Người Bảo Hộ (Someone To Watch Over Me)

Chương 49

Lo lắng nhìn thấy những gì anh muốn cho cô xem, Leigh đi với anh đến cuối tiền sảnh. Khuất từ tầm nhìn của phòng khách bởi cái cầu thang cong là một cánh cửa đôi nhìn ra một khu vực ngồi tuyệt đẹp, trũng thấp, tập hợp những chiếc ghế xô–pha trông có vẻ thoải mái được sắp xếp ở phía trước lò sưởi.

Trước đó, sự thiếu vắng của đồ trang trí đã làm cô cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng sau một thời gian họ nói chuyện với nhau trong phòng khách gia đình, cô nhận biết nỗi lo của cô là vô căn cứ. Michael đã không làm màn dạo đầu, và cô muốn biết tại sao cô lại tưởng tượng là anh có thể đang có dự định làm chuyện đó. Sau cái chết của Logan, cảm xúc của cô không được ổn định, và đánh giá của cô đôi khi không được rõ ràng.

Khi cô bước xuống những nấc thang vào phòng khách, cô nhìn quanh quất và nói, "Anh sở hữu một mảnh thiên đường, với tầm nhìn đi chung với nó."

"Em thích nó không?"

"Tôi yêu thích nó." Ở bên phải, qua khung cửa mở có nhịp cuốn rộng, là những gì cô giả định là phòng ngủ, nhưng cô có một tầm nhìn rõ ràng thẳng qua phòng đến khung cửa sổ rộng ở phía xa, trông xuống Central Park, vì vậy cô không dám chắc. Tuy nhiên, bên trái, một khung cửa mở đối diện giống nhau cho thấy những cái tủ gỗ và kính ở mặt trước với những ánh đèn lắp trên tường, vì vậy cô cho rằng đó là phòng sách của anh. "Tôi nghĩ anh đã nói là anh còn chưa chuyển đến?" cô hỏi vu vơ.

"Tôi không có ý nói là tôi còn chưa sống ở đây. Tôi đã trang bị nơi này cách đây hai tuần để tôi có thể ở tạm. Đồ vật còn lại của tôi sẽ được chuyển đến vào tuần tới, nhưng không mang theo nhiều thứ về đây. Tôi đã bán gần như mọi thứ cùng với căn hộ khác của tôi." anh giải thích khi anh bước vào phòng sách. Leigh đặt ly rượu của cô trên bàn, và đi theo anh. "Chỉ có những thứ quan trọng mà tôi giữ lại là cái bàn của tôi, vì tôi đã thiết kế nó, sách của tôi, và một số tác phẩm nghệ thuật mà tôi đặc biệt trân quí."

Anh chạm vào công tắc đèn và bật những ánh đèn nhỏ rực sáng trên trần nhà. Mọi thứ trong phòng sách đã được đóng ván ô bằng gỗ gụ sang trọng, thậm chí khung viền trên trần nhà cũng vậy.

Bàn giấy của anh là một cái bàn xinh đẹp to lớn mà không thô, với những góc tròn. Nó đã được bố trí ở bên trái phòng, đối mặt với tủ kính và nơi trưng bày những tác phẩm nghệ thuật. Leigh đi đến để ngắm thưởng nó. "Anh có quá nhiều tài năng." cô nói khi cô rà những ngón tay trên mặt gỗ dát trơn của nó.

Khi anh không trả lời, cô nhìn qua vai và nhìn thấy anh vẫn đứng chỉ ngay bên trong phòng, tay trái của anh ở trong túi, ly rượu trong tay kia... ngắm nhìn cô, vẻ mặt của anh trang nghiêm, nhưng thích thú. Không hiểu được, cô quay đi và nhìn những cuốn sách trong tủ sách xếp dọc theo bức tường ở bên phải, đi từ từ dọc qua nó, liếc nhìn những tựa đề. "Có thứ gì mà anh không thích thú đến không?" cô hỏi với một nụ cười nhanh.

"Một vài thứ."

Câu trả lời ngắn ngủi, kỳ quặc, cô nhận thấy. Có lẽ anh đã mệt. Anh dường như có một nguồn cung cấp năng lượng vô tận để cho anh có thể làm việc suốt ngày và ở lại căn hộ của cô cho đến khuya bất cứ khi nào họ ăn tối chung với nhau. "Anh mệt à?"

"Không mệt chút nào."

Cô tiếp tục di chuyển ở kệ sách cho đến khi cô đến nơi anh đang đứng, sau đó cô quay lại và đi đến những hộp kính chưng đồ trên vách đối mặt với bàn của anh. "Bây giờ, để xem anh đặc biệt trân quí những món nghệ thuật và tác phẩm điêu khắc nào." Phẩm vị của anh thật đa dạng và tinh luyện, cô nghĩ – một cái bình Etruscan lộng lẫy, một bức tượng bán thân bằng cẩm thạch tráng lệ, một cái tô mạ vàng chạm khắc lộng lẫy. Cô đi đến một bức tranh sơn dầu nhỏ trên một giá đứng đằng sau mặt kính với ánh đèn rọi đến từ phía sau. "Vui lòng nói với tôi là anh đã không có bức Renoir ở đây với khắp nơi đầy công nhân."

"Nó đã nằm trong tủ khóa cho đến hôm nay, và hệ thống an ninh trong phòng này tinh vi hơn nó có vẻ được nhìn thấy."

Cô nhìn vào món tiếp theo – một tủ kính rất nhỏ – và nhìn chằm chằm trong sự kinh ngạc vào những gì nó đang chứa đựng. Trong đó là bức tượng của một hiệp sĩ trong thiết giáp nhỏ rẻ tiền. Leigh xoay nửa người lại, nhìn chằm chằm vào anh.

Để đáp lại, anh nhướng lông mày của anh, chờ cô thảo luận nó với anh. Trong lòng, Leigh đang quay cuồng, nhưng lần này, cô quyết định bình tĩnh, để cho anh tự nguyện giải thích.

Michael biết cô đã thực sự lung lay, nhưng chỉ trong tích tắc, cô trở thành một nữ diễn viên và bước một cách lạnh nhạt qua món đồ kế tiếp, tay cô nắm lại lỏng lẻo ở sau lưng. "Tác phẩm điêu khắc bằng kính này là của Bill Meek phải không?"

"Vâng." anh nói, cố không cười. Cô không thể làm cho thái độ của cô hùng hồn hơn trừ phi cô bắt đầu ngâm nga, và cô không thể trông hấp dẫn hơn trong bộ váy bó đen dài tay đó che đậy những đường cong khiêu khích từ tầm nhìn của anh – tạm thời. Rất tạm thời.

"Tôi yêu thích những tác phẩm của Bill Meek. Nó làm tôi nâng cao về mặt tâm linh."

Anh quyết định đánh vào sự giả vờ của cô. "Em đã nghĩ gì về hiệp sĩ thiết giáp trước đó?"

Một cách lịch sự cô ngả người ra để xem xét lại nó và nói, như thể thực sự tìm kiếm cái gì đó về nó để khen ngợi, "Ánh đèn rất đẹp."

Sự dịu dàng đi xuyên qua người anh. "Tôi đã luôn ngưỡng mộ sự khéo léo của thông điệp của nó."

"Anh nghĩ một mảnh như thế đáng giá bao nhiêu?" cô hỏi, giả vờ quan tâm.

"Món đồ đặc biệt đó là vô giá."

"Tôi hiểu rồi." Cô di chuyển qua nơi khác, và anh nhìn cách tóc của cô toả sáng dưới ánh đèn khi cô cúi người nghiên cứu một tác phẩm điêu khắc khác. "Anh biết không," cô suy ngẫm như thể vừa nhớ lại sự kiện, "lúc trước, tôi có tặng cho một người đàn ông một hình người hiệp sĩ bằng thiếc nhỏ như cái đó."

"Thật sao? Anh ta đã phản ứng như thế nào?"

"Anh ấy không muốn nó. Thực ra, anh ấy không muốn bất cứ thứ gì liên quan với tôi. Anh ấy không bao giờ nói chuyện với tôi trừ phi anh ấy cần nói, và khi anh ấy làm, anh ấy một là thiếu lịch sự hay là chua cay."

"Đúng là một kẻ tồi bại."

Cô hơi khom người để xem bên dưới của tác phẩm điêu khắc. "Vâng, đúng vậy. Nhưng vì những lý do mà tôi không thể hiểu, nó luôn làm tôi bực bội cho là anh ấy không thích tôi. Tôi đã cố kết thân với anh ấy."

"Anh ấy có lẽ đã nhận thấy."

"Có lẽ vậy. Nhưng đây là điểm vô cùng đặc biệt khác thường: Mười mấy năm sau, tôi khám phá ra anh ấy đã sử dụng tiền của anh ấy để mua những trái lê đặc biệt cho tôi mà anh ấy đã không chịu trực tiếp đưa cho tôi... và anh ấy cũng đi xem tôi diễn trong một vở kịch." Cô di chuyển qua món trưng bày tiếp theo, dừng lại ở món sau cùng, sau đó cô kết thúc và bắt đầu từ từ dò lại bước cô. "Có một đêm, anh ấy đã liều thân cứu tôi. Anh có thấy tất cả những chuyện này có hơi kỳ quặc không?"

"Trên bề mặt thì có."

"Anh nghĩ tôi nên làm gì về chuyện đó?"

"Nếu ở vào chỗ của em," Michael nói với vẻ vui thú trang trọng, khi anh đặt ly rượu của anh trên kệ và bắt đầu đi về phía cô, "tôi sẽ khăng khăng đòi một lời giải thích."

Cô gửi cho anh một cái liếc dưới đôi mi của cô. "Anh có lời giải thích nào không?"

"Có." Đặt bàn tay của anh trên cánh tay cô, anh xoay cô lại đối mặt với anh trong khi anh nói thật với cô: "Cách đây 14 năm, tôi muốn em có những trái lê xinh đẹp nhất trong tiểu bang New York, và tôi muốn là người mua chúng cho em. Tôi muốn em nói chuyện với tôi, và tôi muốn nói chuyện với em. Tôi muốn giữ món quà mà em đã tặng tôi, và tôi muốn tặng cho em những món quà. Tóm lại," anh kết thúc, "tôi đã muốn em."

Cô nhìn chằm chằm vào anh cố gắng hiểu rõ. "Và anh nghĩ anh có thể làm tôi muốn anh bằng cách có thái độ đáng ghét à?"

"Không." anh nói, lắc mạnh đầu một cách tiêu cực. "Tôi đã có một quá khứ đen tối và một tương lai xám xịt, tôi không muốn em có bất cứ dính líu gì với tôi. Tôi muốn cái gì đó tốt hơn cho em, tốt hơn tôi nhiều." Trong giọng nói quở trách, anh nói thêm, "Tôi cũng muốn cái gì đó một cách chết tiệt tốt hơn nhiều cho em hơn cái gã sinh viên giả dối, khốn khiếp mà em mê tít. Tôi đã giận dữ khi em nói với dì tôi là em đã đính hôn với anh ta. Tôi không thể tin nổi là tôi đã thực sự cứu em khỏi tôi, chỉ để cho em cuối cùng ở chung với Logan Manning."

Cho vài khoảnh khắc, Leigh đấu tranh chống lại sự thôi thúc muốn cười, khóc, và đứng thẳng lên và hôn vào má anh. "Đó là một câu chuyện kỳ quái nhất mà tôi từng nghe," cuối cùng cô bảo anh với nụ cười quyến rũ. "và rất có thể là câu chuyện ngọt ngào nhất."

Mỉm cười đáp lại cô, anh đặt cánh tay của anh quanh vai cô và bắt đầu đi về phía ngưỡng cửa trong khi anh kể cho cô nghe một chuyện rất sâu sắc đến nỗi cô dựa đầu của cô vào vai anh : "Tôi đã giữ hiệp sĩ đó ở một nơi nào đó trong tầm nhìn trong mỗi văn phòng mà tôi đã từng ngồi. Nó là đèn hiệu của tôi. Trong những năm đầu, nếu tôi loạng choạng trong sự lựa chọn, tôi nhìn hình người hiệp sĩ thiếc nhỏ và nhớ rằng tôi là 'một người hào hiệp' trong mắt em, và tôi sẽ làm bất cứ sự lựa chọn nào đúng với nguyên tắc." Một cách trêu chọc, anh giải thích, "Tôi không có nhiều cơ hội để 'hào hiệp, vì vậy tôi chấp nhận việc làm đúng với nguyên tắc để thay thế."

Anh dừng lại trong phòng khách và dựa hông vào phía sau ghế xôpha, sau đó anh kéo cô sát vào đôi chân của anh và đặt tay anh trên thắt lưng của cô.

Leigh cảm thấy bất cứ chuyện gì anh muốn nói tiếp theo rất quan trọng, vì anh dường như đang lấy một khoảng thời gian dài khác thường để suy nghĩ về chuyện đó. Một là vậy, hay là anh không biết anh muốn nói gì. Vươn tay về phía bàn, cô nhặt lên ly rượu của cô và nhấp nó, chờ đợi, nhận thấy anh nhìn hấp dẫn làm sao trong chiếc áo sơ mi trắng mở cổ. Khuôn mặt của anh là một khuôn mặt đẹp trai một cách lạnh lùng, đôi khi lạnh lùng hơn đẹp trai, nhưng nhất định là nhiều "nam tính" hơn khuôn mặt của Logan. Michael có sức mạnh khắc ở quai hàm của anh và niềm tự hào hiện rõ trên những đặc tính khắc khổ của anh. Và anh có đôi mắt tuyệt đẹp, một đôi mắt có thể biến thành cứng rắn hay dịu dàng, nhưng chúng luôn thấu hiểu và linh hoạt. Đầu óc của Logan thường ở trên cái gì đó ngoài người đang nói chuyện với anh, mắt của anh cũng đi lạc cùng với suy nghĩ của anh.

Michael không nhận thấy rằng cô đang quan sát khuôn mặt của anh, anh đang cố quyết định nên nói gì tiếp theo. Anh biết chính xác anh muốn nói gì: "Anh yêu em. Lên giường với anh, và anh sẽ làm em quên anh ta đã làm em đau khổ đến dường nào." Vấn đề là sự phản bội của chồng cô sẽ ngăn cản cô tin anh nếu anh nói cho cô nghe tình cảm của anh, cũng như nó sẽ ngăn cản cô không muốn lên giường với anh vào lúc này.

Anh đã chắc chắn điều đó như anh chắc chắn là tình cảm của cô đối với anh sâu đậm hơn là cô muốn nhận biết ngay bây giờ. Luôn có một sự ràng buộc không thể giải thích được giữa họ, luôn có sự thấu hiểu khi họ ở chung với nhau. Cách đây nhiều năm, cô đã nhìn thấy điểm tốt trong anh và theo bản năng buộc nó phải lộ diện. Thậm chí ngay bây giờ, khi cả thế giới tin anh là một người tồi tệ, khi một tờ báo có thể làm một giả thuyết hợp lý rằng anh đã giết chồng cô, cô – người phải nên nghi ngờ nhiều nhất – lại là người ủng hộ anh.

Không may, đó đều là những vấn đề cảm xúc, và anh không nghĩ cô sẵn sàng nói về chúng, vì cảm xúc của cô đã làm việc quá sức. Nhưng anh quyết định thử phương pháp đầu tiên. Anh đẩy trượt tay anh lên cánh tay của cô, và lặng lẽ hỏi, "Em có tin vào số mệnh không?"

Cô cười, và có cái gì đó trong giọng nói của cô. "Không còn nữa." Sau một hồi ngập ngừng cô nhăn mũi cô và nói, "Anh tin không?"

