Người Cha Hàng Tỷ Sủng Nghiện

Chương 131-135

Chương 131: Mời anh ấy đi ăn tối


Sau khi tắm rửa xong, Tô Lạc Lạc nhìn thấy Long Dạ Tước đang gọi điện thoại ở đại sảnh trên lầu hai: “Được, các người chăm sóc tốt cho bọn nhỏ, tôi sẽ đến đón chúng muộn một chút."


Nói xong, anh cúp điện thoại, ngước mắt nhìn cô gái mặc bộ váy mới rồi nheo mắt.


“Khi nào thì tụi nhỏ quay lại?" Tô Lạc Lạc nhìn anh hỏi.


“Bọn nhỏ ăn tối ở nhà họ Long xong sẽ quay lại. Vì vậy, tối nay, chúng ta có thể thưởng thức bữa tối lãng mạn dưới ánh nến."


Trái tim Tô Lạc Lạc kịch liệt run lên, người đàn ông này quả nhiên tới rồi, anh đây là muốn làm gì? Muốn lấy được trái tim của cô, để cô gả cho anh?


Tô Lạc Lạc mở miệng, đang muốn nói gì đó, lại phát hiện cô tuyệt đối không thể chủ động đề cập đến việc này.


Bởi vì ngay cả khi anh sẵn sàng bỏ mạng để cứu cô, không có nghĩa là cô sẽ đồng ý kết hôn với anh.


Cô đối với anh chỉ là lòng cảm ơn, điều này không có nghĩa là thích hay yêu.


“Được rồi, em mời."


“Em chắc không?"


“Anh đã cứu em, em nên mời anh." Tô Lạc Lạc rất chắc chắn, bởi vì cô nợ anh một mạng, cho nên cô hi vọng dùng chút sức lực của mình để bù đắp lại cho anh.


Trong mắtLong Dạ Tước hiện lên một tia cười không thể giải thích, anh làm sao có thể không nhìn ra cô muốn báo đáp ân tình của người khác?


Tuy nhiên, cô muốn trả lại, mà anh chỉ là không muốn để cô trả lại, ngược lại, anh phải khiến cô nợ nhiều hơn nữa. Tốt nhất, nợ đến cuối cùng cô không thể có khả năng trả, sẽ đem cô trả cho anh.


Tô Lạc Lạc đi tới trước mặt anh, mở to đôi mắt nhìn thật tỉ mỉ chỗ vết thương của anh. Đây là do khả năng băng bó nghiệp dư của cô, vì vậy nhìn chỗ băng bó có chút khó coi. Cô quay đầu về phía anh hỏi: “Có cần đi viện nằm không, hay quấn lại gạt vải cho dễ nhìn hơn?"


“Không cần, chỉ cần là em băng bó, xấu một chút cũng không vấn đề gì." Long Dạ Tước nói.


Sắc mặt Tô Lạc Lạc có chút đỏ lên, cô băng bó nhìn rất khó coi, bởi vì lúc đó trong lòng cảm thấy hoảng loạn, cũng đừng hi vọng cô sẽ băng đẹp hơn .


“Tối nay đi ăn ở đâu?" Tô Lạc Lạc thầm nghĩ, bây giờ cô mời anh, cô nhất định không thể keo kiệt, nhất định tiêu tiền không tiếc.


“Anh sẽ đặt nhà hàng. Em chỉ cần mang theo thẻ và tiền".


“Em sẽ mang theo." Tô Lạc Lạc mím môi cười, chỉ cần có thể báo đáp công ơn của anh, cô rất vui.


Chỉ là cô quên mất một điều, thân phận như người đàn ông này, thông thường có lẽ không đến những nhà hàng bình dân.


Tuy nhiên, Tô Lạc Lạc nghĩ rằng bữa tối hôm nay, có thể cô sẽ phải tiêu khoảng chừng mấy triệu.


Mặc dù hơi đắt, có chút đau lòng, nhưng cô nguyện ý.


Long Dạ Tước cũng trở về phòng, thay quần áo, đó là một chiếc áo sơ mi lụa đen dài tay cùng quần tây, vừa vặn che đi cái băng gạc xấu xí trên cánh tay. Khiến cho anh nhìn vẫn rất sang trọng và lịch lãm, ở vị trí cao giống như vị thần mà người bình thường không được phép phạm vào.


Long Dạ Tước lái một chiếc xe việt dã màu đen độc đoán khác, Tô Lạc Lạc ngồi ở bên cạnh tò mò hỏi: “Ăn ở đâu?"


“Đến nơi thì sẽ biết." Long Dạ Tước vẫn thần bí.


Tô Lạc Lạc hy vọng có thể biết trước địa điểm của nhà hàng, sau đó sẽ chuẩn bị chu đáo số tiền có thể cần tiêu đến.


Cuối cùng, xe của Long Dạ Tước cũng đậu ở bãi đậu xe của một tòa nhà cao tầng, Tô Lạc Lạc ngẩng đầu nhìn, đây không phải trung tâm mua sắm, nhà hàng cũng không có bảng hiệu lớn.


“Trên lầu có nhà hàng sao?" Tô Lạc Lạc nghi ngờ hỏi.


“Đi lên rồi sẽ biết." Long Dạ Tước cười, ý cười không rõ, Tô Lạc Lạc bị anh làm cho xúc động, sống lưng cảm thấy ớn lạnh.


Tô Lạc Lạc đi theo anh vào đại sảnh với vẻ mặt hoài nghi, đến cửa thang máy, cùng nhau vào thang máy.


Tô Lạc Lạc nhìn anh bấm số lầu tám không chút do dự, chớp mắt hỏi: “Anh đến đây ăn bao giờ chưa?"


“Ừm! Thường xuyên!"


Tô Lạc Lạc vừa nghe, hình như quả nhiên có một nhà hàng trên lầu.


Tô Lạc Lạc đột nhiên nhớ tới điện thoại vẫn đang sạc, cô quên gọi điện cho Dạ Trạch Hạo, anh nhất định sẽ rất lo lắng! Hazz, chỉ có thể đợi đến lúc về nhà mới gọi được rồi.


Thang máy kêu lên một tiếng, Tô Lạc Lạc theo Long Dạ Tước đi xuống.


Nhìn thấy cánh cửa hoàn toàn mang phong cách tây, lúc này, cửa lớn hai bên tự động mở ra, hai cô gái mặc bộ sườn sám nghiêng mình chào đón họ: “Chào mừng quý khách đến nhà hàng Nha Thượng."


Tô Lạc Lạc thầm oa lên một tiếng, ở đây không chỉ đơn thuần là nhà hàng, mà bầu không khí cũng rất cao cấp.


Khoảnh khắc đó không khỏi làm tim cô thắt lại, cô vô thức nắm chặt lấy túi xách của mình.


Ôi trời! Một bữa ăn ở đây sẽ tốn bao nhiêu tiền a? Có thể không cần trong một đêm mà ăn hết thịt cô không.


Vừa bước vào một đại sảnh, mới phát hiện ra ở đây cái gì cũng không có, trái lại cực kỳ thanh lịch, trưng bày không ít những tác phẩm nghệ thuật cổ.


Ngay sau đó, cánh cửa trước mặt cô được kéo ra, lại có hai cô gái xinh đẹp trong bộ sườn sám cổ bước ra chào đón. Một vị tiểu thư trong số đó cất giọng ngọt ngào hướng về phía Long Dạ Tước nói: “ Ngài Long, xin hỏi vẫn là vị trí cũ sao? "


“Ừm!" Long Dạ Tước nhẹ giọng đáp.


Tô Lạc Lạc nghe xong, quả nhiên anh thường xuyên đến đây! Tô Lạc Lạc nhìn thấy một thế giới nhỏ bé được tách biệt bởi những cọc tre xanh đậm và thẳng tắp. bàn ghế và tách trà được bày trí rất tinh tế, một ngọn nến nho nhỏ hết sức sang trọng.


Trên tường, giống như có một bức tranh vẽ về một ngôi chùa cổ, rất tinh tế và cổ điển, gợi mở và sâu sắc.


Tô Lạc Lạc thầm kinh ngạc, thế giới nhà giàu thật sự khác biệt, bọn họ không đi ăn ở những nơi ồn ào náo nhiệt, mà là chọn nơi tao nhã và thanh tịnh để ăn.


Ngay khi Tô Lạc Lạc vừa ngồi xuống, nhìn thấy một tách trà nhỏ tinh xảo đặt trước mặt, nó quá đẹp khiến cô lập tức có ý định muốn trộm về.


“Thật đẹp!" Tô Lạc Lạc không khỏi cảm thán.


Cô gái mặc sườn xám xinh đẹp giúp bọn họ ngâm trà, rửa trà, đợi đến nước trà thơm nồng rồi rót vào trong cốc cho bọn họ. Tô Lạc Lạc lập tức cảm nhận được mùi thơm xộc lên mũi, khiến người không thích uống trà như cô cũng không thể nhịn được mà cầm lên nhấp một ngụm.


“Mời dùng trà." Nói xong, trước mặt hai người đặt một cuốn thực đơn vô cùng đẹp mắt.


Tô Lạc Lạc không nhịn được nhấp một ngụm trà, sau đó nhìn thực đơn, thấy giá cả ở phía sau, trà trong miệng cô suýt chút nữa bị phun ra. May mắn thay, cô đã kịp ngăn nó lại và nuốt xuống.


Trời ơi, sau mỗi một món ăn là bốn con số, trực tiếp lên thẳng năm con số, mà đây mới chỉ là những món ăn cơ bản.


Tô Lạc Lạc còn không dám xem ở phía dưới, hẳn là càng đắt! Thật đáng tiếc tối nay túi tiền của cô sẽ băng huyết rồi


Ánh mắt Long Dạ Tước thấu hiểu được tâm tư phức tạp của người phụ nữ ngồi đối diện, anh nín cười, bình tĩnh gọi đồ ăn.


Giọng người đàn ông này rất dễ nghe, nhưng vào lúc này, anh lại dùng giọng nói tử tính mê lòng người để gọi liên tục sáu món.


Tô Lạc Lạc còn chưa kịp phản ứng, anh không cần đến cuốn thực đơn.


Chương 132: Dạ Trạch Hạo ôm cô


Sau khi Long Dạ Tước gọi món xong, anh tao nhã nâng chén, thưởng thức trà, nhìn những biểu hiện phong phú trên mặt của cô: “Đến lượt em."


“Ưm… anh gọi nhiều như vậy, em không cần gọi nữa! Ă không hết." Tô Lạc Lạc cảm thấy sáu món là đã nhiều lắm rồi.


“Các món ăn ở đây thiên về khẩu vị chứ không phải khẩu phần. Vì vậy, sáu món thực tế không gọi là nhiều."


“Gì…."


“Trước mắt em chưa biết gọi món gì, vậy để anh gọi thêm vài món nữa!" Nói xong, Long Dạ Tước đặt tách trà xuống, nhìn nhân viên phục vụ, mở đôi môi gợi cảm, lại thêm bốn món nữa.


Tô Lạc Lạc ngồi đối diện đã hóa đá rồi, cô có một loại dự cảm bị anh ăn thành kẻ bần hàn.


“Được rồi, vậy hai vị muốn uống gì?"


“Mở một Bai Lafite Louis XIII loại sáu lít."


Tô Lạc Lạc tim sắp loạn nhịp rồi, không am hiểu về rượu thì cũng biết Lafite, một thương hiệu rượu nổi tiếng! Tô Lạc Lạc vội vàng nuốt nước miếng: “Ừm! Chúng ta không uống được nhiều như vậy đâu!"


“Ở đây nếu rượu uống không hết có thể gửi lại." Người đàn ông cong môi cười, giống như hoàn toàn không biết anh đang mở một chai rượu vang đỏ đắt cỡ nào.


“Vâng, vui lòng chờ một chút." Người phục vụ mỉm cười rời đi.


Tô Lạc Lạc uống cạn ly trà, cô cố chịu đựng, cuối cùng vẫn là nhịn không được, thấp giọng hỏi người đàn ông đối diện: “Xin hỏi, loại rượu anh vừa mở bao nhiêu tiền?"


“Giá thị trường phải hơn hai mươi triệu một chai." Người đàn ông nhẹ giọng nói.


Đôi mắt của Tô Lạc Lạc vốn đã to càng trừng to gấp đôi, nhìn người đàn ông này, biểu cảm của cô cứng đơ.


“Cái gì? Đắt như vậy?" Tô Lạc Lạc cắn môi, vẻ mặt tức chết.


“Không mang theo đủ tiền sao?" Long Dạ Tước cố ý hỏi, vẫn là vẻ mặt nghiêm túc hỏi.


Vẻ mặt Tô Lạc Lạc đau khổ. Nếu cộng hết tài sản của cô lại cũng không đủ tiền mua chai rượu đỏ này!


“Cái kia…."


“Đừng lo lắng, bữa ăn này anh sẽ mời." Người đàn ông đột nhiên tỏ ra tốt bụng nói, khuôn mặt tuấn tú cùng nụ cười thâm thúy.


Tô Lạc Lạc nhìn anh, muốn sởn cả xương sống, nhưng lại phát hiện cô không mời anh ăn tối, ngược lại còn được ăn một bữa đắt tiền như vậy. Hôm nay lại kêu anh bỏ tiền ra, trong lòng cô thật cảm thấy không phải.


Khuôn mặt xinh đẹp của cô hơi đỏ, nâng cốc trà thể hiện sự phiền muộn.


“Đây là nơi anh thường ăn sao?" Tô Lạc Lạc kêu lên, đối với người đàn ông này cô đã biết quá ít về anh.


“Ừm! Anh thường ăn ở đây." Long Dạ Tước gật đầu.


Tô Lạc Lạc không nói nên lời. Hiện tại, nợ anh cái gì về cơ bản vẫn chưa rõ ràng.


Rượu đến, nhân viên phục vụ rót cho mỗi người nửa ly: “Mời các vị từ từ dùng."


Tô Lạc Lạc tới rồi, cô cũng chỉ có thể thưởng thức, cô không do dự cầm ly rượu lên, học người đàn ông đối diện lắc lắc, đưa vào miệng nếm thử.


Cô là người uống rượu không biết uống rượu gì, vì vậy, cô không khỏi thở dài, rõ ràng chỉ là một ly rượu, tại sao lại đắt đến như vậy chứ!


Tuy nhiên, rượu mang một chút hương thơm dịu, uống ngụm thứ hai vẫn cảm thấy thật đắt đỏ.


Tiếp theo, các món ăn được nhân viên phục vụ lần lượt mang lên. Đúng như Long Dạ Tước đã nói, các món ăn ở đây thiên về hương vị chứ không phải phần ăn, trình bày sang trọng và đẹp mắt, phần ăn chỉ ăn vài miếng là đã hết rồi.


Tô Lạc Lạc thoạt nhìn không hiểu, nhưng sau khi cắn một miếng mới phát hiện ra, trời ạ! Thế giới có những món ăn ngon như vậy.


Nó thực sự ngon, quả nhiên nó đắt như vậy là có lý do!


Tô Lạc Lạc trải qua trận bị bắt cóc, cô sợ tới mức bụng cực kỳ đói, hơn nữa đồ ăn lại rất ngon, thật sự cô không nhịn được trở thành đồ ham ăn, nhìn người đàn ông đối diện ăn rất tao nhã thanh lịch.


Anh gọi đủ các món, vì vậy, hoàn toàn có thể thỏa mãn khẩu phần ăn của một người ham ăn như cô.


Khóe miệng Long Dạ Tước nở nụ cười, tuy rằng hôm nay vì cô mà anh chịu thương tổn, nhưng cũng mở cho anh một cánh cửa, một cánh cửa cho phép anh tiến vào trong tim người phụ nữ này.


Cô ấy không còn là một con mèo hoang nhỏ bướng bỉnh với hàm răng và móng vuốt sắc nhọn. Nếu nhìn cô ấy tỉ mỉ, cô chỉ là một con mèo nhà dễ thương và hấp dẫn.


Tô Lạc Lạc đang ăn, đôi mắt to lóe lên, vừa nháy mắt vừa nhai đồ ăn, điều này khiến người đàn ông đối diện cảm thấy xinh đẹp thanh tú.


So với đồ ăn trước mặt, dường như người phụ nữ ngồi đối diện càng hợp với khẩu vị của anh hơn.


Ăn cơm xong, đã tám giờ tối, Long Dạ Tước định đưa cô đi đón bọn nhỏ về nhà.


Tuy nhiên, quả thực có một người đang rất lo lắng.


Người này là Dạ Trạch Hạo. Buổi trưa đợi anh ta tham gia hoạt động quay lại xe thì không thấy Tô Lạc Lạc nữa. Anh hỏi Lan Lan, Lan Lan nói sau ra ngoài đưa kính mắt, không thấy cô ấy không quay lại, cô ta nghĩ cô ấy đang ở góc nào đó của sân khấu để xem hoạt động.


Dạ Trạch Hạo gọi điện thoại cho cô. Xe của Dạ Trạch Hạo đã đợi sẵn, chờ Tô Lạc Lạc trở lại xe. Nhưng từ lúc sự kiện kết thúc vào buổi trưa đến giờ đã là hai tiếng, hoạt động đã xong hết cũng không thấy Tô Lạc Lạc quay trở lại.


Bọn họ chỉ có thể rời đi trước, Dạ Trạch Hạo vẫn gọi đi gọi lại cho cô, những cuộc gọi đó anh để từ lúc bắt đầu gọi đến khi cuộc điện thoại tự động tắt máy.


Dạ Trạch Hạo thật sự là nổi điên, một người lớn như Tô Lạc Lạc làm sao có thể biến mất?


Có việc gì gấp mà cô ấy phải rời đi? Hay là có chuyện gì xảy ra với cô ấy?


Khi Dạ Trạch Hạo trở lại công ty, anh ta quyết định nếu không tìm thấy Tô Lạc Lạc, anh ta sẽ báo cảnh sát.


Tuy nhiên, chị Mai đã thuyết phục anh ta đợi, bởi vì Tô Lạc Lạc là người lớn chứ không phải đứa trẻ ba tuổi. Có lẽ cô ấy thực sự có việc phải đi gấp, không có thời gian để kịp báo cho ai.


Dạ Trạch Hạo chỉ có thể nghĩ như vậy, mà anh ta biết, muốn đi tìm Tô Lạc Lạc còn có chỗ có thể đợi. Đó là biệt thự của Long Dạ Tước. Lúc anh ta từ công ty về thì tình cờ gặp Long Dạ Tước đưa Tô Lạc Lạc đi ăn tối. Vì vậy, xe anh ta dừng ở cửa nhà Long Dạ Tước, đợi từ sáu giờ tới bây giờ đã là chín giờ rồi.


Long Dạ Tước đem Tô Lạc Lạc đi đón hai đứa nhỏ. Hôm nay, tụi nhỏ rất tò mò Long Dạ Tước đột nhiên đi khỏi, Long Dạ Tước chỉ có thể nói dối rằng có việc gấp nên buộc phải rời đi, mới không thể nói lời tạm biệt với tụi nhỏ.


Tô Lạc Lạc sẽ không bao giờ để bọn nhỏ biết hôm nay xảy ra chuyện gì, cũng may hai đứa nhỏ tương đối dễ lừa, cho nên đã tin bọn họ.


Mà vết thương của Long Dạ Tước bị quần áo che kín, bọn nhỏ cũng nhìn không ra.


Xe của Long Dạ Tước chạy lên một con dốc dài, cuối cùng cũng tới cửa biệt thự của anh.


Đúng lúc này, trong bóng tối bên cạnh, một bóng đèn xe đột nhiên sáng lên.


“Dạ Tước, dừng xe, em qua đó chào hỏi một tiếng."


Long Dạ Tước đương nhiên biết xe của ai, nhưng không ngờ lại dừng ở cửa khiến anh có chút không vui. Nhưng anh phải dừng xe lại, Tô Lạc Lạc nhanh chóng xuống xe, từ trong chiếc xe thể thao, Dạ Trạch Hạo bước nhanh về phía trước, lúc Tô Lạc Lạc còn chưa kịp nói lời nào, anh đã dang tay ra, ôm chặt Tô Lạc Lạc vào lòng.


Chương 133: Anh ấy ghen


“Em đã ở đâu vậy?" Câu hỏi đầy lo lắng vang lên bên tai cô.


Tô Lạc Lạc cứng đờ, không quen bị anh giữ chặt như thế này, sức lực của Dạ Trạch Hạo khiến cô gần như không thở nổi.


Trên xe, Tô Tiểu Sâm và Tô Tiểu Hinh cũng hét lên, không ngờ chú Dạ lại đang ôm mẹ!


Người đàn ông ngồi trên ghế lái nhìn bóng dáng bọn họ đang ôm ấp với vẻ mặt ủ rũ, trong mắt bắn ra tia sáng lạnh tựa băng.


Tô Lạc Lạc còn cố ý muốn che giấu chuyện xảy ra hôm nay, cô vội vàng cười đẩy Dạ Trạch Hạo ra: “Tôi không sao, buổi trưa vì có việc gấp nên tôi đã vội đi, không kịp nói với anh, thật xin lỗi anh."


Dạ Trạch Hạo buông cô ra, một đôi mắt sáng như sao cũng khóa chặt cô, tò mò hỏi: “Có chuyện gì gấp khiến em vội đến mức không kịp chào một tiếng?"


“À … Là chuyện của bọn nhỏ." Tô Lạc Lạc chỉ có thể nói dối.


“Bọn nhỏ xảy ra chuyện gì?" Dạ Trạch Hạo lập tức quan tâm.


“Không có chuyện gì, chỉ là tôi quá lo lắng nên mới làm ầm ĩ lên thôi. Thực xin lỗi, Dạ Trạch Hạo, anh quay về đi!" Tô Lạc Lạc nhìn anh xin lỗi.


Dạ Trạch Hạo lại đột nhiên ôm cô: “Em dọa chết tôi rồi, lần sau không được phép như vậy."


Tô Lạc Lạc cười nhẹ đẩy anh ta ra: “Được rồi, không phải tôi không sao ư? Mau quay về đi!"


Dạ Trạch Hạo nhẹ nhàng thở ra một hơi, nhìn thấy cô không sao, thật sự khiến anh ta vui hơn bất cứ thứ gì khác. Anh ta thực sự đang quan tâm đến cô gái này.


“Ngày mai gặp lại." Dạ Trạch Hạo thật sự không muốn cứ như vậy rời đi.


“Chú Dạ …" Tô Tiểu Hinh gọi anh ta.


Dạ Trạch Hạo cười vẫy tay với hai đứa nhỏ: “Có thời gian chú sẽ tới thăm."


“Vâng! Tạm biệt, chú Dạ."


Chiếc xe thể thao của Dạ Trạch Hạo đi xuống sườn dốc.


Tô Lạc Lạc nhìn xe của anh ta rời đi, cô mới quay đầu lại, lúc này mới nhìn thấy cánh cửa sắt lớn phía trước tự động mở ra, cô vốn định quay lại xe, nào ngờ người đàn ông này dưới chân đang nhấn ga, lập tức ném cô vào trong cửa.


Tô Lạc Lạc có chút xấu hổ, người đàn ông này có vẻ đang tức giận.


Tại sao anh ấy lại tức giận! Là bởi vì cô vừa mới nói vài câu với Dạ Trạch Hạo, anh liền tức giận?


Tô Lạc Lạc đành phải tự mình tiến lên đi vào đại sảnh, hai đứa nhỏ đau lòng đi tới kéo tay cô.


“Mẹ…"


Tô Tiểu Sâm quay về phía người đàn ông đang đậu xe: “Ba, lần sau không được phép để mẹ một mình ở cửa."


Ánh mắt Long Dạ Tước lạnh lùng nhìn Tô Lạc Lạc, có ý cảnh cáo chỉ có cô mới có thể hiểu được.


Nhưng anh vẫn đồng ý với con trai mình: “Được."


“Đi thôi! Lên lầu tắm rửa." Tô Lạc Lạc ngửi thấy mùi mồ hôi trên người của tụi nhỏ.


Đi được nửa đường, cô nghĩ đến tay Long Dạ Tước bị thương, cô nói với con trai: “Tiểu Sâm, hôm nay mẹ tắm cho con được không?"


“Tại sao?"


“Bởi vì mẹ đã lâu không tắm cho con, nên mẹ muốn tắm cho con."


“Vâng ạ!" Tô Tiểu Sâm gật đầu đồng ý.


Tay trái Long Dạ Tước bị thương, lúc đi tắm phải kéo tay áo lên, có thể sẽ bị con trai nhìn thấy, vì vậy, Tô Lạc Lạc đã hiểu rõ được hành động của anh.


Tô Lạc Lạc tắm rửa sạch sẽ cho hai đứa nhỏ rồi cho chúng vào phòng. Hôm nay, hai đứa nhỏ chơi rất mệt, Tô Lạc Lạc vừa dỗ vừa hát ru cho hai đứa, đã chín giờ rưỡi rồi, để hai đứa nhỏ đi ngủ.


Lúc Tô Lạc Lạc đi ra, liền nhìn thấy Long Dạ Tước đang ngồi trên sô pha, thân hình của anh cao lớn như hoàng đế bóng đêm, không biết đang suy nghĩ gì.


“Anh không đi ngủ sao?" Tô Lạc Lạc tiến lên hỏi, sau khi trải qua chuyện của ngày hôm nay, cô không còn mặc kệ anh như trước nữa.


“Vừa rồi sao lại để cho người đàn ông kia ôm, không biết từ chối sao?" Long Dạ Tước tức giận ngẩng đầu nhìn cô.


Tô Lạc Lạc chớp chớp mắt, không khỏi giải thích: “Đó là bởi vì anh ta lo lắng cho em, cái ôm đó chỉ là giữa những người bằng hữu."


“Em nghĩ như vậy, nhưng anh ta có thể không nghĩ thế." Long Dạ Tước vẫn là không hiểu tâm tư của người đàn ông này?


Tô Lạc Lạc không khỏi có chút buồn cười: “Làm gì quan tâm nhiều như vậy?"


Như thể anh là bạn trai của cô, đang ghen tuông.


Nhưng họ chỉ là hai người không liên quan gì đến nhau!


Sắc mặt Long Dạ Tước lập tức trở nên khó coi, ảm đạm, hừ lạnh một tiếng: “Anh nói anh để ý, sau này có phải là em sẽ không cho người đàn ông khác ôm em chứ?"


Tô Lạc Lạc sửng sốt một chút, cười tủm tỉm nói: “Chính bản thân em cũng không để ý, anh để ý làm cái gì thế!"


Thân hình Long Dạ Tước thẳng tắp đứng lên từng bước từng bước đi tới trước mặt cô, nhìn xuống người phụ nữ chỉ cao tới ngực nói: “Anh đã nói, anh sẽ cưới em, trong tương lai em sẽ là người phụ nữ của anh. Em nói xem, anh để ý hay không để ý?"


Lập tức khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Lạc Lạc từ trắng bệch chuyển sang đỏ ửng, cô hơi trừng mắt nhìn, nhìn vẻ mặt kiên định và lạnh lùng của người đàn ông đó, nhất thời cô không thể phản bác lại.


Mãi cho đến khi hít sâu một hơi, cô mới nói: “Em biết mạng của em là do anh cứu, nhưng em vẫn chưa nghĩ đến việc là sẽ gả cho anh."


Khuôn mặt tuấn tú của Long Dạ Tước âm trầm, ánh mắt sắc bén không nhìn ra được cảm xúc, nhếch mép: “Bây giờ em không muốn kết hôn, tương lai không có nghĩa là không muốn kết hôn. Kiếp này, sẽ có một ngày nào đó em muốn gả cho anh."


Tô Lạc Lạc thật sự không biết lòng tự tin của anh từ đâu mà ra, cô có chút kiên định nói: “Cả đời này, em đã chuẩn bị tốt rồi, sẽ không cần phải gả cho ai."


Ánh mắt Long Dạ Tước tối sầm lại vài giây, bầu không khí trầm mặc một hồi, anh nghĩ, lý do từ chối kết hôn của cô có phải là có liên quan đến việc sinh đẻ?


Hay là cô ấy thất vọng vì có một người ba như vậy, làm cho cô ấy mất lòng tin ở đàn ông?


“Tô Lạc Lạc, em phải biết, trên đời này không phải ai cũng nhẫn tâm như ba của em, không đáng để em tin tưởng. Ít nhất, nếu lấy anh, anh sẽ là một người chồng đủ tiêu chuẩn."


Tô Lạc Lạc cắn môi, không ngờ lại để cho anh ta nhìn thấu.


“Đừng quan tâm vô ích. Dù sao, em sẽ không kết hôn, em sẽ không gả cho anh, cũng sẽ không gả cho người đàn ông nào khác."


Long Dạ Tước nhìn cô, nhất thời không nghĩ ra được yêu cầu nào.


Anh biết rằng còn quá sớm để buộc người phụ nữ này phải yêu anh, và anh không vội vàng, anh có thời gian để đợi cô ấy, làm cho cô ấy vì anh mà rung động.


“Đến phòng của anh, vết thương của anh cần bôi thuốc." Long Dạ Tước nói xong liền đi trước về phía phòng của mình.


Tô Lạc Lạc sững sờ đi theo.


Tô Lạc Lạc không ngờ người đàn ông vừa bước vào phòng liền bắt đầu cởi quần áo, cô khẽ trừng mắt liếc anh.


Nhìn anh vừa đi vừa cởi cúc áo sơ mi, sau đó anh cởi bỏ áo ra.


Trong căn phòng màu vàng, anh để lộ phần thân trên khỏe khoắn và gợi cảm, với những khối cơ ngực và cơ bụng rõ rệt, giống như tràn đầy sức lực.


Sắc mặt Tô Lạc Lạc hơi nóng lên.


Mỗi ngày đều được chiêm ngưỡng thân hình hoang dại của anh, thật không phải là điều cô mong muốn!


Băng gạc trên cánh tay Long Dạ Tước vẫn còn nhuốm máu đỏ tươi, Tô Lạc Lạc lập tức lo lắng hỏi: “Tại sao máu lại chảy ra rồi?"


Chương 134: Buộc cô ấy phải nghỉ việc


“Không sao, em dùng kéo cắt gạc vải đi." Long Dạ Tước bất mãn nói, đồng thời chỉ cho cô biết vị trí của hộp thuốc.


Tô Lạc Lạc nhanh chóng cầm lấy hộp thuốc ngồi vào vị trí bên cạnh anh, nhẹ nhàng cắt mở vết thương không làm anh đau. Anh không nhíu mày lại mà đôi lông mày mỏng của cô lại nhíu chặt lại.


Anh không đau, cô đau thay cho anh.


Cuối cùng, sau khi cắt bỏ băng gạc, nhìn thấy miếng bông cầm máu cũng nhuộm màu máu, Tô Lạc Lạc cắn môi hỏi: “Có cần thay miếng băng cầm máu không?"


“Không cần, em đổ lọ nước thuốc đó trực tiếp lên là được." Long Dạ Tước nói, dạng vết thương này của anh, cần phải đi khâu lại, nhưng trước đó quá gấp, vì vậy chỉ có thể băng bó lại.


Lại băng bó giúp anh lần nữa. Lần này băng đẹp hơn một chút, Tô Lạc Lạc thấy đã mười giờ rưỡi, cô có chút buồn ngủ.


Cô cúi xuống thu dọn hộp thuốc, rất nhanh, một mặt dây chuyền kim cương trắng trượt xuống cổ cô, nó đung đưa trong mắt Long Dạ Tước.


Nhất thời sắc mặt tối sầm lại, anh nhớ đây là cái mà lần trước Dạ Trạch Hạo tặng cho cô! Tuy rằng không nhìn kỹ, nhưng anh liếc mắt một cái đã cảm thấy được chính là cái này, vốn dĩ trên cổ của cô không đeo bất cứ cái gì.


Lòng bàn tay to lớn của anh lập tức vươn tay nhéo sợi dây chuyền trên cổ cô, lập tức trầm giọng hỏi: “Cái này là do ai tặng?"


Tô Lạc Lạc lập tức nắm lấy tay anh, vì sợ anh ấy sẽ kéo đứt: “Đây là quà của bằng hữu tặng…"


“Dạ Trạch Hạo tặng?" Long Dạ Tước giọng nói càng lạnh hơn.


Tô Lạc Lạc lo lắng thả ra tay: “Anh thả ra đã? Đừng làm đứt."


“Bảo vệ cẩn thận như vậy? Xem ra em rất thích!" Giọng điệu của người đàn ông trở nên nguy hiểm.


Trong lòng Tô Lạc Lạc lập tức lo lắng cùng với sợ hãi, người đàn ông này thật sự muốn làm đứt sao?


Long Dạ Tước cũng không kéo, bởi vì anh lo lắng cho cái cổ mảnh mai của cô cũng sẽ bị đau, mặc dù anh rất muốn làm như vậy.


“Ngày mai lúc em gặp anh ta, em trả lại cho anh ta, bất kể cái gì thuộc về anh ta, em đều không được nhận." Long Dạ Tước ra lệnh cho cô giống như một người chồng độc đoán, cuối cùng nói: “Em muốn bất cứ thứ gì anh đều có thể tặng cho em."


Tô Lạc Lạc lắc đầu nói: “Em không cần cái gì, em sẽ trả lại cho anh ta."


“Quà anh tặng em đâu?"


“Ở … ở trong phòng!"


“Ngày mai đeo sợi dây chuyền anh tặng." Long Dạ Tước độc đoán nói.


“Anh ngủ sớm đi! Em về phòng." Tô Lạc Lạc không muốn ở cùng anh nữa, đứng dậy rời đi.


Vừa vào đến cửa, Long Dạ Tước thấp giọng nói theo: “Nhớ rõ, ngày mai nghỉ việc không làm chỗ Dạ Trạch Hạo nữa."


Tô Lạc Lạc hứng thú với công việc tốt như vậy mà để mất đi, cảm thấy có chút hối tiếc, cô quay đầu lại thương lượng với Long Dạ Tước: “Anh có thể đổi yêu cầu khác không, ví dụ như, anh có thể để em đáp ứng một việc khác được không?"


“Không muốn bỏ?" Giọng điệu của người đàn ông trở nên nguy hiểm.


“Em cần việc làm."


“Được, anh sẽ cho em hai sự lựa chọn, một là nghỉ việc, hai là kết hôn với anh, chọn một trong hai."


Tô Lạc Lạc sững sờ đứng ở cửa, trên mặt thoáng qua vẻ run rẩy, vội vàng nói: “Vậy thì em nên nghỉ việc !"


Nói xong, vội vàng đóng cửa rời đi.


Phía sau, khuôn mặt của người đàn ông tiếp tục ảm đạm và khó coi, làm cho cô gả cho anh, có gì đáng ghét chứ?


Tô Lạc Lạc trở về phòng hít thở một hơi, chỉ có thể tiếc nuối, cô sắp mất đi công việc vừa nhàn nhã lại lương cao. Nhưng ngày mai Dạ Trạch Hạo có đồng ý cho cô đi không, vẫn chưa chắc chắn!


Tô Lạc Lạc quá mệt mỏi, cô nằm xuống giường, tìm một cái gối rồi ngủ thiếp đi.


Sáng sớm.


Tô Lạc Lạc bị đồng hồ sinh học của chính mình đánh thức, liếc mắt nhìn một cái, bảy giờ 30 phút. Cô vốn muốn tiếp tục chợp mắt thêm một lát nữa, nhưng nghĩ đến hôm nay vẫn còn phải đi tìm Dạ Trạch Hạo xin nghỉ việc, cô không thể ngủ tiếp rồi.


Cô tắm rửa xong, vào phòng đánh thức hai đứa nhỏ, dẫn tụi nhỏ ra bãi cỏ tập thể dục buổi sáng, bọn nhỏ thật dễ thương và xinh xắn.


Tô Lạc Lạc đang vặn eo, lúc này Tô Tiểu Hinh hưng phấn chỉ tay: “Ba, ba."


Tô Lạc Lạc ngẩng đầu nhìn thấy Long Dạ Tước đứng ở trên ban công lầu hai. Đôi mắt thâm thúy nhìn về phía bên này, Tô Lạc Lạc lập tức thấy xấu hổ. Vừa rồi dẫn đầu bọn nhỏ hướng dẫn cho chúng tập một số động tác, nhanh chóng thu hồi lại.


Trước mặt người đàn ông này, cô vẫn là không thể tự mình buông bỏ.


Long Dạ Tước đi xuống lầu, Tô Lạc Lạc vô thức nhìn cánh tay bị thương của anh, lúc này Tô Tiểu Hinh nhảy dựng lên đòi bế, Tô Lạc Lạc nhanh chóng bế con gái lên: “Tiểu Hinh, thời gian này không được đòi ba bế nha, cánh tay của ba ba đang bị thương."


“Thật sao?" Tô Tiểu Hinh lập tức lo lắng nhìn ba.


Long Dạ Tước cười: “Không sao, con muốn ba bế, ba vẫn có thể bế con."


“Không được, anh không muốn cánh tay của mình nhanh khỏi sao?" Tô Lạc Lạc tức giận trừng mắt nhìn anh.


“Chút vết thương nhỏ này thì há gì đâu? Không chỉ ôm được con gái mà còn có thể ôm được em." Người đàn ông cười tự tin.


Tô Lạc Lạc có chút ngượng ngùng nhìn anh, đúng lúc này, giọng nói của thím Trương truyền đến: “Cô Tô, điện thoại của cô."


Tô Lạc Lạc nghĩ, hẳn là Dạ Trạch Hạo gọi đến, ánh mắt Long Dạ Tước thâm trầm rơi xuống khuôn mặt cô, nhắc nhở cô không quên chuyện xin nghỉ việc .


Tô Lạc Lạc vội vàng vào đại sảnh nghe điện thoại.


Quả nhiên là Dạ Trạch Hạo gọi tới.


“Xin chào!" Tô Lạc Lạc nhấc máy.


“Hôm nay em không có thời gian qua chỗ tôi không?" Dạ Trạch Hạo cũng không ra lệnh, mà chỉ là có một chút âm u hỏi.


“Ừm! bây giờ tôi qua đó tìm anh." Tô Lạc Lạc trả lời anh ta.


Giọng điệu của Dạ Trạch Hạo hiển nhiên rất hưng phấn: “Thật không? Vậy thì đến đi! Tôi sẽ đợi em."


Tô Lạc Lạc cầm điện thoại di động liếc nhìn ba cha con vẫn đang vui đùa trên bãi cỏ, cô đi về phía cửa biệt thự.


Tô Lạc Lạc chạy thẳng tới trước cửa nhà Dạ Trạch Hạo, cô bấm chuông, ngay lập tức cửa mở cho cô vào.


Tô Lạc Lạc bước vào đại sảnh, Dạ Trạch Hạo đang ngồi ở đó, giống như điệu bộ vừa mới ngủ dậy.


“Tối hôm qua anh lại chơi game à?" Tô Lạc Lạc đi tới có chút phiền muộn cùng khó chịu. Sau khi tiếp cận Dạ Trạch Hạo, cô mới phát hiện ra người đàn ông đẹp trai này, thật ra cuộc sống rất lộn xộn, anh ta không biết cách trân trọng bản thân, không biết cách tự chăm sóc mình.


Ngay cả ba bữa ăn hằng ngày cũng không đúng giờ, cuộc sống hoàn toàn không có quy luật.


“Không phải, đang xem kịch bản, bộ phim truyền hình mới của tôi chuẩn bị khởi chiếu." Dạ Trạch Hạo nói xong, nhìn cô, cười rồi nói: “Em nấu bữa sáng cho tôi nhé?


Tô Lạc Lạc gật đầu: “Được, anh chờ một chút."


Tô Lạc Lạc đi vào phòng bếp, ánh mắt Dạ Trạch Hạo nhìn theo. trong đáy mắt tràn đầy màu sắc của sự ỉ lại và ấm áp. Anh rất thích cảm giác có một người phụ nữ ở trong nhà.


Dường như đây không còn là nơi mỗi khi trở về chỉ để ngủ, mà giống như một ngôi nhà.


Tô Lạc Lạc nấu bánh bao để đông đặt ở trước mặt anh, ngồi đối diện với anh, bắt đầu suy nghĩ lấy lý do gì để xin nghỉ việc .


Chương 135: chỉ được phép nhớ anh


“Tô Lạc Lạc, em không có gì cần nói với anh sao?" Dạ Trạch Hạo vừa cười vừa ăn bánh bao nóng hổi nhìn cô.


Tô Lạc Lạc sững sờ, nhìn hắn một cái, mở miệng nói: “Nếu không có tôi, anh cũng nên sống thật tốt, đảm bảo mỗi ngày ba bữa."


“Người phụ nữ khác tôi không cần, tôi chỉ cần em, chỉ mình em là đủ rồi." Dạ Trạch Hạo có phần tự đắc nói.


Tô Lạc Lạc cắn môi nói với hắn: “Mau ăn đi!"


Cô định đợi đến khi anh ăn xong, nếu không nhất định anh ta sẽ không ngoan ngoãn ăn rồi. Dạ Trạch Hạo mất hơn mười phút mới ăn xong, Tô Lạc Lạc đứng dậy bưng bát vào bếp cho anh.


Lúc cô đi ra, Dạ Trạch Hạo đột nhiên cầm một món quà đưa cho cô: “Thương hiệu hôm qua tôi làm đại diện phát ngôn có đặc biệt chuẩn bị cho em một món quà, nhận đi!"


Tô Lạc Lạc chớp chớp mắt, cười nói: “Tôi không thể nhận được."


“Có cái gì không thể nhận được sao? Sau này những thương hiệu tôi đại diện, nhất định đều sẽ có phần của em." Dạ Trạch Hạo mỉm cười, đây là đối đãi đặc biệt của cô.


Tô Lạc Lạc thở dài, cô ngồi ở phía đối diện với anh ta, nghiêm túc nhìn anh ta và nói: “Dạ Trạch Hạo, tôi muốn nghỉ việc."


Khuôn mặt tuấn tú của Dạ Trạch Hạo sững sờ, nhìn cô chằm chằm: “Em nói cái gì?"


“Sắp tới kỳ nghỉ hè của bọn nhỏ, tôi muốn dành thời gian ở bên bọn chúng." Tô Lạc Lạc chỉ có thể nghĩ ra lý do này, lý do này cũng rất thỏa đáng.


Dạ Trạch Hạo lập tức nở nụ cười: “Em chỉ là muốn trải qua kỳ nghỉ hè cùng bọn nhỏ, nghỉ việc cái gì chứ? Tôi cho em nghỉ phép là được rồi."


Tô Lạc Lạc cần không phải là kỳ nghỉ, mà là trực tiếp xin nghỉ việc, nếu không, Long Dạ Tước bên kia cũng sẽ không bỏ qua.


“Không, tốt hơn hết tôi nên nghỉ việc! Trong thời gian này, cảm ơn anh đã cho tôi cơ hội làm việc và đã tặng tôi rất nhiều quà." Tô Lạc Lạc chân thành cảm ơn anh ta.


Vẻ mặt nghiêm túc của cô khiến Dạ Trạch Hạo bối rối, anh nhìn cô, không còn cách nào khác đành mạnh miệng nói: “Tôi sẽ không để em đi. Chúng ta đã ký hợp đồng năm năm. em phải biết rằng chuyện nghỉ việc của em là vi phạm hợp đồng."


Tô Lạc Lạc đành phải cầu xin hắn: “Dạ Trạch Hạo, tôi cầu xin anh được không? Nếu như thật sự phải bồi thường, trong tay tôi chỉ có một trăm lăm mươi triệu, tôi sẽ đưa hết cho anh."


Dạ Trạch Hạo khẽ mở to mắt, dù có phải đền bù thanh lý hợp đồng cô cũng cần phải nghỉ việc ? Điều này làm cho sắc mặt anh ta lập tức trở nên khó coi: “Căn bản em không phải chỉ là muốn cùng tụi nhỏ trải qua mùa hè thôi sao? Là Long Dạ Tước yêu cầu em nghỉ việc?"


Tô Lạc Lạc sững sờ vài giây, chỉ có thể gật đầu “Đúng vậy, tôi đã hứa với anh ấy, tôi sẽ bỏ công việc này."


“Nhưng rõ ràng em nói là không thích anh ta." Dạ Trạch Hạo nghiêm túc hỏi.


Tô Lạc Lạc thở dài nói: “Dù thế nào đi nữa, tôi cũng nghỉ việc này, ngày mai tôi không quay lại làm nữa." Nói xong cô nghĩ ra điều gì đó, nhanh chóng tháo sợi dây chuyền trên cổ ra, đặt lên trên bàn: “Cái này tôi cũng trả lại cho anh."


“Tô Lạc Lạc, em …" Sắc mặt Dạ Trạch Hạo có chút hoảng hốt: “Em buộc phải đi sao?"


Tô Lạc Lạc hít sâu một hơi nói: “Thực xin lỗi, tôi biết là đã gây bất lợi cho anh. Thực tế, tôi ở bên cạnh anh cũng cảm thấy không có gì quan trọng lắm. Một số việc trợ lý bên cạnh anh cũng có thể thay tôi, tôi bên cạnh anh thực tế là quá thừa . "


Dạ Trạch Hạo lập tức đứng lên, khuôn mặt tuấn tú tức giận quát một tiếng: “Em không phải người thừa, trong lòng tôi không ai có thể thay thế em."


Tô Lạc Lạc chớp chớp mắt, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh ta.


“Đừng rời xa anh, được không?" Dạ Trạch Hạo siết chặt cánh tay cô, nhẹ giọng cầu xin.


Đương nhiên Tô Lạc Lạc không đành lòng từ chối anh, nhưng hiện tại cô cũng khó xử: “Thực xin lỗi, Dạ Trạch Hạo."


Nói xong, Tô Lạc Lạc giãy tay anh ta ra, bước nhanh về phía cổng, bước ra khỏi cổng, xoay người đi vào trong hoa viên.


“Tô Lạc Lạc… Anh thích em." Đột nhiên phía sau lưng truyền lại một giọng nói khàn khàn.


Bước chân của Tô Lạc Lạc lập tức dừng lại, cô quay đầu nhìn người đàn ông trong đại sảnh đuổi theo ra ngoài. Dạ Trạch Hạo ướt đẫm ánh mặt trời, hoàn mỹ như một vị thần, nhưng lúc này, anh tràn đầy u sầu, và đôi mắt anh trìu mến, nhìn cô đầy xúc động và buồn.


Trái tim Tô Lạc Lạc đập nhanh, lần đầu tiên cô được một người đàn ông tỏ tình như vậy, nhưng lại không thể tiếp nhận tình cảm này.


“Thực xin lỗi …" Tô Lạc Lạc lắc đầu, xoay người kiên quyết bước đi.


Phía sau, Dạ Trạch Hạo nhìn bóng dáng rời đi của cô, khuôn mặt tuấn tú thoáng qua một màu thương tổn, anh dựa vào khung cửa, thở dài một tiếng.


Không, anh sẽ không buông xuôi như vậy, anh biết Tô Lạc Lạc chỉ là bị Long Dạ Tước uy hiếp, cô thật sự không có tuyệt tình rời đi.


“Anh sẽ để em quay trở về bên cạnh anh." Dạ Trạch Hạo nghiến răng thề.


Tô Lạc Lạc từng bước từng bước trở về biệt thự của Long Dạ Tước, cô rõ ràng chỉ nói vài lời với Dạ Trạch Hạo, nhưng tại sao cô thấy dường như mình mất hết sức lực?


Cô chỉ không nhẫn tâm để một người đàn ông thất vọng như vậy mà thôi .


“Sao rồi? Không nỡ từ bỏ sao?" Một giọng nam từ phía trên đỉnh đầu đột ngột truyền xuống.


Tô Lạc Lạc ngẩng đầu nhìn thấy Long Dạ Tước đang khoanh tay, đứng dựa vào cột La Mã ngoài cửa, thân hình khôi ngô tuấn tú tựa như điêu khắc.


Tô Lạc Lạc nhanh chóng thả lỏng biểu cảm trên mặt: “Không có!"


Long Dạ Tước không tin, vừa rồi nhìn thấy vẻ mặt không tập trung, ỉu xìu, rõ ràng là không có hứng thú.


“Tô Lạc Lạc, anh cảnh cáo em, ngoại trừ anh và tụi nhỏ của em ra, không được phép có người khác." Long Dạ Tước đưa con mắt, giống như vua hạ lệnh cho nô tài.


Tô Lạc Lạc chán nản nhìn anh một cái: “Trong lòng em chỉ có con, không có ai khác."


Tất nhiên, bao gồm cả anh nữa.


Lúc này, sắc mặt của người đàn ông này trở nên u sầu và bất định hơn.


“Bọn nhỏ đâu?"


“Đang xem phim trên lầu."


Tô Lạc Lạc sửng sốt một chút, ngẫm lại, cũng cảm thấy để bọn nhỏ xem một chút phim hoạt hình phù hợp.


“Em có biết nấu ăn không?"


“Biết chứ!" Tô Lạc Lạc gật đầu.


“Vậy là tốt rồi! Từ giờ bữa sáng của anh và bọn nhỏ đều giao cho em."


“Hả? Cái gì?"


“Để tránh cả ngày buồn chán không có việc gì làm. Từ nay về sau, em có thể ở nhà làm việc nhà! Hàng tháng có thể trả lương cố định cho em!" Long Dạ Tước làm như vậy, một là giao việc cho cô, hai là trả lương cho cô.


Tô Lạc Lạc sững sờ nhìn anh, người đàn ông này coi cô như bảo mẫu sao? Tất nhiên cô ấy sẵn lòng chăm sóc bọn nhỏ, nhưng cô ấy có chút không muốn chăm sóc anh.


“Dạ Trạch Hạo trả cho em bao nhiêu tiền lương, tôi sẽ trả cho em nhiều hơn anh ta, cho nên em không có gì phải phàn nàn cả."


Tô Lạc Lạc cứng họng, nhướng mày nói: “Anh ta mỗi tháng trả cho em bà mươi lăm triệu."


“Vậy anh sẽ cho em một trăm linh năm triệu."


“Khỏi cần, em không cần tiền của anh." Tô Lạc Lạc lắc đầu, chăm sóc bọn nhỏ là trách nhiệm của cô. “Anh chỉ cần chịu trách nhiệm việc bao mẹ con em chi phí ăn uống là được rồi."

5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại