Người Điều Khiển Tâm Lý
Chương 39: Mộc Cửu: Mẹ
“Thầy Chu, hẹn gặp lại." Hai cô bé mang theo dụng cụ vẽ, cúi người nói với người bên trong.
“Hẹn gặp lại, đi đường cẩn thận." Người đàn ông được gọi là thầy Chu cười nhạt một tiếng, tiễn hai cô bé học vẽ về.
Ông đóng cửa lại, căn phòng lớn lại khôi phục sự yên tĩnh, ông thu lại nụ cười, trong mắt hiện lên vẻ cô đơn.
Ông quay lại phòng vẽ tranh, ở đây được để rất nhiều đồ đạc và trên vách tường là nơi treo những bức tranh mà ông vẽ, ông đến gần phía trước một bức tranh, nhìn bức tranh ngẩn ngơ, lúc này đột nhiên chuông cửa lại vang lên.
“Haiz, hai cô bé này, chắc lại để quên đồ rồi." Chu Phong cười lắc đầu, đi đến cửa trước rồi mở cửa ra.
“Ông là?" Chu Phong đứng nhìn người đàn ông trung niên, dường như không nhận ra hắn, ông thắc mắc hỏi: “Ông tìm ai?"
Người đàn ông cười với ông rồi nói: “Thầy Chu, đã lâu không gặp."
Chu Phong cẩn thận nhìn một chút, còn chưa hiểu được, “Ông là ai, hình như tôi không quen ông."
Người đàn ông chậm rãi nói: “Thầy Chu có còn nhớ Kim Tĩnh Di không?"
Cái tên vẫn nhớ trong lòng được người khác nhắc đến, Chu Phong mở to hai mắt, gương mặt hiện lên vẻ không thể tin được, “Cô ấy, ông, ông là!"
Ngôn Phỉ Văn: “Tôi là chồng của cô ấy."
Chu Phong để hắn vào phòng, ông ngồi trên ghế sa lon, mắt rũ xuống, thở dài hỏi: “Cô ấy, bây giờ cô ấy khỏe không?"
Ngôn Phỉ Văn lấy ra một bức hình đặt trước mặt Chu Phong, “Thầy Chu tự mình xem đi."
Trong hình là một người đàn bà một mình ngồi trên giường, tóc tai rối bời, mặt không cảm xúc, đôi mắt ngây ngốc nhìn về phía trước, sắc mặt đặc biệt trắng bệch, không có chút thần thái, giống như là một tượng gỗ.
Cô gái lúc trước dịu dàng xinh đẹp trong ký ức của ông lại biến thành bộ dạng như vậy, tay Chu Phong cầm bức ảnh run rẩy, ông ngẩng đầu nhìn Ngôn Phỉ Văn như đang muốn tìm đáp án nơi hắn ta, “Cô ấy, sao cô ấy lại trở nên như vậy?"
Ngôn Phỉ Văn chỉnh lại quần áo của mình, ngước mắt nhìn ông, “Thầy Chu, thầy nghĩ trải qua chuyện như vậy, cô ấy nên trở thành bộ dạng thế nào?"
Chuyện cũ như một thước phim hiện ra trước mắt ông, Chu Phong nhắm mắt lại, cuối cùng nước mắt cứ thế rơi ra từ khóe mắt ông, “Là tôi đã hại cô ấy."
“Đúng vậy." Ngôn Phỉ Văn khẽ mỉm cười.
Ánh lửa đỏ rực tuôn trào ra mang theo khói dày đặc cực nóng, giống như con quái vật đang giương nanh múa vuốt, lửa lan tràn không ngừng, vô tình hủy diệt tất cả những thứ xung quanh nó.
Bên ngoài có tiếng người hô hoán ầm ĩ, trong phòng là một thân thể đang đau khổ vùng vẫy, lúc này có một người ở một bên vừa quan sát vừa báo thù. Lúc lửa đang hủy diệt tất cả thì bên trong ánh lửa đó, cuối cùng chỉ đốt sạch những đồ vật hay còn thiêu cháy cả lòng người?
Ngôn Phỉ Văn cởi bộ đồ mà mình đã mặc ra ngoài, tẩy đi hết những thứ trên người hắn, hắn dùng khăn lau khô toàn bộ thân thể, rồi từ trong tủ lấy ra một cái áo sơ mi trắng mặc vào người, sau đó hắn quay vào phòng, bỏ mắt kính xuống, cẩn thận chỉnh lại cổ áo, chỉnh lại từng chi tiết nhỏ, hắn chải tóc rồi lại đeo kính vào. Sau khi hoàn tất mọi việc, hắn cầm lên một món đồ rồi đi vào tầng hầm.
Bên trong tầng hầm rất yên tĩnh, chỉ có duy nhất tiếng bước chân của hắn, không lâu sau đó, hắn đi đến một cánh cửa, dùng chìa khóa mở cửa ra, người trong phòng nghe thấy tiếng động thì theo bản năng co người lại, ánh mắt hoảng sợ nhìn Ngôn Phỉ Văn bước đến gần.
Ngôn Phỉ Văn nói: “Anh đến thăm em."
Người đàn bà cuộn mình trên giường không nói lời nào, chỉ mở to mắt nhìn hắn.
“Không cần sợ anh như vậy." Ngôn Phỉ Văn giơ tay muốn chạm vào bả vai của bà, người đàn bà càng sợ hãi hơn, hắn nở nụ cười, rồi thu tay về, “Nhìn em như vậy làm anh nhớ đến lần đầu tiên anh gặp em, cũng trong bộ dạng như vậy, giống như một con thỏ nhỏ đang hoảng sợ."
Người đàn bà không nói lời nào, chỉ ôm lấy mình chặt hơn, đôi tay ôm chặt chân mình, muốn chôn cả khuôn mặt mình vào hai chân.
Ngôn Phỉ Văn nhìn mặt của bà nói: “Được rồi, bây giờ Ngôn Luật đang ở phòng này, nhưng Ngôn Cửu còn chưa đến, nó ở bên ngoài làm việc, em có muốn gặp các con không?"
Cuối cùng người đàn bà cũng có phản ứng, bà ngẩng đầu nhìn Ngôn Phỉ Văn, mở miệng cầu xin, “Trả con lại cho tôi." Tựa như đã lâu không nói gì, âm thanh của người đàn bà có chút khàn, không được tự nhiên, từng lời từng chữ bà nói ra mang theo sự cố chấp và phẫn nộ của một người mẹ.
Ngôn Phỉ Văn nói: “Em đã sinh cho anh hai đứa con rất giỏi."
Người đàn bà nhắm mắt lại, bà nghẹn ngào, nước mắt từ từ rơi xuống, mang theo sự hối hận và đau khổ.
“Anh đến đây là để tặng cho em một món quà." Ngôn Phỉ Văn lấy món đồ trong tay ném lên giường, món đồ màu đen đó bung ra, hiện ra một bức tranh trước mặt người đàn bà.
Ở giữa bức tranh là một người phụ nữ đang ở độ tuổi trẻ trung và xinh đẹp nhất, mái tóc đen xõa trên vai, nụ cười sâu đến tận đáy mắt, trong tay cô là bó hoa bách hợp đang nở rộ, là người đẹp nhất trong bức tranh.
Người đàn bà sững người nhìn bức tranh, bà lập tức mở to hai mắt nhìn, như là đang nghĩ đến điều gì, mặt đẫm nước mắt nhìn Ngôn Phỉ Văn: “Ông đã làm gì ông ta?"
Ngồn Phỉ Văn nở nụ cười, có nếp nhăn nhàn nhạt nơi khóe mắt hắn, hắn nhẹ nhàng nói: “Anh giúp em báo thù."
“Ông, làm sao có thể, sao có thể!" Hai tay người đàn bà tạo thành nắm đấm, ôm chặt bức tranh kia, gào thét với Ngôn Phỉ Văn: “Tên biến thái này! Tại sao ông cứ muốn hành hạ tôi? Tại sao? Tại sao lại giết ông ta?"
Ngôn Phỉ Văn cuối xuống, lại gần bà, “Em nói cho anh nghe thử tại sao hắn không thể bị trừng phát? Lúc đó em hận hắn như vậy, em đã thiêu hết tất cả những thứ thuộc về hắn. Hắn đã phá hủy em, chẳng lẽ em không muốn phá hủy hắn sao?"
“Không có, không có!" Người đàn bà đau khổ lắc đầu.
Ngôn Phỉ Văn tiến lên nắm cằm của bà, ép buộc bà nhìn thẳng vào mình, “Lúc đó em không nói với anh như vậy, em vừa cầm hình của hắn vừa nói với anh em hận hắn, muốn giết hắn, muốn cho hắn trải qua sự đau khổ mà em phải chịu, chẳng lẽ không đúng sao? Em biết hắn chết thế nào không? Bị lửa thiêu chết, bị lửa thiêu khi vẫn còn sống, thế nào? Đủ đau khổ không?"
“Ông chết đi, chết đi!" Người đàn bà gào thét dùng đầu đánh vào đầu Ngôn Phỉ Văn, tựa như điên loạn kêu lên, tay quơ lung tung.
Ngôn Phỉ Văn đem người đàn bà đè ngã cuống giường, hắn xoa nhẹ vào cái trán bị đụng, lấy khăn tay dùng một góc nhẹ nhàng lau khóe miệng, nhìn bà cười lạnh lùng.
“Tôi chết đây! Tôi chết!" Người đàn bà vùng vẫy đứng lên, dùng đầu đập mạnh vào bức tường phía sau, ‘Đông, đông đông’, sự trống trãi trong phòng đặc biệt làm âm thanh này càng thêm rõ ràng.
“Muốn giải thoát? Nhớ Mộc Cửu không?" Ngôn Phỉ Văn kéo tóc bà, đem người đàn bà ném lên giường, “Em muốn để con nhìn thấy thi thể của mẹ mình sao?"
Người đàn bà cố gắng cầm chặt khăn trải giường, tiếng khóc và tiếng gào thét đau khổ quanh quẩn trong căn phòng lạnh lẽo.
Ngôn Phỉ Văn xoay người ra ngoài, hắn khóa cửa căn phòng lại, lấy khăn tay ra dùng sức cẩn thận lau hai tay mình, gương mặt vô tình.
“Mộc Cửu." Hắn chậm rãi nói ra tên này.
Trận hỏa hoạn đã bị dập tắt, hiện trường là một quang cảnh hỗn động, trong phòng đã bị đốt đến đen kịt, cơ bản mọi thứ đều bị đốt sạch, chỉ còn khói và mùi khét trong căn phòng đang tỏa ra xung quanh.
Đội Điều Tra Đặc Biệt nhanh chóng đến hiện trường, Hồng Mi đã nói những điều cơ bản với họ: “Người chết tên là Chu Phong, bốn mươi bốn tuổi, nghề nghiệp là họa sĩ, nguyên nhân chết chưa rõ, hiện tại không biết là chết cháy hay đã chết trước khi xảy ra hỏa hoạn, chỉ biết là khi chết hắn đang ngồi trên ghế."
Triệu Cường khó chịu nắm tóc, “Đúng là họa sĩ, hơn nữa còn có hỏa hoạn, thật sự là đúng theo bức tranh kia."
Lúc này, đội trưởng Tiêu Phòng ôm một vật đưa cho Tần Uyên, “Đội trưởng Tần, ở đây có bức tranh, đặt trước cửa nhà người chết, không bị thiêu hủy."
Tần Uyên nhận bức tranh rồi nói với anh ta, “Cảm ơn, vất vả rồi."
Tần Uyên kéo tấm vải che ra, một bức tranh xuất hiện trước mắt mọi người.
Trong tranh là một người phụ nữ cười dịu dàng, bên cạnh cô là một vòng hoa bách hợp, xinh đẹp, thuần khiết.
Mộc Cửu thoáng mở to mắt, cô cầm chặt bức tranh trong tay, “Mẹ."
Phía dưới góc phải có ký tên Chu Phong đặc biệt rõ ràng.
“Đây là mẹ của Mộc Cửu sao?"
Triệu Cường kinh ngạc nói: “Em gái Mộc Cửu, Chu Phong biết mẹ em đó."
Hai tay Mộc Cửu nắm chặt khung tranh không nói gì.
Trên đường quay về cục cảnh sát, Mộc Cửu cầm bức tranh của mẹ mình suy nghĩ rất nhiều, cô nghĩ đến khi mình còn nhỏ, nhìn vào trong phòng, thấy mẹ ngồi nhìn chằm chằm bó hoa bách hợp, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt, đó là biểu cảm của hạnh phúc, tay mẹ nhẹ nhàng chạm vào cánh hoa, cẩn thận từng li từng tí, hình ảnh đó an tĩnh mà đẹp đẽ.
Cô nhớ khi còn nhỏ mẹ dạy cô viết chữ, đọc sách, dạy đàn dương cầm, dạy cô tất cả những gì mẹ biết nhưng một ngày cô nói muốn học vẽ một chút thì ánh mắt mẹ cô toát lên vẻ bi thương, tịch mịch.
Cô nhớ lúc nhỏ muốn mẹ kể chuyện cổ tích để dỗ cô đi ngủ, đột nhiên mẹ cô dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cô, việc đó làm mẹ cô khóc thầm trong phòng, việc đó làm cho mẹ cô mất luôn cả tự do.
Cô không biết quá khứ của mẹ, mẹ cũng chưa bao giờ kể cho cô nghe nhưng hiện tại Mộc Cửu muốn gặp Ngôn Phủ Văn để hỏi trước đây mẹ đã xảy ra chuyện gì. Hơn nữa, hôm nay thấy được bức tranh này, cô đã cảm giác được rốt cuộc Chu Phong là người bắt đầu sự đau khổ của mẹ hay khi mẹ và Ngôn Phỉ Văn gặp nhau thì đau khổ mới bắt đầu rồi.
Mẹ đã trải qua những chuyện này trong quá khứ, đây chính là cách mà Ngôn Phỉ Văn muốn nói cho cô biết, dùng cách thức tàn nhẫn này để nói.
“Hẹn gặp lại, đi đường cẩn thận." Người đàn ông được gọi là thầy Chu cười nhạt một tiếng, tiễn hai cô bé học vẽ về.
Ông đóng cửa lại, căn phòng lớn lại khôi phục sự yên tĩnh, ông thu lại nụ cười, trong mắt hiện lên vẻ cô đơn.
Ông quay lại phòng vẽ tranh, ở đây được để rất nhiều đồ đạc và trên vách tường là nơi treo những bức tranh mà ông vẽ, ông đến gần phía trước một bức tranh, nhìn bức tranh ngẩn ngơ, lúc này đột nhiên chuông cửa lại vang lên.
“Haiz, hai cô bé này, chắc lại để quên đồ rồi." Chu Phong cười lắc đầu, đi đến cửa trước rồi mở cửa ra.
“Ông là?" Chu Phong đứng nhìn người đàn ông trung niên, dường như không nhận ra hắn, ông thắc mắc hỏi: “Ông tìm ai?"
Người đàn ông cười với ông rồi nói: “Thầy Chu, đã lâu không gặp."
Chu Phong cẩn thận nhìn một chút, còn chưa hiểu được, “Ông là ai, hình như tôi không quen ông."
Người đàn ông chậm rãi nói: “Thầy Chu có còn nhớ Kim Tĩnh Di không?"
Cái tên vẫn nhớ trong lòng được người khác nhắc đến, Chu Phong mở to hai mắt, gương mặt hiện lên vẻ không thể tin được, “Cô ấy, ông, ông là!"
Ngôn Phỉ Văn: “Tôi là chồng của cô ấy."
Chu Phong để hắn vào phòng, ông ngồi trên ghế sa lon, mắt rũ xuống, thở dài hỏi: “Cô ấy, bây giờ cô ấy khỏe không?"
Ngôn Phỉ Văn lấy ra một bức hình đặt trước mặt Chu Phong, “Thầy Chu tự mình xem đi."
Trong hình là một người đàn bà một mình ngồi trên giường, tóc tai rối bời, mặt không cảm xúc, đôi mắt ngây ngốc nhìn về phía trước, sắc mặt đặc biệt trắng bệch, không có chút thần thái, giống như là một tượng gỗ.
Cô gái lúc trước dịu dàng xinh đẹp trong ký ức của ông lại biến thành bộ dạng như vậy, tay Chu Phong cầm bức ảnh run rẩy, ông ngẩng đầu nhìn Ngôn Phỉ Văn như đang muốn tìm đáp án nơi hắn ta, “Cô ấy, sao cô ấy lại trở nên như vậy?"
Ngôn Phỉ Văn chỉnh lại quần áo của mình, ngước mắt nhìn ông, “Thầy Chu, thầy nghĩ trải qua chuyện như vậy, cô ấy nên trở thành bộ dạng thế nào?"
Chuyện cũ như một thước phim hiện ra trước mắt ông, Chu Phong nhắm mắt lại, cuối cùng nước mắt cứ thế rơi ra từ khóe mắt ông, “Là tôi đã hại cô ấy."
“Đúng vậy." Ngôn Phỉ Văn khẽ mỉm cười.
Ánh lửa đỏ rực tuôn trào ra mang theo khói dày đặc cực nóng, giống như con quái vật đang giương nanh múa vuốt, lửa lan tràn không ngừng, vô tình hủy diệt tất cả những thứ xung quanh nó.
Bên ngoài có tiếng người hô hoán ầm ĩ, trong phòng là một thân thể đang đau khổ vùng vẫy, lúc này có một người ở một bên vừa quan sát vừa báo thù. Lúc lửa đang hủy diệt tất cả thì bên trong ánh lửa đó, cuối cùng chỉ đốt sạch những đồ vật hay còn thiêu cháy cả lòng người?
Ngôn Phỉ Văn cởi bộ đồ mà mình đã mặc ra ngoài, tẩy đi hết những thứ trên người hắn, hắn dùng khăn lau khô toàn bộ thân thể, rồi từ trong tủ lấy ra một cái áo sơ mi trắng mặc vào người, sau đó hắn quay vào phòng, bỏ mắt kính xuống, cẩn thận chỉnh lại cổ áo, chỉnh lại từng chi tiết nhỏ, hắn chải tóc rồi lại đeo kính vào. Sau khi hoàn tất mọi việc, hắn cầm lên một món đồ rồi đi vào tầng hầm.
Bên trong tầng hầm rất yên tĩnh, chỉ có duy nhất tiếng bước chân của hắn, không lâu sau đó, hắn đi đến một cánh cửa, dùng chìa khóa mở cửa ra, người trong phòng nghe thấy tiếng động thì theo bản năng co người lại, ánh mắt hoảng sợ nhìn Ngôn Phỉ Văn bước đến gần.
Ngôn Phỉ Văn nói: “Anh đến thăm em."
Người đàn bà cuộn mình trên giường không nói lời nào, chỉ mở to mắt nhìn hắn.
“Không cần sợ anh như vậy." Ngôn Phỉ Văn giơ tay muốn chạm vào bả vai của bà, người đàn bà càng sợ hãi hơn, hắn nở nụ cười, rồi thu tay về, “Nhìn em như vậy làm anh nhớ đến lần đầu tiên anh gặp em, cũng trong bộ dạng như vậy, giống như một con thỏ nhỏ đang hoảng sợ."
Người đàn bà không nói lời nào, chỉ ôm lấy mình chặt hơn, đôi tay ôm chặt chân mình, muốn chôn cả khuôn mặt mình vào hai chân.
Ngôn Phỉ Văn nhìn mặt của bà nói: “Được rồi, bây giờ Ngôn Luật đang ở phòng này, nhưng Ngôn Cửu còn chưa đến, nó ở bên ngoài làm việc, em có muốn gặp các con không?"
