Người Chồng Bị Vứt Bỏ
Chương 7
"Đinh linh linh..."
Trong phòng làm việc, Nhiêu Triết tâm tình tốt bắt tay vào giải Cửu Liên Hoàn trong tay.
Lúc trước anh giống như phát điên tìm được di vật duy nhất còn lại của Thượng Quan Nhu sau tai nạn, mà mang theo bên người cũng chỉ muốn lưu lại cho mình một kỷ niệm.
Nhưng anh không ngờ vật nhỏ này lại như dây tơ hồng của Nguyệt lão, dẫn anh tìm lại được tình cảm thuộc về mình một lần nữa.
Anh biết Kỷ Hinh Mi và Thượng Quan Nhu là hai người không hề liên quan đến nhau, nhưng hai người lại cho anh cảm giác giống nhau như đúc. Đôi khi anh thật sự hoài nghi, có phải linh hồn Thượng Quan Nhu sau khi chết đã nhập vào thân xác Kỷ Hinh Mi hay không.
Mặc dù ý nghĩ này rất hoang đường, nhưng chỉ cần nghĩ như vậy có thể làm anh vui vẻ là được rồi.
"Ông chủ, cậu lại lộ ra gương mặt tương tư đơn phương đến mê hoặc người đời nữa rồi."
Giọng nói oang oang của Mạc Hàn Vũ làm Nhiêu Triết giật mình, lấy lại tinh thần mới thấy anh ta đang bê một chồng sách, không biết đã đi đến trước bàn làm việc của anh ta từ lúc nào.
Anh đặt Cửu Liên Hoàn lên bàn, rất không vừa lòng mắt nhìn trợ lý của mình một cái: "Tại sao cậu không gõ cửa?"
Mạc Hàn Vũ trừng mắt: "Tôi đã gõ hai thế kỷ rồi, là cậu không phản ứng thì có."
"Bịch" một tiếng, Mạc Hàn Vũ đặt chồng sách đang ôm trong lòng xuống mặt bàn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Cửu Liên Hoàn, "Thượng Quan tiểu thư mất đã lâu rồi, không phải là đến bây giờ cậu vẫn còn nhớ cô ấy mãi không quên đấy chứ?" Tình trạng này thật làm người ta lo lắng mà.
Anh ta còn muốn tiếp tục lẩm bẩm, thì thấy Nhiêu Triết rất không kiên nhẫn hung hăng trừng mắt nhìn mình.
Mạc Hàn Vũ sợ tới mức run lên, làm một động tác kéo khóa miệng, ý bảo mình sẽ lập tức ngậm miệng. Nhưng chưa tới ba giây, anh đã chịu không được chỉ chỉ chồng sách trên bàn, "Đây là tạp chí tuần này, từ giải trí đến kinh tế tài chính, đều là nóng hổi mới ra lò." nói xong anh lại lật đi lật lại. "Ơ, sao quyển tôi tự mua lại không thấy?"
Tìm kiếm một lúc lâu, cuối cùng tìm thấy một quyển tạp chí trang bìa được thiết kế rất kỳ ảo từ trong đống tạp chí ra: "May là vẫn còn đây."
Nhiêu Triết rất tò mò: "Đó là cái gì?"
"Đây là một bản tạp chí huyền học, mấy vị tác giả chấp bút đều đã nghiên cứu về huyền học vô cùng thấu triệt, phân tích chiều sâu là con người có linh hồn, sau khi chết sẽ tiếp tục đầu thai sang kiếp khác, còn khuyên bảo mọi người làm nhiều việc thiện, tích phúc cho con cháu tương lai. Tôi đã xem hai kỳ, cảm thấy rất thú vị nên lần này mới tiếp tục mua."
Nhiêu Triết nghe rất nghiêm túc, còn giật lấy quyển tạp chí kia, tùy ý lật vài tờ.
Mạc Hàn Vũ rất bất mãn, "Ông chủ, tạp chí đó tôi còn chưa xem đâu."
Nhưng người ta nhìn cũng không thèm nhìn anh một cái, chuyên chế nói: "Vậy chờ tôi xem xong rồi cậu lấy xem lại."
"Này, tôi đã đợi kỳ này suốt cả một tháng rồi."
Nhiêu Triết lúc này mới tàn khốc liếc anh một cái: "Cho nên?"
Khí thế của ông chủ cường đại, giọng điệu lạnh lùng, Mạc Hàn Vũ rất không có chí khí sợ tới mức nuốt nuốt nước miếng: "Cho nên, tôi mua thêm một quyển nữa là được rồi."
Vì sao mỗi lần anh đều bị cấp trên bạo quân ức hiếp? Anh muốn tạo phản! Anh muốn kháng nghị!
Sâu trong nội tâm của anh ta điên cuồng gào thét, nhưng kết quả chứng minh, anh ta vẫn không có can đảm nói ra khỏi miệng.
Mạc Hàn Vũ tâm không cam tình không nguyện đi ra khỏi văn phòng, đột nhiên nhớ đến cái gì lại xoay người lại: "Thứ ba tuần sau lão tổng Hoắc thị tổ chức vũ hội cuối năm ở khách sạn, thiệp mời đã đưa tới, cậu có muốn tôi gọi điện báo cho Uông tiểu thư không?" (lão tổng: tổng giám đốc nhưng tuổi đã cao, hoặc đã từng là tổng giám đốc nhưng về hưu rồi)
Nhiêu Triết đang hăng hái lật tạp chí, nghe vậy lông mi khẽ chớp: "Báo cho cô ta làm gì?"
"cô ấy là vị hôn thê của cậu mà, tuy tôi cũng rất xem trọng Kỷ tiểu thư, nhưng trường hợp này, tôi nghĩ thân phận của cô ấy có lẽ cũng không thích hợp tham gia đúng không?"
Mạc Hàn Vũ giải thích ý kiến của mình, lại thấy ông chủ của mình mỉm cười như có thâm ý khác.
______
"Em thấy em giống như tên hề vậy."
"không, em rất đẹp, như thiên sứ rơi xuống trần gian."
"Thiên sứ đều có cánh, nhưng em không có."
"Cánh của em chỉ bị gãy mà thôi..."
"Thủ đoạn dỗ phụ nữ của anh ngày càng thành thục rồi."
"Anh chỉ nói lời thật lòng, tuyệt đối không có nửa phần giả dối."
Vô cùng thân thiết ôm vai Thượng Quan Nhu xinh đẹp động lòng người bước vào nơi tổ chức tiệc rượu. Nhiêu Triết anh tuấn, cùng với bạn gái giống công chúa nhỏ bên cạnh anh, rất nhanh đã trở thành tiêu điểm của bữa tiệc.
Rất nhiều người biết Nhiêu Triết và Thượng Quan Nhu đã từng yêu nhau oanh oanh liệt liệt, cũng rất nhiều người biết bi kịch trong bữa tiệc sinh nhật nửa năm trước.
Sau khi Thượng Quan Nhu qua đời, Nhiêu Triết rất ít xuất hiện trong những trường hợp thế này, dù là xã giao trên thương trường, anh cũng chỉ phái trợ lý của mình đi tham gia thay.
Về phần vị hôn thê Uông Chỉ Lan kia của anh, tựa như sao băng lướt qua, tình cờ xuất hiện rồi biến mất hoàn toàn. Khó trách sau khi Thượng Quan Nhu qua đời, những danh viện thục nữ khác bắt đầu trắng trợn theo đuổi Nhiêu Triết. Vì trong mắt các cô, Uông Chỉ Lan thật sự không có chút cảm giác tồn tại nào. (Danh viện thục nữ: tiểu thư nhà giàu)
Mà hôm nay là Hoắc thị tổ chức tiệc rượu lớn kỷ niệm năm mươi năm thành lập công ty, Nhiêu thị và Hoắc thị đã hợp tác nhiều năm, giao tình hai nhà cũng không tệ.
Tất cả mọi người đều biết trong trường hợp như vậy, Nhiêu Triết tuyệt đối sẽ không lại chỉ phái trợ lý thay mặt tham gia.
Cho nên những cô gái mơ ước ngôi vị thiếu phu nhân nhà họ Nhiêu, đều vận dụng hết tất cả vốn liếng của chính mình lên cách ăn mặc, hi vọng có thể thay đổi con đường thâm tình của đại thiếu gia nhà họ Nhiêu, có thể khiến anh nhìn phong cảnh khác, nhường cơ hội cho mọi người.
Nhưng... Mỹ nữ anh ta đang thân mật ôm bên cạnh rốt cuộc là ai?
Áo choàng đen như mực, trang điểm nhẹ nhàng, bộ váy xòe màu trắng dài tới đầu gối được thiết kế bởi nhà thiết kế nổi tiếng, tôn lên đôi chân thon dài thẳng tắp, dưới chân mang một đôi giày cao gót nhỏ màu trắng khảm kim cương.
cô tựa như một tinh linh rơi xuống nhân gian, do lần đầu đến nơi xa lạ nên khiến cô luống cuống, chỉ có thể mở đôi mắt đen to tròn, mờ mịt mà bất lực đón nhận ánh mắt nghiên cứu tìm tòi phóng tới từ bốn phương tám hướng.
Có lẽ vì ánh mắt mọi người quá mức nóng bỏng khiến cô sợ hãi ôm chặt cánh tay Nhiêu Triết, thân thể lung linh tinh tế trốn sau lưng anh, lộ ra vẻ mặt xấu hổ ngượng ngùng.
Hành động giống như tiểu bạch thỏ của cô càng khiến cho người ta muốn yêu thương bảo hộ.
Ít nhất hơn phân nửa những người đàn ông chưa vợ ở đây đều hận không thể một cước đá văng Nhiêu Triết ra, cướp lấy tinh linh trong lòng anh rồi mang về nhà mình giấu đi.
Kỳ thực mọi người hiểu lầm Thượng Quan Nhu.
Thượng Quan Nhu từng là đại tiểu thư, có dạng trường hợp gì mà cô chưa thấy qua chứ? Hôm nay sở dĩ phải làm ra cử chỉ sợ hãi như trẻ con này là vì cô lo sẽ gặp được người nhà trước kia của mình ở đây, không biết đối mặt như thế nào.
Tuy rằng mẹ cô đã qua đời, nhưng cô vẫn còn một người cha và một anh trai nữa.
Đối với cái chết của Thượng Quan Nhu, cha cô quả thật cũng chẳng buồn mấy, chỉ có điều mất đi một lợi thế có thể lợi dung, khẳng định là có tiếc hận. Về phần người anh trai là con riêng kia, không đề cập đến cũng được.
“Em tiếp tục lộ ra biểu tình khiến người khác muốn phạm tội thế này, đám sói này sẽ bộc lộ bản tính hết đấy."
Tuy rằng Nhiêu Triết rất tự tin với sức quyến rũ của mình, nhưng sói hoang ở đây rất nhiều, anh sợ chỉ không cẩn thận một chút thì tiểu bạch thỏ bên cạnh sẽ bị bọn chúng ăn mất luôn.
Thượng Quan Nhu thu hồi tầm mắt, giận dữ trừng anh một cái: “Cũng không phải là em muốn đến đây."
Tuy ngoài miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng vẫn rất vui khi Nhiêu Triết có thể mời cô làm bạn nhảy, đến tham dự bữa tiệc rượu này.
Bởi vì điều này chứng minh anh thật sự có tình cảm với cô.
Nhiêu Triết nói anh tìm được rất nhiều cảm giác quen thuộc từ cô, từ đó có thể thấy được, anh vẫn nhớ Thượng Quan Nhu mãi không quên, có lẽ anh thật sự có tình cảm với cô.
Xem ra, cô nên tìm một cơ hội để hỏi cho rõ, một khi đã hối hận như vậy, yêu “Thượng Quan Nhu" sâu sắc như thế, vì sao lúc trước lại đối xử với cô như vậy?
Nếu anh có thể cho cô một lý do thuyết phục, cô sẽ… sẽ thẳng thắn nói với anh chuyện cô mượn xác hoàn hồn.
cô không khỏi cao hứng khi nghĩ đến ý niệm muốn đùa dai, đến lúc đó anh nhất định sẽ rất kinh ngạc, hihi!
“Luôn miệng nói không muốn đến, sao còn trang điểm cho chính mình đẹp như vậy. Còn nữa, bộ dáng cười trộm của em rất giống một con mèo hư."
cô bị anh trêu chọc đến đỏ mặt, thừa dịp lúc anh chưa chuẩn bị, lấy gót giày nhọn giẫm xuống chân anh, thuận tay nhéo thắt lưng anh một cái nữa.
Mắt thấy trả thù thành công khiến Nhiêu Triết kêu ai ái, cô đắc ý đứng thẳng người, lộ ra nụ cười của người chiến thắng.
Nhiêu Triết cảm thấy mình khẳng định là người bị cuồng ngược, bằng không thì rõ ràng bị cô giẫm đau như thế, anh còn giống như thằng ngốc vui đến mở cờ trong bụng?
“Tiểu thư, xin đừng quên em là thục nữ, thục nữ không thể làm ra hành vi ngược đãi chồng như vậy được."
Tai cô đỏ lên, chu miệng: “Ngược đãi anh đấy, thế nào? Có bản lĩnh anh tìm người khác tới làm bạn gái anh đi."
“Người khác ở đâu ra?"
“Hoa danh bên ngoài của đại thiếu gia nhà họ Nhiêu anh, chỉ cần ngoắc ngón tay, mỹ nữ thành đàn còn không mặc cho anh sai phái sao?"
“Oan quá mà! Anh đã không gần nữ sắc rất nhiều năm rồi, nhưng nếu em ngoắc ngón tay với anh, anh cam đoan sẽ không chút do dự quỳ gối dưới váy của em."
cô vừa tức giận vừa buồn cười, bóp bàn tay to của anh, hờn dỗi ném lại một câu: “Càng ngày càng không đứng đắn."
cô nhấc váy bước đến khu đồ ăn. Nhiêu Triết nhìn bóng dáng mảnh khảnh của cô, không biết thế nào, dường như lại thấy được Thượng Quan Nhu trước kia.
Kỷ Hinh Mi sau khi trang điểm, từ trong ra ngoài đều tản ra hơi thở cao quý.
Anh tung hoành tình trường nhiều năm, vô cùng hiểu rõ phụ nữ, loại khí chất trên người Kỷ Hinh Mi này không có biện pháp giả mạo. Anh cảm thấy rất kỳ quái, một cô gái xuất thân bình thường sao lại cho anh cảm giác như một nữ vương? Mà loại cảm giác này, anh cũng chỉ thấy qua trên người Thượng Quan Nhu.
Có đôi khi anh cũng rất mê man, rõ ràng mình rất yêu Thượng Quan Nhu, nhưng Kỷ Hinh Mi này, hai người thật sự quá mức giống nhau, khiến anh không thể phân biệt rõ rốt cuộc ai là ai nữa.
Anh đang muốn cùng đi qua, nhưng lại bị chủ nhân của bữa tiệc ngăn lại, tránh không được phải khách sáo hàn huyên một lúc, nói chút chuyện làm ăn vụn vặt.
Thượng Quan Nhu nhàn nhã ngồi ở một góc, nhìn thân sĩ và thục nữ đi tới đi lui trong phòng tiệc. Có người quen, có người không quen, mỗi người đều như đang đeo một tấm mặt nạ ngụy trang, nhất định phải vì gia tộc, vì chuyện làm ăn, vì dục vọng dối trá mà kết giao với người khác.
(*) Thân sĩ: Người thuộc tầng lớp thượng lưu trong xã hội cũ.
cô đột nhiên cảm thấy bây giờ mình rất hạnh phúc, ít nhất không cần phải gánh vác sứ mệnh của gia tộc, nhận đủ loại áp lực từ cha cô và người nhà, gượng ép mình đi xã giao nữa.
“cô chính là Kỷ Hinh Mi?"
Bên cạnh truyền đến giọng nói có chút quen tai, lòng cô hơi chấn động, theo bản năng không muốn đối mặt với gương mặt kia.
Người đàn ông đang cầm ly rượu tươi cười đi tới ước chừng hơn ba mươi tuổi, dáng người cao trung bình. Người này Thượng Quan Nhu rất quen thuộc, vì anh ta chính là Thượng Quan Thanh - anh trai khác mẹ của cô.
Đối với anh trai lớn hơn mình sáu tuổi này, cô luôn không có thiện cảm gì. Mẹ anh ta là một nữ hầu rượu (nhân viên tiếp rượu trong quán bar), thân phận không đủ cao quý, cho nên đời này coi như không có duyên phận bước vào cửa lớn của nhà Thượng Quan.
Mà anh ta được đón vào nhà Thượng Quan lúc sáu tuổi, từ nhỏ đã rất cay nghiệt với cô, cho nên trước đây mỗi lần thấy anh trai thích ức hiếp mình này cô đều trốn rất xa.
Thượng Quan Nhu nâng ly rượu lễ phép gật đầu với Thượng Quan Thanh, vừa muốn không dấu vết rời khỏi người này, nhưng Thượng Quan Thanh lại cố ý chặn đường cô, trưng ra một nụ cười tự cho là anh tuấn.
“Kỷ tiểu thư đừng vội đi, lúc tiểu thư vừa vào cửa tôi đã chú ý tới cô rồi." Anh ta vừa nói, vừa đánh giá cô từ trên xuống dưới: “Nghe nói cô là nữ giúp việc của nhà họ Nhiêu, không ngờ Nhiêu Triết mắt luôn cao hơn đầu kia lần này lại đánh chủ ý lên cỏ gần hang, nhưng mà…"
Thượng Quan Thanh cười bỉ ổi: “cô thật sự rất có năng lực khiến người khác phạm tội." Anh ta bày ra bộ dáng tự cho là soái: “nói đi, cậu ta ra bao nhiêu tiền bao cô? Tôi ra nhiều hơn cậu ta gấp đôi." (soái: đẹp trai).
“Anh có ý gì?"
“Chậc! Đừng giả bộ nữa, loại người quê mùa xuất thân thấp hèn như cô, không phải đều ỷ vào bản thân có vài phần tư sắc mà làm tình nhân cho những kẻ có tiền sao?"
“Tôi rất vui lòng bao nuôi cô, giúp cô nhân lúc tuổi còn trẻ kiếm nhiều thêm chút tiền, đến khi lớn tuổi nhan sắc phai tàn cũng không phải lưu lạc đầu đường. Gia thế Nhiêu Triết tuy rằng không tệ, nhưng với hoa danh bên ngoài của mình, cậu ta sẽ không có nhiều kiên nhẫn với cô đâu."
“Chờ cậu ta chơi đã, cô còn không phải sẽ rơi vào kết cục bị vứt bỏ sao, đến lúc đó muốn hối hận không kịp, không bằng sớm đi tìm chỗ dựa kế tiếp, nhà Thượng Quan chúng tôi… A…"
một nắm đấm bất ngờ vung tới, đánh Thượng Quan Thanh văng ra ngoài, làm bữa tiệc đang tốt lành thân thiện bỗng chốc trở nên hỗn loạn.
Thượng Quan Thanh thấy người ra tay là Nhiêu Triết thì sắc mặt trở nên rất khó coi: “Cậu điên sao? Tôi là anh trai của tiểu Nhu!"
Nhiêu Triết một tay kéo Thượng Quan Thanh đang kinh sợ ra phía sau, sắc mặt âm trầm nheo hai mắt lại: “Cũng bởi vì anh là anh trai của Thượng Quan Nhu, tôi mới nể mặt cô ấy mà không ra tay tàn nhẫn với nhà Thượng Quan anh."
“không ngờ anh lại dám ở nơi này công khai đùa giỡn người phụ nữ của tôi, Thượng Quan Thanh, có phải trước giờ tôi quá khách khí với anh rồi không?"
Đối phương biến sắc, không khách khí chỉ vào Thượng Quan Nhu: “Cậu luôn miệng nói quan tâm đến tiểu Nhu, vậy người phụ nữ này là cái gì?"
Nhiêu Triết lạnh lung cười, thuận thế ôm Thượng Quan Nhu bên cạnh vào lòng, bá đạo tuyên bố: “cô ấy là người phụ nữ của tôi, cũng là Nhiêu phu nhân tương lai."
Tin tức này làm mọi người rung động, khiến tất cả mọi người đứng ngoài quan sát đều hít một hơi lạnh.
Nhiêu phu nhân tương lai? Vậy Thượng Quan Nhu đã mất kia là gì? Lúc trước Uông Chỉ Lan lấy danh nghĩa vị hôn thê đến, lại coi là gì?
Xem ra, nội dung trên báo ngày mai sẽ rất đặc sắc.
Sáng sớm hôm sau, báo chí quả nhiên viết một bài báo dài về một màn trên tiệc rượu ngày hôm qua.
Tiêu đề vô cùng bắt mắt, kiểu chữ rất to: Tổng giám đốc Nhiêu thị cưng chiều một tình nhân giấu mặt mới, bản báo độc nhất vô nhị mở ra.
Nội dung đầu tiên là nói đến tình yêu oanh oanh liệt liệt của Nhiêu Triết và Thượng Quan Nhu, tiếp theo lại nhắc tới Uông Chỉ Lan đã lâu không xuất hiện không biết đang ở đâu.
Rồi lại tìm ra được tư liệu của “Kỷ Hinh Mi", cả bài báo tiếp theo viết phóng đại cái gì tân sủng của Nhiêu tổng xuất hiện, người cũ đi người mới lại đến; hôm qua là nữ giúp việc hèn mọn, hôm nay là chim sẻ biến thành phượng hoàng, diện mạo đích thực của Nhiêu phu nhân đã xuất hiện, thì ra Chân Mệnh Thiên Nữ lại xa tận chân trời, gần ngay trước mắt… Quả thật đã nói “Kỷ Hinh Mi" thành một nhân vật truyền kỳ luôn rồi.
Thượng Quan Nhu ảo não đọc xong bài báo từ đầu đến cuối, tức giận ném tờ báo vào thùng rác.
“thật là quá đáng, những người này căn bản đều nói hưu nói vượn, tôi nào có hao tổn tâm cơ đi quyến rũ chủ nhân? Nào có cả ngày mơ mộng được làm chim sẻ biến thành phượng hoàng? Nào có đánh bại vô số tình địch giành được thắng lợi cuối cùng chứ?
cô tức tới mức dậm chân, đi tới đi lui trước mặt Nhiêu Triết đang xem nhật báo kinh tế trên sô pha phòng khách.
“Tức nhất là cái câu vô cùng tục nát (dung tục + thối nát) kia: “Tân sủng lại xuất hiện", tân sủng cái rắm! Tôi cũng không phải là sủng vật! Đầu óc mấy phóng viên này nhất định có vấn đề, đều là hồ ngôn loạn ngữ, nói sai sự thật!"
