Người Anh Yêu Chính Là Em

Chương 3

Diêm hoàng điện nằm ở vùng ngoại ô, từ trước đến nay luôn yên tĩnh. Người ngoài đến đây sẽ nghe được tiếng chim hót líu lo hay giọng nói nhỏ nhẹ thân thiết của người làm.

Cho dù như thế nào, cũng sẽ không xuất hiện tiếng rống giận dữ. Cho dù có thì cũng sẽ biến mất ngay lập tức. Nhưng nếu chủ nhân của tiếng rống giận dữ đó lại là em gái của ông chủ thì đó lại là một chuyện khác.

“Tiểu... Tiểu thư, cô có muốn vào phòng VIP nghỉ ngơi một chút không? Chừng nào Hướng thiếu gia trở về tôi sẽ báo cho cô." Người làm nhắm mắt cung kính nói với sư tử cái.

“Tôi không muốn! Tên kia thật sự có tới đây đúng không? Đi kêu hắn ra đây cho tôi!" Diêm Lệ trừng mắt, thiếu chút nữa là làm cho đối phương sợ đến ngất xỉu..

“Hướng... Hướng thiếu gia thật sự đã đi ra ngoài rồi... Tôi không biết chừng nào cậu ấy quay về..." Người làm lắp bắp nói, mất hơi sức thật lớn mới nói hết được câu đó.

Không thể trách anh yếu đuối được, nghe nói Diêm tiểu thư mặc dù là phụ nữ nhưng cú đấm lại mạnh hơn cả đàn ông, lỡ như chọc giận cô ấy, anh không bị chém thành hai khúc mới là lạ. Anh còn là thanh niên cường tráng, không muốn chết một cách lãng xẹt như thế đâu.

“Tôi không tin! Hướng Dương Diễm, cậu ra đây cho tôi?" Diêm Lệ gần như mất khống chế, cô điên cuồng lùng sục khắp khu vườn để tìm hung thủ. Nhưng vẫn chưa tìm được thì Diêm Tuấn đã xuất hiện.

“Lệ, em là sợ nơi này quá yên tĩnh hay là không vừa mắt hội viên nào ở đây?" Giọng nói của anh vẫn như dịu dàng như xưa nhưng củng đủ hù dọa người khác.

“Anh... Em xin lỗi!" Diêm Lệ có ngang tàng đến đâu thì cũng không dám cãi lời anh trai mình.

Nhưng cô thật sự rất tức giận! Tên tiểu quỷ ấy làm ra chuyện đó, cô làm sao không tức giận cho được.

“Không được có lần sau, em vào phòng VIP chờ tụi nó đi." Diêm Tuấn nở nụ cười còn đẹp hơn cả phụ nữ. Anh cũng không muốn trách cứ em gái của mình quá nhiều.

“Tiểu quỷ kia thật sự đi ra ngoài?" Nếu biết trước như vậy cô đã không lãng phí nước miếng của mình.

“Cậu ấy mới bị Tiểu Hi kéo ra ngoài mua đồ, chắc cũng về mau thôi! Nhìn em xem, còn chưa biết chuyện gì đã làm nhân viên của anh sợ thế kia." Diêm Tuấn chỉ chỉ chàng trai đang run sợ đứng một bên.

“A... Thật xin lỗi!" Diêm Lệ lúng túng nói xin lỗi với người làm, sau đó mới đi theo Diêm Tuấn.



“Anh Diêm Tuấn, chúng em về rồi!" Hướng Dương Hi tươi cười đi vào, sau lưng cô còn có Hướng Dương Diễm.

Năm tháng dần trôi, thằng bé ngày nào bây giờ đã lột xác thành một cậu thiếu niên anh tuấn. Hướng Dương Hi vẫn xinh đẹp động lòng người, chẳng qua là ngày càng tinh quái hơn. Thỉnh thoảng cũng có biểu hiện e lệ của thiếu nữ, nhất là khi cô nhìn Diêm Tuấn.

Chỉ có mỗi Hướng Dương Diễm là không phụ sự mong đợi của mọi người, cậu bé lớn lên vẫn là người hiền lành như xưa. Cho dù là già trẻ lớn bé, cũng đều bị cậu hạ gục, cảm tình đối với cậu chỉ có tăng chứ không giảm.

Chỉ có mỗi Diêm Lệ là càng lúc càng bực bội với cậu. Lúc này cô dùng giọng nói cực kỳ mất kiên nhẫn rống lên với người vừa vước vào.

“Hướng Dương Diễm!"

“Lệ! Sao chị cũng tới đây?" Hướng Dương Diễm vui mừng chạy đến trước mặt Diêm Lệ, hoàn toàn không nhìn thấy cơn tức giận của cô.

“Em..." Tên tiểu quỷ này ngốc sao? Không nhìn thấy là cô đang rất tức giận à? Còn cười vui vẻ thế kia.

“Em như thế nào?" Còn không có đầu óc mà cười khúc khích nữa chứ.

“Em giải thích cho chị, đây là chuyện gì?" Diêm Lệ không thể nhịn được nữa, trực tiếp lấy phong thư ném vào tay anh

Hướng Dương Hi ghé đầu tới nhìn, cùng em trai trăm miệng một lời: “Thì ra là giấy thông báo nhập học!"

“Đương nhiên chị biết là giấy thông báo nhập học. Nhưng tại sao em lại ghi danh vào trường này?" Hai chị em này không biết đọc chữ sao?

“Bởi vì Hàn Liệt muốn học trường này! Em thấy trường nào cũng giống nhau nên cũng ghi danh theo! Ai ngờ đây lại là chuyện tốt!"

“Em..." Diêm Lệ lại một lần nữa biết được cảm giác thế nào là bất lực.

Tiểu quỷ này không biết động não sao? Với sự thông minh của em ấy thì đương nhiên là sẽ đậu vào trường này rồi. Nhưng mà hết lần này đến lần khác em ta cứ thi vào trường cô làm, đây mới chính là điều làm cô tức giận!

Tiểu quỷ này quấn lấy cô bốn năm đại học cộng thêm hai năm ở sở nghiên cứu, ngay cả khi cô đi thực tập cũng gặp phải nó. Cứ tưởng rằng khi nó tốt nghiệp thì cô sẽ không phải là vú nuôi cho nó nữa, vì thế cô mới cố tình chọn một trường không danh tiếng gì, ai ngờ?

Hừ! Không nghĩ cũng biết là nó có âm mưu!

“Rốt cuộc thì em muốn đi theo chị đến chừng nào? Đừng nói với chị là nếu không có chị giám sát thì em sẽ học phải điều xấu nữa nha." Chính là cái cớ này đã lấy đi ba năm của cô.

“A... Lần này hoàn toàn là trùng hợp! Em thật sự là muốn học chung với Hàn Liệt mà!" Hướng Dương Diễm còn muốn giả bộ vô tội nhưng mà Diêm Lệ không bị lừa vì dáng vẻ đó.

“Chị không tin! Được, em không đổi trường khác phải không? Chị đổi là được!" Cô cũng không tin cô không thể tìm được trường khác.

“Lệ, đừng giận dỗi." Rốt cuộc Diêm Tuấn cũng bỏ cuốn tạp chí xuống, anh nhìn em gái đang tức đến sùi bọt mép rồi lại nói tiếp: “Chuyện nhỏ như vậy có đáng để làm to ra không? Tiểu Diễm cũng không nói em phải chăm sóc nó, nó chỉ đến đó học theo mong ước của nó thôi."

“Anh tin lời tên tiểu quỷ này nói sao?" Cô thật không hiểu nổi, tại sao từ trước đến giờ bất kể là chuyện gì anh Diêm Tuấn cũng đều giúp đỡ tên nhóc này.

