Người Đẹp Phải Mạnh Mẽ
Chương 4
Lần này Ngụy Hoa Tịnh về nước thăm người thân, tình cờ đúng vào dịp đầy tháng con trai của Đinh Dật, vì giao tình với hai vợ chồng họ, nên hắn không thể không tham dự. Không ngờ, bố mẹ hắn lúc nào cũng giục hắn chuyện cưới xin, còn nhân dịp này sắp xếp cho hắn một cuộc gặp mặt!
Cô gái có tên là Ngô Tinh Tinh bị bố mẹ kéo tới trịnh trọng giới thiệu với mọi người trong nhà, người tinh mắt vừa nhìn đã biết ngay là họ đang làm gì.
Ngụy Hoa Tịnh không thể tin nổi chuyện hoang đường đó lại xảy ra với mình, là người có hơn chục năm kinh nghiệm trên tình trường, dù thế nào cũng không thể rơi vào cảnh phải đi gặp mặt một cô gái!
Ngô Tinh Tinh là một cô gái nhỏ nhắn, xinh xắn, nhìn đã biết ngay là một bông hoa được trồng trong nhà kính. Ngụy Hoa Tịnh đã trải qua rất nhiều chuyện, từ lâu rồi hắn không dám động vào những cô gái ngoan ngoãn, trong sáng, đặc biệt là những cô gái chưa yêu bao giờ chỉ chờ người hỏi để kết hôn, huống chi bố và anh cả của Ngô Tinh Tinh là người quen của gia đình, nếu không khéo thì hậu quả khó mà lường trước. Cũng vì thế, hắn nảy ra ý định lấy lý do bạn mời để rời khỏi đó sớm.
Gặp mặt mấy người bạn hồi học đại học, có người nhắc đến chuyện Lý Thiều Trung vừa gặp mặt thành công, chưa đến một tháng đã bàn chuyện kết hôn, hôm nay cậu ta mời mọi người tới tụ tập ở nhà bố vợ. Ngụy Hoa Tịnh chợt nhớ tới chuyện bạn bè cùng học ở Mỹ không ít, nhưng những dịp gặp mặt nhau thì không nhiều. Hồi còn ở trong trường hắn từng là cán sự, quan hệ với Lý Thiều Trung tuy không gần gũi lắm, nhưng cũng là chỗ bạn bè cùng chơi bóng, uống rượu, cậu ta kết hôn, đến chúc mừng một chút cũng là lẽ đương nhiên.
Tất nhiên còn có một nguyên nhân khác, đó là hắn muốn xem xem cô gái có thể hoàn thành một quá trình từ khi quen nhau tới khi kết hôn chỉ trong một tháng là người như thế nào.
Khi nhìn thấy Ngưu Lệ Lệ, Ngụy Hoa Tịnh có phần sửng sốt, hắn vốn cho rằng, những cô gái chấp nhận kiểu hôn nhân do sắp đặt thường là người hướng nội và ngoan ngoãn, không ngờ Ngưu Lệ Lệ chẳng những không hướng nội, mà còn liên tục đưa mắt quan sát hắn, dù đang ở ngay trước mặt chồng.
Mấy tiểu xảo tỏ ra e thẹn, rồi bằng một số động tác hoặc cố lên cao giọng để thu hút sự chú ý của người khác của cô ta, Ngụy Hoa Tịnh sớm đã không còn thấy lạ, nhưng chuyện này xảy ra ở một người phụ nữ vừa mới kết hôn, đã khiến hắn không còn cảm thấy hứng thú nhìn cô ta nữa. Thế là, Ngụy Hoa Tịnh dẫn dắt nội dung câu chuyện của mấy người bạn học, nhanh chóng để Ngưu Lệ Lệ ra rìa, cho dù trong con mắt của người khác hắn chơi bời như thế nào thì cũng không có ý định phá hoại hôn nhân của người khác.
Nhưng kinh nghiệm nhiều năm trong tình trường đã giúp cho Ngụy Hoa Tịnh bất chợt chớp được điểm sáng trong cả đám đông, đó là một cô gái trốn trong góc, ăn ngấu ăn nghiến. Hắn dám đánh cược, tuy động tác và tư thế của cô lúc này rất khó coi, nhưng cô dứt khoát là cô gái xinh đẹp nhất trong buổi tối hôm nay, hơn nữa vượt hẳn mức trung bình rất rất nhiều.
Theo kinh nghiệm mà xét, cô gái ấy ăn mặc cũng khá mốt, thêm vào đó tướng mạo hơn hẳn người khác, kinh nghiệm phong phú của gần hai mươi năm cho hắn biết, cô gái ấy không thể là người vừa gặp một chút trắc trở là đòi sống đòi chết.
