Người Chồng Yêu
Chương 171
Có thể là quá mệt mỏi, vừa cảm giác thế Úc Linh ngủ một mạch mãi tới tận trưa mới tỉnh lại.
Lúc tỉnh lại, phát hiện ra dao gọt hoa quả và con yêu chạy trốn tối qua đã về, cũng bò lên giường cô, đang ôm cô ngủ say.
Vừa tỉnh lại, ý thức cô vẫn còn hỗn độn, híp mặt nhìn anh một lúc, mới chợt nhớ tới trước khi ngủ tối qua chuyện con yêu này, tuy ngủ cảm giác đã hết giận, vẫn ức đến mức không chịu nổi.
Tiếp đó cô liền đưa tay ra bóp mặt anh. Coi như là yêu đi, da thịt trên mặt cũng rất mềm.
Hề Từ mở mắt ra, trong mắt cũng không còn buồn ngủ nữa, mà là một mảng tỉnh táo, cứ như vừa rồi chưa từng ngủ vậy.
Anh nằm nghiêng nhìn cô, đôi mắt màu tím lúng liếng cười, vô cùng ngoan ngoãn mặc cô ở đó cấu véo.
Cái loại không oán không hối hận bình thường thuận theo ấy, trái lại khiến con người đang bắt nạt yêu kia thấy chán, liền đưa tay đẩy anh ra một cái, nói không có cảm xúc gì, “Đi ra, không muốn nhìn thấy anh nữa"
Yêu nam trợn to đôi mắt tím nhìn, vừa khiếp sợ nhìn cô, vừa phảng phất như chưa từng quen cô vậy.
Úc Linh nhân cơ hội ngồi dậy, chắc do ngủ quá lâu, cả người như nhũn ra, không chịu nổi dụi dụi mắt, định vượt qua yêu nam chắn ở bên ngoài giường, thì đã bị vị yêu lấy lại tinh tinh tóm eo kéo về, ôm chặt vào trong lòng anh.
“Buông ra!" Úc Linh đạp chân anh, giãy dụa không cho anh ôm
Yêu nam nằm lỳ trên giường, hai tay ôm chặt eo cô, kêu lên, “Không buông! Em nói xem tại sao lại không muốn nhìn thấy anh?"
“Buông ra!" Úc Linh ôm bụng.
“Không buông, em nói trước đi" Anh dán chặt người cô, một mặt vừa oan ức, hai tay cứ ôm chặt lấy eo cô, cả người hận đến mức không thể dán chặt chẽ cùng cô.
Mặt úc Linh như tái đi, “Buông ra, em muốn đi vệ sinh, đợi lát nữa lại nói"
Nghe nói thế, cuối cùng anh bất đăc dĩ buông cô ra.
úc Linh vừa được tự do, lập tức vọt thẳng vào nhà vệ sinh, cuối cùng cũng được giải phóng thân thể thoải mái.
Suýt nữa thì bị yêu nam kia nghẹn chết.
Cô chậm rãi ở trong nhà vệ sinh rửa mặt, yêu nam bên ngoài gõ cửa, “Úc Linh, em xong chưa?"
“Chưa" Úc Linh cứ chậm rãi rửa mặt, hai tay dính đầy bọt biển, nghe tiếng cửa mở, nói tiếp, “Anh dám tự ý đi vào, mai em sẽ trở về thành phố B ngay"
Cứ giống y như sáng qua mà phá cửa xông vào, yêu nam không làm gì khác hơn là từ bỏ ý nghĩ này.
Lúc trước anh trăm phương ngàn kế muốn ngăn cô tới đây, chỉ sợ cô nhìn thấy bộ dạng tà ác buồn nôn hiện giờ của mình, sẽ khắc sâu thêm khủng bố trong cô, biết đâu Đại tiểu thư dưới cơn kích động sẽ ly hôn. Hiện giờ thì trái lại không muốn cô rời đi, chỉ lo cô trong cơn giận thực sự mang theo hành lý trở về thành phố B.
Anh đứng trước cửa, nhìn cửa chằm chằm, hỏi lại, “Úc Linh, giờ đã chiều rồi, em chắc rất đói, có muốn ăn chút gì không?"
“Ngủ no rồi" Trong cửa truyền ra âm thành vô cùng nhạt nhòa.
Yêu nam không biết xấu hổ nghẹn lời, nói lả giả, “Sao có thể ngủ no được chứ? Ngủ cũng tiêu hao mà"
“Không đâu, em chỉ cần ngủ no rồi, sẽ không đói nữa" Tiếp tục phát ra âm thanh nhẹ nhàng.
Yêu nam chẳng biết nói gì nữa.
Bởi vì anh không nghĩ tới yêu sâu độc trong thân thể cô, vật này với nhân loại mà nói, tuy rằng xấu nhiều, nhưng chỉ cần có nó, cô cũng thật sự ngủ no rồi, ngủ hay không đều chẳng liên quan, mà ngược lại cũng sẽ không đói.
Tuy cô không đói, nhưng Hề Từ vẫn cho rằng làm người một ngày ba món ăn đúng giờ, như vậy thân thể mới khỏe mạnh.
Vì thế anh lại nói tiếp, “Hôm nay em muốn ăn gì? Vừa nãy bọn Bạch ưng đưa nguyên liệu nấu ăn mới đến, anh đi xem một lát, không bằng lát nữa làm món nướng, canh chứng, thịt bò chua cay xào cùng đậu cô ve nhé"
Bên trong không có tiếng âm thanh nào nữa.
Yêu nam rất hài lòng rời đi. Úc Linh rửa mặt đi ra, thay quần áo khác rồi mở cửa phòng ra ngoài.
Đứng trên hành lang uốn khúc, đầu tiên cô nhìn về phía sân nhìn lại, dưới ánh mặt trời hoa trong vường vẫn nở rực rỡ xán lạn, hoa tươi nở rộ, cách đó không xa là đám thú nhỏ đang nhàn nhã chơi đùa bên hồ, hồ nước xanh lam, gió nhẹ thổi tới gợn sóng lăn tăn dập dờn, xa xa là núi non xanh ngát, cả cảnh yên bình thản nhiên.
Thế giới yên tĩnh an hòa đến nỗi khiến người ta cảm khái một tiếng, lại như sau khi trải qua kiến nạn mà yên tĩnh, đặc biệt khiến người ta quý trọng.
Úc Linh liếc mắt nhìn, không kìm được cong môi lên, chậm rãi đi về nhà bếp.
TRong bếp bay ra một mùi thơm lừng, tiếng âm thanh xoong nồi vang lên lanh canh, cô đi tới trước cửa phòng bếp, thì thấy vị yêu đang đứng trước bếp tóc thắt bím thả trước ngực, thành thạo nấu ăn, động tác gọn gàng tao nhã, như đang có một chuyện vui mắt vui tai vậy.
Trong nồi đang chưng là cơm tẻ, canh ngao, cả phòng ngập tràn mùi thơm.
Dưới ánh nắng sáng ngời, bóng yêu hiện lên trong bếp hiện đại hoàn toàn không hợp, khiến cô có cảm giác ấm áp khó nói nên lời.
Từng để cho cô sợ sệt không dám nhìn thẳng mặt yêu, hiện giờ lại có thể khiến cho cô có cảm giác ấm áp và hạnh phúc.
Vì thế mới nói, con người thật sự là động vật có tình cảm phức tạp. Trong lòng cô thầm thở dài, trên mặt vẫn bình tĩnh như cũ.
Yêu tướng đứng trước bàn nấu ăn, quay đầu nhìn cô, vẻ mặt dịu dàng gần như nhu mị, “Đợi thêm mười phút nữa là được, em cứ đợi một lát nữa nhé" Nói xong, anh bưng một đĩa hoa quả đã gọt sẵn đưa cô.
Úc Linh nhận lấy, vừa đứng ở cửa vừa ăn vừa nhìn anh bận rộn.
Mùi thơm thức ăn càng ngày càng mê người xông vào mũi, nhân loại vốn cảm thấy mình ngủ no rồi hiện giờ lại có dục vọng muốn ăn, không kìm được nóng lòng đợi đến giờ ăn cơm.
Sau khi nấu nướng xong, Úc Linh bưng món ăn đến phòng ăn, quyết định ăn no rồi sẽ tâm sự cùng vị yêu kia.
Chỉ là sau khi ăn uống no nê, cô lại không để ý tới vị yêu tối qua chạy trốn, lười biếng nằm cuộn ở sofa, lấy điện thoại di động quét mạng và blog, đã ngẫm nghĩ cách lười biếng vượt qua buổi chiều.
Đương nhiên loại ý nghĩ ấy của cô cũng nhanh chóng tiêu tan.
Vị yêu nam nào đó như động vật không xương cứ xán lại gần, phảng phất như muốn da thịt khát khao va chạm, muốn dính chặt với cô.
“Đi ra!" Cô đẩy anh.
Dĩ nhiên là đẩy không ra, sức con người và yêu vốn không ngang nhau. Úc Linh quay đầu nhìn anh, nhìn gần, phát hiện ra làn da của anh trắng hơn hôm qua, loại trong suốt đó, cứ phảng phất như dùng tay bấm một cái thì sẽ đâm thủng da dẻ yếu đuối kia vậy, chảy ra máu đỏ.
“Anh thực sự không sao chứ?" Cô không nhịn được hỏi.
“Đương nhiên" Anh nói khoác không biết ngượng đáp.
“Chuyện Tối qua anh té xỉu…"
“Thể lực tiêu hao quá nhiều" Anh nói hời hợt.
Úc Linh nhìn anh một lúc, mất hứng hỏi, ‘Tối qua anh chạy đi đâu?"
Hề Từ nghẹn lại, biết thịt tới chặn rồi, mặt đầy vô tội nói, “Cũng chẳng đi đâu cả, ở trong sơn cốc mà"
Mặc Úc Linh không có cảm xúc nhìn anh, anh nhìn về phía cô dịu dàng, lông mày khóe mắt phảng phất như cố dịu dàng yêu tà vô hạn, mãi cho đến khi cô nói với anh, “Đi cầm thanh đao tới cho em" thì nụ cười trên mặt trở nên cứng ngắc lại.
“Cần đao làm gì? Úc Linh đừng nghịch nữa" Anh dùng sức ôm chặt cô vào lòng, không thèm nhìn cô chống cự, dùng giọng trầm thấp nói, “Máu em rất quý, đừng tùy tiện chảy máu"
“Em không tùy tiện mà, chẳng phải dùng để chữa thương cho anh sao?"
“Đứng nói ngốc nghếch nữa, không phải như em nghĩ đơn giản vậy đâu" Anh thở dài, “Yêu sâu độc có sức hấp dẫn không tầm thường với yêu, anh không cách nào bảo đảm, đến lúc nào đó mất lý trí mà hút cạn máu của em"
Anh bị thương thật nặng, nhưng không nặng đến mức sa đọa thành yêu vật. Có thể cho dù vậy, anh cũng không thể bảo đảm lúc nào đó, có thể mất đi lý trí không nữa, mà hút cạn máu cô, dù sao yêu sâu độc có sức hấp dẫn quá lớn với yêu. Coi như không hút cạn máu cô, cũng khiến cô mất lượng máu lớn, thương tổn với thân thể không cần nói cũng biết.
Cũng bởi thế, lúc trước anh mới kiên quyết từ chối yêu cầu của Kim Hầu.
Nghe nói thế, cuối cùng Úc Linh cũng đã rõ vì sao anh lại từ chối máu của cô rồi, không kìm được nói, “Không nghiêm trọng như vậy chứ/"
Anh nhìn cô nở nụ cười, ý tứ không cần nói cũng biết. Anh cũng không muốn đánh cược, tình nguyện dùng cách như thế để dưỡng thương từ từ.
Úc Linh cau mày, mãi cho đến khi cả người được anh ép lên, trọng lượng anh nặng đè cô đến khó chịu, không thể mặt lạnh đẩy anh ra, sau đó yêu nam ngược lại chẳng biết xấu hổ nói hùng hồn, “Hay là em dựa vào anh đi?"
Úc Linh cười ha ha một tiếng, đứng dậy đổi vị trí, nói tiếp, “Được thôi, chuyện này dừng ở đây, chúng ta nói chuyện khác đi"
Hề Từ dựa theo vị trí cô đổi, kiên quyết không rời dựa khỏi cô, hôn nhẹ lên mặt cô, lại dính dính lên động mạch cổ của cô, không kìm được loại ngọt ngào mê hoặc tàn nhẫn ấy, liếm khóe môi bảo, ‘Chỉ cần không cho anh uống máu em, chuyện khác tùy em hỏi"
Úc Linh suy nghĩ chút, nói chuyện Kim Hầu trước, đem chuyện tối qua nửa đêm tỉnh lại Kim Hầu tiến vào nói.
HỀ Từ vẫn miễn cưỡng như cũ dựa vào người cô, hơi rũ mắt xuống, yêu văn tím trên mặt khiến cho anh ngồi yên tĩnh, xem ra vẫn có loại tâm ý yêu dã của yêu, ở cùng một người đầy nam tính và đồ vật, trên người anh lại có vẻ tự nhiên đến thế, cứ như đây là thứ cùng anh sinh ra đã có vậy. Hóa ra đây là loại đặc thù của yêu.
“Hóa ra nửa đêm em đã tỉnh rồi, xem ra em vẫn chưa tính là chìm đắm" Anh cười khẽ, môi đỏ như máu cong lên, phảng phất thanh âm đều là loại khí tức ngọt ngào mờ ám.
Mặc Úc Linh không khống chế nổi nhiệt độ, cô biết hiện giờ mặt mình nhất định rất nóng, vì bên cạnh cái vị yêu này có vẻ rất cao hứng, bên môi cứ dán sát trên mặt cô nóng rực.
Úc Linh không muốn cùng anh thảo luận thứ này, hỏi, ‘Kim Hầu có ý gì? Hắn nói người thuộc tộc thông linh…. là ông ngoại em sao?" Nói đến chỗ này, giọng cô hơi nghẹn lại.
“Hẳn thế" Hề Từ không hề phủ nhận, vẻ mặt trở nên xa xưa, “Anh từng nghe nói qua về bộ tộc thông linh, có điều đó là chuyện trăm năm trước, nghe nói bộ tộc này đã bị diệt vào trăm năm trước, trước đây anh cũng không quá quan tâm đến họ là bởi không biết hóa ra ông ngoại em lại là hậu nhân của tộc thông linh"
“Tộc thông linh là làm gì?" Cô tiếp tục hỏi.
“Thông linh, linh vì là thiên địa quỷ thần, người bộ tộc này có một thiên phú thần thông, có thể câu thông với thiên địa quỷ thần, âm dương dọc ngang, xem như là một loại nhân vật cực kỳ nghịch thiên đi" Hề Từ nói chậm rãi, “Chuyện cả thiên sư cũng đều không làm được, người tộc thông linh lại có thể dễ dàng làm được, vì thế bọn họ đã xúc phạm vào một loại pháp tắc nào đó của thiên địa, trời không cho sống thọ, huyết thống sẽ đứt"
Trời không cho sống thọ, huyết thống sẽ đứt!
Mấy chữ này khiến Úc Linh lạnh cả người.
“Mẹ em… Mặc kệ làm cách nào cũng trốn không khỏi kiếp chết, cũng là bởi như thế sao?" Úc Linh không kìm được hỏi.
“Nguyên lý thì là vậy"
“Hóa ra là như thế ha…"
Cô biết rõ rồi, hóa ra ông ngoại từng cùng npos ước định với bà ngoại đã để lộ ra quá nhiều bí mật, còn mẹ cô thì tránh không khỏi kiếp chết, đều là chắc chắn, đến cả cô, chắc cũng không sống được lâu.
Cùng lúc ý tứ tối ôm hôm qua cũng đã rõ ràng, hóa ra cô có hình ảnh thọ ngắn (tuổi thọ ngắn, sống không được lâu), không biết lúc nào đó cũng chết rồi.
“Úc Linh" Hề Từ ôm chặt cô vào lòng, cúi đầu hôn chặt đôi môi mím của cô, “Em sẽ không chết sớm đâu"
Đúng cô sẽ không chết sớm, anh sẽ nghĩ cách để kéo dài mạng sống của cô, cùng cô chia sẻ sinh mệnh, cô sẽ không chết.
Úc Linh ngước mắt nhìn anh, theo bản năng cười cợt, nụ cười chẳng cao hứng mấy.
Cô sắp xếp lại suy nghĩ, hỏi anh, “Ông ngoại em bị người ta luyện thành Quỷ Vương cũng là bởi ông là người tộc thông linh sao ạ?"
“Anh không biết" Hề Từ lắc đầu, trước đây anh cũng không biết Úc Thiên CẠnh là người tộc Thông linh, dù sao trăm năm trước, đã nghe nói người tộc thông linh đã tuyệt diệt, không quan tâm cũng là chuyện bình thường.
Cũng là do lần trải qua chuyện này mới biết, trước tiên cứ mặc kệ Ô Thượng biết được những tin này về họ từ đâu, có điều sau khi biết được thân phận của Úc Thiên Cạnh, đúng là để cho anh thấy rõ sự nghi hoặc.
Không trách được mà kẻ thủ mộ Tu La lúc biết Úc Thiên CẠnh còn mở mộ Tu La ra dễ dàng, mở cửa miễn phí cho họ. Nghĩ tới, với Úc Thiên CẠnh còn có thân phận là hậu nhân tộc Thông lionh, có thể ngang dọc âm dương, bất kể là trên dương gian hay âm phủ, ông ấy có thể tự do đi lại, có thể biết đến quỷ âm phủ cũng chẳng có gì lạ.
Ngẫm nghĩ, ánh mắt anh nhìn xuống độ ách linh trên cổ tay cô.
Úc Thiên Cạnh còn truyền thụ khẩu quyết cho cô điều khiển độ ách linh, chỉ sợ đây cũng là đồ vật gia truyền nhà họ Úc, tuy trên người Úc Linh không có thiên phú tộc Thông linh, nhưng vẫn có huyết thống, bị ảnh hưởng của huyết thống, điều khiển pháp khí cũng không tính là gì.
Hề Từ cũng không biết, Úc Linh cũng không thất vọng, nếu Hề Từ mà biết trước đây đã nói cho cô rồi.
Cô nói nhẹ nhàng, “Hiện giờ em cuối cùng cũng rõ, lần trước lời ông ngoại nói lúc rời đi có ý gì, lúc đó ông ngoại đang nhắc nhở chúng ta, tiếc là em lại không biết trên thế giới này có tộc thông linh, cũng không biết người tộc thông linh lại có thiên phú thần thông đến vậy"
Ông ngoại và bà ngoại đã từng ước định, thực ra cũng không phải bà ngoại nghĩ là đùa, trên thế giới thực sự có vị trí an hồn hương.
là người tộc thông linh, có thể câu thông với thiên địa quỷ thần, ngang dọc âm dương, những thứ đó không phải là đồ của con người, với ông mà nói có thể lấy dễ như trở bàn tay.
An hồn hương, quả khổ nhạc, sâu độc thất tình, thất khổ châu… Hay là những thứ này thực sự không phải đồ vật của nhân gian, chỉ có thể là của người tộc thông linh, có thể lấy rất dễ dàng.
Hề Từ thấy cô đăm chiêu, vỗ vỗ cô, bảo, “Em đừng có nghĩ nhiều quá"
Úc Linh cụp mí mắt xuống co đầu gối lên, cằm tựa lên đầu gối, cuộn mình lại như một động vật nhỏ, đây là biểu hiện mất cảm giác an toàn.
Cô nói, ‘Hề Từ, trong lòng em hơi khó chịu… em không biết làm cách nào cứu ông ngoại… Đến cả anh cũng bị thương nữa, em cũng không biết nên làm gì, còn anh lại chẳng chịu uống máu của em… Có phải Em vô dụng lắm không?"
Cô vùi mặt vào trong đầu gối.
Hề Từ bị cô làm thế đều như muốn móc tim móc phổi ra cho cô, chỉ cầu mong cô đừng có dáng dấp như động vật nhỏ bị vứt bỏ như vậy. “Không đâu, em rất tốt, ông ngoại em phong ấn sâu độc trong người em chính là vì để cứu em, em đừng có nghĩ nhiều quá, chỉ cần Quỷ Hồn của Úc Thiên Cạnh còn, sớm muộn cũng có ngày các em sẽ được gặp nhau, chỉ cần đúng thời điểm chúng ta cố gắng cứu ông ấy là được"
Cô từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt ướt nhẹp, ‘Thật sao?’
“Thật!"
Úc Linh nhào vào trong lòng anh, ôm anh thật chặt.
Tâm tình của cô tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, tuy trong lòng vẫn khó chịu, có điều hiểu ra có khó chịu cũng chẳng giải quyết được gì, cô chấp nhận chuyện cần làm như lời anh nói, cố gắng chuẩn bị kỹ, vào thời điểm lần sau gặp được ông ngoại bất kể ông có biến thành cái gì, trước đó cũng thu ông ngoại lại rồi mới nói.
“Nếu ông ngoại là tộc thông linh, vậy em và mẹ em thì sao?"
Lúc tỉnh lại, phát hiện ra dao gọt hoa quả và con yêu chạy trốn tối qua đã về, cũng bò lên giường cô, đang ôm cô ngủ say.
Vừa tỉnh lại, ý thức cô vẫn còn hỗn độn, híp mặt nhìn anh một lúc, mới chợt nhớ tới trước khi ngủ tối qua chuyện con yêu này, tuy ngủ cảm giác đã hết giận, vẫn ức đến mức không chịu nổi.
Tiếp đó cô liền đưa tay ra bóp mặt anh. Coi như là yêu đi, da thịt trên mặt cũng rất mềm.
Hề Từ mở mắt ra, trong mắt cũng không còn buồn ngủ nữa, mà là một mảng tỉnh táo, cứ như vừa rồi chưa từng ngủ vậy.
Anh nằm nghiêng nhìn cô, đôi mắt màu tím lúng liếng cười, vô cùng ngoan ngoãn mặc cô ở đó cấu véo.
Cái loại không oán không hối hận bình thường thuận theo ấy, trái lại khiến con người đang bắt nạt yêu kia thấy chán, liền đưa tay đẩy anh ra một cái, nói không có cảm xúc gì, “Đi ra, không muốn nhìn thấy anh nữa"
Yêu nam trợn to đôi mắt tím nhìn, vừa khiếp sợ nhìn cô, vừa phảng phất như chưa từng quen cô vậy.
Úc Linh nhân cơ hội ngồi dậy, chắc do ngủ quá lâu, cả người như nhũn ra, không chịu nổi dụi dụi mắt, định vượt qua yêu nam chắn ở bên ngoài giường, thì đã bị vị yêu lấy lại tinh tinh tóm eo kéo về, ôm chặt vào trong lòng anh.
“Buông ra!" Úc Linh đạp chân anh, giãy dụa không cho anh ôm
Yêu nam nằm lỳ trên giường, hai tay ôm chặt eo cô, kêu lên, “Không buông! Em nói xem tại sao lại không muốn nhìn thấy anh?"
“Buông ra!" Úc Linh ôm bụng.
“Không buông, em nói trước đi" Anh dán chặt người cô, một mặt vừa oan ức, hai tay cứ ôm chặt lấy eo cô, cả người hận đến mức không thể dán chặt chẽ cùng cô.
Mặt úc Linh như tái đi, “Buông ra, em muốn đi vệ sinh, đợi lát nữa lại nói"
Nghe nói thế, cuối cùng anh bất đăc dĩ buông cô ra.
úc Linh vừa được tự do, lập tức vọt thẳng vào nhà vệ sinh, cuối cùng cũng được giải phóng thân thể thoải mái.
Suýt nữa thì bị yêu nam kia nghẹn chết.
Cô chậm rãi ở trong nhà vệ sinh rửa mặt, yêu nam bên ngoài gõ cửa, “Úc Linh, em xong chưa?"
“Chưa" Úc Linh cứ chậm rãi rửa mặt, hai tay dính đầy bọt biển, nghe tiếng cửa mở, nói tiếp, “Anh dám tự ý đi vào, mai em sẽ trở về thành phố B ngay"
Cứ giống y như sáng qua mà phá cửa xông vào, yêu nam không làm gì khác hơn là từ bỏ ý nghĩ này.
Lúc trước anh trăm phương ngàn kế muốn ngăn cô tới đây, chỉ sợ cô nhìn thấy bộ dạng tà ác buồn nôn hiện giờ của mình, sẽ khắc sâu thêm khủng bố trong cô, biết đâu Đại tiểu thư dưới cơn kích động sẽ ly hôn. Hiện giờ thì trái lại không muốn cô rời đi, chỉ lo cô trong cơn giận thực sự mang theo hành lý trở về thành phố B.
Anh đứng trước cửa, nhìn cửa chằm chằm, hỏi lại, “Úc Linh, giờ đã chiều rồi, em chắc rất đói, có muốn ăn chút gì không?"
“Ngủ no rồi" Trong cửa truyền ra âm thành vô cùng nhạt nhòa.
Yêu nam không biết xấu hổ nghẹn lời, nói lả giả, “Sao có thể ngủ no được chứ? Ngủ cũng tiêu hao mà"
“Không đâu, em chỉ cần ngủ no rồi, sẽ không đói nữa" Tiếp tục phát ra âm thanh nhẹ nhàng.
Yêu nam chẳng biết nói gì nữa.
Bởi vì anh không nghĩ tới yêu sâu độc trong thân thể cô, vật này với nhân loại mà nói, tuy rằng xấu nhiều, nhưng chỉ cần có nó, cô cũng thật sự ngủ no rồi, ngủ hay không đều chẳng liên quan, mà ngược lại cũng sẽ không đói.
Tuy cô không đói, nhưng Hề Từ vẫn cho rằng làm người một ngày ba món ăn đúng giờ, như vậy thân thể mới khỏe mạnh.
Vì thế anh lại nói tiếp, “Hôm nay em muốn ăn gì? Vừa nãy bọn Bạch ưng đưa nguyên liệu nấu ăn mới đến, anh đi xem một lát, không bằng lát nữa làm món nướng, canh chứng, thịt bò chua cay xào cùng đậu cô ve nhé"
Bên trong không có tiếng âm thanh nào nữa.
Yêu nam rất hài lòng rời đi. Úc Linh rửa mặt đi ra, thay quần áo khác rồi mở cửa phòng ra ngoài.
Đứng trên hành lang uốn khúc, đầu tiên cô nhìn về phía sân nhìn lại, dưới ánh mặt trời hoa trong vường vẫn nở rực rỡ xán lạn, hoa tươi nở rộ, cách đó không xa là đám thú nhỏ đang nhàn nhã chơi đùa bên hồ, hồ nước xanh lam, gió nhẹ thổi tới gợn sóng lăn tăn dập dờn, xa xa là núi non xanh ngát, cả cảnh yên bình thản nhiên.
Thế giới yên tĩnh an hòa đến nỗi khiến người ta cảm khái một tiếng, lại như sau khi trải qua kiến nạn mà yên tĩnh, đặc biệt khiến người ta quý trọng.
Úc Linh liếc mắt nhìn, không kìm được cong môi lên, chậm rãi đi về nhà bếp.
TRong bếp bay ra một mùi thơm lừng, tiếng âm thanh xoong nồi vang lên lanh canh, cô đi tới trước cửa phòng bếp, thì thấy vị yêu đang đứng trước bếp tóc thắt bím thả trước ngực, thành thạo nấu ăn, động tác gọn gàng tao nhã, như đang có một chuyện vui mắt vui tai vậy.
Trong nồi đang chưng là cơm tẻ, canh ngao, cả phòng ngập tràn mùi thơm.
Dưới ánh nắng sáng ngời, bóng yêu hiện lên trong bếp hiện đại hoàn toàn không hợp, khiến cô có cảm giác ấm áp khó nói nên lời.
Từng để cho cô sợ sệt không dám nhìn thẳng mặt yêu, hiện giờ lại có thể khiến cho cô có cảm giác ấm áp và hạnh phúc.
Vì thế mới nói, con người thật sự là động vật có tình cảm phức tạp. Trong lòng cô thầm thở dài, trên mặt vẫn bình tĩnh như cũ.
Yêu tướng đứng trước bàn nấu ăn, quay đầu nhìn cô, vẻ mặt dịu dàng gần như nhu mị, “Đợi thêm mười phút nữa là được, em cứ đợi một lát nữa nhé" Nói xong, anh bưng một đĩa hoa quả đã gọt sẵn đưa cô.
Úc Linh nhận lấy, vừa đứng ở cửa vừa ăn vừa nhìn anh bận rộn.
Mùi thơm thức ăn càng ngày càng mê người xông vào mũi, nhân loại vốn cảm thấy mình ngủ no rồi hiện giờ lại có dục vọng muốn ăn, không kìm được nóng lòng đợi đến giờ ăn cơm.
Sau khi nấu nướng xong, Úc Linh bưng món ăn đến phòng ăn, quyết định ăn no rồi sẽ tâm sự cùng vị yêu kia.
Chỉ là sau khi ăn uống no nê, cô lại không để ý tới vị yêu tối qua chạy trốn, lười biếng nằm cuộn ở sofa, lấy điện thoại di động quét mạng và blog, đã ngẫm nghĩ cách lười biếng vượt qua buổi chiều.
Đương nhiên loại ý nghĩ ấy của cô cũng nhanh chóng tiêu tan.
Vị yêu nam nào đó như động vật không xương cứ xán lại gần, phảng phất như muốn da thịt khát khao va chạm, muốn dính chặt với cô.
“Đi ra!" Cô đẩy anh.
Dĩ nhiên là đẩy không ra, sức con người và yêu vốn không ngang nhau. Úc Linh quay đầu nhìn anh, nhìn gần, phát hiện ra làn da của anh trắng hơn hôm qua, loại trong suốt đó, cứ phảng phất như dùng tay bấm một cái thì sẽ đâm thủng da dẻ yếu đuối kia vậy, chảy ra máu đỏ.
“Anh thực sự không sao chứ?" Cô không nhịn được hỏi.
“Đương nhiên" Anh nói khoác không biết ngượng đáp.
“Chuyện Tối qua anh té xỉu…"
“Thể lực tiêu hao quá nhiều" Anh nói hời hợt.
Úc Linh nhìn anh một lúc, mất hứng hỏi, ‘Tối qua anh chạy đi đâu?"
Hề Từ nghẹn lại, biết thịt tới chặn rồi, mặt đầy vô tội nói, “Cũng chẳng đi đâu cả, ở trong sơn cốc mà"
Mặc Úc Linh không có cảm xúc nhìn anh, anh nhìn về phía cô dịu dàng, lông mày khóe mắt phảng phất như cố dịu dàng yêu tà vô hạn, mãi cho đến khi cô nói với anh, “Đi cầm thanh đao tới cho em" thì nụ cười trên mặt trở nên cứng ngắc lại.
“Cần đao làm gì? Úc Linh đừng nghịch nữa" Anh dùng sức ôm chặt cô vào lòng, không thèm nhìn cô chống cự, dùng giọng trầm thấp nói, “Máu em rất quý, đừng tùy tiện chảy máu"
“Em không tùy tiện mà, chẳng phải dùng để chữa thương cho anh sao?"
“Đứng nói ngốc nghếch nữa, không phải như em nghĩ đơn giản vậy đâu" Anh thở dài, “Yêu sâu độc có sức hấp dẫn không tầm thường với yêu, anh không cách nào bảo đảm, đến lúc nào đó mất lý trí mà hút cạn máu của em"
Anh bị thương thật nặng, nhưng không nặng đến mức sa đọa thành yêu vật. Có thể cho dù vậy, anh cũng không thể bảo đảm lúc nào đó, có thể mất đi lý trí không nữa, mà hút cạn máu cô, dù sao yêu sâu độc có sức hấp dẫn quá lớn với yêu. Coi như không hút cạn máu cô, cũng khiến cô mất lượng máu lớn, thương tổn với thân thể không cần nói cũng biết.
Cũng bởi thế, lúc trước anh mới kiên quyết từ chối yêu cầu của Kim Hầu.
Nghe nói thế, cuối cùng Úc Linh cũng đã rõ vì sao anh lại từ chối máu của cô rồi, không kìm được nói, “Không nghiêm trọng như vậy chứ/"
Anh nhìn cô nở nụ cười, ý tứ không cần nói cũng biết. Anh cũng không muốn đánh cược, tình nguyện dùng cách như thế để dưỡng thương từ từ.
Úc Linh cau mày, mãi cho đến khi cả người được anh ép lên, trọng lượng anh nặng đè cô đến khó chịu, không thể mặt lạnh đẩy anh ra, sau đó yêu nam ngược lại chẳng biết xấu hổ nói hùng hồn, “Hay là em dựa vào anh đi?"
Úc Linh cười ha ha một tiếng, đứng dậy đổi vị trí, nói tiếp, “Được thôi, chuyện này dừng ở đây, chúng ta nói chuyện khác đi"
Hề Từ dựa theo vị trí cô đổi, kiên quyết không rời dựa khỏi cô, hôn nhẹ lên mặt cô, lại dính dính lên động mạch cổ của cô, không kìm được loại ngọt ngào mê hoặc tàn nhẫn ấy, liếm khóe môi bảo, ‘Chỉ cần không cho anh uống máu em, chuyện khác tùy em hỏi"
Úc Linh suy nghĩ chút, nói chuyện Kim Hầu trước, đem chuyện tối qua nửa đêm tỉnh lại Kim Hầu tiến vào nói.
HỀ Từ vẫn miễn cưỡng như cũ dựa vào người cô, hơi rũ mắt xuống, yêu văn tím trên mặt khiến cho anh ngồi yên tĩnh, xem ra vẫn có loại tâm ý yêu dã của yêu, ở cùng một người đầy nam tính và đồ vật, trên người anh lại có vẻ tự nhiên đến thế, cứ như đây là thứ cùng anh sinh ra đã có vậy. Hóa ra đây là loại đặc thù của yêu.
“Hóa ra nửa đêm em đã tỉnh rồi, xem ra em vẫn chưa tính là chìm đắm" Anh cười khẽ, môi đỏ như máu cong lên, phảng phất thanh âm đều là loại khí tức ngọt ngào mờ ám.
Mặc Úc Linh không khống chế nổi nhiệt độ, cô biết hiện giờ mặt mình nhất định rất nóng, vì bên cạnh cái vị yêu này có vẻ rất cao hứng, bên môi cứ dán sát trên mặt cô nóng rực.
Úc Linh không muốn cùng anh thảo luận thứ này, hỏi, ‘Kim Hầu có ý gì? Hắn nói người thuộc tộc thông linh…. là ông ngoại em sao?" Nói đến chỗ này, giọng cô hơi nghẹn lại.
“Hẳn thế" Hề Từ không hề phủ nhận, vẻ mặt trở nên xa xưa, “Anh từng nghe nói qua về bộ tộc thông linh, có điều đó là chuyện trăm năm trước, nghe nói bộ tộc này đã bị diệt vào trăm năm trước, trước đây anh cũng không quá quan tâm đến họ là bởi không biết hóa ra ông ngoại em lại là hậu nhân của tộc thông linh"
“Tộc thông linh là làm gì?" Cô tiếp tục hỏi.
“Thông linh, linh vì là thiên địa quỷ thần, người bộ tộc này có một thiên phú thần thông, có thể câu thông với thiên địa quỷ thần, âm dương dọc ngang, xem như là một loại nhân vật cực kỳ nghịch thiên đi" Hề Từ nói chậm rãi, “Chuyện cả thiên sư cũng đều không làm được, người tộc thông linh lại có thể dễ dàng làm được, vì thế bọn họ đã xúc phạm vào một loại pháp tắc nào đó của thiên địa, trời không cho sống thọ, huyết thống sẽ đứt"
Trời không cho sống thọ, huyết thống sẽ đứt!
Mấy chữ này khiến Úc Linh lạnh cả người.
“Mẹ em… Mặc kệ làm cách nào cũng trốn không khỏi kiếp chết, cũng là bởi như thế sao?" Úc Linh không kìm được hỏi.
“Nguyên lý thì là vậy"
“Hóa ra là như thế ha…"
Cô biết rõ rồi, hóa ra ông ngoại từng cùng npos ước định với bà ngoại đã để lộ ra quá nhiều bí mật, còn mẹ cô thì tránh không khỏi kiếp chết, đều là chắc chắn, đến cả cô, chắc cũng không sống được lâu.
Cùng lúc ý tứ tối ôm hôm qua cũng đã rõ ràng, hóa ra cô có hình ảnh thọ ngắn (tuổi thọ ngắn, sống không được lâu), không biết lúc nào đó cũng chết rồi.
“Úc Linh" Hề Từ ôm chặt cô vào lòng, cúi đầu hôn chặt đôi môi mím của cô, “Em sẽ không chết sớm đâu"
Đúng cô sẽ không chết sớm, anh sẽ nghĩ cách để kéo dài mạng sống của cô, cùng cô chia sẻ sinh mệnh, cô sẽ không chết.
Úc Linh ngước mắt nhìn anh, theo bản năng cười cợt, nụ cười chẳng cao hứng mấy.
Cô sắp xếp lại suy nghĩ, hỏi anh, “Ông ngoại em bị người ta luyện thành Quỷ Vương cũng là bởi ông là người tộc thông linh sao ạ?"
“Anh không biết" Hề Từ lắc đầu, trước đây anh cũng không biết Úc Thiên CẠnh là người tộc Thông linh, dù sao trăm năm trước, đã nghe nói người tộc thông linh đã tuyệt diệt, không quan tâm cũng là chuyện bình thường.
Cũng là do lần trải qua chuyện này mới biết, trước tiên cứ mặc kệ Ô Thượng biết được những tin này về họ từ đâu, có điều sau khi biết được thân phận của Úc Thiên Cạnh, đúng là để cho anh thấy rõ sự nghi hoặc.
Không trách được mà kẻ thủ mộ Tu La lúc biết Úc Thiên CẠnh còn mở mộ Tu La ra dễ dàng, mở cửa miễn phí cho họ. Nghĩ tới, với Úc Thiên CẠnh còn có thân phận là hậu nhân tộc Thông lionh, có thể ngang dọc âm dương, bất kể là trên dương gian hay âm phủ, ông ấy có thể tự do đi lại, có thể biết đến quỷ âm phủ cũng chẳng có gì lạ.
Ngẫm nghĩ, ánh mắt anh nhìn xuống độ ách linh trên cổ tay cô.
Úc Thiên Cạnh còn truyền thụ khẩu quyết cho cô điều khiển độ ách linh, chỉ sợ đây cũng là đồ vật gia truyền nhà họ Úc, tuy trên người Úc Linh không có thiên phú tộc Thông linh, nhưng vẫn có huyết thống, bị ảnh hưởng của huyết thống, điều khiển pháp khí cũng không tính là gì.
Hề Từ cũng không biết, Úc Linh cũng không thất vọng, nếu Hề Từ mà biết trước đây đã nói cho cô rồi.
Cô nói nhẹ nhàng, “Hiện giờ em cuối cùng cũng rõ, lần trước lời ông ngoại nói lúc rời đi có ý gì, lúc đó ông ngoại đang nhắc nhở chúng ta, tiếc là em lại không biết trên thế giới này có tộc thông linh, cũng không biết người tộc thông linh lại có thiên phú thần thông đến vậy"
Ông ngoại và bà ngoại đã từng ước định, thực ra cũng không phải bà ngoại nghĩ là đùa, trên thế giới thực sự có vị trí an hồn hương.
là người tộc thông linh, có thể câu thông với thiên địa quỷ thần, ngang dọc âm dương, những thứ đó không phải là đồ của con người, với ông mà nói có thể lấy dễ như trở bàn tay.
An hồn hương, quả khổ nhạc, sâu độc thất tình, thất khổ châu… Hay là những thứ này thực sự không phải đồ vật của nhân gian, chỉ có thể là của người tộc thông linh, có thể lấy rất dễ dàng.
Hề Từ thấy cô đăm chiêu, vỗ vỗ cô, bảo, “Em đừng có nghĩ nhiều quá"
Úc Linh cụp mí mắt xuống co đầu gối lên, cằm tựa lên đầu gối, cuộn mình lại như một động vật nhỏ, đây là biểu hiện mất cảm giác an toàn.
Cô nói, ‘Hề Từ, trong lòng em hơi khó chịu… em không biết làm cách nào cứu ông ngoại… Đến cả anh cũng bị thương nữa, em cũng không biết nên làm gì, còn anh lại chẳng chịu uống máu của em… Có phải Em vô dụng lắm không?"
Cô vùi mặt vào trong đầu gối.
Hề Từ bị cô làm thế đều như muốn móc tim móc phổi ra cho cô, chỉ cầu mong cô đừng có dáng dấp như động vật nhỏ bị vứt bỏ như vậy. “Không đâu, em rất tốt, ông ngoại em phong ấn sâu độc trong người em chính là vì để cứu em, em đừng có nghĩ nhiều quá, chỉ cần Quỷ Hồn của Úc Thiên Cạnh còn, sớm muộn cũng có ngày các em sẽ được gặp nhau, chỉ cần đúng thời điểm chúng ta cố gắng cứu ông ấy là được"
Cô từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt ướt nhẹp, ‘Thật sao?’
“Thật!"
Úc Linh nhào vào trong lòng anh, ôm anh thật chặt.
Tâm tình của cô tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, tuy trong lòng vẫn khó chịu, có điều hiểu ra có khó chịu cũng chẳng giải quyết được gì, cô chấp nhận chuyện cần làm như lời anh nói, cố gắng chuẩn bị kỹ, vào thời điểm lần sau gặp được ông ngoại bất kể ông có biến thành cái gì, trước đó cũng thu ông ngoại lại rồi mới nói.
“Nếu ông ngoại là tộc thông linh, vậy em và mẹ em thì sao?"
Tác giả :
Vụ Thỉ Dực