“Nếu như Tiểu Diễm muốn theo em đến trường thì sao? Chẳng lẽ em muốn trốn tránh trách nhiệm?"

“Em không có!" Diêm Lệ vội vàng phản bác, không quên nhìn Hướng Dương Diễm một cái.

Nụ cười rạng rỡ quả nhiên là biến mất… Đáng ghét! Cô có gây nên tội lỗi gì đâu chứ?

“Không có gì là tốt rồi. Vậy cũng đừng vì chuyện này mà tranh chấp nữa." Mọi chuyện đã được định đoạt!

“Em... Được rồi!" Cho dù Diêm Lệ còn một chút xíu không cam lòng thì cũng không dám mạnh miệng cãi lại Diêm Tuấn.

Ai, xem ra cuộc sống của cô lại như trước kia rồi... Thật là đáng ghét mà! Tại sao không có ai đứng về phía cô hết vậy.

Hừ, lần này tên tiểu quỷ kia thế nào cũng cười hớn hở nữa cho coi!

Diêm Lệ liếc Hướng Dương Diễm một cái, không ngoài dự đoán của cô, anh lại đang cười hì hì.



Không khí sáng sớm luôn trong lành làm cho con người ta thật sảng khoái. Nhưng đối với học sinh bị cuộc phải rời giường mà nói, thì bọn họ thà không khí này ô nhiễm đi còn hơn.

Hướng Dương Diễm cũng không ngoại lệ. Thậm chí có muốn anh ngủ hai mươi bốn tiếng một ngày thì cũng không phải là chuyện khó. Điều này làm Diêm Lệ hoài nghi là có phải anh bị mắc chứng thích ngủ không.

Nhìn tình hình lúc này, năm cái đồng hồ báo thức thay nhau oanh tạc, thế mà tên tiểu quỷ này lại có ngủ say sưa. Diêm Lệ không biết là có nên bội phục bản lãnh này của Hướng Dương Diễm không.

Nhưng mà nhìn kim đồng hồ nhích từng chút một cô chỉ có thể kéo Hướng Dương Diễm về thực tại.

“Tiểu quỷ! Mau đứng lên cho chị!" Diêm Lệ phải nhấc chăn lên thì người trên giường mới động đậy được mấy cái.

“Ư... Đừng ồn nữa..." Hướng Dương Diễm lầu bầu, nghiêng người lại tiếp tục ngủ.

“Em còn ngủ nữa! Đã bảy giờ rồi, không nhanh lên là trễ học đó?"

Kể từ khi tên nhóc này được mười bốn tuổi thì cô liền phân phòng cho nó. Vì lý do an toàn nên người ngoài không được phép vào đây, cho nên trách nhiệm kêu tên nhóc này dậy rơi vào người cô.

Không ngờ tên nhóc này càng lớn lại càng thích ngủ nướng… Nếu không phải sợ bị anh Diêm Tuấn dạy dỗ thì cô đã sớm đến trường rồi, làm gì phải chờ tên nhóc này chứ. Thật tốt làm sao, bây giờ sắp bảy giờ rưỡi mà cô còn mắc kẹt ở đây với nó.

“Tiểu quỷ! Nhanh ngồi dậy cho chị!" Diêm Lệ đưa tay đẩy đẩy Hướng Dương Diễm, thấy anh không có phản ứng gì lại tiếp tục đẩy tiếp. Rốt cuộc Hướng Dương Diễm cũng mở đôi mắt buồn ngủ ra nhìn Diêm Lệ.

“Ư... Lệ... Là chị à?"

“Trừ chị ra còn ai có thể xui xẻo như vậy không?"

“Hả? Chị dậy khi nào vậy? Sao em không biết?" Anh dụi dụi mắt, bộ dạng ngu ngốc khiến Diêm Lệ có muốn tức giận cũng không được.

“Em nhanh rời giường đi thì chị sẽ không tức giận nữa!"

“Dạ... Bây giờ là mấy giờ?"

“Bảy giờ."

“Mấy giờ trường họcđóng cửa?"

“Bảy giờ rưỡi."

“A! Vậy sao chị không gọi em sớm một chút? Từ đây chạy xe tới đó cũng mất 30 phút rồi." Hướng Dương Diễm nhảy dựng lên, vội vàng chạy vào phòng tắm, bỏ lại Diêm Lệ với vẻ mặt buồn cười đứng trên giường.

Tên nhóc này hành động thật nhanh! Sớm biết vậy cô đã dùng chiêu này.

“Phù... Làm em sợ muốn chết! Nếu ngày nào cũng như vậy chắc em sẽ sớm được gặp Thượng Đế!" Khi Hướng Dương Diễm nhìn thấy cửa trường học ở phía xa thì mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

“Tự làm tự chịu, còn dám nói hả? Nếu không muốn bị dí sát đích thì sau này dậy sớm đi, có vậy thì mới không liên lụy chị." Diêm Lệ liếc Hướng Dương Diễm, ngừng lại một chút rồi mới nói: “caravat của em đâu?"

“Ở đây. Em không biết đeo caravat." Hắn móc túi ra một cái cà vạt, bất đắc dĩ cười cười.

Diêm Lệ cầm lấy, thuần thục kéo cổ áo của Hướng Dương Diễm lên, vòng qua vòng lại một tí đã thắt xong caravat, còn thuận tiện sửa sang lại trang phục cho anh.

Sau đó, Diêm Lệ phát hiện mình đã phải ngước đầu lên nhìn Hướng Dương Diễm.

Thằng bé đáng yêu ngày xưa đã lớn lên thành một thiếu niên tuấn tú, đồng phục của nó cũng mang theo hơi hướm của đàn ông. Cô nghĩ thằng nhóc này chắc sẽ càng ngày càng đẹp trai ra.

“Lệ, cám ơn chị!" Hướng Dương Diễm nở nụ cười với Diêm Lệ nhưng cái anh nhận được lại là một cú đấm.

“Đau quá! Tại sao lại đánh em?"

“Ai dạy em cười một cách ngu ngốc như vậy!" Cô trừng mắt, che giấu sự chột dạ của mình.

Kỳ quái, đây cũng không phải là lần đầu tiên cô nhìn thấy tên tiểu quỷ này cười. Tại sao hồi nãy cô lại có cảm giác… Ách, khác xa với ngày thường! Nhưng mà chỉ là tim đập nhanh một chút, mặt cũng nóng hơn một chút.

Cái cảm giác này giống như lần đầu tiên cô uống rượu say vào năm hai mươi tuổi… Chẳng lẽ tên tiểu quỷ này cũng giống rượu, sẽ làm say lòng người sao?

Cái gì? Cô đang suy nghĩ lung tung cái gì thế?

“Lệ, chị đang suy nghĩ cái gì thế? Tới trường học rồi!" Gương mặt tuấn tú của Hướng Dương Diễm đột nhiên phóng đại trước mắt Diêm Lệ, cô bị giật mình hét lên.

“Tới thì tới, làm gì dọa chị như thế!" Cô gõ đầu Hướng Dương Diễm một cái.

“Em hù dọa chị hồi nào?" Hướng Dương Diễm vô tội kêu oan.

“Em đem gương mặt xấu xí của mình sát mặt chị như vậy thì không phải là hù dọa chứ là gì?" Cô tìm đại một lý do.

“Em xấu xí? Làm sao có thể?" Hướng Dương Diễm khó tin há to mồm, còn hỏi chú Vương lái xe: “Gương mặt của con rất xấu sao?"

“Không! Cậu chủ không hề xấu, so với nhiều thanh niên khác thì thiếu gia đẹp hơn nhiều."

“Lệ, ngay cả chú Vương cũng thấy em đẹp trai mà!"

“Chú Vương lớn tuổi rồi nên mắt thẩm mỹ kém đi." Cô lạnh lùng nói.

“Có thật không?"

“À... Tôi..." Tài xế Vương rất muốn giải thích là “Tuổi" của mình chỉ mới có ba mươi lăm, tóc còn chưa bạc trắng nữa mà!

Diêm Lệ nhịn cười mở cửa xe, đi vào trường.

“Chờ em một chút!" Hướng Dương Diễm đuổi sát theo sau, chỉ một chút sau đã đuổi kịp Diêm Lệ, gương mặt tuấn tú mang theo nụ cười rạng rỡ.



Nhiều năm qua, anh em Diêm gia đều ăn cơm cùng nhau nên nếu phòng ăn có đủ bốn người thì cũng không phải là chuyện lạ. Chuyện lạ là, Diêm La luôn ru rú trong phòng hôm nay lại mang theo cô gái anh nhận nuôi đi vào phòng khách.

Ai cũng biết Lạc Lê Nhi có mồi thù sâu nặng với chị em Hướng Dương Hi nên Diêm La không cho ba người họ tiếp xúc với nhau. Ngay cả khi ăn cơm, anh cũng nhốt Lạc Lê Nhi ở trong phòng. Nhưng hôm nay anh lại mang cô ra đây. Không biết anh làm thế là vì không thèm để ý đến sự an toàn của cô hay là vì anh rất tự tin là không ai dám động vào người của anh?

Mặc dù có rất nhiểu điểm làm người khác phải nghi ngờ nhưng bọn họ lại thấy được thái độ của chị em Hướng Dương Hi đối với Lạc Lê Nhi rất tốt. Cũng có thể vì thế mà Diêm La dám cho cô ra đây.

“Cái này ngon lắm đó! Chị gắp cho em một miếng... Còn có cái này, thịt gà thịt gà này cũng rất ngon đó!" Hướng Dương Hi nhiệt tình gắp thức ăn cho Lạc Lê Nhi.

Từ thái độ của Hướng Dương Hi thì cũng biết được là cô rất thích Lạc Lê Nhi. Trên thực tế không chỉ có cô, mà ngay cả Hướng Dương Diễm cũng đang bận rộn gắp thức ăn cho Lạc Lê Nhi.

Cái này đâu phải là thái độ đối với kẻ thù! Rõ ràng là đang chăm sóc em gái thì đúng hơn. Ba người lớn trong nhà đang nói chuyện với nhau, không hề cảm thấy kỳ lạ với cảnh tượng trước mắt.

“Trường học mới sao rồi? Đã quen chưa?" Diêm La hỏi Diêm Lệ.

“Còn sao nữa! Nếu không phải là tên tiểu quỷ kia ham ngủ thì em cũng không đi trễ ngay ngày đầu tiên đi làm." Diêm Lệ liếc Hướng Dương Diễm một cái, cô cho là tên nhóc này sẽ vội vàng thanh minh. Ai ngờ nó đang bận chăm sóc cho em gái nhỏ, cả nghe cũng chẳng buồn nghe.

Diêm Lệ nổi giận trong bụng!

Nghĩ đi nghĩ lại, cô liền lấy cái muỗng đập ngay sau ót Hướng Dương Diễm một cái.

“Đau quá! Lệ, tại sao lại đánh em?" Hướng Dương Diễm bị đánh rất oan.

“Ai bảo em làm chị đi làm muộn!"

“Thật xin lỗi mà..."

“Chị mặc kệ! Từ nay về sau mà còn ngủ nướng nữa thì chị đi trước."

“Lệ!" Diêm Tuấn nhíu mày, hiển nhiên là không tán thành lời nói của cô.

“Anh, tại sao anh lại cứ giúp tên tiểu quỷ này?" Diêm Lệ không nhịn được oán trách anh trai .

Không ngờ lần này Hướng Dương Diễm không xuất chiêu giả vờ đáng thương ra, ngược lại còn rất ngoan ngoãn chấp nhận sự “vứt bỏ" của cô: “Không sao! Lệ nói đúng, mùa đông sắp đến rồi, đến lúc đó em sẽ không dậy nổi, sẽ làm Lệ đi làm trễ."

“Cái gì?" Diêm Lệ có chút không quen với sự ngoan ngoãn của Hướng Dương Diễm.

Tên nhóc này thật lạ! Tại sao lại không ăn vạ giống như trước? Chẳng lẽ nó không cần cô nữa sao?

Diêm Lệ nghĩ tới đây lại cảm thấy có chút mất mát trong lòng.

Cô rất muốn lên tiếng hỏi nhưng lại cảm thấy lúng túng. Thật may là Hướng Dương Hi không hiểu chuyện đã hỏi thay cô: “Hiếm khi thấy em không bám theo chị Lệ nha."

“Hi hi... không phải là có liên quan đến Hàn Liệt sao…" Hướng Dương Diễm nhắc tới bạn tốt thì cười càng vui vẻ.

“Em! Em..." Đột nhiên Hướng Dương Hi la to, chỉ vào em trai và nói: “Tên nhóc nhà ngươi không phải là thích đàn ông đó chứ?"

“Phi phi phi! Nói lung tung !" Hướng Dương Diễm vội vàng phản bác: “Em chỉ thích Lệ, làm sao có thể thích người khác chứ."

“Nói bậy gì đó!" Diêm Lệ không những không cảm động mà còn tặng anh một ánh mắt xem thường.

“Là tại em khi nhắc đến Hàn Liệt lại vui vẻ như vậy nên chị mới hiểu lầm!"

“Là tại chị nghĩ nhiều thôi." Hướng Dương Diễm bĩu môi rồi giải thích: “Em vui vẻ như vậy là vì cậu ấy rất lợi hại. Cậu ấy có biện pháp khiến trường chấp nhận cho cậu ấy không phải đến trường đúng giờ, còn xin luôn phần cho em nữa."

“Có chuyện như vậy sao?"

“Đúng vậy! Cho nên về sau Lệ sẽ không vì em mà đi làm trễ nữa! Em ngủ đủ thì sẽ đi học."

“Như vậy không phải là phải ở lại học thêm giờ sao?" Hướng Dương Hi nhạo báng em trai.

“Không đâu!" Hướng Dương Diễm đã tính toán trước nên đảm bảo với mọi người: “Em nhất định sẽ tan học đúng giờ! Dĩ nhiên là tiết thể dục của Lệ sẽ không bỏ qua

“Không cần khách sáo như thế." Mặ dù Diêm Lệ nói thế nhưng thật ra thì trong lòng lại rất vui.

Nhưng mà khi cẩn thận ngẫm nghĩ lại, cô lại cảm thấy kỳ quái: “Chị không nhớ là có dạy thể dục lớp em."

“Nhà trường nói chỉ cần chị giúp em chấm điểm thể dục thì coi như em sẽ qua… Chị nhất định sẽ giúp em chứ?" Hướng Dương Diễm cười để lộ ra hàm răng trắng bóng.

“Ai nói?" Thì ra là tên tiểu quỷ này đã sớm chuẩn bị hết. Qủa nhiên là giống tác phong của cậu ấm. Nhưng mà cứ làm theo ý tên nhóc này thì không phải là quá dễ với nó sao?

“Đi mà..."

Trong chốc lát, Hướng Dương Diễm lại sử dụng tuyệt chiêu của mình, tiết mục náo nhiệt lại tái diễn…

Người anh yêu chính là em

Anh biết anh thật sự yêu em

Nếu không thì sẽ không vừa nghe thấy giọng nói của em

Thì khóe miệng lại giương lên nụ cười ngọt ngào.

Hết chương 3
Tác giả : Trinh Tử
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại