Người Cha Hàng Tỷ Sủng Nghiện
Chương 151-155
Chương 151: Nhân cơ hội làm chút ít chuyện
Xe của vệ sĩ ngay lập tức rẽ vào một con đường gần đó.
Trên ghế sau, người phụ nữ kiều mị mê người ngồi trong lòng Long Dạ Tước hơn nữa dưới sự khống chế của thuốc, cô không ngừng vặn vẹo thân thể, ngồi trong lòng anh không ngừng châm lửa.
Đột nhiên, Long Dạ Tước có chút tức giận nắm chặt cằm cô, một tay chế trụ ót của cô, môi mỏng ngang ngạnh phủ lên môi cô, mặc dù đêm nay không thể có được cô nhưng anh cũng muốn lập tức thưởng thức hương vị ngọt ngào của cô.
“Ưm…" Tô Lạc Lạc bị anh hôn, cô chưa từng chủ động bao giờ, lần này chủ động nên nhiệt liệt chào đón người đàn ông này.
Lúc này cũng không làm người đàn ông chán nản, sự chủ động của cô làm toàn thân anh trướng đau.
Một đường hôn nhiệt tình nồng nhiệt, Long Dạ Tước dường như đã làm hết một lần những chuyện có thể làm, chỉ thiếu mỗi bước cuối cùng.
Chiếc xe vững vàng dừng ở trước cửa bệnh viện, âm thanh vô cùng tỉnh táo của vệ sĩ vang lên: “Tổng giám đốc Long, đến rồi ạ."
Người đàn ông ngồi ở đằng sau lập tức đẩy cửa bước xuống, ôm người con gái khuôn mặt đỏ bừng trong ngực cất bước đi vào trong bệnh viện.
Bác sĩ nhanh chóng cấp cứu cho Tô Lạc Lạc, tiêm cho cô một mũi thuốc an thần.
Dưới tình huống như vậy, đương nhiên y tá khó khống chế được Tô Lạc Lạc để tiêm, Long Dạ Tước chỉ đành phải ôm cô trong ngực như một đứa trẻ, siết chặt tay cô lại cho y tá ghim kim.
Khi cảm giác đau đớn ập đến, Tô Lạc Lạc hít một tiếng rồi thở nhẹ.
Sau khi hết đau, Tô Lạc Lạc đương nhiên càng yên tĩnh hơn, Long Dạ Tước đặt cô xuống trên giường, nhìn bộ dáng bị thuốc giày vò mệt mỏi của cô, lông mày kiếm của anh nhíu chặt.
Ai dám ngay trong buổi tiệc bỏ thuốc cô? Làm sao Dạ Trạch Hạo phát hiện ra?
Bất luận là ai đi nữa Long Dạ Tước đều sẽ điều tra ra, sau đó tuyệt đối sẽ không bỏ qua, trên thực tế ngẫm nghĩ cẩn thận ở trong đại sảnh, người có thù hận với Tô Lạc Lạc là ai.
Vợ chồng Tô Vĩ Khâm dù cho có không thích Tô Lạc Lạc đi nữa cũng sẽ không xuống tay bằng cách này, vậy thì chỉ có con gái của bọn họ, Tô Vũ Phỉ làm thôi.
Chết tiệt, sức chịu đựng của Long Dạ Tước đối với cô ta đã đến giới hạn cuối cùng rồi.
Lần này, anh tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô ta.
Long Dạ Tước gọi một cú điện thoại cho người phụ trách buổi tiệc, giữ lại tất cả những nhân viên phục vụ của tối nay, không ai được phép ra về, có thể bỏ thuốc hại Tô Lạc Lạc, một mình Tô Vũ Phỉ không thể làm được cho nên nhất định sẽ có một tên nhân viên phục vụ nào đó phối hợp với cô ta, mà anh muốn tóm được nhân chứng này để nắm trong tay hành vi phạm tội của Tô Vũ Phỉ.
Long Dạ Tước cảm thấy cách tốt nhất chính là đem Tô Vũ Phỉ vào đồn cảnh sát ở đó khoảng nửa tháng.
Dưới tác dụng của thuốc an thần, nhiệt độ trên cơ thể cô bắt đầu giảm từ từ, cô nhắm mắt ngủ một giấc.
Cuối cùng Tô Lạc Lạc cũng mở mắt dậy, cô nhìn người đàn ông đang ngồi trước giường, khàn giọng hỏi: “Vừa nãy em bị sao vậy?"
“Em bị người ta bỏ thuốc rồi." Long Dạ Tước không hề giấu diếm cô.
“Cái gì?" Hai mắt Tô Lạc Lạc trừng to tức giận: “Ai làm?"
“Tô Vũ Phỉ."
Sắc mặt Tô Lạc Lạc tái nhợt, cô siết chặt tay thành nắm đấm giận dữ, Tô Vũ Phỉ thật sự càng ngày càng quá đáng mà.
Cô ta thậm chí còn dám bỏ thuốc cô trong đại sảnh đông đúc như vậy, nhưng mà những chuyện xảy ra vừa nãy lúc lí trí của cô mất khống chế cô vẫn còn nhớ.
Đặc biệt là khoảng thời gian ngồi trong xe đưa cô đến bệnh viện, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ bừng trở lại, cô cắn môi, có chút tức giận trừng mắt nhìn người đàn ông: “Vừa nãy anh đã làm gì em?"
Long Dạ Tước thấp giọng cười: “Anh làm như vậy chỉ vì muốn giảm bớt sự thống khổ lúc đó cho em, khiến em không phải khó chịu như vậy."
“Vậy anh cũng không thể…" Tô Lạc Lạc xấu hổ nói, chính xác là cô cảm thấy vui sướng nhưng mà đó là tác dụng của thuốc, mà người đàn ông này…
Cũng quá ghê tởm rồi, Tô Lạc Lạc bây giờ còn cảm giác được môi của mình còn có chút sưng, nghĩ đến hình ảnh dây dưa không dứt, không nhịn được hôn anh mãnh liệt…
Cô không muốn sống nữa.
Tô Lạc Lạc lại nghĩ đến một chuyện, có chút tức giận ngẩng đầu nói: “Khi nãy tại sao anh lại đánh Dạ Trạch Hạo?"
“Em chỉ đau lòng cho anh ta sao? Anh ta không phải cũng đấm lại anh một đấm đấy sao?" Long Dạ Tước bất mãn khịt mũi khẽ nói.
“Đó là bởi vì anh đánh anh ấy trước."
“Anh cho rằng anh ta đang xâm phạm em."
“Anh ấy chỉ muốn giúp em!" Lúc đó Tô Lạc Lạc cũng biết bản thân đang làm cái gì nhưng mà Dạ Trạch Hạo thật sự không nên bị anh đánh.
Long Dạ Tước thấy cô bảo vệ che chở cho Dạ Trạch Hạo như vậy liền lạnh giọng: “Trong mắt của em chỉ có sự tồn tại của anh ta sao?"
Tô Lạc Lạc chỉ đành hít sâu một hơi: “Mấy giờ rồi, chừng nào thì đi đón bọn nhỏ?"
“Tối nay anh để bọn nhỏ ở nhà ông bà nội một đêm, chút nữa anh còn phải quay về buổi tiệc để xử lí một chuyện nữa."
“Chuyện gì?"
“Chuyện em bị bỏ thuốc."
“Anh tính làm như thế nào với Tô Vũ Phỉ?"
“Tính đem cô ta đến đồn cảnh sát, không dạy dỗ người phụ nữ này một chút cô ta vĩnh viễn sẽ không biết ngoan." Ngữ khí của Long Dạ Tước vô cùng lạnh lẽo.
Tô Lạc Lạc một chút cũng không có ý kiến, cô ngược lại còn muốn Tô Vũ Phỉ bị dạy dỗ một chút, lần trước bị bắt cóc đã rất tồi tệ rồi.
Lúc trước nếu không phải Long Dạ Tước bị thương, thêm cả việc anh không xác định được xung quanh bốn phía còn bọn cướp hay không, lại vì muốn đưa cô an toàn trở về nhà nên Long Dạ Tước cũng tuyệt đối không từ bỏ ý định muốn đem đám lưu manh kia bắt lại, đem Tô Vũ Phỉ đứng đằng sau ra công lý.
Tô Lạc Lạc truyền nước nửa tiếng, sau khi truyền xong nước thì đầu của cô có chút choáng váng, Long Dạ Tước lập tức khom lưng ôm ngang cô vào trong ngực, sải bước đi về phía xe của anh.
Tô Lạc Lạc lập tức nghĩ đến chuyện gì, vội vã nói với anh: “Đừng ôm tôi nữa, vết thương trên tay anh còn chưa lành hẳn!"
“Không sao." Long Dạ Tước không thèm để ý đến.
“Khi nãy anh dùng tay nào để đánh Dạ Trạch Hạo?"
“Tay không bị thương!" Lúc đó Long Dạ Tước chọn tay không bị thương để đánh chính là vì sợ bản thân sẽ đánh anh ta không đủ lực.
Tô Lạc Lạc kinh sợ bị anh ôm vào trong xe, cô vội vàng từ bên cạnh anh ngồi xuống, bật đèn trong xe, kiểm tra cánh tay có vết thương của anh.
Long Dạ Tước để mặc cô kiểm tra, có thể có được sự quan tâm của cô, trái tim anh tràn ngập sự thỏa mãn.
Mà lúc này, chiếc xe đang quay về hướng buổi tiệc.
Tô Lạc Lạc cũng để bọn nhỏ ở biệt thự nhà họ Long một đêm vậy! Nếu như chúng không quậy phá.
Đến dưới lầu sảnh tiệc, Long Dạ Tước sợ cô chưa ăn no để cô đến quán cà phê lầu một chọn món, để cô tự mình muốn ăn gì thì gọi món đó, anh phải lên lầu đi xử lý chuyện bỏ thuốc.
Tô Lạc Lạc có chút khát, cô muốn một ly nước Banh, sau đó an tâm ngồi chờ Long Dạ Tước đi xử lý chuyện, cô cũng chờ Tô Vũ Phỉ chịu sự trừng phạt.
Tối nay nếu không phải Dạ Trạch Hạo phát hiện ra cô, khẳng định cô sẽ bị xấu mặt trước mọi người, cho nên cô rất cảm kích Dạ Trạch Hạo, nhưng mà một quyền kia của Long Dạ Tước thực sự không nên rồi, ngày mai cô phải đến nhà anh ta một chuyến để xin lỗi mới được.
Chương 152: Tô Vũ Phỉ bị bắt
Bên trong sảnh tiệc đã là chín giờ tối rồi, buổi tiệc đã kết thúc hơn mười phút trước, chỗ này là phòng nghỉ phía sau của nhân viên phục vụ, tất cả nhân viên phục vụ đều đang nghỉ ngơi bởi vì có lệnh của cấp trên, tạm thời bọn họ không thể rời đi.
Trong đó có một nam nhân viên phục vụ cảm thấy hoảng sợ, anh ta không biết tại sao ông chủ giữ bọn họ lại làm gì, bởi vì trong lòng anh ta có tật giật mình.
Đúng lúc đó cửa phòng nghỉ bị đẩy ra, một thân ảnh cao lớn đẹp trai lạnh lùng bước vào, những người nhân viên phục vụ ở đây đều biết anh, Long Dạ Tước, tổng giám đốc tập đoàn Long thị.
Người quản lý ở bên cạnh anh nhìn chằm chằm vào bọn họ, vẻ mặt rất khó coi.
“Người nào hôm nay nhận lợi ích rồi tiếp tay cho khách làm chuyện phi pháp thì tự mình đứng ra đi."
Một đám người nhân viên phục vụ trẻ tuổi lập tức ‘anh nhìn tôi, tôi nhìn anh’ những nhân viên phục vụ không làm việc đó liền lắc đầu, hóa ra đây là nguyên nhân bọn họ bị giữ lại.
“Tự mình bước ra, nếu để tôi điều tra hậu quả vô cùng nghiêm trọng." Long Dạ Tước ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm vào đám nhân viên phục vụ.
Đôi mắt lạnh lẽo của Long Dạ Tước quét qua từng khuôn mặt, đột nhiên có một tên nhân viên phục vụ không dám nhìn anh.
Anh chỉ một ngón tay ra: “Cậu, bước ra."
Tên nhân viên phục vụ bị chỉ mặt lập tức bị dọa chân mềm nhũn, cậu ta lập tức bối rối giải thích: “Thực xin lỗi thật xin lỗi cậu chủ Long, tôi là bị ép buộc mà thôi, có một tiểu thư nhà giàu ép tôi làm như vậy đấy."
“Cô ta ép cậu như thế nào?"
“Cô ta nói muốn tôi làm một chuyện thay cho cô ta, thành công thì cho tôi tiền, làm không thành sẽ đuổi việc tôi khỏi chỗ này, tôi cần công việc này để nuôi sống gia đình tôi nữa, cho nên tôi chỉ có thể khuất phục cô ta, thay cô ta làm một việc."
“Cậu đã làm chuyện gì?" Người quản lí tức giận hỏi.
“Cô ta nói trong tay cô ta có một bao thuốc cần phải bỏ vào trong rượu Bampagne, sau đó đưa tới trước mặt người khách nữ, để cô ấy uống hết."
“Thằng khốn, lỡ như đó là thuốc giết người cậu cũng dám bưng cho khách uống hả?"
“Xin lỗi, tôi sai rồi." Tên nhân viên phục vụ biết rằng có giải thích nữa cũng vô ích chỉ có thể cúi thấp đầu xin lỗi.
“Đi đến đồn cảnh sát với tôi."
“Đừng mà…đừng mà…xin anh, đừng đem tôi đến đồn cảnh sát." Tên nhân viên phục vụ bị dọa sợ vỡ mật.
“Không đến lượt cậu không chịu đi." Long Dạ Tước lạnh lùng lên tiếng.
Tên nhân viên phục vụ sợ đến mức chân mềm nhũn muốn khóc đến nơi, người quản lí nói với nhân viên bảo vệ: “Đưa cậu ta đến đồn cảnh sát với anh Long, sau này, chuyện kiểu như thế không được phép tái phạm."
Tên nhân viên phục vụ lập tức khóc không ra nước mắt, không ngờ lại chọc tức Long Dạ Tước, suýt chút té xỉu rồi.
Cho dù cho anh ta ba mươi lăm triệu anh ta cũng sẽ không dám làm nữa.
Tô Lạc Lạc uống ly nước Banh thì nhìn thấy thân ảnh của Long Dạ Tước đang từ bên ngoài cửa bước vào, cô nhanh chóng đứng lên: “Tìm được người nhân viên phục vụ đó rồi hả?"
“Tìm được rồi, em đi cùng tôi đến đồn cảnh sát một chuyến đi!"
“Được! Tôi đi với anh." Tô Lạc Lạc gật gật đầu.
“Ngoại trừ chuyện lần này, tôi sẽ giao luôn cho cảnh sát chuyện lần trước em bị bắt cóc, tóm lại, Tô Vũ Phỉ tuyệt đối sẽ không trốn thoát." Lửa giận của Long Dạ Tước hoàn toàn bị Tô Vũ Phỉ châm lên rồi.
Tô Lạc Lạc gật đầu: “Được."
Đến đồn cảnh sát lập tức được thụ lí, sự việc tối nay Tô Lạc Lạc bị bỏ thuốc, có sự chứng minh của nhân viên phục vụ lại thêm việc nói ra hết toàn bộ sự thật, Tô Lạc Lạc cũng có kết quả chẩn đoán của bác sĩ trong bệnh viện, chứng minh đầy đủ quá trình bỏ thuốc phạm tội của Tô Vũ Phỉ.
Ngoài ra, Tô Lạc Lạc cũng báo về vụ bắt cóc mấy ngày trước, cảnh sát nhìn thấy chính là cậu chủ của tập đoàn Long thị đi cùng cô, cũng không dám lơ là chuyện này, liền điều tra làm rõ vụ án.
Trí nhớ của Long Dạ Tước vô cùng mạnh. Anh đã cung cấp biển số xe của kẻ bắt cóc và cũng cho biết một số đặc điểm nhận dạng trên khuôn mặt của kẻ bắt cóc. Sự việc này cũng sẽ được tính lên đầu của Tô Vũ Phỉ. Sự việc bị bỏ thuốc tối nay chứng cứ vô cùng xác thực, mà thêm chuyện bắt cóc, thời gian tới cảnh sát sẽ điều tra rõ ràng.
Long Dạ Tước yêu cầu bên phía cảnh sát điều tra từ số tài khoản của Tô Vũ Phỉ, đó là đường tắt nhanh nhất, cảnh sát cũng chấp nhận lời đề nghị này.
Lúc Tô Lạc Lạc và Long Dạ Tước đi ra, bên phía cảnh sát đã đi đến nhà của nhà họ Tô rồi.
Tô Lạc Lạc thật sự có chút mệt, ngồi vào trong xe thì nghĩ muốn nhanh chóng về nhà đi ngủ một giấc.
Tô Vũ Phỉ hoàn toàn không ý thức được mức độ nghiêm trọng của việc mình đã làm.
Cô ta đi về nhà cùng với ba mẹ, Tô Vĩ Khâm vô cùng bất mãn với cuộc sống gần đây của cô, Uông Nguyệt Dung bảo cô gần đây nên ngoan ngoãn một chút, đừng chọc tức Tô Vĩ Khâm nữa.
Tô Vũ Phỉ lên lầu tắm rửa sạch sẽ, định sẽ đắp mặt nạ trước khi đi ngủ mà ngay lúc này cô ta nghe tiếng còi xe cảnh sát ở trước cửa nhà, cô ta giống như lúc trước chỉ xem như việc của nhà người khác, hoàn toàn không hề hay biết lửa đã bén đến trên mông rồi.
Trong đại sảnh, Tô Vĩ Khâm đang cầm ly rượu chuẩn bị uống một chút rồi đi ngủ, Uông Nguyệt Dung biết hôm nay ông ta đi tìm Tô Lạc Lạc lại bị từ chối, bà ta cũng chỉ có thể tích một bụng lửa giận.
Đúng lúc này ngoài cửa truyền đến tiềng chuông cửa.
“Đã muộn như vậy rồi ai còn gõ cửa vậy chứ?" Uông Nguyệt Dung đến trước màn hình camera nhấn mở lên xem, lập tức bị dọa sợ, nói với chồng mình đang ngồi trên ghế sô pha: “Ông xã, tại sao cảnh sát lại tìm đến của rồi?"
Tô Vĩ Khâm cũng nhanh chóng đi qua xem, thấy hai người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát đang nhấn chuông cửa.
Tô Vĩ Khâm nhìn qua vợ mình: “Bà ở trong nhà không được lộn xộn, tôi đi ra hỏi một chút."
Tô Vĩ Khâm cách cánh cửa sắt hướng ra ngoài hỏi nhân viên cảnh sát: “Xin hỏi đồng chí cảnh sát có chuyện gì sao?"
“Ông Tô, con gái của ông có hành vi phạm tội nguy hiểm, chúng tôi có lệnh bắt người, đêm nay sẽ tiến hành tạm giam cô ta."
Tô Vĩ Khâm hoảng sợ: “Các anh có nhầm lẫn gì hay không, con gái của tôi làm sao có thể phạm pháp được?"
“Có phạm pháp hay không thì xin mời thiên kim nhà ông ra đối chất với chúng tôi, nếu có bất kì nghi ngờ nào, chúng ta về đồn cảnh sát rồi nói."
Tô Vĩ Khâm lập tức nghiêm nghị nói: “Tôi muốn xem thẻ chứng nhận cảnh sát của các anh."
Sau khi hai nhân viên cảnh sát thoải mái cho ông xem thẻ chứng nhận, Tô Vĩ Khâm mới mời họ vào nhà. Uông Nguyệt Dung ngồi trên ghế sô pha ngạc nhiên hỏi: “Có chuyện gì vậy ông xã?"
“Lên lầu gọi con gái chúng ta xuống đây, xem xem nó rốt cuộc đã phạm tội gì!" Tô Vĩ Khâm tức giận nói.
Uông Nguyệt Dung vừa nghe thấy muốn bắt con gái liền nhanh chóng lên lầu gọi, Tô Vũ Phỉ vừa đắp mặt nạ vừa đang xem chương trình giải trí, đang vui vẻ thì Uông Nguyệt Dung đẩy cửa bước vào: “Ngữ Phù, nhanh xuống lầu đi, có cảnh sát đến tận nhà tìm con, rốt cuộc là con đã làm chuyện gì vậy hả?"
Tô Vũ Phỉ lập tức bị dọa mặt tái mét: “Cái gì? Cảnh sát muốn đến bắt con?"
Uông Nguyệt Dung nhìn bộ dạng sợ hãi trắng bệt mặt của con gái liền biết sự tình không đơn giản rồi, bà ta lập tức nắm chặt hai bả vai của con gái hỏi: “Ngữ Phù, gần đây con rốt cuộc đã làm ra chuyện gì rồi hả?"
“Mẹ, con không có làm gì cả!" Tô Vũ Phỉ muốn giấu diếm, cô ta nghĩ, cảnh sát đến bắt cô ta nhất định không phải là bởi vì chuyện kia nhỉ!
“Vậy thì nhanh chóng xuống lầu đi xem xem."
Tô Vũ Phỉ luống cuống tay chân mặc quần áo tử tế rồi đi xuống lầu, nhìn thấy hai nhân viên cảnh sát đang ngồi ở trên ghế sô pha, chân của cô vẫn còn hơi run, phải biết rằng, mặt của cảnh sát luôn tàn nhẫn vô tình.
Tô Vũ Phỉ đi xuống, hai vị nhân viên cảnh sát liền lập tức đứng lên, trong đó có một người nghiêm túc nói: “Cô Tô, hôm nay cô ở buổi tiệc từ thiện đã bỏ thuốc một vị khách tên Tô Lạc Lạc, chúng tôi đã thu thập đầy đủ chứng cứ xác thực rồi, mời cô theo chúng tôi về đồn cảnh sát một chuyến. Chúng tôi cũng cần cô phối hợp điều tra một vụ cố ý bắt cóc chưa thành vào bốn ngày trước nữa."
Tô Vũ Phỉ nghe xong sợ hãi muốn xỉu ngay lập tức, làm sao có thể được? Cảnh sát làm sao nhanh như vậy mà biết cô bỏ thuốc rồi?
Trong lòng Tô Vũ Phỉ nghĩ kế hoạch của cô ta không chê vào đâu được nhưng mà hiện giờ cô ta vẫn còn một vụ án bắt cóc đang chờ cô ta.
Chương 153: Thật kinh tởm!
Sau khi nghe xong những lời tố cáo của nhân viên cảnh sát, Tô Vĩ Khâm và Uông Nguyệt Dung vô cùng khiếp sợ, không thể tin được, vội vàng bảo vệ Tô Vũ Phỉ ở sau lưng, nói với cảnh sát: “Các người không có chứng cứ, không thể bắt con gái tôi đi như vậy được."
“Thật ngại quá, thưa ông Tô, chúng tôi có nhân chứng, đồng thời chúng tôi cũng cần cô Tô phối hợp với chúng tôi, nếu cô Tô không phối hợp thì chúng tôi sẽ áp dụng biện pháp cưỡng chế."
“Các người muốn làm gì con gái tôi?" Khuôn mặt Uông Nguyệt Dung trắng bệch.
“Đương nhiên là sẽ xử lí theo quy định của pháp luật, nếu như tình huống tệ hại như thế này thì rất khó có thể thoát khỏi cảnh tù tội.
“Không, con không muốn ngồi tù, con không muốn ngồi tù, ba mẹ ơi, cứu con với… Con không muốn ngồi tù mà…" Tô Vũ Phỉ bị dọa đến điên rồi, ngồi tù thì đồng nghĩa với việc cuộc sống của cô ta hoàn toàn bị hủy hoại.
Cô ta không hề nghĩ đến cách làm hồ đồ nhất thời của mình lại đổi lấy kết cục như vậy.
“Con gái, đừng sợ, con đi trước đi! Ngày mai ba sẽ đến thăm con rồi làm rõ vụ việc, đừng sợ nhé, có ba ở đây." Đứa con gái ở bên cạnh Tô Vĩ Khâm như vậy đương nhiên ông sẽ không trơ mắt nhìn nó bị ngồi tù.
Sắc mặt Tô Vũ Phỉ tái nhợt, thân thể run rẩy đi theo cảnh sát ra xe, vừa ngồi lên xe liền nghe thấy tiếng còi cảnh sát, lòng cô ta thấp thỏm hoảng sợ.
Long Dạ Tước đưa Tô Lạc Lạc trở lại biệt thự, bọn nhỏ không có ở nhà nên toàn bộ căn biệt thự đều vô cùng yên tĩnh, hôm nay Tô Lạc Lạc bị bỏ thuốc, còn tiêm thuốc an thần, lúc này cô đã mệt rãi rời rồi, cô định đi tắm sạch sẽ rồi đi lên giường ngủ một giấc.
Khi cô bước vào đại sảnh, dáng vẻ loạng choạng bước lên hai bậc cầu thang, Long Dạ Tước bên cạnh ngay lập tức vươn tay ôm cô vào lòng: “Sao vậy? Mệt lắm hả? Hay là tác dụng của thuốc vẫn chưa hết?"
Tô Lạc Lạc vội vã đẩy anh ra: “Không có, chỉ cảm thấy có chút mệt mà thôi, em lên lầu nghỉ ngơi."
“Anh đỡ em lên."
Tô Lạc Lạc vẫn chưa quên những chuyện mà anh đã làm với cô lúc trên xe, gương mặt xinh đẹp của cô lại ửng hồng lên: “Không cần đâu, em tự đi lên được mà."
Nói xong, cô dùng sức bước lên cầu thang, đẩy cửa bước vào phòng, cô đã muốn ngất đi rồi, nằm vật ra giường, cô không muốn tắm, cô chỉ muốn nhanh chóng ngủ một giấc thôi.
Long Dạ Tước đi theo lên lầu, lúc chuẩn bị đi vào phòng ngủ của chính mình, anh vẫn còn hơi lo lắng, không biết người phụ nữ này sau khi bị bỏ thuốc có bị tác dụng nào của thuốc hay không, anh vẫn còn chưa biết.
Anh vặn mở cửa phòng, nhìn thấy chiếc váy dạ hội vẫn còn chưa cởi ra, cô gái đang nằm ngủ ngon lành trên giường, dưới chiếc váy dạ hội đen là cặp chân thon dài vô cùng quyến rũ.
Long Dạ Tước ngồi trước giường nói nhỏ một tiếng: “Tô Lạc Lạc?"
Tô Lạc Lạc nói mê một tiếng nhưng không có tỉnh dậy, Long Dạ Tước đang muốn thăm dò cái trán cô, vừa lúc tay anh chạm vào trán cô, Tô Lạc Lạc theo bản năng gạt tay của anh ra nhưng mà bởi đang ngủ mê nên cô đã ôm tay của anh vào trong ngực.
“Em đang cố ý dụ dỗ anh sao?" Long Dạ Tước cong môi cười.
Nhưng mà Tô Lạc Lạc nào có biết chính mình đang để anh chiếm tiện nghi? Cô chỉ cố chấp nắm lấy bàn tay to lớn của anh không cho anh sờ loạn mà thôi.
“Tắm cũng không chịu tắm." Long Dạ Tước nhướng mày, rút bàn tay ra đứng dậy đi vào phòng tắm của cô, lấy một cái khăn mặt nhúng nước ấm rồi đi ra, tiếp tục ngồi xuống mép giường, cúi đầu xuống nhẹ nhàng lau sạch khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, khuôn mặt mộc của Tô Lạc Lạc vốn trắng trẻo thuần khiết bây giờ dưới sức nóng của khăn mặt mà trở nên càng hồng hào hơn, từng lỗ chân lông giống như đều toát ra một mùi thơm ngào ngạt.
Long Dạ Tước thoáng nuốt nước bọt, sức hấp dẫn của người phụ nữ này đối với anh càng ngày càng lớn rồi, ngay cả đêm nay không biết anh đã dùng bao nhiêu sự tự chủ mới có thể kìm chế được.
Nếu như anh hư hơn một chút thì nói không chừng anh đã ăn sạch cô ngay trên xe rồi nhỉ.
Sau khi lau xong mặt cho Tô Lạc Lạc, cô lật người sang một bên, chừa cả một vị trí lớn bên cạnh như là cố ý để lại cho người đàn ông.
Long Dạ Tước cong môi cười, nếu như cô đã muốn anh ngủ trên giường của cô như vậy thì anh đương nhiên sẽ không từ chối.
Long Dạ Tước tắm xong đi qua, Tô Lạc Lạc vẫn ngủ vô cùng ngọt ngào như cũ, dưới ánh đèn, chiếc váy dạ hội màu đen làm nổi bật lên làn da trắng như tuyết của cô, vạt váy vốn dĩ có chút ngắn lại bởi vì khi nãy cô xoay người nên đôi chân dài muốn che khuất đi của cô dường như không có khả năng che nữa.
Một tia nguy hiểm xẹt qua mắt của người đàn ông, anh nằm nghiêng người, vươn tay kéo cô gái đang ở hơi cách xa anh vào ngực, Tô Lạc Lạc trong mơ có chút không muốn nhưng cuối cùng vẫn không thể so sánh với sức mạnh của người đàn ông nên cô cứ như vậy mà nằm trong ngực anh rồi.
Long Dạ Tước cúi đầu xuống hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, sau đó đè nén mọi suy nghĩ ra sau đầu rồi cùng cô đi vào giấc ngủ.
Sáng sớm!
Trong phòng ngủ trên lầu hai, một giọng nữ la thất thanh.
“A….."
Là thét lên.
Lúc Tô Lạc Lạc mở to mắt ra, thình lình bị một khuôn mặt đẹp trai trước mặt làm cho kinh ngạc, sau đó theo bản năng hét lên.
Long Dạ Tước ngủ ở trên giường của cô thì không có gì đáng nói như mà anh chỉ mặc mỗi chiếc quần lót.
Lúc cô tỉnh lại, cô và anh đang trong tư thế ôm ấp nhau vô cùng mờ ám, chiếc váy nhỏ màu đen của cô cũng bị sượt lên đến bụng dưới, những chỗ cần che cũng không cách nào che được.
Hôm qua Long Dạ Tước bị mất ngủ đến nửa đêm, vất vả lắm mới ngủ được mấy tiếng rồi lại bị một tiếng hét làm cho tỉnh lại, anh khẽ mở mắt ra nhìn cô gái đang quấn chăn bông che cơ thể, anh lười biếng híp híp con mắt nói: “La cái gì chứ?"
“Long Dạ Tước…anh…anh tại sao…tại sao anh lại ngủ trên giường của em." Tô Lạc Lạc tức giận hỏi, vì sao anh không ngủ ở phòng mình đi chứ?
Lúc này Long Dạ Tước bị cô làm cho tỉnh, nhất thời không ngủ lại được nữa, anh chỉ có thể lười biếng ngồi dậy dựa vào đầu giường, chống tay vào một bên má hỏi cô: “Chuyện này nên hỏi em mới phải, tối qua đã làm chuyện gì em đều quên rồi sao?"
Tô Lạc Lạc nhìn khuôn mặt nghiêm túc của anh, mặt cô tức khắc đỏ bừng: “Anh…tối qua anh đã làm gì em?"
“Tối qua em đã kéo tay anh lại, không cho anh đi, sống chết muốn anh ngủ trên giường của em." Long Dạ Tước như cười như không nhìn cô, anh thích nhất dáng vẻ bị chọc ghẹo của cô.
“Cái gì? Không thể nào…Em tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện như vậy." Tô Lạc Lạc cắn cắn môi phản bác, nhưng gương mặt lại không nhịn được mà đỏ đến tận mang tai.
Long Dạ Tước híp mắt nói: “Vậy em có nhớ rõ chuyện em chủ động hôn anh lúc trên xe không?"
“Đó là vì em bị tác dụng…của thuốc khống chế, không phải em muốn làm thế." Chuyện này Tô Lạc Lạc nhớ rất rõ, chỉ là lúc ấy đầu óc cô mơ hồ, làm chuyện gì cũng đều không phải cô muốn thế.
Long Dạ Tước cười đến ý vị thâm trường: “Nói không chừng ngoài miệng em nói không thích anh nhưng mà thân thể của em lại thích anh."
“Anh nói bậy…không thể như thế được." Nói xong lập tức cúi thấp đầu kiểm tra váy vóc và cơ thể mình, sau đó trừng mắt về phía người đàn ông: “Tối hôm qua…anh…anh có làm gì em không đấy?"
Chương 154: Thật sự rất giống
“Anh có làm gì em hay không, trong lòng em không phải rõ ràng rồi sao?" Long Dạ Tước hỏi ngược lại cô.
“Em…em làm sao biết được?" Tô Lạc Lạc muốn điên rồi, tốt nhất là cái gì cũng đừng xảy ra, nếu không cô muốn chết!
“Nếu như anh thực sự đụng vào em, em sẽ không có cảm giác gì sao? Kích thước của anh không phải em biết rõ sao?"
Gương mặt Tô Lạc Lạc quét qua một thoáng rồi lập tức hồng lên, chết tiệt, người đàn ông này đang khoe khoang sao?
“Cũng không có to lắm…" Tô Lạc Lạc đả kích anh nói.
Vốn dĩ người đàn ông này đang cười có chút đáng giận nhưng nghe thấy câu này, khuôn mặt tuấn tú lập tức trầm xuống: “Thật vậy sao? Cần phải thử một chút nhỉ?"
Tô Lạc Lạc bị dọa nhanh chóng từ mép giường bên cạnh nhảy xuống giường: “Không thèm, tốt nhất là anh chưa đụng vào em, nếu anh dám đụng vào em, anh không xong với em đâu."
Nói xong, Tô Lạc Lạc cảm nhận thân thể của mình một chút, quả nhiên không có chỗ nào không thoải mái, xem ra là đêm hôm qua cô đã an toàn vượt qua rồi.
Cô đi vào phòng tắm, khóa chặt của lại.
Long Dạ Tước cũng không có ý muốn ngủ tiếp, anh ngồi dậy quay về phòng của mình.
Lúc Tô Lạc Lạc đi ra nhìn thấy anh đi rồi, cô nhanh chóng lấy quần áo đi vào phòng tắm tắm rửa một cái rồi đi xuống lầu.
Trên ghế sô pha dưới lầu, người đàn ông ăn mặc chỉnh tề đang ngồi ở đấy, hình như hôm nay anh muốn đến công ty.
“Chút nữa anh phải đến công ty, em tự làm bữa sáng cho mình đi!" Long Dạ Tước đứng dậy, cầm chìa khóa xe trên bàn lên.
“Yên tâm đi, em lớn như vậy rồi sẽ không bỏ đói bản thân đâu?" Tô Lạc Lạc đáp lại một câu rồi sau đó cũng không nhìn anh nữa, cũng không muốn nói chuyện với anh.
Nghe thấy tiếng xe của anh rời đi, Tô Lạc Lạc nhẹ nhàng thở phào, mà đúng lúc này, điện thoại di động đang cầm trong cô đột nhiên reo lên.
Cô cầm lên xem, là Dạ Trạch Hạo gọi đến, cô nhớ đến chuyện tối qua anh bị Long Dạ Tước đánh một đấm, trong lòng tràn đầy áy náy.
“A lô!" Cô nhanh chóng nghe máy.
“Là anh, Dạ Trạch Hạo, tối hôm qua em không sao chứ!" Đầu bên kia, giọng nói quan tâm của Dạ Trạch Hạo truyền đến.
“Tối hôm qua cảm ơn anh, tôi không sao cả, tôi được Long Dạ Tước đưa đến bệnh viện." Tô Lạc Lạc nhấn mạnh, tất nhiên cô xảy ra chuyện như vậy sẽ làm anh ta hiểu lầm.
“Vậy thì tốt rồi! Lần sau em phải cẩn thận người phụ nữ Tô Vũ Phỉ này." Dạ Trạch Hạo khuyên cô.
“Long Dạ Tước đã giao chuyện này lại cho cảnh sát xử lý rồi, Tô Vũ Phỉ sẽ nhận được sự trừng phạt thích đáng." Nói xong, cô quan tâm hỏi anh ta: “Mặt của anh… không sao chứ!"
“Em ở biệt thự à?"
“Đúng vậy."
“Mặt của anh sưng rồi, hôm nay anh không thể đi đâu cả, có chút buồn chán, em đến chỗ anh chơi một lúc đi." Bên kia tiếng của Dạ Trạch Hạo truyền qua.
Tô Lạc Lạc suy nghĩ, dù sao cô cũng ở nhà một mình, chi bằng hôm nay đến nhà anh ta cùng nấu cơm!
“Được! Tôi đem chút thức ăn qua đó, buổi trưa ở nhà anh ăn cơm nhé!"
“Được."
Tô Lạc Lạc lấy mấy loại rau củ từ tủ lạnh ra rồi đem đến biệt thự của Dạ Trạch Hạo, cô vừa đến cửa thì cửa liền mở ra, Tô Lạc Lạc có chút sững sờ, rồi nhanh chóng đi vào, đóng cửa kỹ lại.
Đi vào trong đại sảnh chỉ thấy Dạ Trạch Hạo ngồi trên ghế sô pha, Tô Lạc Lạc nhanh chóng đi đến, rõ ràng rằng, tối hôm qua cú đấm đó của Long Dạ Tước dùng lực không nhỏ, nửa gương mặt đều bị sưng lên có chút đỏ.
“Thật xin lỗi, anh là vì tôi nên mới bị đánh." Tô Lạc Lạc tự trách, thở dài.
Ánh mắt Dạ Trạch Hạo dừng lại nhìn cô, cong môi cười: “Không sao, anh cũng cho anh ta một đấm."
“Anh ấy không nên đánh anh." Tô Lạc Lạc cắn môi, bất bình thay anh ta.
Dạ Trạch Hạo nhìn cô, cô nhất định không biết, tối hôm qua lúc ôm cô, anh ta thực sự đã có ý nghĩ xấu xa, thật ra là anh ta không khống chế được bản thân mình muốn hôn cô.
Chỉ là về sau bị sự xuất hiện của Long Dạ Tước cắt ngang, nếu không tối hôm qua anh ta có thể khống chế bản thân được hay không anh ta cũng không biết.
“Tô Lạc Lạc, lần sau chú ý một chút." Dạ Trạch Hạo chỉ có thể nhắc nhở cô, bởi vì bộ dạng của cô sau khi bị bỏ thuốc thực sự làm đàn ông khó có thể kìm chế được bản thân.
“Tôi biết rồi." Tô Lạc Lạc gật gật đầu: “Tôi lấy vài viên đá để anh chườm nhé."
“Được!" Dạ Trạch Hạo cảm thấy cảm giác được cô quan tâm cũng không tệ.
Tô Lạc Lạc tìm được đá viên và khăn lông, sau khi bọc đá vào khăn lông thì đi đến bên người Dạ Trạch Hạo, ấn lên một bên mặt hơi sưng của anh ta, Dạ Trạch Hạo lập tức hít hà một tiếng, anh ta có chút không quen với cái lạnh này.
“Thực sự thì anh không cần làm vậy vì tôi đâu, làm sáng tỏ ấy, anh làm như vậy quá ngốc nghếch rồi," Tô Lạc Lạc phàn nàn nói.
“Nếu anh không làm như vậy, về sau thanh danh của em sẽ bị hủy."
Tô Lạc Lạc tỏ vẻ không sao cả: “Tôi không có quan tâm như vậy đâu, dù sao thì sau này tôi cũng chỉ là một nhân vật nhỏ bé, không có ai còn nhớ tôi đâu."
“Ai nói thế?" Dạ Trạch Hạo không nghĩ vậy.
“Ngược lại là anh, người ở trên mạng mắng chửi anh bây giờ khẳng định là rất nhiều!"
“Anh cũng không quan tâm." Dạ trạch Hạo lắc lắc đầu, anh ta vào cái vòng giải trí này thì chưa từng sợ hãi.
Tô Lạc Lạc nhìn anh ta, nhất thời không biết phải nói cái gì.
“Xem ra em và Long Dạ Tước chung sống cũng không tệ nhỉ, em có từng suy nghĩ rằng sẽ vì bọn nhỏ mà gả cho anh ta không?" Dạ Trạch Hạo đột nhiên lên tiếng.
Tô Lạc Lạc khẽ giật mình, vì bọn nhỏ mà gả cho Long Dạ Tước? Hình như cô chưa từng nghiêm túc suy nghĩ qua chuyện này.
“Tôi không biết nữa, dù gì thì tôi cũng chưa nghĩ đến." Tô Lạc Lạc lắc đầu ảo não nói.
“Vậy em có từng nghĩ đến sẽ tìm một người ba kế cho bọn nhỏ không? Chẳng hạn giống như tôi đây, vừa đẹp trai vừa đối xử tốt với em?" Dạ Trạch Hạo mặt dày tự giới thiệu bản thân.
Tô Lạc Lạc không nhịn được cười rộ lên: “Nếu như anh tình nguyện làm ba nuôi của bọn nhỏ, bọn chúng nhất định sẽ rất thích đấy."
Dạ Trạch Hạo lập tức không vui: “Ai nói tôi muốn làm ba nuôi của bọn nhỏ chứ, vậy thì không bằng tôi làm chú của bọn chúng nghe còn thuận tai hơn chút."
“Không biết vì sao bọn nhỏ lại thích anh như thế, nói thật thì tôi cảm thấy nhìn anh rất giống Long Dạ Tước!" Tô Lạc Lạc tùy ý cười cười nói.
Khuôn mặt tuấn tú của Dạ Trạch Hạo lập tức thay đổi, anh ta có chút căng thẳng: “Giống sao? Sao tôi không cảm thấy thế nhỉ! Chắc em hoa mắt rồi đấy."
Tô Lạc Lạc nói tiếp: “Anh và con trai của tôi cũng có chút giống nhau đấy!"
“Em…" Dạ Trạch Hạo lập tức quay đầu trừng mắt nhìn cô: “Em thay đổi cách để chiếm tiện nghi của anh sao?"
Tô Lạc Lạc lập tức hiểu ra, sau đó lại bật cười khanh khách: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, tôi không phải có ý này."
Dạ Trạch Hạo cắn môi mỏng: “Loại lời nói như thế sau này đừng nói nữa, anh mới không giống mấy người nhà họ Long bọn họ."
Tô Lạc Lạc vội vàng an ủi anh: “Được rồi, được rồi, không nói nữa, sau này tôi sẽ không nói nữa, tôi đi nấu cơm nhé! Đói quá rồi!"
Nhưng mà Tô Lạc Lạc lại cẩn thận tỉ mỉ nhìn xem anh ta, cô muốn nói, thật sự rất giống!
Dạ Trạch Hạo nghiêm mặt ‘ừ’ một tiếng nhìn thân ảnh của cô đi vào phòng bếp. Mà khuôn mặt anh tuấn của anh ta lộ ra một vòng oán hận nồng đậm, gương mặt này của anh ta, thật sự là giống người của Nhà họ Long sao?
Không, anh ta hận người của gia đình này, cũng sẽ tuyệt đối không muốn giống bọn họ.
Tô Lạc Lạc đương nhiên không biết được một câu nói thuận miệng của cô thôi vậy mà lại nói toạc ra một sự thật.
Chương 155: Anh ấy rất cường thế
Khoảng mười hai giờ trưa, Tô Lạc Lạc ngồi trong phòng chiếu phim của Dạ Trạch Hạo xem một bộ phim bom tấn, âm thanh sống động có thể so với rạp chiếu phim, khiến cô cảm thấy bản thân như đang ở trong rạp chiếu phim vậy, công nghệ kĩ xảo, hiệu ứng của nước ngoài rất kích thích làm cho cô vui vẻ trôi qua một buổi trưa tốt lành.
Chờ cô xem xong bộ phim mới phát hiện đã là mười hai giờ rồi, Tô Lạc Lạc nhanh chóng đi xuống làm cơm trưa cho Dạ Trạch Hạo, tuy rằng bây giờ cô không còn là nhân viên của anh ta nữa cũng không cần phải phục vụ ba bữa cơm cho anh ta.
Nhưng mà ơn cứu mạng lúc tối hôm qua của anh ta làm cô vô cùng cảm kích, không thể không báo.
Lúc này Dạ Trạch Hạo đang ở trên tầng cao nhất đọc kịch bản, bởi vì ngày mai anh ta phải đến khai máy một bộ phim mới, khoảng thời gian tiếp theo anh ta sẽ rất bận, rất rất bận.
Tô Lạc Lạc vừa đến dưới lầu liền nghe thấy điện thoại của cô đổ chuông, cô ngạc nhiên, lúc này có thể là ai gọi cho cô nhỉ?
Cô lấy điện thoại ra xem, không khỏi choáng váng, sao lại là Long Dạ Tước?
Không phải bây giờ anh ấy đang ở công ty sao?
Trong lòng Tô Lạc Lạc không khỏi có chút căng thẳng, bắt máy: “A lô!"
“Ở đâu?"
“Em…em ở nhà!" Tô Lạc Lạc chỉ có thể nói dối, bởi vì người đàn ông này trời sinh là đã có thù oán với Dạ Trạch Hạo, nếu như cô nói cô đang ở nhà Dạ Trạch Hạo anh nhất định sẽ không vui.
“Ở nhà? Ở nhà chỗ nào?" Đầu dây bên kia đột nhiên cười lạnh đồng thời trong giọng nói tràn ngập sự tức giận.
Sống lưng Tô Lạc Lạc lạnh ngắt, chỉ có thể nói dối đến cùng: “Em ở trong phòng của mình đọc sách, anh tìm em có chuyện gì thế?"
Mà lúc này cô nghe thấy tiếng bước chân của người đàn ông, tiếp theo là tiếng đẩy cửa: “Trong phòng? Anh đang ở cửa phòng của em đây, đừng có nói với anh là em biết ẩn thân đấy."
Thì ra anh ấy đang ở biệt thự!
‘Oanh’ một tiếng, đầu óc cô nổ tung, khuôn mặt Tô Lạc Lạc lập tức đỏ bừng lên, tư vị khi nói dối bị người khác vạch trần thực sự quá xấu hổ mà, cô chỉ có thể cười hi hi: “Em ở bên ngoài, sao anh lại ở nhà thế! Không phải anh ở công ty sao?"
“Em đang ở nhà của Dạ Trạch Hạo?" Người đàn ông ở đầu dây bên kia đột nhiên lạnh lùng ép hỏi.
Lúc này đây Tô Lạc Lạc cũng không dám nói dối nữa, cô không còn cách nào khác đành phải nói thật: “Hôm qua anh vô duyên vô cớ đấm anh ấy một quyền, bây giờ mặt anh ấy còn sưng đấy! Em đến nhà anh ấy để chăm sóc anh ấy thì làm sao?"
“Anh nói rồi, anh không thích em gặp anh ta, em đây là xem lời nói của anh như gió thổi bên tai sao?" Giọng của người đàn ông nào đó tức giận không hề che dấu.
“Gặp ai, kết giao bạn bè với ai là quyền tự do của em, anh không có quyền can thiệp." Tô Lạc Lạc chỉ đành cả vú lấp miệng em, hơn nữa đây vốn dĩ là không phải là chuyện mà người đàn ông này nên quan tâm.
“Năm phút nữa anh sẽ đến, em muốn tự mình đi ra hay là anh vào đó, tự em lựa chọn."
Tô Lạc Lạc sắp phát điên lên, tức giận thở phì phì nói: “Anh…Long Dạ Tước, anh đừng có ngang tàng không nói lí lẽ như vậy được không?"
“Không được!" Giọng giận dỗi của người đàn ông trả lời rồi cúp điện thoại.
Tô Lạc Lạc tức giận nắm chặt điện thoại, cắn cắn môi, sau lưng thình lình truyền đến một giọng nam: “Sao vậy? Anh ta muốn đến sao?"
Tô Lạc Lạc quay đầu nhìn thấy Dạ Trạch Hạo vòng cánh tay trước ngực đứng ở chân cầu thang, hiển nhiên là đều nghe thấy hết những lời nói khi nãy của cô.
“Đúng vậy, anh ấy đang trên đường đến nhà anh." Nói xong, Tô Lạc Lạc vẫn còn thấy khó chịu vì bị uy hiếp: “Dạ Trạch Hạo, hay là anh ra ngoài ăn đi nhé! Có thể là tôi không có thời gian nấu ăn cho anh rồi."
“Em không cần phải sợ anh ta." Dạ Trạch Hạo từng bước từng bước đi đến trước mặt cô, ánh mắt sâu thẳm tràn đầy khích lệ: “Nếu em muốn, anh có thể giúp em chống lại anh ta."
Tô Lạc Lạc chớp chớp mắt, cười khổ: “Tôi không có ý định sẽ chống lại anh ấy, dù gì thì anh ấy cũng là ba của bọn nhỏ."
“Vậy em thích anh ta sao?" Đôi mắt của Dạ Trạch Hạo thâm thúy.
“Tôi cũng không thích anh ấy." Tô Lạc Lạc nhanh chóng gạt bỏ.
Dạ Trạch Hạo giật giật khóe miệng giống như không tin lời của cô nói: “Vậy sao?"
“Anh đang hoài nghi tôi sao?" Tô Lạc Lạc có chút khó chịu, cô tỏ ra thích Long Dạ Tước ở chỗ nào chứ?
Dạ Trạch Hạo cười nhẹ một tiếng: “Đương nhiên là anh tin tưởng em rồi." Chỉ là có đôi lúc, khi tình cảm của một người đối với một người còn chưa cảm nhận được rõ ràng thì rất dễ dàng rơi vào hoàn cảnh ‘trong nhà chưa tỏ mà ngoài ngõ đã tường’.
Mặc dù ngoài miệng Tô Lạc Lạc kiên định nói như vậy nhưng hành động và lời nói của cô đã thể hiện rõ việc cô phục tùng và tiếp nhận Long Dạ Tước.
Lúc này bên ngoài cửa truyền đến tiếng xe, Tô Lạc Lạc có chút hoảng sợ nhìn thoáng qua Dạ Trạch Hạo: “Tôi đi ra ngoài trước, khi nào có thời gian sẽ đến thăm anh nhé."
“Tô Lạc Lạc, mặc dù em và anh ta sống cùng nhau nhưng hãy nhớ kĩ, không được phép thích anh ta." Dạ Trạch Hạo đột nhiên nắm chặt cánh tay cô độc đoán ra lệnh.
Tô Lạc Lạc ngơ ngác nhìn anh ta, hai người đàn ông này bị sao thế?
Thù địch trời sinh hả!
Tô Lạc Lạc không khỏi có chút buồn cười, cô tránh đi: “Được rồi, anh nhớ ăn cơm đúng giờ đấy, tôi đi trước đây."
Nói xong Tô Lạc Lạc nhanh chóng đi ra, nhìn thấy chiếc Porsche địa hình màu đen đang dừng trước cửa biệt thự, đi đến trước ghế lái, cửa kính xe hạ xuống, một gương mặt đẹp trai trời oán người hận lộ ra, người đàn ông lười biếng ngồi đó nhưng hai mắt đen kịt như cuồng phong vũ bão đang ngưng tụ.
Tô Lạc Lạc không khỏi kinh sợ một phen, từ nhỏ đến lớn cô chưa từng sợ ai cả nhưng mà khí thế của người đàn ông này làm cô cảm thấy khiếp sợ, cảm thấy bản thân mình ở trước mặt anh đến sự kiên cường còn không có chứ đừng nói gì đến cốt khí.
“E hèm…anh quay về làm gì thế?" Tô Lạc Lạc tò mò hỏi, lẽ nào anh làm rơi văn kiện hay giấy tờ gì sao?
“Lên xe." Người đàn ông thấp giọng ra lệnh.
Tô Lạc Lạc lại muốn làm trái lại với anh: “Em muốn về nhà."
Dứt lời, cô xoay người đi về phía nhà mình, mà chưa đi được mười bước thì nghe thấy tiếng đóng cửa mạnh như trời long đất lở, thân hình cao lớn của người đàn ông từ ghế lái bước xuống.
Tô Lạc Lạc cả kinh quay đầu liền nhìn thấy người đàn ông đang từng bước nặng nề bức thân đi đến, cô nuốt một ngụm nước bọt, có chút sợ hãi nhìn người đàn ông.
“Anh…Anh muốn làm gì?"
Người đàn ông nhướng nhướng mày, lạnh lùng nhìn cô, ý cười nơi khóe miệng lạnh lẽo làm người ta phát run.
“Em đây là muốn anh khiêng lên xe hay tự mình ngoan ngoãn đi lên xe?" Tâm trạng hôm nay của Long Dạ Tước vô cùng tồi tệ, người phụ nữ này đã len lén chạy đến nhà một người đàn ông khác để chăm sóc cho anh ta.
Hôm qua anh cũng bị đánh một quyền đấy cũng không thấy cô tốt bụng chăm sóc cho anh?
“Em…"
“Hoặc là…em muốn để anh hôn em ở đây hả?" Sự đe dọa của người đàn ông thăng cấp rồi.
Tô Lạc Lạc bị dọa sắc mặt tái nhợt, cô nhanh chóng chạy đến trước cửa ghế lái phụ, ủ rũ kéo cửa xe ngồi vào.
Nhìn người phụ nữ cuối cùng cũng ngoan ngoãn nghe lời, sắc mặt của Long Dạ Tước cũng không dễ nhìn hơn chút nào, người phụ nữ này mỗi lần dường như đều muốn anh tìm lý do để uy hiếp cô một chút thì cô mới nghe lời được.
Ngồi trong xe, Tô Lạc Lạc cắn cắn môi: “Anh muốn đưa em đi đâu?"
“Ăn trưa."
Tô Lạc Lạc có chút cạn lời quay đầu nhìn người đàn ông, người đàn ông này chạy về nhà, rồi ở chỗ này đe dọa cô, chỉ là muốn cùng cô ăn trưa thôi hả?