Người Chơi Mời Vào Chỗ
Chương 283 283 Tính Toán Của Thiên Võng 6
Lồng ngực Tiêu Mộ Vũ nhói đau, cô đã trải qua rất nhiều lần phó bản thứ mười, nhưng Trong mấy trăm lần tuần hoàn, số lần Thẩm Thanh Thu thực sự tới được phó bản số mười không nhiều, mà nguyên nhân...!Tiêu Mộ Vũ không dám nghĩ tiếp, cô có thể bình an vô sự trong mấy trăm lần tuần hoàn, đều là Thẩm Thanh Thu lấy mạng ra đánh đổi hết lần này tới lần khác.
Bỗng Tiêu Mộ Vũ nhớ lại trước khi bản thân khôi phục trí nhớ, thỉnh thoảng câu nói trong sâu thẳm kí ức mà Thẩm Thanh Thu lưu lại cho cô sẽ hiện lên trong đầu, "Chỉ cần em sống, em có thể nhìn thấy chị."
Lúc đó cô không hiểu ý nghĩa của câu nói này, lúc này mới vô tri vô giác phát hiện, thực ra câu nói này của Thẩm Thanh Thu đã nói rõ, Thẩm Thanh Thu sớm đã biết hai người đang không ngừng tuần hoàn.
Chỉ cần cô không chết, tuần hoàn sẽ không dừng lại, cô có thể nhìn thấy Thẩm Thanh Thu thêm một lần nữa.
Thẩm Thanh Thu không lừa cô, cô ấy vẫn luôn nhớ.
Vì việc cấp bách, Tiêu Mộ vũ đã đánh tiếng cho Thẩm Thập Nhất, sau đó tỉ mỉ thuật lại những điều cần phải chú ý trong phó bản số mười với ba người Tô Cẩn.
Khi tới ngày này, tất cả mọi người đều căng thẳng, tới lúc nhóm Tô Cẩn nhìn thấy Thẩm Thập Nhất lần nữa, tâm trạng cũng hoàn toàn khác biệt.
Thẩm Thập Nhất vẫn giống như trước, dáng vẻ nho nhã lịch thiệp, khi nhìn ba người Tô Cẩn, Thẩm Thập Nhất khẽ khom lưng, "Anh Trần, cô Tô, cô Tả, chào mọi người."
Có thể thấy tâm trạng chào hỏi lần này của Thẩm Thập Nhất hoàn toàn khác với trước kia, lập trường cũng khác biệt.
Tâm trạng của ba người Tô Cẩn phức tạp, "Chào anh."
Sau khi mọi người ngồi xuống, Thẩm Thập Nhất lấy ra một chiếc máy tính xách tay, đưa cho Tiêu Mộ Vũ.
Lúc này ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về chiếc máy tính xách tay kia, trái tim cũng nhảy lên theo, loại căng thẳng này khiến Trần Khải Kiệt ở một bên đã bắt đầu chà tay.
Bọn họ đều hiểu rõ sự lợi hại của Thiên Võng, động chân động tay trong lĩnh vực sở trường nhất của nó, ngay dưới mí mắt nó, mức độ nguy hiểm không cần nghĩ cũng biết.
Thẩm Thập Nhất nhanh chóng mở máy, sau khi mở giao diện liền đưa cho Tiêu Mộ Vũ.
Thẩm Thập Nhất bình tĩnh nhìn Tiêu Mộ Vũ, sau đó lướt qua Thẩm Thanh Thu, khẽ nói: "Chuẩn bị xong chưa?"
Ánh mắt của Tiêu Mộ Vũ di chuyển từ trên khuôn mặt Thẩm Thập Nhất lên màn hình máy tính, hít sâu một hơi, ánh mắt thản nhiên trầm tĩnh, âm thanh vững vàng: "Bắt đầu đi."
Thẩm Thập Nhất gật đầu, sau đó khẽ nhướng mày, không nhanh không chậm lên tiếng: "Tiêu, tài khoản quản trị viên, tên tài khoản: admin0678z, mật khẩu..."
Dường như khi Thẩm Thập Nhất cất lời, hai tay Tiêu Mộ Vũ đã nhập trên bàn phím, âm thanh vừa dứt cô cũng ấn xuống nút Enter, thành công tiến vào giao diện điều khiển máy tính.
Cũng vào lúc này, trong một căn phòng thu hồi sản phẩm điện tử cũ kĩ, một chiếc máy tính để bàn đã bị vứt bỏ trong góc sâu nhất từ lâu, may mà nó vẫn được chủ nhân nơi này tiện tay cắm phích cắm vào ổ.
Sau một âm thanh nhỏ bé, một chuỗi kí tự nhanh chóng hiện lên trên cột tên tài khoản, sau đó là mật khẩu, không tới hai giây, đăng nhập máy tính thành công.
Chiếc máy tính này không có bàn phím và chuột, nhưng đằng sau background màu đen, từng dòng code không ngừng tự động được gõ lên, tốc độ nhanh tới mức khiến người ta hoa mắt chóng mặt.
Trong chớp mắt trên giao diện vốn trống rỗng được lấp đầy mã code.
"Thu thập thông tin hệ thống", rất nhanh sau đó trên màn hình hiện lên mấy chữ, thanh tiến độ nhanh chóng trôi, "Thu thập hoàn tất!"
Mã code vẫn đang vận hành, mà thời gian mới chỉ qua đi hai phút.
Toàn bộ tâm tư của Tiêu Mộ Vũ đều tập trung trên máy tính, lúc này không chỉ có một mình cô đơn độc chiến đấu, Thẩm Thập Nhất cũng chỉ góp mặt tại đây với một thân phận giả lập, trên thực tế hiện tại cũng đã tham gia vào trong cuộc chiến này.
Khi Tiêu Mộ Vũ bắt đầu tiến hành thu thập thông tin hệ thống Thiên Võng, nó liền phát hiện Tiêu Mộ Vũ đã hành động, mà lúc này Tiêu Mộ Vũ chưa gặp phải cản trở và phiền nhiều, chính là vì Thẩm Thập Nhất đang ngăn cản nó.
"Tít, tít!" Trong tòa nhà trung tâm điều khiển Thiên Võng, máy chủ không ngừng cảnh báo, trên màn hình tinh thể lỏng khổng lồ không ngừng hiện lên dấu chấm than màu đỏ.
Nhân viên hoang mang nhìn cảnh báo, nhưng cho dù làm gì cũng đều không giải quyết được vấn đề.
"Chuyện gì thế, nó thực sự sắp sụp đổ rồi sao?" Người phụ trách vội vàng chạy vào, quan sát màn hình, sau đó sắc mặt ngưng trệ.
"Không phải, hình như có người đang xâm nhập hệ thống Thiên Võng." Nhân viên nghiên cứu phụ trách đổ mồ hôi đầy đầu, không ngừng thao tác trên máy tính.
"Hệ thống ngăn chặn của bản thân Thiên Võng lớn mạnh như thế, ngay cả đám điên khu 3 đã thử rất nhiều lần cũng không có kết quả, ai có thể tấn công nó?" Anh ta có chút không thể tin nổi.
Người bên dưới lắc đầu, trong đó có một người trẻ tuổi nhỏ tiếng nói: "Viện trưởng Tiêu, trước đây cũng có một lần, nhưng nhanh chóng bị Thiên Võng giải quyết."
Người đàn ông được gọi là viện trưởng Tiêu đỡ kính, nhìn chằm chằm màn hình, sau đó trong mắt có chút mất hồn, lẩm nhẩm: "Lần này nó không thể dẹp yên được nữa rồi."
"Nhanh lên, lập tức sắp xếp nhân viên kĩ thuật giải quyết, gọi hết những người đang nghỉ tới đây! Cho dù phía trên có ý gì, nhưng lúc này nếu Thiên Võng thực sự tê liệt sụp đổ, chúng ta đều sẽ gặp họa theo nó."
"Vâng."
Ngay cả hơi thở của Tiêu Mộ Vũ cũng trở nên cẩn thận, trên trán cô đã vô thức rịn ra một lớp mồ hôi, ngón tay vẫn đang lướt nhanh như bay, lúc này phải tranh thủ từng giây từng phút, có lẽ tới cuối cùng chỉ một thao tác sẽ quyết định thành công hoặc thất bại của cô.
Không khí vô cùng khẩn trương, tuy Thẩm Thanh Thu không tinh thông ngành nghề này bằng Tiêu Mộ Vũ, nhưng vẫn có kiến thức cơ bản.
Trên màn hình, Thẩm Thanh Thu phát hiện Tiêu Mộ Vũ đã thành công tìm được cookie của quản trị viên trang mạng Thiên Võng, điều này có nghĩa là Tiêu Mộ Vũ có cơ hội giành lấy tài khoản quản trị viên của Thiên Võng.
Lúc này Thẩm Thanh Thu biết rõ cuộc chiến đã bước vào thời kì cam go, nếu không thể nhanh chóng tìm được kho dữ liệu của Thiên Võng, đợi tới khi Thiên Võng hoàn hồn, bọn họ sẽ không còn bất kì cơ hội nào nữa.
Trong đầu Tiêu Mộ Vũ chỉ có bước tiếp theo phải làm, cô công phá tài khoản quản trị viên thêm lần nữa, bắt đầu tiến hành chỉnh sửa nội dung trang mạng Thiên Võng.
Giây tiếp theo Tiêu Mộ Vũ nhỏ tiếng nói một câu, "Trời tối." Trong chớp mắt toàn bộ hệ thống Thiên Võng rơi vào đêm tối, Tiêu Mộ Vũ đang thách thức Thiên Võng.
Thứ máy móc khoe khoang bản thân cao hơn nhân loại một bậc, tự cho mình là thanh cao hơn con người, nó không chịu nổi sự thách thức của Tiêu Mộ Vũ.
Chỉ cần nó phản ứng, Tiêu Mộ Vũ sẽ có thể tìm ra lỗ hổng.
Quả nhiên rất nhanh sau đó trời sáng lại, không chỉ sáng, mà trên bầu trời còn xuất hiện hai mặt trời, ánh mặt trời chói chang vô cùng chói mắt, chói tới nỗi khiến Tiêu Mộ Vũ híp mắt lại.
Thẩm Thanh Thu lập tức đứng dậy kéo rèm cửa, cuộc đọ sức đã thăng cấp.
Chỉ thấy Tiêu mộ Vũ viết ra một địa chỉ URL đặc biệt, ứng dụng Web của Thiên Võng bắt đầu báo lỗi, sau đó lại nhanh chóng được vá lỗi.
Tiêu Mộ Vũ lại đổi địa chỉ khác tiếp tục gửi, sau mấy lần như thế, Tiêu Mộ Vũ đã nhanh nhẹn nắm bắt được lỗ hổng thông tin trong phần báo lỗi, tấn công kho dữ liệu của Thiên Võng.
Lúc này Tiêu Mộ Vũ nặng nề thở một hơi, mồ hôi chảy dọc từ trán tới mi mắt, sau đó rơi xuống.
Thẩm Thanh Thu ở một bên nhẫn nhịn một lúc, sau đó cẩn thận nắm tay áo lau mồ hôi cho cô.
Mọi người đều không dám thở mạnh, chỉ thấy tốc độ tay của Tiêu Mộ Vũ càng ngày càng nhanh.
Ba người Trần Khải Kiệt chỉ thấy thao tác của Tiêu Mộ Vũ trong phó bản Thành phố G tuyệt mệnh, lần này so với lần trước lại là một trời một vực.
Bọn họ xem tới đó là đủ, thao tác của đại thần trong tưởng tượng trở thành cảnh tượng cụ thể, ai nấy đều phục sát đất.
Dù sao Thiên Võng cũng là chương trình Tiêu Mộ Vũ tham gia nghiên cứu phát triển suốt cả quá trình, khung sườn cơ bản là những điểm yếu tồn tại bên trong không ai hiểu hơn Tiêu Mộ Vũ.
Chỉ là trước đó có người gây phiền nhiễu, sau này lại bị hãm hại rơi vào trong Thiên Võng, điều này khiến Tiêu Mộ Vũ không thể phát huy năng lực của bản thân.
Tiêu Mộ Vũ kiểm tra thông tin bên trong, nhưng một hệ thống tinh vi phức tạp như Thiên Võng, tự vận hành lâu như vậy, lại có thể chi phối 50 triệu người chơi tham gia trò chơi, cài đặt và bối cảnh phó bản bố trí tỉ mỉ tới mức này, thông tin bên trong phức tạp khó mà tưởng tượng, cho dù có sự hỗ trợ của trí tuệ nhân tạo siêu cấp Thẩm Thập Nhất, Tiêu Mộ Vũ cũng không thể xử lí xong nó trong thời gian ngắn.
"Tiêu, tìm được chưa?" Thẩm Thập Nhất giống như ngồi im ở đó, nhưng lại cất lời vào lúc này.
Tuy chỉ là một câu đơn giản, nhưng Tiêu Mộ Vũ cũng hiểu, bản thân không có nhiều thời gian.
Có thể thấy cảm xúc của cô đã bắt đầu trập trùng, động tác tay cũng tăng nhanh, hơi thở càng ngày càng gấp.
Mã code trên màn hình nhảy lên khiến người ta ứng phó không kịp, một lần hai lần, không có bất kì thứ gì liên quan tới Thẩm Thanh Thu.
Đột nhiên động tác của Tiêu Mộ Vũ dừng lại, cô đã kiểm tra thống kê có liên quan tới người chơi của hệ thống.
Trong đó bao gồm diễn đàn người chơi bọn họ đăng kí sau khi vào Thiên Võng.
Mỗi một người chơi gia nhập Thiên Võng đều phải đăng kí, thông tin điền bên trong đều bắt buộc phải hoàn chỉnh, bên trong có Thẩm Thanh Thu.
Thẩm Thanh Thu là người chơi số 13580010, mà tổng số người chơi là 52348526.
Số liệu này lướt qua, nhưng Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu đều bắt được nó.
Thẩm Thanh Thu lẩm nhẩm: "Đây là tài khoản đăng kí trong lần này chị vào phó bản, dường như số lượng đã đông như thế."
Suy nghĩ của Tiêu Mộ Vũ động đậy, cô muốn quan sát những thứ khác, nhưng cũng chỉ phát hiện danh sách người chơi tử vong.
Trong mỗi bản danh sách đều có thông tin kĩ càng của người chơi, ngày sinh tên họ, cùng trải nghiệm trong đời, trong đó phía sau tên mỗi người đều đi kèm một dòng ghi chú: Có khả năng trở thành phần tử tội phạm, nhân cách phản xã hội, hoặc là thời điểm nào dẫn đến vụ án nào đó.
Đủ các tội danh như hít ma túy, lái xe khi say rượu, tham ô, bán dâm, bạo lực gia đình.
Nhưng càng về sau những nguyên nhân kia càng ngày càng không đáng tin, bao gồm chán ghét thế giới, sỉ nhục người khác, lỡ tay làm người khác bị thương, lãng phí thời gian và sinh mệnh, xác thực những chuyện này đều có lỗi, nhưng dù có thế nào cũng không đạt tới tiêu chuẩn gia nhập Thiên Võng.
Hơn nữa mỗi một hướng đi của người chơi tử vong đều được trao đổi kĩ càng, ví dụ như trong da người có trong phó bản số 001, còn có búp bê, xác sống, đều có mã code.
Cuối cùng, Tiêu Mộ Vũ đã nhìn thấy Thẩm Thanh Thu, Thẩm Thanh Thu cũng nằm trong danh sách tử vong.
Nhưng nhiều người như thế, duy chỉ có phía sau Thẩm Thanh Thu có một gạch ngang, không ghi chú hướng đi.
Biểu cảm của Tiêu Mộ Vũ ngưng trệ, cô nhấp vào cột thông tin của Thẩm Thanh Thu, bắt đầu tìm kiếm mơ hồ trong hệ thống Thiên Võng, nhưng vẫn không có kết quả.
Khi Tiêu Mộ Vũ sốt ruột không thôi, đột nhiên một tài liệu tăng cường bảo mật của hệ thống xuất hiện trước mắt Tiêu Mộ Vũ.
Đột nhiên mắt cô mở to, ngón tay khựng lại trong khoảnh khắc, sau đó bắt đầu thao tác lại từ đầu.
Tất cả mọi người đều không nhịn được, toàn bộ đều quây lại.
Cơ thể Tiêu Mộ Vũ cũng đang run rẩy, bị cô cưỡng chế đè lại.
Hai mắt Tiêu Mộ Vũ không rời khỏi màn hình, nhìn không chớp mắt, ngón tay nhanh như bay, thử đủ các loại phương pháp thăm dò phá giải bảo mật.
Nhưng giây tiếp theo trên màn hình xuất hiện một dấu chấm than khổng lồ.
Cơ thể Tiêu Mộ Vũ căng chặt, hai mắt cô sưng huyết, động tác tay không dừng, miệng lẩm nhẩm giống như phát điên, "Không được, không được, cho tôi thêm chút thời gian nữa, Thập Nhất, Thập Nhất, không được! Đừng, đừng, chỉ thiếu chút nữa, chỉ thiếu chút nữa thôi, chắc chắn là nó, không, không!"
Mấy người Tô Cẩn cũng sốt ruột tới đỏ mắt, Tô Cẩn vô thức nắm lấy Tả Điềm Điềm, hai người ôm lấy nhau không dám hít thở.
Không chỉ có hai mắt Tiêu Mộ Vũ đỏ ửng, gò má cũng đỏ gay, gân xanh hiện lên trên cổ, hai tay gõ trên bàn phím một cách vô ích, nhưng vẫn không cách nào thay đổi giao diện, giây tiếp theo màn hình hóa thành màu xanh.
Cơ thể Tiêu Mộ Vũ không khống chế được co rút lại, quay đầu nhìn Thẩm Thập Nhất, âm thanh khàn đặc: "Thập Nhất, tôi đã...!đã nhìn thấy nó rồi, tiếp tục...!tiếp tục nghĩ cách."
"Chị nhìn thấy nó ở đó đúng không, chị có thể...!chị có thể tiếp tục."
Thẩm Thập Nhất mím môi, mặt mày bất đắc dĩ.
"Ting! Cảnh báo, cảnh báo có người chơi xâm nhập hệ thống! Hệ thống sẽ trừng phạt nghiêm!"
Tiêu Mộ Vũ hoàn toàn không quan tâm, cô đã nói không thành lời, ôm mặt quỳ trên sàn.
Thẩm Thanh Thu sớm đã đỏ mắt, cô ấy quỳ xuống ôm lấy Tiêu Mộ Vũ, muốn kéo Tiêu Mộ Vũ dậy, "Mộ Vũ, Mộ Vũ, đừng như vậy, không sao, không sao đâu.
Chúng ta vẫn còn cơ hội, phó bản vẫn chưa kết thúc, em đừng như vậy."
Tiêu Mộ Vũ giữ chặt lấy cánh tay Thẩm Thanh Thu, thất thanh khóc lên, nước mắt ngập ngụa trên mặt nhìn Thẩm Thanh Thu, lặp lại hết lần này tới lần khác: "Em đã nhìn thấy nó rồi, Thanh Thu, em đã nhìn thấy nó rồi."
Tiêu Mộ Vũ cứ nhìn Thẩm Thanh Thu như thế, cảm xúc đã triệt để tan vỡ.
Loại hi vọng biến mất trong chớp mắt này, hoàn toàn đạp đổ sự kiên cường của Tiêu Mộ Vũ, cô không thể tiếp nhận.
Tiêu Mộ Vũ cảm thấy bản thân vẫn đang khóc, khóc tới cuối cùng ý thức cũng mơ hồ, rất buồn ngủ rất mệt mỏi, cứ vùi trong lòng Thẩm Thanh Thu, nói gì đó mà ngay bản thân cũng không biết, cuối cùng chìm vào trong một mảng hư vô.
Nỗi đau xé nát tâm can trong lòng cũng trở nên mơ hồ, cơ thể nhẹ bẫng ấm áp, giống như tiến vào một tiếng giới khác.
"Ting." Một âm thanh nhỏ bé triệt để cuốn đi ý thức của Tiêu Mộ Vũ.