Người Cha Nhặt Được
Chương 42
Anh cho cô một tuần lễ để suy nghĩ, chính là một tuần lễ đến, cô lại chưa cho anh câu trả lời chắc chắn, anh không muốn ép buộc cô, cũng sẽ không buông tha, nhưng trong lòng rốt cuộc vẫn có vướng mắc, hiện giờ vừa nghe lời Lãnh Ngạn nói, giống như cho anh một liều thuốc trợ tim, chỉ mong ngóng khách hàng nhanh đi, anh muốn về nhà!
Nhà? Anh mỉm cười, trong lúc vô tình, đã coi chỗ đó là nhà!
Nhưng mà, vị khách hàng chết tiệt này quá không thức thời! Cơm nước xong còn muốn đi hát karaoke, anh hận không thể đạp hai chân anh ta!
Chờ rốt cuộc khách hàng uống đến say khướt trở về khách sạn, đã là đêm khuya, Doãn Tiêu Trác vội vã chạy về nhà Dung Tư Lam thì trong nhà hoàn toàn im ắng, phòng của Dung Tư Lam vẫn sáng đèn, Doãn Tiêu Trác biết cô có thói quen bật đèn.
Nhẹ nhàng móc chìa khóa ra mở cửa, rón rén vào nhà, trải qua suốt đêm qua, cảm giác mệt mỏi mà bẩn thỉu, chuyện đầu tiên chính là tắm, nhưng quần áo của anh đều trong tủ treo quần áo phòng Dung Tư Lam, suy nghĩ một chút vẫn quay đi khóa cửa.
Dung Tư Lam đã ngủ, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh sảo dưới ánh đèn phát ra ánh sáng dìu dịu, nhất là cánh môi mềm mại, mát mẻ động lòng người. Doãn Tiêu Trác không tự chủ tiến hành so sánh nó với môi đỏ mọng của Tổ Nhi, sau khi so sánh, môi nhỏ của Dung Tư Lam như hoa dại hấp dẫn anh hơn quốc sắc thiên hương Tổ Nhi.
Khẽ mỉm cười, anh ngồi xuống mép giường, đưa tay nhẹ nhàng sửa lại tóc cho cô, không nhịn được cúi đầu hôn lên môi cô, nếu không phải sợ đánh thức cô, anh thật sự muốn để cho nụ hôn này xâm nhập xuống dưới...
Anh ép mình rút ra, cầm quần áo lên đi phòng tắm.
Sau khi anh rời đi, Dung Tư Lam cũng tỉnh lại, thì ra cô vốn không ngủ! Trên môi vẫn lưu lại mềm mại ấm áp của Doãn Tiêu Trác, trong lòng cô lại dâng lên u oán, đây coi là gì? Ở bên ngoài điên khùng với người phụ nữ khác cả đêm, bây giờ trở về hôn cô?
Đủ loại ký ức cùng Doãn Tiêu Trác tái hiện từng cái trong đầu, khi thì mỉm cười, khi lại tức giận, cuối cùng nhập thần, ngay cả Doãn Tiêu Trác tắm xong đi vào lúc nào cũng không biết.
“Thì ra đang giả bộ ngủ!"
Một tiếng kêu to thức tỉnh cô, cô trừng mắt vừa nhìn, Doãn Tiêu Trác sau khi tắm rửa sạch sẽ xong đứng trước mặt cô. Cô nghiêng người, lưng đưa về phía anh.
“Tức giận sao?"
Lời nói mềm mại của anh đột nhiên nong nóng phun lên cổ cô, cô khẽ rụt cổ lại, đột nhiên quay đầu, lại không ngờ bị môi mềm của Doãn Tiêu Trác bao lấy.
Cô đẩy bờ vai anh, định mở miệng mắng to, ngược lại để lưỡi của anh tìm được cơ hội, đột nhiên chui vào, trao đổi lấy từng chút hơi thở, rất dịu dàng, rất triền miên, giống như hôn lên đồ quý hiếm, e sợ vô cùng thô lỗ sẽ chạm hư.
Cô gần như bị lạc trong hơi thở của anh, cũng may chợt tỉnh ngộ, há mồm khẽ cắn mạnh lên môi anh, anh bị đau mới buông ra! U oán nhìn cô, “Sao vậy? Giận thật?"
Cô cười lạnh, “Tôi cũng không phải là gì của anh? Tại sao muốn giận anh? Anh trở về làm gì? Đi theo Tổ Nhi của anh đi!"
Cô vốn định nói mấy câu trào phúng, nhưng xét cho cùng cô chưa từng nói lời yêu, một chút kinh nghiệm cũng không có, nói ra bất kỳ ai cũng nhìn ra được là đang ghen!
Doãn Tiêu Trác cười thầm, dứt khoát nằm xuống giường sát cạnh cô.
Dung Tư Lam dùng khuỷu tay chạm mạnh vào anh, ngược lại bị anh cầm cánh tay, kéo vào trong ngực.
Lồng ngực kiên cố dán chặt gò má cô, mùi thơm sữa tắm xông vào mũi, cô đỏ mặt, một cử động cũng không dám.
Doãn Tiêu Trác ôm cô thật chặt, nhỏ giọng giải thích: “Lam nhi, Tổ Nhi là mối tình đầu của anh, nhưng mà, đó đều là chuyện quá khứ, nếu như em không thích, anh và cô ấy ngay cả bạn bè cũng không phải."
Anh không muốn lừa Dung Tư Lam, bởi vì quan hệ nhiều đời giữa hai nhà, sau này không tránh khỏi sẽ tiếp xúc với Tổ Nhi, nói rõ ràng cũng tránh cho những hiểu lầm không cần thiết.
Ghen tuông trong lòng Dung Tư Lam mãnh liệt, trực giác của cô không sai, quả nhiên quan hệ giữa Tổ Nhi với anh nn không tầm thường, đều nói mối tình đầu khiến cho người ta khó quên nhất, Doãn Tiêu Trác cũng không ngoại lệ chứ? Từ vẻ mặt nhận điện thoại tối hôm qua của anh cũng có thể nhìn ra, anh khẩn trương như vậy, vẫn là lần đầu tiên cô thấy.
“Quan hệ giữa anh và Tổ Nhi như thế nào, liên quan gì đến tôi!" Cô không khỏi ghen tức nói.
“Ghen?" Anh buồn cười nhìn cánh môi vểnh lên của cô.
“Tôi ghen? Buồn cười!" Cô xoay đầu đi, dưới ánh đèn dìu dịu, mặt đỏ bừng lộ ra vẻ sáng bóng mềm mại tinh tế.
Doãn Tiêu Trác giật mình, một phát ngậm chặt vành tai cô, dọc theo má đầy đặn của cô mà xuống, mùi thơm con gái mát mẻ kích thích giác quan của anh, hô hấp căng thẳng, dồn dập hạ xuống dấu ấn thuộc về anh lên cổ trắng của cô.
Dung Tư Lam vô ý bị kích lên run rẩy khiến cho cô cảm thấy khủng hoảng, khi đầu lưỡi ướt át của anh dao động trên cổ cô, cảm giác tê dại và run rẩy xa lạ đó khiến cho cô không kìm hãm được nắm chặt ga giường, mở miệng định mắng anh, nhưng tiếp theo, lại bị anh vây chặt toàn bộ phẫn nộ vào trong miệng.
Cảm giác mềm nhũn vô lực khiến cho cô cảm thấy mình giống như chiếc thuyền lá nhỏ trong biển rộng, lơ lửng không xác định, mê muội sợ hãi, cô định nói không muốn, nhưng âm thanh phát ra lại là tiếng “Ư ư" mơ hồ.
Cô giận bản thân mình không có tiền đồ, đối với người không cách nào nắm chặt như Doãn Tiêu Trác, chẳng lẽ cô sẽ mất đi lần đầu tiên không rõ ràng như vậy sao? Một cảm giác đờ đãn không nói nên lời tự nhiên dâng lên, hai hàng nước mắt trong suốt quanh co mà lăn xuống, chảy vào giữa môi với răng đang gắn bó của bọn họ.
Doãn Tiêu Trác trong tình nồng nếm được vị mặn chát, anh lập tức hiểu, đây là nước mắt của cô cô không muôn? Nhưng mà, điều này ngược lại khiến cho anh cảm thấy trân quý, Lam nhi của anh tuyệt đối không phải là cô gái hư vinh hơi lỗ mãng.
Nhẹ nhàng hôn lên nước mắt của cô, vẫn ôm chặt cô như cũ, “Lam nhi, xin lỗi, anh... Mới vừa rồi không khống chế được, không nên cảm thấy anh không đáng tin, có lẽ, bây giờ em còn chưa tin anh, không sao, anh sẽ dùng cả cuộc đời anh chứng minh cho em thấy, anh đáng giá để em tin cậy, đáng giá để em giao bản thân và Đóa Nhi cho anh!"
Nước mắt của Dung Tư Lam thấm ướt lồng ngực anh, nhiều năm như vậy, chỉ có anh nói những lời dịu dàng thắm thiết như vậy với cô, có lúc, cô thật sự muốn tin tưởng anh, dù nói láo, cô cũng nguyện ý say mê một lần. Cô cũng là phụ nữ, có mơ mộng của phụ nữ, coi như đây là một giấc chiêm bao, mơ được một giấc mộng đẹp!
Nhà? Anh mỉm cười, trong lúc vô tình, đã coi chỗ đó là nhà!
Nhưng mà, vị khách hàng chết tiệt này quá không thức thời! Cơm nước xong còn muốn đi hát karaoke, anh hận không thể đạp hai chân anh ta!
Chờ rốt cuộc khách hàng uống đến say khướt trở về khách sạn, đã là đêm khuya, Doãn Tiêu Trác vội vã chạy về nhà Dung Tư Lam thì trong nhà hoàn toàn im ắng, phòng của Dung Tư Lam vẫn sáng đèn, Doãn Tiêu Trác biết cô có thói quen bật đèn.
Nhẹ nhàng móc chìa khóa ra mở cửa, rón rén vào nhà, trải qua suốt đêm qua, cảm giác mệt mỏi mà bẩn thỉu, chuyện đầu tiên chính là tắm, nhưng quần áo của anh đều trong tủ treo quần áo phòng Dung Tư Lam, suy nghĩ một chút vẫn quay đi khóa cửa.
Dung Tư Lam đã ngủ, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh sảo dưới ánh đèn phát ra ánh sáng dìu dịu, nhất là cánh môi mềm mại, mát mẻ động lòng người. Doãn Tiêu Trác không tự chủ tiến hành so sánh nó với môi đỏ mọng của Tổ Nhi, sau khi so sánh, môi nhỏ của Dung Tư Lam như hoa dại hấp dẫn anh hơn quốc sắc thiên hương Tổ Nhi.
Khẽ mỉm cười, anh ngồi xuống mép giường, đưa tay nhẹ nhàng sửa lại tóc cho cô, không nhịn được cúi đầu hôn lên môi cô, nếu không phải sợ đánh thức cô, anh thật sự muốn để cho nụ hôn này xâm nhập xuống dưới...
Anh ép mình rút ra, cầm quần áo lên đi phòng tắm.
Sau khi anh rời đi, Dung Tư Lam cũng tỉnh lại, thì ra cô vốn không ngủ! Trên môi vẫn lưu lại mềm mại ấm áp của Doãn Tiêu Trác, trong lòng cô lại dâng lên u oán, đây coi là gì? Ở bên ngoài điên khùng với người phụ nữ khác cả đêm, bây giờ trở về hôn cô?
Đủ loại ký ức cùng Doãn Tiêu Trác tái hiện từng cái trong đầu, khi thì mỉm cười, khi lại tức giận, cuối cùng nhập thần, ngay cả Doãn Tiêu Trác tắm xong đi vào lúc nào cũng không biết.
“Thì ra đang giả bộ ngủ!"
Một tiếng kêu to thức tỉnh cô, cô trừng mắt vừa nhìn, Doãn Tiêu Trác sau khi tắm rửa sạch sẽ xong đứng trước mặt cô. Cô nghiêng người, lưng đưa về phía anh.
“Tức giận sao?"
Lời nói mềm mại của anh đột nhiên nong nóng phun lên cổ cô, cô khẽ rụt cổ lại, đột nhiên quay đầu, lại không ngờ bị môi mềm của Doãn Tiêu Trác bao lấy.
Cô đẩy bờ vai anh, định mở miệng mắng to, ngược lại để lưỡi của anh tìm được cơ hội, đột nhiên chui vào, trao đổi lấy từng chút hơi thở, rất dịu dàng, rất triền miên, giống như hôn lên đồ quý hiếm, e sợ vô cùng thô lỗ sẽ chạm hư.
Cô gần như bị lạc trong hơi thở của anh, cũng may chợt tỉnh ngộ, há mồm khẽ cắn mạnh lên môi anh, anh bị đau mới buông ra! U oán nhìn cô, “Sao vậy? Giận thật?"
Cô cười lạnh, “Tôi cũng không phải là gì của anh? Tại sao muốn giận anh? Anh trở về làm gì? Đi theo Tổ Nhi của anh đi!"
Cô vốn định nói mấy câu trào phúng, nhưng xét cho cùng cô chưa từng nói lời yêu, một chút kinh nghiệm cũng không có, nói ra bất kỳ ai cũng nhìn ra được là đang ghen!
Doãn Tiêu Trác cười thầm, dứt khoát nằm xuống giường sát cạnh cô.
Dung Tư Lam dùng khuỷu tay chạm mạnh vào anh, ngược lại bị anh cầm cánh tay, kéo vào trong ngực.
Lồng ngực kiên cố dán chặt gò má cô, mùi thơm sữa tắm xông vào mũi, cô đỏ mặt, một cử động cũng không dám.
Doãn Tiêu Trác ôm cô thật chặt, nhỏ giọng giải thích: “Lam nhi, Tổ Nhi là mối tình đầu của anh, nhưng mà, đó đều là chuyện quá khứ, nếu như em không thích, anh và cô ấy ngay cả bạn bè cũng không phải."
Anh không muốn lừa Dung Tư Lam, bởi vì quan hệ nhiều đời giữa hai nhà, sau này không tránh khỏi sẽ tiếp xúc với Tổ Nhi, nói rõ ràng cũng tránh cho những hiểu lầm không cần thiết.
Ghen tuông trong lòng Dung Tư Lam mãnh liệt, trực giác của cô không sai, quả nhiên quan hệ giữa Tổ Nhi với anh nn không tầm thường, đều nói mối tình đầu khiến cho người ta khó quên nhất, Doãn Tiêu Trác cũng không ngoại lệ chứ? Từ vẻ mặt nhận điện thoại tối hôm qua của anh cũng có thể nhìn ra, anh khẩn trương như vậy, vẫn là lần đầu tiên cô thấy.
“Quan hệ giữa anh và Tổ Nhi như thế nào, liên quan gì đến tôi!" Cô không khỏi ghen tức nói.
“Ghen?" Anh buồn cười nhìn cánh môi vểnh lên của cô.
“Tôi ghen? Buồn cười!" Cô xoay đầu đi, dưới ánh đèn dìu dịu, mặt đỏ bừng lộ ra vẻ sáng bóng mềm mại tinh tế.
Doãn Tiêu Trác giật mình, một phát ngậm chặt vành tai cô, dọc theo má đầy đặn của cô mà xuống, mùi thơm con gái mát mẻ kích thích giác quan của anh, hô hấp căng thẳng, dồn dập hạ xuống dấu ấn thuộc về anh lên cổ trắng của cô.
Dung Tư Lam vô ý bị kích lên run rẩy khiến cho cô cảm thấy khủng hoảng, khi đầu lưỡi ướt át của anh dao động trên cổ cô, cảm giác tê dại và run rẩy xa lạ đó khiến cho cô không kìm hãm được nắm chặt ga giường, mở miệng định mắng anh, nhưng tiếp theo, lại bị anh vây chặt toàn bộ phẫn nộ vào trong miệng.
Cảm giác mềm nhũn vô lực khiến cho cô cảm thấy mình giống như chiếc thuyền lá nhỏ trong biển rộng, lơ lửng không xác định, mê muội sợ hãi, cô định nói không muốn, nhưng âm thanh phát ra lại là tiếng “Ư ư" mơ hồ.
Cô giận bản thân mình không có tiền đồ, đối với người không cách nào nắm chặt như Doãn Tiêu Trác, chẳng lẽ cô sẽ mất đi lần đầu tiên không rõ ràng như vậy sao? Một cảm giác đờ đãn không nói nên lời tự nhiên dâng lên, hai hàng nước mắt trong suốt quanh co mà lăn xuống, chảy vào giữa môi với răng đang gắn bó của bọn họ.
Doãn Tiêu Trác trong tình nồng nếm được vị mặn chát, anh lập tức hiểu, đây là nước mắt của cô cô không muôn? Nhưng mà, điều này ngược lại khiến cho anh cảm thấy trân quý, Lam nhi của anh tuyệt đối không phải là cô gái hư vinh hơi lỗ mãng.
Nhẹ nhàng hôn lên nước mắt của cô, vẫn ôm chặt cô như cũ, “Lam nhi, xin lỗi, anh... Mới vừa rồi không khống chế được, không nên cảm thấy anh không đáng tin, có lẽ, bây giờ em còn chưa tin anh, không sao, anh sẽ dùng cả cuộc đời anh chứng minh cho em thấy, anh đáng giá để em tin cậy, đáng giá để em giao bản thân và Đóa Nhi cho anh!"
Nước mắt của Dung Tư Lam thấm ướt lồng ngực anh, nhiều năm như vậy, chỉ có anh nói những lời dịu dàng thắm thiết như vậy với cô, có lúc, cô thật sự muốn tin tưởng anh, dù nói láo, cô cũng nguyện ý say mê một lần. Cô cũng là phụ nữ, có mơ mộng của phụ nữ, coi như đây là một giấc chiêm bao, mơ được một giấc mộng đẹp!
Tác giả :
Cát Tường Dạ