Người Chồng Yêu
Chương 136
Sáng sớm hôm sau, mưa đã tạnh. Nhưng bầu trời vẫn u ám, mây đen vẫn như treo nặng trên thị trấn nhỏ này, không thấy bóng mặt trời tý nào, ánh sáng âm u, giống như lo lắng trong lòng mọi người vậy.
Úc Linh cảm giác vừa tỉnh lại, chỉ thấy hỗn loạn, rõ ràng ngủ không đủ giấc.
Lâu Duyệt cũng tương tự mở to đôi mắt thâm quầng ra, sửa soạn lại hành lý của mình, rồi bảo, “Cô có biết tư thế ngủ của cô thế nào không? Có phải chẳng ai nói với cô là tư thế ngủ của cô quá khủng bố không?’
Vẻ mặt Úc Linh ngơ ngác nhìn cô nàng, nói rất thành thật, “Không có"
Trước đây cô cùng ngủ với ba, mẹ, ông ngoại, bà ngoại, sau này lớn lên thì ngủ cùng Hề Từ, chưa từng có ai nói là tướng ngủ của cô kém đến thế. À, tối lúc cô sợ hãi, theo thói quen bám chặt Hề Từ, nhưng Hề Từ cho đến giờ cũng chưa bao giờ bảo tư thế ngủ của cô không tốt cả.
Lâu Duyệt bị lời nói thành thật của cô mà nghẹn họng, gầm gừ nói, ‘Vậy được rồi, tôi nói cho cô biết, tư thế ngủ của cô thật sự vô cùng vô cùng kém, sau này tôi không bao giờ muốn ngủ cùng cô nữa!"
Úc Linh ừ một tiếng, không nói gì.
Sau khi hai người rửa mặt xong, Trần Minh Minh đã mang bữa sáng đến, đây là bữa sáng đặc sắc ở trấn nhỏ.
Sau khi Trần Minh Minh mang bữa sáng tới, thì ngồi xổm nhìn hai người, lúc nhìn trái, lại nhìn phải, không nhịn được nói, “Lâu tiểu thư, cô thật sự là người tu tiên đó hả?’
Lâu Duyệt đang uống sữa suýt sặc, sau khi nuốt xuống mới nói, “Cô coi tiểu thuyết hơi nhiều rồi đó, tôi không phải là người tu tiên, tôi là thiên sư" Nói xong lại nhìn Trần Minh Minh, bảo, “Tổ tiên Trần tiểu thư tích đức, để lại cho hậu thế, phúc phận của cô rất mạnh, dù là người thường nhưng thần quỷ không sợ, nếu cô vào trong chiến đội ngành đặc biệt mà nói thì rất được đó"
Nói đơn giản, cô gái này được cây cao bóng cả của tổ tiên che chở, lá gan lại lớn, lúc gặp quỷ, đến quỷ cũng phải tránh cô không kịp. Vì thế hai tối đó cô có thể cầm gậy bóng chày nện con ma nữ khắp nơi, nếu là người thường, với đạo hạnh của con ma nữ kia, vốn không sợ, mà trái lại có thể dùng quỷ khí hại người.
Nghe thấy Lâu Duyệt nói, cuối cùng Úc Linh cũng biết rõ Trần Minh Minh chỉ là người thường, không có mở mắt âm dương, vì sao lại có thể nhìn thấy đến con nữ quỷ kia.
Con nữ quỷ đó vốn có đạo hạnh nhất định có thể ngưng tụ được quỷ thể, dùng quỷ khí để đả thương người, còn Trần Minh Minh lại được tổ tiên che chở, có lá gan lớn, vì thế mới khiến cho cô nàng có thể nhìn thấy một số quỷ có đạo hạnh cao thâm.
Khi quỷ có đạo hạnh thì đạo hạnh càng sâu, quỷ thể liền có có thể ngưng tụ được, nếu không đứng gần nhìn, thì bọn chúng cũng gần giống như với con người vậy, thậm chí cũng cùng một loại với Quỷ Vương Quỷ Tướng, nếu như chúng biết nghĩ, còn có thể khiến loài người nhìn thấy chúng nữa.
“Cái gì? Cái gì? Có thể nói với tôi một ít được không?" Trần Minh Minh lập tức hưng phấn nói, hai mắt tỏa sáng.
Chuyện tối qua, khiến cô nàng mở mắt nhìn thấy một thế giới mới, là một cô gái từ bé đã gan lớn, cô tuyệt đối không sợ loại yêu yêu quỷ quỷ gì đó, sau khi biết thế giới này hóa ra còn có yêu ma quỷ quái gì đó tồn tại, chỉ có một cảm khái duy nhất là “Hóa ra trên thế giới thực sự có gì đó" mà thôi.
Thậm chí còn đầy hứng khởi quyết định là nếu lần sau có quỷ tới, cô nàng nhất định phải vây chặt một lúc để xem xem hình dạng con quỷ đó thế nào nữa.
Trên thế giới này có thư ký Lý là người sợ quỷ như thế, cũng có cô gái như Trần Minh Minh lại ngốc và to gan như vậy.
Lâu Duyệt đơn giản nói một ít chuyện về ngành đặc biệt và thiên sư với cô, đều là một số ít người bình thường có thể biết tới.
Loại chuyện yêu ma quỷ quái này, tuy tổ Dị Văn giấu rất kỹ, không đồng ý để người thường biết đến, vì không muốn gây ra cho quần chúng khủng hoảng, rồi nhiều lúc nói chuyện tốt xấu với chính phủ.
Có điều nếu người thường mà trải qua chuyện như thế, nếu có sức chịu đựng giỏi, chỉ cần bảo đảm không tuyên truyền bừa bãi chuyện này ra ngoài thì nhóm thiên sư họ cũng không cần tiêu trừ đi ký ức của họ làm gì.
Trần Minh Minh nghe chưa đã thèm, nghĩ ngợi chút, lại bảo, “Nghe nói bắt quỷ có vẻ rất nguy hiểm, lương lại không cao, thôi bỏ đi, tôi vẫn cứ đi theo chị Úc là hay nhất, tổng tài chị Úc không bạc đãi tôi đâu"
Lâu Duyệt nghe xong cũng không ép, vốn chuyện là vậy chỉ cần cô nguyện ý, nên nói ngay, “Tôi thấy Trần tiểu thư vốn là người có phúc, sau này nếu có gặp những chuyện kỳ lạ, có thể đến báo án ở tổ Dị Văn, bảo người ta viết tên tôi là được" Nói xong thì đưa một tấm danh thiếp cho cô.
Trần Minh Minh vô cùng vui vẻ đồng ý ngay.
Úc Linh yên lặng ăn sáng, hóa ra trong mắt thiên sư, người có phúc vẫn có thể lợi dụng như thế, còn cô vẫn là một người không có phúc đi.
Ăn sáng xong, Úc Linh nhận được thông báo hôm nay vẫn quay như cũ. Thế là một đoàn người lại ngồi xe lên núi, Lâu Duyệt dĩ nhiên cũng đi theo.
Qua một trận mưa lớn tẩy sạch, cả rừng núi như được gột sạch đám bụi, không khí trở nên trong lành, bên trong còn xen lẫn làn hơi mát lạnh, giữa bầu trời thỉnh thoảng lại rơi rớt mấy mưa bụi, rồi trận gió núi tình cờ thổi tới, khiến người ta có cảm giác rất mát mẻ.
Úc Linh mặc một bộ quần áo màu xanh nhạt, mặt không cảm xúc đứng ở trên đài cao đã bố trí sẵn, nhìn về ngôi nhà nhỏ phía trước có nam nữ chính, nam nữ thứ ở trong đang chơi đàn tiêu khiển, cô được phụ trách làm một mỹ nhân người gỗ, đợi bọn họ bên trong chơi chán, mới lên sàn diễn, sau đó bất cẩn vỗ mạnh làm một cây cột bị gãy, đến lúc đó toàn bộ nhà gỗ sụp đổ, một đám người cuống quít nhảy ra, chật vật không chịu nổi, thậm chí còn khiến cho nam thứ bị thương.
Nói cho cùng, cô ở sân diễn này chuyên là kẻ luôn tới bức ép, phá hoại, khiến cho nhân vật nam nữ chính có cơ hội chạy trốn.
Một cảnh này cô chẳng quan tâm, mà Úc Linh cứ đứng từ trên cao nhìn xuống, mắt liếc qua liếc lại núi rừng chung quanh, nhanh chóng nhìn thấy Lâu Duyệt đứng cách đó không xa, chỉ thấy cô nàng đang đi về một hướng nhanh chóng biến mất giữa núi rừng.
Chỉ vừa nhìn bất giác hơi phân tâm, sau đó nghe thấy tiếng gọi ồn ào bên dưới, ngưng thần nhìn lại, thì phát hiện ra một đám người đang nhìn mình diễn, rõ ràng cô phân tâm đã làm hỏng cảnh quay.
Đạo diễn Chung yêu cầu rất nghiêm, coi như diễn xác chết cũng đều yêu cầu diễn như thật, càng không cần nói đến cô còn có vai diễn chính trên màn ảnh.
Lúc mọi người cho là đạo diễn Chung sẽ nổi nóng, ai ngờ ông chỉ thổi còi kêu lên, “Úc Linh, để ý chút"
Úc Linh lạnh nhạt gật đầu, mặt nghiêm túc, biểu hiện mình rất chăm chú.
Trần Minh Minh và một số ít cô gái nhất thời nhỏ giọng thì thào, “Dáng dấp đại tiểu thư mỏng manh như thế, mỏng manh đến mức cả đạo diễn Chung cũng không nỡ mắng cô ấy nữa kìa"
Nam đứng chung quanh thật sự kinh ngạc, “Không phải chứ? Biểu hiện tùy tiện như thế cũng được à?
Trời dần tối, thừa lúc mọi người đang có tâm trạng tốt, đạo diễn Chung tỏ vẻ đêm nay muốn quay cảnh đêm chút, bảo mọi người thông cảm cho.
Loại chuyện diễn cảnh đêm này cũng rất bình thường, hơn nữa đây cũng là lần đầu, nên chưa ai có ý kiến gì.
Chỉ có Úc Linh biết, đạo diễn Chung thừa lúc có vị thiên sư Lâu Duyệt này ở trong trấn, không sợ ban đêm có thay đổi gì, nên mới chọn cảnh quay đêm.
Tranh thủ thời gian nghỉ, đạo diễn Chung tới tìm Úc Linh hỏi nhỏ, “Lâu tiểu thư vẫn chưa về sao? Không có chuyện gì chứ?"
“Không rõ nữa" Úc Linh vừa nhìn núi rừng chung quanh đã gần như tối, vừa không để ý bảo, “Hay tôi gọi điện thoại cho cô ấy nhé"
Đạo diễn Chung tự nhiên cầu còn không được.
Úc Linh nhanh chóng nối máy với Lâu Duyệt, đầu dây bên kia có tiếng nói đứt quãng, “Phía bên tôi hơi phiền toái chút…. Các người vẫn chưa về à? Cố sức duy trì độ sáng của đèn…Để tôi dán bùa chung quanh cho các người…"
Úc Linh thuật lại lời Lâu Duyệt, đạo diễn Chung lập tức mời một ít bảo vệ ông thuê tới, bảo họ lén mang bùa sáng nay Lâu Duyệt đưa cho dán khắp chung quanh lều.
Nhóm cận vệ rõ ràng đã hợp tác nhiều với đạo diễn Chung rồi, đồng thời cũng có kinh nghiệm, đối với hoạt động mê tín phong kiến của đạo diễn Chung dĩ nhiên không thấy lạ.
Quả nhiên, buổi tối diễn cảnh đêm diễn ra hết sức thuận lợi, không có chuyện gì xảy ra, đến tận mười một giờ đêm thì cũng xong.
Đạo diễn Chung hết sức hài lòng, cảm thấy nếu sau này muốn đi quay ngoại cảnh, nên mời một số vị thiên sư đến tọa trấn là tốt nhất.
Cuối cùng công việc cũng kết thúc, những người khác vô cùng cao hứng, đặc biệt là mấy diễn viên chính, trong núi một ngày gió lạnh, lại là thời tiết ẩm ướt, cứ cảm thấy thân thể khó chịu, đặc biệt là buổi tối không khí càng thêm lạnh, lại diễn liên tục mấy tiếng liền nên diễn viên ai thấy mệt, ai cũng muốn trở về tắm rửa, rồi lên giường ngủ một giấc ngon lành.
Úc Linh ngáp một cái, đây là thời điểm cô thường đã đi nghỉ, bất giác thấy hơi buồn ngủ. Đợi mọi người thu dọn xong mọi thứ, cô cũng đi theo cả đoàn chuẩn bị lên xe, đột nhiên trên đỉnh đầu một ngọn đèn đang sáng đột nhiên tắt bụp, chung quanh nháy mắt tối om, khiến ai ai cũng xôn xao.
Trong bóng đêm, Úc Linh cảm giác như không khí có vẻ lạnh hơn, cô đột nhiên có cảm giác người xoay, rồi thấy có một cái tay đột nhiên kéo giật cô, nhân đó kéo cô cách xa cả đoàn người ra.
“Chị Úc!" Trần Minh Minh kêu lên một tiếng.
Tiếng Trần Minh Minh nhanh chóng bị tiếng thét chói tai nhấn chìm, những người đó hỏi dồn dập.
“Trò quỷ gì thế? Đây là vật gì?’
“Là động vật trong núi"
“Tại sao lại có động vật trong núi chạy tới chứ? Đại gia cẩn thận đó…"
Úc Linh cảm giác cánh tay lôi kéo cô có sức rất lớn, quả thật là lực cực kỳ lớn, tiếp đó nửa ôm cô, nửa kéo cô đi mất.
Trên tay cô vẫn cầm điện thoại, theo ánh sáng điện thoại phát ra, quay đầu nhìn thì phát hiện thấy người đang kéo mình rõ ràng là Tôn Đông Vân bất giác thấy sửng sốt.
Có điều cô nhanh chóng nhìn ra cặp mắt trợn trắng của Tôn Đông Vân kia con ngươi như nhỏ lại, hiện giờ cô ả chính là đang trong trạng thái bị quỷ bám thân, cả người lạnh lẽo như quỷ vậy.
Sức quỷ bám trên người thường lớn vô cùng, Úc Linh vốn không tránh thoát được, cũng không rõ làm cách nào trừ quỷ bám thân được, nên sờ soạng trên người, tìm thấy lá bùa của Lâu Duyệt đưa, móc ra vỗ mạnh lên người Tôn Đông Vân.
Lúc lá bùa vỗ lên trên người Tôn Đông Vân, cô ả hét lên một tiếng, tiếp đó, sau gáy cô ả xuất hiện một bộ mặt quỷ, là một quỷ nam có hai mắt chảy máu đáng sợ. Quỷ nam đó như nguyên nhân lá bùa mà hiện nguyên hình, nhưng cũng không rời khỏi người Tôn Đông Vân, mà vẫn cố chịu đau đớn bám chặt lên người cô ả.
Úc Linh trong lúc giãy dụa tình cờ nhìn thấy gương mặt quỷ này suýt nữa bị dọa, Tôn Đông Vân trở thành bóng ma tâm lý trong lòng cô, tung thẳng một đấm tới, đánh đúng vào hốc mắt.
Tôn Đông Vân kêu một tiếng thảm thiết, có điều vẫn kiên trì như cũ, quyết không buông tay.
Sau khi Tôn Đông Vân bị quỷ bám lên người, rõ ràng sức không những lớn mà tốc độ cũng nhanh hơn, Úc Linh bị cô ả tha đi một đoạn, cách đoàn làm phim một khoảng, âm thanh bên đó hầu như nghe không rõ nữa.
“Chị Úc!" Trần Minh Minh to gan lớn mật lia điện thoại sáng đuổi tới.
Chung quanh tối đen, Úc Linh cũng không thấy rõ cái gì cả, nghe âm thanh, cảm giác được Trần Minh Minh đã tới rồi, cô giơ điện thoại trong tay lên, rồi điện thoại di động sáng lên, sau đó thấy Trần Minh Minh cầm gậy bóng chày đánh mạnh về mặt quỷ ở sau gáy Tôn Đông Vân. Tôn Đông Vân mềm nhũn ngã xuống, tay thả ra.
Úc Linh vội vã bò dậy, mông còn bị văng mạnh xuống bãi cỏ, được Trần Minh Minh đỡ lấy.
“Chị Úc, chị không sao chứ? Người đó là ai thế? »
Trần Minh Minh vừa hỏi, vừa hua đèn pin trong tay ra, đến gần kiểm tra Tôn Đông Vân, nhưng không ngờ đúng lúc thấy Tôn Đông Vân nằm trên mặt đất, gáy quay về phía họ, ở sau gáy cô ả nhìn thấy một mặt quỷ đầy thống khổ.
“Ôi mẹ ơi, đây không phải là quỷ bám thân đó chứ?" Trần Minh Minh kêu lên một câu, lại giơ gậy bóng chày lên định đập tiếp.
Úc Linh ngăn cô nàng lại, “Đừng đập nữa, cô đập vỡ đầu cô ta, Tôn Đông Vân không sống được nữa đâu"
Lúc này Trần Minh Minh mới kịp phản ứng, “Đúng nha, chị Tôn chỉ là bị quỷ bám thân thôi, nếu mà em đập vỡ đầu chị ấy, thì chị ấy chết mất". Nghĩ đến mình suýt nữa giết người, bất giác run lập cập, nghĩ đến giết người này mà còn thấy sợ hơn là gặp quỷ nữa.
Chí ít gặp quỷ, cô nàng vẫn còn có thể tâm sự với bạn thân, nhưng nếu chẳng may giết người, là phải ngồi tù, cả đời không cách nào an tâm cho nổi.
Cô nàng nuốt nước bọt, liếc nhìn mặt qủy sau gáy Tôn Đông Vân kia, hỏi, “Chị Úc, làm sao đây ? Tôn Đông Vân sao lại bị quỷ bám thân chứ ?"
Úc Linh nhìn thấy mặt quỷ kia, trong lòng cũng sợ vô cùng, có điều trước mặt người ngoài, cô vẫn chính là vô cùng tỉnh táo, “Chị cũng hết cách rồi, chỉ đành tìm thiên sư để trừ quỷ thôi, hay là trói cô ta lại trước rồi kéo cô ấy về"
TRần Minh Minh cảm thấy đây cũng là cách, nhìn một chút, rồi vén tay áo lên, cởi áo khoác Tôn Đông Vân ra, đơn giản trói tay cô cả lại, nói, “Chúng ta không thể kéo chị ấy được, phải đi gọi người tới giúp". Sau đó lại nói kỳ lạ, “Đúng rồi, chị Úc, hai người bảo vệ của chị đâu ?"
Hai trợ lý nam thực chất là vệ sĩ, lúc trước vệ sĩ còn theo cô, đợi cô bị Tôn Đông Vân kéo đi mất, cô cảm giác vệ sĩ cũng theo tới, tiếp đó rồi không nghe thấy gì nữa, lẽ nào…
Đang nghĩ, đột nhiên nghe thấy một loạt tiếng động huyên náo vang lên, âm thanh đó khiến người ta sởn cả tóc gáy, lông tơ trên người Úc Linh dựng ngược cả lên.
Trần Minh Minh cũng cảnh giác nhìn chung quanh, đèn trong điện thoại hướng chung quanh quơ quơ, chỉ thấy có một ít bụi cỏ cao ngang người, âm thanh đó sàn sạt như loài rắn… Nghĩ đến đây, Trần Minh Minh nổi hết da gà, cô nàng sợ nhất chính là những con rắn thế này.
Dưới ánh sáng di động lung lay, đột nhiên Trần Minh Minh trấn định.
Chỉ thấy trong bóng tối, có thứ đồ vật gì đó màu đen đang giương nanh múa vuốt xuất hiện trước mặt các cô, số lượng đó quá nhiều, kết thành một bóng đen rất lớn, nhìn không giống rắn, trái lại như thực vật, nhưng do ánh sáng không đủ nên lại không nhìn ra là thứ gì…
Bất kể là thứ gì, Trần Minh Minh cũng cảm giác được bóng đen thô to ấy sắp đánh tới đây, cầm thẳng gậy bóng chày, vung lên nhưng không ngờ gậy bóng chày lại chẳng đụng tới cái gì cả khiến cô nàng hơi kinh ngạc.
Đang kinh ngạc, tay Trần Minh Minh được nắm lấy, rồi nghe thấy tiếng Úc Linh quát lên một câu, “Đi mau" vội vàng đi theo sát cô, đến cả Tôn Đông Vân trên mặt đất cũng không để ý tới nữa.
Cái bóng đen to lớn ấy đuổi theo sát các cô.
Đằng sau có luồng khí lạnh lẽo cứ bám chặt theo bước chân chạy của các cô, hai người hoảng chạy loạn vốn không rõ chạy về hướng nào nữa.
Nghe thấy tiếng Trần Minh Minh kêu lên đau đớn, Úc Linh cũng cảm giác có đồ vật gì đó vô cùng lạnh lẽo đụng trên lưng, có điều chẳng qua chỉ cảm giác là bị đụng vào nhưng cũng không có cảm giác gì quá lớn, mơ hồ cảm thấy con mắt Tu La đeo trên cổ đang bảo vệ cô vậy.
Thân thể Trần Minh Minh lại là người phàm, lúc bị đụng vào phát ra tiếng rên đau đớn, có vẻ vô cùng khó chịu.
Lần thứ hai cảm giác nguy hiểm, Úc Linh đẩy mạnh Trần Minh Minh ra ngoài, cô cũng bị vấp phải thứ gì đó trên mặt đất, điện thoại rớt xuống.
Lúc màn hình điện thoại sáng lên, chỉ thấy con quái vật lạ màu đen lớn đó đang đánh về phía cô.
Lúc sắp đến trước mặt cô thì bên trái mặt cô có một cánh tay thò ra nhẹ nhàng tóm lấy nó…
Úc Linh cảm giác vừa tỉnh lại, chỉ thấy hỗn loạn, rõ ràng ngủ không đủ giấc.
Lâu Duyệt cũng tương tự mở to đôi mắt thâm quầng ra, sửa soạn lại hành lý của mình, rồi bảo, “Cô có biết tư thế ngủ của cô thế nào không? Có phải chẳng ai nói với cô là tư thế ngủ của cô quá khủng bố không?’
Vẻ mặt Úc Linh ngơ ngác nhìn cô nàng, nói rất thành thật, “Không có"
Trước đây cô cùng ngủ với ba, mẹ, ông ngoại, bà ngoại, sau này lớn lên thì ngủ cùng Hề Từ, chưa từng có ai nói là tướng ngủ của cô kém đến thế. À, tối lúc cô sợ hãi, theo thói quen bám chặt Hề Từ, nhưng Hề Từ cho đến giờ cũng chưa bao giờ bảo tư thế ngủ của cô không tốt cả.
Lâu Duyệt bị lời nói thành thật của cô mà nghẹn họng, gầm gừ nói, ‘Vậy được rồi, tôi nói cho cô biết, tư thế ngủ của cô thật sự vô cùng vô cùng kém, sau này tôi không bao giờ muốn ngủ cùng cô nữa!"
Úc Linh ừ một tiếng, không nói gì.
Sau khi hai người rửa mặt xong, Trần Minh Minh đã mang bữa sáng đến, đây là bữa sáng đặc sắc ở trấn nhỏ.
Sau khi Trần Minh Minh mang bữa sáng tới, thì ngồi xổm nhìn hai người, lúc nhìn trái, lại nhìn phải, không nhịn được nói, “Lâu tiểu thư, cô thật sự là người tu tiên đó hả?’
Lâu Duyệt đang uống sữa suýt sặc, sau khi nuốt xuống mới nói, “Cô coi tiểu thuyết hơi nhiều rồi đó, tôi không phải là người tu tiên, tôi là thiên sư" Nói xong lại nhìn Trần Minh Minh, bảo, “Tổ tiên Trần tiểu thư tích đức, để lại cho hậu thế, phúc phận của cô rất mạnh, dù là người thường nhưng thần quỷ không sợ, nếu cô vào trong chiến đội ngành đặc biệt mà nói thì rất được đó"
Nói đơn giản, cô gái này được cây cao bóng cả của tổ tiên che chở, lá gan lại lớn, lúc gặp quỷ, đến quỷ cũng phải tránh cô không kịp. Vì thế hai tối đó cô có thể cầm gậy bóng chày nện con ma nữ khắp nơi, nếu là người thường, với đạo hạnh của con ma nữ kia, vốn không sợ, mà trái lại có thể dùng quỷ khí hại người.
Nghe thấy Lâu Duyệt nói, cuối cùng Úc Linh cũng biết rõ Trần Minh Minh chỉ là người thường, không có mở mắt âm dương, vì sao lại có thể nhìn thấy đến con nữ quỷ kia.
Con nữ quỷ đó vốn có đạo hạnh nhất định có thể ngưng tụ được quỷ thể, dùng quỷ khí để đả thương người, còn Trần Minh Minh lại được tổ tiên che chở, có lá gan lớn, vì thế mới khiến cho cô nàng có thể nhìn thấy một số quỷ có đạo hạnh cao thâm.
Khi quỷ có đạo hạnh thì đạo hạnh càng sâu, quỷ thể liền có có thể ngưng tụ được, nếu không đứng gần nhìn, thì bọn chúng cũng gần giống như với con người vậy, thậm chí cũng cùng một loại với Quỷ Vương Quỷ Tướng, nếu như chúng biết nghĩ, còn có thể khiến loài người nhìn thấy chúng nữa.
“Cái gì? Cái gì? Có thể nói với tôi một ít được không?" Trần Minh Minh lập tức hưng phấn nói, hai mắt tỏa sáng.
Chuyện tối qua, khiến cô nàng mở mắt nhìn thấy một thế giới mới, là một cô gái từ bé đã gan lớn, cô tuyệt đối không sợ loại yêu yêu quỷ quỷ gì đó, sau khi biết thế giới này hóa ra còn có yêu ma quỷ quái gì đó tồn tại, chỉ có một cảm khái duy nhất là “Hóa ra trên thế giới thực sự có gì đó" mà thôi.
Thậm chí còn đầy hứng khởi quyết định là nếu lần sau có quỷ tới, cô nàng nhất định phải vây chặt một lúc để xem xem hình dạng con quỷ đó thế nào nữa.
Trên thế giới này có thư ký Lý là người sợ quỷ như thế, cũng có cô gái như Trần Minh Minh lại ngốc và to gan như vậy.
Lâu Duyệt đơn giản nói một ít chuyện về ngành đặc biệt và thiên sư với cô, đều là một số ít người bình thường có thể biết tới.
Loại chuyện yêu ma quỷ quái này, tuy tổ Dị Văn giấu rất kỹ, không đồng ý để người thường biết đến, vì không muốn gây ra cho quần chúng khủng hoảng, rồi nhiều lúc nói chuyện tốt xấu với chính phủ.
Có điều nếu người thường mà trải qua chuyện như thế, nếu có sức chịu đựng giỏi, chỉ cần bảo đảm không tuyên truyền bừa bãi chuyện này ra ngoài thì nhóm thiên sư họ cũng không cần tiêu trừ đi ký ức của họ làm gì.
Trần Minh Minh nghe chưa đã thèm, nghĩ ngợi chút, lại bảo, “Nghe nói bắt quỷ có vẻ rất nguy hiểm, lương lại không cao, thôi bỏ đi, tôi vẫn cứ đi theo chị Úc là hay nhất, tổng tài chị Úc không bạc đãi tôi đâu"
Lâu Duyệt nghe xong cũng không ép, vốn chuyện là vậy chỉ cần cô nguyện ý, nên nói ngay, “Tôi thấy Trần tiểu thư vốn là người có phúc, sau này nếu có gặp những chuyện kỳ lạ, có thể đến báo án ở tổ Dị Văn, bảo người ta viết tên tôi là được" Nói xong thì đưa một tấm danh thiếp cho cô.
Trần Minh Minh vô cùng vui vẻ đồng ý ngay.
Úc Linh yên lặng ăn sáng, hóa ra trong mắt thiên sư, người có phúc vẫn có thể lợi dụng như thế, còn cô vẫn là một người không có phúc đi.
Ăn sáng xong, Úc Linh nhận được thông báo hôm nay vẫn quay như cũ. Thế là một đoàn người lại ngồi xe lên núi, Lâu Duyệt dĩ nhiên cũng đi theo.
Qua một trận mưa lớn tẩy sạch, cả rừng núi như được gột sạch đám bụi, không khí trở nên trong lành, bên trong còn xen lẫn làn hơi mát lạnh, giữa bầu trời thỉnh thoảng lại rơi rớt mấy mưa bụi, rồi trận gió núi tình cờ thổi tới, khiến người ta có cảm giác rất mát mẻ.
Úc Linh mặc một bộ quần áo màu xanh nhạt, mặt không cảm xúc đứng ở trên đài cao đã bố trí sẵn, nhìn về ngôi nhà nhỏ phía trước có nam nữ chính, nam nữ thứ ở trong đang chơi đàn tiêu khiển, cô được phụ trách làm một mỹ nhân người gỗ, đợi bọn họ bên trong chơi chán, mới lên sàn diễn, sau đó bất cẩn vỗ mạnh làm một cây cột bị gãy, đến lúc đó toàn bộ nhà gỗ sụp đổ, một đám người cuống quít nhảy ra, chật vật không chịu nổi, thậm chí còn khiến cho nam thứ bị thương.
Nói cho cùng, cô ở sân diễn này chuyên là kẻ luôn tới bức ép, phá hoại, khiến cho nhân vật nam nữ chính có cơ hội chạy trốn.
Một cảnh này cô chẳng quan tâm, mà Úc Linh cứ đứng từ trên cao nhìn xuống, mắt liếc qua liếc lại núi rừng chung quanh, nhanh chóng nhìn thấy Lâu Duyệt đứng cách đó không xa, chỉ thấy cô nàng đang đi về một hướng nhanh chóng biến mất giữa núi rừng.
Chỉ vừa nhìn bất giác hơi phân tâm, sau đó nghe thấy tiếng gọi ồn ào bên dưới, ngưng thần nhìn lại, thì phát hiện ra một đám người đang nhìn mình diễn, rõ ràng cô phân tâm đã làm hỏng cảnh quay.
Đạo diễn Chung yêu cầu rất nghiêm, coi như diễn xác chết cũng đều yêu cầu diễn như thật, càng không cần nói đến cô còn có vai diễn chính trên màn ảnh.
Lúc mọi người cho là đạo diễn Chung sẽ nổi nóng, ai ngờ ông chỉ thổi còi kêu lên, “Úc Linh, để ý chút"
Úc Linh lạnh nhạt gật đầu, mặt nghiêm túc, biểu hiện mình rất chăm chú.
Trần Minh Minh và một số ít cô gái nhất thời nhỏ giọng thì thào, “Dáng dấp đại tiểu thư mỏng manh như thế, mỏng manh đến mức cả đạo diễn Chung cũng không nỡ mắng cô ấy nữa kìa"
Nam đứng chung quanh thật sự kinh ngạc, “Không phải chứ? Biểu hiện tùy tiện như thế cũng được à?
Trời dần tối, thừa lúc mọi người đang có tâm trạng tốt, đạo diễn Chung tỏ vẻ đêm nay muốn quay cảnh đêm chút, bảo mọi người thông cảm cho.
Loại chuyện diễn cảnh đêm này cũng rất bình thường, hơn nữa đây cũng là lần đầu, nên chưa ai có ý kiến gì.
Chỉ có Úc Linh biết, đạo diễn Chung thừa lúc có vị thiên sư Lâu Duyệt này ở trong trấn, không sợ ban đêm có thay đổi gì, nên mới chọn cảnh quay đêm.
Tranh thủ thời gian nghỉ, đạo diễn Chung tới tìm Úc Linh hỏi nhỏ, “Lâu tiểu thư vẫn chưa về sao? Không có chuyện gì chứ?"
“Không rõ nữa" Úc Linh vừa nhìn núi rừng chung quanh đã gần như tối, vừa không để ý bảo, “Hay tôi gọi điện thoại cho cô ấy nhé"
Đạo diễn Chung tự nhiên cầu còn không được.
Úc Linh nhanh chóng nối máy với Lâu Duyệt, đầu dây bên kia có tiếng nói đứt quãng, “Phía bên tôi hơi phiền toái chút…. Các người vẫn chưa về à? Cố sức duy trì độ sáng của đèn…Để tôi dán bùa chung quanh cho các người…"
Úc Linh thuật lại lời Lâu Duyệt, đạo diễn Chung lập tức mời một ít bảo vệ ông thuê tới, bảo họ lén mang bùa sáng nay Lâu Duyệt đưa cho dán khắp chung quanh lều.
Nhóm cận vệ rõ ràng đã hợp tác nhiều với đạo diễn Chung rồi, đồng thời cũng có kinh nghiệm, đối với hoạt động mê tín phong kiến của đạo diễn Chung dĩ nhiên không thấy lạ.
Quả nhiên, buổi tối diễn cảnh đêm diễn ra hết sức thuận lợi, không có chuyện gì xảy ra, đến tận mười một giờ đêm thì cũng xong.
Đạo diễn Chung hết sức hài lòng, cảm thấy nếu sau này muốn đi quay ngoại cảnh, nên mời một số vị thiên sư đến tọa trấn là tốt nhất.
Cuối cùng công việc cũng kết thúc, những người khác vô cùng cao hứng, đặc biệt là mấy diễn viên chính, trong núi một ngày gió lạnh, lại là thời tiết ẩm ướt, cứ cảm thấy thân thể khó chịu, đặc biệt là buổi tối không khí càng thêm lạnh, lại diễn liên tục mấy tiếng liền nên diễn viên ai thấy mệt, ai cũng muốn trở về tắm rửa, rồi lên giường ngủ một giấc ngon lành.
Úc Linh ngáp một cái, đây là thời điểm cô thường đã đi nghỉ, bất giác thấy hơi buồn ngủ. Đợi mọi người thu dọn xong mọi thứ, cô cũng đi theo cả đoàn chuẩn bị lên xe, đột nhiên trên đỉnh đầu một ngọn đèn đang sáng đột nhiên tắt bụp, chung quanh nháy mắt tối om, khiến ai ai cũng xôn xao.
Trong bóng đêm, Úc Linh cảm giác như không khí có vẻ lạnh hơn, cô đột nhiên có cảm giác người xoay, rồi thấy có một cái tay đột nhiên kéo giật cô, nhân đó kéo cô cách xa cả đoàn người ra.
“Chị Úc!" Trần Minh Minh kêu lên một tiếng.
Tiếng Trần Minh Minh nhanh chóng bị tiếng thét chói tai nhấn chìm, những người đó hỏi dồn dập.
“Trò quỷ gì thế? Đây là vật gì?’
“Là động vật trong núi"
“Tại sao lại có động vật trong núi chạy tới chứ? Đại gia cẩn thận đó…"
Úc Linh cảm giác cánh tay lôi kéo cô có sức rất lớn, quả thật là lực cực kỳ lớn, tiếp đó nửa ôm cô, nửa kéo cô đi mất.
Trên tay cô vẫn cầm điện thoại, theo ánh sáng điện thoại phát ra, quay đầu nhìn thì phát hiện thấy người đang kéo mình rõ ràng là Tôn Đông Vân bất giác thấy sửng sốt.
Có điều cô nhanh chóng nhìn ra cặp mắt trợn trắng của Tôn Đông Vân kia con ngươi như nhỏ lại, hiện giờ cô ả chính là đang trong trạng thái bị quỷ bám thân, cả người lạnh lẽo như quỷ vậy.
Sức quỷ bám trên người thường lớn vô cùng, Úc Linh vốn không tránh thoát được, cũng không rõ làm cách nào trừ quỷ bám thân được, nên sờ soạng trên người, tìm thấy lá bùa của Lâu Duyệt đưa, móc ra vỗ mạnh lên người Tôn Đông Vân.
Lúc lá bùa vỗ lên trên người Tôn Đông Vân, cô ả hét lên một tiếng, tiếp đó, sau gáy cô ả xuất hiện một bộ mặt quỷ, là một quỷ nam có hai mắt chảy máu đáng sợ. Quỷ nam đó như nguyên nhân lá bùa mà hiện nguyên hình, nhưng cũng không rời khỏi người Tôn Đông Vân, mà vẫn cố chịu đau đớn bám chặt lên người cô ả.
Úc Linh trong lúc giãy dụa tình cờ nhìn thấy gương mặt quỷ này suýt nữa bị dọa, Tôn Đông Vân trở thành bóng ma tâm lý trong lòng cô, tung thẳng một đấm tới, đánh đúng vào hốc mắt.
Tôn Đông Vân kêu một tiếng thảm thiết, có điều vẫn kiên trì như cũ, quyết không buông tay.
Sau khi Tôn Đông Vân bị quỷ bám lên người, rõ ràng sức không những lớn mà tốc độ cũng nhanh hơn, Úc Linh bị cô ả tha đi một đoạn, cách đoàn làm phim một khoảng, âm thanh bên đó hầu như nghe không rõ nữa.
“Chị Úc!" Trần Minh Minh to gan lớn mật lia điện thoại sáng đuổi tới.
Chung quanh tối đen, Úc Linh cũng không thấy rõ cái gì cả, nghe âm thanh, cảm giác được Trần Minh Minh đã tới rồi, cô giơ điện thoại trong tay lên, rồi điện thoại di động sáng lên, sau đó thấy Trần Minh Minh cầm gậy bóng chày đánh mạnh về mặt quỷ ở sau gáy Tôn Đông Vân. Tôn Đông Vân mềm nhũn ngã xuống, tay thả ra.
Úc Linh vội vã bò dậy, mông còn bị văng mạnh xuống bãi cỏ, được Trần Minh Minh đỡ lấy.
“Chị Úc, chị không sao chứ? Người đó là ai thế? »
Trần Minh Minh vừa hỏi, vừa hua đèn pin trong tay ra, đến gần kiểm tra Tôn Đông Vân, nhưng không ngờ đúng lúc thấy Tôn Đông Vân nằm trên mặt đất, gáy quay về phía họ, ở sau gáy cô ả nhìn thấy một mặt quỷ đầy thống khổ.
“Ôi mẹ ơi, đây không phải là quỷ bám thân đó chứ?" Trần Minh Minh kêu lên một câu, lại giơ gậy bóng chày lên định đập tiếp.
Úc Linh ngăn cô nàng lại, “Đừng đập nữa, cô đập vỡ đầu cô ta, Tôn Đông Vân không sống được nữa đâu"
Lúc này Trần Minh Minh mới kịp phản ứng, “Đúng nha, chị Tôn chỉ là bị quỷ bám thân thôi, nếu mà em đập vỡ đầu chị ấy, thì chị ấy chết mất". Nghĩ đến mình suýt nữa giết người, bất giác run lập cập, nghĩ đến giết người này mà còn thấy sợ hơn là gặp quỷ nữa.
Chí ít gặp quỷ, cô nàng vẫn còn có thể tâm sự với bạn thân, nhưng nếu chẳng may giết người, là phải ngồi tù, cả đời không cách nào an tâm cho nổi.
Cô nàng nuốt nước bọt, liếc nhìn mặt qủy sau gáy Tôn Đông Vân kia, hỏi, “Chị Úc, làm sao đây ? Tôn Đông Vân sao lại bị quỷ bám thân chứ ?"
Úc Linh nhìn thấy mặt quỷ kia, trong lòng cũng sợ vô cùng, có điều trước mặt người ngoài, cô vẫn chính là vô cùng tỉnh táo, “Chị cũng hết cách rồi, chỉ đành tìm thiên sư để trừ quỷ thôi, hay là trói cô ta lại trước rồi kéo cô ấy về"
TRần Minh Minh cảm thấy đây cũng là cách, nhìn một chút, rồi vén tay áo lên, cởi áo khoác Tôn Đông Vân ra, đơn giản trói tay cô cả lại, nói, “Chúng ta không thể kéo chị ấy được, phải đi gọi người tới giúp". Sau đó lại nói kỳ lạ, “Đúng rồi, chị Úc, hai người bảo vệ của chị đâu ?"
Hai trợ lý nam thực chất là vệ sĩ, lúc trước vệ sĩ còn theo cô, đợi cô bị Tôn Đông Vân kéo đi mất, cô cảm giác vệ sĩ cũng theo tới, tiếp đó rồi không nghe thấy gì nữa, lẽ nào…
Đang nghĩ, đột nhiên nghe thấy một loạt tiếng động huyên náo vang lên, âm thanh đó khiến người ta sởn cả tóc gáy, lông tơ trên người Úc Linh dựng ngược cả lên.
Trần Minh Minh cũng cảnh giác nhìn chung quanh, đèn trong điện thoại hướng chung quanh quơ quơ, chỉ thấy có một ít bụi cỏ cao ngang người, âm thanh đó sàn sạt như loài rắn… Nghĩ đến đây, Trần Minh Minh nổi hết da gà, cô nàng sợ nhất chính là những con rắn thế này.
Dưới ánh sáng di động lung lay, đột nhiên Trần Minh Minh trấn định.
Chỉ thấy trong bóng tối, có thứ đồ vật gì đó màu đen đang giương nanh múa vuốt xuất hiện trước mặt các cô, số lượng đó quá nhiều, kết thành một bóng đen rất lớn, nhìn không giống rắn, trái lại như thực vật, nhưng do ánh sáng không đủ nên lại không nhìn ra là thứ gì…
Bất kể là thứ gì, Trần Minh Minh cũng cảm giác được bóng đen thô to ấy sắp đánh tới đây, cầm thẳng gậy bóng chày, vung lên nhưng không ngờ gậy bóng chày lại chẳng đụng tới cái gì cả khiến cô nàng hơi kinh ngạc.
Đang kinh ngạc, tay Trần Minh Minh được nắm lấy, rồi nghe thấy tiếng Úc Linh quát lên một câu, “Đi mau" vội vàng đi theo sát cô, đến cả Tôn Đông Vân trên mặt đất cũng không để ý tới nữa.
Cái bóng đen to lớn ấy đuổi theo sát các cô.
Đằng sau có luồng khí lạnh lẽo cứ bám chặt theo bước chân chạy của các cô, hai người hoảng chạy loạn vốn không rõ chạy về hướng nào nữa.
Nghe thấy tiếng Trần Minh Minh kêu lên đau đớn, Úc Linh cũng cảm giác có đồ vật gì đó vô cùng lạnh lẽo đụng trên lưng, có điều chẳng qua chỉ cảm giác là bị đụng vào nhưng cũng không có cảm giác gì quá lớn, mơ hồ cảm thấy con mắt Tu La đeo trên cổ đang bảo vệ cô vậy.
Thân thể Trần Minh Minh lại là người phàm, lúc bị đụng vào phát ra tiếng rên đau đớn, có vẻ vô cùng khó chịu.
Lần thứ hai cảm giác nguy hiểm, Úc Linh đẩy mạnh Trần Minh Minh ra ngoài, cô cũng bị vấp phải thứ gì đó trên mặt đất, điện thoại rớt xuống.
Lúc màn hình điện thoại sáng lên, chỉ thấy con quái vật lạ màu đen lớn đó đang đánh về phía cô.
Lúc sắp đến trước mặt cô thì bên trái mặt cô có một cánh tay thò ra nhẹ nhàng tóm lấy nó…
Tác giả :
Vụ Thỉ Dực