Người Chơi Mời Vào Chỗ
Chương 83 (7) Rơi vào khu vực săn bắn
Tiêu Mộ Vũ nghe xong vô ngữ cứng họng, ai không biết chị ấy muốn nghỉ ngơi một chút chứ?
"Em không bảo chị ngủ trên giường của em."
Thẩm Thanh Thu che đầu không để ý tới, trong ổ chăn ồm ồm nói: "Em có thể gọi cô ấy Điềm Điềm gọi chị Thẩm Thanh Thu, chị liền có thể ngủ trên giường của em."
Tiêu Mộ Vũ vô ngữ đến cực điểm, "Giữa hai chuyện này có gì liên quan?"
Thẩm Thanh Thu nhất thời không nói chuyện, sau một lúc lâu mới làm nũng nói: "Chị đang bị thương, em không thể chiều chị một chút sao?"
Không nghe được Tiêu Mộ Vũ hé răng, nàng lại thấp giọng lẩm bẩm: "Hơn nữa chị ngủ một mình, sợ."
Giữa tối tăm, bên người truyền đến một tiếng than nhẹ, Tiêu Mộ Vũ thật sự đối nàng không có cách, thở dài, "Sợ cái gì, sợ chính mình dọa quỷ?"
Vừa nói ra miệng, Tiêu Mộ Vũ lại nhịn không được cong môi, nhẹ giọng nói:"Được rồi, nghỉ ngơi đi."
Nàng cũng không nói thêm gì khác, hiển nhiên là ngầm đồng ý.
Thẩm Thanh Thu giơ lên môi, nhịn không được nghiêng thân nhìn chằm chằm Tiêu Mộ Vũ, nàng như thế nào cảm giác Tiêu Mộ Vũ biến ôn nhu.
Đúng lúc này, trong bóng đêm một ngón tay thon dài duỗi qua điểm lên trán Thẩm Thanh Thu, đẩy nàng cách xa chút, sau đó liền an tĩnh xuống.
Thẩm Thanh Thu cảm thấy chính mình còn có chuyện muốn nói, nhưng thực mau ý thức liền bắt đầu hỗn độn.
"Đinh, đinh!"
Liên tiếp vài tiếng chuông nặng nề vang lên, đem Tiêu Mộ Vũ từ trong mộng đánh thức, nàng bỗng nhiên mở mắt. Nhưng ngay sau đó đồng tử của nàng co chặt, nhanh chóng xoay người nhìn xung quanh, đầy mặt khiếp sợ.
Nàng phát hiện chính mình không phải đang nằm trên giường, giờ phút này nàng đang đứng giữa sân thể dục trường học.
Trên đỉnh đầu nàng chỉ có một trản đèn đường lẻ loi, chiếu xuống một vòng tròn sáng ngời, nàng liền đứng trong vòng tròn đó, dưới chân không có bóng dáng.
Rõ ràng là ban đêm, nhưng xung quanh cũng không hắc ám, mà là một mảnh sương mù trắng xóa, bên người hết thảy mờ mờ ảo ảo xem không rõ ràng.
Dần dần, nàng phát hiện mảnh sương trắng kia mơ hồ đong đưa, bên trong có bóng dáng lang thang không mục tiêu mà du đãng, càng ngày càng rõ ràng.
Tiêu Mộ Vũ có chút khẩn trương, hết sức chăm chú nhìn chằm chằm bóng dáng kia không ngừng tới gần, lòng tràn đầy cảnh giác.
Đột nhiên một thân ảnh từ phía sau nhanh chóng tới gần nàng, Tiêu Mộ Vũ trong lòng cả kinh, tay phải nắm chặt xoay người một quyền đánh tới, còn chưa đụng vào đã bị đối phương bắt lấy.
Đang muốn giãy giụa, người nọ lại vội vàng nói: "Là chị, rốt cuộc tìm được em."
"Thanh Thu?" Tiêu Mộ Vũ trong lòng nhẹ nhàng thở ra, chạy nhanh nhìn nàng vài lần, mới thấp giọng hỏi: "Đây là chuyện đêm khuya sẽ phát sinh sao?"
Thẩm Thanh Thu thần sắc nghiêm túc: "Đúng vậy, nơi này không chỉ có chúng ta, còn có những người khác."
"Vậy ý của chị là, chỉ cần chạm phải đôi mắt xác ướp kia, nửa đêm liền sẽ tới đây?" Tiêu Mộ Vũ còn không kịp nói xong, liền thấy được Tả Điềm Điềm, tức khắc sắc mặt biến đổi.
"Tả Điềm Điềm, cô như thế nào tại đây? Tô Cẩn đâu?" Mới vừa nói xong lại có mấy người xuất hiện, bên trong liền có Tô Cẩn.
"Sao lại thế này? Các cô đều gặp phải xác ướp kia?"
Thẩm Thanh Thu biểu tình cũng thay đổi, Tô Cẩn cùng Tả Điềm Điềm không phải ở tại ký túc xá giáo viên sao? Chẳng lẽ căn bản là tránh không khỏi, hơn nữa Tô Cẩn vẫn là lão sư mà.
"Chúng tôi không tránh thoát, nó xuất hiện quá đột nhiên." Tô Cẩn vẻ mặt ảo não, kỳ thật Thẩm Thanh Thu đã âm thầm dặn dò cô, tuyệt không nhìn vào đôi mắt xác ướp kia. Bất quá, cô hít vào một hơi, thấp thấp nói: "Tiến vào cũng không quan hệ, bốn người chúng ta bên nhau vẫn tốt hơn."
Đặc biệt là khi Thẩm Thanh Thu giấu Tiêu Mộ Vũ, lén dặn dò chính mình không được nhìn xác ướp, cô liền rất lo lắng. Nếu cô không tiến vào, có lẽ Thẩm Thanh Thu sẽ một mình đối diện những thứ này.
Bất quá nhìn Tiêu Mộ Vũ, cô lại cảm thấy chính mình suy nghĩ nhiều, Tiêu Mộ Vũ như thế nào sẽ để Thẩm Thanh Thu một người.
Như vậy trong chốc lát, Tiêu Mộ Vũ liền phát hiện nơi này không chỉ có các nàng, bốn nữ sinh cùng phòng cũng có mặt. Lúc này mọi người đều lục tục gom lại cùng nhau, trong đó liền có Lưu Nhã, Trương Chử, Hoàng Mộng.
Tiêu Mộ Vũ đếm đếm tổng cộng mười ba người. Tám nữ sinh, bốn nam sinh, một lão sư là Tô Cẩn.
Nhóm học sinh đã sợ tới mức run như cầy sấy, nhìn thấy Tô Cẩn cơ hồ muốn khóc ra tới, Hoàng Mộng nức nở nói: "Lão sư, lần này đến phiên chúng em, loại ngày tháng này khi nào mới chấm dứt." Gặp được lão sư, không khác gì nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, mấy nữ sinh nhát gan đều vây quanh Tô Cẩn không dám rời đi.
"Đây là nơi quỷ quái gì, tôi nhất định là nằm mơ, nhất định là nằm mơ! Các cậu đều điên rồi mới tin những lời đồn lung tung rối loạn kia, chính vì các cậu không ngừng lải nhải, nên mới luôn xuất hiện chuyện chẳng lành." Trương Chử mặt trướng đến đỏ bừng, cảm xúc thực không ổn định, hướng về phía một đám người la to.
Nam sinh bên cạnh một phen giữ chặt hắn, liều mạng khuyên hắn bình tĩnh một chút.
"Ha hả." Đột nhiên giữa đám người vang lên một tràng tiếng cười, đột ngột mà trống rỗng, khiến mọi người sợ tới mức không dám hé răng.
Trong lúc nhất thời chỉ có tiếng hít thở dồn dập, cùng tiếng hàm răng run rẩy va chạm.
"Bụp!" Những ngọn đèn trên sân thể dục cùng hàng hiên khu dạy học đều đồng thời sáng lên, ánh đèn mờ nhạt giống như một đám đôi mắt, nhìn trộm trong bóng đêm xâm nhập trại giam cừu nhỏ.
"Ha hả, các bạn hôm nay trải qua một ngày học tập, khẳng định rất mệt đi." Kẻ phát ra tiếng cười kia lại một lần mở miệng, lần này mọi người nghe rõ, tiếng nói của hắn truyền ra từ loa phát thanh trường học.
"A a, a!" Trong đám người một nữ sinh vô pháp ngăn chặn mà hét to, cô chỉ vào loa phát thanh, hỏng mất kêu lên: "Các bạn, các bạn nghe thấy được không? Tiếng nói kia, tiếng nói kia.... Thực quen tai!"
Cô vừa nói ra lời này, Tô Cẩn, Tả Điềm Điềm cùng Thẩm Thanh Thu chỉ cảm thấy không thích hợp, nhưng Tiêu Mộ Vũ biểu tình biến đổi, là thực quen tai!
"Lạc Tử Hào, Lạc Tử Hào!"
Hoàng Mộng mặt xám như tro tàn, lời nói ra giống như cọng rơm cuối cùng, làm suy sụp tất cả học sinh ở đây. Vài người đều nhận ra, run run rẩy rẩy nói: "Lão sư, là Lạc Tử Hào đang nói chuyện."
"Ồ, không nghĩ các bạn quen thuộc giọng nói của tôi như vậy, tôi chết rồi, các bạn nhất định rất nhớ tôi. Xem kìa, đồng học tiễn tôi đi đoạn đường cuối cùng cũng có mặt, thật sự tốt quá. Vậy kế tiếp, để tôi bồi các bạn chơi một trò chơi, ha ha, các bạn nhất định rất thích, trò chơi tên là... Mèo vờn chuột."
Hắn vừa mới bắt đầu đọc từng chữ thực rõ ràng, nhưng càng về sau tạp âm càng lớn, cũng có chút mồm miệng không rõ. Loa phát thanh đem mỗi một âm tiết đều phóng đại ra, vì thế tất cả mọi người rõ ràng nghe được trong miệng hắn giống như ngậm chất lỏng, ùng ục ùng ục sôi trào.
Tiêu Mộ Vũ cùng Thẩm Thanh Thu chính mắt thấy Lạc Tử Hào tử trạng, đều có thể tưởng tượng đến hình ảnh rùng rợn kia.
Trong miệng Lạc Tử Hào không ngừng tràn ra máu tươi, vừa cười vừa nói tiếp.
"Các bạn có thể lựa chọn chỗ ẩn núp, tôi đếm đến một trăm liền đi tìm các bạn. Ha ha, trong nửa giờ nếu bị tôi tìm thấy, các bạn phải lưu lại bồi tôi, hiểu không? Ha ha." Trong âm thanh vẩn đục kia, mọi người nỗ lực nghe rõ hắn đang nói cái gì. Nhưng mỗi một chữ phát ra đều giống như chú ngữ lấy mạng, chui sâu vào tận cùng sợ hãi trong linh hồn con người.
"Cái gì, có ý tứ gì? Chúng ta có thể hướng nơi nào trốn."
"Đinh, người chơi Tiêu Mộ Vũ, Thẩm Thanh Thu, Tả Điềm Điềm, Tô Cẩn kích hoạt trò chơi sinh tồn liên tục quy mô lớn tại hầm ngục 004, Mèo vờn Chuột. Trò chơi rất thú vị, bất quá không cần quên, Mèo vờn Chuột là sẽ chết người. Nhưng thỉnh người chơi không cần khủng hoảng không cần tuyệt vọng, người chết tìm người sống, sẽ dùng phương thức người chết, cũng sẽ lấy tư thái người chết."
Bốn người nghe được đồng thời nhíu mày, bên kia nhóm học sinh còn đang la khóc, loạn thành một đoàn.
"Câm miệng, đừng la hét nữa." Ánh mắt Thẩm Thanh Thu đảo qua một đám người, từng chữ lạnh lùng tàn nhẫn, khiến cho mấy học sinh đang hoảng loạn không thôi thở cũng không dám thở mạnh. Quả nhiên là giáo bá uy lực, vừa ra khỏi miệng so quỷ còn đáng sợ.
"Nhanh chóng ngẫm lại những nơi nào hắn không quen thuộc, nơi nào có thể dung thân, chú ý bảo trì an tĩnh, ngàn vạn đừng lên tiếng. Vô luận nhìn đến cái gì, nghe được cái gì đều đừng lên tiếng, đừng đi xem!" Tiêu Mộ Vũ không có thời gian cho bọn họ nhiều lời, cũng chỉ có thể đưa ra chút nhắc nhở.
Sau đó nàng phất tay, ý bảo mọi người chạy nhanh phân tán.
"Tôi, tôi sợ, tôi không dám một người." Hoàng Mộng đầy mặt nước mắt, nức nở nói.
"Nhiều nhất hai người, mục tiêu càng lớn, trốn càng vô dụng." Tiêu Mộ Vũ cũng biết bọn họ sợ hãi, nhưng nàng không phải thần, trước mắt mọi thứ đều hồ đồ. So với những học sinh kia, bốn người các nàng trừ bỏ có tấm card, còn không bằng bọn họ đối trường học quen thuộc, nói đến tấm card, Tiêu Mộ Vũ vội nhìn xuống.
"Đạo cụ của em đều không chỗ dùng." Tiêu Mộ Vũ trong lòng phát trầm, đây thật là vấn đề trí mạng.
"Xem ra, nó muốn chúng ta thật sự chơi trốn tìm, đừng nghĩ cứng đối cứng." Thẩm Thanh Thu trong lòng nhịn không được thăm hỏi tổ tông mười tám đời của hệ thống.
"Bất quá vạn hạnh chính là, còn có thể dùng tấm thẻ Người một nhà yêu thương nhau. Nhưng hệ thống nói phương thức người chết, tư thái người chết là ám chỉ cái gì?" Phó bản này vẫn để lại một đường sinh cơ, các nàng có thể dùng loại thẻ bài không có lực phòng ngự cùng công kích cũng xem như an ủi, nhưng hai câu nói cuối lại quá không minh bạch.
"Người bình thường rất khó tìm được người khác trong trường học rộng lớn này, cho nên Lạc Tử Hào sẽ lấy hình thái quỷ đi tìm người. Như vậy thính giác cùng tốc độ đều vượt trội, tư thái người chết có lẽ ám chỉ xác chết của hắn." Bằng không lúc nói chuyện cũng không hộc máu.
"Chuẩn...... Bị...... rồi chưa?" Tiếng thì thào lệnh người hoảng sợ lại từ loa phát thanh truyền tới.
Thời gian khẩn cấp, Tiêu Mộ Vũ vội vàng nói: "Tô Cẩn, Tả Điềm Điềm, các cô cùng nhau hành động, tốt nhất đừng trốn trong lớp học. Lạc Tử Hào đối nơi đó rõ như lòng bàn tay, hơn nữa không chỗ có thể ẩn núp. Có việc liền vào chát nhóm, nhớ rõ xem tin tức."
Trước khi đi Thẩm Thanh Thu nhẹ giọng nói: "Các cô không cần quá sợ hãi, đêm nay nó phỏng chừng sẽ ưu tiên tìm chúng tôi."
Tô Cẩn nghe được trong lòng chợt lạnh, còn muốn nói cái gì, Thẩm Thanh Thu đã mang theo Tiêu Mộ Vũ rời đi.
"Một, hai, ba......" Lạc Tử Hào đã bắt đầu tính giờ, cho dù hắn đọc từng chữ mơ hồ, nhưng có loa phát thanh ở kia, vô luận mười ba người đi đến đâu đều có thể nghe được rõ ràng.
Thanh âm này chính là lưỡi dao đoạt mệnh, từng đao đâm tới làm người kinh hồn thất phách.
Trước đó trốn học đi tra xét mấy vòng đã phát huy công dụng, Thẩm Thanh Thu đối bố cục trong trường biết đến rõ ràng.
Sau khi kích hoạt Người một nhà yêu thương nhau, Thẩm Thanh Thu bắt đầu tại chát nhóm mô tả kiến trúc trong trường.
"Ba khu dạy học nằm song song nhau, bố cục không khác biệt. Trước tòa nhà cao tam là sân bóng rổ, đối diện chính là sân vận động, sân vận động diện tích rất lớn, hai tầng khán đài chỗ ngồi rất nhiều, còn có hai khu ghế ngồi co duỗi được, nơi đó là chỗ ẩn thân rất tốt. Phía sau khu dạy học có một cái hồ nhân tạo, bên phải hồ là nhà ăn, ba tầng trống trải chỉ có chỗ ngồi. Sau nhà ăn là ký túc xá, không có nơi nào che giấu. Trước nhà ăn là khu hành chính, thư viện, phòng thí nghiệm lý hóa sinh, phòng ốc rất nhiều, kệ sách dày đặc, cũng là nơi trốn an toàn."
Tiêu Mộ Vũ một bên nghe, một bên phác họa sơ đồ trường học trên mặt phẳng giao diện, gửi tới trong chát nhóm, Tô Cẩn cùng Tả Điềm Điềm xem đến trợn mắt há hốc mồm.
"Chúng ta đây đi nơi nào?"
Tiêu Mộ Vũ nghe tiếng đếm còn vang lên trong loa phát thanh, nhíu mày trầm tư, phát vào trong nhóm một tin tức: "Từ giờ trở đi liền bắt đầu trốn, hắn không phải người, tất nhiên sẽ không ngồi yên trong phòng phát thanh."
Tô Cẩn cùng Tả Điềm Điềm sau lưng phát lạnh, nhìn quanh một vòng lập tức chui vào một mảng lùm cây, không còn động tĩnh.
Thẩm Thanh Thu khóe miệng gợi lên một mạt cười lạnh, ngước mắt nhìn về phía cây ngô đồng gần đó, trên cành cây lấp lóe một chấm màu đỏ rất nhỏ.
Lúc này, số đã đếm tới 50. Thẩm Thanh Thu không nhiều do dự, rút quân đao tới gần thân cây, tay bám cành chân đạp thân cây nhảy lên, một chân liền đem cameras đá đến dập nát.
"Đừng quên cameras theo dõi, một cái không lưu."
Trong phòng phát thanh, máy tính cùng microphone đều ngã trên mặt đất, Lạc Tử Hào nhìn một loạt màn hình máy tính tối đen trước mắt, nửa bên đầu móp méo của hắn càng thêm vặn vẹo, biểu tình càng lúc càng dữ tợn.
"70, 71!"
"Hắn đã phát điên, chúng ta nên tìm chỗ trốn."
Mười ba người, trường trung học Viễn Ninh rộng lớn như vậy, nhìn như có rất nhiều chỗ để trốn, nhưng một quỷ vật tìm người, sẽ mất bao lâu? Tiêu Mộ Vũ không biết, cũng không có biện pháp biết.
Sân vận động bởi vì chỗ ngồi nhiều lại dày đặc, cơ hồ là nơi chọn lựa của số đông.
Chỉ là người một nhiều, vậy không phải chỗ ẩn thân tốt, ngay từ đầu Tiêu Mộ Vũ liền thấy được vài người chạy về phía đó, cho nên nàng cùng Thẩm Thanh Thu không thể đi theo.
Tô Cẩn cùng Tả Điềm Điềm đồng dạng thấy được vài người trốn về phía sân vận động, sau khi Thẩm Thanh Thu nhắc nhở,, hai người lựa chọn đi thư viện.
"Nơi đó có thể chứ?"
Tiêu Mộ Vũ nghĩ nghĩ, "Có thể, nhưng nhớ kỹ trốn thấp không trốn cao."
----------------------------------
*Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Thẩm đáng yêu là đáng yêu, nhưng vô lại cũng thật vô lại.
Tàn nhẫn lên cũng thật tàn nhẫn, mềm lên cũng thật mềm, Tiểu Tiêu có nàng một chút đều không tịch mịch, đủ loại tức phụ đều có thể cảm nhận được. Có câu rằng trong mặn có ngọt, chính là có thể vừa công vừa thụ.