Cuối cùng người đàn bà cũng có phản ứng, bà ngẩng đầu nhìn Ngôn Phỉ Văn, mở miệng cầu xin, “Trả con lại cho tôi." Tựa như đã lâu không nói gì, âm thanh của người đàn bà có chút khàn, không được tự nhiên, từng lời từng chữ bà nói ra mang theo sự cố chấp và phẫn nộ của một người mẹ.
Ngôn Phỉ Văn nói: “Em đã sinh cho anh hai đứa con rất giỏi."
Người đàn bà nhắm mắt lại, bà nghẹn ngào, nước mắt từ từ rơi xuống, mang theo sự hối hận và đau khổ.
“Anh đến đây là để tặng cho em một món quà." Ngôn Phỉ Văn lấy món đồ trong tay ném lên giường, món đồ màu đen đó bung ra, hiện ra một bức tranh trước mặt người đàn bà.
Ở giữa bức tranh là một người phụ nữ đang ở độ tuổi trẻ trung và xinh đẹp nhất, mái tóc đen xõa trên vai, nụ cười sâu đến tận đáy mắt, trong tay cô là bó hoa bách hợp đang nở rộ, là người đẹp nhất trong bức tranh.
Người đàn bà sững người nhìn bức tranh, bà lập tức mở to hai mắt nhìn, như là đang nghĩ đến điều gì, mặt đẫm nước mắt nhìn Ngôn Phỉ Văn: “Ông đã làm gì ông ta?"
Ngồn Phỉ Văn nở nụ cười, có nếp nhăn nhàn nhạt nơi khóe mắt hắn, hắn nhẹ nhàng nói: “Anh giúp em báo thù."
“Ông, làm sao có thể, sao có thể!" Hai tay người đàn bà tạo thành nắm đấm, ôm chặt bức tranh kia, gào thét với Ngôn Phỉ Văn: “Tên biến thái này! Tại sao ông cứ muốn hành hạ tôi? Tại sao? Tại sao lại giết ông ta?"
Ngôn Phỉ Văn cuối xuống, lại gần bà, “Em nói cho anh nghe thử tại sao hắn không thể bị trừng phát? Lúc đó em hận hắn như vậy, em đã thiêu hết tất cả những thứ thuộc về hắn. Hắn đã phá hủy em, chẳng lẽ em không muốn phá hủy hắn sao?"
“Không có, không có!" Người đàn bà đau khổ lắc đầu.
Ngôn Phỉ Văn tiến lên nắm cằm của bà, ép buộc bà nhìn thẳng vào mình, “Lúc đó em không nói với anh như vậy, em vừa cầm hình của hắn vừa nói với anh em hận hắn, muốn giết hắn, muốn cho hắn trải qua sự đau khổ mà em phải chịu, chẳng lẽ không đúng sao? Em biết hắn chết thế nào không? Bị lửa thiêu chết, bị lửa thiêu khi vẫn còn sống, thế nào? Đủ đau khổ không?"
“Ông chết đi, chết đi!" Người đàn bà gào thét dùng đầu đánh vào đầu Ngôn Phỉ Văn, tựa như điên loạn kêu lên, tay quơ lung tung.
Ngôn Phỉ Văn đem người đàn bà đè ngã cuống giường, hắn xoa nhẹ vào cái trán bị đụng, lấy khăn tay dùng một góc nhẹ nhàng lau khóe miệng, nhìn bà cười lạnh lùng.
“Tôi chết đây! Tôi chết!" Người đàn bà vùng vẫy đứng lên, dùng đầu đập mạnh vào bức tường phía sau, ‘Đông, đông đông’, sự trống trãi trong phòng đặc biệt làm âm thanh này càng thêm rõ ràng.
“Muốn giải thoát? Nhớ Mộc Cửu không?" Ngôn Phỉ Văn kéo tóc bà, đem người đàn bà ném lên giường, “Em muốn để con nhìn thấy thi thể của mẹ mình sao?"
Người đàn bà cố gắng cầm chặt khăn trải giường, tiếng khóc và tiếng gào thét đau khổ quanh quẩn trong căn phòng lạnh lẽo.
Ngôn Phỉ Văn xoay người ra ngoài, hắn khóa cửa căn phòng lại, lấy khăn tay ra dùng sức cẩn thận lau hai tay mình, gương mặt vô tình.
“Mộc Cửu." Hắn chậm rãi nói ra tên này.
Trận hỏa hoạn đã bị dập tắt, hiện trường là một quang cảnh hỗn động, trong phòng đã bị đốt đến đen kịt, cơ bản mọi thứ đều bị đốt sạch, chỉ còn khói và mùi khét trong căn phòng đang tỏa ra xung quanh.
Đội Điều Tra Đặc Biệt nhanh chóng đến hiện trường, Hồng Mi đã nói những điều cơ bản với họ: “Người chết tên là Chu Phong, bốn mươi bốn tuổi, nghề nghiệp là họa sĩ, nguyên nhân chết chưa rõ, hiện tại không biết là chết cháy hay đã chết trước khi xảy ra hỏa hoạn, chỉ biết là khi chết hắn đang ngồi trên ghế."
Triệu Cường khó chịu nắm tóc, “Đúng là họa sĩ, hơn nữa còn có hỏa hoạn, thật sự là đúng theo bức tranh kia."
Lúc này, đội trưởng Tiêu Phòng ôm một vật đưa cho Tần Uyên, “Đội trưởng Tần, ở đây có bức tranh, đặt trước cửa nhà người chết, không bị thiêu hủy."
Tần Uyên nhận bức tranh rồi nói với anh ta, “Cảm ơn, vất vả rồi."
Tần Uyên kéo tấm vải che ra, một bức tranh xuất hiện trước mắt mọi người.
Trong tranh là một người phụ nữ cười dịu dàng, bên cạnh cô là một vòng hoa bách hợp, xinh đẹp, thuần khiết.
Mộc Cửu thoáng mở to mắt, cô cầm chặt bức tranh trong tay, “Mẹ."
Phía dưới góc phải có ký tên Chu Phong đặc biệt rõ ràng.
“Đây là mẹ của Mộc Cửu sao?"
Triệu Cường kinh ngạc nói: “Em gái Mộc Cửu, Chu Phong biết mẹ em đó."
Hai tay Mộc Cửu nắm chặt khung tranh không nói gì.
Trên đường quay về cục cảnh sát, Mộc Cửu cầm bức tranh của mẹ mình suy nghĩ rất nhiều, cô nghĩ đến khi mình còn nhỏ, nhìn vào trong phòng, thấy mẹ ngồi nhìn chằm chằm bó hoa bách hợp, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt, đó là biểu cảm của hạnh phúc, tay mẹ nhẹ nhàng chạm vào cánh hoa, cẩn thận từng li từng tí, hình ảnh đó an tĩnh mà đẹp đẽ.
Cô nhớ khi còn nhỏ mẹ dạy cô viết chữ, đọc sách, dạy đàn dương cầm, dạy cô tất cả những gì mẹ biết nhưng một ngày cô nói muốn học vẽ một chút thì ánh mắt mẹ cô toát lên vẻ bi thương, tịch mịch.
Cô nhớ lúc nhỏ muốn mẹ kể chuyện cổ tích để dỗ cô đi ngủ, đột nhiên mẹ cô dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cô, việc đó làm mẹ cô khóc thầm trong phòng, việc đó làm cho mẹ cô mất luôn cả tự do.
Cô không biết quá khứ của mẹ, mẹ cũng chưa bao giờ kể cho cô nghe nhưng hiện tại Mộc Cửu muốn gặp Ngôn Phủ Văn để hỏi trước đây mẹ đã xảy ra chuyện gì. Hơn nữa, hôm nay thấy được bức tranh này, cô đã cảm giác được rốt cuộc Chu Phong là người bắt đầu sự đau khổ của mẹ hay khi mẹ và Ngôn Phỉ Văn gặp nhau thì đau khổ mới bắt đầu rồi.
Mẹ đã trải qua những chuyện này trong quá khứ, đây chính là cách mà Ngôn Phỉ Văn muốn nói cho cô biết, dùng cách thức tàn nhẫn này để nói.
Tác giả :
Dực Tô Thức Quỷ