Cái gì đó trong giọng nói của cô làm anh ghét Logan Manning gấp đôi. "Tôi là người Ý và Ái Nhĩ Lan," anh nói đùa. "Tổ tiên của tôi phát minh ra sự mê tín dị đoan và phong tục tập quán. Tất nhiên là tôi tin vào số mệnh." Cô cười với điều đó, vì thế anh tiếp tục nhỏ nhẹ, "Tôi tin là em đã được định sẵn khi em tặng hình người hiệp sĩ đó cho tôi. Em đã được định sẵn là trở thành đèn hiệu của tôi."

Anh nhìn vẻ không biết chắc và hoài nghi trong mắt cô, nhưng anh vẫn tiếp tục, thử nghiệm ranh giới cảm xúc của cô. "Tôi được định sẵn là người bảo hộ em. Tôi được định sẵn có mặt ở đó khi hai kẻ côn đồ đó muốn tấn công em. Tôi đúng ra cũng phải nên giữ em," anh nói thêm một cách thẳng thừng, "nhưng tôi đã thất bại và để cho Logan Manning có em. Em có biết còn chuyện gì khác mà tôi tin không?"

"Tôi sợ không dám hỏi."

Logan Manning khốn khiếp. "Tôi tin số phận đang cho tôi thêm một cơ hội nữa để làm công việc của tôi."

"Và – anh nghĩ công việc của anh là gì?" cô hỏi với vẻ thích thú dè dặt.

"Tôi đã kể cho em nghe," Michael nói, cố không nghe trang trọng như cảm giác của anh, "công việc của tôi là bảo hộ em. Và một phần của công việc đó ngay lúc này là giúp em khắc phục khỏi Logan. Đã đến lúc phải trả thù anh ta cho việc bất trung với em và phản bội lòng tin của em. Em sẽ không có thể cảm thấy như bản thân mình cho đến khi em lấy lại sự tự tin của em."

"Và tôi trả thù như thế nào đây?"

Anh nhìn cô với nụ cười chậm chạp, tinh nghịch. "Ăn miếng trả miếng." anh nói. "Anh ta bất trung với em, cho nên bây giờ em sẽ không chung thủy với anh ta nữa – trên hồi tưởng của anh ta."

Mắt của cô đang bơi đùa thích thú và cô mím môi cố không cười, nhưng không thể nhầm lẫn là có cảm tình trong giọng nói của cô. "Anh có bao giờ cân nhắc đến việc biện hộ là bị loạn tâm thần, khi cảnh sát gây rắc rối cho anh không?" cô hỏi, "Vì tôi thật sự nghĩ chúng ta có thể thoát khỏi..."

"'Chúng ta' ư?" anh lặp lại, cắt ngang cô. "Có thấy em tự nhiên phối hợp với tôi như thế nào không. Em sẽ không đấu tranh cho bản thân mình, nhưng khi báo chí nói xấu về tôi, em bảo vệ quan điểm của mình với tất cả những người có liên quan." Anh chặc lưỡi và lắc đầu. "Chúng ta sẽ là một đôi tuyệt vời cách đây 14 năm."

Với một nỗ lực, anh đặt ý nghĩ cay đắng đó qua một bên và chuẩn bị tinh thần cho một cuộc giao tranh nhỏ. "Nhưng đó là chuyện lúc xưa, và đây là bây giờ, và bây giờ tôi đang ở đây – sẵn sàng làm công việc của tôi và giúp em trả thù Logan tối nay. Thực ra là tình nguyện. Hãy lên giường với anh."

Nó đánh vào Leigh lần đầu tiên là mặc dù với thái độ trêu chọc của anh, anh đang rất nghiêm túc. Rất, rất nghiêm túc. "Không! Dĩ nhiên là không rồi! Thật là điên rồ. Nó sẽ thay đổi mọi thứ. Chúng ta sẽ không còn giống nhau nữa. Tôi yêu thích cách chúng ta như bây giờ. Và ngoài ra, nó sẽ không đúng, sẽ không công bằng."

"Với ai?"

"Với anh! Sao anh lại có thể nghĩ tôi sẽ... lợi dụng.. anh như thế chứ? Tôi sẽ chẳng bao giờ nghĩ đến chuyện đó!"

Anh chặc lưỡi. "Anh muốn bị lợi dụng."

Anh đang cười, nhưng anh không đơn thuần là nghiêm túc, anh rất kiên quyết! Cô có thể nghe nó trong giọng nói của anh. Chỉ cần nghĩ đến việc lên giường với anh, để lộ cảm xúc của cô cũng như thể xác, làm cho cô co rúm người vì hoảng sợ. Cô sẽ mất anh, cùng với lòng tự trọng nhỏ nhoi còn sót lại trong cô. "Làm ơn," cô nói một cách đau đớn, "xin đừng làm điều này với tôi. Để cho mọi thứ ở lại theo cách nó hiện có. Tôi không muốn... làm điều đó. Với bất kỳ ai."

Cô lùi lại đủ để đặt ly của cô xuống, nhưng tay của anh siết chặt và anh đứng lên khi cô cố tuột khỏi tầm tay của anh.

"Em sẽ phải nói cho anh nghe vì sao..." Sự giận dữ với Logan Manning đi xuyên qua tĩnh mạch của Michael như axít, nhưng anh giữ giọng của anh bình tĩnh. "... không thôi anh sẽ không chấp nhận chữ không cho câu trả lời."

Giọng cô nức nở. "Khốn kiếp anh, tại sao anh lại làm điều này với tôi chứ!" cô tựa trán của cô vào ngực anh, mắt của cô ngập tràn nước mắt của sự xấu hổ và tuyệt vọng. "Anh không thể để lại cho tôi chút ít lòng tự trọng sao?"

Anh nhìn chằm chằm trên đầu của cô như một người mù, tay của anh siết chặt một cách che chở trên lưng cô trong khi anh cố tình thọc vào vết thương của cô. "Anh muốn em nói cho anh nghe tại sao em sẽ không lên giường với anh. Anh muốn em nói thật với anh."

"Tốt thôi!" cô khóc lóc. "Đây là sự thật cho anh! Toàn bộ thế giới đều biết 'sự thật' cả rồi. Chồng tôi không muốn tôi. Tôi không hiểu anh nghĩ anh có được gì khi lên giường với tôi, nhưng nó đã không đủ đối với anh ấy, thì nó cũng sẽ không đủ đối với anh. Tôi yêu anh ấy," cô nghẹn ngào, "và anh ấy thậm chí không quan tâm đủ về tôi để không chạm tay vào bạn bè của tôi, hay đồng nghiệp của tôi. Thả tôi ra, tôi muốn về nhà!" Cô càng chống chọi mạnh hơn, thì cánh tay của anh siết chặt hơn, ép cô tì vào ngực anh, cô đổ sập vào người anh thổn thức. "Tên của những người tình của anh ấy xuất hiện trên tất cả báo chí..."

"Anh biết." anh thì thầm. Ôm chặt cô, anh tựa má vào đỉnh đầu của cô, nuốt cục cảm xúc đau đớn trong họng của anh, tay anh thả hông cô ra và vuốt lưng cô trong khi đôi vai gầy của cô run rẩy với tiếng khóc đau khổ. Anh nhớ lần đầu tiên anh nhìn thấy đôi mắt xanh biết cười đó nhìn anh, bao quanh bởi một màn tóc nâu vàng, và anh nhắm chặt mắt mình.

Anh đợi cho đến khi tiếng khóc của cô cuối cùng bắt đầu lắng xuống, sau đó anh kiên quyết rũ bỏ nỗi buồn của mình và quyết tâm làm cho cô cười. "Anh không trách em vì đã khóc. Ý anh là, em sẽ đi đâu mà tìm được một người đàn ông khác với tính trung trực, trung thành, và tự trọng chứ?" Với tiếng thở dài đùa cợt, anh nói thêm, "Em sẽ phải lê bước qua nhiều đồng cỏ với đầy phân bón – trước khi em có thể tìm thấy một đống lớn như cái mà em đã có."

Cơ thể của cô cứng đờ như thể một luồng điện vừa mới bắn qua người cô, và sau một lúc im lặng căng thẳng, vai của cô lại bắt đầu run rẩy, càng dữ dội hơn lúc nãy. Cười toe toét, Michael ngước đầu lên. Anh biết cô đang cười thậm chí trước khi cô ngẩng mặt ra khỏi áo sơ mi của anh và nâng đôi mắt xinh đẹp của cô nhìn anh.

Leigh lau mắt cô bằng đầu ngón tay và gật đầu. "Anh nói đúng." Cô cảm thấy quá vui đến nỗi hầu như đó là một sự kinh nghiệm choáng váng.

Anh chải khớp ngón tay của anh trên gò má mềm mại của cô, chùi một giọt nước mắt còn sót lại. "Anh đã đưa cho Logan cô gái của anh," anh nói với vẻ kinh tởm, "và nhìn xem anh ta đã làm gì với cô ấy đây này." Anh nâng lông mày của anh và nói thêm một cách có ý nghĩa, "Anh cũng cần trả thù anh ta nữa."

Với nụ cười đầu hàng trong lòng, Leigh nhận ra rằng anh vẫn còn quyết tâm đưa cô vào phòng ngủ đó, và cô cũng nhận biết cô muốn đến đó với anh. Rất nhiều. Nỗi niềm mong muốn bất chợt làm cô ngạc nhiên, nhưng không nhiều như ước muốn ương ngạnh của cô là Michael sẽ không xem đó là một trò đùa. Mặt khác, cô biết anh quan tâm đến cô, và đó là điều quan trọng. Cô quyết định tán đồng chuyện đó.

Ngay khi Michael bắt gặp đôi mắt cô long lanh, anh biết anh đã thắng cuộc, và toàn bộ cơ thể của anh căng ra với sự thôi thúc được bế cô vào cánh tay của anh, nhưng anh sợ không dám làm một cử động nào cho đến khi anh biết cô sẽ đưa anh đến đâu. "Anh có biết," cô chỉ ra một cách nhẹ nhàng, như thể cố chia sẻ cảm xúc của anh. "em đã chưa bao giờ thật sự là cô gái của anh cả. Em là cô gái của Logan."

Anh cười toe toét vì cô đang tán tỉnh với anh, và anh khoanh tay trước ngực. "Anh có thể cướp em ra khỏi anh ta dễ dàng như thế này." anh búng ngón tay của anh.

"Anh nghe vô cùng tự tin với bản thân mình đấy."

Anh nhướng lông mày của anh và ngạo mạn tuyên bố, "Đúng vậy."

"Và anh làm thế nào để làm được chuyện đó vậy?"

Giọng trầm ấm của anh đột ngột trở nên khàn đục, và Leigh cảm thấy nó như là một cái vuốt ve gợi cảm. "Anh sẽ làm tình với em, giống anh định làm tối nay, và sau đó em có thể so sánh hai người chúng tôi."

Không chuẩn bị trước cho bất cứ lời gợi ý so sánh nào, Leigh cảm thấy sự can đảm của cô rạn nứt chỉ trong nháy mắt, và hiện thực hé mở. Logan đã từng là một người tình tuyệt vời – khi anh muốn là người yêu của cô.

Cô càng hoảng hốt hơn khi Michael không chỉ đoán được những gì cô đang nghĩ, anh quyết định thảo luận về nó. Cười toe toét, anh nghiên cứu vẻ mặt của cô. "Anh ta hay vậy à?"

Cô cố làm anh bỏ qua đề tài bằng cách mang lại cho anh vẻ ngoài trấn áp và xoay đầu đi chỗ khác.

Không thành công. Anh nghiêng qua một bên, quan sát gò má đỏ hồng vì bối rối của cô. "Thật sao?" anh trêu chọc. "Anh ta thật sự hay đến thế à?"

"Em không thể tin là chúng ta đang nói về chuyện này." cô cảnh báo một cách ảm đạm.

Michael cũng không thể tin, nhưng nó đưa cô đến nơi mà anh muốn, vì vậy anh đứng lên và ôm choàng lấy cô, đưa cô về phía phòng ngủ. "Hãy bắt đầu so sánh." anh bảo cô
Tác giả : Judith McNaught
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại