.
Lăng Thủy Nguyệt không khỏi cười khổ, nhiều năm như vậy, cảnh trong mơ vẫn như cũ rõ ràng như vậy,nhưng mà cho tới bây giờ cô cũng không biết năm đó đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.
Từ sau hôm Thượng Quan Nghiêu đưa đi đến căn nhà kính trồng hoa, hắn liền từ trong thế giới của cô hoàn toàn biến thất.
Cô mỗi ngày giữa trưa vẫn giống như đứa ngốc chờ đợi ở ngoài nơi hẹn , mỗi ngày chuẩn bị nhiều bửa cơm khác nhau, chính là hy vọng có một ngày có thể lại nhìn thấy bóng dáng tuấn mỹ của hắn.
Nhưng mà ngày qua ngày, chờ hết một tháng,đợi cho đến tim cũng nát,Thượng Quan Nghiêu ngay cả một lần cũng không xuất hiện,cả gian phòng thủy tinh kia cũng bị vứt bỏ giống như cô nhi, từ đó về sau không người chăm sóc.
Tin tức của hắn trong trường bất chợt dừng lại, giống như người tên Thượng Quan Nghiêu này chưa từngxuất hiện qua ở học viện Bạch Kim.
Cô lén quan sát nhất cử nhất động của hội học sinh,thấy Nam Cung Nhã Nhiên cầm đầu thành viên hội học sinh, mỗi ngày trước sau như một đến trường học xử lý công vụ.
Tất cả tin tức của Thượng Quan Nghiêu đều bị phong tỏa hoàn toàn, có một lần cô khua lên dũng khí, thừa dịp thành viên hội học sinh đến các lớp kiểm tra,cô lén hướng hắn tìm hiểu tin tức Thượng Quan Nghiêu.
Hành động này của cô hiển nhiên làm cho hắn cảm thấy một chút kinh ngạc, bất quá hắn rất nhanh lộ ra nụ cười quỷ dị yếu ớt nói:“Tiểu học muội, có một số việc không cần tìm hiểu quá sâu, để tâm đọc sách còn hay hơn ."
Thật vất vả mới có dũng khí, liền bị câu nói như vậy của hắn cản trở.
Qua một thời gian,Lăng Thủy Nguyệt lại biến trở về như trước kia gặp người thì sợ, khúm núm biết điều, mỗi ngày nộp bài đúng hạn, an phận cuộc sống tầm thường cho đến khi tốt nghiệp.
Cô tin tưởng ở trong học viện Bạch Kim không có ai sẽ nhớ rõ tên của cô, giống như cô cho tới bây giờ đều không có tồn tại qua.
Sau khi tốt nghiệp,cha mẹ từ trước đến nay không chăm sóc cô như con, trực tiếp đưa cho cô hai mươi vạn,để cho cô ra ngoài tự sinh tự diệt, bọn họ cho rằng nghĩa vụ nuôi nấng cô đã kết thúc, từ nay về sau tốt nhất nước sông không phạm nước giếng, cả đời không qua lại với nhau.
Hắn lại kéo cô ngồi trong biển hoa, kiên nhẫn nói cho cô biết tên mỗi loài hoa,cho đến hai mắt hắn si mê nhìn biển hoa phía trước, lộ ra vẻ mặt dịu dàng từ trước giờ chưa có.
“Biết tại sao anh thích trồng thực vật xanh không?"
Hắn phối hợp giọng nói dịu dàng nghe thật thoải máu,“Bởi vì màu xanh tượng trưng cho sinh mệnh, kiên cường dẻo dai bất khuất, cho dù bão táp mưa sa cũng sẽ không dễ dàng chết đi, từng tuần anh đều dung chút thời gian đến chăm sóc bọn nó, đến bây giờ đã suốt năm năm ."
Nói tới đây, hắn đột nhiên nghiêm trang nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy mê hoặc của cô, ánh mắt đột nhiên chăm chú làm cho người ta đoán không ra.
“Thủy Nguyệt……"
Hắn vươn tay, dùng ngón trỏ và ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve hai má non mịn của cô, bỗng dưng đôi môi mềm mại không chút do dự đặt lên cánh môi khéo léo của cô,lành lạnh , trơn bóng , vừa mềm vừa ngọt.
“Làm bạn gái của anh đi, anh thích em!"
…………….
Lăng Thủy Nguyệttừ nhỏ đã thích xem truyện thần thoại nhi đồng, bởi vì thần thoại trong chuyện xưa hoàng tử và công chúa cuối cùng có cuộc sống hạnh phúc.
Cho nên cô vẫn ảo tưởng mình cũng có thể biến thành công chúa trong thế giới thần thoại, chờ mong hoàng tử đến, rồi có một ngày Thượng Quan Nghiêu nói:“Làm bạn gái của anh đi, anh thích em!"
Cô nghĩ đến rốt cục mình đã tìm đượchoàng tử thuộc về cô, bắt đầu mộng một ít không thực tế, tưởng tượng cô và hắn nắm tay đi dạo dưới ánh mặt trời, cùng nhau ăn kem, cùng nhau đối mặt hỉ nộ ái ố trong tương lai.
Rõ rang nam sinh tên là Thượng Quan Nghiêu kia đã mở cánh cửa trái tim phong bế đã lâu của cô, làm cho cô hiểu được thế nào là yêu, quen sự hiện hữu của hắn, giống như hàng ngàngiấc mộng trên đời của nữ sinh, một khắc kia cô thật sự nghĩ chính mình tìm được hạnh phúc.
Nhưng thần thoại chẳng qua là thần thoại,sau khi tỉnh lại, tất cả đều đã khôi phục nguyên trạng, giống như chuyện gì cũng không có xảy ra……
Nhưng mà…… Thật sự cái gì cũng không xảy ra sao?
Hai người ở ngoài thiên nhiên cảm thụ ánh mặt trời, khuôn mặt tươi cười và ánh mắt vô tội như đứa bé, đã muốn thành mộng đêm khuya của cô.
Hắn ôm cô vào trong ngực, một lần lại một lần hôn, không ngừng nỉ non,“Anh thích em…… Thủy Nguyệt…… Thủy Nguyệt…… Làm bạn gái của anh đi……"
“Nghiêu…… Thượng Quan Nghiêu……"
“Thủy Nguyệt……" Khuôn mặt hắn tươi cười dần dần trở nên mơ hồ.
Cô liều mình muốn ôm lại hắn, nhưng mà hắn lại càng chạy càng xa.
“Không…… Không cần rời khỏi ta……"
Từ trên giường ngồi dậy, tim đập nhanh làm cho cô dường như giữ không được,trên trán chảy ra mồ hôi lạnh, hai mắt vô thần lúc này giống như không có điểm cuối.
Lăng Thủy Nguyệt không khỏi cười khổ, nhiều năm như vậy, cảnh trong mơ vẫn như cũ rõ ràng như vậy,nhưng mà cho tới bây giờ cô cũng không biết năm đó đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.
Từ sau hôm Thượng Quan Nghiêu đưa đi đến căn nhà kính trồng hoa, hắn liền từ trong thế giới của cô hoàn toàn biến thất.
Cô mỗi ngày giữa trưa vẫn giống như đứa ngốc chờ đợi ở ngoài nơi hẹn , mỗi ngày chuẩn bị nhiều bửa cơm khác nhau, chính là hy vọng có một ngày có thể lại nhìn thấy bóng dáng tuấn mỹ của hắn.
Nhưng mà ngày qua ngày, chờ hết một tháng,đợi cho đến tim cũng nát,Thượng Quan Nghiêu ngay cả một lần cũng không xuất hiện,cả gian phòng thủy tinh kia cũng bị vứt bỏ giống như cô nhi, từ đó về sau không người chăm sóc.
Tin tức của hắn trong trường bất chợt dừng lại, giống như người tên Thượng Quan Nghiêu này chưa từngxuất hiện qua ở học viện Bạch Kim.
Cô lén quan sát nhất cử nhất động của hội học sinh,thấy Nam Cung Nhã Nhiên cầm đầu thành viên hội học sinh, mỗi ngày trước sau như một đến trường học xử lý công vụ.
Tất cả tin tức của Thượng Quan Nghiêu đều bị phong tỏa hoàn toàn, có một lần cô khua lên dũng khí, thừa dịp thành viên hội học sinh đến các lớp kiểm tra,cô lén hướng hắn tìm hiểu tin tức Thượng Quan Nghiêu.
Hành động này của cô hiển nhiên làm cho hắn cảm thấy một chút kinh ngạc, bất quá hắn rất nhanh lộ ra nụ cười quỷ dị yếu ớt nói:“Tiểu học muội, có một số việc không cần tìm hiểu quá sâu, để tâm đọc sách còn hay hơn ."
Thật vất vả mới có dũng khí, liền bị câu nói như vậy của hắn cản trở.
Qua một thời gian,Lăng Thủy Nguyệt lại biến trở về như trước kia gặp người thì sợ, khúm núm biết điều, mỗi ngày nộp bài đúng hạn, an phận cuộc sống tầm thường cho đến khi tốt nghiệp.
Cô tin tưởng ở trong học viện Bạch Kim không có ai sẽ nhớ rõ tên của cô, giống như cô cho tới bây giờ đều không có tồn tại qua.
Sau khi tốt nghiệp,cha mẹ từ trước đến nay không chăm sóc cô như con, trực tiếp đưa cho cô hai mươi vạn,để cho cô ra ngoài tự sinh tự diệt, bọn họ cho rằng nghĩa vụ nuôi nấng cô đã kết thúc, từ nay về sau tốt nhất nước sông không phạm nước giếng, cả đời không qua lại với nhau.
Tác giả :
Minh Tinh