Người Chơi Mời Vào Chỗ
Chương 308 308 Tiền Duyên 7
Tiền duyên 7: Thẩm x Tiêu
Ánh mắt Thẩm Thanh Thu rất tốt, nhìn thấy rõ ràng khi bản thân nói ra hai chữ "Tôi thích", vành tai Tiêu Mộ Vũ đã rung lên, sau đó lại làm như không có chuyện gì quay đầu nhìn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tâm trạng của Thẩm Thanh Thu bỗng tốt lên.
Mà Tôn Hạo nghe xong lời của Thẩm Thanh Thu lại sửng sốt tới nỗi mở to mắt.
Đừng thấy đội trưởng Thẩm xinh đẹp giống như thiên kim đại tiểu thư, ở khu 5 cô ấy là một đóa hồng có gai, nếu không có mắt đưa tay chạm vào, nhất định sẽ đổ máu.
Từng người trong đội hành động đặc biệt của khu 5 đều là những nhân vật lợi hại, hơn nữa tính cách thẳng thắn hào sảng.
Trong đội không phân cấp bậc tiền bối, không nhìn bối cảnh gia đình, chỉ quan tâm tới giá trị vũ lực.
Ban đầu Thẩm Thanh Thu vào đội cũng không dễ dàng, cô ấy quá xinh đẹp, mà đội hành động đặc biệt khu 5 đàn ông chiếm đa số, tuy thời đại phát triển tới ngày hôm nay, tình trạng bất bình đẳng giữa nam và nữ được cải thiện, nhưng khác biệt về kết cấu sinh lý của nam và nữ không cách nào mất đi, cho nên trong những việc cần vũ lực và sức khỏe, hiện tượng coi thường phụ nữ vẫn không hiếm gặp.
Đặc biệt là phụ nữ xinh đẹp, trong xương cốt của một đám đàn ông vẫn mang theo bản năng động vật nguyên thủy, dường như đẹp đồng nghĩa với bình hoa.
Sự xuất hiện của Thẩm Thanh Thu khiến họ hứng thú, đồng thời trong xương cốt vẫn mang theo vẻ coi thường mà bản thân cũng không phát hiện, nhưng trong cuộc thi lần thứ nhất, Thẩm Thanh Thu khiến họ hiểu ra, có một số người, xinh đẹp chỉ là ưu thế không đáng nhắc tới.
Nửa năm sau, đại đa số đám đàn ông trong đội đã phục, chuyện chính họ không thể làm Thẩm Thanh Thu lại làm được, liều mạng tới mức bọn họ xoắn lưỡi.
Từ đó về sau, trong mắt họ Thẩm Thanh Thu là đội trưởng, sau đó mới là đội trưởng xinh đẹp.
Trong nhận thức của họ, Thẩm Thanh Thu hoàn toàn không liên quan gì tới yếu ớt, thậm chí còn mạnh mẽ không giống người.
Nhiệm vụ hôm nay nguy hiểm như thế, một mình Thẩm Thanh Thu đi trước đón đầu, khiến bọn họ líu lưỡi vì chuyện này.
Cho nên khi Thẩm Thanh Thu nói ra hai chữ "Tôi thích", còn lộ ra biểu cảm kia, khiến họ quay sang nhìn nhau.
"Đội trưởng Thẩm, ý chị là chị thích làm bạn với cô ấy, hay là chị thích cô ấy?" Tôn Hạo vô cùng nhạy bén, hơn nữa mức độ tiếp nhận đồng tính trong thời đại này cũng nâng cao rất nhiều, anh chàng không nhịn được cười lên, nhướng mày hỏi.
Ánh mắt Thẩm Thanh Thu lay động, vô thức nhìn sang Tiêu Mộ Vũ, sau đó lạnh mặt lườm Tôn Hạo, "Tên nhóc này, nói lung tung gì đấy?"
Tôn Hạo nhìn biểu cảm của Thẩm Thanh Thu, sáng tỏ cười cười, sau đó thu lại ý cười, có chút hiếu kì: "Nhưng mà đội trưởng Thẩm, sao chị lại quen với người của khu 3? Chúng ta và khu 3 nổi tiếng là không hòa hợp, đám người khu 3 nhìn thấy chúng ta là ghét, sao chị có thể kết bạn với người như này chứ?"
Thẩm Thanh Thu nhìn thẳng về phía Tiêu Mộ Vũ, trong mắt mang theo ý cười: "Khi tôi quen biết cô ấy, mấy cậu còn đang nghịch bùn đấy, nào có chuyện khu 3 khu 5."
Không muốn Tiêu Mộ Vũ đứng đó một mình, Thẩm Thanh Thu cố ý mượn cớ muốn nghỉ ngơi, bảo họ ra về.
Đợi tới khi người về hết, cô ấy quay đầu nhìn Tiêu Mộ Vũ, "Được rồi, họ đi rồi, em tới đây ngồi đi."
Tiêu Mộ Vũ nhìn Thẩm Thanh Thu, ánh mắt ngập ngừng lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
Thẩm Thanh Thu đại khái hiểu được Tiêu Mộ Vũ muốn gì, cũng không tiếp tục vạch trần, nhìn máy tính của Tiêu Mộ Vũ, khẽ nói: "Chậm trễ em làm việc rồi, họ ồn ào quá."
Tiêu Mộ Vũ lắc đầu, "Không, tới thăm chị là chuyện nên làm.
Nhưng tôi là người khu 3 liệu có ảnh hưởng gì tới chị không?"
Thẩm Thanh Thu ngạc nhiên vì những lời Tiêu Mộ Vũ nói ra, không nhịn được cười lên, "Vậy tôi là người khu 5 có ảnh hưởng gì tới em không?"
Tiêu Mộ Vũ ngẩn ra, lắc đầu, "Tôi không quan tâm tới chuyện này."
Thẩm Thanh Thu cười xán lạn, "Tôi cũng không quan tâm, tôi chỉ quan tâm em."
Những lời này có chút ám muội, Tiêu Mộ Vũ sửng sốt mở to mắt, nhất thời không biết tiếp lời thế nào.
Thẩm Thanh Thu không vạch trần, cũng chỉ nhìn Tiêu Mộ Vũ.
Tuy hiện tại cơ thể cô ấy rất khó chịu, nhưng không biết tại sao, tâm trạng lại rất tốt.
Tiêu Mộ Vũ nhìn chằm chằm khuôn mặt của Thẩm Thanh Thu, tuy phát hiện trên mặt Thẩm Thanh Thu có ý cười, nhưng sắc mặt có chút tái nhợt, trên trán còn rịn ra một lớp mồ hôi dày, không nhịn được lên tiếng: "Chị khó chịu chỗ nào à?"
Thẩm Thanh Thu lắc đầu, "Không sao, chỉ là vết thương hơi đau, vẫn nhịn được."
Tiêu Mộ Vũ nhìn ống truyền dịch giảm đau, "Chịu được không? Có cần dùng chút không?" Nói xong Tiêu Mộ Vũ lại lắc đầu, "Vẫn nên bớt dùng thì hơn, nếu đau quá thì chúng ta dùng một chút."
Tiêu Mộ Vũ ngẩng đầu có chút lo lắng hỏi Thẩm Thanh Thu, tư thế khom lưng của cô hơi thấp, vẻ lạnh lùng trên mặt dịu dàng lại vì dáng vẻ ngẩng mặt hỏi han, lại mang theo một tia ấm áp, khiến Thẩm Thanh Thu thoáng ngẩn ra.
"Thẩm Thanh Thu?" Tiêu Mộ Vũ không đợi được câu trả lời của Thẩm Thanh Thu, nhíu mày gọi cô ấy một tiếng, "Đau lắm à?"
Thẩm Thanh Thu hoàn hồn lắc đầu, ánh mắt trốn tránh, "Vẫn ổn, vẫn nhịn được.
À đúng rồi, em xin nghỉ một ngày, ngày mai phải đi làm đúng không?"
Tiêu Mộ Vũ gật đầu, nhìn Thẩm Thanh Thu không nói chuyện, cô tưởng rằng Thẩm Thanh Thu lo lắng phải ở một mình, thế là lại lên tiếng: "Ban ngày tôi đi làm, buổi tối có thời gian sẽ quay lại đây thăm chị.
Vết thương của chị rất sâu, ít nhất phải nằm viện một tuần, nếu không muốn thông báo cho cô Lục, thì tôi mời hộ lý tới chăm sóc chị, được không?"
Trong mắt Thẩm Thanh Thu có chút bất ngờ, cảm giác Tiêu Mộ Vũ lúc này có chút dao động, không còn lạnh lẽo như trước.
"Vậy phải vất vả cho em rồi Mộ Vũ, nếu không có em, tôi cũng không biết nên làm thế nào." Thẩm Thanh Thu nói rất chân thành, khiến Tiêu Mộ Vũ nhất thời không biết làm sao, thậm chí Thẩm Thanh Thu cảm thấy vành tai Tiêu Mộ Vũ ửng đỏ.
Tiêu Mộ Vũ không rõ tại sao Thẩm Thanh Thu càng ngày càng to gan, dường như không tiếp tục giữ khoảng cách nhất định với bản thân như trước đó, mà như thể quay về lúc nhỏ, không biết xấu hổ.
Tuy rằng loại cảm giác này kì quái, nhưng không đáng ghét như trong tưởng tượng, ngược lại còn rất ổn.
Thẩm Thanh Thu nằm viện suốt sáu ngày, Tiêu Mộ Vũ ngoại trừ một lần tăng ca không thể tới, còn ngày nào có thời gian đều tới thăm cô ấy, rốt cuộc là thực sự có thời gian, hay là Tiêu Mộ Vũ có lòng, không phải Thẩm Thanh Thu không biết, nhưng cô ấy chỉ làm như không biết, ăn ý không vạch trần.
Ngày thứ bảy, vì để Tiêu Mộ Vũ bớt vất vả, cũng do bản thân Thẩm Thanh Thu không nằm yên được nữa, cô ấy yêu cầu xuất viện.
Tiêu Mộ Vũ nhìn sống lưng không còn thẳng tắp như trước của Thẩm Thanh Thu, nhíu mày nói: "Giờ chị tính thế nào, về nhà à?"
Thẩm Thanh Thu lắc đầu, "Vết thương của tôi chưa lành hẳn về nhà dễ bị phát hiện, tôi về thẳng đơn vị."
Tiêu Mộ Vũ nhíu mày nói: "Rõ ràng biết vết thương chưa lành mà còn đòi xuất viện, chị về đơn vị có ổn không thế?"
"Không sao, đợi qua mấy ngày nữa là có thể tháo băng, cảm ơn em đã chăm sóc tôi mấy ngày này, phiền em rồi." Thẩm Thanh Thu trả lời rất khách sáo.
Tiêu Mộ Vũ nhàn nhạt nói: "Không, chị cũng không cần chăm sóc, không phiền." Đây là lời thật lòng, Tiêu Mộ Vũ có chút bí bách nói ra.
Thẩm Thanh Thu không lên tiếng, chỉ nở nụ cười nhìn Tiêu Mộ Vũ, ánh mắt dịu dàng không thể diễn tả.
Cuối cùng Tiêu Mộ Vũ đưa Thẩm Thanh Thu tới khu 5, Tiêu Mộ Vũ dừng xe trước cửa, "Tới khu 5 rồi, tôi không đưa chị vào trong nữa."
"Được, cảm ơn." Thẩm Thanh Thu vẫy tay với Tiêu Mộ Vũ, "Tôi nhìn em đi rồi vào."
Tiêu Mộ Vũ gật đầu, vốn dĩ cô chuẩn bị nâng kính xe lên, nhưng nghĩ tới điều gì đó, lại chần chừ bổ sung: "Chị chăm sóc tốt cho bản thân nhé, nếu có chuyện gì chị không tiện thông báo cho bố mẹ hoặc bạn bè thì nhắn tin cho tôi cũng được."
Thẩm Thanh Thu thoáng ngẩn ra, sau đó lảnh lót đồng ý.
Không phải là ảo giác của cô ấy, Tiêu Mộ Vũ thực sự đã dao động với bản thân.
Từ khi Thẩm Thanh Thu bị thương, quan hệ của hai người bỗng tiến thêm một bước nhỏ, tuy Thẩm Thanh Thu sợ làm phiền Tiêu Mộ Vũ, không gọi điện cho cô, nhưng thỉnh thoảng Tiêu Mộ Vũ sẽ nhắn tin hỏi han một câu, không còn là tình trạng chỉ có một mình Thẩm Thanh Thu nhiệt tình như trước.
Vốn dĩ tất cả đều tiến triển theo chiều hướng tốt, nhưng sự xuất hiện của Thiên Võng triệt để thay đổi tình trạng tốt đẹp này.
Ba tháng sau, bản beta của Thiên Võng chính thức phát hành, đại diện khu 3 khu 5 cùng lãnh đạo cấp cao đều tham dự buổi kiểm tra của Thiên Võng.
Đồng thời Hoa Hạ cũng công khai quy định pháp luật tương ứng, tiến hành vận hành thử giáo dục Thiên Võng, nhất thời người dân bàn tán, tất cả mọi người đều bàn luận thiết kế trò chơi Thiên Võng cùng thứ gọi là răn đe dạy dỗ người vi phạm pháp luật, thậm chí có người đăng kí trở thành tình nguyện viên tiến hành thử nghiệm.
Chuyện này vừa được công bố, nhóm của Tiêu Mộ Vũ càng bận tới sứt đầu mẻ trán, vận hành thử, tiến hành vá lỗi và cải tiến cốt truyện dựa theo trải nghiệm và phản hồi của người dùng.
Tiêu Mộ Vũ là thành viên nòng cốt của Thiên Võng, tham gia thiết kết đa phần kịch bản gốc, càng trăm công nghìn việc, cho nên rất bận, mấy ngày qua đều ngủ trong văn phòng khu 3, cũng rất lâu rồi không trả lời tin nhắn của Thẩm Thanh Thu.
Hăng hái chiến đấu suốt ba ngày liên tục, Tiêu Mộ Vũ mới được nghỉ ngơi một phen, cầm điện thoại lên đọc được tin nhắn của Thẩm Thanh Thu, "Chúc mừng em, Thiên Võng vận hành thử thành công."
Tiêu Mộ Vũ trả lời hai chữ, "Cảm ơn."
Rất nhanh sau đó cuộc gọi thoại gọi tới, hơi thở của Thẩm Thanh Thu ở đầu bên kia gấp gáp, âm thanh mênh mông, giống như đang chạy bộ bên ngoài.
Tuy chỉ có thể nghe thấy âm thanh qua chiếc điện thoại, nhưng trong đầu Tiêu Mộ Vũ vẫn có thể tưởng tượng được dáng vẻ lúc này của Thẩm Thanh Thu.
"Cuối cùng em cũng được nghỉ rồi à?"
Tiêu Mô Vũ dựa vào ghế, "Sao chị biết?" Hơi thở của người ở đầu bên kia gấp gáp, âm thanh có chút hổn hển, thậm chí Tiêu Mộ Vũ có thể cảm nhận được mồ hôi ướt át.
"Hôm Thiên Võng chạy thử, tôi nghĩ chắc chắn các em phải tăng ca, với cá tính của em chắc chắn không xem điện thoại, hiện tại trả lời tin nhắn của tôi rồi, vậy là coi như đã tạm thời xong việc.
Sao rồi, có thể nghỉ một lúc không?" Thẩm Thanh Thu dừng lại, lau mồ hôi trên trán, vẫy tay với đồng đội sau lưng, bản thân cầm khăn lau tay đi ra bên ngoài đường chạy.
Tiêu Mộ Vũ nhìn máy tính trên bàn, biểu cảm dịu lại, "Ừ, vận hành rất thuận lợi, có thể tạm thời nghỉ ngơi một thời gian.
Vết thương của chị đã lành hẳn chưa, sao đã bắt đầu vận động rồi?"
"Khỏe từ lâu rồi, không sao.
Thế hiện tại em nghỉ ngơi cho khỏe đi, tôi không làm phiền em nữa.
À mà tôi cũng đã xem thử Thiên Võng rồi, làm rất tuyệt, có lẽ sẽ mở đầu cho thời đại hologram game, em lợi hại lắm." Lúc Thẩm Thanh Thu nói chuyện còn mang theo ý cười, ngữ điệu rõ ràng cởi mở, bỗng khiến Tiêu Mộ Vũ nhớ lại lúc nhỏ khi Thẩm Thanh Thu ngồi cạnh mình, thỉnh thoảng thò đầu ra nhìn sách trong tay cô, miệng bi ba bi bô hỏi một đống vấn đề.
Khi bản thân không chịu nổi, kiên nhẫn trả lời, Thẩm Thanh Thu sẽ nói một câu giống như hiện tại, em lợi hại lắm.
Khóe môi Tiêu Mộ Vũ vô thức cong lên, những lời trước đó cảm thấy rất chán ghét, hiện tại nghe được lại cảm thấy tâm trạng không tệ.
Chỉ là đối diện với lời khen thưởng mang theo vẻ trẻ con của Thẩm Thanh Thu, Tiêu Mộ Vũ không biết nên đáp thế nào, nhất thời chỉ có sự im lặng đáp lại Thẩm Thanh Thu.
Nhưng dường như Thẩm Thanh Thu không để tâm, nhỏ tiếng nói: "Đợi khi nào em có thời gian, tôi mời em ăn cơm, coi như chúc mừng trưởng phòng Tiêu lại sáng tạo được chiến tích huy hoàng, và còn cảm ơn sự chăm sóc của em trong thời gian đó.
Được không?"
Tiêu Mộ Vũ cúi đầu suy nghĩ giây lát, "Không cần đâu."
Ý cười trên mặt Thẩm Thanh Thu ngưng trệ, nhất thời ngẩn ra, vừa định lên tiếng, âm thanh lạnh lùng bên kia lại truyền tới, "Ăn cơm thì được, những chuyện khác thì không cần."
Thẩm Thanh Thu phì cười.
"Chị cười gì thế?" Tiêu Mộ Vũ có chút khó hiểu.
Thẩm Thanh Thu cười nói: "Tôi đang cười hàm ý em muốn truyền đạt, cứ bắt tôi phải vòng quanh tám con phố mới hiểu được."
"Mộ Vũ, em có thể lựa chọn thẳng thắn với tôi."