Người Bạn Gái Mà Tôi Không Thể Yêu
Chương 12: Phong ba ở wechat

Người Bạn Gái Mà Tôi Không Thể Yêu

Chương 12: Phong ba ở wechat

*Wechat là một ứng dụng để nhắn tin, trao đổi tin tức.

*Xưng hô của Trì Tín với người yêu cũ mình để anh-em cho tình cảm nga:v

...............................

“Gần đây vẫn tốt chứ?" Tưởng Viện hỏi.

“Khá tốt." Trì Tín trả lời.

Rầu rĩ ăn ai miếng, hắn lại nói, “Kỳ thật một chút cũng không tốt. Cưỡng bách chính mình làm việc, tận lực không cho người ta nhìn ra anh thất tình. Thời điểm một mình ở nhà, có cảm giác như em vẫn còn ở đó, thỉnh thoảng lại phát hiện một số vật dụng nhỏ mà em lưu lại, nghĩ thời tiết lúc hai ta cùng nhau mua đồ vật đó là như thế nào, lúc đó em mặc quần áo gì, cùng anh nói những lời gì. 

Ban đêm ngủ mơ mơ màng màng, đột nhiên nghĩ đến em không còn ở đây nữa, liền tỉnh lại, sau đó mở WeChat ra, hy vọng nhìn thấy em nhắn tin cho anh, nhưng mà cái gì đều không có, anh đã nhắn cho em một tin nhắn thật dài nhưng lại xóa đi từng chữ một. Tưởng Viện, anh rất nhớ em."

Thời điểm Trì Tín nói ra những lời đó, giọng nói có hơi hơi nghẹn ngào, nước mắt như đã ở trong khóe mắt cùng xoang mũi.

“Rồi từ từ sẽ tốt lên thôi." Tưởng Viện nói.

“Tưởng Viện, chúng ta ——"

TưởngViện tiếp tục nói “Có lẽ anh hẳn là nên đổi chỗ ở? Luôn ở trong hoàn cảnh nhà cũ, anh rất khó quên đi."

Trì Tín liền đem lời muốn nói nuốt vào trong lòng, hắn cứ tâm niệm rằng vẫn còn có thể cứu vãn được. Nhưng  hắn thực minh bạch bọn họ đã không có khả năng, rốt cuộc từng yêu như vậy nhiều năm, điểm này ăn ý vẫn phải có.

Trì Tín miễn cưỡng trưng ra một nụ cười, “Tìm anh có chuyện gì sao?"

Tưởng Viện nói, “Anh có thể hay không xóa hết tất cả những ảnh chụp chung của chúng ta trên mạng đi?"

“Em đã có người yêu sao?" Hắn hỏi.

Tưởng Viện không trả lời vào trọng tâm, “Có một số bạn bè cho rằng chúng ta vẫn còn ở bên nhau, như vậy thời gian lâu rồi, sẽ có chút bối rối."

Thấy Trì Tín không hé răng, Tưởng Viện lại nói, “Hoặc là đăng một status, anh đăng cũng được, nói chúng ta chia tay rồi."

Trì Tín  tiếp tục làm bộ dường như vẫn bình tĩnh, nói “Đúng là nhiều người vẫn còn tưởng hai ta còn yêu nhau, anh vốn dĩ cũng định xóa rồi, trở về anh sẽ xóa ngay"

Dừng một chút, như là làm Tưởng Viện yên tâm, lại như là không cho chính mình để đường rút lui, Trì Tín nói, “Sẽ xóa sạch sẽ."

Một đoạn cảm tình qua đi, sẽ có rất nhiều kế tiếp vấn đề, không phải một câu chia tay liền có thể  thiên hạ thái bình, ranh giới rõ ràng, Đinh Tiểu Nhu cũng giống Trì Tín,nhu cầu cấp bách cần  giải quyết của nàng là cùng Vương Đặc nói về vấn đề tiền bạc.

Đinh Tiểu Nhu kỳ thật rất keo kiệt với chính mình, mua sắm trước nay cái gì không cần thiết sẽ không mua, cùng Sa Sa đi ăn cái lẩu nhỏ, còn từ siêu thị lấy đồ uống mang tới. 

Nhưng đối với người khác, đặc biệt là người yêu, lại đặc biệt khẳng khái hào phóng, quả thật là hết lòng hết dạ.

Chính nàng cũng hiểu rõ, đối với bản thân đối xử không tốt, dựa vào cái gì trông cậy vào người khác đối với mình tốt? Sa Sa  nói cho nàng, nói dễ nghe một chút, đây là khuyết thiếu cảm giác an toàn, sợ hãi bị vứt bỏ, khó nghe một chút, chính là tiện.

Thời điểm lúc 3 giờ, Vương Đặc sẽ đúng giờ từ phòng họp nhỏ ra tới, đi vào phòng trà nước uống một cốc cà phê, cái này là thói quen khó đổi. Đinh Tiểu Nhu nghĩ mình có đủ thời gian cùng hắn đem chuyện tiền nong nói cho rõ ràng.

Đinh Tiểu Nhu  đầu tiên nhắn tin qua WeChat cho Vương Đặc:

Đinh Tiểu Nhu  : Có đang ở công ty không?

Đối phương trả lời rất nhanh: Có.

Đinh Tiểu Nhu: Ta muốn nói chuyện riêng với ngươi một chút.

Vương Đặc: Được. Ở đâu?

Đinh Tiểu Nhu: Phòng nghỉ ở công ty được không?

Vương Đặc: Được.

Nhìn đồng hồ, sắp đến 3 giờ chiều, Đinh Tiểu Nhu chuẩn bị nhích người.

Vương Đặc: Đinh Tiểu Nhu, ta……

Đinh Tiểu Nhu nhìn chằm chằm màn hình, cảm giác được đối phương muốn nói lại thôi, chỉ cảm thấy khổ sở sông cuộn biển gầm, nàng mới ý thức được bản thân đối người nam nhân này có bao nhiêu lưu luyến.

Đinh Tiểu Nhu không biết như thế nào hồi phục, nàng đứng dậy, hướng tới phòng nghỉ đi đến.

Dọc theo đường đi, Đinh Tiểu Nhu đều nhớ tới cái dấu ba chấm kia của Vương Đặc trên WeChat, hắn rốt cuộc muốn nói cái gì? Nàng lại nghĩ tới ngày đó ở phòng in, ánh mắt của Vương Đặc nhìn mình, rõ ràng là luyến tiếc cùng do dự. Khung thoại We Chat bị nàng mở ra lại đóng lại, lặp đi lặp lại.

Phía trước chính là phòng nghỉ, Đinh Tiểu Nhu dừng lại, nàng quyết định dũng cảm một hồi.

Đinh Tiểu Nhu ở khung thoại gõ vào mấy chữ: Chúng ta cùng nhau đi đi, rời khỏi công ty này, cùng nhau đi!

Chỉ cần nhẹ điểm góc phải chỗ cái nút "gửi", là đối phương có thể biết được tâm ý của mình.

Đinh Tiểu Nhu  lại bắt đầu do dự.

Nàng vỗ vỗ mặt mình, bày ra tư thế bán hàng đa cấp, nói “Cố lên! Cố lên! Cố lên!"

Rồi bấm “gửi" tin nhắn.

Đinh Tiểu Nhu trong lòng mang tâm tình đập nồi dìm thuyền, đẩy ra cửa phòng nghỉ.

*Đập nồi dìm thuyền: chắc là "không còn gì để mất"?

Lucy đứng ở bên trong, trong tay cầm di động của Vương Đặc, cái vỏ điện thoại Iron Man kia là do Đinh Tiểu Nhu tặng cho Vương Đặc

Đinh Tiểu Nhu dường như hóa đá, cùng lúc đó nàng nghe được di động Lucy đang cầm vang lên âm thanh như tiếng tin nhắn vừa đến...

Đây chính là một cái bẫy! 

Đinh Tiểu Nhu ngay lập tức tưởng tượng ra đủ loại chuyện, tỷ như:

Lucy vì muốn "dụ rắn ra khỏi hang" đã gửi tin nhắn úp úp mở mở như muốn nói lại thôi, chỉ cần Đinh Tiểu Nhu  mất cảnh giác, nhắn lại cái gì, đều sẽ bị đối phương đưa ra bằng chứng, vì Đinh Tiểu Nhu  là người chủ động liên hệ, "quyến rũ" bạn trai của người khác cũng là Đinh Tiểu Nhu. Lấy tác phong của Lucy, sẽ chụp màn hình cuộc nói chuyện và gửi đến tất cả các phòng ban trong công ty, đến lúc đó Đinh Tiểu Nhu có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.

Tuyệt đối không được.

Tuyệt đối không được!

Liền vào lúc Lucy định mở điện thoại ra xem tin nhắn, Đinh Tiểu Nhu tiến lên, một phen đoạt lấy di động, sau đó dùng hết sức bình sinh quăng xuống mặt đất, lại dùng gót giày nhảy lên giẫm nát.

Toàn bộ quá trình, Lucy hoàn toàn ở trạng thái ngây dại, cho đến khi di động hoàn toàn chia năm xẻ bảy, màn hình vỡ nát. Đinh Tiểu Nhu mới thở hổn hển ngừng lại.

Ngày đó, công ty tất cả mọi người nghe được Lucy thét chói tai “ ĐINH TIỂU NHU!"

Trịnh tổng nghiêm khắc phê bình Đinh Tiểu Nhu, tội trạng là chống đối thủ trưởng, nằm trong diện tình nghi cố ý công kích, hơn nữa là cố tình huỷ hoại tài sản của người khác.

Lucy ở một bên thêm mắm thêm muối, liền ngay sau đó một người có tố chất thấp hèn, không có giáo dưỡng, còn có xu hướng tâm thần phân liệt Đinh Tiểu Nhu sắp bị đắp nặn ra.

“Lucy, ngươi nói phải làm thế nào đây?"

Trịnh tổng trưng cầu ý kiến Lucy.

Lucy làm bộ làm tịch, “Trịnh tổng ngài cũng thấy được, ta hôm nay đang dùng di động bạn trai, nàng tiến vào liền đem nó đập nát. Đem người như vậy đặt ở trong công ty, đó chính là một quả bom hẹn giờ, hôm nay dẫm hư di động, ngày mai có khả năng sẽ giết người. Nhưng mà, Đinh Tiểu Nhu theo ta lâu như vậy, ta đối nàng là có cảm tình. Như vậy đi, Trịnh tổng, trong chốc lát ta đem di động đi phục hồi, chỉ cần  lịch sử trò chuyện bên trong có thể thành công cứu được, ta sẽ không để công ty phải chịu tổn thất, ta nguyện ý cho nàng lưu lại công ty."

“Tốt, vẫn là Lucy có tình có nghĩa." Trịnh tổng đối với nữ tướng đắc lực bên mình tán thưởng có thêm.

Đinh Tiểu Nhu nghĩ thầm, lúc này xong rồi, chờ chết đi. 

Trong chốc lát Lucy đem lịch sử trò chuyện chuyển dời đến di động mới, tin nhắn của mình vừa rồi với Vương Đặc sắp bị nhìn thấy.

Nữ nhân này quá lợi hại, xem ra lần này thật sự sẽ bị sa thải, không biết khi nào mới có thể tìm được việc làm mới, còn phải giấu mẹ việc này, để tránh mẹ phải lo lắng.

Lucy nắm chắc thắng lợi mà một lần nữa mở We Chat của Vương Đặc ra kiểm tra rồi mỉm cười khiêu khích nhìn Đinh Tiểu Nhu, nói “Ngươi chết chắc rồi". Sau khi nhìn chằm chằm vào màn hình, bỗng nhiên có việc gì đó khiến cô ta ngây ngẩn cả người.

Tiếp theo, Lucy dùng hơi thở cực không ổn định, nói “Trịnh tổng, liền theo những lời ta nói lúc nãy, lịch sử trò chuyện đã phục hồi được rồi, ta cho nàng ta một cơ hội."

Đinh Tiểu Nhu đã quên bản thân như thế nào ra ngoài, hai chân phiêu phiêu, trong đầu một đoàn dấu chấm hỏi tại sao Lucy lại hành xử như vậy, nói cho mình một cơ hội?

Nàng móc di động ra, nhìn Sa Sa vừa nhắn tin lại qua We Chat: Có thể cùng ngươi đi, nhưng chờ đến kỳ nghỉ. Ta vừa mới làm xong giải phẫu, ngươi đang làm gì đó?

Đinh Tiểu Nhu run rẩy nhìn vào hoạt động trên màn hình WeChat, cái tin nhắn mà Đinh Tiểu Nhu vốn định nhắn cho Vương Đặc đã bị nàng gửi nhầm qua cho Sa Sa.

Thật tốt quá, đã gửi sai người rồi.

Các đồng nghiệp đi ngang đều nhìn Đinh Tiểu Nhu, trên mặt nàng, biểu cảm như là cười, lại giống như là khóc.
Tác giả : Uy Tiểu Bão
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247
Tran 2 năm trước
đã có chap mới nhất rồi nha anh em. link đây nha: bit.ly/mga899

Truyện cùng thể loại