Nhiêu Triết bị cô đi qua đi lại làm hoa mắt, chậm rãi buông tờ báo trong tay xuống, nghiêm túc gật đầu: “Từ ‘sủng’ này dùng rất tốt, quả nhiên nên cưng chiều thật tốt mới được."
nói xong thừa dịp bất ngờ, một tay kéo Thượng Quan Nhu vào lòng, ấn cô xuống ghế sô pha, khiến cái miệng nhỏ nhắn của cô vì kinh ngạc mà hơi mở ra, làm như không thấy mấy người giúp việc đang ở bên cạnh chờ lệnh, lập tức hôn xuống.
Nhưng cô cũng không có mặt dày như Nhiêu Triết, vừa bị sói hôn, cô lập tức vừa đánh vừa đá anh ý muốn chạy trốn.
Cách đó không xa, John cười nhìn về phía bên này, trêu ghẹo nói: “Thiếu gia, tôi lớn tuổi rồi, không thể chịu nổi hình ảnh kích thích như vậy đâu, loại chuyện này vẫn nên về phòng làm thì tốt hơn."
Nhiêu Triết cười tiếp lời: “Như vậy sao được, tôi còn ước gì toàn thế giới đều biết đến quan hệ của chúng tôi."
John cười lắc đầu: “Tuổi trẻ thật tốt!" Càm ràm một tiếng, lại chậm rì rì đi làm việc khác.
Thượng Quan Nhu đỏ bừng mặt, tức giận trừng anh.
“Đừng lộn xộn, anh đang sủng em, em cứ ngoan ngoãn nằm đó để anh cưng chiều là được rồi…"
Cô tức đến hai mắt bốc hỏa, muốn phản kích nhưng hai tay bị giữ chặt, liền nâng đầu cắn lên mũi anh.
Nhiêu Triết hơi đau, cúi đầu cắn tai cô, lại hôn môi cô một cái, anh cười gian tà: “Anh rất cảm tạ đám phóng viên nói hưu nói vượn, bịa đặt viết không đúng sự thật kia, bởi vì hiện tại tất cả mọi người đều biết, Kỷ Hinh Mi em là người phụ nữ của Nhiêu Triết anh." nói xong lại đắc ý hôn nhẹ cái miệng nhỏ nhắn của cô một cái nữa: “Về sau xem ai còn dám đánh chủ ý với em, bị anh bắt được, lập tức diệt khẩu."
Cô dở khóc dở cười đẩy anh qua một bên, “Hôm qua anh vì em mà cãi nhau với Thượng Quan Thanh, anh không sợ nhà Thượng Quan gây bất lợi với anh sao?"
Thượng Quan Thanh là kẻ tiểu nhân có thù tất báo, đắc tội người như thế tuyệt đối không có lợi cho bản thân.
Nhiêu Triết hừ cười một tiếng: “Thực lực của nhà Thượng Quan lúc trước quả thực không tệ, anh muốn trở mặt trước với hắn sợ rằng cũng phải suy nghĩ một chút. Nhưng từ khi Thượng Quan Thanh được cha hắn đề bạt lên làm thành viên hội đồng quản trị, đơn đặt hàng của họ liền trực tiếp giảm xuống, em có biết tại sao không?"
Cô khó hiểu lắc đầu, cha cũng không cho cô tham gia vào hoạt động của công ty, cho nên cô cũng không hiểu rõ tình hình thực tế trên thương trường của nhà Thượng Quan.
“Bởi vì Thượng Quan Thanh là một tên vô dụng, hắn hoàn toàn không có đầu óc kinh doanh, nội bộ hội đồng quản trị rất không hài lòng với hắn, nhưng Thượng Quan Thanh lại cứ khăng khăng làm theo ý mình, ra quyết sách sai lầm, khiến hàng loạt khách hàng cũ của nhà Thượng Quan bỏ đi. một công ty, một khi mất khách hàng, kết quả cũng chỉ có một con đường chết."
“Như vậy tương lai của nhà Thượng Quan…"
“Bây giờ việc làm ăn của bọn họ đã xuống dốc rồi."
Tin này, vẫn làm Thượng Quan Nhu có chút khổ sở.
“Anh đã để ý Thượng Quan Nhu như vậy, vậy… anh không định giúp nhà Thượng Quan sao?"
Nhiêu Triết lắc đầu, “Nếu tiểu Nhu còn sống, cô ấy tự mình cầu anh, anh sẽ bất chấp tất cả mà đáp ứng yêu cầu của cô ấy, nhưng bây giờ cô ấy đã mất…" Giọng nói hơi khàn đi vài phần, “không phải anh là người vô tình vô nghĩa, mà là anh cảm thấy, nhà Thượng Quan đó không xứng."
“Vì sao?"
“Vì cha của tiểu Nhu cũng không thật sự quan tâm cô ấy, chỉ xem cô ấy như một công cụ của gia tộc mà lợi dụng. Anh nghĩ nếu cô ấy dưới suối vàng có biết cũng sẽ không muốn anh ra tay giúp họ."
Thượng Quan Nhu đột nhiên giật mình, không ngờ anh lại biết rõ tình cảnh của cô ở nhà Thượng Quan như vậy.
trên đời này, ngoài mẹ cô, Nhiêu Triết hẳn là người hiểu cô, quan tâm cô nhất đúng không?
“thật ra em luôn muốn hỏi, lúc trước anh…"
cô muốn hỏi Nhiêu Triết tại sao lúc trước lại nhục nhã cô trước mặt mọi người thì chợt nghe tiếng kêu kinh ngạc của John ngoài cửa…
“Chỉ Lan tiểu thư…"
Chỉ một tiếng này, tất cả những lời định nói đều bị Thượng Quan Nhu miễn cưỡng nuốt ngược trở lại.
Uông Chỉ Lan đã trở lại?
Hai người cùng ngẩng đầu nhìn ra cửa, Thượng Quan Nhu chỉ thấy một cô gái xinh đẹp như búp bê pha lê. cô mang giầy cao cổ, mái tóc xoăn dài mềm mại, váy ngắn tới gối bao lấy cặp mông xinh đẹp tròn trịa, tay kéo một cái vali màu hồng, rụt rè đứng ở cửa.
Thượng Quan Nhu không nhớ rõ đây là lần thứ mấy cô gặp Uông Chỉ Lan. Nhưng mỗi lần nhìn thấy gương mặt kia, cô đều cảm thấy ông trời đối đãi rất tốt với cô ấy, bởi vì ngũ quan của Uông Chỉ Lan rất tinh xảo, giống như một bức tượng được điêu khắc tinh tế mà thành.
Nhiêu Triết nhíu mày, sắc mặt không tốt lắm: “Sao cô lại trở về?"
Uông Chỉ Lan đứng ở cửa, nhìn một nam một nữ ngồi trên sô pha dài màu trắng.
Tư thế của hai người rất mập mờ, Nhiêu Triết khoác một tay lên vai cô gái kia, mà hai má cô gái đó cũng đỏ ửng mất tự nhiên. Trong lòng cô nháy mắt dâng lên ghen tị mãnh liệt, nhưng biểu tình bên ngoài vẫn là sợ hãi.
“Trường học được nghỉ, vốn định trước khi về sẽ gọi điện báo với anh một tiếng, nhưng lúc đến sân bay em lại không có điện thoại để gọi, nên quyết định trực tiếp về nước cho anh một sự ngạc nhiên vui vẻ."
Giọng nói của Uông Chỉ Lan rất mềm mại, kéo dài như một con mèo nhỏ, lại kết hợp với vẻ mặt đáng thương của cô, bộ dạng cô đứng ngoài cửa tựa như một cô gái nhỏ làm sai chuyện đang nghe cha mẹ dạy bảo vậy.
Kỷ Hinh Mi đột nhiên cảm thấy mình rất giống người thứ ba, có một cảm giác tội lỗi mãnh liệt.
trên thực tế đúng là vậy, bây giờ vị hôn thê chính quy của người ta đã về nước, mộng đẹp của cô có phải cũng nên kết thúc rồi không?
cô không dấu vết muốn tránh khỏi cánh tay Nhiêu Triết đang khoác trên vai mình, nhưng anh lại cường ngạnh không chịu buông lỏng lực đạo. cô giận dữ trừng mắt, ý bảo anh nhanh buông tay.
Nhiêu Triết cũng trừng mắt liếc lại cô một cái, tỏ vẻ anh sẽ không buông.
Hai người mắt đi mày lại, bộ dạng sóng ngầm mãnh liệt, Uông Chỉ Lan xem trong mắt, trong lòng lại càng không có tư vị gì.
“Em… em không nên không được anh đồng ý đã về nước sao?" cô rối rắm cắn môi dưới, hỏi nhỏ Nhiêu Triết.
Bộ dáng cô thận trọng càng làm Thượng Quan Nhu có cảm giác tội lỗi mãnh liệt.
cô nhịn không được đá bắp chân Nhiêu Triết một cái, làm anh bị đau buông tay, sau đó cô xấu hổ đứng dậy: “Tôi… tôi đi pha cà phê cho hai người." nói xong, chạy như chạy nạn rời khỏi nơi làm người ta hít thở không thông này.
Nhiêu Triết bất mãn xoa cái chân bị đá, đôi mắt lại đuổi theo bóng dáng của cô, anh biết cô nhất định là hiểu lầm cái gì rồi.
Nhưng ngay sau đó anh lại muốn trước hết để cho nha đầu ngốc kia hiểu lầm đi, ai bảo cô thô bạo với anh như vậy.
Uông Chỉ Lan càng kinh ngạc không vui, cho tới bây giờ cô chưa từng thấy Nhiêu Triết phóng túng như vậy với ai, trừ một người.
Nhưng cô gái ngoại lệ duy nhất này của anh, nửa năm trước đã bị thiêu sạch đến hài cốt cũng không còn rồi.
cô theo bản năng nheo mắt lại, nhìn chằm chằm theo hướng Thượng Quan Nhu rời đi, khoảng thời gian cô không có ở đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
“Nội dung đăng trên báo em đều thấy được, đây chẳng qua là anh gặp dịp thì chơi, cố ý đăng trên báo thôi phải không? Nữ giúp việc kia em biết, cô ta trước kia phụ trách tạp vụ phòng bếp, anh không có khả năng ở cùng với người phụ nữ như vậy, đúng không?"
Sau bữa cơm tối, Nhiêu Triết cuối cùng cũng có thời gian gọi Uông Chỉ Lan mới về nước vào thư phòng mình.
Mà cô vừa vào thư phòng đã không đầu không đuôi nói một hơi như vậy.
Nhiêu Triết lười biếng tựa vào quầy bar uống cà phê, đây là Thượng Quan Nhu mới pha cho anh, vẫn là hương vị anh thích.
Nhưng lời nói của Uông Chỉ Lan lại làm anh rất không hài lòng.
“cô ngàn dặm xa xôi từ Mỹ trở về, là để nói với tôi lời này?"
Uông Chỉ Lan sợ hãi ngồi trên sô pha trong thư phòng, bất an xoắn ngón tay, cúi đầu, bộ dạng ủy khuất: “Em… em chỉ là có chút nhớ anh."
Sau ngày Thượng Quan Nhu qua đời, cô đã bị Nhiêu Triết sai người đưa ra nước ngoài, đi học bên đó.
cô đã thích Nhiêu Triết từ nhỏ, cũng biết nếu muốn xứng đôi với Nhiêu Triết thì nhất định phải có năng lực, nên sang bên đó cô thật sự rất dốc sức học tập, chỉ mong ngày sau trở về, về công hay về tư cô đều có thể trở thành trợ thủ đắc lực nhất của anh.
cô mỗi ngày đều nhớ anh, cho nên từng chủ động gọi điện thoại cho anh, nhưng anh lại rất không kiên nhẫn nói anh đang công tác, bề bộn nhiều việc.
Từ đó về sau cô không dám gọi điện thoại nữa, chỉ có thể yên lặng chờ đợi, chờ ngày nào đó anh rốt cục nhớ tới sự tồn tại của cô, chủ động liên lạc với cô.
Nhưng cô chờ một ngày lại một ngày, trông mong một tháng lại một tháng, chờ đến khi trường học cho nghỉ anh cũng vẫn không có ý đón cô trở về.
cô liền cố lấy dũng khí mua vé máy bay về nước, nhưng về lại thấy cảnh Nhiêu Triết đang cùng cô gái khác anh anh em em. cô không nói nên lời cảm thụ đó, nhưng đáy lòng lại như có lửa, càng đốt càng bùng nổ.
Nhiêu Triết không để ý đến biểu tình bi thương của cô, vô tình quăng ra một câu: “cô biết chúng ta cho tới bây giờ chưa từng bắt đầu, cô cũng biết, lúc trước tuyên bố tin tức kia, tôi đến cùng là có mục đích gì."
Anh bất quá chỉ là muốn lợi dụng Uông Chỉ Lan để báo thù Thượng Quan Nhu mà thôi.
Nhiêu Triết cho tới giờ đều chưa từng nhìn qua cô gái này.
cô chỉ là một người bạn lúc nhỏ anh nhặt về để chơi cùng, anh có thể cho cô cuộc sống giàu có, xem cô như một em gái nhỏ cần che chở, nhưng anh sẽ không cưới cô gái như vậy làm vợ.
Bởi vì phẩm chất đặc biệt anh thưởng thức, trên người cô không có.
Nếu lúc trước anh không nghe thấy cuộc nói chuyện của Thượng Quan Thanh và người khác trong nhà vệ sinh, anh cũng sẽ không nhất thời hồ đồ mà lợi dụng Uông Chỉ Lan để cho Thượng Quan Nhu một kích tàn nhẫn.
Bây giờ nhớ lại lúc đó, anh mới biết hành vi của mình ngu xuẩn đến cỡ nào. Bởi vì anh ngu xuẩn mà Thượng Quan Nhu phải trả giá bằng tính mạng của mình.
Trong tâm anh biết sai lầm lớn nhất là do anh, nhưng bản năng lại cho là Uông Chỉ Lan hại chết Thượng Quan Nhu. Biết rằng ý nghĩ như vậy rất ích kỷ, nhưng nếu như không có sự tồn tại của cô ta, anh sẽ không trả thù thành công, có lẽ Thượng Quan Nhu cũng sẽ không chết.
Cho nên ngày thứ hai sau khi xảy ra chuyện anh liền đưa Uông Chỉ Lan đi xa, lúc ấy anh thậm chí còn có ý nghĩ cả đời này không muốn gặp lại cô ta nữa.
Giọng điệu anh lạnh lùng, thái độ cách xa người khác ngàn dặm làm Uông Chỉ Lan lạnh cả người.
cô run người, càng luống cuống xoắn ngón tay, cánh môi hơi run run: “Cho tới giờ anh chưa từng thích em, bữa tiệc đính hôn kia, cũng chỉ là anh muốn diễn kịch cho Thượng Quan tiểu thư xem, chuyện đó… em cũng biết."
“Ngày mai tôi sẽ cho người mua vé máy bay, cô lập tức quay lại Mỹ đi."
Nhiêu Triết chịu không nổi nhất là bộ dạng yếu đuối này của cô, phụ nữ không phải là thứ phụ thuộc vào đàn ông. Phụ nữ cũng có tư tưởng, có linh hồn, có ước mơ và khát vọng của riêng mình.
Nhưng Uông Chỉ Lan từ nhỏ đến lớn đều bày ra bộ dáng xem anh là trời, sùng bái anh như thần, cảm giác như thế với anh mà nói là một loại trói buộc.
“Em… Em có thể ở lại vài ngày được không?" cô sợ hãi mở miệng, có vài phần cầu xin: “Em muốn gặp bạn bè, lại mua một ít đồ, sau đó em sẽ đi."
Nhiêu Triết không nói thêm nữa, đứng dậy đi ra cửa, trước khi đóng cửa bỏ lại một câu “Nhiều nhất là một tuần." nói xong, đá cửa rời đi.
Uông Chỉ Lan ngơ ngác ngồi ở đó, sững sờ cắn móng tay.
Gương mặt vốn nhu nhược đáng thương lại lộ ra hận ý nồng đậm, móng tay bị cô cắn đến biến hình, oán giận nói: “Vì sao Thượng Quan Nhu đã chết mà anh vẫn không hoàn toàn thuộc về tôi?"
_____
“nói cách khác, lúc trước anh cùng Uông tiểu thư đính hôn, mục đích thực sự là muốn đả kích Thượng Quan Nhu?"
Sau chuyện đó, Nhiêu Triết giải thích với cô Uông Chỉ Lan cũng không phải là vị hôn thê thật sự của anh, chẳng qua là bị anh lợi dụng làm một công cụ đả kích Thượng Quan Nhu thôi. cô cảm thấy sự tình càng ngày càng trở nên phức tạp.
“Đúng vậy."
Nhiêu Triết cũng không muốn nói nhiều về chuyện cũ, bởi vì mỗi lần nhớ tới, tâm tình của anh sẽ rất buồn bực.
“Uông Chỉ Lan có biết mình bị lợi dụng không?"
“cô ta cam tâm tình nguyện."
Đối với Uông Chỉ Lan mà nói, anh chính là thần của cô, mệnh lệnh của anh là ý chỉ, cô chưa bao giờ dám cãi lời.
“Anh làm vậy là rất không công bằng với Uông tiểu thư."
Thượng Quan Nhu đột nhiên cảm thấy Uông Chỉ Lan thật đáng thương, cô biết cô bé đó rất thích Nhiêu Triết, nếu không cũng không ai muốn làm chuyện phí sức mà lại không có kết quả tốt này bao giờ.
Nhiêu Triết bất đắc dĩ cười cười: “trên đời này nào có nhiều công bằng như vậy chứ? Anh cho cô ta vinh hoa phú quý, cho cô ta cuộc sống an ổn, được ra nước ngoài du học, lại áo cơm không lo. Nhưng anh không thể cho cô ta tâm của anh. Trước kia anh cũng đã nói rõ với cô ta, phụ nữ Nhiêu Triết anh thích từ trước tới nay chưa bao giờ là cô ta, cho dù cô ta đi lấy lòng khắp nơi cũng như vậy, chuyện tình cảm là không thể nào công bằng được."
Người đàn ông này rất tàn nhẫn, anh không chỉ tàn nhẫn với Thượng Quan Nhu trong quá khứ, mà với Uông Chỉ Lan anh cũng vô cùng tàn nhẫn như vậy.
không biết về sau anh có tàn nhẫn với cô như vậy hay không? Thượng Quan Nhu không kìm được nghĩ như vậy.
Biểu tình cô đơn trên mặt cô bị Nhiêu Triết nhìn thấy, nhận thấy đáy lòng cô nghi ngờ, anh khẽ thở dài một hơi, ôm cô vào ngực mình.
“Em yên tâm, anh đã để lỡ nhiều lần, nếu vẫn không học được bài học thì thật sự là hết thuốc chữa rồi, Mi Mi, anh sẽ trân trọng em thật tốt."
“Vậy anh có thể cho em biết Thượng Quan Nhu lúc trước đã làm gì sai mà anh lại trả thù cô ấy tàn nhẫn như vậy không?"
Vấn đề này vẫn là vết thương Nhiêu Triết không muốn chạm đến nhất, mỗi lần nhớ tới anh đều khổ sở rất lâu: “Chúng ta… có thể đừng nói đến chuyện này được không?"
Nhìn vẻ đau đớn trên mặt anh, tuy rằng trong lòng rất muốn biết chân tướng sự tình, nhưng hiện tại Nhiêu Triết không muốn nói, nếu lại miễn cưỡng anh nhất định chỉ làm anh thêm khổ sở mà thôi.
Cho tới bây giờ cô cũng không phải là loại người thích gây sự, huống chi cô biết rõ, Nhiêu Triết khổ sở là vì “Thượng Quan Nhu".
Bất kể lúc trước anh làm chuyện khốn kiếp với Thượng Quan Nhu đến cỡ nào, nhưng sau khi cô mất lâu như vậy, anh vẫn nhớ cô mãi không quên như trước, cũng coi như là một người đàn ông si tình.
Huống chi, mặc kệ là Kỷ Hinh Mi hiện tại cũng được, hay là Thượng Quan Nhu đã chết cũng tốt, cả hai đều là một, đều yêu Nhiêu Triết và được anh yêu, như vậy là đủ rồi.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, cô sáng tỏ thông suốt, không còn rối rắm mấy chuyện thị phi kia nữa.
Cứ để “Thượng Quan Nhu" bị Nhiêu Triết phong ấn vĩnh viễn dưới đáy lòng đi, dù sao bọn họ còn sống, cuộc sống cũng vẫn phải tiếp tục.
“Anh muốn uống cà phê không?" cô cười một nụ cười xinh đẹp, nhéo nhéo bàn tay to của anh.
Nhiêu Triết ngẩn ra, lát sau nhìn ra sự độ lượng của cô, cảm kích nắm lấy đôi tay nhỏ bé của cô, dịu dàng hỏi: “Trong lòng anh vẫn còn một cô gái khác, em… không ngại sao?"
Trong tiềm thức anh vẫn không quên được tiểu Nhu, tình nhân trong mắt không thể chứa được một hạt cát, không có một ai, không có một cô gái nào có thể chấp nhận chuyện như vậy. Đổi lại là anh, anh cũng không chấp nhận nổi người mình thích mà trong lòng vẫn còn hình bóng người khác.
“Anh thật ngốc, cho dù trong lòng anh thật sự vẫn còn một cô gái khác, nhưng hiện tại cô ấy cũng đã mất rồi, sao em lại phải tranh giành tình nhân với một người chết chứ?"
Huống chi, người được thương nhớ kia lại là cô.
Nhiêu Triết nghe cô nói mà ấm áp trong lòng. Mi Mi của anh chẳng những thanh thuần đáng yêu, xinh đẹp hào phóng, lại còn khéo hiểu lòng người.
Cảm xúc trong lòng dâng lên, anh kìm không được mà ôm cô vào lòng, trán nhẹ nhàng cọ vào trán của cô, “Em thật đúng là thiên sứ của anh mà."
một nụ hôn khẽ rơi xuống môi cô, Thượng Quan Nhu ngẩn ra, đỏ mặt đẩy anh ra nhìn xung quanh, “Cẩn thận không bị người ta nhìn thấy, hơn nữa vị hôn thê của anh vẫn chưa đi đâu."
Nơi này là hoa viên đằng sau biệt thự của nhà họ Nhiêu, cho dù Nhiêu Triết đã tự mình giải thích thân phận của Uông Chỉ Lan với cô, nhưng thân thiết không kiêng nể gì như thế là một đả kích với Uông Chỉ Lan, cô không nên xát muối vào miệng vết thương người ta như vậy.
Nhiêu Triết không quan tâm giữ chặt tay cô, càng thêm tùy tiện ôm cô vào trong ngực, “Sợ cái gì? Để cô ta nhìn thấy cũng tốt. Ngày mai anh sẽ tuyên bố với truyền thông hủy bỏ hôn ước với cô ta." Vừa nói miệng sói vừa hôn tới, ngậm lấy cánh môi hồng nhuận kia.
Ở một góc âm u không xa, Uông Chỉ Lan cắn móng tay, căm hận nhìn một màn trước mắt.
Nhiêu Triết, anh nhất định phải làm tổn thương tôi đến mức này sao? Sao anh lại vô tình, tàn nhẫn như thế?
Trong phòng làm việc, Nhiêu Triết tâm tình tốt bắt tay vào giải Cửu Liên Hoàn trong tay.
Lúc trước anh giống như phát điên tìm được di vật duy nhất còn lại của Thượng Quan Nhu sau tai nạn, mà mang theo bên người cũng chỉ muốn lưu lại cho mình một kỷ niệm.
Nhưng anh không ngờ vật nhỏ này lại như dây tơ hồng của Nguyệt lão, dẫn anh tìm lại được tình cảm thuộc về mình một lần nữa.
Anh biết Kỷ Hinh Mi và Thượng Quan Nhu là hai người không hề liên quan đến nhau, nhưng hai người lại cho anh cảm giác giống nhau như đúc. Đôi khi anh thật sự hoài nghi, có phải linh hồn Thượng Quan Nhu sau khi chết đã nhập vào thân xác Kỷ Hinh Mi hay không.
Mặc dù ý nghĩ này rất hoang đường, nhưng chỉ cần nghĩ như vậy có thể làm anh vui vẻ là được rồi.
"Ông chủ, cậu lại lộ ra gương mặt tương tư đơn phương đến mê hoặc người đời nữa rồi."
Giọng nói oang oang của Mạc Hàn Vũ làm Nhiêu Triết giật mình, lấy lại tinh thần mới thấy anh ta đang bê một chồng sách, không biết đã đi đến trước bàn làm việc của anh ta từ lúc nào.
Anh đặt Cửu Liên Hoàn lên bàn, rất không vừa lòng mắt nhìn trợ lý của mình một cái: "Tại sao cậu không gõ cửa?"
Mạc Hàn Vũ trừng mắt: "Tôi đã gõ hai thế kỷ rồi, là cậu không phản ứng thì có."
"Bịch" một tiếng, Mạc Hàn Vũ đặt chồng sách đang ôm trong lòng xuống mặt bàn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Cửu Liên Hoàn, "Thượng Quan tiểu thư mất đã lâu rồi, không phải là đến bây giờ cậu vẫn còn nhớ cô ấy mãi không quên đấy chứ?" Tình trạng này thật làm người ta lo lắng mà.
Anh ta còn muốn tiếp tục lẩm bẩm, thì thấy Nhiêu Triết rất không kiên nhẫn hung hăng trừng mắt nhìn mình.
Mạc Hàn Vũ sợ tới mức run lên, làm một động tác kéo khóa miệng, ý bảo mình sẽ lập tức ngậm miệng. Nhưng chưa tới ba giây, anh đã chịu không được chỉ chỉ chồng sách trên bàn, "Đây là tạp chí tuần này, từ giải trí đến kinh tế tài chính, đều là nóng hổi mới ra lò." nói xong anh lại lật đi lật lại. "Ơ, sao quyển tôi tự mua lại không thấy?"
Tìm kiếm một lúc lâu, cuối cùng tìm thấy một quyển tạp chí trang bìa được thiết kế rất kỳ ảo từ trong đống tạp chí ra: "May là vẫn còn đây."
Nhiêu Triết rất tò mò: "Đó là cái gì?"
"Đây là một bản tạp chí huyền học, mấy vị tác giả chấp bút đều đã nghiên cứu về huyền học vô cùng thấu triệt, phân tích chiều sâu là con người có linh hồn, sau khi chết sẽ tiếp tục đầu thai sang kiếp khác, còn khuyên bảo mọi người làm nhiều việc thiện, tích phúc cho con cháu tương lai. Tôi đã xem hai kỳ, cảm thấy rất thú vị nên lần này mới tiếp tục mua."
Nhiêu Triết nghe rất nghiêm túc, còn giật lấy quyển tạp chí kia, tùy ý lật vài tờ.
Mạc Hàn Vũ rất bất mãn, "Ông chủ, tạp chí đó tôi còn chưa xem đâu."
Nhưng người ta nhìn cũng không thèm nhìn anh một cái, chuyên chế nói: "Vậy chờ tôi xem xong rồi cậu lấy xem lại."
"Này, tôi đã đợi kỳ này suốt cả một tháng rồi."
Nhiêu Triết lúc này mới tàn khốc liếc anh một cái: "Cho nên?"
Khí thế của ông chủ cường đại, giọng điệu lạnh lùng, Mạc Hàn Vũ rất không có chí khí sợ tới mức nuốt nuốt nước miếng: "Cho nên, tôi mua thêm một quyển nữa là được rồi."
Vì sao mỗi lần anh đều bị cấp trên bạo quân ức hiếp? Anh muốn tạo phản! Anh muốn kháng nghị!
Sâu trong nội tâm của anh ta điên cuồng gào thét, nhưng kết quả chứng minh, anh ta vẫn không có can đảm nói ra khỏi miệng.
Mạc Hàn Vũ tâm không cam tình không nguyện đi ra khỏi văn phòng, đột nhiên nhớ đến cái gì lại xoay người lại: "Thứ ba tuần sau lão tổng Hoắc thị tổ chức vũ hội cuối năm ở khách sạn, thiệp mời đã đưa tới, cậu có muốn tôi gọi điện báo cho Uông tiểu thư không?" (lão tổng: tổng giám đốc nhưng tuổi đã cao, hoặc đã từng là tổng giám đốc nhưng về hưu rồi)
Nhiêu Triết đang hăng hái lật tạp chí, nghe vậy lông mi khẽ chớp: "Báo cho cô ta làm gì?"
"cô ấy là vị hôn thê của cậu mà, tuy tôi cũng rất xem trọng Kỷ tiểu thư, nhưng trường hợp này, tôi nghĩ thân phận của cô ấy có lẽ cũng không thích hợp tham gia đúng không?"
Mạc Hàn Vũ giải thích ý kiến của mình, lại thấy ông chủ của mình mỉm cười như có thâm ý khác.
______
"Em thấy em giống như tên hề vậy."
"không, em rất đẹp, như thiên sứ rơi xuống trần gian."
"Thiên sứ đều có cánh, nhưng em không có."
"Cánh của em chỉ bị gãy mà thôi..."
"Thủ đoạn dỗ phụ nữ của anh ngày càng thành thục rồi."
"Anh chỉ nói lời thật lòng, tuyệt đối không có nửa phần giả dối."
Vô cùng thân thiết ôm vai Thượng Quan Nhu xinh đẹp động lòng người bước vào nơi tổ chức tiệc rượu. Nhiêu Triết anh tuấn, cùng với bạn gái giống công chúa nhỏ bên cạnh anh, rất nhanh đã trở thành tiêu điểm của bữa tiệc.
Rất nhiều người biết Nhiêu Triết và Thượng Quan Nhu đã từng yêu nhau oanh oanh liệt liệt, cũng rất nhiều người biết bi kịch trong bữa tiệc sinh nhật nửa năm trước.
Sau khi Thượng Quan Nhu qua đời, Nhiêu Triết rất ít xuất hiện trong những trường hợp thế này, dù là xã giao trên thương trường, anh cũng chỉ phái trợ lý của mình đi tham gia thay.
Về phần vị hôn thê Uông Chỉ Lan kia của anh, tựa như sao băng lướt qua, tình cờ xuất hiện rồi biến mất hoàn toàn. Khó trách sau khi Thượng Quan Nhu qua đời, những danh viện thục nữ khác bắt đầu trắng trợn theo đuổi Nhiêu Triết. Vì trong mắt các cô, Uông Chỉ Lan thật sự không có chút cảm giác tồn tại nào. (Danh viện thục nữ: tiểu thư nhà giàu)
Mà hôm nay là Hoắc thị tổ chức tiệc rượu lớn kỷ niệm năm mươi năm thành lập công ty, Nhiêu thị và Hoắc thị đã hợp tác nhiều năm, giao tình hai nhà cũng không tệ.
Tất cả mọi người đều biết trong trường hợp như vậy, Nhiêu Triết tuyệt đối sẽ không lại chỉ phái trợ lý thay mặt tham gia.
Cho nên những cô gái mơ ước ngôi vị thiếu phu nhân nhà họ Nhiêu, đều vận dụng hết tất cả vốn liếng của chính mình lên cách ăn mặc, hi vọng có thể thay đổi con đường thâm tình của đại thiếu gia nhà họ Nhiêu, có thể khiến anh nhìn phong cảnh khác, nhường cơ hội cho mọi người.
Nhưng... Mỹ nữ anh ta đang thân mật ôm bên cạnh rốt cuộc là ai?
Áo choàng đen như mực, trang điểm nhẹ nhàng, bộ váy xòe màu trắng dài tới đầu gối được thiết kế bởi nhà thiết kế nổi tiếng, tôn lên đôi chân thon dài thẳng tắp, dưới chân mang một đôi giày cao gót nhỏ màu trắng khảm kim cương.
cô tựa như một tinh linh rơi xuống nhân gian, do lần đầu đến nơi xa lạ nên khiến cô luống cuống, chỉ có thể mở đôi mắt đen to tròn, mờ mịt mà bất lực đón nhận ánh mắt nghiên cứu tìm tòi phóng tới từ bốn phương tám hướng.
Có lẽ vì ánh mắt mọi người quá mức nóng bỏng khiến cô sợ hãi ôm chặt cánh tay Nhiêu Triết, thân thể lung linh tinh tế trốn sau lưng anh, lộ ra vẻ mặt xấu hổ ngượng ngùng.
Hành động giống như tiểu bạch thỏ của cô càng khiến cho người ta muốn yêu thương bảo hộ.
Ít nhất hơn phân nửa những người đàn ông chưa vợ ở đây đều hận không thể một cước đá văng Nhiêu Triết ra, cướp lấy tinh linh trong lòng anh rồi mang về nhà mình giấu đi.
Kỳ thực mọi người hiểu lầm Thượng Quan Nhu.
Thượng Quan Nhu từng là đại tiểu thư, có dạng trường hợp gì mà cô chưa thấy qua chứ? Hôm nay sở dĩ phải làm ra cử chỉ sợ hãi như trẻ con này là vì cô lo sẽ gặp được người nhà trước kia của mình ở đây, không biết đối mặt như thế nào.
Tuy rằng mẹ cô đã qua đời, nhưng cô vẫn còn một người cha và một anh trai nữa.
Đối với cái chết của Thượng Quan Nhu, cha cô quả thật cũng chẳng buồn mấy, chỉ có điều mất đi một lợi thế có thể lợi dung, khẳng định là có tiếc hận. Về phần người anh trai là con riêng kia, không đề cập đến cũng được.
“Em tiếp tục lộ ra biểu tình khiến người khác muốn phạm tội thế này, đám sói này sẽ bộc lộ bản tính hết đấy."
Tuy rằng Nhiêu Triết rất tự tin với sức quyến rũ của mình, nhưng sói hoang ở đây rất nhiều, anh sợ chỉ không cẩn thận một chút thì tiểu bạch thỏ bên cạnh sẽ bị bọn chúng ăn mất luôn.
Thượng Quan Nhu thu hồi tầm mắt, giận dữ trừng anh một cái: “Cũng không phải là em muốn đến đây."
Tuy ngoài miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng vẫn rất vui khi Nhiêu Triết có thể mời cô làm bạn nhảy, đến tham dự bữa tiệc rượu này.
Bởi vì điều này chứng minh anh thật sự có tình cảm với cô.
Nhiêu Triết nói anh tìm được rất nhiều cảm giác quen thuộc từ cô, từ đó có thể thấy được, anh vẫn nhớ Thượng Quan Nhu mãi không quên, có lẽ anh thật sự có tình cảm với cô.
Xem ra, cô nên tìm một cơ hội để hỏi cho rõ, một khi đã hối hận như vậy, yêu “Thượng Quan Nhu" sâu sắc như thế, vì sao lúc trước lại đối xử với cô như vậy?
Nếu anh có thể cho cô một lý do thuyết phục, cô sẽ… sẽ thẳng thắn nói với anh chuyện cô mượn xác hoàn hồn.
cô không khỏi cao hứng khi nghĩ đến ý niệm muốn đùa dai, đến lúc đó anh nhất định sẽ rất kinh ngạc, hihi!
“Luôn miệng nói không muốn đến, sao còn trang điểm cho chính mình đẹp như vậy. Còn nữa, bộ dáng cười trộm của em rất giống một con mèo hư."
cô bị anh trêu chọc đến đỏ mặt, thừa dịp lúc anh chưa chuẩn bị, lấy gót giày nhọn giẫm xuống chân anh, thuận tay nhéo thắt lưng anh một cái nữa.
Mắt thấy trả thù thành công khiến Nhiêu Triết kêu ai ái, cô đắc ý đứng thẳng người, lộ ra nụ cười của người chiến thắng.
Nhiêu Triết cảm thấy mình khẳng định là người bị cuồng ngược, bằng không thì rõ ràng bị cô giẫm đau như thế, anh còn giống như thằng ngốc vui đến mở cờ trong bụng?
“Tiểu thư, xin đừng quên em là thục nữ, thục nữ không thể làm ra hành vi ngược đãi chồng như vậy được."
Tai cô đỏ lên, chu miệng: “Ngược đãi anh đấy, thế nào? Có bản lĩnh anh tìm người khác tới làm bạn gái anh đi."
“Người khác ở đâu ra?"
“Hoa danh bên ngoài của đại thiếu gia nhà họ Nhiêu anh, chỉ cần ngoắc ngón tay, mỹ nữ thành đàn còn không mặc cho anh sai phái sao?"
“Oan quá mà! Anh đã không gần nữ sắc rất nhiều năm rồi, nhưng nếu em ngoắc ngón tay với anh, anh cam đoan sẽ không chút do dự quỳ gối dưới váy của em."
cô vừa tức giận vừa buồn cười, bóp bàn tay to của anh, hờn dỗi ném lại một câu: “Càng ngày càng không đứng đắn."
cô nhấc váy bước đến khu đồ ăn. Nhiêu Triết nhìn bóng dáng mảnh khảnh của cô, không biết thế nào, dường như lại thấy được Thượng Quan Nhu trước kia.
Kỷ Hinh Mi sau khi trang điểm, từ trong ra ngoài đều tản ra hơi thở cao quý.
Anh tung hoành tình trường nhiều năm, vô cùng hiểu rõ phụ nữ, loại khí chất trên người Kỷ Hinh Mi này không có biện pháp giả mạo. Anh cảm thấy rất kỳ quái, một cô gái xuất thân bình thường sao lại cho anh cảm giác như một nữ vương? Mà loại cảm giác này, anh cũng chỉ thấy qua trên người Thượng Quan Nhu.
Có đôi khi anh cũng rất mê man, rõ ràng mình rất yêu Thượng Quan Nhu, nhưng Kỷ Hinh Mi này, hai người thật sự quá mức giống nhau, khiến anh không thể phân biệt rõ rốt cuộc ai là ai nữa.
Anh đang muốn cùng đi qua, nhưng lại bị chủ nhân của bữa tiệc ngăn lại, tránh không được phải khách sáo hàn huyên một lúc, nói chút chuyện làm ăn vụn vặt.
Thượng Quan Nhu nhàn nhã ngồi ở một góc, nhìn thân sĩ và thục nữ đi tới đi lui trong phòng tiệc. Có người quen, có người không quen, mỗi người đều như đang đeo một tấm mặt nạ ngụy trang, nhất định phải vì gia tộc, vì chuyện làm ăn, vì dục vọng dối trá mà kết giao với người khác.
(*) Thân sĩ: Người thuộc tầng lớp thượng lưu trong xã hội cũ.
cô đột nhiên cảm thấy bây giờ mình rất hạnh phúc, ít nhất không cần phải gánh vác sứ mệnh của gia tộc, nhận đủ loại áp lực từ cha cô và người nhà, gượng ép mình đi xã giao nữa.
“cô chính là Kỷ Hinh Mi?"
Bên cạnh truyền đến giọng nói có chút quen tai, lòng cô hơi chấn động, theo bản năng không muốn đối mặt với gương mặt kia.
Người đàn ông đang cầm ly rượu tươi cười đi tới ước chừng hơn ba mươi tuổi, dáng người cao trung bình. Người này Thượng Quan Nhu rất quen thuộc, vì anh ta chính là Thượng Quan Thanh - anh trai khác mẹ của cô.
Đối với anh trai lớn hơn mình sáu tuổi này, cô luôn không có thiện cảm gì. Mẹ anh ta là một nữ hầu rượu (nhân viên tiếp rượu trong quán bar), thân phận không đủ cao quý, cho nên đời này coi như không có duyên phận bước vào cửa lớn của nhà Thượng Quan.
Mà anh ta được đón vào nhà Thượng Quan lúc sáu tuổi, từ nhỏ đã rất cay nghiệt với cô, cho nên trước đây mỗi lần thấy anh trai thích ức hiếp mình này cô đều trốn rất xa.
Thượng Quan Nhu nâng ly rượu lễ phép gật đầu với Thượng Quan Thanh, vừa muốn không dấu vết rời khỏi người này, nhưng Thượng Quan Thanh lại cố ý chặn đường cô, trưng ra một nụ cười tự cho là anh tuấn.
“Kỷ tiểu thư đừng vội đi, lúc tiểu thư vừa vào cửa tôi đã chú ý tới cô rồi." Anh ta vừa nói, vừa đánh giá cô từ trên xuống dưới: “Nghe nói cô là nữ giúp việc của nhà họ Nhiêu, không ngờ Nhiêu Triết mắt luôn cao hơn đầu kia lần này lại đánh chủ ý lên cỏ gần hang, nhưng mà…"
Thượng Quan Thanh cười bỉ ổi: “cô thật sự rất có năng lực khiến người khác phạm tội." Anh ta bày ra bộ dáng tự cho là soái: “nói đi, cậu ta ra bao nhiêu tiền bao cô? Tôi ra nhiều hơn cậu ta gấp đôi." (soái: đẹp trai).
“Anh có ý gì?"
“Chậc! Đừng giả bộ nữa, loại người quê mùa xuất thân thấp hèn như cô, không phải đều ỷ vào bản thân có vài phần tư sắc mà làm tình nhân cho những kẻ có tiền sao?"
“Tôi rất vui lòng bao nuôi cô, giúp cô nhân lúc tuổi còn trẻ kiếm nhiều thêm chút tiền, đến khi lớn tuổi nhan sắc phai tàn cũng không phải lưu lạc đầu đường. Gia thế Nhiêu Triết tuy rằng không tệ, nhưng với hoa danh bên ngoài của mình, cậu ta sẽ không có nhiều kiên nhẫn với cô đâu."
“Chờ cậu ta chơi đã, cô còn không phải sẽ rơi vào kết cục bị vứt bỏ sao, đến lúc đó muốn hối hận không kịp, không bằng sớm đi tìm chỗ dựa kế tiếp, nhà Thượng Quan chúng tôi… A…"
một nắm đấm bất ngờ vung tới, đánh Thượng Quan Thanh văng ra ngoài, làm bữa tiệc đang tốt lành thân thiện bỗng chốc trở nên hỗn loạn.
Thượng Quan Thanh thấy người ra tay là Nhiêu Triết thì sắc mặt trở nên rất khó coi: “Cậu điên sao? Tôi là anh trai của tiểu Nhu!"
Nhiêu Triết một tay kéo Thượng Quan Thanh đang kinh sợ ra phía sau, sắc mặt âm trầm nheo hai mắt lại: “Cũng bởi vì anh là anh trai của Thượng Quan Nhu, tôi mới nể mặt cô ấy mà không ra tay tàn nhẫn với nhà Thượng Quan anh."
“không ngờ anh lại dám ở nơi này công khai đùa giỡn người phụ nữ của tôi, Thượng Quan Thanh, có phải trước giờ tôi quá khách khí với anh rồi không?"
Đối phương biến sắc, không khách khí chỉ vào Thượng Quan Nhu: “Cậu luôn miệng nói quan tâm đến tiểu Nhu, vậy người phụ nữ này là cái gì?"
Nhiêu Triết lạnh lung cười, thuận thế ôm Thượng Quan Nhu bên cạnh vào lòng, bá đạo tuyên bố: “cô ấy là người phụ nữ của tôi, cũng là Nhiêu phu nhân tương lai."
Tin tức này làm mọi người rung động, khiến tất cả mọi người đứng ngoài quan sát đều hít một hơi lạnh.
Nhiêu phu nhân tương lai? Vậy Thượng Quan Nhu đã mất kia là gì? Lúc trước Uông Chỉ Lan lấy danh nghĩa vị hôn thê đến, lại coi là gì?
Xem ra, nội dung trên báo ngày mai sẽ rất đặc sắc.
Sáng sớm hôm sau, báo chí quả nhiên viết một bài báo dài về một màn trên tiệc rượu ngày hôm qua.
Tiêu đề vô cùng bắt mắt, kiểu chữ rất to: Tổng giám đốc Nhiêu thị cưng chiều một tình nhân giấu mặt mới, bản báo độc nhất vô nhị mở ra.
Nội dung đầu tiên là nói đến tình yêu oanh oanh liệt liệt của Nhiêu Triết và Thượng Quan Nhu, tiếp theo lại nhắc tới Uông Chỉ Lan đã lâu không xuất hiện không biết đang ở đâu.
Rồi lại tìm ra được tư liệu của “Kỷ Hinh Mi", cả bài báo tiếp theo viết phóng đại cái gì tân sủng của Nhiêu tổng xuất hiện, người cũ đi người mới lại đến; hôm qua là nữ giúp việc hèn mọn, hôm nay là chim sẻ biến thành phượng hoàng, diện mạo đích thực của Nhiêu phu nhân đã xuất hiện, thì ra Chân Mệnh Thiên Nữ lại xa tận chân trời, gần ngay trước mắt… Quả thật đã nói “Kỷ Hinh Mi" thành một nhân vật truyền kỳ luôn rồi.
Thượng Quan Nhu ảo não đọc xong bài báo từ đầu đến cuối, tức giận ném tờ báo vào thùng rác.
“thật là quá đáng, những người này căn bản đều nói hưu nói vượn, tôi nào có hao tổn tâm cơ đi quyến rũ chủ nhân? Nào có cả ngày mơ mộng được làm chim sẻ biến thành phượng hoàng? Nào có đánh bại vô số tình địch giành được thắng lợi cuối cùng chứ?
cô tức tới mức dậm chân, đi tới đi lui trước mặt Nhiêu Triết đang xem nhật báo kinh tế trên sô pha phòng khách.
“Tức nhất là cái câu vô cùng tục nát (dung tục + thối nát) kia: “Tân sủng lại xuất hiện", tân sủng cái rắm! Tôi cũng không phải là sủng vật! Đầu óc mấy phóng viên này nhất định có vấn đề, đều là hồ ngôn loạn ngữ, nói sai sự thật!"
Nhiêu Triết bị cô đi qua đi lại làm hoa mắt, chậm rãi buông tờ báo trong tay xuống, nghiêm túc gật đầu: “Từ ‘sủng’ này dùng rất tốt, quả nhiên nên cưng chiều thật tốt mới được."
nói xong thừa dịp bất ngờ, một tay kéo Thượng Quan Nhu vào lòng, ấn cô xuống ghế sô pha, khiến cái miệng nhỏ nhắn của cô vì kinh ngạc mà hơi mở ra, làm như không thấy mấy người giúp việc đang ở bên cạnh chờ lệnh, lập tức hôn xuống.
Nhưng cô cũng không có mặt dày như Nhiêu Triết, vừa bị sói hôn, cô lập tức vừa đánh vừa đá anh ý muốn chạy trốn.
Cách đó không xa, John cười nhìn về phía bên này, trêu ghẹo nói: “Thiếu gia, tôi lớn tuổi rồi, không thể chịu nổi hình ảnh kích thích như vậy đâu, loại chuyện này vẫn nên về phòng làm thì tốt hơn."
Nhiêu Triết cười tiếp lời: “Như vậy sao được, tôi còn ước gì toàn thế giới đều biết đến quan hệ của chúng tôi."
John cười lắc đầu: “Tuổi trẻ thật tốt!" Càm ràm một tiếng, lại chậm rì rì đi làm việc khác.
Thượng Quan Nhu đỏ bừng mặt, tức giận trừng anh.
“Đừng lộn xộn, anh đang sủng em, em cứ ngoan ngoãn nằm đó để anh cưng chiều là được rồi…"
Cô tức đến hai mắt bốc hỏa, muốn phản kích nhưng hai tay bị giữ chặt, liền nâng đầu cắn lên mũi anh.
Nhiêu Triết hơi đau, cúi đầu cắn tai cô, lại hôn môi cô một cái, anh cười gian tà: “Anh rất cảm tạ đám phóng viên nói hưu nói vượn, bịa đặt viết không đúng sự thật kia, bởi vì hiện tại tất cả mọi người đều biết, Kỷ Hinh Mi em là người phụ nữ của Nhiêu Triết anh." nói xong lại đắc ý hôn nhẹ cái miệng nhỏ nhắn của cô một cái nữa: “Về sau xem ai còn dám đánh chủ ý với em, bị anh bắt được, lập tức diệt khẩu."
Cô dở khóc dở cười đẩy anh qua một bên, “Hôm qua anh vì em mà cãi nhau với Thượng Quan Thanh, anh không sợ nhà Thượng Quan gây bất lợi với anh sao?"
Thượng Quan Thanh là kẻ tiểu nhân có thù tất báo, đắc tội người như thế tuyệt đối không có lợi cho bản thân.
Nhiêu Triết hừ cười một tiếng: “Thực lực của nhà Thượng Quan lúc trước quả thực không tệ, anh muốn trở mặt trước với hắn sợ rằng cũng phải suy nghĩ một chút. Nhưng từ khi Thượng Quan Thanh được cha hắn đề bạt lên làm thành viên hội đồng quản trị, đơn đặt hàng của họ liền trực tiếp giảm xuống, em có biết tại sao không?"
Cô khó hiểu lắc đầu, cha cũng không cho cô tham gia vào hoạt động của công ty, cho nên cô cũng không hiểu rõ tình hình thực tế trên thương trường của nhà Thượng Quan.
“Bởi vì Thượng Quan Thanh là một tên vô dụng, hắn hoàn toàn không có đầu óc kinh doanh, nội bộ hội đồng quản trị rất không hài lòng với hắn, nhưng Thượng Quan Thanh lại cứ khăng khăng làm theo ý mình, ra quyết sách sai lầm, khiến hàng loạt khách hàng cũ của nhà Thượng Quan bỏ đi. một công ty, một khi mất khách hàng, kết quả cũng chỉ có một con đường chết."
“Như vậy tương lai của nhà Thượng Quan…"
“Bây giờ việc làm ăn của bọn họ đã xuống dốc rồi."
Tin này, vẫn làm Thượng Quan Nhu có chút khổ sở.
“Anh đã để ý Thượng Quan Nhu như vậy, vậy… anh không định giúp nhà Thượng Quan sao?"
Nhiêu Triết lắc đầu, “Nếu tiểu Nhu còn sống, cô ấy tự mình cầu anh, anh sẽ bất chấp tất cả mà đáp ứng yêu cầu của cô ấy, nhưng bây giờ cô ấy đã mất…" Giọng nói hơi khàn đi vài phần, “không phải anh là người vô tình vô nghĩa, mà là anh cảm thấy, nhà Thượng Quan đó không xứng."
“Vì sao?"
“Vì cha của tiểu Nhu cũng không thật sự quan tâm cô ấy, chỉ xem cô ấy như một công cụ của gia tộc mà lợi dụng. Anh nghĩ nếu cô ấy dưới suối vàng có biết cũng sẽ không muốn anh ra tay giúp họ."
Thượng Quan Nhu đột nhiên giật mình, không ngờ anh lại biết rõ tình cảnh của cô ở nhà Thượng Quan như vậy.
trên đời này, ngoài mẹ cô, Nhiêu Triết hẳn là người hiểu cô, quan tâm cô nhất đúng không?
“thật ra em luôn muốn hỏi, lúc trước anh…"
cô muốn hỏi Nhiêu Triết tại sao lúc trước lại nhục nhã cô trước mặt mọi người thì chợt nghe tiếng kêu kinh ngạc của John ngoài cửa…
“Chỉ Lan tiểu thư…"
Chỉ một tiếng này, tất cả những lời định nói đều bị Thượng Quan Nhu miễn cưỡng nuốt ngược trở lại.
Uông Chỉ Lan đã trở lại?
Hai người cùng ngẩng đầu nhìn ra cửa, Thượng Quan Nhu chỉ thấy một cô gái xinh đẹp như búp bê pha lê. cô mang giầy cao cổ, mái tóc xoăn dài mềm mại, váy ngắn tới gối bao lấy cặp mông xinh đẹp tròn trịa, tay kéo một cái vali màu hồng, rụt rè đứng ở cửa.
Thượng Quan Nhu không nhớ rõ đây là lần thứ mấy cô gặp Uông Chỉ Lan. Nhưng mỗi lần nhìn thấy gương mặt kia, cô đều cảm thấy ông trời đối đãi rất tốt với cô ấy, bởi vì ngũ quan của Uông Chỉ Lan rất tinh xảo, giống như một bức tượng được điêu khắc tinh tế mà thành.
Nhiêu Triết nhíu mày, sắc mặt không tốt lắm: “Sao cô lại trở về?"
Uông Chỉ Lan đứng ở cửa, nhìn một nam một nữ ngồi trên sô pha dài màu trắng.
Tư thế của hai người rất mập mờ, Nhiêu Triết khoác một tay lên vai cô gái kia, mà hai má cô gái đó cũng đỏ ửng mất tự nhiên. Trong lòng cô nháy mắt dâng lên ghen tị mãnh liệt, nhưng biểu tình bên ngoài vẫn là sợ hãi.
“Trường học được nghỉ, vốn định trước khi về sẽ gọi điện báo với anh một tiếng, nhưng lúc đến sân bay em lại không có điện thoại để gọi, nên quyết định trực tiếp về nước cho anh một sự ngạc nhiên vui vẻ."
Giọng nói của Uông Chỉ Lan rất mềm mại, kéo dài như một con mèo nhỏ, lại kết hợp với vẻ mặt đáng thương của cô, bộ dạng cô đứng ngoài cửa tựa như một cô gái nhỏ làm sai chuyện đang nghe cha mẹ dạy bảo vậy.
Kỷ Hinh Mi đột nhiên cảm thấy mình rất giống người thứ ba, có một cảm giác tội lỗi mãnh liệt.
trên thực tế đúng là vậy, bây giờ vị hôn thê chính quy của người ta đã về nước, mộng đẹp của cô có phải cũng nên kết thúc rồi không?
cô không dấu vết muốn tránh khỏi cánh tay Nhiêu Triết đang khoác trên vai mình, nhưng anh lại cường ngạnh không chịu buông lỏng lực đạo. cô giận dữ trừng mắt, ý bảo anh nhanh buông tay.
Nhiêu Triết cũng trừng mắt liếc lại cô một cái, tỏ vẻ anh sẽ không buông.
Hai người mắt đi mày lại, bộ dạng sóng ngầm mãnh liệt, Uông Chỉ Lan xem trong mắt, trong lòng lại càng không có tư vị gì.
“Em… em không nên không được anh đồng ý đã về nước sao?" cô rối rắm cắn môi dưới, hỏi nhỏ Nhiêu Triết.
Bộ dáng cô thận trọng càng làm Thượng Quan Nhu có cảm giác tội lỗi mãnh liệt.
cô nhịn không được đá bắp chân Nhiêu Triết một cái, làm anh bị đau buông tay, sau đó cô xấu hổ đứng dậy: “Tôi… tôi đi pha cà phê cho hai người." nói xong, chạy như chạy nạn rời khỏi nơi làm người ta hít thở không thông này.
Nhiêu Triết bất mãn xoa cái chân bị đá, đôi mắt lại đuổi theo bóng dáng của cô, anh biết cô nhất định là hiểu lầm cái gì rồi.
Nhưng ngay sau đó anh lại muốn trước hết để cho nha đầu ngốc kia hiểu lầm đi, ai bảo cô thô bạo với anh như vậy.
Uông Chỉ Lan càng kinh ngạc không vui, cho tới bây giờ cô chưa từng thấy Nhiêu Triết phóng túng như vậy với ai, trừ một người.
Nhưng cô gái ngoại lệ duy nhất này của anh, nửa năm trước đã bị thiêu sạch đến hài cốt cũng không còn rồi.
cô theo bản năng nheo mắt lại, nhìn chằm chằm theo hướng Thượng Quan Nhu rời đi, khoảng thời gian cô không có ở đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
“Nội dung đăng trên báo em đều thấy được, đây chẳng qua là anh gặp dịp thì chơi, cố ý đăng trên báo thôi phải không? Nữ giúp việc kia em biết, cô ta trước kia phụ trách tạp vụ phòng bếp, anh không có khả năng ở cùng với người phụ nữ như vậy, đúng không?"
Sau bữa cơm tối, Nhiêu Triết cuối cùng cũng có thời gian gọi Uông Chỉ Lan mới về nước vào thư phòng mình.
Mà cô vừa vào thư phòng đã không đầu không đuôi nói một hơi như vậy.
Nhiêu Triết lười biếng tựa vào quầy bar uống cà phê, đây là Thượng Quan Nhu mới pha cho anh, vẫn là hương vị anh thích.
Nhưng lời nói của Uông Chỉ Lan lại làm anh rất không hài lòng.
“cô ngàn dặm xa xôi từ Mỹ trở về, là để nói với tôi lời này?"
Uông Chỉ Lan sợ hãi ngồi trên sô pha trong thư phòng, bất an xoắn ngón tay, cúi đầu, bộ dạng ủy khuất: “Em… em chỉ là có chút nhớ anh."
Sau ngày Thượng Quan Nhu qua đời, cô đã bị Nhiêu Triết sai người đưa ra nước ngoài, đi học bên đó.
cô đã thích Nhiêu Triết từ nhỏ, cũng biết nếu muốn xứng đôi với Nhiêu Triết thì nhất định phải có năng lực, nên sang bên đó cô thật sự rất dốc sức học tập, chỉ mong ngày sau trở về, về công hay về tư cô đều có thể trở thành trợ thủ đắc lực nhất của anh.
cô mỗi ngày đều nhớ anh, cho nên từng chủ động gọi điện thoại cho anh, nhưng anh lại rất không kiên nhẫn nói anh đang công tác, bề bộn nhiều việc.
Từ đó về sau cô không dám gọi điện thoại nữa, chỉ có thể yên lặng chờ đợi, chờ ngày nào đó anh rốt cục nhớ tới sự tồn tại của cô, chủ động liên lạc với cô.
Nhưng cô chờ một ngày lại một ngày, trông mong một tháng lại một tháng, chờ đến khi trường học cho nghỉ anh cũng vẫn không có ý đón cô trở về.
cô liền cố lấy dũng khí mua vé máy bay về nước, nhưng về lại thấy cảnh Nhiêu Triết đang cùng cô gái khác anh anh em em. cô không nói nên lời cảm thụ đó, nhưng đáy lòng lại như có lửa, càng đốt càng bùng nổ.
Nhiêu Triết không để ý đến biểu tình bi thương của cô, vô tình quăng ra một câu: “cô biết chúng ta cho tới bây giờ chưa từng bắt đầu, cô cũng biết, lúc trước tuyên bố tin tức kia, tôi đến cùng là có mục đích gì."
Anh bất quá chỉ là muốn lợi dụng Uông Chỉ Lan để báo thù Thượng Quan Nhu mà thôi.
Nhiêu Triết cho tới giờ đều chưa từng nhìn qua cô gái này.
cô chỉ là một người bạn lúc nhỏ anh nhặt về để chơi cùng, anh có thể cho cô cuộc sống giàu có, xem cô như một em gái nhỏ cần che chở, nhưng anh sẽ không cưới cô gái như vậy làm vợ.
Bởi vì phẩm chất đặc biệt anh thưởng thức, trên người cô không có.
Nếu lúc trước anh không nghe thấy cuộc nói chuyện của Thượng Quan Thanh và người khác trong nhà vệ sinh, anh cũng sẽ không nhất thời hồ đồ mà lợi dụng Uông Chỉ Lan để cho Thượng Quan Nhu một kích tàn nhẫn.
Bây giờ nhớ lại lúc đó, anh mới biết hành vi của mình ngu xuẩn đến cỡ nào. Bởi vì anh ngu xuẩn mà Thượng Quan Nhu phải trả giá bằng tính mạng của mình.
Trong tâm anh biết sai lầm lớn nhất là do anh, nhưng bản năng lại cho là Uông Chỉ Lan hại chết Thượng Quan Nhu. Biết rằng ý nghĩ như vậy rất ích kỷ, nhưng nếu như không có sự tồn tại của cô ta, anh sẽ không trả thù thành công, có lẽ Thượng Quan Nhu cũng sẽ không chết.
Cho nên ngày thứ hai sau khi xảy ra chuyện anh liền đưa Uông Chỉ Lan đi xa, lúc ấy anh thậm chí còn có ý nghĩ cả đời này không muốn gặp lại cô ta nữa.
Giọng điệu anh lạnh lùng, thái độ cách xa người khác ngàn dặm làm Uông Chỉ Lan lạnh cả người.
cô run người, càng luống cuống xoắn ngón tay, cánh môi hơi run run: “Cho tới giờ anh chưa từng thích em, bữa tiệc đính hôn kia, cũng chỉ là anh muốn diễn kịch cho Thượng Quan tiểu thư xem, chuyện đó… em cũng biết."
“Ngày mai tôi sẽ cho người mua vé máy bay, cô lập tức quay lại Mỹ đi."
Nhiêu Triết chịu không nổi nhất là bộ dạng yếu đuối này của cô, phụ nữ không phải là thứ phụ thuộc vào đàn ông. Phụ nữ cũng có tư tưởng, có linh hồn, có ước mơ và khát vọng của riêng mình.
Nhưng Uông Chỉ Lan từ nhỏ đến lớn đều bày ra bộ dáng xem anh là trời, sùng bái anh như thần, cảm giác như thế với anh mà nói là một loại trói buộc.
“Em… Em có thể ở lại vài ngày được không?" cô sợ hãi mở miệng, có vài phần cầu xin: “Em muốn gặp bạn bè, lại mua một ít đồ, sau đó em sẽ đi."
Nhiêu Triết không nói thêm nữa, đứng dậy đi ra cửa, trước khi đóng cửa bỏ lại một câu “Nhiều nhất là một tuần." nói xong, đá cửa rời đi.
Uông Chỉ Lan ngơ ngác ngồi ở đó, sững sờ cắn móng tay.
Gương mặt vốn nhu nhược đáng thương lại lộ ra hận ý nồng đậm, móng tay bị cô cắn đến biến hình, oán giận nói: “Vì sao Thượng Quan Nhu đã chết mà anh vẫn không hoàn toàn thuộc về tôi?"
_____
“nói cách khác, lúc trước anh cùng Uông tiểu thư đính hôn, mục đích thực sự là muốn đả kích Thượng Quan Nhu?"
Sau chuyện đó, Nhiêu Triết giải thích với cô Uông Chỉ Lan cũng không phải là vị hôn thê thật sự của anh, chẳng qua là bị anh lợi dụng làm một công cụ đả kích Thượng Quan Nhu thôi. cô cảm thấy sự tình càng ngày càng trở nên phức tạp.
“Đúng vậy."
Nhiêu Triết cũng không muốn nói nhiều về chuyện cũ, bởi vì mỗi lần nhớ tới, tâm tình của anh sẽ rất buồn bực.
“Uông Chỉ Lan có biết mình bị lợi dụng không?"
“cô ta cam tâm tình nguyện."
Đối với Uông Chỉ Lan mà nói, anh chính là thần của cô, mệnh lệnh của anh là ý chỉ, cô chưa bao giờ dám cãi lời.
“Anh làm vậy là rất không công bằng với Uông tiểu thư."
Thượng Quan Nhu đột nhiên cảm thấy Uông Chỉ Lan thật đáng thương, cô biết cô bé đó rất thích Nhiêu Triết, nếu không cũng không ai muốn làm chuyện phí sức mà lại không có kết quả tốt này bao giờ.
Nhiêu Triết bất đắc dĩ cười cười: “trên đời này nào có nhiều công bằng như vậy chứ? Anh cho cô ta vinh hoa phú quý, cho cô ta cuộc sống an ổn, được ra nước ngoài du học, lại áo cơm không lo. Nhưng anh không thể cho cô ta tâm của anh. Trước kia anh cũng đã nói rõ với cô ta, phụ nữ Nhiêu Triết anh thích từ trước tới nay chưa bao giờ là cô ta, cho dù cô ta đi lấy lòng khắp nơi cũng như vậy, chuyện tình cảm là không thể nào công bằng được."
Người đàn ông này rất tàn nhẫn, anh không chỉ tàn nhẫn với Thượng Quan Nhu trong quá khứ, mà với Uông Chỉ Lan anh cũng vô cùng tàn nhẫn như vậy.
không biết về sau anh có tàn nhẫn với cô như vậy hay không? Thượng Quan Nhu không kìm được nghĩ như vậy.
Biểu tình cô đơn trên mặt cô bị Nhiêu Triết nhìn thấy, nhận thấy đáy lòng cô nghi ngờ, anh khẽ thở dài một hơi, ôm cô vào ngực mình.
“Em yên tâm, anh đã để lỡ nhiều lần, nếu vẫn không học được bài học thì thật sự là hết thuốc chữa rồi, Mi Mi, anh sẽ trân trọng em thật tốt."
“Vậy anh có thể cho em biết Thượng Quan Nhu lúc trước đã làm gì sai mà anh lại trả thù cô ấy tàn nhẫn như vậy không?"
Vấn đề này vẫn là vết thương Nhiêu Triết không muốn chạm đến nhất, mỗi lần nhớ tới anh đều khổ sở rất lâu: “Chúng ta… có thể đừng nói đến chuyện này được không?"
Nhìn vẻ đau đớn trên mặt anh, tuy rằng trong lòng rất muốn biết chân tướng sự tình, nhưng hiện tại Nhiêu Triết không muốn nói, nếu lại miễn cưỡng anh nhất định chỉ làm anh thêm khổ sở mà thôi.
Cho tới bây giờ cô cũng không phải là loại người thích gây sự, huống chi cô biết rõ, Nhiêu Triết khổ sở là vì “Thượng Quan Nhu".
Bất kể lúc trước anh làm chuyện khốn kiếp với Thượng Quan Nhu đến cỡ nào, nhưng sau khi cô mất lâu như vậy, anh vẫn nhớ cô mãi không quên như trước, cũng coi như là một người đàn ông si tình.
Huống chi, mặc kệ là Kỷ Hinh Mi hiện tại cũng được, hay là Thượng Quan Nhu đã chết cũng tốt, cả hai đều là một, đều yêu Nhiêu Triết và được anh yêu, như vậy là đủ rồi.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, cô sáng tỏ thông suốt, không còn rối rắm mấy chuyện thị phi kia nữa.
Cứ để “Thượng Quan Nhu" bị Nhiêu Triết phong ấn vĩnh viễn dưới đáy lòng đi, dù sao bọn họ còn sống, cuộc sống cũng vẫn phải tiếp tục.
“Anh muốn uống cà phê không?" cô cười một nụ cười xinh đẹp, nhéo nhéo bàn tay to của anh.
Nhiêu Triết ngẩn ra, lát sau nhìn ra sự độ lượng của cô, cảm kích nắm lấy đôi tay nhỏ bé của cô, dịu dàng hỏi: “Trong lòng anh vẫn còn một cô gái khác, em… không ngại sao?"
Trong tiềm thức anh vẫn không quên được tiểu Nhu, tình nhân trong mắt không thể chứa được một hạt cát, không có một ai, không có một cô gái nào có thể chấp nhận chuyện như vậy. Đổi lại là anh, anh cũng không chấp nhận nổi người mình thích mà trong lòng vẫn còn hình bóng người khác.
“Anh thật ngốc, cho dù trong lòng anh thật sự vẫn còn một cô gái khác, nhưng hiện tại cô ấy cũng đã mất rồi, sao em lại phải tranh giành tình nhân với một người chết chứ?"
Huống chi, người được thương nhớ kia lại là cô.
Nhiêu Triết nghe cô nói mà ấm áp trong lòng. Mi Mi của anh chẳng những thanh thuần đáng yêu, xinh đẹp hào phóng, lại còn khéo hiểu lòng người.
Cảm xúc trong lòng dâng lên, anh kìm không được mà ôm cô vào lòng, trán nhẹ nhàng cọ vào trán của cô, “Em thật đúng là thiên sứ của anh mà."
một nụ hôn khẽ rơi xuống môi cô, Thượng Quan Nhu ngẩn ra, đỏ mặt đẩy anh ra nhìn xung quanh, “Cẩn thận không bị người ta nhìn thấy, hơn nữa vị hôn thê của anh vẫn chưa đi đâu."
Nơi này là hoa viên đằng sau biệt thự của nhà họ Nhiêu, cho dù Nhiêu Triết đã tự mình giải thích thân phận của Uông Chỉ Lan với cô, nhưng thân thiết không kiêng nể gì như thế là một đả kích với Uông Chỉ Lan, cô không nên xát muối vào miệng vết thương người ta như vậy.
Nhiêu Triết không quan tâm giữ chặt tay cô, càng thêm tùy tiện ôm cô vào trong ngực, “Sợ cái gì? Để cô ta nhìn thấy cũng tốt. Ngày mai anh sẽ tuyên bố với truyền thông hủy bỏ hôn ước với cô ta." Vừa nói miệng sói vừa hôn tới, ngậm lấy cánh môi hồng nhuận kia.
Ở một góc âm u không xa, Uông Chỉ Lan cắn móng tay, căm hận nhìn một màn trước mắt.
Nhiêu Triết, anh nhất định phải làm tổn thương tôi đến mức này sao? Sao anh lại vô tình, tàn nhẫn như thế?
Tác giả :
Minh Tinh