Người Anh Yêu Chính Là Em
Chương 10
Màn đêm buông xuống, đột nhiên chỗ sâu nhất của hành lang truyền đến tiếng hét sợ hãi.
“A…" Diêm Lệ vừa tỉnh dậy, cô giật mình nhìn chằm chằm Hướng Dương Diễm đang trần truồng nằm bên cạnh mình.
Tại sao tên nhóc này lại nằm trên giường cô, hơn nữa toàn thân lại không có một mảnh vải.
A! Bọn họ đã... Cô nhớ mình đã ngất đi...
Sau đó thì sao? Làm sao cô có thể về đây? Không phải là anh ôm cô về đó chứ?
A, lạnh quá...
Đột nhiên Diêm Lệ cảm thấy lạnh, cô không nhịn được cúi đầu nhìn… cô cũng trần truồng!
Ông trời ơi, chẳng lẽ thằng nhóc này không cho cô mặc gì mà cứ như vậy ôm cô về đây sao?
Diêm Lệ quá kinh sợ, đầu óc cô trống rỗng. Qua mấy phút, cô phát hiện người đàn ông nằm bên cạnh mình vẫn đang ngủ say như chết.
“Anh còn ngủ sao? Mau tỉnh lại cho em!" Cô tức giận lay anh, chỉ còn thiếu không tát mấy cái vào gương mặt đẹp trai kia.
“Ư? Lệ... Sao vậy?" Cuối cùng Hướng Dương Diễm cũng tỉnh lại, anh mở đôi mắt mơ màng nhìn về phía người phụ nữ đối diện.
“Anh còn dám hỏi em hả?" Diêm Lệ vội vàng kéo chăn trùm kín người, sau đó chỉ thẳng vào mũi Hướng Dương Diễm chất vấn.
Đàn ông đúng là thứ dùng nửa thân dưới để suy nghĩ! Ngủ xong là quên sạch sẽ mọi thứ.
“Nhưng mà anh thật sự không biết!" Anh vô tội nhìn cô.
Anh lại làm sai chuyện gì sao?
A! Chẳng lẽ là...
“Lệ, thật xin lỗi! Có phải em... Quá mệt mỏi không?" Hướng Dương Diễm vừa nói gương mặt vừa ửng hổng: “Lần sau anh sẽ kiềm chế một chút !"
“Kiềm chế?" Cô không hiểu gì nhíu mày lại, sau đó nhìn gương mặt đỏ ửng của anh mới hiểu ra.
“Anh đang suy nghĩ cái gì thế hả!" Diêm Lệ xấu hổ gõ đầu anh một cái, gương mặt đỏ ửng không biết là do xấu hổ hay tức giận.
“Chẳng lẽ không phải sao?" Hướng Dương Diễm nghi ngờ sờ sờ cái ót, lẩm bẩm một mình. Sau đó nói là một câu làm Diêm Lệ ngượng chết.
“Nhưng mà chúng ta làm rất lâu! Lúc ở hồ bơi là ba giờ chiều nhưng khi về phòng đã là sáu giờ. Mặc dù từ hồ bơi về đây rất xa nhưng mà chúng ta cũng ngâm nước rất lâu! Đừng nói là em mệt đến té xỉu, anh cũng cảm thấy có chút mệt mỏi..."
“Ngừng! Anh đừng nói nữa!"
Cái người này, sao dám nói như vậy? Cô nghi ngờ có khi nào mình bị tăng huyết áp mà chết không… lời nói đơn giản của anh ai mà chống đỡ được chứ!
“Nếu không thì em giận chuyện gì?" Anh thật sự đoán không ra.
Vừa rồi mọi chuyện còn tốt đẹp mà, tại sao mới ngủ một giấc lại thay đổi nhanh như vậy?
Chẳng lẽ... Cô ấy hối hận?
Hướng Dương Diễm nghĩ đến đây thì gương mặt tuấn tú xụ xuống.
“Này này..." Anh buồn cái gì chứ? Người nên buồn là cô mới phải.
Thành thật mà nói, không phải là cô tức giận, cô chỉ là cảm thấy không quen. Sau đó lại phát hiện anh lại làm như không có chuyện gì nằm ngủ ngon lành thì nhất thời cảm thấy tức giận… Thật sự muốn cô nói là nguyên nhân sao? Người này sao mà chậm tiêu thế.
Anh không biết nói lời ngon tiếng ngon sao? Đừng làm cho cô có cảm giác “bị ăn" chứ.
Đúng là ban đầu cô tính như vậy thật nhưng bây giờ cô lại cảm thấy có chút bực bội.
“Này! Anh làm sao?" Cô phát hiện mình thật vô dụng, ngược lại phải đi an ủi anh.
“Không có gì!" Hướng Dương Diễm mỉm cười, nhưng mà nụ cười có chút miễn cưỡng.
“Anh có biết bây giờ anh cười còn khó coi hơn khóc không? Không bằng đừng cười!" Cô bất mãn cau mày, sau đó lại nghĩ lung tung.
Tên nhóc này không phải định “trả hàng" đó chứ? Chỉ có chuyện khó mở miệng như vậy nên cười mới khó coi.
Nhưng mà... cô tệ đến thế sao? Cô chỉ là không cẩn thận nên mới bất tỉnh vào phút cuối thôi nhưng mà cả quá trình cô đều có tham gia vào mà! Làm sao mà bây giờ anh lại cười không nổi thế kia.
Cô không tin!
“Này... Anh..." Cô vốn muốn hỏi rõ ràng nhưng vừa nhìn thấy mặt anh thì lại không mở miệng nổi.
Ai... Cô là một người phụ nữ thô lỗ, sao bây giờ lại không mở miệng nói được?
“Lệ..." Anh gọi cô, nhưng cô chỉ lo suy nghĩ vấn đề “hàng bền" nên hoàn toàn không để ý đến anh, càng làm cho sự nghi ngờ của anh càng lớn lên.
Ô... Nhất định là cô đang suy nghĩ làm thể nào để mở miệng nói đây? Đương nhiên là cô còn cảm thấy đau nên mới hối hận kho ở chung với anh…
“Ai..." Hai người ngửa mặt lên trời thở dài.
“Anh than thở cái gì?" Cô tệ đến nỗi làm anh phải thở dài sao?
“Còn em thì sao?" Qủa nhiên là cô đang phiền não làm sao để mở miệng nói với anh?
“Anh cảm thấy vừa rồi... Ách... chuyện vừa rồi như thế nào?" Thật ra thì cô muốn hỏi: anh thấy biểu hiện của em như thế nào?
“Ách... Em hỏi cái này làm gì?" Điều cô muốn nói không phải là: “chuyện vừa rồi coi như không có" sao?
Hướng Dương Diễm nghĩ thế, gương mặt tuấn tú càng lúc càng ảm đạm.
“Này này! Anh chuyên tâm chút có được không?" Cô căm tức kéo lí trí anh về.
“À! Thật xin lỗi. Vừa rồi em nói gì?"
“Em nói…" Diêm Lệ hít sâu một hơi, sau đó đỏ mặt đề nghị: “Anh có muốn… thử lại lần nữa không?"
Mặc dù mặt cô sắp nổ tung rồi nhưng vì tôn nghiêm của phụ nữ, cô không thể không làm “chồng hài lòng".
“Hả?" Hướng Dương Diễm cho là mình nghe lầm, cặp mắt trợn to như mắt cá.
Diêm Lệ không muốn nói lại lời mắc cở này. Vì không để cho Hướng Dương Diễm có cơ hội từ chối nên cô dùng phương pháp trực tiếp nhất…
Cô gạt cái mền ra, đánh về phía thân thể trần truồng của anh!
Kỳ nghỉ đông kết thúc, học kỳ mới bắt đầu, tình cảm của Diêm Lệ và Hướng Dương Diễm chính thức bước sang giai đoạn mới.
Bí mật vẫn là bí mật, nhưng mà có người vẫn không thể giấu được sự vui mừng…
“Là lá la..." Hướng Dương Diễm vui vẻ ngâm nga một bài hát không lời, nụ cười ngọt ngào trên mặt khiến người ta chán ghét.
Nụ cười tươi rói này làm cho các cô gái theo đuổi anh được mờ rộng tầm mắt nhưng Hàn Liệt thì lại không như vậy.
Bây giờ anh đang ngồi trên ghế hội trưởng hội học sinh liếc nhìn cái kẻ đang tươi cười kia, vẻ mặt rất là bất mãn.
“Cậu có thể bỏ cái bản mặt đáng buồn nôn đấy đi được không?"
Mặc dù người ta vui vẻ không liên quan gì tới anh nhưng cậu ta cứ chưng cái bộ mặt đó lắc lư trước mặt anh cả ngày, anh là người xem thì cũng có quyền khiếu nại chứ.
“Hì hì... Nhìn tớ rất vui vẻ sao!" Hướng Dương Diễm không biết sống chết nói.
Thật là đủ rồi! Hàn Liệt hừ lạnh một tiếng, anh biết rõ nguyên nhân tại sao bạn tốt lại vui vẻ như vậy.
Kể từ khi anh thành bạn thân của Hướng Dương Diễm thì chuyện của cậu ta anh đều biết hết, bao gồm cả chuyện của người phụ nữ kia.
Tên nhóc này lúc nào cũng chỉ nghĩ tới cô ta. Chắc chắn lần này cũng có liên quan đến cô ấy.
“Ăn rồi hả?"
“Cái gì ăn chứ? Thật là khó nghe!"
“Vậy sao? Nếu không thì nói là được như ý à?"
“Không phải như thế. Cái này phải nói là “thân thể hợp nhất" mới đúng." Hướng Dương Diễm nói.
“Tùy cậu. Chưa thỏa mãn dục vọng cũng nhanh lăn về tìm người phụ nữ kia đi!"
“Làm gì có! Hôm qua chúng tớ mới... Ha ha..." Nụ cười sáng lạn chuyển thành mập mờ.
“Chuyện bắt đầu khi nào?" Hàn Liệt cũng có chút hiếu kỳ với tiến độ của họ.
Anh còn tưởng rằng người phụ nữ kia thà chết chứ không chịu theo! Huống chi tên nhóc này lại vô dụng như vậy… À, phải nói rất là đàng hoàng. Tóm lại, chuyện này thật sự ngoài dự liệu của anh.
“Cũng không lâu lắm! Tớ thừa dịp cô ấy dạy tớ bơi… Hắc hắc..."
“À, mặc ít đúng là dễ làm việc hơn." Gương mặt của Hàn Liệ lộ ra vẻ hiểu rõ.
“Lúc bắt đầu tớ còn tưởng cô ấy hối hận! Bởi vì cô ấy tự nhiên tức giận."
“Biểu hiện của cậu kém như vậy sao?" Hàn Liệt mập mờ nói.
“Không phải!" Hướng Dương Diễm vội vàng bảo vệ “phong độ" của mình. “Cô ấy nói muốn thử lại lần nữa."
“Là muốn xác nhận cậu có xài được không, đúng không?" Hàn Liệt cười hỏi.
“Tớ cũng không biết... Nhưng mà sau đó cô ấy không tức giận nữa, vậy biểu hiện của tớ cũng không tệ đi?"
“Ai biết?" Hàn Liệt nhìn bộ dáng ngây ngốc của bạn tốt không khỏi nhíu mày: “Có lẽ... Cô ấy ngại nói ra."
Quả nhiên, anh nghe được tiếng gào khóc: “Không thể nào? Tớ đã rất nỗ lực rồi!"
“Tớ nói là “tâm" chứ không phải là tính!" Hàn Liệt già dặn nói.
“Có ý gì?"
“Tớ nói..." Hàn Liệt giả bộ nhe răng nói: “Có lẽ cô ấy hối hận vì đã phát sinh quan hệ với cậu, nhưng mà bây giờ cô ấy không thể nói gì nữa. Dù sao hai người cũng sống chung một nhà mà."
“Không thể nào? Cô ấy hối hận sao? Nhưng mà cô ấy nói cô ấy thích tớ mà! Nếu không thì làm sao tối nào cũng…"
“A…" Hàn Liệt bừng tỉnh hiểu ra gật đầu, trong lòng âm thầm cười trộm.
Chỉ cần dùng chút kĩ xảo là có thể biết mọi chuyện, bao gồm cả “Đông cung bí sử"… Nhưng mà cậu ta ngu ngốc thế kia, làm sao làm được chứ! Có thể là người phụ nữ lạnh lùng kia tự động hiến dâng.
“Ừ... Cậu nói cũng! Nếu như không có tình cảm thì phụ nữ sẽ không phát sinh quan hệ với đàn ông."
“Đúng vậy đúng vậy! Cho nên cô ấy rất thích tớ, đúng không?" Hướng Dương Diễm mừng rỡ hỏi.
“Có hay không làm sao tớ biết được, nhưng có một biện pháp để giữ cô ấy lại."
“Biện pháp gì?" Hướng Dương Diễm vội vàng hỏi.
“Tiếp tục cố gắng không ngừng... Làm!"
“Hả?" Đây là cái đề nghị quỷ quái gì thế?
“Phụ nữ là phải có quan hệ trước rồi mới yêu đương, sau đó dựa vào đó duy trì tình cảm, cho nên…" Biện pháp này mới nghe đã biết là lừa người rồi.
“Cho nên cái gì?" Hướng Dương Diễm hỏi.
“Cho nên mỗi ngày cậu phải thỏa mãn cô ấy, mới làm cô ấy yêu cậu được." Hàn Liệt phải cố gắng hết sức mới không cười to.
Nhưng mà Hướng Dương Diễm lại không nghi ngờ chút nào, anh chỉ lo tiếp thu sự “ân cần chỉ bảo" của Hàn Liệt, anh đơn thuần gật đầu.
Phụ nữ... Cũng có nhu cầu vô độ sao?
Ánh mặt trời chiếu rọi khắp nơi, phòng ngủ của Diêm Lệ đang diễn ra trận kích tình kịch liệt.
“Ư..." Diêm Lệ mệt mỏi thở dốc ngồi trên người Hướng Dương Diễm, cô đem cái mông trắng ngần của mình hạ xuống ngọn đuốc nóng rực của anh. Hai người phát ra tiếng rên rỉ yêu kiều.
“Lệ..." Anh la lên, hai tay nắm lấy hai vú mềm mại, nhẹ nhàng vuốt ve.
Cuối cùng Diêm Lệ không kiềm chế được nữa, cô nâng mông lên tận lực nhún lên nhún xuống, đồng thời hưởng thụ khoái cảm ngọt ngào.
“A... Thật là giỏi! Nhanh lên một chút!" Anh nắm chặt eo cô, lấy giọng nói quyến rũ để dụ dỗ cô tăng nhanh tốc độ.
Diêm Lệ lập tức đáp ứng anh, cô tăng nhanh tốc độ, hai người kết hợp chặt chẽ với nhau. Hoa huyệt chật hẹp nuốt vào phun ra cây gậy nóng tạo nên hình ảnh tuyệt đẹp.
“A a..." Cô cố gắng để cho anh vào sâu trong cơ thể mình.
Không bao lâu sau, cô cảm nhận được người phía run rẩy một hồi thì mới an tâm nằm sấp xuống.
“Lệ, em thật là giỏi!" Anh thỏa mãn hôn lên mái tóc ướt át của cô, hai tay hạnh kiểm xấu sờ mó tùm lum.
“Này... Đừng quậy... Em mệt quá..." Cô lẩm bẩm oán trách nhưng không cản tay anh lại.
“Anh..." Rốt cục cô mở mắt ra, làm động tác của anh ngừng lại.
Tinh lực của tên nhóc này dường như không bao giờ cạn. Cô tưởng rằng sau khi tựu trường thì nó sẽ kiềm chế một chút nhưng cô không ngờ anh lại càng ngày càng mạnh bạo. Dường như tối nào họ cũng làm, hơn nữa còn không chỉ một lần. Kỳ quái là, kỹ thuật của anh càng lúc càng tốt, hình như là có trộm luyện qua...
Không muốn! Bây giờ cô đang nghĩ cách đối phó với sắc quỷ!
Diêm Lệ vừa mới nghĩ tới đây liền bị anh đè dưới thân, phái nam của anh căng cưng chờ tấn công vào cơ thể cô.
“Anh..." Cô lắp bắp, nhìn cái kia hùng dũng, hiên ngang đứng sừng sững.
Nó thật thật to...
Ai nha! Cô đang suy nghĩ gì thế này? Mắc cỡ chết đi được!
Nhưng mà tội nhân của việc này thì mặc cô ngượng ngùng, anh chỉ muốn lấy được đáp án.
“Lệ, em có yêu anh không?"
“Bây giờ đâu phải là lúc nói cái này?" Anh ngại cô chưa đủ ngượng sao?
“Nói cho anh biết, em có yêu anh không?" Hướng Dương Diễm nghiêm túc nói.
Cô nhìn anh, cô không biết tại sao anh lại chọn thời gian này để hỏi cô. Nhưng mà điều quan trọng nhất là cô không muốn duy trì tư thế quỷ dị này.
“Yêu! Em yêu anh!"
“Yêu bao nhiêu?" Anh cười.
“Này, anh đừng có được voi đòi tiên đó!" Rốt cuộc anh có làm hay không? Hai người trần truồng nói chuyện thật là kỳ quái.
“Yêu nhiều bao nhiêu?" Anh như đứa trẻ nói.
“Rất nhiều rất nhiều! Vậy được rồi chứ?" Cô không thể chịu nổi tư thế này nữa
Tên nhóc này chậm chạp không chịu động thì cô không để ý mình là người chủ động đâu.
“A..." Hướng Dương Diễm vui sướng nói, anh động thân xuyên vào hang động kia.
Cả căn phòng tràn ngập tiếng rên kích tình của anh, sau đó là tiếng thở gấp của cô…
Trong vườn hoa, cuối cùng Hướng Dương Hi cũng tìm được người đàn ông mất tích cả buổi trưa.
“Anh Diêm Tuấn…" Cô ôm anh từ phía sau.
“Ừ? Có chuyện gì vui hả?" Anh bình tĩnh đóng sách lại, không để ý đến hành động thân mật của cô.
“Em nói anh nghe, quan hệ của Tiểu Diễm và chị Lệ đã có đột phá." Cô nói.
Vốn là cô không hiểu tại sao mấy ngày nay không tìm được em trai. Vừa rồi cô mới moi được tin tức này từ miệng em ấy. Ha ha... Không hổ là em trai của cô, ngay cả ngoặt phụ nữ lên giường cũng giỏi như vậy.
“Hả? Chuyện khi nào?" Khó trách gần đây tên nhóc kia mặt mày hơn hở, ngay cả em gái cũng giống phụ nữ hơn.
“Lúc nghỉ đông, thế mà tên nhóc kia giấu em lâu như vậy..." Cô oán trách .
“Chuyện như vậy không nên nói ra ngoài."
“Hì hì... Cũng đúng!" Dĩ nhiên là cô cũng không để ý, cô lập tức cười hì hì phụ họa theo lời anh.
“Vậy là cuối cùng mọi người cũng thành công." Ý anh nói là cô và Diêm Định Sinh.
“Đúng vậy! Đúng là nên cảm ơn anh Định Sinh thật tốt! Nếu không phải anh ấy diễn xuất quá tốt thì làm sao chị Lệ có thê mắc lừa được chứ."
“Vậy em chuẩn bị xong chưa?"
“Đương nhiên là xong rồi! Anh cũng biết người kia không thể lừa gạt mà."
“Em biết là tốt rồi. Lễ vật đâu? Anh có thể xem một chút không?" Anh có chút tò mò với yêu cầu của Định Sinh.
“Hì hì... Ở trong phòng em, em đã…" Cô còn chưa nói xong thì một vật thể không xác định đã lao về phía cô.
Hình như cái vật nho nhỏ này là “thù lao" cô chuẩn bị đưa đi! Mà người nhận thù lao đang đuổi theo ở phía sau…
“Chị Tiểu Hi. Mau cứu em!" Người đang nắm chặt vạt áo cô, đúng là “Thù lao" .
Diêm Tuấn thoáng kinh ngạc nhìn đứa bé trước mặt.
Nó rất nhỏ, hơn nữa còn rất đáng yêu, nhất là đôi mắt long lanh nước kia, càng nhìn càng dễ thương.
Nhưng mà, ai lại làm nó sợ như vậy?
“Định Sinh?" Diêm Tuấn kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt.
Vật nhỏ này không phải là thù lao đó chứ?
“Hi!" Diêm Định Sinh chào hỏi qua loa, hai mắt thẳng tắp nhìn đứa trẻ sau lưng Hướng Dương Hi, ánh mắt hiện lên sự đói khát!
“Nó là..." Diêm Tuấn tò mò hỏi.
“Đồ của em." Diêm Định Sinh duỗi tay ra giống như là muốn đem “thù lao" đi.
“Em không phải!" Vật nhỏ không sợ nói: “Ô... chị Tiểu Hi, tại sao em lại ở đây? Em muốn tìm viện trưởng..."
“Tiểu Dạ, em đừng khóc!" Cô cũng không thể nói là cô bỏ thuốc vào trà rồi mang bé đến đây: “Anh trai này rất tốt! Tốt hơn cả viện trưởng đó!"
“Chị gạt em." Tiểu Dạ liều mạng lắc đầu, căn bản là không tin cô.
“Tùy em! Dù sao anh cũng chấm em rồi, mau đi theo anh!" Sói xám không chờ được nữa, ngay cả nói cũng lừa, anh lập tức xách “thù lao" vừa khóc vừa la mang đi.
“Này…" Hướng Dương Hi bất đắc dĩ than thở.
Dù sao thì cũng phải cho an ủi bé một câu chứ! Như vậy lương tâm cô sẽ không cắn rứt!
“Thì ra là, Định Sinh cũng không phải là diễn." Diêm Tuấn nói
Anh không biết là Định Sinh lại thích bé trai.
Nhưng mà... Bé trai xinh đẹp đó ở đâu ra?
Hướng Dương Hi nhận thấy ánh mắt của Diêm Tuấn, cô không thể làm gì khác hơn là nói ra: “Tiểu Dạ là đứa trẻ ở cô nhi viện em thường đến làm công. Anh đừng thấy nó nhỏ như vậy, thật ra nó đã mười hai tuổi rồi."
“Em đến cô nhi viện làm công bao giờ?" Hôm nay điều làm anh ngạc nhiên quả không ít.
“Hắc hắc hắc... Em đến đó lâu rồi!" Nói đến đây, Hướng Dương Hi khó nén được đắc ý.
Từ lâu rồi, cô đã bắt đầu tìm hiểu về những đứa trẻ có thân phận giống cô ở cô nhi viện, Tiểu Dạ là một trong những đứa trẻ đó.
Tiểu Dạ xinh đẹp đáng yêu, người gặp người thích, rất giống với em trai cô nên cô đặc biệt chú ý đến nó.
“Vậy làm sao Định Sinh biết nó?"
“Có một lần em xin anh Định Sinh mang giúp đồ qua đó nên anh ấy gặp Tiểu Dạ ở đó."
“Kết quả là vì hạnh phúc của em trai nên em quyết định hy sinh đứa bé kia?" Diêm Tuấn hỏi.
“Nhưng mà anh Định Sinh rất thích em ấy! Anh ấy nói lần đầu tiên muốn có một mín đồ đến vậy."
“Đồ?" Chẳng lẽ đang thu gom con nít sao?
“Ai nha, dù sao anh ấy sẽ yêu thương Tiểu Dạ. Em ấy lớn lên giống Tiểu Diễm, đợi em dạy em ấy mấy chiêu thì hai người ấy sẽ hạnh phúc."
Diêm Tuấn biết cho dù anh có nói gì cũng vô dụng. Định Sinh sẽ không dễ dàng buông tha cho đứa bé kia.
Hướng Dương Hi ngẫm nghĩ rồi lại nói: “Kia… Anh Diêm Tuấn, nếu anh thấy Tiểu Dạ xinh đẹp thì có thể…"
Diêm Tuấn không nói gì, chỉ cúi đầu lật sách.
“Anh Diêm Tuấn..."
Lúc Hướng Dương Diễm lớp mười hai thì bạn tốt Hàn Liệt tạm nghỉ học để kết hôn. Đương nhiên là anh không quên đến chúc mừng.
“Này, nây giờ ở trường học không còn ai làm bạn, chẳng lẽ anh cũng muốn tạm nghỉ học à?" Diêm Lệ thong thả hỏi.
“Không cần!" Hướng Dương Diễm thong thả gặm hết miếng thịt mới trả lời.
“Tại sao?" Cô có chút kinh ngạc.
Không phải tên nhóc này từ trước đến giờ rất giống người kia sao…
“Bởi vì chúng ta là cô trò yêu nhau, nghỉ học làm gì." Anh nói.
“Anh đó!" Cô không biết nên khóc hay nên cười đây.
“Lệ, em có yêu anh không?" Cái vấn đề này ngày nào anh cũng học.
“Anh mau ăn đi! Nói nhiều quá!" Cô đỏ mặt nói lảng sang chuyện khác.
Thật ra thì cô đã biết mình đã sớm yêu anh. Nhưng cô lại không thể thẳng thắn nói ra.
“Lệ..." Giọng điệu của anh dẫn đến không ít ánh mắt hiếu kỳ của mọi người.
“Này này, anh mau ăn đi!" Cô quay đầu không để ý tới anh lại ngoài ý muốn thấy được một cảnh được
Cái gì, đó không phải là lão bất tử sao? Thì ra anh ta cũng tới tham gia hôn lễ của Hàn Liệt, còn mang theo một đứa bé lạ...
Ách, hai người kia cũng quá thân mật đi? Đứa bé kia sẽ không phải là... Con mồi mới đó chứ?
Thật sự là quá kinh khủng! Thật may là cô kịp thời cứu thoát Tiểu Diễm. Nguy hiểm thật nguy hiểm thật...
Cô nhìn người đàn ông bên cạnh, không khỏi thở phào nhẹ nhỏm.
Cái gì, lão bất tử nhìn về phía này, còn cười cười nữa chứ? Chẳng lẽ… anh ta chưa từ bỏ?
Diêm Lệ hoảng sợ nghĩ, cô vội vàng lấy thân mình che Hướng Dương Diễm, để tránh cho lão bất tử tiếp tục mơ ước tới anh.
“Lệ! Em có yêu anh không?" Hướng Dương Diễm gặm hết sườn cừu lại tiếp tục hỏi.
Hướng Dương Diễm tưởng rằng sẽ phải hỏi đến hết bữa ăn, không ngờ cô lại nói một câu làm anh sững người…
“Yêu! Em rất yêu anh! Cho nên anh không thể để ai đến gần mình, biết không?" Cô tuyệt đối sẽ không để cho lão bất tử có cơ hội tới gần
“Lệ..." Hướng Dương Diễm cảm động ôm chặt lấy cô, liên tục hôn cô vài cái.
“Đẹp đôi quá." Khách cùng bàn không biết gì nhưng cũng tham gia náo nhiệt.
Không ai biết tại sao cô lại hành động như vậy, nhưng điều quan trọng là người đàn ông bên cạnh đang cười rất tươi. Đó mới là điều quan trọng nhất.
Hết
----------oOo----------
“A…" Diêm Lệ vừa tỉnh dậy, cô giật mình nhìn chằm chằm Hướng Dương Diễm đang trần truồng nằm bên cạnh mình.
Tại sao tên nhóc này lại nằm trên giường cô, hơn nữa toàn thân lại không có một mảnh vải.
A! Bọn họ đã... Cô nhớ mình đã ngất đi...
Sau đó thì sao? Làm sao cô có thể về đây? Không phải là anh ôm cô về đó chứ?
A, lạnh quá...
Đột nhiên Diêm Lệ cảm thấy lạnh, cô không nhịn được cúi đầu nhìn… cô cũng trần truồng!
Ông trời ơi, chẳng lẽ thằng nhóc này không cho cô mặc gì mà cứ như vậy ôm cô về đây sao?
Diêm Lệ quá kinh sợ, đầu óc cô trống rỗng. Qua mấy phút, cô phát hiện người đàn ông nằm bên cạnh mình vẫn đang ngủ say như chết.
“Anh còn ngủ sao? Mau tỉnh lại cho em!" Cô tức giận lay anh, chỉ còn thiếu không tát mấy cái vào gương mặt đẹp trai kia.
“Ư? Lệ... Sao vậy?" Cuối cùng Hướng Dương Diễm cũng tỉnh lại, anh mở đôi mắt mơ màng nhìn về phía người phụ nữ đối diện.
“Anh còn dám hỏi em hả?" Diêm Lệ vội vàng kéo chăn trùm kín người, sau đó chỉ thẳng vào mũi Hướng Dương Diễm chất vấn.
Đàn ông đúng là thứ dùng nửa thân dưới để suy nghĩ! Ngủ xong là quên sạch sẽ mọi thứ.
“Nhưng mà anh thật sự không biết!" Anh vô tội nhìn cô.
Anh lại làm sai chuyện gì sao?
A! Chẳng lẽ là...
“Lệ, thật xin lỗi! Có phải em... Quá mệt mỏi không?" Hướng Dương Diễm vừa nói gương mặt vừa ửng hổng: “Lần sau anh sẽ kiềm chế một chút !"
“Kiềm chế?" Cô không hiểu gì nhíu mày lại, sau đó nhìn gương mặt đỏ ửng của anh mới hiểu ra.
“Anh đang suy nghĩ cái gì thế hả!" Diêm Lệ xấu hổ gõ đầu anh một cái, gương mặt đỏ ửng không biết là do xấu hổ hay tức giận.
“Chẳng lẽ không phải sao?" Hướng Dương Diễm nghi ngờ sờ sờ cái ót, lẩm bẩm một mình. Sau đó nói là một câu làm Diêm Lệ ngượng chết.
“Nhưng mà chúng ta làm rất lâu! Lúc ở hồ bơi là ba giờ chiều nhưng khi về phòng đã là sáu giờ. Mặc dù từ hồ bơi về đây rất xa nhưng mà chúng ta cũng ngâm nước rất lâu! Đừng nói là em mệt đến té xỉu, anh cũng cảm thấy có chút mệt mỏi..."
“Ngừng! Anh đừng nói nữa!"
Cái người này, sao dám nói như vậy? Cô nghi ngờ có khi nào mình bị tăng huyết áp mà chết không… lời nói đơn giản của anh ai mà chống đỡ được chứ!
“Nếu không thì em giận chuyện gì?" Anh thật sự đoán không ra.
Vừa rồi mọi chuyện còn tốt đẹp mà, tại sao mới ngủ một giấc lại thay đổi nhanh như vậy?
Chẳng lẽ... Cô ấy hối hận?
Hướng Dương Diễm nghĩ đến đây thì gương mặt tuấn tú xụ xuống.
“Này này..." Anh buồn cái gì chứ? Người nên buồn là cô mới phải.
Thành thật mà nói, không phải là cô tức giận, cô chỉ là cảm thấy không quen. Sau đó lại phát hiện anh lại làm như không có chuyện gì nằm ngủ ngon lành thì nhất thời cảm thấy tức giận… Thật sự muốn cô nói là nguyên nhân sao? Người này sao mà chậm tiêu thế.
Anh không biết nói lời ngon tiếng ngon sao? Đừng làm cho cô có cảm giác “bị ăn" chứ.
Đúng là ban đầu cô tính như vậy thật nhưng bây giờ cô lại cảm thấy có chút bực bội.
“Này! Anh làm sao?" Cô phát hiện mình thật vô dụng, ngược lại phải đi an ủi anh.
“Không có gì!" Hướng Dương Diễm mỉm cười, nhưng mà nụ cười có chút miễn cưỡng.
“Anh có biết bây giờ anh cười còn khó coi hơn khóc không? Không bằng đừng cười!" Cô bất mãn cau mày, sau đó lại nghĩ lung tung.
Tên nhóc này không phải định “trả hàng" đó chứ? Chỉ có chuyện khó mở miệng như vậy nên cười mới khó coi.
Nhưng mà... cô tệ đến thế sao? Cô chỉ là không cẩn thận nên mới bất tỉnh vào phút cuối thôi nhưng mà cả quá trình cô đều có tham gia vào mà! Làm sao mà bây giờ anh lại cười không nổi thế kia.
Cô không tin!
“Này... Anh..." Cô vốn muốn hỏi rõ ràng nhưng vừa nhìn thấy mặt anh thì lại không mở miệng nổi.
Ai... Cô là một người phụ nữ thô lỗ, sao bây giờ lại không mở miệng nói được?
“Lệ..." Anh gọi cô, nhưng cô chỉ lo suy nghĩ vấn đề “hàng bền" nên hoàn toàn không để ý đến anh, càng làm cho sự nghi ngờ của anh càng lớn lên.
Ô... Nhất định là cô đang suy nghĩ làm thể nào để mở miệng nói đây? Đương nhiên là cô còn cảm thấy đau nên mới hối hận kho ở chung với anh…
“Ai..." Hai người ngửa mặt lên trời thở dài.
“Anh than thở cái gì?" Cô tệ đến nỗi làm anh phải thở dài sao?
“Còn em thì sao?" Qủa nhiên là cô đang phiền não làm sao để mở miệng nói với anh?
“Anh cảm thấy vừa rồi... Ách... chuyện vừa rồi như thế nào?" Thật ra thì cô muốn hỏi: anh thấy biểu hiện của em như thế nào?
“Ách... Em hỏi cái này làm gì?" Điều cô muốn nói không phải là: “chuyện vừa rồi coi như không có" sao?
Hướng Dương Diễm nghĩ thế, gương mặt tuấn tú càng lúc càng ảm đạm.
“Này này! Anh chuyên tâm chút có được không?" Cô căm tức kéo lí trí anh về.
“À! Thật xin lỗi. Vừa rồi em nói gì?"
“Em nói…" Diêm Lệ hít sâu một hơi, sau đó đỏ mặt đề nghị: “Anh có muốn… thử lại lần nữa không?"
Mặc dù mặt cô sắp nổ tung rồi nhưng vì tôn nghiêm của phụ nữ, cô không thể không làm “chồng hài lòng".
“Hả?" Hướng Dương Diễm cho là mình nghe lầm, cặp mắt trợn to như mắt cá.
Diêm Lệ không muốn nói lại lời mắc cở này. Vì không để cho Hướng Dương Diễm có cơ hội từ chối nên cô dùng phương pháp trực tiếp nhất…
Cô gạt cái mền ra, đánh về phía thân thể trần truồng của anh!
Kỳ nghỉ đông kết thúc, học kỳ mới bắt đầu, tình cảm của Diêm Lệ và Hướng Dương Diễm chính thức bước sang giai đoạn mới.
Bí mật vẫn là bí mật, nhưng mà có người vẫn không thể giấu được sự vui mừng…
“Là lá la..." Hướng Dương Diễm vui vẻ ngâm nga một bài hát không lời, nụ cười ngọt ngào trên mặt khiến người ta chán ghét.
Nụ cười tươi rói này làm cho các cô gái theo đuổi anh được mờ rộng tầm mắt nhưng Hàn Liệt thì lại không như vậy.
Bây giờ anh đang ngồi trên ghế hội trưởng hội học sinh liếc nhìn cái kẻ đang tươi cười kia, vẻ mặt rất là bất mãn.
“Cậu có thể bỏ cái bản mặt đáng buồn nôn đấy đi được không?"
Mặc dù người ta vui vẻ không liên quan gì tới anh nhưng cậu ta cứ chưng cái bộ mặt đó lắc lư trước mặt anh cả ngày, anh là người xem thì cũng có quyền khiếu nại chứ.
“Hì hì... Nhìn tớ rất vui vẻ sao!" Hướng Dương Diễm không biết sống chết nói.
Thật là đủ rồi! Hàn Liệt hừ lạnh một tiếng, anh biết rõ nguyên nhân tại sao bạn tốt lại vui vẻ như vậy.
Kể từ khi anh thành bạn thân của Hướng Dương Diễm thì chuyện của cậu ta anh đều biết hết, bao gồm cả chuyện của người phụ nữ kia.
Tên nhóc này lúc nào cũng chỉ nghĩ tới cô ta. Chắc chắn lần này cũng có liên quan đến cô ấy.
“Ăn rồi hả?"
“Cái gì ăn chứ? Thật là khó nghe!"
“Vậy sao? Nếu không thì nói là được như ý à?"
“Không phải như thế. Cái này phải nói là “thân thể hợp nhất" mới đúng." Hướng Dương Diễm nói.
“Tùy cậu. Chưa thỏa mãn dục vọng cũng nhanh lăn về tìm người phụ nữ kia đi!"
“Làm gì có! Hôm qua chúng tớ mới... Ha ha..." Nụ cười sáng lạn chuyển thành mập mờ.
“Chuyện bắt đầu khi nào?" Hàn Liệt cũng có chút hiếu kỳ với tiến độ của họ.
Anh còn tưởng rằng người phụ nữ kia thà chết chứ không chịu theo! Huống chi tên nhóc này lại vô dụng như vậy… À, phải nói rất là đàng hoàng. Tóm lại, chuyện này thật sự ngoài dự liệu của anh.
“Cũng không lâu lắm! Tớ thừa dịp cô ấy dạy tớ bơi… Hắc hắc..."
“À, mặc ít đúng là dễ làm việc hơn." Gương mặt của Hàn Liệ lộ ra vẻ hiểu rõ.
“Lúc bắt đầu tớ còn tưởng cô ấy hối hận! Bởi vì cô ấy tự nhiên tức giận."
“Biểu hiện của cậu kém như vậy sao?" Hàn Liệt mập mờ nói.
“Không phải!" Hướng Dương Diễm vội vàng bảo vệ “phong độ" của mình. “Cô ấy nói muốn thử lại lần nữa."
“Là muốn xác nhận cậu có xài được không, đúng không?" Hàn Liệt cười hỏi.
“Tớ cũng không biết... Nhưng mà sau đó cô ấy không tức giận nữa, vậy biểu hiện của tớ cũng không tệ đi?"
“Ai biết?" Hàn Liệt nhìn bộ dáng ngây ngốc của bạn tốt không khỏi nhíu mày: “Có lẽ... Cô ấy ngại nói ra."
Quả nhiên, anh nghe được tiếng gào khóc: “Không thể nào? Tớ đã rất nỗ lực rồi!"
“Tớ nói là “tâm" chứ không phải là tính!" Hàn Liệt già dặn nói.
“Có ý gì?"
“Tớ nói..." Hàn Liệt giả bộ nhe răng nói: “Có lẽ cô ấy hối hận vì đã phát sinh quan hệ với cậu, nhưng mà bây giờ cô ấy không thể nói gì nữa. Dù sao hai người cũng sống chung một nhà mà."
“Không thể nào? Cô ấy hối hận sao? Nhưng mà cô ấy nói cô ấy thích tớ mà! Nếu không thì làm sao tối nào cũng…"
“A…" Hàn Liệt bừng tỉnh hiểu ra gật đầu, trong lòng âm thầm cười trộm.
Chỉ cần dùng chút kĩ xảo là có thể biết mọi chuyện, bao gồm cả “Đông cung bí sử"… Nhưng mà cậu ta ngu ngốc thế kia, làm sao làm được chứ! Có thể là người phụ nữ lạnh lùng kia tự động hiến dâng.
“Ừ... Cậu nói cũng! Nếu như không có tình cảm thì phụ nữ sẽ không phát sinh quan hệ với đàn ông."
“Đúng vậy đúng vậy! Cho nên cô ấy rất thích tớ, đúng không?" Hướng Dương Diễm mừng rỡ hỏi.
“Có hay không làm sao tớ biết được, nhưng có một biện pháp để giữ cô ấy lại."
“Biện pháp gì?" Hướng Dương Diễm vội vàng hỏi.
“Tiếp tục cố gắng không ngừng... Làm!"
“Hả?" Đây là cái đề nghị quỷ quái gì thế?
“Phụ nữ là phải có quan hệ trước rồi mới yêu đương, sau đó dựa vào đó duy trì tình cảm, cho nên…" Biện pháp này mới nghe đã biết là lừa người rồi.
“Cho nên cái gì?" Hướng Dương Diễm hỏi.
“Cho nên mỗi ngày cậu phải thỏa mãn cô ấy, mới làm cô ấy yêu cậu được." Hàn Liệt phải cố gắng hết sức mới không cười to.
Nhưng mà Hướng Dương Diễm lại không nghi ngờ chút nào, anh chỉ lo tiếp thu sự “ân cần chỉ bảo" của Hàn Liệt, anh đơn thuần gật đầu.
Phụ nữ... Cũng có nhu cầu vô độ sao?
Ánh mặt trời chiếu rọi khắp nơi, phòng ngủ của Diêm Lệ đang diễn ra trận kích tình kịch liệt.
“Ư..." Diêm Lệ mệt mỏi thở dốc ngồi trên người Hướng Dương Diễm, cô đem cái mông trắng ngần của mình hạ xuống ngọn đuốc nóng rực của anh. Hai người phát ra tiếng rên rỉ yêu kiều.
“Lệ..." Anh la lên, hai tay nắm lấy hai vú mềm mại, nhẹ nhàng vuốt ve.
Cuối cùng Diêm Lệ không kiềm chế được nữa, cô nâng mông lên tận lực nhún lên nhún xuống, đồng thời hưởng thụ khoái cảm ngọt ngào.
“A... Thật là giỏi! Nhanh lên một chút!" Anh nắm chặt eo cô, lấy giọng nói quyến rũ để dụ dỗ cô tăng nhanh tốc độ.
Diêm Lệ lập tức đáp ứng anh, cô tăng nhanh tốc độ, hai người kết hợp chặt chẽ với nhau. Hoa huyệt chật hẹp nuốt vào phun ra cây gậy nóng tạo nên hình ảnh tuyệt đẹp.
“A a..." Cô cố gắng để cho anh vào sâu trong cơ thể mình.
Không bao lâu sau, cô cảm nhận được người phía run rẩy một hồi thì mới an tâm nằm sấp xuống.
“Lệ, em thật là giỏi!" Anh thỏa mãn hôn lên mái tóc ướt át của cô, hai tay hạnh kiểm xấu sờ mó tùm lum.
“Này... Đừng quậy... Em mệt quá..." Cô lẩm bẩm oán trách nhưng không cản tay anh lại.
“Anh..." Rốt cục cô mở mắt ra, làm động tác của anh ngừng lại.
Tinh lực của tên nhóc này dường như không bao giờ cạn. Cô tưởng rằng sau khi tựu trường thì nó sẽ kiềm chế một chút nhưng cô không ngờ anh lại càng ngày càng mạnh bạo. Dường như tối nào họ cũng làm, hơn nữa còn không chỉ một lần. Kỳ quái là, kỹ thuật của anh càng lúc càng tốt, hình như là có trộm luyện qua...
Không muốn! Bây giờ cô đang nghĩ cách đối phó với sắc quỷ!
Diêm Lệ vừa mới nghĩ tới đây liền bị anh đè dưới thân, phái nam của anh căng cưng chờ tấn công vào cơ thể cô.
“Anh..." Cô lắp bắp, nhìn cái kia hùng dũng, hiên ngang đứng sừng sững.
Nó thật thật to...
Ai nha! Cô đang suy nghĩ gì thế này? Mắc cỡ chết đi được!
Nhưng mà tội nhân của việc này thì mặc cô ngượng ngùng, anh chỉ muốn lấy được đáp án.
“Lệ, em có yêu anh không?"
“Bây giờ đâu phải là lúc nói cái này?" Anh ngại cô chưa đủ ngượng sao?
“Nói cho anh biết, em có yêu anh không?" Hướng Dương Diễm nghiêm túc nói.
Cô nhìn anh, cô không biết tại sao anh lại chọn thời gian này để hỏi cô. Nhưng mà điều quan trọng nhất là cô không muốn duy trì tư thế quỷ dị này.
“Yêu! Em yêu anh!"
“Yêu bao nhiêu?" Anh cười.
“Này, anh đừng có được voi đòi tiên đó!" Rốt cuộc anh có làm hay không? Hai người trần truồng nói chuyện thật là kỳ quái.
“Yêu nhiều bao nhiêu?" Anh như đứa trẻ nói.
“Rất nhiều rất nhiều! Vậy được rồi chứ?" Cô không thể chịu nổi tư thế này nữa
Tên nhóc này chậm chạp không chịu động thì cô không để ý mình là người chủ động đâu.
“A..." Hướng Dương Diễm vui sướng nói, anh động thân xuyên vào hang động kia.
Cả căn phòng tràn ngập tiếng rên kích tình của anh, sau đó là tiếng thở gấp của cô…
Trong vườn hoa, cuối cùng Hướng Dương Hi cũng tìm được người đàn ông mất tích cả buổi trưa.
“Anh Diêm Tuấn…" Cô ôm anh từ phía sau.
“Ừ? Có chuyện gì vui hả?" Anh bình tĩnh đóng sách lại, không để ý đến hành động thân mật của cô.
“Em nói anh nghe, quan hệ của Tiểu Diễm và chị Lệ đã có đột phá." Cô nói.
Vốn là cô không hiểu tại sao mấy ngày nay không tìm được em trai. Vừa rồi cô mới moi được tin tức này từ miệng em ấy. Ha ha... Không hổ là em trai của cô, ngay cả ngoặt phụ nữ lên giường cũng giỏi như vậy.
“Hả? Chuyện khi nào?" Khó trách gần đây tên nhóc kia mặt mày hơn hở, ngay cả em gái cũng giống phụ nữ hơn.
“Lúc nghỉ đông, thế mà tên nhóc kia giấu em lâu như vậy..." Cô oán trách .
“Chuyện như vậy không nên nói ra ngoài."
“Hì hì... Cũng đúng!" Dĩ nhiên là cô cũng không để ý, cô lập tức cười hì hì phụ họa theo lời anh.
“Vậy là cuối cùng mọi người cũng thành công." Ý anh nói là cô và Diêm Định Sinh.
“Đúng vậy! Đúng là nên cảm ơn anh Định Sinh thật tốt! Nếu không phải anh ấy diễn xuất quá tốt thì làm sao chị Lệ có thê mắc lừa được chứ."
“Vậy em chuẩn bị xong chưa?"
“Đương nhiên là xong rồi! Anh cũng biết người kia không thể lừa gạt mà."
“Em biết là tốt rồi. Lễ vật đâu? Anh có thể xem một chút không?" Anh có chút tò mò với yêu cầu của Định Sinh.
“Hì hì... Ở trong phòng em, em đã…" Cô còn chưa nói xong thì một vật thể không xác định đã lao về phía cô.
Hình như cái vật nho nhỏ này là “thù lao" cô chuẩn bị đưa đi! Mà người nhận thù lao đang đuổi theo ở phía sau…
“Chị Tiểu Hi. Mau cứu em!" Người đang nắm chặt vạt áo cô, đúng là “Thù lao" .
Diêm Tuấn thoáng kinh ngạc nhìn đứa bé trước mặt.
Nó rất nhỏ, hơn nữa còn rất đáng yêu, nhất là đôi mắt long lanh nước kia, càng nhìn càng dễ thương.
Nhưng mà, ai lại làm nó sợ như vậy?
“Định Sinh?" Diêm Tuấn kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt.
Vật nhỏ này không phải là thù lao đó chứ?
“Hi!" Diêm Định Sinh chào hỏi qua loa, hai mắt thẳng tắp nhìn đứa trẻ sau lưng Hướng Dương Hi, ánh mắt hiện lên sự đói khát!
“Nó là..." Diêm Tuấn tò mò hỏi.
“Đồ của em." Diêm Định Sinh duỗi tay ra giống như là muốn đem “thù lao" đi.
“Em không phải!" Vật nhỏ không sợ nói: “Ô... chị Tiểu Hi, tại sao em lại ở đây? Em muốn tìm viện trưởng..."
“Tiểu Dạ, em đừng khóc!" Cô cũng không thể nói là cô bỏ thuốc vào trà rồi mang bé đến đây: “Anh trai này rất tốt! Tốt hơn cả viện trưởng đó!"
“Chị gạt em." Tiểu Dạ liều mạng lắc đầu, căn bản là không tin cô.
“Tùy em! Dù sao anh cũng chấm em rồi, mau đi theo anh!" Sói xám không chờ được nữa, ngay cả nói cũng lừa, anh lập tức xách “thù lao" vừa khóc vừa la mang đi.
“Này…" Hướng Dương Hi bất đắc dĩ than thở.
Dù sao thì cũng phải cho an ủi bé một câu chứ! Như vậy lương tâm cô sẽ không cắn rứt!
“Thì ra là, Định Sinh cũng không phải là diễn." Diêm Tuấn nói
Anh không biết là Định Sinh lại thích bé trai.
Nhưng mà... Bé trai xinh đẹp đó ở đâu ra?
Hướng Dương Hi nhận thấy ánh mắt của Diêm Tuấn, cô không thể làm gì khác hơn là nói ra: “Tiểu Dạ là đứa trẻ ở cô nhi viện em thường đến làm công. Anh đừng thấy nó nhỏ như vậy, thật ra nó đã mười hai tuổi rồi."
“Em đến cô nhi viện làm công bao giờ?" Hôm nay điều làm anh ngạc nhiên quả không ít.
“Hắc hắc hắc... Em đến đó lâu rồi!" Nói đến đây, Hướng Dương Hi khó nén được đắc ý.
Từ lâu rồi, cô đã bắt đầu tìm hiểu về những đứa trẻ có thân phận giống cô ở cô nhi viện, Tiểu Dạ là một trong những đứa trẻ đó.
Tiểu Dạ xinh đẹp đáng yêu, người gặp người thích, rất giống với em trai cô nên cô đặc biệt chú ý đến nó.
“Vậy làm sao Định Sinh biết nó?"
“Có một lần em xin anh Định Sinh mang giúp đồ qua đó nên anh ấy gặp Tiểu Dạ ở đó."
“Kết quả là vì hạnh phúc của em trai nên em quyết định hy sinh đứa bé kia?" Diêm Tuấn hỏi.
“Nhưng mà anh Định Sinh rất thích em ấy! Anh ấy nói lần đầu tiên muốn có một mín đồ đến vậy."
“Đồ?" Chẳng lẽ đang thu gom con nít sao?
“Ai nha, dù sao anh ấy sẽ yêu thương Tiểu Dạ. Em ấy lớn lên giống Tiểu Diễm, đợi em dạy em ấy mấy chiêu thì hai người ấy sẽ hạnh phúc."
Diêm Tuấn biết cho dù anh có nói gì cũng vô dụng. Định Sinh sẽ không dễ dàng buông tha cho đứa bé kia.
Hướng Dương Hi ngẫm nghĩ rồi lại nói: “Kia… Anh Diêm Tuấn, nếu anh thấy Tiểu Dạ xinh đẹp thì có thể…"
Diêm Tuấn không nói gì, chỉ cúi đầu lật sách.
“Anh Diêm Tuấn..."
Lúc Hướng Dương Diễm lớp mười hai thì bạn tốt Hàn Liệt tạm nghỉ học để kết hôn. Đương nhiên là anh không quên đến chúc mừng.
“Này, nây giờ ở trường học không còn ai làm bạn, chẳng lẽ anh cũng muốn tạm nghỉ học à?" Diêm Lệ thong thả hỏi.
“Không cần!" Hướng Dương Diễm thong thả gặm hết miếng thịt mới trả lời.
“Tại sao?" Cô có chút kinh ngạc.
Không phải tên nhóc này từ trước đến giờ rất giống người kia sao…
“Bởi vì chúng ta là cô trò yêu nhau, nghỉ học làm gì." Anh nói.
“Anh đó!" Cô không biết nên khóc hay nên cười đây.
“Lệ, em có yêu anh không?" Cái vấn đề này ngày nào anh cũng học.
“Anh mau ăn đi! Nói nhiều quá!" Cô đỏ mặt nói lảng sang chuyện khác.
Thật ra thì cô đã biết mình đã sớm yêu anh. Nhưng cô lại không thể thẳng thắn nói ra.
“Lệ..." Giọng điệu của anh dẫn đến không ít ánh mắt hiếu kỳ của mọi người.
“Này này, anh mau ăn đi!" Cô quay đầu không để ý tới anh lại ngoài ý muốn thấy được một cảnh được
Cái gì, đó không phải là lão bất tử sao? Thì ra anh ta cũng tới tham gia hôn lễ của Hàn Liệt, còn mang theo một đứa bé lạ...
Ách, hai người kia cũng quá thân mật đi? Đứa bé kia sẽ không phải là... Con mồi mới đó chứ?
Thật sự là quá kinh khủng! Thật may là cô kịp thời cứu thoát Tiểu Diễm. Nguy hiểm thật nguy hiểm thật...
Cô nhìn người đàn ông bên cạnh, không khỏi thở phào nhẹ nhỏm.
Cái gì, lão bất tử nhìn về phía này, còn cười cười nữa chứ? Chẳng lẽ… anh ta chưa từ bỏ?
Diêm Lệ hoảng sợ nghĩ, cô vội vàng lấy thân mình che Hướng Dương Diễm, để tránh cho lão bất tử tiếp tục mơ ước tới anh.
“Lệ! Em có yêu anh không?" Hướng Dương Diễm gặm hết sườn cừu lại tiếp tục hỏi.
Hướng Dương Diễm tưởng rằng sẽ phải hỏi đến hết bữa ăn, không ngờ cô lại nói một câu làm anh sững người…
“Yêu! Em rất yêu anh! Cho nên anh không thể để ai đến gần mình, biết không?" Cô tuyệt đối sẽ không để cho lão bất tử có cơ hội tới gần
“Lệ..." Hướng Dương Diễm cảm động ôm chặt lấy cô, liên tục hôn cô vài cái.
“Đẹp đôi quá." Khách cùng bàn không biết gì nhưng cũng tham gia náo nhiệt.
Không ai biết tại sao cô lại hành động như vậy, nhưng điều quan trọng là người đàn ông bên cạnh đang cười rất tươi. Đó mới là điều quan trọng nhất.
Hết
----------oOo----------
Tác giả :
Trinh Tử