Thế là Ngụy Hoa Tịnh giả bộ vô tình đưa ánh mắt chú ý về phía ấy, nếu thuận lợi thì cô gái kia sẽ có phản ứng đáp trả, nếu hắn mỉm cười và gật đầu ra hiệu, thì khả năng đối phương chủ động tiến tới là hoàn toàn có thể.
Nhưng sau mấy lần nhìn sang đó mà cô gái kia vẫn chỉ hết ăn lại uống, trong khi ấy Ngưu Lệ Lệ ở bên thì lại đáp lại bằng vẻ mặt tươi cười, Ngụy Hoa Tịnh giật thót mình, mặc dù cảm thấy rất tiếc, nhưng hắn đành phải vội vàng quay đầu đi không dám nhìn lung tung nữa.
Một lúc sau đó, một trận ho dồn dập khiến cho cả căn phòng lớn trở nên yên ắng. Cô gái kia không hiểu là vì ăn quá nhiều hay vì lý do gì mà khuôn mặt xinh đẹp tuyệt mỹ bỗng nhiên căng ra, đỏ như gan lợn, ho không dứt tiếng, rồi cúi gập người xuống, đến khi đỡ hơn thì bỗng nhiên nói ra một câu mà khiến tất cả mọi người có mặt ở đó cũng cười rớt cả hàm: “Học cùng là ngủ cùng giường".
Đúng là quá dũng cảm đi, chủ nhân Ngưu Chấn Hưng hôm nay tốn rất nhiều công sức chọn mãi mới ra một người con rể như ý là để con gái được xuất ngoại theo kiểu đi học cùng, đó là sự thật mà tất cả những người đến dự đều biết, thế mà cô gái kia không biết từ đâu ra lại thốt lên câu nói đó, không lẽ cô ta tới là để phá đám?
Sắc mặt của cả nhà họ Ngưu đều như bị đổ thuốc màu vì câu nói đó, trông đến ngộ. Đúng lúc ấy có một người đàn ông chừng hơn ba mươi tuổi xông lên túm lấy cánh tay cô gái kia rồi ra sức giải thích điều gì đó với chủ nhiệm Ngưu.
Cô gái kia tỏ ra cũng đã ý thức được điều tồi tệ mà bản thân gây ra, nên để mặc cho mình bị lôi đi như một khúc gỗ, dù cho cánh tay trắng ngần bị túm đến nỗi đỏ bừng cả lên cũng không dám mở miệng nói một câu.
Nhìn đến đây, Ngụy Hoa Tịnh quay sang nói chuyện với Lý Thiều Trung: “Mặc dù mình đến đây là tìm gặp cậu, nhưng nếu không chào bố vợ của cậu xem ra không phải phép cho lắm, cậu giới thiệu mình với bác giúp đi".
Lý Thiều Trung vì không biết Ngụy Hoa Tịnh có bằng lòng để người khác giới thiệu khắp nơi hay không, lại cũng không thích tự tiện quyết định, lúc này thấy bạn học chủ động đưa ra đề nghị đó, nên rất vui mừng, nhận lời ngay.
“Thì ra cậu là cháu của ông Ngụy, cách đây hai mươi năm, hồi tôi vẫn còn phục vụ trong quân đội, tôi may mắn được gặp ông ấy một lần, không ngờ bây giờ cháu của ông ấy đã lớn thế này rồi, đúng là một nhân tài. Sức khỏe của thủ trưởng có tốt không?" Nghe con rể giới thiệu xong, Ngưu Chấn Hưng vội đứng dậy mời Ngụy Hoa Tịnh ngồi, khuôn mặt vuông vức phấn chấn tới mức đỏ cả lên, sau đó ông quay sang khẽ trách chàng rể: “Một vị khách quý quan trọng như vậy, sao bây giờ con mới giới thiệu?".
Thế là, cơn sóng gió của Vệ Tử được người khác phủ lấp, những người nhà họ Ngưu lại bận rộn với một việc mới, ông chú họ cũng buông tay cô ra, sán lại chỗ đó, giúp chủ nhiệm Ngưu tiếp đón khách quý.
Sau một hồi xã giao, Ngụy Hoa Tịnh nhìn lại thì thấy cô gái gây chuyện kia đã biến mất từ lúc nào, cho đến tận lúc kết thúc bữa tiệc vẫn không nhìn thấy người đâu, định hỏi người nhà họ Ngưu và người đàn ông đã kéo tay cô, nhưng lại thấy không tiện, nên đành thôi, kỳ nghỉ sắp hết rồi, nói như cách nói của Đinh Dật, đành bớt gây tội ác đi.
Về đến nhà, vốn cho rằng đã muộn thế này chắc mọi người đều đi nghỉ rồi, ai ngờ, các vị phụ huynh vẫn đang ngồi uy nghiêm trong phòng khách chờ hắn như hội đồng thẩm phán.
Ngụy Hoa Tịnh hốt hoảng, vội ngồi xuống bên cạnh bà nội tóc đã bạc trắng như cước, nắm tay bà, hỏi: “Người đẹp ơi, sao người vẫn chưa đi nghỉ, thức khuya là thêm nếp nhăn đấy".
Bà cụ Ngụy vừa làm da mặt xong, gò má vẫn còn căng, nghe đứa cháu nội nói như vậy, không nín được cười: “Cái đồ dẻo miệng, thì tại cháu đấy, sao muộn như thế này mới về? Làm cho mọi người đều phải đợi cháu ở đây".
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của bố mẹ, Ngụy Hoa Tịnh sờ sờ mũi, vội giải thích với vẻ áy náy: “Con sợ là lâu lâu mới về một lần, tới đâu cũng bị mời nên bất đắc dĩ đành tắt máy. Bố mẹ cũng biết đấy, trước đây con là cán sự lớp, quen biết nhiều, nhân duyên tốt quá cũng thật là đau đầu…".
“Thôi, thôi, không có thời gian đâu để nghe anh lôi thôi." Ngụy Đông Hành có vẻ không đủ kiên nhẫn, ông đã phải rời cuộc họp quan trọng để ở nhà lo việc cho thằng con trai, nói ra thì thật là xấu hổ. “Bố hỏi con, con thấy con gái nhà họ Ngô thế nào?", nói xong câu đó rồi ông mới cảm thấy không ổn.
Ngụy Hoa Tịnh là ai mới được chứ, làm sao hắn lại không để ý đến cử chỉ ấy, nên hắn nghiêng người, ghé sát vào chiếc ghế của mẹ, ôm vai bà, rồi nhẹ nhàng nói: “Đại mỹ nữ, con biết thời gian này con vắng nhà, khiến mọi người đều rất nhớ con, lúc nào cũng mong gặp con. Thế này đi, ngày mai con sẽ dành cả ngày để đưa bà và mẹ đi Yến Sa, được không?".
Người phụ nữ trung niên trông cao quý ngồi ngay ngắn trên sô pha, bị Ngụy Hoa Tịnh vừa ôm vừa đùa, không nén được cũng bật cười, mắng: “Hôm nay thế là không được, trừ ông nội huyết áp cao phải đi nghỉ sớm, cả nhà ở đây đợi con suốt buổi tối, con đừng có tưởng làm vậy là xong chuyện đâu!".
Thấy khó lòng mà thoát được, Ngụy Hoa Tịnh đành phải ngồi xuống dựa vào sô pha: “Thôi được, con xin nhận, mọi người muốn hỏi con về kết quả buổi xem mặt chứ gì? Nếu con nói rằng, con không thích thì cũng không sao chứ?".
“Bà nhìn điệu bộ của nó kìa!" Ngụy Đông Hành quay sang phàn nàn với vợ, “Cứ đùa đùa cợt cợt, chẳng nghiêm túc chút nào".
Nhiệm Uyển Như thở dài, nhìn chồng bằng ánh mắt an ủi xong, quay sang nói với con trai: “Vậy con thấy nó có điểm gì là không tốt? Mẹ đã nói chuyện với Ngô Tinh Tinh rồi, con bé đó rất ngoan, cũng rất hiểu biết, không hề có vẻ điệu đà kiêu kỳ của con cái nhà quyền thế. Tuy nó không xinh bằng những cô gái mà trước đây con từng hẹn hò, nhưng mặt mũi cũng thanh tú, hiền lành, nói thật là một ứng cử viên rất tốt".
“Lại còn môn đăng hộ đối, có thế lực có thể hỗ trợ nữa, đúng không? Mẹ, con biết là bố mẹ muốn tốt cho con, và chắc chắn là sẽ chọn người tốt nhất cho con rồi, nhưng con cũng đã lớn, vài năm nữa là con tròn ba mươi tuổi, cho dù có tốt hơn cũng chưa hẳn đã là người con thích."
“Vậy con đã biết là mình muốn những gì chưa?" Nhiệm Uyển Như hỏi lại.
“Ít nhất thì cũng không phải qua cái kiểu gặp mặt ghép đôi như thế này." Trước mặt người nhà, Ngụy Hoa Tịnh không có tâm trạng để chọc cười mọi người nữa.
“Cái mà con không thích chỉ là hình thức, bố mẹ cũng không ép con phải cưới bây giờ, có điều con gái nhà người ta năm nay tốt nghiệp, sắp đi Mỹ, con sang đó sớm hơn mấy năm, nể tình bằng hữu giữa hai nhà thì con cũng phải chủ động giúp đỡ cô bé một chút, đúng không? Những ngày sau đó biết đâu sẽ nảy sinh tình cảm? Đến lúc đó nếu con thực sự không thích thì bố mẹ cũng không ép con."
“Chỉ là quan tâm, giúp đỡ một chút, đơn giản như vậy sao?" Ngụy Hoa Tịnh nghiêng mắt nhìn mấy vị trưởng bối, không hiểu sao, chuyện xảy ra vào tối nay bỗng nhiên lại hiện lên trong đầu hắn, “cùng học là ngủ cùng giường!". Giọng nói dễ nghe và gấp gáp ấy lại vang bên tai hắn, khiến Ngụy Hoa Tịnh không nén được nhếch môi lên.
Bà cụ Ngụy từ nãy đến giờ ngồi nhìn mọi người, lúc này đột nhiên chen vào một câu: “Bà nghe Hân Hân nói cái gì mà là ‘yêu Phi Nhi’, con bé ấy có phải tên là Tinh Tinh không? Sao cháu lại yêu ‘Phi Nhi’, A Tịnh, cháu không được lăng nhăng như vậy!".
“Cái gì mà là Phi Nhi, bà, bà đừng có nghe con nhỏ Hân Hân nói linh tinh, cháu không hề quen với người tên là Phi Nhi." Cô em họ Ngụy Vũ Hân từ trước tới nay luôn lấy trò nói xấu hắn làm niềm vui.
“Khoan đã", Ngụy Hoa Tịnh bỗng nhiên cảm thấy có điểm gì đó bất thường, bèn quay sang nhìn bố mẹ: “Bố mẹ, hai người không nghĩ đến chuyện để cái cô Ngô Tinh Tinh gì đấy đi học cùng với con đấy chứ?!".
Nhìn thấy vẻ không tự nhiên của bố mẹ, Ngụy Hoa Tịnh thấy chán nản hẳn, hắn lắc đầu, nói: “Bố, mẹ, cả hai đều là phần tử tri thức cao cấp du học ở Liên Xô, cán bộ cao cấp của Đảng, thế hệ sau của gia đình cách mạng lão thành, không ngờ lại vẫn lạc hậu như vậy, con thật sự thấy thất vọng trước bố mẹ, con xin cáo lui đây!", nói xong làm động tác tạm biệt rồi đi lên lầu, hành động và lời nói liền mạch dứt khoát giống như nước chảy mây trôi.
Tuy nhiên, hắn đã đánh giá thấp bố mẹ mình, Ngụy Đông Hành từ từ đứng dậy, phủi phủi ống tay áo, nói với cậu con trai đang đi lên lầu: “Bố cũng cảm thấy thời gian có phần hơi gấp gáp, Ngô Khang Thái cũng không yên tâm để con gái thử thách con, có điều, nếu con đã hiểu ra nhanh như vậy thì bố mẹ cũng cần phải gánh vác trách nhiệm của mình, ngày mai chúng ta thu xếp thời gian đi dạm ngõ".
Loáng một cái, Ngụy Hoa Tịnh đã quay ngay về chỗ cũ, may mà hắn cũng quen với việc chẳng cần để ý đến hình ảnh của mình trước mặt người nhà, mặc dù trong con mắt của nhiều người bên ngoài, hắn luôn là một chàng bạch mã hoàng tử bình tĩnh quý phái.
Ngụy Hoa Tịnh nói với vẻ mặt nhăn nhó: “Bố mẹ, không thể như thế được".
Nhiệm Uyển Như gí ngón tay trỏ lên đầu con, nói: “Con ấy à", sau đó mỉm cười: “Yên tâm đi, lúc này Ngô Khang Thái thế lực đang rất mạnh, chúng ta tới đặt vấn đề chưa chắc người ta đã đồng ý đâu. Có điều, trường đại học mà con gái của ông ấy xuất ngoại theo học ở cùng thành phố với con, nên trong sinh hoạt cũng như trong học tập cần quan tâm giúp đỡ một chút. Thân con gái xa nhà thường khó tránh khỏi gặp khó khăn, bỡ ngỡ, cho dù chỉ là một người bạn bình thường với con bé thì cũng rất tốt cho tương lai của con sau này".
“Hừ, con vẫn tưởng mình là quý hóa lắm à, cứ sống theo kiểu ấy rồi xem có đứa con gái nào thèm lấy con! Đến lúc đó mà đưa một đứa con gái không ra gì về đây, mẹ sẽ chặt chân con!"
Tới lúc này, Ngụy Hoa Tịnh cuối cùng cũng hiểu, thì ra buổi gặp mặt hôm nay đối phương cũng không phải đã chấp nhận hắn, vì bố mẹ thấy mất mặt nên mới ngồi chờ ở đây để trị tội mình, và bây giờ họ quyết định bảo hắn phải chủ động xuất kích, chà, chuyện theo đuổi con gái thì người khác không thể nào làm thay được.
Cô gái có tên là Ngô Tinh Tinh bị bố mẹ kéo tới trịnh trọng giới thiệu với mọi người trong nhà, người tinh mắt vừa nhìn đã biết ngay là họ đang làm gì.
Ngụy Hoa Tịnh không thể tin nổi chuyện hoang đường đó lại xảy ra với mình, là người có hơn chục năm kinh nghiệm trên tình trường, dù thế nào cũng không thể rơi vào cảnh phải đi gặp mặt một cô gái!
Ngô Tinh Tinh là một cô gái nhỏ nhắn, xinh xắn, nhìn đã biết ngay là một bông hoa được trồng trong nhà kính. Ngụy Hoa Tịnh đã trải qua rất nhiều chuyện, từ lâu rồi hắn không dám động vào những cô gái ngoan ngoãn, trong sáng, đặc biệt là những cô gái chưa yêu bao giờ chỉ chờ người hỏi để kết hôn, huống chi bố và anh cả của Ngô Tinh Tinh là người quen của gia đình, nếu không khéo thì hậu quả khó mà lường trước. Cũng vì thế, hắn nảy ra ý định lấy lý do bạn mời để rời khỏi đó sớm.
Gặp mặt mấy người bạn hồi học đại học, có người nhắc đến chuyện Lý Thiều Trung vừa gặp mặt thành công, chưa đến một tháng đã bàn chuyện kết hôn, hôm nay cậu ta mời mọi người tới tụ tập ở nhà bố vợ. Ngụy Hoa Tịnh chợt nhớ tới chuyện bạn bè cùng học ở Mỹ không ít, nhưng những dịp gặp mặt nhau thì không nhiều. Hồi còn ở trong trường hắn từng là cán sự, quan hệ với Lý Thiều Trung tuy không gần gũi lắm, nhưng cũng là chỗ bạn bè cùng chơi bóng, uống rượu, cậu ta kết hôn, đến chúc mừng một chút cũng là lẽ đương nhiên.
Tất nhiên còn có một nguyên nhân khác, đó là hắn muốn xem xem cô gái có thể hoàn thành một quá trình từ khi quen nhau tới khi kết hôn chỉ trong một tháng là người như thế nào.
Khi nhìn thấy Ngưu Lệ Lệ, Ngụy Hoa Tịnh có phần sửng sốt, hắn vốn cho rằng, những cô gái chấp nhận kiểu hôn nhân do sắp đặt thường là người hướng nội và ngoan ngoãn, không ngờ Ngưu Lệ Lệ chẳng những không hướng nội, mà còn liên tục đưa mắt quan sát hắn, dù đang ở ngay trước mặt chồng.
Mấy tiểu xảo tỏ ra e thẹn, rồi bằng một số động tác hoặc cố lên cao giọng để thu hút sự chú ý của người khác của cô ta, Ngụy Hoa Tịnh sớm đã không còn thấy lạ, nhưng chuyện này xảy ra ở một người phụ nữ vừa mới kết hôn, đã khiến hắn không còn cảm thấy hứng thú nhìn cô ta nữa. Thế là, Ngụy Hoa Tịnh dẫn dắt nội dung câu chuyện của mấy người bạn học, nhanh chóng để Ngưu Lệ Lệ ra rìa, cho dù trong con mắt của người khác hắn chơi bời như thế nào thì cũng không có ý định phá hoại hôn nhân của người khác.
Nhưng kinh nghiệm nhiều năm trong tình trường đã giúp cho Ngụy Hoa Tịnh bất chợt chớp được điểm sáng trong cả đám đông, đó là một cô gái trốn trong góc, ăn ngấu ăn nghiến. Hắn dám đánh cược, tuy động tác và tư thế của cô lúc này rất khó coi, nhưng cô dứt khoát là cô gái xinh đẹp nhất trong buổi tối hôm nay, hơn nữa vượt hẳn mức trung bình rất rất nhiều.
Theo kinh nghiệm mà xét, cô gái ấy ăn mặc cũng khá mốt, thêm vào đó tướng mạo hơn hẳn người khác, kinh nghiệm phong phú của gần hai mươi năm cho hắn biết, cô gái ấy không thể là người vừa gặp một chút trắc trở là đòi sống đòi chết.
Thế là Ngụy Hoa Tịnh giả bộ vô tình đưa ánh mắt chú ý về phía ấy, nếu thuận lợi thì cô gái kia sẽ có phản ứng đáp trả, nếu hắn mỉm cười và gật đầu ra hiệu, thì khả năng đối phương chủ động tiến tới là hoàn toàn có thể.
Nhưng sau mấy lần nhìn sang đó mà cô gái kia vẫn chỉ hết ăn lại uống, trong khi ấy Ngưu Lệ Lệ ở bên thì lại đáp lại bằng vẻ mặt tươi cười, Ngụy Hoa Tịnh giật thót mình, mặc dù cảm thấy rất tiếc, nhưng hắn đành phải vội vàng quay đầu đi không dám nhìn lung tung nữa.
Một lúc sau đó, một trận ho dồn dập khiến cho cả căn phòng lớn trở nên yên ắng. Cô gái kia không hiểu là vì ăn quá nhiều hay vì lý do gì mà khuôn mặt xinh đẹp tuyệt mỹ bỗng nhiên căng ra, đỏ như gan lợn, ho không dứt tiếng, rồi cúi gập người xuống, đến khi đỡ hơn thì bỗng nhiên nói ra một câu mà khiến tất cả mọi người có mặt ở đó cũng cười rớt cả hàm: “Học cùng là ngủ cùng giường".
Đúng là quá dũng cảm đi, chủ nhân Ngưu Chấn Hưng hôm nay tốn rất nhiều công sức chọn mãi mới ra một người con rể như ý là để con gái được xuất ngoại theo kiểu đi học cùng, đó là sự thật mà tất cả những người đến dự đều biết, thế mà cô gái kia không biết từ đâu ra lại thốt lên câu nói đó, không lẽ cô ta tới là để phá đám?
Sắc mặt của cả nhà họ Ngưu đều như bị đổ thuốc màu vì câu nói đó, trông đến ngộ. Đúng lúc ấy có một người đàn ông chừng hơn ba mươi tuổi xông lên túm lấy cánh tay cô gái kia rồi ra sức giải thích điều gì đó với chủ nhiệm Ngưu.
Cô gái kia tỏ ra cũng đã ý thức được điều tồi tệ mà bản thân gây ra, nên để mặc cho mình bị lôi đi như một khúc gỗ, dù cho cánh tay trắng ngần bị túm đến nỗi đỏ bừng cả lên cũng không dám mở miệng nói một câu.
Nhìn đến đây, Ngụy Hoa Tịnh quay sang nói chuyện với Lý Thiều Trung: “Mặc dù mình đến đây là tìm gặp cậu, nhưng nếu không chào bố vợ của cậu xem ra không phải phép cho lắm, cậu giới thiệu mình với bác giúp đi".
Lý Thiều Trung vì không biết Ngụy Hoa Tịnh có bằng lòng để người khác giới thiệu khắp nơi hay không, lại cũng không thích tự tiện quyết định, lúc này thấy bạn học chủ động đưa ra đề nghị đó, nên rất vui mừng, nhận lời ngay.
“Thì ra cậu là cháu của ông Ngụy, cách đây hai mươi năm, hồi tôi vẫn còn phục vụ trong quân đội, tôi may mắn được gặp ông ấy một lần, không ngờ bây giờ cháu của ông ấy đã lớn thế này rồi, đúng là một nhân tài. Sức khỏe của thủ trưởng có tốt không?" Nghe con rể giới thiệu xong, Ngưu Chấn Hưng vội đứng dậy mời Ngụy Hoa Tịnh ngồi, khuôn mặt vuông vức phấn chấn tới mức đỏ cả lên, sau đó ông quay sang khẽ trách chàng rể: “Một vị khách quý quan trọng như vậy, sao bây giờ con mới giới thiệu?".
Thế là, cơn sóng gió của Vệ Tử được người khác phủ lấp, những người nhà họ Ngưu lại bận rộn với một việc mới, ông chú họ cũng buông tay cô ra, sán lại chỗ đó, giúp chủ nhiệm Ngưu tiếp đón khách quý.
Sau một hồi xã giao, Ngụy Hoa Tịnh nhìn lại thì thấy cô gái gây chuyện kia đã biến mất từ lúc nào, cho đến tận lúc kết thúc bữa tiệc vẫn không nhìn thấy người đâu, định hỏi người nhà họ Ngưu và người đàn ông đã kéo tay cô, nhưng lại thấy không tiện, nên đành thôi, kỳ nghỉ sắp hết rồi, nói như cách nói của Đinh Dật, đành bớt gây tội ác đi.
Về đến nhà, vốn cho rằng đã muộn thế này chắc mọi người đều đi nghỉ rồi, ai ngờ, các vị phụ huynh vẫn đang ngồi uy nghiêm trong phòng khách chờ hắn như hội đồng thẩm phán.
Ngụy Hoa Tịnh hốt hoảng, vội ngồi xuống bên cạnh bà nội tóc đã bạc trắng như cước, nắm tay bà, hỏi: “Người đẹp ơi, sao người vẫn chưa đi nghỉ, thức khuya là thêm nếp nhăn đấy".
Bà cụ Ngụy vừa làm da mặt xong, gò má vẫn còn căng, nghe đứa cháu nội nói như vậy, không nín được cười: “Cái đồ dẻo miệng, thì tại cháu đấy, sao muộn như thế này mới về? Làm cho mọi người đều phải đợi cháu ở đây".
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của bố mẹ, Ngụy Hoa Tịnh sờ sờ mũi, vội giải thích với vẻ áy náy: “Con sợ là lâu lâu mới về một lần, tới đâu cũng bị mời nên bất đắc dĩ đành tắt máy. Bố mẹ cũng biết đấy, trước đây con là cán sự lớp, quen biết nhiều, nhân duyên tốt quá cũng thật là đau đầu…".
“Thôi, thôi, không có thời gian đâu để nghe anh lôi thôi." Ngụy Đông Hành có vẻ không đủ kiên nhẫn, ông đã phải rời cuộc họp quan trọng để ở nhà lo việc cho thằng con trai, nói ra thì thật là xấu hổ. “Bố hỏi con, con thấy con gái nhà họ Ngô thế nào?", nói xong câu đó rồi ông mới cảm thấy không ổn.
Ngụy Hoa Tịnh là ai mới được chứ, làm sao hắn lại không để ý đến cử chỉ ấy, nên hắn nghiêng người, ghé sát vào chiếc ghế của mẹ, ôm vai bà, rồi nhẹ nhàng nói: “Đại mỹ nữ, con biết thời gian này con vắng nhà, khiến mọi người đều rất nhớ con, lúc nào cũng mong gặp con. Thế này đi, ngày mai con sẽ dành cả ngày để đưa bà và mẹ đi Yến Sa, được không?".
Người phụ nữ trung niên trông cao quý ngồi ngay ngắn trên sô pha, bị Ngụy Hoa Tịnh vừa ôm vừa đùa, không nén được cũng bật cười, mắng: “Hôm nay thế là không được, trừ ông nội huyết áp cao phải đi nghỉ sớm, cả nhà ở đây đợi con suốt buổi tối, con đừng có tưởng làm vậy là xong chuyện đâu!".
Thấy khó lòng mà thoát được, Ngụy Hoa Tịnh đành phải ngồi xuống dựa vào sô pha: “Thôi được, con xin nhận, mọi người muốn hỏi con về kết quả buổi xem mặt chứ gì? Nếu con nói rằng, con không thích thì cũng không sao chứ?".
“Bà nhìn điệu bộ của nó kìa!" Ngụy Đông Hành quay sang phàn nàn với vợ, “Cứ đùa đùa cợt cợt, chẳng nghiêm túc chút nào".
Nhiệm Uyển Như thở dài, nhìn chồng bằng ánh mắt an ủi xong, quay sang nói với con trai: “Vậy con thấy nó có điểm gì là không tốt? Mẹ đã nói chuyện với Ngô Tinh Tinh rồi, con bé đó rất ngoan, cũng rất hiểu biết, không hề có vẻ điệu đà kiêu kỳ của con cái nhà quyền thế. Tuy nó không xinh bằng những cô gái mà trước đây con từng hẹn hò, nhưng mặt mũi cũng thanh tú, hiền lành, nói thật là một ứng cử viên rất tốt".
“Lại còn môn đăng hộ đối, có thế lực có thể hỗ trợ nữa, đúng không? Mẹ, con biết là bố mẹ muốn tốt cho con, và chắc chắn là sẽ chọn người tốt nhất cho con rồi, nhưng con cũng đã lớn, vài năm nữa là con tròn ba mươi tuổi, cho dù có tốt hơn cũng chưa hẳn đã là người con thích."
“Vậy con đã biết là mình muốn những gì chưa?" Nhiệm Uyển Như hỏi lại.
“Ít nhất thì cũng không phải qua cái kiểu gặp mặt ghép đôi như thế này." Trước mặt người nhà, Ngụy Hoa Tịnh không có tâm trạng để chọc cười mọi người nữa.
“Cái mà con không thích chỉ là hình thức, bố mẹ cũng không ép con phải cưới bây giờ, có điều con gái nhà người ta năm nay tốt nghiệp, sắp đi Mỹ, con sang đó sớm hơn mấy năm, nể tình bằng hữu giữa hai nhà thì con cũng phải chủ động giúp đỡ cô bé một chút, đúng không? Những ngày sau đó biết đâu sẽ nảy sinh tình cảm? Đến lúc đó nếu con thực sự không thích thì bố mẹ cũng không ép con."
