Người Con Gái Có "Độc"
Chương 55: Bức tranh thứ năm mươi lăm
Tiểu Như nói cho cô biết, khi cô ấy trở về nhìn thấy xe Hạ Tầm Giản dưới tầng.
Đây đã là ngày thứ ba, lúc đầu người phát hiện chính là Tiểu Như, tuy rằng không thấy rõ người sau cửa kính xe, nhưng cô nhận ra cỗ xe R8 đen hung hăng càn quấy. Cửa kính xe vẫn luôn khép kín, xe dừng ở ngay đường xe chạy dưới tầng trước nhà, mỗi lần dừng lại là cả ngày.
Nhà Tiểu Như ở tầng bốn, cũng không cao, cho nên đứng ở trước cửa sổ có thể nhìn rõ ràng xe dưới tán cây ngô đồng, nhưng nhìn không tới người trong xe.
Ngẫu nhiên cửa kính xe hạ xuống, sẽ thấy bàn tay người đàn ông đang cầm thuốc lá.
Lúc mới nhìn thấy khói vấn vít thì An Nhan Nhiên cảm thấy bất ngờ. Trong trí nhớ, Hạ Tầm Giản cũng không hút thuốc, hoặc là nói cô cho tới bây giờ chưa thấy anh hút thuốc.
Đương nhiên lúc này cô cũng không biết, anh từng hút thuốc rất nhiều năm, sau lại bỏ, hiện tại lại một lần nữa cầm lấy mà thôi.
Cai thuốc là bởi vì không thích ngón tay cầm bút bị nhiễm mùi khói thuốc, hơn nữa khi đó đã đến giai đoạn anh vẽ hoàn toàn không cần lo lắng tiền đồ nữa, cho nên không cần dựa vào thuốc lá để giải sầu một vài cảm xúc.
Khi mới phát hiện ra xe của anh thì An Nhan Nhiên cũng đã lo lắng việc trước sẽ tái diễn, nhưng anh lại chỉ chờ đợi trong xe, căn bản không có ý đi lên. Như là thầm canh giữ ở nơi đó, không quấy rầy, cũng không miễn cưỡng.
Cô không hiểu vì sao anh lại như vậy, nhưng mỗi lần thấy chiếc xe dưới lầu kia, lòng của cô sẽ lại nặng trĩu nhéo đau. Cô dường như hiểu được, anh vì cô, mới có sự thay đổi này.
" Hạ đại sư nhà cậu thật làm cho tớ không ngờ được, tớ cho là anh ta nhiều nhất đợi dưới tầng một giờ, hoặc là tức giận vội vàng đi lên, hoặc là lạnh lùng biến mất!"
Tiểu Như ngày đó trở về chứng kiến hai cánh cửa bị đánh sập, đến giỡ vẫn còn làm cô sợ hãi, "Thật không nghĩ đến anh ta lại có thể kiên nhẫn như vậy, đã ba ngày rồi!" Tiểu Như thả tấm rèm xuống, quay đầu lại nhìn bạn tốt đang ngẩn người trên ghế sa lon, "Cậu định làm như thế nào, cứ giằng co với anh ta như vậy?"
"Hôm nay tớ gọi điện thoại cho Bùi Ý." Câu trả lời của An Nhan Nhiên không liên quan, thấy Tiểu Như nhíu mày kinh ngạc nhìn mình, liền nói tiếp, "Tớ hỏi anh ta địa chỉ nơi bọn họ ở lúc nhỏ."
"Cho nên ý của cậu là..."
"Trốn tránh không thể giải quyết vấn đề, tớ quyết định đối mặt." Cô buông gối ôm trước ngực, chậm rãi đứng lên, "Bùi Ý đã từng nói với tớ, trước đây anh ta một lần có quan hệ không được tốt với Hạ Tầm Giản. Sự kiện tớ nghe xong là thôi, không để ý lắm.
Anh ta cũng đã cảnh cáo tớ về cá tính của Hạ Tầm Giản, tớ vì quan hệ giữa anh ta và Hạ Tầm Giản, nên cũng không để tâm. Như tớ từ trước vẫn cho rằng, Hạ Tầm Giản này tuy rằng lãnh khốc chán đời, nhưng không đến mức giống như anh ta nói.
Nhưng sự việc Yula lần này nói cho tớ biết, có lẽ tớ thật sự xem nhẹ vấn đề này. Có nhân mới có quả, tớ không tin anh ấy trời sinh đã là cá tính này, tớ muốn đi tìm nguyên nhân."
"Cậu … không sợ anh ta?"
Nghe vậy, An Nhan Nhiên không ngại cười nhẹ, "Cậu vốn đã nhìn ra."
"Nói cái gì, tớ còn không biết cậu? Đã là bạn bè nhiều năm như vậy, là cậu không muốn nói tớ cũng không hỏi thôi."
"Đối với người mình thích sinh ý sợ hãi, có phải là một việc thực buồn cười?"
Tiểu Như tiến lên, hai tay dùng sức đặt ở bả vai cô, vỗ vỗ lên xuống, "Sao buồn cười! Muốn trách thì trách cậu thích một đám tư tưởng biến thái như vậy! Được, nếu quyết định thì đừng dài dòng, thu dọn đồ đạc muốn đi đâu thành phố nào tớ đưa cậu đi!"
"Không, tớ tính tự mình đi. Cậu giúp tớ một tay là tốt rồi."
ЖЖЖЖЖЖЖ
Đây là một thành phố nhỏ, nằm ở vùng sông nước Giang Nam, cư dân không nhiều lắm, ít hơi thở thương mại, nhiều phố cổ ngõ tắt nhỏ. An Nhan Nhiên đợi ở thành phố này đã hơn một tuần, địa chỉ Bùi Ý cung cấp từ mấy năm trước đã cải tạo xây lại, hiện giờ trở thành một công viên.
Tư liệu ở bệnh viện khi sinh ra vẫn còn, nhưng chỉ dựa vào thời gian sinh cũng không hiểu được những chuyện khác.
Theo lời Bùi Ý, năm cha mẹ bọn họ ly hôn, anh ta mới bốn tuổi, chưa nhớ được gì, rất nhiều chuyện mười mấy năm sau mới biết được.
Bùi Tiêu Cơ sau khi ly hôn không bao lâu thì mang theo Bùi Ý lấy chồng ở nước Pháp xa xôi, lúc ấy Hạ Tầm Giản mới chỉ có hai tuổi, bởi vì Hạ ba bận công việc, anh bị đưa tới nhà trẻ gần đó.
Cô theo địa chỉ tìm được vườn trẻ, tuy còn tồn tại, nhưng giờ, hiệu trưởng cùng thầy cô giáo đều không phải những người năm đó. Người duy nhất ở vườn trẻ hơn ba mươi năm chỉ có ông lão gác cổng, những chuyện đã xảy ra lâu như vậy cơ bản đã không nhớ rõ.
Tuy rằng kết quả này ở trong dự liệu, nhưng cô vẫn không khỏi thất vọng.
Trước khi đi, cô nói ông lão gác cổng giữ lại số điện thoại của mình, hi vọng nếu ông nhớ tớ cái gì thì gọi điện thoại cho mình.
Mấy ngày kế tiếp, cô đi đến trường tiểu học của Hạ Tầm Giản, kết quả điểu tra cũng không khác lắm so với ở vườn trẻ, bởi vì thời gian đã lâu không ai nhớ rõ người tên Hạ Tầm Giản này. Khi không còn đường xoay xở, cô đột nhiên nhận được điện thoại của ông lão gác cổng của vườn trẻ.
Ông nói hôm trước trên đường gặp vị thầy giáo đã dạy ở vườn trẻ ba mươi năm, ông ngẫu nhiên nhắc tới tên Hạ Tầm Giản, đối phương lại vẫn còn ấn tượng.
An Nhan Nhiên mừng rỡ, lập tức gọi điện tới dãy số ông lão đã lưu lại từ đối phương.
Một ngày sau, cô hẹn đối phương ở một quán trà kiểu Trung Quốc cổ ven bờ sông.
Bà họ Phương, tầm năm sáu mươi tuổi, quần áo sạch sẽ, xem ánh mắt là người hiền lành cũng rất ôn nhu. Bà nói cho An Nhan Nhiên, ba mươi năm, Hạ Tầm Giản là đứa trẻ trong lớp bà.
Sở dĩ bà có ấn tượng sâu sắc, hoàn toàn là vì tuổi của đứa bé.
Lúc ấy bà mới vừa tốt nghiệp, bị phân đến lớp bé nhất, lớp đều là những đứa trẻ ba bốn, chỉ riêng Hạ Tầm Giản vừa mới đầy hai tuổi.
Nhà trẻ mỗi ngày bốn giờ rưỡi tan học, cho dù có người giám hộ bận rộn, muộn đến năm sáu giờ cũng tới đón, chỉ riêng cậu bé, mỗi ngày ở lại đến bảy tám giờ.
Khi đó bà còn trẻ, tràn đầy nhiệt tình, mỗi ngày sẽ ở lại cùng cậu bé. Trong trí nhớ, cậu bé là một đứa trẻ cực kỳ xinh đẹp cũng cực kỳ im lặng, cho dù ăn cơm chơi đùa đều một mình một người.
Bà nhìn hồ sơ của cậu bé, muốn quan tâm hơn, nhưng năng lực tự gánh vác của cậu bé lại cố chấp ngoài dự kiến của bà.
Đứa trẻ hai tuổi, sẽ dùng đũa, sẽ tự mình cởi mặc quần áo, bị bạn khác lấy gỗ xếp cũng không khóc, càng không tiến lên cãi nhau. Với lương tâm nói, đối với một đứa trẻ nhu thuận như vậy dường như làm lòng người đau đớn, bà thật sự vô cùng thích.
Bởi vì thích, bà luôn tìm cách nói chuyện với cậu bé, nhưng phần lớn thời gian cậu bé chỉ ngồi rũ mắt xuống, hoặc là lấy mấy khối người khác không cần mang về cậu xếp.
Bà không biết bố của Hạ Tầm Giản làm việc gì, đối phương còn trẻ, nhưng thoạt nhìn cũng không muốn giao lưu với thầy cô giáo, mỗi lần đến đón con, đều là dẫn đi ngay.
Làm bà ấn tượng sâu nhất chính là bóng lưng hai cha con kia khi rời đi, màn bụi đêm đen, đèn đường mờ nhạt, trên còn đường nhỏ thỉnh thoảng truyền đến chuyện cười sung sướng, đồ ăn mùi bay ra, tất cả hài hoà sung sướng như thế, chỉ riêng kia bóng dáng một to một nhỏ kia, mang theo xa cách và lãnh mạc nồng đậm.
Theo quần áo của Hạ ba có thể đoán nhà họ cũng không phải khá giả lắm, bà cho tới giờ cũng chưa thấy mẹ của Hạ Tầm Giản. Sau bà mới nghe nói, cha mẹ cậu bé đã ly hôn nửa năm trước. Hai đứa con, một theo mẹ, một theo cha.
Hạ Tầm Giản ở nhà trẻ kia ba năm, bà vẫn luôn quan tâm, bà vốn tưởng rằng toàn bộ sự tình đều chỉ như ánh mắt mình nhìn như vậy, dù sao cũng là một gia đình vì ly dị mà thiếu đi sự quan tâm yêu thương, nhưng sau bà mới biết không phải.
"Lần đầu tiên phát hiện vết thương trên người Hạ Tầm Giản là khi cậu bé đã lên lớp chồi, đứa bé nhỏ như vậy, trên mặt lại vết nhỏ khối to, hồng hồng tím tím, ngay cả tôi là người lớn nhìn còn cảm thấy đau, thế nhưng cậu bé lại như hoàn toàn không - cảm giác, ăn cơm ngủ bình thường an tĩnh như cũ.
Ngày đó cha của cậu bé tới đón tôi nhìn ông ta nói việc bị thương trên mặt, đối phương lại có thái độ lạnh nhạt, chỉ nói việc này không liên quan đến tôi. Ngày hôm sau, có một dì trong trường đến nói cho tôi biết, đây cũng không phải là lần đầu tiên Hạ Tầm Giản bị thương, nhưng vết thương trước đây đều ở trên người, hơn nữa không rõ ràng, tôi không phát hiện thôi."
ЖЖЖЖЖЖЖ
Tháng tư mưa phùn mùa xuân vẫn rơi, chiếc thuyền có ô nhỏ bên ngoài cửa sổ chậm rãi trôi qua, lặng yên không một tiếng động, chỉ còn lại sóng gợn nhỏ.
An Nhan Nhiên nhìn đầu lông mày đối phương lộ ra thương tiếc, ngón tay cầm chén trà dần dần xiết chặt.
Buổi chiều này, cô đã trôi trong hồi ức của đối phương.
Có lẽ bởi vì thích, cũng có lẽ bởi vì đây là công việc đầu tiên của bà, từ đó về sau, cô giáo Phương càng quan tâm chăm sóc Hạ Tầm Giản hơn so với những đứa trẻ khác.
bà bắt đầu lưu ý vết thương trên người cậu bé, hoặc thanh hoặc tím, có khi nhỏ như đồng xu, có khi một mảng lớn, đều giấu ở dưới quần áo. Bà rất nhiều lần thử nói chuyện với Hạ Tầm Giản, hy vọng có thể từ miệng đứa bé này hỏi ra cái gì, nhưng từ đầu đến cuối đều là im lặng.
Bà phát hiện, trong lúc bà nhắc tới vết thương và cha của cậu bé thì trong ánh mắt kia không lộ ra vẻ sợ hãi, mà là một loại gần như bình tĩnh hờ hững. Đó không giống ánh mắt của một đứa trẻ, ít nhất không phải đứa trẻ như cậu bé nên có.
Cậu bé chậm rãi từ giữa ban thăng lên Đại Ban, sau lại vào lớp tiền tiểu học, tuổi như trước ít hơn các bạn cùng lớp một hai tuổi. Trường kia bà có biết một vài thầy cô giáo, thỉnh thoảng có thời gian cũng sẽ đi đến, hỏi thăm tình hình gần đây của Hạ Tầm Giản.
Lấy được câu trả lời, đơn giản là trầm mặc, quái gở, thông minh một vài từ linh tinh.
Học sinh bậc tiểu học nhiều, thầy cô giáo bận rộn hơn, đương nhiên không chăm sóc Hạ Tầm Giản không được như ở vườn trẻ nhưng cơ bản cũng không còn thấy cậu bé có vấn đề gì lớn.
Cho đến sau kỳ nghỉ đông năm lớp năm kia, trong lúc bà chạm mặt thầy cô giáo mình quen hỏi thăm Hạ Tầm Giản thì đối phương nói học kỳ mới cũng không thấy cậu bé nộp học phí cũng như đến trình diện. Sau nhân viên nhà trường thử liên lạc đến nhà của cậu bé một thời gian dài, nhưng không có kết quả.
Năm ấy, bà vì trong lòng nhớ cậu bé kia, lấy địa chỉ từ thầy giáo dạy tiểu học, lần đầu tiên tìm đến nhà cậu bé. Đó là một nhà cũ nằm trong một khu rách nát, trên cửa có một khóa sắt gỉ khóa lại, thoạt nhìn cũng không có người ở. Người hàng xóng trông hộ nói cho bà biết, người nhà này một tháng trước đã không ở đây.
Người này là bà lão nhà trong ngõ nhỏ, nhắc tới Hạ Tầm Giản thì lắc đầu thở dài, nói thẳng cậu bé của Hạ gia thật đáng thương.
Đây đã là ngày thứ ba, lúc đầu người phát hiện chính là Tiểu Như, tuy rằng không thấy rõ người sau cửa kính xe, nhưng cô nhận ra cỗ xe R8 đen hung hăng càn quấy. Cửa kính xe vẫn luôn khép kín, xe dừng ở ngay đường xe chạy dưới tầng trước nhà, mỗi lần dừng lại là cả ngày.
Nhà Tiểu Như ở tầng bốn, cũng không cao, cho nên đứng ở trước cửa sổ có thể nhìn rõ ràng xe dưới tán cây ngô đồng, nhưng nhìn không tới người trong xe.
Ngẫu nhiên cửa kính xe hạ xuống, sẽ thấy bàn tay người đàn ông đang cầm thuốc lá.
Lúc mới nhìn thấy khói vấn vít thì An Nhan Nhiên cảm thấy bất ngờ. Trong trí nhớ, Hạ Tầm Giản cũng không hút thuốc, hoặc là nói cô cho tới bây giờ chưa thấy anh hút thuốc.
Đương nhiên lúc này cô cũng không biết, anh từng hút thuốc rất nhiều năm, sau lại bỏ, hiện tại lại một lần nữa cầm lấy mà thôi.
Cai thuốc là bởi vì không thích ngón tay cầm bút bị nhiễm mùi khói thuốc, hơn nữa khi đó đã đến giai đoạn anh vẽ hoàn toàn không cần lo lắng tiền đồ nữa, cho nên không cần dựa vào thuốc lá để giải sầu một vài cảm xúc.
Khi mới phát hiện ra xe của anh thì An Nhan Nhiên cũng đã lo lắng việc trước sẽ tái diễn, nhưng anh lại chỉ chờ đợi trong xe, căn bản không có ý đi lên. Như là thầm canh giữ ở nơi đó, không quấy rầy, cũng không miễn cưỡng.
Cô không hiểu vì sao anh lại như vậy, nhưng mỗi lần thấy chiếc xe dưới lầu kia, lòng của cô sẽ lại nặng trĩu nhéo đau. Cô dường như hiểu được, anh vì cô, mới có sự thay đổi này.
" Hạ đại sư nhà cậu thật làm cho tớ không ngờ được, tớ cho là anh ta nhiều nhất đợi dưới tầng một giờ, hoặc là tức giận vội vàng đi lên, hoặc là lạnh lùng biến mất!"
Tiểu Như ngày đó trở về chứng kiến hai cánh cửa bị đánh sập, đến giỡ vẫn còn làm cô sợ hãi, "Thật không nghĩ đến anh ta lại có thể kiên nhẫn như vậy, đã ba ngày rồi!" Tiểu Như thả tấm rèm xuống, quay đầu lại nhìn bạn tốt đang ngẩn người trên ghế sa lon, "Cậu định làm như thế nào, cứ giằng co với anh ta như vậy?"
"Hôm nay tớ gọi điện thoại cho Bùi Ý." Câu trả lời của An Nhan Nhiên không liên quan, thấy Tiểu Như nhíu mày kinh ngạc nhìn mình, liền nói tiếp, "Tớ hỏi anh ta địa chỉ nơi bọn họ ở lúc nhỏ."
"Cho nên ý của cậu là..."
"Trốn tránh không thể giải quyết vấn đề, tớ quyết định đối mặt." Cô buông gối ôm trước ngực, chậm rãi đứng lên, "Bùi Ý đã từng nói với tớ, trước đây anh ta một lần có quan hệ không được tốt với Hạ Tầm Giản. Sự kiện tớ nghe xong là thôi, không để ý lắm.
Anh ta cũng đã cảnh cáo tớ về cá tính của Hạ Tầm Giản, tớ vì quan hệ giữa anh ta và Hạ Tầm Giản, nên cũng không để tâm. Như tớ từ trước vẫn cho rằng, Hạ Tầm Giản này tuy rằng lãnh khốc chán đời, nhưng không đến mức giống như anh ta nói.
Nhưng sự việc Yula lần này nói cho tớ biết, có lẽ tớ thật sự xem nhẹ vấn đề này. Có nhân mới có quả, tớ không tin anh ấy trời sinh đã là cá tính này, tớ muốn đi tìm nguyên nhân."
"Cậu … không sợ anh ta?"
Nghe vậy, An Nhan Nhiên không ngại cười nhẹ, "Cậu vốn đã nhìn ra."
"Nói cái gì, tớ còn không biết cậu? Đã là bạn bè nhiều năm như vậy, là cậu không muốn nói tớ cũng không hỏi thôi."
"Đối với người mình thích sinh ý sợ hãi, có phải là một việc thực buồn cười?"
Tiểu Như tiến lên, hai tay dùng sức đặt ở bả vai cô, vỗ vỗ lên xuống, "Sao buồn cười! Muốn trách thì trách cậu thích một đám tư tưởng biến thái như vậy! Được, nếu quyết định thì đừng dài dòng, thu dọn đồ đạc muốn đi đâu thành phố nào tớ đưa cậu đi!"
"Không, tớ tính tự mình đi. Cậu giúp tớ một tay là tốt rồi."
ЖЖЖЖЖЖЖ
Đây là một thành phố nhỏ, nằm ở vùng sông nước Giang Nam, cư dân không nhiều lắm, ít hơi thở thương mại, nhiều phố cổ ngõ tắt nhỏ. An Nhan Nhiên đợi ở thành phố này đã hơn một tuần, địa chỉ Bùi Ý cung cấp từ mấy năm trước đã cải tạo xây lại, hiện giờ trở thành một công viên.
Tư liệu ở bệnh viện khi sinh ra vẫn còn, nhưng chỉ dựa vào thời gian sinh cũng không hiểu được những chuyện khác.
Theo lời Bùi Ý, năm cha mẹ bọn họ ly hôn, anh ta mới bốn tuổi, chưa nhớ được gì, rất nhiều chuyện mười mấy năm sau mới biết được.
Bùi Tiêu Cơ sau khi ly hôn không bao lâu thì mang theo Bùi Ý lấy chồng ở nước Pháp xa xôi, lúc ấy Hạ Tầm Giản mới chỉ có hai tuổi, bởi vì Hạ ba bận công việc, anh bị đưa tới nhà trẻ gần đó.
Cô theo địa chỉ tìm được vườn trẻ, tuy còn tồn tại, nhưng giờ, hiệu trưởng cùng thầy cô giáo đều không phải những người năm đó. Người duy nhất ở vườn trẻ hơn ba mươi năm chỉ có ông lão gác cổng, những chuyện đã xảy ra lâu như vậy cơ bản đã không nhớ rõ.
Tuy rằng kết quả này ở trong dự liệu, nhưng cô vẫn không khỏi thất vọng.
Trước khi đi, cô nói ông lão gác cổng giữ lại số điện thoại của mình, hi vọng nếu ông nhớ tớ cái gì thì gọi điện thoại cho mình.
Mấy ngày kế tiếp, cô đi đến trường tiểu học của Hạ Tầm Giản, kết quả điểu tra cũng không khác lắm so với ở vườn trẻ, bởi vì thời gian đã lâu không ai nhớ rõ người tên Hạ Tầm Giản này. Khi không còn đường xoay xở, cô đột nhiên nhận được điện thoại của ông lão gác cổng của vườn trẻ.
Ông nói hôm trước trên đường gặp vị thầy giáo đã dạy ở vườn trẻ ba mươi năm, ông ngẫu nhiên nhắc tới tên Hạ Tầm Giản, đối phương lại vẫn còn ấn tượng.
An Nhan Nhiên mừng rỡ, lập tức gọi điện tới dãy số ông lão đã lưu lại từ đối phương.
Một ngày sau, cô hẹn đối phương ở một quán trà kiểu Trung Quốc cổ ven bờ sông.
Bà họ Phương, tầm năm sáu mươi tuổi, quần áo sạch sẽ, xem ánh mắt là người hiền lành cũng rất ôn nhu. Bà nói cho An Nhan Nhiên, ba mươi năm, Hạ Tầm Giản là đứa trẻ trong lớp bà.
Sở dĩ bà có ấn tượng sâu sắc, hoàn toàn là vì tuổi của đứa bé.
Lúc ấy bà mới vừa tốt nghiệp, bị phân đến lớp bé nhất, lớp đều là những đứa trẻ ba bốn, chỉ riêng Hạ Tầm Giản vừa mới đầy hai tuổi.
Nhà trẻ mỗi ngày bốn giờ rưỡi tan học, cho dù có người giám hộ bận rộn, muộn đến năm sáu giờ cũng tới đón, chỉ riêng cậu bé, mỗi ngày ở lại đến bảy tám giờ.
Khi đó bà còn trẻ, tràn đầy nhiệt tình, mỗi ngày sẽ ở lại cùng cậu bé. Trong trí nhớ, cậu bé là một đứa trẻ cực kỳ xinh đẹp cũng cực kỳ im lặng, cho dù ăn cơm chơi đùa đều một mình một người.
Bà nhìn hồ sơ của cậu bé, muốn quan tâm hơn, nhưng năng lực tự gánh vác của cậu bé lại cố chấp ngoài dự kiến của bà.
Đứa trẻ hai tuổi, sẽ dùng đũa, sẽ tự mình cởi mặc quần áo, bị bạn khác lấy gỗ xếp cũng không khóc, càng không tiến lên cãi nhau. Với lương tâm nói, đối với một đứa trẻ nhu thuận như vậy dường như làm lòng người đau đớn, bà thật sự vô cùng thích.
Bởi vì thích, bà luôn tìm cách nói chuyện với cậu bé, nhưng phần lớn thời gian cậu bé chỉ ngồi rũ mắt xuống, hoặc là lấy mấy khối người khác không cần mang về cậu xếp.
Bà không biết bố của Hạ Tầm Giản làm việc gì, đối phương còn trẻ, nhưng thoạt nhìn cũng không muốn giao lưu với thầy cô giáo, mỗi lần đến đón con, đều là dẫn đi ngay.
Làm bà ấn tượng sâu nhất chính là bóng lưng hai cha con kia khi rời đi, màn bụi đêm đen, đèn đường mờ nhạt, trên còn đường nhỏ thỉnh thoảng truyền đến chuyện cười sung sướng, đồ ăn mùi bay ra, tất cả hài hoà sung sướng như thế, chỉ riêng kia bóng dáng một to một nhỏ kia, mang theo xa cách và lãnh mạc nồng đậm.
Theo quần áo của Hạ ba có thể đoán nhà họ cũng không phải khá giả lắm, bà cho tới giờ cũng chưa thấy mẹ của Hạ Tầm Giản. Sau bà mới nghe nói, cha mẹ cậu bé đã ly hôn nửa năm trước. Hai đứa con, một theo mẹ, một theo cha.
Hạ Tầm Giản ở nhà trẻ kia ba năm, bà vẫn luôn quan tâm, bà vốn tưởng rằng toàn bộ sự tình đều chỉ như ánh mắt mình nhìn như vậy, dù sao cũng là một gia đình vì ly dị mà thiếu đi sự quan tâm yêu thương, nhưng sau bà mới biết không phải.
"Lần đầu tiên phát hiện vết thương trên người Hạ Tầm Giản là khi cậu bé đã lên lớp chồi, đứa bé nhỏ như vậy, trên mặt lại vết nhỏ khối to, hồng hồng tím tím, ngay cả tôi là người lớn nhìn còn cảm thấy đau, thế nhưng cậu bé lại như hoàn toàn không - cảm giác, ăn cơm ngủ bình thường an tĩnh như cũ.
Ngày đó cha của cậu bé tới đón tôi nhìn ông ta nói việc bị thương trên mặt, đối phương lại có thái độ lạnh nhạt, chỉ nói việc này không liên quan đến tôi. Ngày hôm sau, có một dì trong trường đến nói cho tôi biết, đây cũng không phải là lần đầu tiên Hạ Tầm Giản bị thương, nhưng vết thương trước đây đều ở trên người, hơn nữa không rõ ràng, tôi không phát hiện thôi."
ЖЖЖЖЖЖЖ
Tháng tư mưa phùn mùa xuân vẫn rơi, chiếc thuyền có ô nhỏ bên ngoài cửa sổ chậm rãi trôi qua, lặng yên không một tiếng động, chỉ còn lại sóng gợn nhỏ.
An Nhan Nhiên nhìn đầu lông mày đối phương lộ ra thương tiếc, ngón tay cầm chén trà dần dần xiết chặt.
Buổi chiều này, cô đã trôi trong hồi ức của đối phương.
Có lẽ bởi vì thích, cũng có lẽ bởi vì đây là công việc đầu tiên của bà, từ đó về sau, cô giáo Phương càng quan tâm chăm sóc Hạ Tầm Giản hơn so với những đứa trẻ khác.
bà bắt đầu lưu ý vết thương trên người cậu bé, hoặc thanh hoặc tím, có khi nhỏ như đồng xu, có khi một mảng lớn, đều giấu ở dưới quần áo. Bà rất nhiều lần thử nói chuyện với Hạ Tầm Giản, hy vọng có thể từ miệng đứa bé này hỏi ra cái gì, nhưng từ đầu đến cuối đều là im lặng.
Bà phát hiện, trong lúc bà nhắc tới vết thương và cha của cậu bé thì trong ánh mắt kia không lộ ra vẻ sợ hãi, mà là một loại gần như bình tĩnh hờ hững. Đó không giống ánh mắt của một đứa trẻ, ít nhất không phải đứa trẻ như cậu bé nên có.
Cậu bé chậm rãi từ giữa ban thăng lên Đại Ban, sau lại vào lớp tiền tiểu học, tuổi như trước ít hơn các bạn cùng lớp một hai tuổi. Trường kia bà có biết một vài thầy cô giáo, thỉnh thoảng có thời gian cũng sẽ đi đến, hỏi thăm tình hình gần đây của Hạ Tầm Giản.
Lấy được câu trả lời, đơn giản là trầm mặc, quái gở, thông minh một vài từ linh tinh.
Học sinh bậc tiểu học nhiều, thầy cô giáo bận rộn hơn, đương nhiên không chăm sóc Hạ Tầm Giản không được như ở vườn trẻ nhưng cơ bản cũng không còn thấy cậu bé có vấn đề gì lớn.
Cho đến sau kỳ nghỉ đông năm lớp năm kia, trong lúc bà chạm mặt thầy cô giáo mình quen hỏi thăm Hạ Tầm Giản thì đối phương nói học kỳ mới cũng không thấy cậu bé nộp học phí cũng như đến trình diện. Sau nhân viên nhà trường thử liên lạc đến nhà của cậu bé một thời gian dài, nhưng không có kết quả.
Năm ấy, bà vì trong lòng nhớ cậu bé kia, lấy địa chỉ từ thầy giáo dạy tiểu học, lần đầu tiên tìm đến nhà cậu bé. Đó là một nhà cũ nằm trong một khu rách nát, trên cửa có một khóa sắt gỉ khóa lại, thoạt nhìn cũng không có người ở. Người hàng xóng trông hộ nói cho bà biết, người nhà này một tháng trước đã không ở đây.
Người này là bà lão nhà trong ngõ nhỏ, nhắc tới Hạ Tầm Giản thì lắc đầu thở dài, nói thẳng cậu bé của Hạ gia thật đáng thương.
Tác giả :
Nam Lăng