Người Đàn Ông Xa Lạ
Chương 33
“Một vùng mây trắng, bay đi tìm nhau
Chẳng còn thấy đâu, mắt hoa hoen sầu
Vì mình xa nhau, nên em chưa biết xuân về đấy thôi
Ngày xuân vẫn trôi, rừng còn ngây dại, mơ bóng hình ai ?
Chiều xưa ngồi bên em, anh nghe như đà xót xa mòn tay mềm
Một giây hồn lênh đênh, môi em thơm ngát đón đưa hương say tình
Em biết không em ? Anh như áng mây tìm nơi đổ bến
Dầu bến xa bờ, mà hồn vẫn trôi, mây hoài vẫn trôi... “
Giọng Hào Nam đầm ấm chậm rãi, cùng với những âm thanh ngân vang êm đềm chấm dứt bài nhạc . Anh nhìn Chiêu Hà, chờ nghe câu trả lời.
Chiêu Hà nhìn anh với ánh mắt ngưỡng mộ và chân thành khen:
- Hào Nam ! Anh hát hay quá ! Kèm theo tiếng đàn điêu luyện của anh, tôi nghĩ ngoài việc phụ tá cho công ty của cha tôi, anh có thể kiêm luôn cái nghề ca sĩ nữa rồi đấy . Tại sao anh nhiều nghề quá vậy ?
Hào Nam mỉm cười, nụ cười khiêm tốn và rất hiền hoà:
- Không biết là do cái bản tính xấu hay là quá tham lam của tôi mà cái gì cũng muốn học, hay là tại vì cô nên khiến tôi trở nên như vậy ?
- Anh khéo nịnh đầm quá.
- Không phải đâu, tôi nói thật đấy . Mấy ngày trước khi cô về đây, tôi như người mất hồn . Nhưng bây giờ, đột nhiên tôi cảm thấy yêu đời hẳn lên, nên tài năng phát sinh từ đấy ,
Chiêu Hà bật cười lớn:
- Hào Nam ! Nói chuyện với anh, tôi cảm thấy thích thật đấy.
Hào Nam mỉm cười:
- Bây giờ thì thấy cô khác hẳn lúc quay trở về nhà . Không ưu tư, không còn lang thang môt. mình ngoài mưa . Nụ cười của cô bây giờ cũng rất tươi rất đẹp . Thú thật, mấy hôm trước, thấy cô ngồi trên mõm đá cao cheo leo, tôi cứ nơm nớp lo sợ.
Chiêu Hà cười khúc khích:
- Anh sợ tôi tự tử à ?
- Biết đâu được . Hành động liều lĩnh trong lúc con người ta quẩn trí.
- Quẩn trí ? Anh nghĩ rằng tôi quẩn trí ư ?
- Lúc trước kìa . Quả thật lúc ấy, tôi không thể tin được môt. người phụ nữ như cô mà không có hạnh phúc . Nhưng rõ ràng trên nét mặt cô có chứa đựng nhiều lo âu phiền muộn . Tôi bây giờ thì tôi đã hiểu lý do cô phiền muộn rồi.
Chiêu Hà khoát tay:
- Thôi, anh đừng nhắc đến chuyện cũ nữa . Tôi không muốn nghe đâu.
Hào Nam mỉm cười.
Chiêu Hà hỏi:
- Anh cười gì thế ?
- Hạnh phúc quá nên cười.
- Tại sao hạnh phúc ? Cha tôi chưa bằng lòng cho anh lấy tôi mà ?
Đôi mắt sâu thẳm của anh nhìn nàng không chớp:
- Mấy ngày được bầu bạn với người con gái xinh đẹp và dễ thương như cô, như thế chẳng hạnh phúc là gì ?
Chiêu Hà lúng túng, nhưng nàng vẫn giữ vẻ tự nhiên:
- Anh đúng là một thanh niên bạo mồm đấy.
- Không bạo chút nào cả ? Bộ cô không thích những người thẳng thắn à ? Này nhé, cô có đôi mắt rất đen và cái miệng rất có duyên . Cô khiến cho bất kỳ người nào trông thấy cô cũng thích nhìn và thích gần gũi với cô.
Bỗng Chiêu Hà chỉ tay về phía trước và reo lên:
- Ô kìa ! Anh có nhìn thấy những cành hoa sao đang bị gió thổi bay không ?Trông đẹp quá ! Tôi không biết khi những con gió ngưng thổi thì các cánh hoa sao sẽ như thế nào nữa ?
Hào Nam Tham gia nhanh chóng vào sự lãng mạn nhất thời của Chiêu Hà:
- Thì nó rơi xuống đất chứ còn sao nữa ?
Nhưng rõ ràng câu nói của Chiêu Hà luôn luôn chứa đầy dụng ý . Nàng chớp lấy thời cô và bắt bẻ anh:
- Phải . Và những lời khen của anh cũng như những cơn gió thổi tôi lên như thế.
Hào Nam vội vã đặt cây đàn xuống thảm cỏ . Anh chạy nhanh về phía trước và khéo léo đưa tay ra đón những cánh hoa sao trước khi chúng kịp chạm xuống.
Anh hớn hở chạy đến chỗ Chiêu Hà đang ngồi, và đặt những hoa sao vào tay cô . Anh chỉ cười, nhưng không nói gì cả . Nhưng Chiêu Hà cảm nhận được ánh mắt chân thành và nồng ấm của anh.
- Tôi sẽ không bao giờ để cho nó rơi xuống đất.
Chiêu Hà chẳng trả lời . Nàng né tránh ánh mắt của nah và dựa người vào một thân cây, mắt ngước nhìn lên bầu trời xanh với những ánh mây trắng bồng bềnh . Gần mắt nàng hơn cả là những tán cây đang lao động trong gió . Những tia nắng vàng sắp tắt cũng thât. đẹp . Một buổi chiều thật dễ thương.
Hào Nam thì khác . Anh thì mãi mê ngắm Chiêu Hà, trong lúc nàng không nhìn anh.
Khuôn mặt nàng bao giờ cũng giống như những trang sách khó hiểu . Chiêu Hà không giống như những cô gái khác, kể cả tình cảm của nàng . Bất chợt buồn, rồi cũng bất chợt vui... phức tạp vô cùng . Và khi thật ! Bao giờ nàng cũng khiến anh bận tâm chú ý.
Nhìn khuôn mặt của nàng trong lúc này, anh biết nàng đang nghĩ về người đàn ông xa la kia . Anh biết xóa bỏ được hình ảnh của gã đàn ông đó ra khỏi tâm khảm của Chiêu Hà không phải là một việc dễ dàng . Nhưng anh yêu nàng, đồng ý để nàng lấy anh thì cái việc ấy chỉ còn là vấn đề thời gian.
Chiêu Hà hôm nay mặc chiếc áo sơ mi màu trắng . Chiếc áo mà lúc nào cũng không cài đủ nút dưới cùng . Vạt áo cũng không bao giờ thả xuôi . Nó được thắt thành gút ngang bụng . Chiếc váy ngắn để lộ đôi chân thon dài duỗi thẳng trên nền cỏ . Nàng ngồi đây thanh thản, lặng lẽ và cô độc . Đột nhiên, lòng anh cảm thấy dâng lên một niềm nao nức khó tả.
Anh đặt nhẹ tay lên vai nàng:
- Chiêu Hà ! Cũng không còn sớm nữa đâu, chúng ta về thôi.
Nàng nhìn anh, khẽ nói:
- Hào Nam ! Anh có thể hát cho tôi nghe một bài nữa không ?
Hào Nam nâng đàn lên, bắt đầu dạo nhạc . Những âm thanh ngân nga trầm bổng của tiếng đàn, hòa quyện theo giọng ca đầm ấm dịu dàng của anh khiên hai tâm hồn cùng lâng lâng bay bổng.
“Trời mưa giăng lối, áo em lệ rơi
Nhạt nhòa nét môi, đá sao quên lời
Vì mình xa nhau, nên em chưa biết xuân về đấy thôi
Giọt sương vẫn rơi
Tình mình vẫn hoài
Mơ bóng hình ai... “
Những âm thanh cuối cùng vừa dứt, cũng là lúc Hào Nam sững sờ nhìn thấy hai giọt lệ trong veo từ từ lăn xuống khóe mắt Chiêu Hà . Gió lùa mái tóc nàng, hất ngược về phía sau để anh dễ dàng nhìn thấy đôi mày thanh tú hằn lên nổi đau khổ . Hình ảnh nàng khiến lòng anh dâng lên nổi nôn nao, thương cảm lạ lùng . và trong giây phút xúc động đó, Hào Nam như quên đi thân phận của hai người . Bằng một cử chỉ rất nhẹ nhàng, anh dùng khăn tay lau khô những giọt lệ còn đọng trên đôi mắt nàng . Giọng anh cũng nồng nàn và ấm áp lạ lùng:
- Chiêu Hà ! Tôi không muốn thấy em buồn . Tôi không muốn thấy một giọt lệ đau khổ nào trong đôi mắt em cả.
Trong lúc Chiêu Hà còn đang ngỡ ngàng lúng túng, thì Hào Nam đã dịu dàng cầm lấy tay bé nhỏ của nàng . Anh áp lên ngực mình hết sức thương yêu, âu yếm:
- Chiêu Hà ! Tôi muốn em biết, em không đơn độc . Bởi vì bên em lúc nào cũng có tôi . Tôi hứa sẽ đem hạnh phúc đến cho em . Chiêu Hà ! Hãy tin những lời thành thật này của tôi . Tôi cần có em . Tôi sẽ chứng tỏ cho em thấy, tôi sẽ chẳng thua gì “người đàn ông xa lạ" mà em ngày nhớ đêm mong.
Chiêu Hà ngừng khóc . Nàng đứng dậy, nghẹn ngào nói:
- Chúng ta về thôi, Hào Nam à . Tôi mệt lắm . Tôi muốn được nằm nghỉ một lát.
- Sáng mai, tôi sẽ đến thưa chuyện với ba má em.
Chiêu Hà nói một cách vô hồn:
- Anh làm đại việc này đi . Càng nhanh càng tốt
Rồi nàng bước thật nhanh để che giấu hai dòng nước mắt nghẹn ngào
- “Vọng Quân ! Giờ này anh ở đâu ?"
Chẳng còn thấy đâu, mắt hoa hoen sầu
Vì mình xa nhau, nên em chưa biết xuân về đấy thôi
Ngày xuân vẫn trôi, rừng còn ngây dại, mơ bóng hình ai ?
Chiều xưa ngồi bên em, anh nghe như đà xót xa mòn tay mềm
Một giây hồn lênh đênh, môi em thơm ngát đón đưa hương say tình
Em biết không em ? Anh như áng mây tìm nơi đổ bến
Dầu bến xa bờ, mà hồn vẫn trôi, mây hoài vẫn trôi... “
Giọng Hào Nam đầm ấm chậm rãi, cùng với những âm thanh ngân vang êm đềm chấm dứt bài nhạc . Anh nhìn Chiêu Hà, chờ nghe câu trả lời.
Chiêu Hà nhìn anh với ánh mắt ngưỡng mộ và chân thành khen:
- Hào Nam ! Anh hát hay quá ! Kèm theo tiếng đàn điêu luyện của anh, tôi nghĩ ngoài việc phụ tá cho công ty của cha tôi, anh có thể kiêm luôn cái nghề ca sĩ nữa rồi đấy . Tại sao anh nhiều nghề quá vậy ?
Hào Nam mỉm cười, nụ cười khiêm tốn và rất hiền hoà:
- Không biết là do cái bản tính xấu hay là quá tham lam của tôi mà cái gì cũng muốn học, hay là tại vì cô nên khiến tôi trở nên như vậy ?
- Anh khéo nịnh đầm quá.
- Không phải đâu, tôi nói thật đấy . Mấy ngày trước khi cô về đây, tôi như người mất hồn . Nhưng bây giờ, đột nhiên tôi cảm thấy yêu đời hẳn lên, nên tài năng phát sinh từ đấy ,
Chiêu Hà bật cười lớn:
- Hào Nam ! Nói chuyện với anh, tôi cảm thấy thích thật đấy.
Hào Nam mỉm cười:
- Bây giờ thì thấy cô khác hẳn lúc quay trở về nhà . Không ưu tư, không còn lang thang môt. mình ngoài mưa . Nụ cười của cô bây giờ cũng rất tươi rất đẹp . Thú thật, mấy hôm trước, thấy cô ngồi trên mõm đá cao cheo leo, tôi cứ nơm nớp lo sợ.
Chiêu Hà cười khúc khích:
- Anh sợ tôi tự tử à ?
- Biết đâu được . Hành động liều lĩnh trong lúc con người ta quẩn trí.
- Quẩn trí ? Anh nghĩ rằng tôi quẩn trí ư ?
- Lúc trước kìa . Quả thật lúc ấy, tôi không thể tin được môt. người phụ nữ như cô mà không có hạnh phúc . Nhưng rõ ràng trên nét mặt cô có chứa đựng nhiều lo âu phiền muộn . Tôi bây giờ thì tôi đã hiểu lý do cô phiền muộn rồi.
Chiêu Hà khoát tay:
- Thôi, anh đừng nhắc đến chuyện cũ nữa . Tôi không muốn nghe đâu.
Hào Nam mỉm cười.
Chiêu Hà hỏi:
- Anh cười gì thế ?
- Hạnh phúc quá nên cười.
- Tại sao hạnh phúc ? Cha tôi chưa bằng lòng cho anh lấy tôi mà ?
Đôi mắt sâu thẳm của anh nhìn nàng không chớp:
- Mấy ngày được bầu bạn với người con gái xinh đẹp và dễ thương như cô, như thế chẳng hạnh phúc là gì ?
Chiêu Hà lúng túng, nhưng nàng vẫn giữ vẻ tự nhiên:
- Anh đúng là một thanh niên bạo mồm đấy.
- Không bạo chút nào cả ? Bộ cô không thích những người thẳng thắn à ? Này nhé, cô có đôi mắt rất đen và cái miệng rất có duyên . Cô khiến cho bất kỳ người nào trông thấy cô cũng thích nhìn và thích gần gũi với cô.
Bỗng Chiêu Hà chỉ tay về phía trước và reo lên:
- Ô kìa ! Anh có nhìn thấy những cành hoa sao đang bị gió thổi bay không ?Trông đẹp quá ! Tôi không biết khi những con gió ngưng thổi thì các cánh hoa sao sẽ như thế nào nữa ?
Hào Nam Tham gia nhanh chóng vào sự lãng mạn nhất thời của Chiêu Hà:
- Thì nó rơi xuống đất chứ còn sao nữa ?
Nhưng rõ ràng câu nói của Chiêu Hà luôn luôn chứa đầy dụng ý . Nàng chớp lấy thời cô và bắt bẻ anh:
- Phải . Và những lời khen của anh cũng như những cơn gió thổi tôi lên như thế.
Hào Nam vội vã đặt cây đàn xuống thảm cỏ . Anh chạy nhanh về phía trước và khéo léo đưa tay ra đón những cánh hoa sao trước khi chúng kịp chạm xuống.
Anh hớn hở chạy đến chỗ Chiêu Hà đang ngồi, và đặt những hoa sao vào tay cô . Anh chỉ cười, nhưng không nói gì cả . Nhưng Chiêu Hà cảm nhận được ánh mắt chân thành và nồng ấm của anh.
- Tôi sẽ không bao giờ để cho nó rơi xuống đất.
Chiêu Hà chẳng trả lời . Nàng né tránh ánh mắt của nah và dựa người vào một thân cây, mắt ngước nhìn lên bầu trời xanh với những ánh mây trắng bồng bềnh . Gần mắt nàng hơn cả là những tán cây đang lao động trong gió . Những tia nắng vàng sắp tắt cũng thât. đẹp . Một buổi chiều thật dễ thương.
Hào Nam thì khác . Anh thì mãi mê ngắm Chiêu Hà, trong lúc nàng không nhìn anh.
Khuôn mặt nàng bao giờ cũng giống như những trang sách khó hiểu . Chiêu Hà không giống như những cô gái khác, kể cả tình cảm của nàng . Bất chợt buồn, rồi cũng bất chợt vui... phức tạp vô cùng . Và khi thật ! Bao giờ nàng cũng khiến anh bận tâm chú ý.
Nhìn khuôn mặt của nàng trong lúc này, anh biết nàng đang nghĩ về người đàn ông xa la kia . Anh biết xóa bỏ được hình ảnh của gã đàn ông đó ra khỏi tâm khảm của Chiêu Hà không phải là một việc dễ dàng . Nhưng anh yêu nàng, đồng ý để nàng lấy anh thì cái việc ấy chỉ còn là vấn đề thời gian.
Chiêu Hà hôm nay mặc chiếc áo sơ mi màu trắng . Chiếc áo mà lúc nào cũng không cài đủ nút dưới cùng . Vạt áo cũng không bao giờ thả xuôi . Nó được thắt thành gút ngang bụng . Chiếc váy ngắn để lộ đôi chân thon dài duỗi thẳng trên nền cỏ . Nàng ngồi đây thanh thản, lặng lẽ và cô độc . Đột nhiên, lòng anh cảm thấy dâng lên một niềm nao nức khó tả.
Anh đặt nhẹ tay lên vai nàng:
- Chiêu Hà ! Cũng không còn sớm nữa đâu, chúng ta về thôi.
Nàng nhìn anh, khẽ nói:
- Hào Nam ! Anh có thể hát cho tôi nghe một bài nữa không ?
Hào Nam nâng đàn lên, bắt đầu dạo nhạc . Những âm thanh ngân nga trầm bổng của tiếng đàn, hòa quyện theo giọng ca đầm ấm dịu dàng của anh khiên hai tâm hồn cùng lâng lâng bay bổng.
“Trời mưa giăng lối, áo em lệ rơi
Nhạt nhòa nét môi, đá sao quên lời
Vì mình xa nhau, nên em chưa biết xuân về đấy thôi
Giọt sương vẫn rơi
Tình mình vẫn hoài
Mơ bóng hình ai... “
Những âm thanh cuối cùng vừa dứt, cũng là lúc Hào Nam sững sờ nhìn thấy hai giọt lệ trong veo từ từ lăn xuống khóe mắt Chiêu Hà . Gió lùa mái tóc nàng, hất ngược về phía sau để anh dễ dàng nhìn thấy đôi mày thanh tú hằn lên nổi đau khổ . Hình ảnh nàng khiến lòng anh dâng lên nổi nôn nao, thương cảm lạ lùng . và trong giây phút xúc động đó, Hào Nam như quên đi thân phận của hai người . Bằng một cử chỉ rất nhẹ nhàng, anh dùng khăn tay lau khô những giọt lệ còn đọng trên đôi mắt nàng . Giọng anh cũng nồng nàn và ấm áp lạ lùng:
- Chiêu Hà ! Tôi không muốn thấy em buồn . Tôi không muốn thấy một giọt lệ đau khổ nào trong đôi mắt em cả.
Trong lúc Chiêu Hà còn đang ngỡ ngàng lúng túng, thì Hào Nam đã dịu dàng cầm lấy tay bé nhỏ của nàng . Anh áp lên ngực mình hết sức thương yêu, âu yếm:
- Chiêu Hà ! Tôi muốn em biết, em không đơn độc . Bởi vì bên em lúc nào cũng có tôi . Tôi hứa sẽ đem hạnh phúc đến cho em . Chiêu Hà ! Hãy tin những lời thành thật này của tôi . Tôi cần có em . Tôi sẽ chứng tỏ cho em thấy, tôi sẽ chẳng thua gì “người đàn ông xa lạ" mà em ngày nhớ đêm mong.
Chiêu Hà ngừng khóc . Nàng đứng dậy, nghẹn ngào nói:
- Chúng ta về thôi, Hào Nam à . Tôi mệt lắm . Tôi muốn được nằm nghỉ một lát.
- Sáng mai, tôi sẽ đến thưa chuyện với ba má em.
Chiêu Hà nói một cách vô hồn:
- Anh làm đại việc này đi . Càng nhanh càng tốt
Rồi nàng bước thật nhanh để che giấu hai dòng nước mắt nghẹn ngào
- “Vọng Quân ! Giờ này anh ở đâu ?"
Tác giả :
Dạ Miên