“Chỉ là quan tâm, giúp đỡ một chút, đơn giản như vậy sao?" Ngụy Hoa Tịnh nghiêng mắt nhìn mấy vị trưởng bối, không hiểu sao, chuyện xảy ra vào tối nay bỗng nhiên lại hiện lên trong đầu hắn, “cùng học là ngủ cùng giường!". Giọng nói dễ nghe và gấp gáp ấy lại vang bên tai hắn, khiến Ngụy Hoa Tịnh không nén được nhếch môi lên.
Bà cụ Ngụy từ nãy đến giờ ngồi nhìn mọi người, lúc này đột nhiên chen vào một câu: “Bà nghe Hân Hân nói cái gì mà là ‘yêu Phi Nhi’, con bé ấy có phải tên là Tinh Tinh không? Sao cháu lại yêu ‘Phi Nhi’, A Tịnh, cháu không được lăng nhăng như vậy!".
“Cái gì mà là Phi Nhi, bà, bà đừng có nghe con nhỏ Hân Hân nói linh tinh, cháu không hề quen với người tên là Phi Nhi." Cô em họ Ngụy Vũ Hân từ trước tới nay luôn lấy trò nói xấu hắn làm niềm vui.
“Khoan đã", Ngụy Hoa Tịnh bỗng nhiên cảm thấy có điểm gì đó bất thường, bèn quay sang nhìn bố mẹ: “Bố mẹ, hai người không nghĩ đến chuyện để cái cô Ngô Tinh Tinh gì đấy đi học cùng với con đấy chứ?!".
Nhìn thấy vẻ không tự nhiên của bố mẹ, Ngụy Hoa Tịnh thấy chán nản hẳn, hắn lắc đầu, nói: “Bố, mẹ, cả hai đều là phần tử tri thức cao cấp du học ở Liên Xô, cán bộ cao cấp của Đảng, thế hệ sau của gia đình cách mạng lão thành, không ngờ lại vẫn lạc hậu như vậy, con thật sự thấy thất vọng trước bố mẹ, con xin cáo lui đây!", nói xong làm động tác tạm biệt rồi đi lên lầu, hành động và lời nói liền mạch dứt khoát giống như nước chảy mây trôi.
Tuy nhiên, hắn đã đánh giá thấp bố mẹ mình, Ngụy Đông Hành từ từ đứng dậy, phủi phủi ống tay áo, nói với cậu con trai đang đi lên lầu: “Bố cũng cảm thấy thời gian có phần hơi gấp gáp, Ngô Khang Thái cũng không yên tâm để con gái thử thách con, có điều, nếu con đã hiểu ra nhanh như vậy thì bố mẹ cũng cần phải gánh vác trách nhiệm của mình, ngày mai chúng ta thu xếp thời gian đi dạm ngõ".
Loáng một cái, Ngụy Hoa Tịnh đã quay ngay về chỗ cũ, may mà hắn cũng quen với việc chẳng cần để ý đến hình ảnh của mình trước mặt người nhà, mặc dù trong con mắt của nhiều người bên ngoài, hắn luôn là một chàng bạch mã hoàng tử bình tĩnh quý phái.
Ngụy Hoa Tịnh nói với vẻ mặt nhăn nhó: “Bố mẹ, không thể như thế được".
Nhiệm Uyển Như gí ngón tay trỏ lên đầu con, nói: “Con ấy à", sau đó mỉm cười: “Yên tâm đi, lúc này Ngô Khang Thái thế lực đang rất mạnh, chúng ta tới đặt vấn đề chưa chắc người ta đã đồng ý đâu. Có điều, trường đại học mà con gái của ông ấy xuất ngoại theo học ở cùng thành phố với con, nên trong sinh hoạt cũng như trong học tập cần quan tâm giúp đỡ một chút. Thân con gái xa nhà thường khó tránh khỏi gặp khó khăn, bỡ ngỡ, cho dù chỉ là một người bạn bình thường với con bé thì cũng rất tốt cho tương lai của con sau này".
“Hừ, con vẫn tưởng mình là quý hóa lắm à, cứ sống theo kiểu ấy rồi xem có đứa con gái nào thèm lấy con! Đến lúc đó mà đưa một đứa con gái không ra gì về đây, mẹ sẽ chặt chân con!"
Tới lúc này, Ngụy Hoa Tịnh cuối cùng cũng hiểu, thì ra buổi gặp mặt hôm nay đối phương cũng không phải đã chấp nhận hắn, vì bố mẹ thấy mất mặt nên mới ngồi chờ ở đây để trị tội mình, và bây giờ họ quyết định bảo hắn phải chủ động xuất kích, chà, chuyện theo đuổi con gái thì người khác không thể nào làm thay được.
Tác giả :
Cúc Tử