Người Cầm Quyền

Chương 170: Muốn chết hả

Hàn Đông nghi hoặc hỏi:- Em sao vậy. Xảy ra chuyện gì?Kiều San San dùng sức kéo cánh tay Hàn Đông, không kiên nhẫn nói:- Đừng nói nhiều lời vô nghĩa như vậy, đi thôi.- Được rồi.Hàn Đông đứng lên nói, chỉ thấy sắc mặt Kiều San San tái nhợt, đôi mắt cũng có chút hồng.Hiện tại vừa mới chín giờ, hai người xuống lầu, nhanh chóng đi tới phố ẩm thực cách đó không xa. Thời gian này hầu như còn rất ít khách đến ăn khuya. Hai người tìm một quán trông có vẻ sạch sẽ một chút, ngồi xuống, Kiều San San nói:- Ông chủ, lấy trước một tá bia.Hàn Đông yên lặng nhìn Kiều San San. Đây là lần đầu tiên hắn thấy cô như vậy, cũng không biết rốt cuộc đã có chuyện gì.Mặc dù không muốn uống rượu, nhưng lúc này, Hàn Đông sao có thể làm cô mất hứng.Ông chủ nhanh chóng mang lại bàn một chai bia lạnh. Kiều San San cầm lấy dụng cụ mở chai, mở một hồi lâu, nhưng cũng không tài nào mở được- Để anh.Hàn Đông cầm dụng cụ mở chai trong tay Kiều San San, nhanh chóng mở ra hai chai bia.Kiều San San cầm lấy một chia, rót đầy một cốc, thoáng cái đã đưa lên uống ừng ực. Sau đó lại một hơi uống cả hai cốc.Khi Hàn Đông nhìn đến, Kiều San San đã buông cốc. Vài giọt nước mắt trong suốt lặng lẽ chảy xuống hai má cô.Kiều San San lại cầm lấy chai bia rót vào cốc. Hàn Đông không nhịn được đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô.Kiều San San ngẩn ra, bàn tay nhỏ bé giãy dụa, trong miệng dịu dàng nói:- Anh làm gì vậy?Hàn Đông ôn nhu nói:- Có chuyện gì em cứ nói với anh, đừng thương tổn chính mình...- Em...Đôi mắt Kiều San San càng đỏ, nghẹn ngào nói:- Tâm tình em không tốt, muốn uống chút rượu không được sao? Đã không uống với em, còn nói dài dòng ...- đĐược, anh uống với em.Hàn Đông bất đắc dĩ nói.- Tuy nhiên, không thể uống như vậy, vừa ăn vừa uống đi.Hắn tùy tiện gọi vài thứ, bảo ông chủ bắt đầu chuẩn bị. Khi quay đầu lại, đã thấy Kiều San San lại rót thêm một cốc nữa đang uống ừng ực rồi. Hàn Đông không khỏi thở dài, nha đầu kia tâm tình không tốt sẽ uống bia. Đây cũng không phải là thói quen tốt.Kiều San San giơ cốc lên nói:- Nào, Hàn Đông, cụng ly, chúc mừng chúng ta gặp lại nhau ở đây.Hàn Đông nâng cốc chạm nhẹ vào cốc của cô. Mới uống một nửa, Kiều San San đã uống hết một cốc nữa. Cô uống có chút vội vàng, bị nghẹn đang ho khan không ngừng.Hàn Đông xé mấy tờ khăn giấy đưa cho cô, diu dàng nói:- Cho dù muốn uống bia, cũng không cần gấp như vậy. Chậm rãi uống đi, tối nay anh liều mình tiếp quân tử, không đúng, là liều mình tiếp người đẹp.Kiều San San thoáng mỉm cười, đôi mắt hồng hồng, vẻ tươi cười cũng có phần thê lương. Cô nói với vẻ xa xôi:- Người đẹp gì, cũng không ai cần...Hàn Đông sửng sốt nói:- Anh thấy có nhiều người theo đuổi em lắm mà. Em bị lạc phương hướng rồi...Kiều San San lắc lắc đầu, chuyển đề tài nói:- Nhiều khi em rất nhớ lúc còn đi học. Khi đó cái gì cũng không có, cũng không cần suy nghĩ nhiều. Hiện tại thì sao? Thật nhiều chuyện đáng ghét...Trong lòng Hàn Đông không khỏi cười khổ. Nha đầu kia vừa uống rượu, vừa nói khiến hắn như lọt vào trong sương mù, thật không biết nên an ủi cô như thế nào.- Sao anh không nói lời nào vậy?Kiều San San uống một hớp bia lại nói.- Anh đang nghe em nói mà.Hàn Đông uống một hớp bia nói.- Khi trong lòng thấy không vui, nói hết ra, uống chút bia rồi trở về ngủ một giấc, ngày mai rời giường sẽ lại thấy cái gì cũng tốt.- Nào có được tốt đẹp như anh nói chứ. Hiện tại em đang phiền muốn chết.Kiều San San đưa tay lau miệng nói. Những giọt nước mắt vừa rồi đã sớm được lau khô, chỉ còn đôi mắt vẫn có chút ửng đỏ.Nhưng, trước mắt Hàn Đông dường như vẫn nhìn thấy cảnh nước mắt chảy xuống trên mặt cô, có vẻ thê thảm như vậy, thật giống như giọt sương trên bông hoa mẫu đơn.Lúc này, Kiều San San lại nhớ đến thời còn học đại học, nhớ lại bộ dạng lạnh lùng của Hàn Đông khi đó, thỉnh thoảng lại cất tiếng cười duyên.Hàn Đông cảm giác được, bên trong tiếng cười của Kiều San San không có mấy sự vui vẻ.Từ đầu đến cuối, Kiều San San cũng không nói đã xảy ra chuyện gì, chỉ tùy tiện nói, cũng không ngừng uống bia.Mà Hàn Đông, cũng chính là một người nghe đúng nghĩa, thỉnh thoảng lại chạm cốc với cô, cũng khuyên cô uống ít một chút.Mắt thấy một mình Kiều San San đã uống ba chai bia, Hàn Đông cũng uống hết hai chai. Hắn nâng tay nhìn đồng hồ. Đã mười rưỡi. Nhân tiện hắn nói:- San San, uống cũng nhiều rồi. Chúng ta nên về thôi.Lần này Kiều San San không nói gì nữa, ngoan ngoãn gật đầu. Cô uống rượu rồi, trên mặt một mầu ráng hồng. Trong đôi mắt long lanh như có ánh nước.Hàn Đông gọi ông chủ thanh toán tiền, đứng dậy, cảm giác đầu có chút choáng váng. Không khỏi cười khổ một tiếng, tửu lượng của mình quá thấp.Trên đường, đèn nê ông lóe sáng, tiếng người ồn ào.Mùa hè vào ban đêm, đây mới chính là thời gian bắt đầu cho những người sống về đêm.Kiều San San mặc váy màu phấn hồng, nhẹ nhàng đi tới, giống như một con bướm nhỏ.Bỗng nhiên, thân hình Kiều San San hơi lảo đảo. Hàn Đông vội vàng tiến lên, một tay ngăn cô lại, lo lắng nói:- Em không sao chứ?- Ha hả...Kiều San San bỗng nhiên nũng nịu mỉm cười, đưa tay kéo lấy cánh tay Hàn Đông.- Em lừa anh thôi...Hàn Đông cười khổ nói:- Có gì hay mà lừa.Ngửi được mùi thơm thoang thoảng truyền đến, Hàn Đông cũng có một cảm giác mê muội. Thật sự không thể hiểu được phụ nữ.Quay đầu nhìn lên, trên mặt Kiều San San đều một màu phấn hồng, hàng mi chớp nhẹ, vô cùng đáng yêu.Trong lòng Hàn Đông chợt cảm khái. Tiếp xúc càng nhiều, dường như cảm thấy nha đầu kia càng xinh đẹp. Sao trước kia lại không chú ý tới chứ?Đi vài bước, Kiều San San bỗng nhiên đứng lại. Hàn Đông đang muốn hỏi cô thế nào, đã thấy cô khom lưng xuống. Hé miệng, nôn khan hai cái, càng muốn nôn càng không nôn được.Hàn Đông đưa tay vỗ vào lưng cô nói:- Em thấy thế nào, có cần uống chút nước không?Kiều San San thở phào nhẹ nhõm nói:- Không có việc gì, em còn muốn uống rượu...Hàn Đông hết chỗ nói rồi. Đã tới như vậy, còn muốn uống, không uống đến nôn ra là không chịu dừng hay sao? Quan trọng chính là, hiện tại Hàn Đông cũng cảm thấy hơi choáng váng, nếu lại uống nữa, khẳng định sẽ say mất.Mùi vị say rượu thật sự không tốt lắm.- Sao nào? Thế nào?Kiều San San bỗng nhiên nũng nịu kêu lên.- Đi uống rượu với em cũng không nguyện ý sao? Em cũng không muốn anh làm gì khác...Nước mắt trong suốt lại chảy xuống khuôn mặt sáng bóng của cô. Những giọt nước mắt khiến Hàn Đông run lên, bỗng nhiên đưa tay ra ôm cô vào trong lòng.Thân hình Kiều San San chợt cứng đờ, lập tức tựa mặt vào trong ngực Hàn Đông, miệng bắt đầu khẽ nức nở, bả vai run lên nhè nhẹ.- Cho dù xảy ra bất kỳ chuyện gì, em cứ nói cho anh biết. Anh đều có thể giúp em!Hàn Đông nói rất kiên định.Giờ phút này, nhìn những giọt nước mắt của Kiều San San, Hàn Đông thầm quyết định, không cần nghĩ nhiều, quý trọng người trước mắt. Hắn tuyệt đối không muốn cô phải khóc như vậy.Lúc này, Hàn Đông cũng không suy nghĩ mình có thân phận gì? Hiện tại thì thế nào? Chỉ cần mình nỗ lực tranh thủ, không hẳn không thể như mình mong muốn.Kiều San San bỗng nhiên ngừng khóc, ở trong lòng Hàn Đông, ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt sáng như ánh sao, bỗng nhiên thản nhiên cười nói:- Tốt lắm, chúng ta đi mua mấy túi đồ ăn, trở về vừa ăn vừa nói chuyện phiếm được không?Hàn Đông gật đầu. Có lẽ, khi có người ngoài, Kiều San San ngượng ngùng không nói được.Hai người trở lại quán ăn đêm, nhờ ông chủ nướng một ít đồ nướng, lại gọi thêm mấy chai bia, bỏ vào túi nhựa tính tiền. Sau đó trở về tới ký túc xá cục Lương thực.Vốn nghĩ, hai người ở một mình với nhau, Kiều San San sẽ đem tâm sự của mình nói ra.Ai ngờ, hiện tại Kiều San San bỗng nhiên như là trời quang sau cơn mưa, cũng không đề cập gì tới chuyện không vui. Cô vừa ăn đồ nướng, vừa uống rượu, thỉnh thoảng lại nhớ tới những chuyện thú vị khi còn học ở trường học.Hàn Đông thấy thế, cũng không tiện làm cô mất hứng, cùng cô uống rượu, nói chuyện phiếm.Trong nháy mắt, hai người đều tự uống hết hai chai bia. Hàn Đông là hoàn toàn muốn hôn mê, cảm giác Kiều San San giống như cũng không ngừng loạng choạng.- Anh không thể uống nữa. Uống nữa sẽ nôn mất...Hàn Đông còn chưa nói hết, Kiều San San ngồi ở bên cạnh đã nghiêng người, ngã xuống trên hai chân hắn, còn luôn miệng lẩm bẩm:- Còn muốn uống...- Ha hả, không ngờ còn say nhanh hơn cả anh.Hàn Đông cười, đưa tay ra muốn nâng Kiều San San dậy. Cô lại đưa tay, thoáng cái đã ôm lấy Hàn Đông.Nhất thời, toàn thân Hàn Đông đều cứng lại. Khuôn mặt Kiều San San ngay ở trước mặt. Đôi mắt mơ màng, mang theo vẻ thản nhiên, nhìn thẳng vào Hàn Đông.- Anh là kẻ đáng chết, tên khốn, đồ tồi...Kiều San San cong môi mắng, hai tay ôm chặt Hàn Đông, hơi nóng trong miệng phả vào mặt Hàn Đông. Trong hơi thở tinh khiết và thơm ngát, còn thoảng mùi bia, cảm giác là lạ.Hàn Đông giật mình, trong đầu đang mờ mịt, bị cô mắng như vậy, lại càng thêm hồ đồ. Hình như mình cũng không có trêu chọc gì cô ấy mà.Kiều San San mắng xong, nhẹ buông tay, cả người lại dựa vào người Hàn Đông.Sau một lúc lâu, Kiều San San cũng không có cử động, truyền đến tiếng thở nhẹ nhàng.Hàn Đông biết nha đầu kia đã hoàn toàn say, đưa tay ôm lấy cô, định đưa cô vào trong phòng ngủ.- Không nên cử động, để em ngủ một lát...Kiều San San lầm bầm trong miệng.Trong phòng ngủ Kiều San San đều sơn một màu phấn hồng, mùi thơm nhạt nhạt không ngừng truyền đến. Hàn Đông cảm giác đầu óc càng hôn mê, chân cũng có chút mềm nhũn.Đưa Kiều San San thả lên trên giường, Hàn Đông bỗng nhiên ngây ngẩn cả người. Một dòng máu nóng chợt trào lên trong đầu.Giờ phút này, Kiều San San quả thực giống như một tiểu tinh linh mê người, vô cùng hấp dẫn.Cô nằm ở trên giường, đầu vai bên trái hơi tụt xuống, lộ ra bả vai trắng như tuyết, núi non no đủ trước ngực kia cũng lộ ra hơn nửa.Hàn Đông chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh trắng noãn, run rẩy duỗi tay ra....Cũng không biết qua bao lâu, Kiều San San từ trong giấc mộng tỉnh lại, cảm giác đầu đau như muốn nứt ra.Vừa muốn mở mắt ra, Kiều San San bỗng nhiên giật mình. Một đôi bàn tay to không biết từ khi nào bất ngờ luồn vào bên trong váy của cô, ôm lấy một đôi núi non chưa từng có người đụng tới.- A…Một tiếng thét kinh hãi chưa kịp vang lên, Kiều San San đã ý thức được hai tay này là của Hàn Đông. Hơn nữa lúc này cô cảm giác được cái mông cô có một vật cứng rắn gì đó đè lên. Mặt cô nhất thời trở nên đỏ ửng.- Muốn chết hả...Chỉ một thoáng, Kiều San San cảm thấy đầu óc thật trống rỗng.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại