Người Chơi Mời Vào Chỗ
Chương 8: Chỉ có một giường ngủ
Nước canh không ngon, bánh mì khô cứng, khó có thể nuốt xuống, mọi người ăn đến thập phần gian nan. Đặc biệt là có vài người vốn được nuông chiều từ bé, khẩu vị kén chọn càng thêm thống khổ, cô gái trong đôi tình lữ trẻ đã có chút chịu không nổi, như thế nào cũng không chịu tiếp tục ăn.
Bà lão thoạt nhìn tuổi già sức yếu, tốc độ ăn cơm lại không chậm, bà cũng mặc kệ những người kia có ăn xong hay chưa, đứng dậy nói: "Ta ăn xong, lão nhân tuổi lớn chịu không nổi, muốn đi nghỉ ngơi, các người từ từ ăn, ăn no mới có thể ngủ ngon."
Nói xong bà run rẩy đi về phòng chính mình, nhìn phương hướng chính là căn phòng khóa ở lầu hai. Một lão nhân sống một mình, làm sao sẽ tùy thời đem phòng chính mình khóa lại, chẳng phải rất không tiện, hơn nữa quá làm điều thừa.
Một bữa cơm ăn nửa giờ, vẫn có người chưa ăn xong, cô gái tên Tiểu Điềm bất mãn nhìn về phía bạn trai: "Thật quá khó ăn, em nuốt không nổi, chỉ ăn đến đây thôi, còn thừa lại mặc kệ đi."
Bạn trai cô ấy cũng gật đầu tán đồng, săn sóc nói: "Được rồi, nếu em không thích, chúng ta sẽ không ăn."
Không chỉ có bọn họ, nam nhân mang mắt kính ngồi bên kia tên gọi Lão Liêu, cùng mấy người Từ Nhiên cũng chưa ăn xong. Lưu Nguy nhắc nhở bọn họ, tốt nhất theo nghe bà lão, nhưng trừ bỏ Từ Nhiên cuối cùng nghẹn cổ ăn hết, năm người khác tựa hồ không thể nào tiếp tục. Cuối cùng trong số mười ba mâm trên bàn, còn năm cái vẫn thừa thức ăn.
Tiêu Mộ Vũ liếc nhìn phía đối diện hai mâm thừa nhiều nhất, thoạt nhìn hai người bên kia không thể nào ăn nổi.
"Chúng ta mười hai người, tổng cộng sáu gian phòng, khả năng yêu cầu hai người một gian, mọi người chính mình an bài một chút, phân chia thế nào."
"Hai chúng tôi khẳng định một phòng, chính là phòng thứ nhất ở phía bên trái lầu hai, vừa rồi chúng tôi đã tra xét qua." Tiểu Điềm sợ bị tách ra, vội vàng mở miệng nói.
"Nơi này năm nữ bảy nam, như vậy tốt nhất. Trần Tây, Trần Đông hai anh ở một phòng, tôi cùng Từ Nhiên một phòng, Tiểu Thôi cùng Vưu Tỷ một phòng, Con Báo cùng Lão Liêu, được chứ?"
Tiêu Mộ Vũ khẽ nhíu mày, Lưu Nguy không hề nhắc đến nàng cùng Thẩm Thanh Thu, như thế nào liền cho rằng các nàng sẽ ở chung phòng?
Đương nhiên cuối cùng các nàng cũng không đưa ra dị nghị, đội ngũ từng người lựa chọn phòng, cuối cùng giống như ngầm ước định, để lại phòng cách vách bà lão cho Thẩm Thanh Thu cùng Tiêu Mộ Vũ.
Phòng ở được bố trí theo hình chữ L, phòng bà lão nằm bên phải phòng Tiêu Mộ Vũ các nàng, còn bên trái là Thôi Tiêu Toàn, mà tận cùng bên trong đối diện hành lang dài chính là đôi tình lữ trẻ.
Thừa dịp bà lão đi nghỉ ngơi, mọi người liền nhanh chóng tra xét lầu một, nhưng cũng không có thu hoạch gì lớn, không thể ra khỏi nhà, cho nên đội ngũ chỉ có thể từng người trở về phòng.
"Thẩm tiểu thư, Tiêu tiểu thư, buổi tối có chuyện gì có thể kêu chúng tôi, mọi người tốt nhất là chiếu ứng lẫn nhau, cùng nhau đối phó." Thôi Tiêu Toàn là người thông minh, nói chuyện xử sự cũng thực khéo léo, EQ rất cao.
Tiêu Mộ Vũ nhìn thoáng qua Thôi Tiêu Toàn, gật gật đầu, lúc vào cửa nàng chỉ nói một câu: "Buổi tối hảo hảo nghỉ ngơi, bất quá không cần ngủ như chết."
Lời này không có vấn đề gì, Thôi Tiêu Toàn hơi hơi mỉm cười: "Ok, các cô cũng vậy, ngủ ngon."
Đóng cửa lại, thanh âm cũng bị chia cách rất xa, động tĩnh cách vách mơ hồ có thể nghe được, chỉ là tương đối nhạt, không nghĩ tới căn phòng này cách âm rất tốt.
"Nơi này cư nhiên còn có đèn, thật hiếm thấy." Thẩm Thanh Thu đánh giá trản đèn ngủ mờ nhạt ở đầu giường, lắc lắc đầu.
Tiêu Mộ Vũ không nói chuyện, chỉ là nhìn chằm chằm trong phòng chỉ có một giường ngủ.
Thẩm Thanh Thu lúc này cũng không còn dáng vẻ lạnh nhạt không quan tâm như khi đứng trước mọi người, nàng nghiêng thân dựa vào ngăn tủ trong phòng, nhẹ nâng cằm: "Không cần nhìn nữa, liền một chiếc giường, nếu Tiêu tiểu thư không có vấn đề gì, đêm nay liền ủy khuất cô ngủ cùng giường với tôi."
Tiêu Mộ Vũ liếc nàng một cái, "Đều là nữ nhân, không có gì ủy khuất, chỉ là tôi không quen ngủ cùng người khác."
Thẩm Thanh Thu khẽ nhếch khóe môi, sau đó giống như lơ đãng nói: "Vừa rồi cô đột nhiên nhắc nhở tiểu cô nương kia, là có phát hiện gì sao?"
Tiêu Mộ Vũ không nhìn nàng, cúi đầu sửa sang lại đệm giường, nhàn nhạt nói: "Chỉ là thuận miệng, mọi người cùng đi lục soát, có phát hiện gì hẳn là đều đã biết."
Thẩm Thanh Thu đứng ở cửa sổ nhìn ra bên ngoài lắc đầu: "Cũng không nhất định, một nhóm người xa lạ không rõ thân phận đột nhiên tụ họp trong một trò chơi sinh tồn tùy thời mất mạng, ai mà dại dột không giữ lại lối thoát hiểm cho chính mình. Huống chi, tôi cảm thấy cô rất khác so với bọn họ, nói không chừng có phát hiện gì đặc thù. Tỷ như, có người biểu hiện thật sự không thích hợp."
Tiêu Mộ Vũ chỉ là ngước mắt nhìn nàng: "Nếu cô đều biết, còn cần hỏi lại tôi sao? Rốt cuộc cô không phải tay chơi mới, giống như hai người Trần Đông Trần Tây, từng trải cũng không ít, đúng không?"
Thẩm Thanh Thu đánh giá nữ nhân trước mắt, trên y phục nàng ấy còn dính vết máu, mái tóc cột đuôi ngựa cũng rối loạn, thoạt nhìn có chút chật vật.
Tiêu Mộ Vũ ngũ quan thanh lệ đoan chính, cái mũi nhỏ nhắn tinh xảo, đôi môi hơi tái, da mặt trắng nõn, thoạt nhìn thực trầm lặng nhưng rất có khí chất, khá xinh đẹp.
Chỉ là trong đôi mắt màu mực kia lộ ra vài phần lạnh lẽo, hơn nữa phần lớn thời điểm không có biểu tình gì, tựa như sương trắng buổi sáng mùa đông, dưới ánh mặt trời nhìn lóa mắt, nhưng không cẩn thận chạm phải liền biết, lạnh lẽo bức người.
"Không sai, tay mới nhập phó bản luôn khó tránh khỏi kinh hoàng thất thố, thậm chí là bốn phía chạy loạn, nếu không có người nhắc nhở hỗ trợ, chỉ sợ ngày đầu tiên đều không qua được. Cho nên hệ thống sẽ ngẫu nhiên ghép người mới cùng người cũ chung một phó bản, có điểm kinh nghiệm luôn là tốt."
"Vậy xem ra tôi đây vận khí không tồi." Tiêu Mộ Vũ nói đến không khách khí, Thẩm Thanh Thu cứu nàng không giả, nhưng nàng ấy cướp bùa hộ mệnh của nàng cũng không sai.
Thẩm Thanh Thu nhịn không được cười khẽ lên: "Xem ra cô thực mang thù, bất quá nói thật, cô rất đặc biệt, đều liên tiếp gặp nạn, tay mới xui xẻo như cô, tôi lần đầu gặp phải."
Trần Tây Trần Đông không có hảo tâm, ở vòng thứ nhất nói chuyện với nhau cũng không có cấp ra bất luận nhắc nhở gì, mà Thẩm Thanh Thu làm theo ý mình cũng lười cảnh tỉnh mấy người kia, nói ra không chừng còn thành trò cười của bọn họ.
Tiêu Mộ Vũ yên lặng trợn trắng mắt, nữ nhân này thế nhưng còn tự mình hiểu lấy.
"Tôi biết trong lòng cô không thoải mái, vì biểu đạt thành ý, tôi rất vui lòng nói cho cô biết một vài điều tôi phát hiện. Trong đội ngũ có người biểu hiện thật sự kỳ quái, tay mới tuy rằng dễ dàng xúc động cùng quá độ sợ hãi, nhưng thật vất vả tránh thoát được tử kiếp đầu tiên, đã biết ghi điểm mới có thể thông quan, không lý do gì không nói một câu."
"Ừ, cô nói Trần Đông Trần Tây sao?" Tiêu Mộ Vũ đây là giả ngu.
"Trần Đông Trần Tây là kiêng kị chúng ta, hơn nữa lại không phải lần đầu tham gia phó bản, không hé răng liền có thể lý giải, đến nỗi người chơi mới một câu dư thừa đều không nói, liền có vấn đề." Thẩm Thanh Thu cũng không để ý, tiếp tục cùng nàng giải thích.
"Mặt khác, cô có nhìn thấy những bức tranh treo khắp đại sảnh không?"
Thẩm Thanh Thu thật nghiêm túc thảo luận, đối Tiêu Mộ Vũ lần đầu tiên tham gia mà nói, giao lưu là rất cần thiết, trong loại trò chơi sống còn này, manh mối là cực kỳ quan trọng.
"Ân, có mười một bức họa, có một ít là tranh của Da Vinci."
Thời đại học, Tiêu Mộ Vũ đọc sách cũng biết đến một vài danh họa, trong số đó có Mona Lisa, còn có tranh tự họa của Da Vinci.
"Không phải một ít, tất cả đều là tranh của Da Vinci. Mona Lisa, Da Vinci tự họa, Bí tích rửa tội, Trận Anghiari, Rượu thần Ba Tư, Phu nhân quý tộc, Sự tôn sùng các vị Thần......" Thẩm Thanh Thu một hơi báo ra tên mười một bức tranh của Da Vinci, Tiêu Mộ Vũ nghe thấy đều nhịn không được lộ ra biểu tình kinh ngạc.
Da Vinci là họa sĩ nổi tiếng thế giới, hầu hết mọi người đều có thể nhận ra vài bức danh họa của ông ấy, nhưng trong hoàn cảnh này có thể gọi tên tất cả mười một bức tranh, đây chính là không dễ, đặc biệt có một số bức tranh đều về chủ đề Đức Mẹ, quả thực Thẩm Thanh Thu rất lợi hại.
Thấy biểu tình này của nàng, Thẩm Thanh Thu ý cười trên mặt không giảm, nói: "Đừng hiểu lầm, tôi không phải cố ý khoe khoang để được cô sùng bái."
Tiêu Mộ Vũ vừa định trắng mắt liếc đối phương một cái, đã nghe nàng ấy nói tiếp: "Tôi báo cho cô biết mười một cái tên, cô có cảm thấy được chỗ nào kỳ quái không?"
Tiêu Mộ Vũ vi lăng, sau đó trầm tư nói: "Không có 《 bữa tối cuối cùng 》, đúng không?"
Trong mắt Thẩm Thanh Thu có một ít tán thưởng: "Tôi liền biết cô thông minh, Da Vinci danh họa không ít, nhưng mấy bức tiếng tăm vang dội nhất mọi người đều nghe nhiều nên thuộc, nhiều tác phẩm như vậy, cố tình bỏ sót《 bữa tối cuối cùng 》, tôi không cảm thấy là trùng hợp, hơn nữa......"
"Mười hai môn đồ, mười hai chiếc ghế, đêm nay thiếu đi một ghế, bích họa cũng thiếu một bức, xem ra vị trí thiếu kia vốn nên treo ở phía sau bàn ăn."
Thẩm Thanh Thu vừa nói vừa duỗi tay diễn tả một chút, trong đầu Tiêu Mộ Vũ liền hiện ra bố cục phòng ăn, sau đó trái tim bỗng nhiên nhảy dựng, lẩm bẩm nói: "Nếu đem cảnh tượng chúng ta ngồi xuống vẽ lại, không sai biệt lắm chính là bức 《 bữa tối cuối cùng 》 kia!"
Tuy rằng trước đó nàng cảm thấy thiếu một chiếc ghế thật kỳ quái, nhưng đích xác không nghĩ tới tầng ý nghĩa này, Thẩm Thanh Thu vừa gợi ý, nàng liền bỗng nhiên cảm thấy sởn tóc gáy.
"Đây là bữa tối cuối cùng sao?" Nàng theo bản năng hỏi lại.
Ý cười trên mặt Thẩm Thanh Thu lạnh xuống, "Không biết, bất quá đối với một vài người, chính là như vậy." Tiếng nói của nàng hơi thấp, lời này nói ra cũng mang theo lạnh lẽo, khiến người ngăn không được rùng mình.
Thấy Tiêu Mộ Vũ cúi đầu trầm mặc không nói, nàng lại thò qua tới: "Vậy căn phòng khóa kia thì sao, cô không tò mò?"
Tiêu Mộ Vũ không tỏ ý kiến, giờ phút này nàng có thể nhìn thấy ánh đèn mờ ảo từ đèn đường ngoài cửa sổ, ánh đèn chiếu không tới bóng tối, đám người da tàn sát bừa bãi kia còn lẩn quẩn không chịu rời đi.
"Tò mò cũng phải giữ lại mạng chứ, buổi tối đầu tiên không cần thiết mạo hiểm, ít nhất tôi sẽ không, cô cũng sẽ không."
Thẩm Thanh Thu dựa lại đây, hai người cơ hồ vai dán vai đứng bên cửa sổ, Thẩm Thanh Thu còn nghiêng đầu qua, tựa hồ theo thói quen. Bóng dáng Tiêu Mộ Vũ phản chiếu trong đôi mắt trong suốt không một hạt bụi của nàng, nàng còn mang theo tia quyến rũ tinh nghịch hỏi: "Cô làm sao xác định như vậy?"
Tiêu Mộ Vũ cao gần một mét bảy, nhưng vẫn thấp hơn đối phương hai cm, vì thế nàng nâng lên mi mắt, biểu tình không được tốt lắm nói: "Chúng ta cũng không còn cơ hội lại bị trừ năm điểm."
Nói xong nàng lập tức đi thẳng vào phòng tắm, thuận tay đem hệ thống cấp quần áo cầm đi vào.
Thẩm Thanh Thu bây giờ mới thực sự mỉm cười, mi mắt cong cong. Nữ nhân này quả thực lòng dạ hẹp hòi, vẫn còn đang trào phúng mình trộm đi bùa hộ mệnh của nàng ấy. Ân.... Thở dài một tiếng, Thẩm Thanh Thu có chút đáng tiếc, dù sao cũng không thể giải thích, về sau lại nói.
Bùa hộ mệnh tuy rằng chỉ có 24 tiếng, chống cự một lần công kích còn sẽ bị trừ 5 điểm, nhưng có thể bảo hộ một lần bất tử, cơ hội tốt như vậy nàng không thể lãng phí, ha ha, đêm nay lại muốn náo nhiệt.
Nàng vói tay vào trong túi áo khoác, sau đó mở tay ra, cúi đầu nhìn nhìn, lại quan sát bóng dáng nữ nhân trong phòng tắm, bàn tay buộc chặt, nhẹ nhàng mở cửa lặng yên không một tiếng động mà đi ra ngoài.
----------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Tình tiết đều bị mọi người đoán trúng, khả ái nhóm đều quá thông minh, có tiểu khả ái chương trước liền đoán được bữa tối cuối cùng, hổ thẹn hổ thẹn.
Quyển sách này tuy rằng đề tài thần quái, nhưng khủng bố không phải trọng điểm, trinh thám giải mê mới là chính, hy vọng lần này nếm thử sẽ không để mọi người thất vọng, ta sẽ nghiêm túc cấu tứ, chính là ta có chút sợ bữa tối cuối cùng, có đôi khi cốt truyện lại thực đầu trọc.
Tiếp tục đoán, đêm nay ai sẽ nằm trên? [Ha ha]
Tiểu Thẩm là nữ chủ đầu tiên có thể trong bảy chương liền thành công lên giường tức phụ, nhưng mà đường truy thê còn rất xa xôi, ai nha......
---------------------------
*Cenacolo 《Bữa tối cuối cùng》
Được Leonardo da Vinci vẽ trong khoảng thời gian từ năm 1495 đến 1498. Bức bích họa miêu tả trai phòng của Tu viện Santa Maria delle Grazie ở thành phố Milano. Đây là một bức tranh nổi tiếng và gây ra nhiều cuộc tranh cãi về những bí ẩn bên trong bức tranh vẫn đang được các nhà khoa học, nhà khảo cổ học, sử học đang lý giải.
Diễn tả: Bữa tiệc cuối cùng trong Kinh Thánh
Đây thời điểm cuối cùng Chúa Jesus ngồi ăn với các môn đồ của mình trước khi ngài bị chính quyền La Mã bắt và bị đóng đinh lên thập tự giá.
Trong bữa tiệc cuối cùng trước khi bị bắt giữ, Chúa Jesus bẻ bánh, dâng lời tạ ơn, đưa bánh cho các môn đồ mà nói rằng "Này là thân thể ta"; Rồi lấy chén, tạ ơn, đưa cho các môn đồ mà nói rằng "Hết thảy hãy uống đi; vì này là huyết ta, huyết của sự giao ước đã đổ ra cho nhiều người được tha tội". Sau cùng, ngài căn dặn môn đồ: "Hãy làm điều này để nhớ đến ta". Chúa Jesus đã tiên tri với các môn đồ rằng, có một người sẽ bán rẻ ngài..."
Quả là như vậy, Judas đã phản bội Chúa Jesus để đổi lấy 30 đồng bạc, bằng cách chỉ điểm ngài cho quân lính qua một nụ hôn...
Trong bức "Bữa tiệc cuối cùng", Leonardo da Vinci tập trung mô tả phản ứng của từng môn đồ khi nghe lời tiên tri của Chúa Jesus. Mỗi môn đồ lại có một cung bậc cảm xúc riêng biệt.
Bản thân Chúa Jesus lộ rõ sự bình thản và nét thoáng buồn, như biết trước tội lỗi của Judas, cũng như những gì mình sắp phải trải qua. Ngài được đặt giữa bức tranh, là tâm điểm trong tranh, thu hút từ mọi góc nhìn thông qua bố cục điêu luyện của người họa sĩ.
Động tác tay trái của Chúa Jesus tượng trưng cho lời tiên tri, còn động tác bên tay phải tượng trưng cho việc lời tiên tri ứng nghiệm vào Judas.