Người Bên Lầu Tựa Ngọc
Chương 108: Người và yêu là kẻ thù
Tần Tiểu Đao lắc đầu: “Mới vừa rồi ta đã đi tìm nhưng quanh tường thành đều có hồi âm trận, cho dù độn thổ qua cũng sẽ kinh động một phương. Ta lường trước sẽ có một hồi ác chiến nên đưa Bình Hoa đến cho tiểu nhị chăm sóc, sau đó mới tới chỗ ngươi để thương lượng."
Đây là thế bắt ba ba trong rọ, chỉ trách bọn họ phản ứng quá chậm, cứ ở lại trong thành không đi. Lúc trước nghe nói Triệu Thanh Hoài sắp tới thì Lâu Tự Ngọc nghĩ hẳn mất ít nhất non nửa tháng. Dù sao thì xe ngựa cũng không thể bay được. Nhưng nàng không nghĩ tới chính là Triệu Thanh Hoài sẽ dùng ngàn dặm phù.
Từ kinh đô đến huyện Phù Ngọc cần 3 lá bùa, đối với người tu đạo bình thường thì hai lá bùa đã là cực hạn, sau khi dùng còn phải tĩnh dưỡng mấy ngày nhưng Triệu Thanh Hoài cảm thấy việc sớm đến huyện Phù Ngọc quan trọng hơn hết nên không tiếc tổn thương thân thể cũng muốn nhanh chóng đến. Sau khi đến ông ta lại không thèm lên tiếng đã trực tiếp bày trận.
Đã 80 năm rồi mà thằng nhãi ranh kia vẫn là cái tính nết này sao?
Lâu Tự Ngọc thầm mắng vài câu sau đó tròng mắt xoay chuyển nói: “Yêu quái không tiện ra vào thì hẳn là phải có biện pháp khác chứ?"
Tần Tiểu Đao cười khổ: “Cửa thành có đặt không ít pháp khí, cho dù lấy thân phận phàm nhân rời đi cũng khó tránh khỏi phải hiện nguyên hình."
“Các ngươi sợ, ta thì không sợ." Lâu Tự Ngọc híp mắt, sờ sờ đầu Cánh Gà lúc này cực kỳ mờ mịt sau đó cúi đầu duỗi tay với hắn nói, “Ngoan nhé, mau giao Phù Đồ Vây lần trước trộm giấu đi cho tỷ tỷ nào."
Cánh Gà đỏ mặt ấp úng nói: “Sao tỷ tỷ biết ta trộm giấu đồ?"
“Bởi vì tỷ tỷ lợi hại." Nhẹ nhàng chọc chọc ngực hắn, Lâu Tự Ngọc đón được một cái Phù Đồ Vây trống rỗng, nhìn nhìn lại phát hiện nó không bị tổn hại nghiêm trọng lắm nên nói, “Chờ lát nữa các ngươi đều chui vào đây rồi ta đưa các ngươi ra ngoài."
Lần trước Cánh Gà bị Tống Lập Ngôn nhốt vào đây, lúc thoát ra ngoài lại đánh thức Lâu Tự Ngọc lúc đó đang say rượu. Mà trẻ con ấy, thấy đồ đẹp sẽ tiện tay giấu đi, mà lúc đó Lâu Tự Ngọc cũng không nhắc nhở Tống Lập Ngôn về cái này. Ai biết đến bây giờ lại có tác dụng. Phù Đồ Vây có thể vây yêu nên tự nhiên có thể thu lại yêu khí, cho dù cửa thành có pháp khí gì bọn họ không qua được thì trốn ở trong này cũng sẽ không bị người ta phát hiện.
Tần Tiểu Đao ngẫm lại cảm thấy khá được nên cùng nàng tìm xe ngựa. Vốn ông ta còn khẩn trương nhưng nhìn Lâu Tự Ngọc còn có tâm tình cò kè mặc cả 3 văn tiền với xa phu cả buổi thì ông ta đột nhiên cũng trấn định lại.
Một cửa thành thôi mà, chỉ cần về đến chủ phong của Kỳ Đấu Sơn thì Cánh Gà sẽ được an toàn tuyệt đối, không ai có thể tổn thương hắn.
“Cữu cữu, sao cháu không được ở lại đây?" Xe ngựa vừa đi thì Cánh Gà ngồi bên cạnh túm lấy xiêm y ông ta tò mò hỏi.
Tần Tiểu Đao ngoài ý muốn liếc hắn một cái: “Cháu thích chỗ này hả?"
“Đúng vậy, nơi này thật náo nhiệt, đồ ăn cũng ngon." Cửa rèm đong đưa, ngẫu nhiên lộ ra khe hở có thể nhìn qua bên ngoài. Cánh Gà cực kỳ vui sướng nói: “Bình Hoa nói chờ lúc họp chợ sẽ có người múa đao, nuốt lửa, hồ lô đường của nhà bên cạnh ăn rất ngon. Cuối phố có bánh vó ngựa cũng không tồi. Chờ đến khi ăn tết toàn bộ thành sẽ vang lên tiếng pháo."
Hắn nói xong thì có chút cô đơn tiếp tục: “Trên núi quá an tĩnh, chẳng có tiếng động gì."
Tần Tiểu Đao thở dài một hơi, muốn xoa đầu an ủi hắn nhưng cuối cùng lại đặt tay lên đầu gối, xoa xoa đầu gối nghĩ nghĩ rồi nói: “Nơi này…… Náo nhiệt thì náo nhiệt nhưng cũng có chỗ không tốt. Nơi này sẽ có người tổn thương yêu quái, nếu là yêu quái bình thường thì không sao nhưng cháu là cái đích cho mọi người hướng tới nên chắc chắn sẽ không có ngày yên ổn."
“Vì sao?" Cánh Gà càng không rõ hỏi, “Cháu không tổn thương họ thì vì sao bọn họ lại muốn tổn thương cháu?"
Tần Tiểu Đao không biết nên trả lời thế nào nên chỉ khó xử gãi gãi đầu muốn nói một câu người và yêu là kẻ địch để qua loa lấy lệ. Nhưng không đợi ông ta trả lời thì Lâu đã duỗi tay ôm đứa nhỏ vào lòng nói, “Lúc trước Tống đại nhân thương tổn tộc nhân tới tìm ngươi mà ngươi cũng biết phải không?" Đặt hắn ngồi lên chân mình, Lâu Tự Ngọc hỏi.
Cánh gà nhíu mày, gật đầu.
“Hắn giết tộc nhân của ngươi là bởi vì những kẻ đó đã thương tổn người phàm. Để phàm nhân ít bị thương tổn hơn nên hắn mới ra tay. Nhưng hắn vừa ra tay thì càng có nhiều yêu quái muốn báo thù muốn thương tổn hắn. Yêu quái và người oán hận kéo dài trăm ngàn năm, đã quá sâu nên bây giờ hai bên tàn sát lẫn nhau không cần hỏi lý do. Nhìn từ góc độ lịch sử thì yêu quái và người rất khó để cùng tồn tại."
“Nhưng mà." Nàng nhẹ giọng nói, “Cũng có người đang nỗ lực thay đổi việc này. Tuy chỉ có thể làm chút ít nhưng người và yêu cuối cùng sẽ có lúc có thể hòa bình chung sống. Hôm nay mang ngươi rời đi không phải bởi vì nơi này không chứa chấp được ngươi mà là vì có kẻ bụng dạ khó lường muốn hại ngươi. Chờ những người này đi rồi ngươi sẽ lại có thể trở về, đi theo Bình Hoa ăn hồ lô đường, cùng đi chợ qua năm mới."
Sắc mặt ảm đạm của Cánh Gà hơi sáng lên, hưng phấn bắt lấy ống tay áo nàng mà lắc: “Thật sự?"
“Thật sự."
“Được." Cánh Gà lúc này ngồi đàng hoàng, hai mắt nhìn thẳng phía trước, “Ta tin tưởng tỷ tỷ."
Tần Tiểu Đao ngạc nhiên mà nhìn nàng một cái, môi giật giật muốn nói cái gì nhưng cuối cùng lại chỉ cười cười.
Cũng tốt.
Xe ngựa tới gần cửa thành, Lâu Tự Ngọc đưa bọn họ vào Phù Đồ Vây sau đó thong dong đi lên. Thủ thành lúc này nghiêm ngặt hơn ngày thường nhiều, bên cạnh còn có Diệt Thần Hương. Lâu Tự Ngọc bước vào màn sương trắng cuồn cuộn, sắc mặt bình tĩnh xếp hàng chờ kiểm tra. Binh lính hộ thành thoạt nhìn có chút mỏi mệt lấy gậy gõ túi áo và túi tiền của người đi đường để xác định có dị vật hay không. Đến phiên nàng thì gậy kia gõ vào Phù Đồ Vây.
“Thứ gì?" Quan sai nhíu mày.
Lâu Tự Ngọc cười nói: “Hộp phấn mặt của nữ nhân." Nói xong nàng muốn lấy Phù Đồ Vây đã hóa hình ra nhưng quan sai lại vẫy vẫy tay: “Không cần nhìn kỹ, phía trên quản rất nghiêm, chúng ta chỉ là kẻ đi ngang qua sân khấu thôi. Ngươi đi qua đằng kia mà khai báo."
Lâu Tự Ngọc nhìn về phía hắn chỉ thì thấy đó là một khu đất trống gần cửa thành, bên đó có mấy người đã đứng đổ tay nải cho người khác kiểm tra đồ vật. Nhìn qua không có gì khác thường nên nàng cũng đi qua đứng. Vừa qua đã nghe thấy tiếng bọn họ đang tranh chấp: “Chai lọ, vại bình thì có cái gì mà khả nghi? Trong này chỉ có thuốc và rượu."
“Gần đây trong thành không yên ổn, bên trên quản nghiêm cũng là bình thường."
“Nhưng cũng không thể mở nắp, thuốc của ta không thể thấy ánh sáng!"
Xô đẩy lôi kéo một phen, một vại rượu từ trên bàn ngã xuống, rượu trong suốt chảy ra uống lượn thành một dòng suối nhỏ trên mặt đất.
Sau lưng Lâu Tự Ngọc hơi hơi lạnh, nàng cảm thấy có chút không thích hợp. Nếu thật là rượu thì sao đổ nhiều như thế mà không có tí mùi rượu nào? Nhưng nàng còn chưa kịp nghĩ xong thì rượu kia đã vây mảnh đất trống thành một vòng tròn, vây kín nàng ở bên trong.
Bạch quang bay thẳng lên, gần như ngay lập tức mọi âm thanh và tiếng la hét xung quanh đã biến mất. Trời đất lại là một mảnh yên tĩnh, xa xa truyền đến tiếng rút kiếm ra khỏi vỏ.
Lâu Tự Ngọc căng người nhưng không xoay lại, chỉ thở dài tự giễu lắc đầu: “Sao ta lại quên mất từ trước đến nay ngươi rất am hiểu lặng lẽ đặt bẫy. Nếu ngươi sớm đã tới mà không lộ mặt thì ắt hẳn có mưu đồ."
Đôi giày màu than chì dẫm lên đường cái, một người mặc một thân quan phục đi tới, chòm râu trắng tinh bị gió thổi bay lên. Triệu Thanh Hoài cầm trường kiếm, mặt căng lên như một khối nham thạch có khắc hoa văn tràn lan. Đến chỗ cách nàng năm bước ông ta mới mở miệng nói: “Sư huynh cả đời này không làm sai việc gì, thứ sai duy nhất chính là chưa giết ngươi."
Thiếu niên non nớt ngày xưa đã biến thành một lão giả tiếng nói khàn khàn, nhưng thứ duy nhất không thay đổi chính là ghét bỏ dành cho nàng. Lâu Tự Ngọc cười khẽ, xoay người sang chỗ khác, làn váy nhoáng lên khiến hình thêu hoa bên trên càng sinh động hơn, không khác gì ý xuân nhân gian. Ý cười trên mặt nàng không vì chuyện này mà có chút dao động.
Khuôn mặt nàng vẫn như thế, không có chút dấu vết nào của năm tháng. Nhưng trong đôi mắt nàng, bóng dáng ông ta đã là một lão giả mặt đầy nếp nhăn rồi. Triệu Thanh Hoài muốn duy trì tư thế uy nghiêm của kẻ bề trên nhưng một nháy mắt thấy Lâu Tự Ngọc thì ông ta phát hiện mặc kệ mình bao nhiêu tuổi thì vẫn sẽ tức giận không thôi giống tiểu tử tóc trái đào nhiều năm trước. Ông ta nhíu mày, cả người sát khí cuồn cuộn, kiếm trong tay càng không khống chế được mà chĩa về phía náng.
“Ta đã đồng ý với sư huynh sẽ tha cho ngươi, nhưng lần này chính ngươi tự tìm đường chết."
Lâu Tự Ngọc không để ý tới lời uy hiếp của ông ta, ánh mắt chỉ nhìn nếp nhăn trên mắt ông ta rồi đột nhiên thấp giọng nói: “Nếu chàng còn sống tới tuổi của ngươi thì có thể phải cũng sẽ mặt đầy nếp nhăn thế này không?"
Nghĩ nghĩ rồi nàng lại lắc đầu cười: “Cho dù có nếp nhăn thì hẳn là chàng vẫn sẽ một thân thanh nhã, phong hoa muôn vàn." Đáng tiếc qua nhiều năm như vậy mà nàng chưa bao giờ thấy được bộ dáng hắn biến già đi.
Lâu Tự Ngọc có chút khổ sở duỗi tay nhẹ búng mũi kiếm trước mặt. Động tác của nàng mềm nhẹ như đang phủi bụi nhưng thanh kiếm bằng sắt đúc kia lại giống như dây mềm đong đưa kịch liệt, lực đạo truyền thẳng đến cánh tay Triệu Thanh Hoài. Người sau nhanh chóng giang hai tay cầm chặt kiếm, đột nhiên đâm về phía nàng.
Vào lúc chạng vạng, cửa thành đầy người đến và đi, thoạt nhìn không có gì khác thường. Nhưng người của Thượng Thanh Tư ở trong thành đều trước sau chạy tới chỗ nầy. Quần áo xanh trắng tung bay khắp nơi, Tống Lập Ngôn mặc quan phục màu nâu đảo qua, giục ngựa chạy nhanh đến chỗ phát ra bạch quang và kim quang kia.
Bạch quang là khí của sư phụ hắn, hồn hậu mà bá đạo, còn bên kia…… là yêu khí kim sắc của Lâu Tự Ngọc. Trong lòng Tống Lập Ngôn khẩn trương, vừa xuống ngựa đã tiến lên, hơi do dự rồi mới duỗi tay ấn lên kết giới.
Cùng lúc đó Triệu Thanh Hoài đang chiến đấu với Lâu Tự Ngọc đã thoáng nhìn thấy hắn. Ông ta thu lại non nửa bạch quang trong tay. Lâu Tự Ngọc là người biết đúng mực, ông ta sử dụng ít nhiều tu vi thì nàng cũng dùng từng ấy chứ không muốn đả thương ông ta nhưng cũng không có ý thoái nhượng. Nhưng ông ta vừa thu khí lại thì nàng không phản ứng kịp, chỉ đành trơ mắt nhìn kim quang của mình bắn ra đánh ông ta lui về sau vài bước, nghiêng đầu ho một búng máu.
“Ngươi đang làm cái gì?" Nàng nhíu mày thu tay lại.
Triệu Thanh Hoài cười cười, ôm ngực nhìn nàng.
“Sư phụ?" Tống Lập Ngôn tiến nhanh lên đỡ ông ta, duỗi tay điểm kinh mạch cho ông ta rồi nhíu mày nhìn về phía đối diện.
Lâu Tự Ngọc ngây ra, khóe mắt rõ ràng giật giật.
Đây là thế bắt ba ba trong rọ, chỉ trách bọn họ phản ứng quá chậm, cứ ở lại trong thành không đi. Lúc trước nghe nói Triệu Thanh Hoài sắp tới thì Lâu Tự Ngọc nghĩ hẳn mất ít nhất non nửa tháng. Dù sao thì xe ngựa cũng không thể bay được. Nhưng nàng không nghĩ tới chính là Triệu Thanh Hoài sẽ dùng ngàn dặm phù.
Từ kinh đô đến huyện Phù Ngọc cần 3 lá bùa, đối với người tu đạo bình thường thì hai lá bùa đã là cực hạn, sau khi dùng còn phải tĩnh dưỡng mấy ngày nhưng Triệu Thanh Hoài cảm thấy việc sớm đến huyện Phù Ngọc quan trọng hơn hết nên không tiếc tổn thương thân thể cũng muốn nhanh chóng đến. Sau khi đến ông ta lại không thèm lên tiếng đã trực tiếp bày trận.
Đã 80 năm rồi mà thằng nhãi ranh kia vẫn là cái tính nết này sao?
Lâu Tự Ngọc thầm mắng vài câu sau đó tròng mắt xoay chuyển nói: “Yêu quái không tiện ra vào thì hẳn là phải có biện pháp khác chứ?"
Tần Tiểu Đao cười khổ: “Cửa thành có đặt không ít pháp khí, cho dù lấy thân phận phàm nhân rời đi cũng khó tránh khỏi phải hiện nguyên hình."
“Các ngươi sợ, ta thì không sợ." Lâu Tự Ngọc híp mắt, sờ sờ đầu Cánh Gà lúc này cực kỳ mờ mịt sau đó cúi đầu duỗi tay với hắn nói, “Ngoan nhé, mau giao Phù Đồ Vây lần trước trộm giấu đi cho tỷ tỷ nào."
Cánh Gà đỏ mặt ấp úng nói: “Sao tỷ tỷ biết ta trộm giấu đồ?"
“Bởi vì tỷ tỷ lợi hại." Nhẹ nhàng chọc chọc ngực hắn, Lâu Tự Ngọc đón được một cái Phù Đồ Vây trống rỗng, nhìn nhìn lại phát hiện nó không bị tổn hại nghiêm trọng lắm nên nói, “Chờ lát nữa các ngươi đều chui vào đây rồi ta đưa các ngươi ra ngoài."
Lần trước Cánh Gà bị Tống Lập Ngôn nhốt vào đây, lúc thoát ra ngoài lại đánh thức Lâu Tự Ngọc lúc đó đang say rượu. Mà trẻ con ấy, thấy đồ đẹp sẽ tiện tay giấu đi, mà lúc đó Lâu Tự Ngọc cũng không nhắc nhở Tống Lập Ngôn về cái này. Ai biết đến bây giờ lại có tác dụng. Phù Đồ Vây có thể vây yêu nên tự nhiên có thể thu lại yêu khí, cho dù cửa thành có pháp khí gì bọn họ không qua được thì trốn ở trong này cũng sẽ không bị người ta phát hiện.
Tần Tiểu Đao ngẫm lại cảm thấy khá được nên cùng nàng tìm xe ngựa. Vốn ông ta còn khẩn trương nhưng nhìn Lâu Tự Ngọc còn có tâm tình cò kè mặc cả 3 văn tiền với xa phu cả buổi thì ông ta đột nhiên cũng trấn định lại.
Một cửa thành thôi mà, chỉ cần về đến chủ phong của Kỳ Đấu Sơn thì Cánh Gà sẽ được an toàn tuyệt đối, không ai có thể tổn thương hắn.
“Cữu cữu, sao cháu không được ở lại đây?" Xe ngựa vừa đi thì Cánh Gà ngồi bên cạnh túm lấy xiêm y ông ta tò mò hỏi.
Tần Tiểu Đao ngoài ý muốn liếc hắn một cái: “Cháu thích chỗ này hả?"
“Đúng vậy, nơi này thật náo nhiệt, đồ ăn cũng ngon." Cửa rèm đong đưa, ngẫu nhiên lộ ra khe hở có thể nhìn qua bên ngoài. Cánh Gà cực kỳ vui sướng nói: “Bình Hoa nói chờ lúc họp chợ sẽ có người múa đao, nuốt lửa, hồ lô đường của nhà bên cạnh ăn rất ngon. Cuối phố có bánh vó ngựa cũng không tồi. Chờ đến khi ăn tết toàn bộ thành sẽ vang lên tiếng pháo."
Hắn nói xong thì có chút cô đơn tiếp tục: “Trên núi quá an tĩnh, chẳng có tiếng động gì."
Tần Tiểu Đao thở dài một hơi, muốn xoa đầu an ủi hắn nhưng cuối cùng lại đặt tay lên đầu gối, xoa xoa đầu gối nghĩ nghĩ rồi nói: “Nơi này…… Náo nhiệt thì náo nhiệt nhưng cũng có chỗ không tốt. Nơi này sẽ có người tổn thương yêu quái, nếu là yêu quái bình thường thì không sao nhưng cháu là cái đích cho mọi người hướng tới nên chắc chắn sẽ không có ngày yên ổn."
“Vì sao?" Cánh Gà càng không rõ hỏi, “Cháu không tổn thương họ thì vì sao bọn họ lại muốn tổn thương cháu?"
Tần Tiểu Đao không biết nên trả lời thế nào nên chỉ khó xử gãi gãi đầu muốn nói một câu người và yêu là kẻ địch để qua loa lấy lệ. Nhưng không đợi ông ta trả lời thì Lâu đã duỗi tay ôm đứa nhỏ vào lòng nói, “Lúc trước Tống đại nhân thương tổn tộc nhân tới tìm ngươi mà ngươi cũng biết phải không?" Đặt hắn ngồi lên chân mình, Lâu Tự Ngọc hỏi.
Cánh gà nhíu mày, gật đầu.
“Hắn giết tộc nhân của ngươi là bởi vì những kẻ đó đã thương tổn người phàm. Để phàm nhân ít bị thương tổn hơn nên hắn mới ra tay. Nhưng hắn vừa ra tay thì càng có nhiều yêu quái muốn báo thù muốn thương tổn hắn. Yêu quái và người oán hận kéo dài trăm ngàn năm, đã quá sâu nên bây giờ hai bên tàn sát lẫn nhau không cần hỏi lý do. Nhìn từ góc độ lịch sử thì yêu quái và người rất khó để cùng tồn tại."
“Nhưng mà." Nàng nhẹ giọng nói, “Cũng có người đang nỗ lực thay đổi việc này. Tuy chỉ có thể làm chút ít nhưng người và yêu cuối cùng sẽ có lúc có thể hòa bình chung sống. Hôm nay mang ngươi rời đi không phải bởi vì nơi này không chứa chấp được ngươi mà là vì có kẻ bụng dạ khó lường muốn hại ngươi. Chờ những người này đi rồi ngươi sẽ lại có thể trở về, đi theo Bình Hoa ăn hồ lô đường, cùng đi chợ qua năm mới."
Sắc mặt ảm đạm của Cánh Gà hơi sáng lên, hưng phấn bắt lấy ống tay áo nàng mà lắc: “Thật sự?"
“Thật sự."
“Được." Cánh Gà lúc này ngồi đàng hoàng, hai mắt nhìn thẳng phía trước, “Ta tin tưởng tỷ tỷ."
Tần Tiểu Đao ngạc nhiên mà nhìn nàng một cái, môi giật giật muốn nói cái gì nhưng cuối cùng lại chỉ cười cười.
Cũng tốt.
Xe ngựa tới gần cửa thành, Lâu Tự Ngọc đưa bọn họ vào Phù Đồ Vây sau đó thong dong đi lên. Thủ thành lúc này nghiêm ngặt hơn ngày thường nhiều, bên cạnh còn có Diệt Thần Hương. Lâu Tự Ngọc bước vào màn sương trắng cuồn cuộn, sắc mặt bình tĩnh xếp hàng chờ kiểm tra. Binh lính hộ thành thoạt nhìn có chút mỏi mệt lấy gậy gõ túi áo và túi tiền của người đi đường để xác định có dị vật hay không. Đến phiên nàng thì gậy kia gõ vào Phù Đồ Vây.
“Thứ gì?" Quan sai nhíu mày.
Lâu Tự Ngọc cười nói: “Hộp phấn mặt của nữ nhân." Nói xong nàng muốn lấy Phù Đồ Vây đã hóa hình ra nhưng quan sai lại vẫy vẫy tay: “Không cần nhìn kỹ, phía trên quản rất nghiêm, chúng ta chỉ là kẻ đi ngang qua sân khấu thôi. Ngươi đi qua đằng kia mà khai báo."
Lâu Tự Ngọc nhìn về phía hắn chỉ thì thấy đó là một khu đất trống gần cửa thành, bên đó có mấy người đã đứng đổ tay nải cho người khác kiểm tra đồ vật. Nhìn qua không có gì khác thường nên nàng cũng đi qua đứng. Vừa qua đã nghe thấy tiếng bọn họ đang tranh chấp: “Chai lọ, vại bình thì có cái gì mà khả nghi? Trong này chỉ có thuốc và rượu."
“Gần đây trong thành không yên ổn, bên trên quản nghiêm cũng là bình thường."
“Nhưng cũng không thể mở nắp, thuốc của ta không thể thấy ánh sáng!"
Xô đẩy lôi kéo một phen, một vại rượu từ trên bàn ngã xuống, rượu trong suốt chảy ra uống lượn thành một dòng suối nhỏ trên mặt đất.
Sau lưng Lâu Tự Ngọc hơi hơi lạnh, nàng cảm thấy có chút không thích hợp. Nếu thật là rượu thì sao đổ nhiều như thế mà không có tí mùi rượu nào? Nhưng nàng còn chưa kịp nghĩ xong thì rượu kia đã vây mảnh đất trống thành một vòng tròn, vây kín nàng ở bên trong.
Bạch quang bay thẳng lên, gần như ngay lập tức mọi âm thanh và tiếng la hét xung quanh đã biến mất. Trời đất lại là một mảnh yên tĩnh, xa xa truyền đến tiếng rút kiếm ra khỏi vỏ.
Lâu Tự Ngọc căng người nhưng không xoay lại, chỉ thở dài tự giễu lắc đầu: “Sao ta lại quên mất từ trước đến nay ngươi rất am hiểu lặng lẽ đặt bẫy. Nếu ngươi sớm đã tới mà không lộ mặt thì ắt hẳn có mưu đồ."
Đôi giày màu than chì dẫm lên đường cái, một người mặc một thân quan phục đi tới, chòm râu trắng tinh bị gió thổi bay lên. Triệu Thanh Hoài cầm trường kiếm, mặt căng lên như một khối nham thạch có khắc hoa văn tràn lan. Đến chỗ cách nàng năm bước ông ta mới mở miệng nói: “Sư huynh cả đời này không làm sai việc gì, thứ sai duy nhất chính là chưa giết ngươi."
Thiếu niên non nớt ngày xưa đã biến thành một lão giả tiếng nói khàn khàn, nhưng thứ duy nhất không thay đổi chính là ghét bỏ dành cho nàng. Lâu Tự Ngọc cười khẽ, xoay người sang chỗ khác, làn váy nhoáng lên khiến hình thêu hoa bên trên càng sinh động hơn, không khác gì ý xuân nhân gian. Ý cười trên mặt nàng không vì chuyện này mà có chút dao động.
Khuôn mặt nàng vẫn như thế, không có chút dấu vết nào của năm tháng. Nhưng trong đôi mắt nàng, bóng dáng ông ta đã là một lão giả mặt đầy nếp nhăn rồi. Triệu Thanh Hoài muốn duy trì tư thế uy nghiêm của kẻ bề trên nhưng một nháy mắt thấy Lâu Tự Ngọc thì ông ta phát hiện mặc kệ mình bao nhiêu tuổi thì vẫn sẽ tức giận không thôi giống tiểu tử tóc trái đào nhiều năm trước. Ông ta nhíu mày, cả người sát khí cuồn cuộn, kiếm trong tay càng không khống chế được mà chĩa về phía náng.
“Ta đã đồng ý với sư huynh sẽ tha cho ngươi, nhưng lần này chính ngươi tự tìm đường chết."
Lâu Tự Ngọc không để ý tới lời uy hiếp của ông ta, ánh mắt chỉ nhìn nếp nhăn trên mắt ông ta rồi đột nhiên thấp giọng nói: “Nếu chàng còn sống tới tuổi của ngươi thì có thể phải cũng sẽ mặt đầy nếp nhăn thế này không?"
Nghĩ nghĩ rồi nàng lại lắc đầu cười: “Cho dù có nếp nhăn thì hẳn là chàng vẫn sẽ một thân thanh nhã, phong hoa muôn vàn." Đáng tiếc qua nhiều năm như vậy mà nàng chưa bao giờ thấy được bộ dáng hắn biến già đi.
Lâu Tự Ngọc có chút khổ sở duỗi tay nhẹ búng mũi kiếm trước mặt. Động tác của nàng mềm nhẹ như đang phủi bụi nhưng thanh kiếm bằng sắt đúc kia lại giống như dây mềm đong đưa kịch liệt, lực đạo truyền thẳng đến cánh tay Triệu Thanh Hoài. Người sau nhanh chóng giang hai tay cầm chặt kiếm, đột nhiên đâm về phía nàng.
Vào lúc chạng vạng, cửa thành đầy người đến và đi, thoạt nhìn không có gì khác thường. Nhưng người của Thượng Thanh Tư ở trong thành đều trước sau chạy tới chỗ nầy. Quần áo xanh trắng tung bay khắp nơi, Tống Lập Ngôn mặc quan phục màu nâu đảo qua, giục ngựa chạy nhanh đến chỗ phát ra bạch quang và kim quang kia.
Bạch quang là khí của sư phụ hắn, hồn hậu mà bá đạo, còn bên kia…… là yêu khí kim sắc của Lâu Tự Ngọc. Trong lòng Tống Lập Ngôn khẩn trương, vừa xuống ngựa đã tiến lên, hơi do dự rồi mới duỗi tay ấn lên kết giới.
Cùng lúc đó Triệu Thanh Hoài đang chiến đấu với Lâu Tự Ngọc đã thoáng nhìn thấy hắn. Ông ta thu lại non nửa bạch quang trong tay. Lâu Tự Ngọc là người biết đúng mực, ông ta sử dụng ít nhiều tu vi thì nàng cũng dùng từng ấy chứ không muốn đả thương ông ta nhưng cũng không có ý thoái nhượng. Nhưng ông ta vừa thu khí lại thì nàng không phản ứng kịp, chỉ đành trơ mắt nhìn kim quang của mình bắn ra đánh ông ta lui về sau vài bước, nghiêng đầu ho một búng máu.
“Ngươi đang làm cái gì?" Nàng nhíu mày thu tay lại.
Triệu Thanh Hoài cười cười, ôm ngực nhìn nàng.
“Sư phụ?" Tống Lập Ngôn tiến nhanh lên đỡ ông ta, duỗi tay điểm kinh mạch cho ông ta rồi nhíu mày nhìn về phía đối diện.
Lâu Tự Ngọc ngây ra, khóe mắt rõ ràng giật giật.
Tác giả :
Bạch Lộ Vị Song