Người Chồng Yêu

Chương 125

Giang Vũ Thành lo con gái sau khi ra khỏi mộ quỷ vẫn sợ hãi như cũ, nên đã nghĩ giống như trước muốn canh giữ cho cô ngủ, kết quả tự nhiên không thể canh giữ được nữa.

Con gái đã lập gia đình, khác hẳn với trước khi chưa kết hôn, cho dù có cùng ba hôn thì rồi dần cũng chậm rãi cùng cô lớn lên biến thành một người già. Giang Vũ Thành bất giác thấy hơi hậm hực.

Ông nhìn chằm chằm vào phòng ngủ đóng cửa một lát, quay đầu nhìn về thư ký Lý, hỏi, ‘Cậu có thấy Úc Linh hơi kỳ lạ chút không?’

Thư ký Lý thành thực lắc đầu, đại tiểu thư vẫn bộ dáng rụt rè như cũ, đối mặt với ông chủ thích khóc vẫn đầy bao dung, cho dù vừa mới ở nơi đáng sợ về, vẫn thấy không có gì lạ cả, đây là nguyên nhân anh ta thấy rất bội phục vị đại tiểu thư này.

Vĩnh viễn là bộ dáng thản nhiên lạnh lùng, cứ như trên thế giới này chẳng có chuyện gì khiến cô rung động, thường thường có thể khiến người ta chết khiếp.

Ý Giang Vũ Thành hàm xúc không rõ nhìn anh ta, thần sắc lộ ra lạnh lùng, thầm nghĩ nếu Hề Từ gây ra chuyện gì sai với Úc Linh, đừng trách ông không khách sáo đó!

Nghĩ đến đây bất giác lại thấy phiền muộn, rõ ràng cho đến tận bây giờ cũng không bao giờ nghĩ tới chuyện gả con gái rượu đi, thế mà Gấu Con này chẳng nói câu nào đã tự mình gả mình đi rồi, vốn chẳng cho ai có cơ hội ngăn lại, chẳng khác gì ông năm đó cả.

***

Úc Linh không biết ba cô phiền muộn, trở về phòng sau khi tắm xong như tẩy rửa hết mọi âm hôi khí ở trong mộ Tu La vậy, cả người thấy thoải mái vô cùng.

Sau khi đem mình thành thoải mái, cũng chẳng để ý gì, nằm thẳng lên giường, chưa được ba giây đã lập tức ngủ say như chết.

Trong giấc ngủ mơ màng, cảm giác bên cạnh có hơi thở quen thuộc, theo bản năng xoay người lại đụng trúng, đưa tay khoát lên tay người đó, sau đó ngủ say hơn.

Giấc ngủ này ngủ một mạch cho đến chạng vạng.

Cô mở to mắt nhìn, đầu tiên là bị bức màn vá có ánh nắng rọi vào khiến mắt thấy chói, sau một lúc mới thích ứng, liền nhìn sang người đang ngủ bình yên bên cạnh cô.

Anh nằm nghiêng, một tay đặt lên lưng cô, một chân thì đè lên cẳng chân cô, hình thành tư thế bảo vệ thân mật.

Ánh nắng vàng còn sót lại rơi rớt bên gối anh nằm, khiến anh thoạt nhìn càng tuấn tú quá mức, lộ ra một cảnh ấm áp điềm tĩnh an tâm. Anh nhắm mắt lại, ngũ quan lịch sự tao nhã tuấn tú, trắng nõn như ngọc, lông mi dầy cong dài, đầu mí mắt bóng loáng, làn da trắng nõn nà, không tìm thấy tý tỳ vết nào cả.

Trước đó cô cảm thấy nam nhân hoàn mỹ thế này không thấy thiếu sót tý nào, chỉ coi anh ngày thường tốt, khiến người ta vừa thấy đã thích. Giờ mới biết được, yêu cho dù phong cấm yêu lực biến thành người thường, tuy nhiên vẫn không phải người thường, từ trong những chi tiết nhỏ có thể nhìn ra chút manh mối.

Đặc biệt là con yêu này, còn đẹp hơn cả hồ ly tinh xinh đẹp nữa, sau khi phong cấm yêu lực biến thành con người, hồ ly tinh vẫn còn kém xa anh.

Cô nhìn anh chằm chằm, cẩn thận nhìn ngũ quan của anh, coi như không bỏ sót chỗ nào. Một lúc sau, cô ghé sát qua, cánh môi chạm nhẹ lên gương mặt tuấn tú trắng nõn của anh.

Màu da anh trơn láng nhẵn nhụi, lộ ra hơi thở ấm áp, khiến người ta vô cùng yêu thích.

Lúc này, Hề Từ mở to mắt, một đôi mắt đẹp đen không mơ màng khi vừa tỉnh ngủ, mà ngập tràn ý cười vui sướng, mặt mày rạng rỡ, vô cùng đẹp mắt, tựa như một cậu bé chiếm được thứ bảo vật gì yêu thích vậy.

Anh kéo cô vào lòng, hai người gần như dán sát vào nhau, giọng nói khàn khàn vừa tỉnh ngủ, cười hỏi, “Em đang làm gì thế?’

Nếu thế này anh cũng không hỏi câu vô nghĩa thế, cô thích anh sẽ hôn. Chỉ là sau khi biết thân phận thật của anh, mặt ngoài cô không nói gì nhiều, đã có chút bản năng kháng cự, nhưng lúc ở quỷ mộ, anh di chuyển đại đỉnh trấn sát, rồi cùng đỉnh trấn sát kia rơi xuống sát khí bên dưới, cô trước tiên đã chạy tới kéo anh, lúc ấy trong cặp mắt đó thổ lộ gì đó, anh tưởng bản thân mình cả đời cũng không quên được.

Sẽ không quên cái loại bi thương xen lẫn vui mừng của cô gái ngốc này thực sự nghĩ là anh sau khi ngã xuống lại trở về bình an. Có thể thấy trong lòng cô vẫn để ý đến anh. Lại bởi vì để ý quá mức mới đau lòng cho anh là thân phận loài yêu.

Đã biết anh là yêu, cô mới thấy sợ hãi cảnh trước đây anh hút máu cô, trong lòng cô vẫn để ý. Loại để ý của cô này khiến lòng anh thấy chua xót song lại cao hứng.

Úc Linh nhìn mặt anh, cũng không tránh hoặc lui bước, nói chậm rãi, ‘Em đang nhìn xem mình có nên hôn hay không" Cô làm như không có chuyện gì, “Xem ra là có thể hôn được’

Nói xong, cô lại chủ động hôn lên khóe môi anh, vẫn là hương vị rất quen thuộc. Mặt mày anh hàm chứa ý cười, nhìn ánh mắt trong trẻo của cô, như bị mê hoặc, cho dù vạn kiếp bất phục cũng cam nguyện trầm luân.

Anh đè cô xuống, triền miên hôn cô, đem cả trong lẫn ngoài của cô nhuốm hơi thở của anh. Nhiệt độ bên trong dần dần tăng cao trở nên khô nóng hẳn.

Hề Từ hôn cô, tầm mắt vẫn mãi không rời khỏi mặt cô, thậm chí cả lúc nâng chân cô lên để tiến vào, vẫn dịu dàng như cũ, chỉ cần cô thấy hơi không khỏe, thì sẽ cất giọng mềm nhũn phát ra, mãi cho đến khi cô không kìm được cắn lên vai đầy mồ hôi của anh, mới hạ lưng xuống, dùng sức mình tiến sâu vào trong cơ thể ấm áp của cô, vào thật sâu chiếm hữu.

Giống như con thuyền nhỏ phiêu lãng giữa trời mưa gió, toàn thân đều tụ tập cảm nhận ở phía dưới người, vật cứng rắn nóng rực đó đang ra ra vào vào trong cơ thể, mỗi một lần như muốn xuyên qua cô, tồn tại mười phần, lộ ra loại thân mật đầy chiếm hữu, tê tê nhưng nhức bao trọn con tim, khiến người ta muốn ngừng mà không được.

Mãi cho đến lúc tịch dương khuất sau đầu núi, thì bên trong mới bình tĩnh trở lại.

Toàn thân cô nhớp nháp mồ hôi nằm trên người anh, mặt ửng đỏ, cảm giác được vật cứng vẫn ở trong cơ thể như cũ, mãi lưu luyến không chịu rời đi, bất giác cào anh một cái.

Hề Từ hít một hơi thật sâu, khắc chế kích động vươn mình đè cô xuống, cầm lấy tay cô cắn nhẹ, nói, ‘Hình như cha vợ đến rồi đó"

Úc Linh theo bản năng định đứng dậy, eo mềm nhũn suýt ngã, sau đó được anh ôm lên, ôm cô vào trong phòng tắm.

Anh hôn lên khuôn mặt ướt át của cô, lòng ngập tràn mừng vui, chỉ cảm thấy cả không khí cũng biến thành mùi vị anh thích, dưới tâm tình kích động như thế, tưới nước ấm lên trên đỉnh đầu, áp cô lên tường, nâng chân cô lên, lần thứ hai vùi mình sâu vào trong cơ thể cô.

Úc Linh suýt nữa không thở được, hơi nước mịt mờ, chỉ đành vịn vào người này, chịu đựng từng đợt tấn công mạnh mẽ, ép cho tiếng thở dốc từng đợt trong căn phòng tắm nhỏ vang lên.

Mãi cho đến khi tắm xong, mặc quần áo ở nhà, định ra cửa, cô nghiêm mặt nói, “Lần sau không được vậy nữa"

Thanh niên tuấn tú cụp mắt nhìn cô, khóe môi khẽ nhếch lên, cười đáp một tiếng được dịu dàng.

Úc Linh mím chặt môi hơi sưng đỏ, mở cửa đi ra ngoài, đã thấy trong phòng khách không những có ba cô, thư ký Lý mà còn có cả chú Út nữa.

Giang Vũ Bân liếc nhìn vẻ mặt hồng hào của cháu gái, tinh thần cùng dáng vẻ rất được, trên mặt bất giác cười, vẫy tay bảo cô tới ngồi cạnh, bóp bóp mặt cô, bảo, “Cháu ngủ những mười mấy tiếng đồng hồ, cảm giác thế nào?"

“Rất tốt ạ" Úc Linh nghĩ đến chuyện lúc trước, lòng thấy hơi khó chịu, có điều trên mặt quen lạnh rồi, nên chẳng ai nhìn ra khác lạ gì.

Hề Từ ngồi yên một bên, nấu nước pha trà, dáng bình thản yên tĩnh.

Giang Vũ Bân hỏi han chuyện họ trong mộ quỷ, Úc Linh nói rất đơn giản, Giang Vũ Thành và thư ký Lý không kìm được lắng nghe.

Tuy trong lòng thư ký Lý cũng hơi chút sợ hãi, nhưng thứ quỷ mộ này, nghe nói chỉ có âm phủ mới có, rất khó gặp, không kìm được mà hiếu kỳ với sự tồn tại của nó. Chỉ là coi như Úc Linh nói tóm tắt, theo lời cô tự thuật lại vẫn khiến họ nghe thấy mà hãi hùng khiếp vía, mở mang tầm mắt.

Ngoài Hề Từ ra, ở đây đều là những người bình thường, từ nhỏ lớn lên trong thế giới quan khoa học, sao biết thế gian này hóa ra còn có nơi đáng sợ thần kỳ đến thế, vừa kính nể vừa sợ, không kìm được lòng hiếu kỳ.

Mãi cho đến khi Úc Linh kể xong, Giang Vũ Thành thở dài, vỗ bỏ tay em trai đang đặt lên vai con gái ra, rồi xoa xoa đầu cô, bảo, “Úc Linh nhà ta cực khổ rồi, lần sau…. Đừng có đi đến nơi đáng sợ thế nữa, ba rất lo"

Ông nguyện bản thân mình đi vào tìm hồn phách Mẫn Mẫn cũng không muốn con gái đi vào.

Úc Linh liếc mắt nhìn ông. Sao Giang Vũ Thành không rõ ý tứ cái nhìn này chứ, bất giác hơi thẹn quá thành giận, “Đừng có xem thường ta, ta cũng không phải vô dụng đến thế đâu, con một cô gái mà còn làm được, ta sao không làm nổi chứ?’

Nói cho cùng, ông vẫn còn oán hận em trai mình đánh mình ngất xỉu, nếu không lúc đó ông đã đi cùng con gái đi tìm hồn phách của Mẫn Mẫn rồi.

Giang Vũ Bân không kìm được lại đập ông một cái, nói một câu là ông đừng cố tình gây sự, rồi quay đầu bảo với Úc Linh, “Nếu hồn phách mẹ cháu đã thu thập xong, chuyện ở đây không dính dáng gì đến các cháu nữa, mai nên rời khỏi đây đi"

Úc Linh nháy mắt, không đáp mà hỏi lại, “Hai ngày nay các chú không gặp phải chuyện gì chứ?"

Giang Vũ Bân ngược lại cũng không giấu, đem mọi chuyện sau khi họ tiến vào mộ Tu La nói ra hết.

Lúc đó họ đi vào còn chưa tới nửa đêm, sau đó không lâu, binh lính canh ở ngoài bị tập kích, dĩ nhiên không phải là loại tập kích bình thường, mà là thủ đoạn thiên sư, ngự quỷ mở đường, rồi một đám thiên sư không rõ ở đâu xông vào. May mà thiên sư tổ Dị Văn đã chuẩn bị từ trước, nên mới không bị tổn thất gì, chỉ có mấy binh lính bị thương.

Sau đó Giang Vũ Bân mới hiểu ra, những thiên sư đó có thể đi vào quỷ mộ, cũng ngẫm ra được là do tổ Dị Văn cố ý cho đi, tổ Dị Văn muốn bắt đám người đứng sau, đương nhiên sẽ không cố đi ngăn cản thực sự.

Nhưng do bị ảnh hưởng của mộ Tu La, sau khi trời sáng, bầu trời ở bên ngoài Mạc Trang đều trong xanh, ánh mặt trời nóng như thiêu như đốt khắp nơi.

Còn trong Mạc Trang thì âm u, đến cả ánh mặt trời cũng đều kiêng kỵ tránh né, không hề có tý mặt trời nào, toàn bộ thế giới âm trầm, có vẻ đặc biệt quỷ dị. Không lâu sau, có rất nhiều thực vật khô héo trong nháy mắt, may có những thiên sư đó đã bày trận pháp bảo vệ, không ảnh hướng quá lớn, tiếc là những loại hoa cỏ trong Mạc trang Nhạc gia này cùng vườn trái cây đều chết hết cả.

Không những thế, ở giữa có vài trăm dặm đều có cô hồn dã quỷ, ban ngày, từng đợt gió âm gào khóc thảm thiết, lúc đó rất náo nhiệt, có thể thấy chuyện họ gây ra trong quỷ mộ cũng ảnh hưởng đến nơi đây thế nào.

Úc Linh không nhịn được nhìn về phía thư ký Lý, lúc đó do ảnh hưởng của mộ Tu La, nơi này đã biến thành người sống chớ tới gần, nếu không phải do bộ đội đặc biệt phát động, phong tỏa tin tức, chỉ sợ tin tức đã lan tràn khắp nơi rồi.

Không thể không nói, đối với chuyện quỷ thần thế này, chính phủ lúc nào cũng phản ứng rất nhanh, nhanh chóng phong tỏa, có rất ít tin tức liên quan bị tiết lộ, để tránh cho người thường không bị khủng hoảng, có nhiều người biết chuyện cũng không dám đem những tin tức này ra công bố trên báo chí.

Thư ký Lý cười bảo, “Nhờ có lá bùa Mễ Thiên sư đưa cho nên trong phòng không có chuyện gì"

Chỉ là nhìn tình hình bên ngoài rất đáng sợ, anh ta vẫn không dám đi ra ngoài, may là có Nhị Hắc làm bạn.

Nói xong những chuyện này, Úc Linh mới nhớ chuyện đã trải qua ở mộ quỷ, không kìm được lại hỏi, “Chú Út à, chuyện ở đây lúc nào thì xong?"

Giang Vũ Bân đầu tiên là nhìn Hề Từ một lát, rồi mới nói, ‘Tổ Dị Văn đã phái rất nhiều thiên sư tới, sẽ nhanh chóng giải quyết thôi, yên tâm đi’

Nghe anh ta nói thế, trong lòng Úc Linh lại thấy hơi bất đắc dĩ, chú Út thực sự không muốn cho họ dính líu vào quá nhiều, vì thế mới không muốn nói nhiều.

Tuy chú không nói, nhưng Úc Linh cũng biết rất dễ.

Đợi Giang Vũ Bân đi rồi, Úc Linh từ sân thượng đi xuống vọng phủ, lúc thấy hoàn cảnh từ xa, không kìm được mà thấy sợ.

Lúc này đang là tháng bảy, chính là vào thời điểm ngày hè nắng chói, nhưng Mạc trang Nhạc Gia vốn đang non xanh nước biếc đã biến thành một tòa núi hoang vu, phóng tầm mắt ra xa, cây cỏ héo tàn, lộ ra mùi chết chóc thê lương, có thể thấy mộ Tu La chấn động một trận đã ảnh hưởng đến nhân gian thế nào.

Lần này đi vào mộ Tu La, tính ra cũng do quỷ tướng thủ mộ mở đầu, mục đích cũng vì muốn thành trừ kẻ xâm lược mộ quỷ, mượn tay cao nhân dương gian, lần nữa đuổi mộ Tu La về âm phủ, vì thế bọn họ mới dựa vào chuyện Úc Mẫn Mẫn để cho họ mở cánh cửa thuận lợi tiến vào dò xét mộ Tu La.

Hồn phách Úc Mẫn Mẫn vào mộ Tu La, vừa là điều bất ngờ, Hề Từ xuất hiện đúng lúc để kẻ thủ mộ tương kế tựu kế.

Mộ Tu La này hẳn là do mấy chục năm trước pháp lực chủ nhân mộ Tu La suy yếu, không nắm được chắc, vì ranh giới Âm Dương mơ hồ mà đi đến nhân gian, may cũng bởi ở đây có một vị cổ phật trấn áp nên vẫn bình an, mãi sau này vị cổ phật này dần không trấn giữ được, khí tức quỷ mộ thẩm thấu ra ngoài, không những kinh động đến người của tổ Dị Văn, cũng khiến cho thế lực thiên sư khác đã sớm có sắp xếp, đem một nhóm người mặt quỷ đưa vào mộ Tu La, có dã tâm lớn muốn khống chế mộ Tu La này.

Tiếc là không ngăn cản nổi tính toán của chủ nhân mộ Tu la, cuối cùng dựa vào chuyện lần này, Hề Từ đem rời đỉnh trấn sát, thả sát khí ÁC Quỷ đã trấn áp ra ngoài, dùng mộ Tu La làm lò chứa, chứa đựng sát khí Ác Quỷ.

Nếu dương gian không muốn gặp kiếp nạn này, thiên sư  tổ Dị Văn tất yếu phải ra tay.

Sau khi ăn tối xong, sắc trời đã tối hoàn toàn.

Giang Vũ Thành nằm trong góc, nâng cẩn thận giá đựng dưỡng hồn phách Úc Mẫn Mẫn lên, tiếc là ông chỉ là người bình thường chẳng cách nào nhìn thấy tình hình trong đôi ngọc tỏa. Dù vậy ông vẫn nhìn chằm chằm chỗ đó như cũ, thần sắc không thay đổi.

Thư ký Lý thấy thế lần thứ hai thấy ông chủ hết thuốc chữa rồi.

Úc Linh ngồi ở ghế salon xem tivi, Hề Từ thì đang bóc hoa quả, lúc này điện thoại di động vang lên, Úc Linh cầm điện thoại lên thấy là cuộc gọi của An Như bấm nút nghe.

“Nghe nói các cháu đi chơi ở thành phố S, bao lâu thì về? Bên (Cuồng Hiệp) kia đã có thông báo, để cháu ngày kia đi diễn, đây là chuyện rất rất quan trọng, tuyệt đối đừng bỏ qua"

Cuồng Hiệp chính là bộ phim nửa cuối năm nay đạo diễn Bùi muốn quay, Úc Linh là nữ chính thứ ba, tuy phân cảnh không nhiều, nhưng cũng là linh hồn nhân vật quan trọng, An Như rất coi trọng chuyện này, chỉ cần bên kia có tin tức gì thì sẽ lập tức gọi điện thông báo ngay.

Chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này quá nhiều, thậm chí khiến cho cô cảm thấy bản thân như không ở nhân gian nữa, vì thế lúc An Như nói thế, Úc Linh cuối cùng từ chuyện huyền huyễn đáng sợ trở lại nhân gian, nói ngay, ‘Biết rồi ạ, dì An dì yên tâm đi, mai cháu sẽ về, không bỏ qua đâu"

An Như hiếm khi thấy cô nghe lời như thế, bất giác vô cùng hài lòng, cất lời dạy dỗ sâu xa với cô một trận, bảo cô đừng có tùy hứng như trước, phải nắm chắc cơ hội này, tốt nhất một lần nổi tiếng, cố gắng trở thành một diễn viên có tầm, rồi nói liên tục gì đó một lúc, có thể thấy hành vi trước đây của Úc Linh đã thành bóng ma lớn trong lòng bà rồi.

Úc Linh lạnh nhạt nghe, không kìm được liếc mắt nhìn người bên cạnh đang bóc hoa quả cho cô, bất giác muốn tự bản thân lấy nhân vật này là động lực, cố gắng kiếm tiền nuôi anh, ai dè..

Hề Từ nhìn cô mỉm cười, khuôn mặt ôn hòa, mặt mày đều là màu sắc ôn hòa. Úc Linh rời mắt đi, trong lòng thấy hơi phiền muộn lại có chút yên ổn.

Ông chồng nóng sốt không bay, chỉ cần anh vẫn duy trì dáng vẻ này, cô vẫn đồng ý tiếp tục cùng anh, dù sao cái giá phải trả là tình cảm, muốn thu lại cũng không dễ tý nào.

Chỉ cần anh đừng tiếp tục biến thành một người mắc bệnh thần kinh như trước là được, cứ vậy là tốt nhất.

Sau khi chuyện trò xong với An Như, Úc Linh liền bảo thư ký Lý đặt vé máy bay về thành phố B ngày mai, đúng lúc Giang Vũ Bân cũng không muốn bọn họ dính gì vào chuyện quỷ mộ, chẳng bằng đều cùng trở về. Giang Vũ Thành và Hề Từ không nói gì.

Ai ngờ thư ký Lý vừa mới định đi đặt vé máy bay, Mễ Thiên Sư và Tả Dật đã tới.

Nếu như chỉ mình Mễ Thiên sư, còn có thể coi như người bạn đến thăm nhà, nhưng cả Tả Dật cũng đến không cần nói cũng biết là vì nhiệm vụ mà tới.

Hề Từ thật ra được coi như là thành viên tổ Dị Văn, có điều do thân phận là yêu, chỉ tính là một người hợp tác của tổ Dị Văn thôi.

“Xin chào" Mễ Thiên Sư rất có tinh thần chào hỏi mọi người.

Gương mặt gầy gò của Tả Dật khẽ cười, bình thường ông ta vốn là một người thận trọng nghiêm túc, vì thế nụ cười này rất khó coi, có điều vẫn phải thể hiện đầy đủ lễ nghi.

Giang Vũ Thành đợi nhìn ông ta, xem trận thế này, thì biết họ tìm Hề Từ có việc.

Tả Dật cũng không phí lời, mở miệng nói đầu tiên, “Hề tiên sinh, lần này tình huống mộ Tu La, tin chắc anh càng rõ hơn chúng tôi"

Vì hiện giờ Hề Từ là thân phận con người, Tả Dật cũng không gọi thẳng anh là Hề Triển Vương.

Hề Từ nhàn nhã gật đầu.

“Chúng tôi cần anh hỗ trợ, không chỉ có anh, còn có La Cốt, Cơ Trường Tuyết, Nhạc Chính Tước…."
Tác giả : Vụ Thỉ Dực
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại