Người Cha Hàng Tỉ Sủng Nghiện
Chương 194 Sáng Sớm Ngọt Ngào
Bàn tay của Long Dạ Tước bắt lấy bàn tay nhỏ của cô, đối với đôi môi đỏ phấn nộn của cô bá đạo hôn xuống.
Đầu Tô Lạc Lạc ong ong như sắp vỡ, cái tên đàn ông này quá ghê tởm, nói không động vào cô, vậy mà đảo mắt đã không giữ lời hứa.
Long Dạ Tước không phải không giữ lời hứa, muốn trách cũng chỉ trách cô quá đẹp, đẹp đến nỗi anh không thể không sinh ra ý nghĩ.
Sau khi đem cô đè ép đảo kích hôn, Long Dạ Tước vẫn là khiêu chiến ranh giới cuối cùng của Tô Lạc Lạc, kém chút đã muốn va chạm vào trong, mà Tô Lạc Lạc bị chiếm tiện nghi không chỉ là môi.
Cuối cùng, Tô Lạc Lạc tức giận đến dùng sức bắt được cái cằm của anh cắn một chút, Long Dạ Tước bị đau mới buông lỏng cô ra.
Lúc này suy nghĩ của Tô Lạc Lạc cũng không tỉnh táo lắm, nhưng cô có điểm mấu chốt, không cho phép tên đàn ông này vượt qua.
Long Dạ Tước che lấy cái cằm, nhìn ánh mắt cô say mịt mờ sinh ra kiên trì cùng oán buồn bực, anh đành phải từ bỏ tất cả ý nghĩ, chỉ là đêm nay, anh xác định còn có thể ngủ một giấc thật ngon sao?
Căn bản người phụ nữ này chính là một món thức ăn ngon sống sờ sờ, làm anh chỉ có thể nhìn chằm chằm, không thể đụng vào.
“Không được đụng em.
.
.
Không cho phép.
.
." Khi Tô Lạc Lạc sắp ngủ bên trong miệng còn vô cùng kiên định nói câu này.
Long Dạ Tước đau khổ nhìn chằm chằm cô, nếu như cô không có kiên trì như vậy, vừa rồi thiếu chút nữa anh đã phá được ranh giới của cô, Tô Lạc Lạc vòng quanh hai tay, làm động tác phòng bị.
Long Dạ Tước cũng hoàn toàn bỏ đi muốn đụng đến cô ý nghĩ, anh biết, chỉ cần cho anh thời gian, cô gái này sẽ ngoan ngoãn đem chính mình đưa cho anh, chỉ là vấn đề sớm hay muộn thôi.
Anh không muốn nhất thời khoái cảm mà đem hảo cảm và tín nhiệm mới được tạo dựng lên với cô tiêu trừ hết sạch, đến lúc đó, còn muốn tới gần cô, cô nhất định sẽ giống như mèo con mà cắn người.
Long Dạ Tước cứ nhìn chằm chằm cô vượt qua một đêm như vậy.
Sáng sớm.
Đầu Tô Lạc Lạc đau muốn chết, cô che lấy cái trán ngồi dậy, chờ cô ý thức được chính mình ở trong phòng của Long Dạ Tước, cô vội vàng cúi đầu xuống xem xét trên người mình, hết thảy hoàn hảo không chút tổn hại, mà thân thể cũng không có cảm giác đau.
Cô thở ra một hơi, còn tốt, tối hôm qua không có phát sinh bất cứ chuyện gì.
Bên người không có bóng dáng Long Dạ Tước, anh đi nơi nào?
Tô Lạc Lạc vuốt đầu sắp nổ tung, nhẹ nhàng vỗ vỗ, mà lúc này, cửa phòng tắm kéo một tiếng bị đẩy ra.
Chỉ thấy tóc Long Dạ Tước còn ước, bên hông vẻn vẹn bọc một chiếc khăn đi ra, tuấn mỹ không một tì vết, còn hiện ra giọt nước.
Mà thiếu chút nữa Tô Lạc Lạc đã nhìn thấy lồng ngực tráng kiện rắn chắc của người đàn ông, cùng tám khối cơ bụng cuồng dã lộ ra rõ ràng của anh, đầu óc Tô Lạc Lạc càng đau đến kịch liệt, phảng phất máu có thể lập tức thăng lên đầu.
Cô tranh thủ thời gian hít thở sâu một hơi, quay đầu không dám nhìn.
Bình thường Long Dạ Tước chú trọng thân thể, cho nên, thân hình của anh tốt đến hoàn mĩ, để cho tất cả các cô gái nhìn thấy đều phải chảy nước miếng.
“Anh có thể đừng đi loạn khi chưa mặc mặc quần áo vào hay không?" Tô Lạc Lạc có chút tức giận.
“Trong lòng em hi vọng cái gì anh cũng không mặc." Long Dạ Tước mười phần tự tin mà nói.
Gương mặt xinh đẹp của Tô Lạc Lạc trở nên lúng túng khó xử, cưỡng ép phản bác nói: " Em mới không có!"
“Em có!"
“Không có!"
“Có!"
“Không có! Anh có gì đáng xem?"
“Thật sao? Xoay người lại nhìn kỹ một chút." Long Dạ Tước mệnh lệnh, Tô Lạc Lạc quay đầu trở về, nhìn thấy tay Long Dạ Tước đang muốn tháo ra khăn tắm của anh, cô bị dọa đến vội vàng che mặt: “Lưu manh, khốn nạn."
Long Dạ Tước đùa cô thành dạng này, anh không khỏi cười ha ha một tiếng, sau đó, bèn cất bước tiến vào phòng giữ quần áo của anh.
Tô Lạc Lạc tức giận đến cắn răng, cái tên khốn này thật quá đáng, đùa với cô chơi vui sao?
Nếu để cho Long Dạ Tước trả lời, đó đương nhiên là chơi rất vui.
Mấy phút đồng hồ sau, đã nhìn thấy Long Dạ Tước một thân áo sơ mi trắng, quần tây đen, cách ăn mặc của tên này, bản thân đã là tôn quý bất phàm, trang phục cao cấp, đối với anh cũng chỉ là phụ trợ, hoàn toàn không thể cướp đi khí chất bản thân anh.
Không nói ra được ưu nhã tự phụ.
Trên cổ Long Dạ Tước còn uể oải treo một chiếc cà vạt chưa thắt lại.
Khi anh khoác áo từ trên tay xong, mới ưu nhã cầm cà vạt.
Tô Lạc Lạc nhìn bộ dáng này của anh lại có chút mê luyến, đợi chờ đến khi cô phát hiện mới vội vàng bước xuống giường đi về phía cưả.
Mấy đứa nhỏ cũng đã tỉnh dậy, Tô Lạc Lạc đi vào chỉ đạo hai đứa tự mình mặc quần áo, đánh răng rửa mặt.
Lúc Long Dạ Tước đi ra, mái tóc đen nhánh chải mười phần tinh thần, rất có phong thái của lãnh tụ cao cấp.
Tô Lạc Lạc không khỏi liếc mắt hai cái.
“Hôm nay, tốt hơn là em nên ở trong nhà nghỉ ngơi, anh đưa bọn nhỏ đi trường học, giữa trưa anh sẽ trở về đón đi ăn cơm trưa." Long Dạ Tước làm sắp xếp.
Tô Lạc Lạc gật gật đầu: “Được rồi!"
“Mommy, hẹn gặp lại." Hai đứa nhỏ cũng rất vui vẻ, bởi vì bọn cậu nhìn ra được, tình cảm của ba và mommy tiến triển thần tốc nha! Có lẽ lại không lâu nữa, bọn cậu liền có thể tham gia hôn lễ của hai người.
Sau khi Tô Lạc Lạc đưa mắt nhìn mấy ba con rời đi, cô thở ra một hơi, có chút ảo não bản thân mình tối hôm qua uống đến say không còn biết chuyện gì.
Mặc dù sự tình gì cũng không có phát sinh, thế nhưng là quá quẫn, về sau tuyệt đối ngăn chặn loại chuyện này phát sinh.
Tô Lạc Lạc nghĩ tối hôm qua khẳng định Tô Vĩ Khâm được cứu rồi, về sau, cô thực sự không muốn cùng người nhà này qua lại.
Mà đúng lúc này, Tô Lạc Lạc nghe thấy bên cạnh điện thoại vang lên, cô nhíu nhíu mày, chẳng lẽ là Tô Vũ Phỉ gọi tới?
Cô nghĩ, chắc là vậy, cô bèn đứng dậy đi qua, đưa tay bắt máy: “A lô!"
“Tô Lạc Lạc, chừng nào thì cô đến xem ba của tôi? Người con gái như cô này, một điểm trách nhiệm đều không có! Ba tôi thật sự là vì chị mới sinh bệnh."
Tô Lạc Lạc nghe xong, chỉ muốn cười, may mắn cô không phải là do Tô Vĩ Khâm sinh ra, cô không có bỏ huyết thống, cô nhàn nhạt nói: " Buổi chiều tôi sẽ đi qua."
Buổi chiều, cô sẽ đi qua nói rõ ràng với người nhà bọn họ nhà, về sau, nhà họ Tô bọn họ cũng không cần lại đến phiền cô.
“Hừ! Tối hôm qua, vậy mà cô lại khiến cho Dạ Trạch Hạo thay cô ra mặt, xem ra cô còn một chân dẫm đạp trên hai đầu thuyền! Cô thật là có bản lĩnh! Long Dạ Tước biết không?" Tô Vũ Phỉ đùa cợt cười lên.
“Chuyện của tôi không cần cô quan tâm, cô chỉ cần nhớ kỹ, đừng có lại chọc tôi là được, nếu không, tôi không có dễ dàng buông tha cho cô như vậy." Tô Lạc Lạc cảnh cáo nói.
Lần này, Tô Vũ Phỉ liền an tĩnh, chỉ là thừa dịp qua điện thoại nên hừ một tiếng: “Đắc ý cái gì? Không phải là có Long Dạ Tước làm chỗ dựa cho cô sao?"
“Đúng vậy, anh ấy làm chỗ dựa cho tôi thì thế nào?" Tô Lạc Lạc cũng muốn làm cô ta tức chết.
Lần này, Tô Vũ Phỉ thực sự bị tức chết, cô ta tại cúp điện thoại trước, không muốn nghe Tô Lạc Lạc ở chỗ này đắc ý, Tô Lạc Lạc vốn là không muốn nói như vậy, thế nhưng Tô Vũ Phỉ chọn trước nói, cô bèn nói như vậy.
Cúp điện thoại, Tô Lạc Lạc tự giễu một tiếng, cô đích xác là dựa vào Long Dạ Tước mới có phần phấn khích này! Lời này giống như cũng không có nói sai.
Tô Lạc Lạc ngồi ở trên ghế sa lon, đột nhiên trong đầu nghĩ đến cô gái có khuôn mặt tương tự cô gặp lần trước kia, nếu như cô không phải là con gái nhà họ Tô, chẳng lẽ cô và cô gái kia có quan hệ máu mủ gì sao?.