Người Cha Hàng Tỷ Sủng Nghiện
Chương 340 Chuyển vào nhà của anh
Lâm Thiển Hạ bước vào ngôi biệt thự phong cách Châu Âu rộng lớn, mọi thứ ở đây đều có vẻ không chê vào đâu được. Đối với cô mà nói, đây đã là một kiểu trang trí siêu cấp xa hoa rồi, chưa kể thảm cỏ trong sân cũng rất lớn, bao quanh trọn vẹn toàn bộ biệt thự. Sau này, con gái ở đây muốn chạy thế nào thì chạy, nhảy nhót tuỳ thích.
Trong lòng, Lâm Thiển Hạ cảm thấy rất thích.
“Tôi có thể vào phòng tham quan được không?" Lâm Thiển Hạ hỏi người đàn ông đang ở phía sau lưng cô.
“Đương nhiên là được, anh đã chuẩn bị sẵn phòng cho em. Em đến xem thử đi! Còn thiếu gì thì anh mua thêm cho em."
Trong lòng Lâm Thiển Hạ khẽ giật mình, lúc mua biệt thự này anh đã cân nhắc đến việc cô sẽ vào ở đây sao?
Tuy nhiên, Quyền Quân Lâm đã dành cho cô căn phòng ngủ có cảnh quan đẹp nhất trong biệt thự, trang trí rất nữ tính, có cảm giác rất ấm áp.
Lâm Thiển Hạ nhìn căn phòng trên lầu ba này, nơi nào cũng có không khí nữ tính, không nghi ngờ gì nữa, cô đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Căn phòng rất rộng, ban công hướng ra rừng cây bên ngoài cửa sổ còn có thể nhìn thấy khung cảnh thành phố ở phía xa xa, tầm nhìn rất tuyệt.
Bên trong có một phòng quần áo rất lớn, Lâm Thiển Hạ nhìn cánh cửa đóng chặt, cứ nghĩ rằng bên trong không có gì, mở ra thì thấy hoá ra đầy quần áo hàng hiệu, đồng hồ và đồ trang sức. Cô bị dọa đến hoảng sợ, mà người đàn ông phía sau thì cong môi mỉm cười: “Em thích không?"
“Sao anh lại chuẩn bị nhiều thứ cho tôi vậy, tôi không cần." Lâm Thiển Hạ xấu hổ nói, người đàn ông này có tiền là một chuyện, nhưng cô không cần anh đối đãi như vậy.
“Khi em ra ngoài bình thường cũng cần vài thứ hợp với quần áo một chút."
Lâm Thiển Hạ thật sự có phần sợ hãi, cô lắc đầu: “Tôi thật sự không cần những thứ này, tôi có thể sống ở đây là được rồi."
“Đương nhiên, chỉ cần em thích, thì có thể sống cả đời ở đây." Quyền Quân Lâm nhìn cô bằng ánh mắt thâm tình.
Lâm Thiển Hạ tránh ánh mắt thâm tình của anh, gật đầu nói: “Được rồi, tôi sẽ nhanh chóng chuyển đến."
“Chuyển đến ngay đi, bọn săn ảnh đã chú ý đến nhà của em rồi, bọn họ chắc chắn sẽ không bỏ qua cho em."
Điều mà Lâm Thiển Hạ không hi vọng nhất chính là con của cô bị người khác chú ý, cô không do dự mà gật đầu nói: “Được rồi, phiền anh giúp tôi một chút."
“Được, bây giờ về nhà em thu dọn đồ đạc."
Khi bước ra ngoài, Quyền Quân Lâm nói với cô rằng phòng ngủ của anh ở tầng hai. Đây cũng là chuyện anh đã cân nhắc đến, Lâm Thiển Hạ có bóng ma tâm lý đối với anh, nên anh lựa chọn đặt phòng ngủ ở tầng hai.
Lâm Thiển Hạ cũng hiểu ý anh, trong lòng cô cảm thấy biết ơn.
Sau khi sống chung với Quyền Quân Lâm, dì Lưu người giúp việc của Lâm Thiển Hạ cũng không cần đến đây ở cùng nữa. Lâm Thiển Hạ trả cho dì Lưu ba tháng tiền lương, dì Lưu vô cùng cảm kích.
Lâm Thiển Hạ thu dọn đồ đạc quan trọng, hai giờ chiều dì Lưu giúp cô sắp xếp lại đồ đạc trong nhà, tắt điện nước, đóng cửa sổ rồi đi ra.
Lâm Thiển Hạ chuyển vào biệt thự của Quyền Quân Lâm, Lâm Thiển Hạ mặc quần áo xong, cảm thấy có chút mệt mỏi, đứng tựa vào cửa sổ lớn, nhìn trời xanh mây trắng bên ngoài, tâm trạng của cô cũng rất thoải mái.
Kể từ hôm nay, cô sẽ chính thức chung sống với Quyền Quân Lâm.
Cô biết rằng làm như vậy cũng không phải hoàn toàn vì con gái, trong lòng cô cũng yêu anh.
Nếu bốn năm trước không xảy ra chuyện kia, thì cô đã chấp nhận anh từ lâu. Hiện giờ cô lựa chọn chấp nhận anh nhưng mà cần nhiều thời gian hơn.
Buổi chiều cả hai cùng nhau đi đón nhóc con, trên đường nhóc con còn chờ mong về nhà của ba. Vừa bước xuống xe đã nhìn thấy toàn bộ bãi cỏ lớn, cô bé vui vẻ như chú chim nhỏ, mở rộng cánh tay bé nhỏ của mình chạy vào bãi cỏ lớn.
Quyền Quân Lâm đi theo sau lưng cô, Lâm Thiển Hạ cũng ưu nhã bước qua, một gia đình ba người, buổi tối rất ấm áp ngọt ngào.
Quyền Quân Lâm chơi cùng cô nhóc trên bãi cỏ bên ngoài, trong khi Lâm Thiển Hạ thì lấy đồ ăn mua ở siêu thị ra để chuẩn bị bữa tối.
Quyền Quân Lâm dắt nhóc con quay trở vào đại sảnh, ngửi thấy mùi cơm, anh dắt nhóc con đi rửa sạch hai tay, Lâm Thiển Hạ mặc tạp dề sặc sỡ và cầm găng tay cách nhiệt mang canh ra.
“Mẹ ơi, thơm quá! Con đói quá, con muốn ăn." Nhóc con ngồi vào bàn vẻ mặt mong đợi.
Quyền Quân Lâm vào bếp lấy cho cô bé một cái bát, Lâm Thiển Hạ đang thu dọn nhà bếp không chú ý rằng anh đã đi vào, thân người vừa đi lùi thì Quyền Quân Lâm nhanh chóng đỡ lấy, sợ cô bị ngã.
Vòng eo của Lâm Thiển Hạ được bàn tay của một người đàn ông nhẹ nhàng đỡ lấy, cô không khỏi cảm thấy có chút xấu hổ, quay người lại đối mặt với Quyền Quân Lâm, Quyền Quân Lâm nhìn cô, cười nhẹ: “Cẩn thận một chút."
Lâm Thiển Hạ bước đến bên cạnh, để anh có thể lấy bát cho nhóc con.
Ngồi vào bàn, đối diện với một bàn đồ ăn thường ngày, Quyền Quân Lâm cũng cảm thấy rất đói, hai ba con bắt đầu cùng nhau vừa nói vừa cười, tranh nhau ăn cơm.
Có Quyền Quân Lâm ăn cơm cùng với nhóc con, Thiển Hạ nhìn thấy con gái mình vui vẻ ăn cơm, rất tích cực, khoé miệng hiện ra một nụ cười hiểu ý.
Giờ phút này, trong nhà họ Lâm lại như mây mù, công ty của Lâm Bằng đã mất cung cầu theo đơn đặt hàng của Sở Trạch Hiên và có nguy cơ nhiều dây chuyền sản xuất phải ngừng sản xuất.
Sau khi Lâm Mộng Di ở lại nhà họ Lâm một đêm, cô ta vẫn lấy hết can đảm đi gặp Sở Trạch Hiên, nhưng Sở Trạch Hiên không gặp cô ta, cô ta bị người mà Sở Trạch Hiên sắp xếp chặn lại ở sảnh công ty.
“Cô Lâm, chủ tịch Sở của chúng tôi nói từ nay về sau cô không được phép đến công ty."
“Cô Lâm cái gì? Tôi là bà Sở, các người mở mắt chó ra và nhìn cho rõ đi." Lâm Mộng Di tức giận hét lên.
Trợ lý bị mắng có vẻ thờ ơ, anh ta đã nghe được phong thanh Sở Trạch Hiên đã có tình mới, Lâm Mộng Di đã thất thế.
Lâm Mộng Di vẫn không thể vào để tìm Sở Trạch Hiên, cô ta gọi cho anh ta cũng không nghe máy. Cô ta gọi đến công ty thì bị trợ lý của anh ta chặn lại.
Lâm Mộng Di trong lúc bất đắc dĩ chỉ có thể đi tìm gặp ba mẹ chồng. Tuy nhiên theo thái độ bình thường của ba mẹ chồng đối với cô ta thì cô ta có phần lo lắng, cũng không chiếm được lợi ích gì.
Bây giờ Lâm Mộng Di mới hối hận vì trước đây cô ta không hiếu thuận với họ nhiều hơn.
Lâm Mộng Di lái xe đến cửa nhà ba mẹ của Sở Trạch Hiên, cô ta đang dừng xe thì bên cạnh có một chiếc ô tô màu đen đỗ lại, cô ta nhìn thử một chút, không phải là tài xế của Sở Trạch Hiên sao?
Cô ta cảm thấy vui mừng, không ngờ lại gặp anh ta ở đây.
Nhưng vào lúc này, cửa mở ra thì lại là mẹ của Sở Trạch Hiên xuống xe trước, sau đó bà vội vàng đi về phía bên kia, rất cẩn thận đỡ lấy một người, trong ánh mắt còn đang hiện lên nói cười chuyện gì đó.
Mà người mà mẹ chồng cô ta cẩn thận dìu đỡ không phải là tình nhân của chồng cô sao, trợ lý của Sở Trạch Hiên, Tống Liên hay sao?
Vẻ mặt của Lâm Mộng Di vô cùng kinh ngạc, cô ta lập tức run lên vì tức giận, tay nắm chặt vô lăng.
Không ngờ ngay cả mẹ chồng cũng chấp nhận Tống Liên? Còn xem như bảo bối như vậy, không phải là vì trong bụng cô ta có huyết mạch của nhà họ Sở sao?
Nghĩ đến đây, cảm thấy vị trí bà Sở của cô ta khó mà giữ được, Lâm Mộng Di hoảng sợ.
Trong lòng, Lâm Thiển Hạ cảm thấy rất thích.
“Tôi có thể vào phòng tham quan được không?" Lâm Thiển Hạ hỏi người đàn ông đang ở phía sau lưng cô.
“Đương nhiên là được, anh đã chuẩn bị sẵn phòng cho em. Em đến xem thử đi! Còn thiếu gì thì anh mua thêm cho em."
Trong lòng Lâm Thiển Hạ khẽ giật mình, lúc mua biệt thự này anh đã cân nhắc đến việc cô sẽ vào ở đây sao?
Tuy nhiên, Quyền Quân Lâm đã dành cho cô căn phòng ngủ có cảnh quan đẹp nhất trong biệt thự, trang trí rất nữ tính, có cảm giác rất ấm áp.
Lâm Thiển Hạ nhìn căn phòng trên lầu ba này, nơi nào cũng có không khí nữ tính, không nghi ngờ gì nữa, cô đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Căn phòng rất rộng, ban công hướng ra rừng cây bên ngoài cửa sổ còn có thể nhìn thấy khung cảnh thành phố ở phía xa xa, tầm nhìn rất tuyệt.
Bên trong có một phòng quần áo rất lớn, Lâm Thiển Hạ nhìn cánh cửa đóng chặt, cứ nghĩ rằng bên trong không có gì, mở ra thì thấy hoá ra đầy quần áo hàng hiệu, đồng hồ và đồ trang sức. Cô bị dọa đến hoảng sợ, mà người đàn ông phía sau thì cong môi mỉm cười: “Em thích không?"
“Sao anh lại chuẩn bị nhiều thứ cho tôi vậy, tôi không cần." Lâm Thiển Hạ xấu hổ nói, người đàn ông này có tiền là một chuyện, nhưng cô không cần anh đối đãi như vậy.
“Khi em ra ngoài bình thường cũng cần vài thứ hợp với quần áo một chút."
Lâm Thiển Hạ thật sự có phần sợ hãi, cô lắc đầu: “Tôi thật sự không cần những thứ này, tôi có thể sống ở đây là được rồi."
“Đương nhiên, chỉ cần em thích, thì có thể sống cả đời ở đây." Quyền Quân Lâm nhìn cô bằng ánh mắt thâm tình.
Lâm Thiển Hạ tránh ánh mắt thâm tình của anh, gật đầu nói: “Được rồi, tôi sẽ nhanh chóng chuyển đến."
“Chuyển đến ngay đi, bọn săn ảnh đã chú ý đến nhà của em rồi, bọn họ chắc chắn sẽ không bỏ qua cho em."
Điều mà Lâm Thiển Hạ không hi vọng nhất chính là con của cô bị người khác chú ý, cô không do dự mà gật đầu nói: “Được rồi, phiền anh giúp tôi một chút."
“Được, bây giờ về nhà em thu dọn đồ đạc."
Khi bước ra ngoài, Quyền Quân Lâm nói với cô rằng phòng ngủ của anh ở tầng hai. Đây cũng là chuyện anh đã cân nhắc đến, Lâm Thiển Hạ có bóng ma tâm lý đối với anh, nên anh lựa chọn đặt phòng ngủ ở tầng hai.
Lâm Thiển Hạ cũng hiểu ý anh, trong lòng cô cảm thấy biết ơn.
Sau khi sống chung với Quyền Quân Lâm, dì Lưu người giúp việc của Lâm Thiển Hạ cũng không cần đến đây ở cùng nữa. Lâm Thiển Hạ trả cho dì Lưu ba tháng tiền lương, dì Lưu vô cùng cảm kích.
Lâm Thiển Hạ thu dọn đồ đạc quan trọng, hai giờ chiều dì Lưu giúp cô sắp xếp lại đồ đạc trong nhà, tắt điện nước, đóng cửa sổ rồi đi ra.
Lâm Thiển Hạ chuyển vào biệt thự của Quyền Quân Lâm, Lâm Thiển Hạ mặc quần áo xong, cảm thấy có chút mệt mỏi, đứng tựa vào cửa sổ lớn, nhìn trời xanh mây trắng bên ngoài, tâm trạng của cô cũng rất thoải mái.
Kể từ hôm nay, cô sẽ chính thức chung sống với Quyền Quân Lâm.
Cô biết rằng làm như vậy cũng không phải hoàn toàn vì con gái, trong lòng cô cũng yêu anh.
Nếu bốn năm trước không xảy ra chuyện kia, thì cô đã chấp nhận anh từ lâu. Hiện giờ cô lựa chọn chấp nhận anh nhưng mà cần nhiều thời gian hơn.
Buổi chiều cả hai cùng nhau đi đón nhóc con, trên đường nhóc con còn chờ mong về nhà của ba. Vừa bước xuống xe đã nhìn thấy toàn bộ bãi cỏ lớn, cô bé vui vẻ như chú chim nhỏ, mở rộng cánh tay bé nhỏ của mình chạy vào bãi cỏ lớn.
Quyền Quân Lâm đi theo sau lưng cô, Lâm Thiển Hạ cũng ưu nhã bước qua, một gia đình ba người, buổi tối rất ấm áp ngọt ngào.
Quyền Quân Lâm chơi cùng cô nhóc trên bãi cỏ bên ngoài, trong khi Lâm Thiển Hạ thì lấy đồ ăn mua ở siêu thị ra để chuẩn bị bữa tối.
Quyền Quân Lâm dắt nhóc con quay trở vào đại sảnh, ngửi thấy mùi cơm, anh dắt nhóc con đi rửa sạch hai tay, Lâm Thiển Hạ mặc tạp dề sặc sỡ và cầm găng tay cách nhiệt mang canh ra.
“Mẹ ơi, thơm quá! Con đói quá, con muốn ăn." Nhóc con ngồi vào bàn vẻ mặt mong đợi.
Quyền Quân Lâm vào bếp lấy cho cô bé một cái bát, Lâm Thiển Hạ đang thu dọn nhà bếp không chú ý rằng anh đã đi vào, thân người vừa đi lùi thì Quyền Quân Lâm nhanh chóng đỡ lấy, sợ cô bị ngã.
Vòng eo của Lâm Thiển Hạ được bàn tay của một người đàn ông nhẹ nhàng đỡ lấy, cô không khỏi cảm thấy có chút xấu hổ, quay người lại đối mặt với Quyền Quân Lâm, Quyền Quân Lâm nhìn cô, cười nhẹ: “Cẩn thận một chút."
Lâm Thiển Hạ bước đến bên cạnh, để anh có thể lấy bát cho nhóc con.
Ngồi vào bàn, đối diện với một bàn đồ ăn thường ngày, Quyền Quân Lâm cũng cảm thấy rất đói, hai ba con bắt đầu cùng nhau vừa nói vừa cười, tranh nhau ăn cơm.
Có Quyền Quân Lâm ăn cơm cùng với nhóc con, Thiển Hạ nhìn thấy con gái mình vui vẻ ăn cơm, rất tích cực, khoé miệng hiện ra một nụ cười hiểu ý.
Giờ phút này, trong nhà họ Lâm lại như mây mù, công ty của Lâm Bằng đã mất cung cầu theo đơn đặt hàng của Sở Trạch Hiên và có nguy cơ nhiều dây chuyền sản xuất phải ngừng sản xuất.
Sau khi Lâm Mộng Di ở lại nhà họ Lâm một đêm, cô ta vẫn lấy hết can đảm đi gặp Sở Trạch Hiên, nhưng Sở Trạch Hiên không gặp cô ta, cô ta bị người mà Sở Trạch Hiên sắp xếp chặn lại ở sảnh công ty.
“Cô Lâm, chủ tịch Sở của chúng tôi nói từ nay về sau cô không được phép đến công ty."
“Cô Lâm cái gì? Tôi là bà Sở, các người mở mắt chó ra và nhìn cho rõ đi." Lâm Mộng Di tức giận hét lên.
Trợ lý bị mắng có vẻ thờ ơ, anh ta đã nghe được phong thanh Sở Trạch Hiên đã có tình mới, Lâm Mộng Di đã thất thế.
Lâm Mộng Di vẫn không thể vào để tìm Sở Trạch Hiên, cô ta gọi cho anh ta cũng không nghe máy. Cô ta gọi đến công ty thì bị trợ lý của anh ta chặn lại.
Lâm Mộng Di trong lúc bất đắc dĩ chỉ có thể đi tìm gặp ba mẹ chồng. Tuy nhiên theo thái độ bình thường của ba mẹ chồng đối với cô ta thì cô ta có phần lo lắng, cũng không chiếm được lợi ích gì.
Bây giờ Lâm Mộng Di mới hối hận vì trước đây cô ta không hiếu thuận với họ nhiều hơn.
Lâm Mộng Di lái xe đến cửa nhà ba mẹ của Sở Trạch Hiên, cô ta đang dừng xe thì bên cạnh có một chiếc ô tô màu đen đỗ lại, cô ta nhìn thử một chút, không phải là tài xế của Sở Trạch Hiên sao?
Cô ta cảm thấy vui mừng, không ngờ lại gặp anh ta ở đây.
Nhưng vào lúc này, cửa mở ra thì lại là mẹ của Sở Trạch Hiên xuống xe trước, sau đó bà vội vàng đi về phía bên kia, rất cẩn thận đỡ lấy một người, trong ánh mắt còn đang hiện lên nói cười chuyện gì đó.
Mà người mà mẹ chồng cô ta cẩn thận dìu đỡ không phải là tình nhân của chồng cô sao, trợ lý của Sở Trạch Hiên, Tống Liên hay sao?
Vẻ mặt của Lâm Mộng Di vô cùng kinh ngạc, cô ta lập tức run lên vì tức giận, tay nắm chặt vô lăng.
Không ngờ ngay cả mẹ chồng cũng chấp nhận Tống Liên? Còn xem như bảo bối như vậy, không phải là vì trong bụng cô ta có huyết mạch của nhà họ Sở sao?
Nghĩ đến đây, cảm thấy vị trí bà Sở của cô ta khó mà giữ được, Lâm Mộng Di hoảng sợ.
Tác giả :
Thượng Quan Nhiêu