Người Chồng Yêu
Chương 135
Nói chuyện điện thoại với Hề Từ xong, Úc Linh hiếm khi không ôm điện thoại đi ngủ, mà cố chống lại cơn buồn ngủ để đợi Lâu Duyệt về.
Trần Minh Minh ngồi cách đó không xa chơi điện thoại, cách một quãng nên không hề nghe thấy rõ cô nấu cháo điện thoại với ai cả.
Có điều đã mấy đêm liền thấy cô ấy trước khi ngủ đều muốn nói chuyện điện thoại với người nào đó, tuy vẻ mặt cô bình thường không sao cả, nhưng nếu cẩn thận nhìn vẫn phát hiện ra vẻ mặt vị đại tiểu thư này thần thái khác hẳn bình thường, khuôn mặt trở nên dịu dàng hơn nhiều, bất giác suy đoán ra có phải cô ấy đang nói chuyện với vị Hề Tiên sinh kia không.
Là trợ lý thân thiết, Trần Minh Minh cũng biết một ít chuyện của vị đại tiểu thư này, chẳng hạn như hiện giờ cô ấy đang ở cùng Hề Từ, tuy An Như không nói rõ Hề Từ là ai, nhưng có thể suy đoán ra hẳn là bạn trai gì đó của đại tiểu thư rồi.
Thấy cô cuối cùng cũng nấu cháo điện thoại xong, Trần Minh Minh hỏi, « Chị Úc, vị Lâu tiểu thư đêm nay nghỉ ở đâu vậy ạ ? »
Lâu Duyệt tới đột ngột, hơn nữa lại lấy thân phận là bạn của Úc Linh mà tới, thêm nữa cả khách sạn này đều bị đoàn làm phim ở hết rồi, thực sự không còn cách nào tìm ra một phòng cho cô nàng nữa, nên Trần Minh Minh mới đành hỏi một câu.
« Đêm nay cô ấy ở lại chỗ của chị »
Trần Minh Minh nghe xong, biết mình không cần phải ở làm bạn cùng đại tiểu thư ngủ nữa, bất giác thở phào.
Có trời mới biết tư thế ngủ của đại tiểu thư này thực sự một lời khó nói hết, cô nàng đã bị mấy lần lay tỉnh, hơn nữa tối nào cũng bị tiếng đập cửa đánh thức, hại cô nàng không được ngủ một giấc nào đủ. Nhưng do đã lấy tiền của ông chủ rồi khó mà trả lại, đành phải cố.
Cô nàng luôn cho mình cảm giác là tiểu cung nữ bồi ngủ với hoàng đế, không thể cự tuyệt được, thực sự khó nói vô cùng.
Sau khi Lâu Duyệt về, Trần Minh Minh vui sướng liền dọn dẹp đồ gì đó của mình về phòng bên, nhưng cô nàng cũng làm hết phận sự của một trợ lý, nghĩ đến tiếng đập cửa buổi tối, lại bảo, « Chị Úc, đêm nay có cần bắt người nữa không ạ ? Hay là em ở lại giúp một tay nhé ? »
Úc Linh nhìn thoáng qua Lâu Duyệt, nói với cô nàng, « Thôi, đêm nay cứ ngủ cho ngon đi »
Trần Minh Minh nhìn cô, trong lòng hơi cảm động, xem ra vị đại tiểu thư cũng biết tư thế ngủ của mình không tốt, cũng thông cảm với cấp dưới, thực sự khó mà có được. Khó nhất là, đại tiểu thư có tiền tùy hứng, nhưng từ trước tới giờ đều rất hào phóng với cô nàng, quả thật tốt đến không thể tốt hơn được.
Lâu Duyệt ở cùng một phòng với Úc Linh cũng không nói gì, chuyện này họ làm được, có lúc còn đóng quân ở vùng dã ngoại sớm đã rèn luyện bình thản với mọi thứ chung quanh rồi.
Sau khi cô nàng đi tắm xong, mặc một cái áo ngủ kỳ lạ lên giường nằm.
« Cô không cần canh sao’ Úc Linh thấy cô nàng như thế cũng đi thẳng lên giường ngủ thì bất giác hỏi.
Lâu Duyệt ngáp một cái, mấy ngày nay cô nàng phải đi đuổi xác, chưa bao giờ được nghỉ ngơi thoải mái ở dã ngoại, rất mệt mỏi, nói ngay, « Không, tôi đã bố trí trước rồi, có tình hình gì tôi có thể biết trước, cứ ngủ ngon trước đi đã »
Úc Linh nhớ tới lúc trước cô ấy bố trí gì đó ở bên ngoài phòng, thì cũng không nói gì nữa cuối cùng cũng đi ngủ.
Lâu Duyệt vừa cảm thấy mới ngủ không lâu đã bị lay tỉnh.
Ngơ ngác nhìn xuống thì thấy vị đại tiểu thư đang quặp chặt lấy mình, như nằm mơ, không biết nói gì nhìn trần nhà. Tuy có người đẹp trong lòng nhưng là một nữ nhân nghiêm chỉnh, cô nàng thực sự chẳng thấy cao hứng chút nào, cũng không rõ Hề Triển Vương có biết đức hạnh của vợ anh ta như thế không nữa.
Nếu đã tỉnh thì Lâu Duyệt không ngủ tiếp nữa, mà im lặng nghiêng tai lắng nghe, loáng thoáng nghe được âm thanh ở bên ngoài, một tay gỡ lấy người đeo bám mình ra, lặng lẽ rời giường.
Trong lòng Úc Linh vẫn bất ổn, dĩ nhiên cũng không ngủ được, Lâu Duyệt sau khi đẩy cô ra thì cô cũng tỉnh theo.
Cô thấy Lâu Duyệt lấy ra một cái dây lưng màu đỏ buộc vào, thì cũng chộp ngay quần áo bên cạnh thay, đang định hỏi Lâu Duyệt thì thấy Lâu Duyệt thò một ngón tay đặt trên môi suỵt một tiếng.
Úc Linh gật đầu với cô nàng, động tác cực kỳ nhẹ nhàng, sau khi sửa soạn xong bản thân, thì mang theo chiếc gậy bóng chầy mà Trần Minh Minh chuẩn bị đi theo Lâu Duyệt, cùng áp sát sau cửa – tuy khả năng không có chuyện gì nhưng lúc trước thấy tư thế Trần Minh Minh vung bóng chày rất oai hùng, cảm thấy mang theo cũng đáng.
Một lúc sau có tiếng đập cửa vang lên.
Trong bóng đêm yên tĩnh tiếng đập cửa thùng thùng vang lên nghe rất rõ, như đánh sâu vào trong lòng người ta, vô hình tạo thành không khí khủng bố.
Úc Linh không kìm được nuốt nước bọt, không rõ người đến gõ cửa là quỷ hay là yêu hay tinh quái nào khác nữa.
Lâu Duyệt ngay lúc tiếng đập cửa thứ mười ba vang lên thì đột nhiên quăng ra một tệp lá bùa.
Lá bùa như có sự sống vậy, xoay tròn ở không trung rồi hạ xuống, sau đó hóa thành đám người giấy chui từ kẽ hở ra ngoài, ngay sau đó nghe thấy bên ngoài có tiếng thét chói tai thê lương vang lên, tiếng thét chói tai ấy như sóng âm vậy, chọc vào đầu người như sắp bị hôn mê luôn.
Lúc này Lâu Duyệt đã nhân cơ hội đó mở cửa xông ra ngoài, tốc độ rất nhanh.
Ngoài hành lang lúc mở cửa ra có đèn tường, lúc này trên hành lang trống rỗng đèn cứ nhập nhòe, như đang tiếp dẫn với thứ bất lương vậy.
Úc Linh đi theo sau rời khỏi đó, chỉ thấy trong hành lang thấy một bóng đen nhìn không rõ hình dáng đang lao thẳng về phía trước, như muốn tránh, tiếc là chung quanh cứ có luồng sáng đỏ lóe lên, luồng sáng đỏ đó như chiếc lưới vậy, hình thành chung quanh một nhà giam khiến nó không cách nào trốn thoát được.
Luồng sáng đỏ này là do Lâu Duyệt bố trí dây thừng đỏ trừ là, trên đó treo đồng tiền cổ, là thứ mà thiên sư hay dùng rất thích hợp để bày trận tróc quỷ trừ yêu.
Hai tay Lâu Duyệt bấm niệm thần chú, dây thừng đỏ giữa không trung run rẩy, tiếp đó hóa thành một tấm lưới lớn, co chặt lại chùm thẳng vào bóng đen đó, sau khi bóng đen phát hiện ra không cách nào trốn thoát được, bộc phát hung tính, vội lao xuống dưới, dĩ nhiên là hướng về chỗ Úc Linh đánh tới.
Úc Linh thấy thế, tuốt độ ách linh cột ở cánh tay lên tận cổ tay, vung bừa một đấm, năm ngón tay động, tiếng chuông đinh đang vang lên, bóng đen đó hét lên một tiếng, sợ tới mức lùi lại bỏ chạy, tiếc là ở chỗ đó cũng có thừng đỏ ở trong tay Lâu Duyệt chộp tới, bàn tay mềm run lên, dây thừng càng thu chặt hơn, trói nó ở trong chiếc lưới đỏ, vốn không thể trốn thoát.
Lúc này Úc Linh mới rảnh quan sát bóng đen này, tiếc là toàn thân nó thoạt nhìn đen tuyền, vốn không nhìn ra rốt cuộc nó là cái thứ gì. Mắt thấy nó sẽ bị Lâu Duyệt thu phục, đột nhiên bóng đen này giống như tế bào phân liệt vậy, tủa ra vô số những xúc tu màu đen đập thẳng về bốn hướng, đập mạnh đến mức sàn nhà chấn động từng hồi.
Lâu Duyệt không ngờ được là nó đang ở tình trạng bị bức quá độ mà phát ra hung tính, mắt thấy sắp sửa thoát khỏi dây đỏ trói buộc, vội vã lấy ra một lá bùa, vừa mới lấy ra đột nhiên một trận gió âm ập tới, dây đỏ trong tay đứt mất, dây đỏ buộc tiền cổ như hạt châu rơi lạch tạch xuống đất, uy lực của dây đỏ không còn như trước nữa, đã biến thành một đồ vật bình thường.
Vẻ mặt Lâu Duyệt khẽ biến, tay đè bên hông, định rút dây lưng đỏ ở hông ra, thì thấy một cái bóng nhẹ nhàng từ đằng xa bay nhanh tới, tóm được bóng đen trốn thoát kia đi.
Không khí bỗng trở nên lạnh lẽo hẳn, đèn xì xì hai lần, rồi oành một cái tắt ngúm, chỉ còn một ít ánh sáng hắt ra từ trong phòng mà thôi.
Có điều để cho hai người nhìn rõ thứ đột nhiên xuất hiện bên cái bóng kia, là một ma nữ, trên người cô ả có quỷ khí màu đỏ rực vờn quanh, một gương mặt trắng bệch nhìn không rõ có đẹp không, cả người quỷ khí lạnh lẽo, khiến hai người cảm giác được phần da thịt lộ ra bên ngoài hơi cứng lạnh.
Lâu Duyệt rút dây lưng đỏ bên hông ra, định vụt tới ma nữ kia, thì thấy phòng sát bên có tiếng mở cửa cọt kẹt ra, rồi tiếp đó thì thấy Trần Minh Minh mặc bộ quần áo thể thao vọt ra, trong tay cầm một chiếc gậy bóng chày, chẳng nói câu nào, vung tới con ma nữ kia.
Úc Linh, « ….. »
Lâu Duyệt: “…"
Lâu Duyệt đang định mở miệng nói, Trần Minh Minh đã vung gậy bóng chày về phía ma nữ kia, vừa đánh vừa quát, “Trước đó không bắt được mày, đêm nay nhất định phải bắt được mày!"
Con ma nữ kia có vẻ như không muốn dây dưa với TRần Minh Minh, vội vã kéo bóng đen chạy đi, TRần Minh Minh vừa gọi một câu về phía Úc Linh vừa chạy đuổi theo.
“Minh Minh…" Úc Linh kêu lên một tiếng, lo lắng cô nàng gặp chuyện, không cách nào khác là đuổi theo, dĩ nhiên Lâu Duyệt cũng đuổi theo.
TRần Minh Minh như quyết tâm phải bắt được kẻ hay đùa, vô cùng dũng mãnh đuổi một mạch đến đại sảnh lầu một của khách sạn, đi đến đâu đèn lóe sáng liên tục đến đó, điều này khiến trong lòng cô nàng cảm giác khó nói, sao tự dưng lại thấy hơi tà môn thế nào ấy, nhưng cũng không nghĩ nhiều.
Con ma nữ kia kéo bóng đen lao ra khỏi cổng khách sạn, tiến vào trong màn mưa.
Lúc nó vừa tiến vào trong màn mưa, trời vốn đang mưa tí tách đột nhiên mưa biến thành lớn, giữa bầu trời có một tiếng sấm nổ vang.
TRần Minh Minh bị tiếng sấm dọa cho hết hồn, miễn cưỡng dừng lại ở cổng, nhìn thấy mưa trên trời đột nhiên lớn hơn, cũng hết cách đuổi theo.
Tốc độ Lâu Duyệt và Úc Linh không chậm, đi ngay sau TRần Minh Minh, dĩ nhiên cũng thấy tình hình mưa lớn bên ngoài. Vào lúc con ma nữ kia biến mất thì đèn trong đại sảnh tầng 1 đột nhiên khôi phục lại bình thường.
“Lại để cho nó chạy thoát!" TRần Minh Minh ủ rũ nói, quay đầu nhìn về phía Úc Linh và Lâu Duyệt, thấy vẻ mặt hai người kinh ngạc nhìn mình, bất giác kêu lên, “Các chị sao thế?’
Lâu Duyệt đánh giá cô nàng từ trên xuống dưới, hơi quan tâm hỏi, “Cô lẽ nào…. Không thấy rõ vừa nãy là cái gì à?’
“Chẳng phải là một cô gái hay sao?’ TRần Minh Minh tức giận chọc chọc gậy bóng chày xuống mặt đất, nói cụt hứng, ‘Mấy đêm nay cứ tới nửa đêm là cô ta lại đến gõ cửa, quấy nhiễu giấc mộng nhiều người, thật sự quá đáng ghét, chẳng biết là bệnh thần kinh từ đâu đến nữa"
Sau khi ai oán xong, đột nhiên nghĩ tới cái gì, “Đúng rồi, vừa nãy người phụ nữ kia còn kéo trong tay đồ vật gì đó, là gì thế? Một đống đen tuyền, cứ như một cái bọc lớn vậy"
Úc Linh:“……"
Lâu Duyệt:“……"
Cô gái này không những to gan, hơn nữa ánh mắt cũng có vấn đề, hay là do ánh đèn quá mờ ảo nên cô nàng nhìn không thấy rõ chứ?
Lâu Duyệt khôi phục lại bình thường rất nhanh, vỗ vỗ vai cô nàng cười ha hả, bảo, “Trước đó tôi tự dưng nghe thấy có ít quỷ nhát gan, xem ra cũng có căn cứ đó"
TRần Minh Minh chớp chớp mắt, phản ứng rất nhanh, giật mình nói, “Chị, chị nói là quỷ ư? Lừa người đi, rõ ràng là một phụ nữ mà…"
Lâu Duyệt vỗ vỗ vai cô nàng, khen ngợi sự dũng cảm của cô, sau đó xoay người đi lên lầu.
Úc Linh đi theo cô lên lầu, lúc đi qua quầy lễ tâng, nhìn thấy cậu bé lễ tân đang ngồi buồn ngủ ở đó, gây ra động tĩnh lớn thế mà cũng chưa tỉnh thì hiểu ra ngay là nếu nữ quỷ kia không làm thì là chính Lâu Duyệt cho nó ngủ, nhìn thoáng qua rồi không để ý nữa.
“Không cần đuổi sao?" Úc Linh hỏi.
“Đuổi theo cũng vô ích thôi, hiện giờ trời mưa lớn như thế, âm thủy đảo dòng, bất lợi với chúng ta, cứ mặc nó đi thôi"
Úc Linh ừ một tiếng, lại hỏi, “Bóng đen vừa rồi đó là gì thế?’
“Đó là quỷ vật, tôi vẫn chưa xác định được, để mai vào trong núi xem xét tình hình mới biết được"
TRần Minh Minh đi theo sát các cô lên lầu, cảm thấy câu nói kia của Lâu Duyệt hẳn là đùa thôi, lúc này lại nghe thấy hai cô nói chuyện, sao cứ cảm giác cổ quái thế nào ấy.
Các cô đi rất nhanh đến trước cửa phòng đạo diễn Chung, chỉ thấy trước cửa phòng ở hành lang có một quái vật đang bị dây đỏ trói chặt đang giãy dụa muốn trốn.
Trần Minh Minh vừa thấy, không kìm được ghé sát để nhìn xem nó là thứ gì, ai ngờ con quái vật kia đột nhiên giơ khuôn mặt khủng bố nhe răng về phía cô nàng, dáng vẻ hung thần độc ác đó, đột nhiên không kịp đề phòng cũng bị dọa cho sợ hết hồn.
TRần Minh Minh đột ngột lùi lại sau một bước, vỗ vỗ ngực hỏi, “Chị Úc, đây là gì thế?"
Úc Linh nhìn chằm chằm thứ đó cũng không rõ là gì, lắc đầu bảo, ‘Chị cũng không rõ, Lâu Duyệt, đây là thứ gì?’
Lâu Duyệt vỗ một lá bùa lên vật đó, quái vật kia giãy dụa một lúc rồi yên tĩnh trở lại, chỉ có một đôi mắt xanh to như chuông đồng đầy hoảng sợ và hung ác nhìn các cô.
Sau khi nó an tĩnh lại, Úc Linh liền nhìn đèn hành lang đánh giá, phát hiện ra mặt con quái vật này dài, cả người đều có vảy màu đen, cũng rất giống với bóng đen đứng trước giường cô đêm trước, đặc biệt ở phía sau còn có một cái đuôi đen kịt.
“Đây là một con ma vật" Lâu Duyệt nói, “Mấy đêm này đều tới gõ cửa phòng đạo diễn Chung chính là nó đó"
Nói xong, Lâu Duyệt gõ cửa phòng đạo diễn Chung. Cửa phòng nhanh chóng mở ra, trên người ông mặc nghiêm chỉnh, có thể thấy là đợi ở đây cũng vì chuyện này. Lúc nhìn thấy trước cửa có ba cô gái và một con vật thừa kia, đạo diễn Chung sững sờ, cuối cùng ánh mắt liếc nhìn xuống đồ vật thừa bên dưới, trên mặt không có nét kinh ngạc nào, nói với Lâu Duyệt, “Lâu tiểu thư bắt được nó rồi?"
Lâu Duyệt xách con ma vật kia vào cửa.
Trong không khí ngập tràn mùi vị tanh tưởi, Trần Minh Minh không nhịn được bịt chặt mũi, tuy vẫn còn mơ mơ mang màng, nhưng không ngại ngần khi bản thân cô nàng phát hiện ra như mình đang mở một cánh cửa bước vào một thế giới mới, cả người như được thăng hoa.
“Con ma vật này tối nào cũng đến gõ cửa phòng của ông, nhưng tôi đã kiểm tra qua rồi, tìm tới ông không chỉ có một con" Lâu Duyệt nói với đạo diễn Chung.
Lúc này Úc Linh cũng bảo, “Lúc ban ngày, tôi nhìn thấy trong màn mưa có khoảng ba cái bóng, cũng chẳng khác con ma vật này lắm, chắc lần này có ba con đến dò xét đạo diễn Chung"
Đạo diễn Chung sửng sốt không kìm được nhìn cô.
TRần Minh Minh cũng nhìn cô, hai mắt sáng ngời.
Lâu Duyệt thấy phán đoán của cô cũng không hoài nghi, gật đầu bảo, “Xem ra còn có hai con nữa, chri cần trừ được chúng nó, chắc không vấn đề gì nữa"
Đạo diễn Chung nghe xong, thở phào nói ngay, “Chuyện này làm phiền Lâu tiểu thư rồi"
Trước đây mỗi lần ông đi quay ngoại cảnh, đều gặp một số tình huống, nhưng rõ ràng ma quỷ nguyền rủa tổ tiên ông cũng không phải muốn đuổi tận giết tuyệt, vì thế tuy gặp phải tình trạng liên tục, nhưng cũng chỉ đề phòng là ổn, cũng không có chuyện gì lớn xảy ra, đây cũng là nguyên nhân vì sao đạo diễn Chung lại thuê nhiều bảo vệ cho đoàn làm phim là thế.
Chỉ là lần này không hiểu sao, ông cảm giác được một sự bất an mãnh liệt, tiềm thức cảm thấy tốt nhất là phải làm cái gì đó, vì thế mới bảo Úc Linh đi tìm một thiên sư tới. Lâu Duyệt vừa ra tay, đã bắt ngay được một con ma vật, nhưng thực ra lại khiến ông thấy an tâm, cảm thấy chuyện lần này đoán chừng cũng sẽ không gặp khó khăn mấy.
Tiếp đó, Lâu Duyệt mang con ma vật kia đi giải quyết, Úc Linh và Trần Minh Minh thì cũng trở về phòng.
TRần Minh Minh đi theo Úc Linh vào phòng, vẻ mặt bối rối, cuối cùng không kìm được hỏi, “Chị Úc à, chuyện vừa rồi…"
“Là thật đó!" Vẻ mặt Úc Linh nghiêm túc.
Trần Minh Minh hưng phấn, “Thật ạ? Hóa ra em hai lần truy đuổi là một nữ quỷ, không phải con người ha…"
Cô gái, đạo hạnh con nữ quỷ kia rất cao, thật không phải chuyện đùa, cô đừng có hưng phấn như thế được không? Còn nữa, vì sao cô lại có thể nhìn thấy quỷ nhỉ?
Vẻ mặt hưng phấn của cô gái Trần Minh Minh cuối cùng cũng trở về phòng mình, một lúc sau Lâu Duyệt cũng trở lại.
Úc Linh đã lên giường nằm, đợi cô nàng, thấy cô về, lại hỏi, “Con ma vật kia, cô xử lý nó thế nào rồi?"
“Siêu độ rồi" Lâu Duyệt nói bâng quơ nhẹ nhàng, vào phòng vệ sinh rửa mặt, cũng nằm trên giường, vẻ mặt nghiêm túc nói với Úc Linh, “Úc Linh, cô gặp phải phiền phức rồi’
Úc Linh ừ một tiếng, có vẻ như đã biết, cũng để cho cô nàng nói tiếp.
Lâu Duyệt thở dài, nói tiếp, “Vấn đề ở chỗ đạo diễn Chung không lớn mấy, tuy rằng trên lưng ông ta gánh nguyền rủa của tổ tiên, nhưng lực nguyền rủa này trải qua mấy thời đại cũng đã suy yếu dần, nhiều nhất cũng chỉ có ít ma vật đến quấy rối thôi. Đêm nay cô thấy, cũng không phải là ma vật, mà là quỷ quái trên ngọn núi này, còn phần nữ quỷ kia, đạo hạnh của cô ta vô cùng cao, nhưng cô ta cũng không phải phiền toái, mà phiền toái nhất chính là ngọn núi cất giấu quỷ vật kia"
Úc Linh vẫn vẻ mặt bình tĩnh như cũ hỏi khiêm tốn, ‘Tiếp đó thì sao?"
Lâu Duyệt nhìn cô một cái, vẻ mặt đồng tình vỗ vỗ vai cô bảo, “Xem ra quỷ vật kia đã để mắt tới cô rồi, thực sự chúc mừng nha"
Con quỷ vật kia nếu có thể dùng nữ quỷ đó, có thể thấy đạo hạnh rất cao, tuy giờ Lâu Duyệt vẫn chưa xác định được chân thân con quỷ vật đó là gì, nhưng cũng có thể xác định độ nguy hiểm này không thua gì lệ quỷ.
Úc Linh vẫn bình tĩnh như cũ, hơi suy tư nói, “Ngày đầu tiên lúc tôi quay thì dây cáp đột nhiên bị đứt, chắc là do quỷ vật kia làm rồi?"
“Tám chín phần mười đó" Lâu Duyệt nằm song song với cô, “Ban ngày dương khí mạnh, quỷ tà linh tinh gì đó không cách nào xuất hiện được, nhưng đạo hạnh cao thâm, chỉ cần tránh đi ánh nắng sáng giữa chính ngọ thì ở trong một số chỗ râm, yêu vẫn có thể làm được"
Úc Linh nghe đến đó thì hiểu được đại khái, hỏi, “Vậy tiếp theo nên làm cái gì bây giờ?"
“Có thể làm gì bây giờ sao? Mai tôi vào trong núi xem tình hình thế nào đã, trước xem xem quỷ vật đó là cái gì, tại sao lại để ý tới cô nữa" Nói xong, cô nàng hơi đồng tình với vị đại tiểu thư bên cạnh, thầm nghĩ yêu cổ quấn thân quả nhiên rất dễ thu hút một số ít yêu ma quỷ quái, chẳng rõ vị đại tiểu thư này làm sao mà lớn lên bình an như thế nữa.
Hai người hàn huyên một lát rồi ngủ tiếp.
Đợi lúc Lâu Duyệt lại bị vị đại tiểu thư lay tỉnh lần nữa, rồi tỉnh giấc, nghĩ thấy hơi thống khổ, vị đại tiểu thư này không đáng đồng tình tý nào, chẹn cô nàng suýt nghẹt thở rồi này.
Trần Minh Minh ngồi cách đó không xa chơi điện thoại, cách một quãng nên không hề nghe thấy rõ cô nấu cháo điện thoại với ai cả.
Có điều đã mấy đêm liền thấy cô ấy trước khi ngủ đều muốn nói chuyện điện thoại với người nào đó, tuy vẻ mặt cô bình thường không sao cả, nhưng nếu cẩn thận nhìn vẫn phát hiện ra vẻ mặt vị đại tiểu thư này thần thái khác hẳn bình thường, khuôn mặt trở nên dịu dàng hơn nhiều, bất giác suy đoán ra có phải cô ấy đang nói chuyện với vị Hề Tiên sinh kia không.
Là trợ lý thân thiết, Trần Minh Minh cũng biết một ít chuyện của vị đại tiểu thư này, chẳng hạn như hiện giờ cô ấy đang ở cùng Hề Từ, tuy An Như không nói rõ Hề Từ là ai, nhưng có thể suy đoán ra hẳn là bạn trai gì đó của đại tiểu thư rồi.
Thấy cô cuối cùng cũng nấu cháo điện thoại xong, Trần Minh Minh hỏi, « Chị Úc, vị Lâu tiểu thư đêm nay nghỉ ở đâu vậy ạ ? »
Lâu Duyệt tới đột ngột, hơn nữa lại lấy thân phận là bạn của Úc Linh mà tới, thêm nữa cả khách sạn này đều bị đoàn làm phim ở hết rồi, thực sự không còn cách nào tìm ra một phòng cho cô nàng nữa, nên Trần Minh Minh mới đành hỏi một câu.
« Đêm nay cô ấy ở lại chỗ của chị »
Trần Minh Minh nghe xong, biết mình không cần phải ở làm bạn cùng đại tiểu thư ngủ nữa, bất giác thở phào.
Có trời mới biết tư thế ngủ của đại tiểu thư này thực sự một lời khó nói hết, cô nàng đã bị mấy lần lay tỉnh, hơn nữa tối nào cũng bị tiếng đập cửa đánh thức, hại cô nàng không được ngủ một giấc nào đủ. Nhưng do đã lấy tiền của ông chủ rồi khó mà trả lại, đành phải cố.
Cô nàng luôn cho mình cảm giác là tiểu cung nữ bồi ngủ với hoàng đế, không thể cự tuyệt được, thực sự khó nói vô cùng.
Sau khi Lâu Duyệt về, Trần Minh Minh vui sướng liền dọn dẹp đồ gì đó của mình về phòng bên, nhưng cô nàng cũng làm hết phận sự của một trợ lý, nghĩ đến tiếng đập cửa buổi tối, lại bảo, « Chị Úc, đêm nay có cần bắt người nữa không ạ ? Hay là em ở lại giúp một tay nhé ? »
Úc Linh nhìn thoáng qua Lâu Duyệt, nói với cô nàng, « Thôi, đêm nay cứ ngủ cho ngon đi »
Trần Minh Minh nhìn cô, trong lòng hơi cảm động, xem ra vị đại tiểu thư cũng biết tư thế ngủ của mình không tốt, cũng thông cảm với cấp dưới, thực sự khó mà có được. Khó nhất là, đại tiểu thư có tiền tùy hứng, nhưng từ trước tới giờ đều rất hào phóng với cô nàng, quả thật tốt đến không thể tốt hơn được.
Lâu Duyệt ở cùng một phòng với Úc Linh cũng không nói gì, chuyện này họ làm được, có lúc còn đóng quân ở vùng dã ngoại sớm đã rèn luyện bình thản với mọi thứ chung quanh rồi.
Sau khi cô nàng đi tắm xong, mặc một cái áo ngủ kỳ lạ lên giường nằm.
« Cô không cần canh sao’ Úc Linh thấy cô nàng như thế cũng đi thẳng lên giường ngủ thì bất giác hỏi.
Lâu Duyệt ngáp một cái, mấy ngày nay cô nàng phải đi đuổi xác, chưa bao giờ được nghỉ ngơi thoải mái ở dã ngoại, rất mệt mỏi, nói ngay, « Không, tôi đã bố trí trước rồi, có tình hình gì tôi có thể biết trước, cứ ngủ ngon trước đi đã »
Úc Linh nhớ tới lúc trước cô ấy bố trí gì đó ở bên ngoài phòng, thì cũng không nói gì nữa cuối cùng cũng đi ngủ.
Lâu Duyệt vừa cảm thấy mới ngủ không lâu đã bị lay tỉnh.
Ngơ ngác nhìn xuống thì thấy vị đại tiểu thư đang quặp chặt lấy mình, như nằm mơ, không biết nói gì nhìn trần nhà. Tuy có người đẹp trong lòng nhưng là một nữ nhân nghiêm chỉnh, cô nàng thực sự chẳng thấy cao hứng chút nào, cũng không rõ Hề Triển Vương có biết đức hạnh của vợ anh ta như thế không nữa.
Nếu đã tỉnh thì Lâu Duyệt không ngủ tiếp nữa, mà im lặng nghiêng tai lắng nghe, loáng thoáng nghe được âm thanh ở bên ngoài, một tay gỡ lấy người đeo bám mình ra, lặng lẽ rời giường.
Trong lòng Úc Linh vẫn bất ổn, dĩ nhiên cũng không ngủ được, Lâu Duyệt sau khi đẩy cô ra thì cô cũng tỉnh theo.
Cô thấy Lâu Duyệt lấy ra một cái dây lưng màu đỏ buộc vào, thì cũng chộp ngay quần áo bên cạnh thay, đang định hỏi Lâu Duyệt thì thấy Lâu Duyệt thò một ngón tay đặt trên môi suỵt một tiếng.
Úc Linh gật đầu với cô nàng, động tác cực kỳ nhẹ nhàng, sau khi sửa soạn xong bản thân, thì mang theo chiếc gậy bóng chầy mà Trần Minh Minh chuẩn bị đi theo Lâu Duyệt, cùng áp sát sau cửa – tuy khả năng không có chuyện gì nhưng lúc trước thấy tư thế Trần Minh Minh vung bóng chày rất oai hùng, cảm thấy mang theo cũng đáng.
Một lúc sau có tiếng đập cửa vang lên.
Trong bóng đêm yên tĩnh tiếng đập cửa thùng thùng vang lên nghe rất rõ, như đánh sâu vào trong lòng người ta, vô hình tạo thành không khí khủng bố.
Úc Linh không kìm được nuốt nước bọt, không rõ người đến gõ cửa là quỷ hay là yêu hay tinh quái nào khác nữa.
Lâu Duyệt ngay lúc tiếng đập cửa thứ mười ba vang lên thì đột nhiên quăng ra một tệp lá bùa.
Lá bùa như có sự sống vậy, xoay tròn ở không trung rồi hạ xuống, sau đó hóa thành đám người giấy chui từ kẽ hở ra ngoài, ngay sau đó nghe thấy bên ngoài có tiếng thét chói tai thê lương vang lên, tiếng thét chói tai ấy như sóng âm vậy, chọc vào đầu người như sắp bị hôn mê luôn.
Lúc này Lâu Duyệt đã nhân cơ hội đó mở cửa xông ra ngoài, tốc độ rất nhanh.
Ngoài hành lang lúc mở cửa ra có đèn tường, lúc này trên hành lang trống rỗng đèn cứ nhập nhòe, như đang tiếp dẫn với thứ bất lương vậy.
Úc Linh đi theo sau rời khỏi đó, chỉ thấy trong hành lang thấy một bóng đen nhìn không rõ hình dáng đang lao thẳng về phía trước, như muốn tránh, tiếc là chung quanh cứ có luồng sáng đỏ lóe lên, luồng sáng đỏ đó như chiếc lưới vậy, hình thành chung quanh một nhà giam khiến nó không cách nào trốn thoát được.
Luồng sáng đỏ này là do Lâu Duyệt bố trí dây thừng đỏ trừ là, trên đó treo đồng tiền cổ, là thứ mà thiên sư hay dùng rất thích hợp để bày trận tróc quỷ trừ yêu.
Hai tay Lâu Duyệt bấm niệm thần chú, dây thừng đỏ giữa không trung run rẩy, tiếp đó hóa thành một tấm lưới lớn, co chặt lại chùm thẳng vào bóng đen đó, sau khi bóng đen phát hiện ra không cách nào trốn thoát được, bộc phát hung tính, vội lao xuống dưới, dĩ nhiên là hướng về chỗ Úc Linh đánh tới.
Úc Linh thấy thế, tuốt độ ách linh cột ở cánh tay lên tận cổ tay, vung bừa một đấm, năm ngón tay động, tiếng chuông đinh đang vang lên, bóng đen đó hét lên một tiếng, sợ tới mức lùi lại bỏ chạy, tiếc là ở chỗ đó cũng có thừng đỏ ở trong tay Lâu Duyệt chộp tới, bàn tay mềm run lên, dây thừng càng thu chặt hơn, trói nó ở trong chiếc lưới đỏ, vốn không thể trốn thoát.
Lúc này Úc Linh mới rảnh quan sát bóng đen này, tiếc là toàn thân nó thoạt nhìn đen tuyền, vốn không nhìn ra rốt cuộc nó là cái thứ gì. Mắt thấy nó sẽ bị Lâu Duyệt thu phục, đột nhiên bóng đen này giống như tế bào phân liệt vậy, tủa ra vô số những xúc tu màu đen đập thẳng về bốn hướng, đập mạnh đến mức sàn nhà chấn động từng hồi.
Lâu Duyệt không ngờ được là nó đang ở tình trạng bị bức quá độ mà phát ra hung tính, mắt thấy sắp sửa thoát khỏi dây đỏ trói buộc, vội vã lấy ra một lá bùa, vừa mới lấy ra đột nhiên một trận gió âm ập tới, dây đỏ trong tay đứt mất, dây đỏ buộc tiền cổ như hạt châu rơi lạch tạch xuống đất, uy lực của dây đỏ không còn như trước nữa, đã biến thành một đồ vật bình thường.
Vẻ mặt Lâu Duyệt khẽ biến, tay đè bên hông, định rút dây lưng đỏ ở hông ra, thì thấy một cái bóng nhẹ nhàng từ đằng xa bay nhanh tới, tóm được bóng đen trốn thoát kia đi.
Không khí bỗng trở nên lạnh lẽo hẳn, đèn xì xì hai lần, rồi oành một cái tắt ngúm, chỉ còn một ít ánh sáng hắt ra từ trong phòng mà thôi.
Có điều để cho hai người nhìn rõ thứ đột nhiên xuất hiện bên cái bóng kia, là một ma nữ, trên người cô ả có quỷ khí màu đỏ rực vờn quanh, một gương mặt trắng bệch nhìn không rõ có đẹp không, cả người quỷ khí lạnh lẽo, khiến hai người cảm giác được phần da thịt lộ ra bên ngoài hơi cứng lạnh.
Lâu Duyệt rút dây lưng đỏ bên hông ra, định vụt tới ma nữ kia, thì thấy phòng sát bên có tiếng mở cửa cọt kẹt ra, rồi tiếp đó thì thấy Trần Minh Minh mặc bộ quần áo thể thao vọt ra, trong tay cầm một chiếc gậy bóng chày, chẳng nói câu nào, vung tới con ma nữ kia.
Úc Linh, « ….. »
Lâu Duyệt: “…"
Lâu Duyệt đang định mở miệng nói, Trần Minh Minh đã vung gậy bóng chày về phía ma nữ kia, vừa đánh vừa quát, “Trước đó không bắt được mày, đêm nay nhất định phải bắt được mày!"
Con ma nữ kia có vẻ như không muốn dây dưa với TRần Minh Minh, vội vã kéo bóng đen chạy đi, TRần Minh Minh vừa gọi một câu về phía Úc Linh vừa chạy đuổi theo.
“Minh Minh…" Úc Linh kêu lên một tiếng, lo lắng cô nàng gặp chuyện, không cách nào khác là đuổi theo, dĩ nhiên Lâu Duyệt cũng đuổi theo.
TRần Minh Minh như quyết tâm phải bắt được kẻ hay đùa, vô cùng dũng mãnh đuổi một mạch đến đại sảnh lầu một của khách sạn, đi đến đâu đèn lóe sáng liên tục đến đó, điều này khiến trong lòng cô nàng cảm giác khó nói, sao tự dưng lại thấy hơi tà môn thế nào ấy, nhưng cũng không nghĩ nhiều.
Con ma nữ kia kéo bóng đen lao ra khỏi cổng khách sạn, tiến vào trong màn mưa.
Lúc nó vừa tiến vào trong màn mưa, trời vốn đang mưa tí tách đột nhiên mưa biến thành lớn, giữa bầu trời có một tiếng sấm nổ vang.
TRần Minh Minh bị tiếng sấm dọa cho hết hồn, miễn cưỡng dừng lại ở cổng, nhìn thấy mưa trên trời đột nhiên lớn hơn, cũng hết cách đuổi theo.
Tốc độ Lâu Duyệt và Úc Linh không chậm, đi ngay sau TRần Minh Minh, dĩ nhiên cũng thấy tình hình mưa lớn bên ngoài. Vào lúc con ma nữ kia biến mất thì đèn trong đại sảnh tầng 1 đột nhiên khôi phục lại bình thường.
“Lại để cho nó chạy thoát!" TRần Minh Minh ủ rũ nói, quay đầu nhìn về phía Úc Linh và Lâu Duyệt, thấy vẻ mặt hai người kinh ngạc nhìn mình, bất giác kêu lên, “Các chị sao thế?’
Lâu Duyệt đánh giá cô nàng từ trên xuống dưới, hơi quan tâm hỏi, “Cô lẽ nào…. Không thấy rõ vừa nãy là cái gì à?’
“Chẳng phải là một cô gái hay sao?’ TRần Minh Minh tức giận chọc chọc gậy bóng chày xuống mặt đất, nói cụt hứng, ‘Mấy đêm nay cứ tới nửa đêm là cô ta lại đến gõ cửa, quấy nhiễu giấc mộng nhiều người, thật sự quá đáng ghét, chẳng biết là bệnh thần kinh từ đâu đến nữa"
Sau khi ai oán xong, đột nhiên nghĩ tới cái gì, “Đúng rồi, vừa nãy người phụ nữ kia còn kéo trong tay đồ vật gì đó, là gì thế? Một đống đen tuyền, cứ như một cái bọc lớn vậy"
Úc Linh:“……"
Lâu Duyệt:“……"
Cô gái này không những to gan, hơn nữa ánh mắt cũng có vấn đề, hay là do ánh đèn quá mờ ảo nên cô nàng nhìn không thấy rõ chứ?
Lâu Duyệt khôi phục lại bình thường rất nhanh, vỗ vỗ vai cô nàng cười ha hả, bảo, “Trước đó tôi tự dưng nghe thấy có ít quỷ nhát gan, xem ra cũng có căn cứ đó"
TRần Minh Minh chớp chớp mắt, phản ứng rất nhanh, giật mình nói, “Chị, chị nói là quỷ ư? Lừa người đi, rõ ràng là một phụ nữ mà…"
Lâu Duyệt vỗ vỗ vai cô nàng, khen ngợi sự dũng cảm của cô, sau đó xoay người đi lên lầu.
Úc Linh đi theo cô lên lầu, lúc đi qua quầy lễ tâng, nhìn thấy cậu bé lễ tân đang ngồi buồn ngủ ở đó, gây ra động tĩnh lớn thế mà cũng chưa tỉnh thì hiểu ra ngay là nếu nữ quỷ kia không làm thì là chính Lâu Duyệt cho nó ngủ, nhìn thoáng qua rồi không để ý nữa.
“Không cần đuổi sao?" Úc Linh hỏi.
“Đuổi theo cũng vô ích thôi, hiện giờ trời mưa lớn như thế, âm thủy đảo dòng, bất lợi với chúng ta, cứ mặc nó đi thôi"
Úc Linh ừ một tiếng, lại hỏi, “Bóng đen vừa rồi đó là gì thế?’
“Đó là quỷ vật, tôi vẫn chưa xác định được, để mai vào trong núi xem xét tình hình mới biết được"
TRần Minh Minh đi theo sát các cô lên lầu, cảm thấy câu nói kia của Lâu Duyệt hẳn là đùa thôi, lúc này lại nghe thấy hai cô nói chuyện, sao cứ cảm giác cổ quái thế nào ấy.
Các cô đi rất nhanh đến trước cửa phòng đạo diễn Chung, chỉ thấy trước cửa phòng ở hành lang có một quái vật đang bị dây đỏ trói chặt đang giãy dụa muốn trốn.
Trần Minh Minh vừa thấy, không kìm được ghé sát để nhìn xem nó là thứ gì, ai ngờ con quái vật kia đột nhiên giơ khuôn mặt khủng bố nhe răng về phía cô nàng, dáng vẻ hung thần độc ác đó, đột nhiên không kịp đề phòng cũng bị dọa cho sợ hết hồn.
TRần Minh Minh đột ngột lùi lại sau một bước, vỗ vỗ ngực hỏi, “Chị Úc, đây là gì thế?"
Úc Linh nhìn chằm chằm thứ đó cũng không rõ là gì, lắc đầu bảo, ‘Chị cũng không rõ, Lâu Duyệt, đây là thứ gì?’
Lâu Duyệt vỗ một lá bùa lên vật đó, quái vật kia giãy dụa một lúc rồi yên tĩnh trở lại, chỉ có một đôi mắt xanh to như chuông đồng đầy hoảng sợ và hung ác nhìn các cô.
Sau khi nó an tĩnh lại, Úc Linh liền nhìn đèn hành lang đánh giá, phát hiện ra mặt con quái vật này dài, cả người đều có vảy màu đen, cũng rất giống với bóng đen đứng trước giường cô đêm trước, đặc biệt ở phía sau còn có một cái đuôi đen kịt.
“Đây là một con ma vật" Lâu Duyệt nói, “Mấy đêm này đều tới gõ cửa phòng đạo diễn Chung chính là nó đó"
Nói xong, Lâu Duyệt gõ cửa phòng đạo diễn Chung. Cửa phòng nhanh chóng mở ra, trên người ông mặc nghiêm chỉnh, có thể thấy là đợi ở đây cũng vì chuyện này. Lúc nhìn thấy trước cửa có ba cô gái và một con vật thừa kia, đạo diễn Chung sững sờ, cuối cùng ánh mắt liếc nhìn xuống đồ vật thừa bên dưới, trên mặt không có nét kinh ngạc nào, nói với Lâu Duyệt, “Lâu tiểu thư bắt được nó rồi?"
Lâu Duyệt xách con ma vật kia vào cửa.
Trong không khí ngập tràn mùi vị tanh tưởi, Trần Minh Minh không nhịn được bịt chặt mũi, tuy vẫn còn mơ mơ mang màng, nhưng không ngại ngần khi bản thân cô nàng phát hiện ra như mình đang mở một cánh cửa bước vào một thế giới mới, cả người như được thăng hoa.
“Con ma vật này tối nào cũng đến gõ cửa phòng của ông, nhưng tôi đã kiểm tra qua rồi, tìm tới ông không chỉ có một con" Lâu Duyệt nói với đạo diễn Chung.
Lúc này Úc Linh cũng bảo, “Lúc ban ngày, tôi nhìn thấy trong màn mưa có khoảng ba cái bóng, cũng chẳng khác con ma vật này lắm, chắc lần này có ba con đến dò xét đạo diễn Chung"
Đạo diễn Chung sửng sốt không kìm được nhìn cô.
TRần Minh Minh cũng nhìn cô, hai mắt sáng ngời.
Lâu Duyệt thấy phán đoán của cô cũng không hoài nghi, gật đầu bảo, “Xem ra còn có hai con nữa, chri cần trừ được chúng nó, chắc không vấn đề gì nữa"
Đạo diễn Chung nghe xong, thở phào nói ngay, “Chuyện này làm phiền Lâu tiểu thư rồi"
Trước đây mỗi lần ông đi quay ngoại cảnh, đều gặp một số tình huống, nhưng rõ ràng ma quỷ nguyền rủa tổ tiên ông cũng không phải muốn đuổi tận giết tuyệt, vì thế tuy gặp phải tình trạng liên tục, nhưng cũng chỉ đề phòng là ổn, cũng không có chuyện gì lớn xảy ra, đây cũng là nguyên nhân vì sao đạo diễn Chung lại thuê nhiều bảo vệ cho đoàn làm phim là thế.
Chỉ là lần này không hiểu sao, ông cảm giác được một sự bất an mãnh liệt, tiềm thức cảm thấy tốt nhất là phải làm cái gì đó, vì thế mới bảo Úc Linh đi tìm một thiên sư tới. Lâu Duyệt vừa ra tay, đã bắt ngay được một con ma vật, nhưng thực ra lại khiến ông thấy an tâm, cảm thấy chuyện lần này đoán chừng cũng sẽ không gặp khó khăn mấy.
Tiếp đó, Lâu Duyệt mang con ma vật kia đi giải quyết, Úc Linh và Trần Minh Minh thì cũng trở về phòng.
TRần Minh Minh đi theo Úc Linh vào phòng, vẻ mặt bối rối, cuối cùng không kìm được hỏi, “Chị Úc à, chuyện vừa rồi…"
“Là thật đó!" Vẻ mặt Úc Linh nghiêm túc.
Trần Minh Minh hưng phấn, “Thật ạ? Hóa ra em hai lần truy đuổi là một nữ quỷ, không phải con người ha…"
Cô gái, đạo hạnh con nữ quỷ kia rất cao, thật không phải chuyện đùa, cô đừng có hưng phấn như thế được không? Còn nữa, vì sao cô lại có thể nhìn thấy quỷ nhỉ?
Vẻ mặt hưng phấn của cô gái Trần Minh Minh cuối cùng cũng trở về phòng mình, một lúc sau Lâu Duyệt cũng trở lại.
Úc Linh đã lên giường nằm, đợi cô nàng, thấy cô về, lại hỏi, “Con ma vật kia, cô xử lý nó thế nào rồi?"
“Siêu độ rồi" Lâu Duyệt nói bâng quơ nhẹ nhàng, vào phòng vệ sinh rửa mặt, cũng nằm trên giường, vẻ mặt nghiêm túc nói với Úc Linh, “Úc Linh, cô gặp phải phiền phức rồi’
Úc Linh ừ một tiếng, có vẻ như đã biết, cũng để cho cô nàng nói tiếp.
Lâu Duyệt thở dài, nói tiếp, “Vấn đề ở chỗ đạo diễn Chung không lớn mấy, tuy rằng trên lưng ông ta gánh nguyền rủa của tổ tiên, nhưng lực nguyền rủa này trải qua mấy thời đại cũng đã suy yếu dần, nhiều nhất cũng chỉ có ít ma vật đến quấy rối thôi. Đêm nay cô thấy, cũng không phải là ma vật, mà là quỷ quái trên ngọn núi này, còn phần nữ quỷ kia, đạo hạnh của cô ta vô cùng cao, nhưng cô ta cũng không phải phiền toái, mà phiền toái nhất chính là ngọn núi cất giấu quỷ vật kia"
Úc Linh vẫn vẻ mặt bình tĩnh như cũ hỏi khiêm tốn, ‘Tiếp đó thì sao?"
Lâu Duyệt nhìn cô một cái, vẻ mặt đồng tình vỗ vỗ vai cô bảo, “Xem ra quỷ vật kia đã để mắt tới cô rồi, thực sự chúc mừng nha"
Con quỷ vật kia nếu có thể dùng nữ quỷ đó, có thể thấy đạo hạnh rất cao, tuy giờ Lâu Duyệt vẫn chưa xác định được chân thân con quỷ vật đó là gì, nhưng cũng có thể xác định độ nguy hiểm này không thua gì lệ quỷ.
Úc Linh vẫn bình tĩnh như cũ, hơi suy tư nói, “Ngày đầu tiên lúc tôi quay thì dây cáp đột nhiên bị đứt, chắc là do quỷ vật kia làm rồi?"
“Tám chín phần mười đó" Lâu Duyệt nằm song song với cô, “Ban ngày dương khí mạnh, quỷ tà linh tinh gì đó không cách nào xuất hiện được, nhưng đạo hạnh cao thâm, chỉ cần tránh đi ánh nắng sáng giữa chính ngọ thì ở trong một số chỗ râm, yêu vẫn có thể làm được"
Úc Linh nghe đến đó thì hiểu được đại khái, hỏi, “Vậy tiếp theo nên làm cái gì bây giờ?"
“Có thể làm gì bây giờ sao? Mai tôi vào trong núi xem tình hình thế nào đã, trước xem xem quỷ vật đó là cái gì, tại sao lại để ý tới cô nữa" Nói xong, cô nàng hơi đồng tình với vị đại tiểu thư bên cạnh, thầm nghĩ yêu cổ quấn thân quả nhiên rất dễ thu hút một số ít yêu ma quỷ quái, chẳng rõ vị đại tiểu thư này làm sao mà lớn lên bình an như thế nữa.
Hai người hàn huyên một lát rồi ngủ tiếp.
Đợi lúc Lâu Duyệt lại bị vị đại tiểu thư lay tỉnh lần nữa, rồi tỉnh giấc, nghĩ thấy hơi thống khổ, vị đại tiểu thư này không đáng đồng tình tý nào, chẹn cô nàng suýt nghẹt thở rồi này.
Tác giả :
Vụ Thỉ Dực