Người Ẩn Hình
Chương 33
Dưới sự hướng dẫn của Tiêu Nhạc, Nam Nam thử dùng Lego để xây một tòa nhà cao ốc, bên cạnh cao ốc còn có thêm một sân bay gì đó. Đơn giản mà nói thì đây chính là một mô hình tòa thành thị. Nhưng như vậy thì phải cần rất nhiều mảnh Lego, Nam Nam phát hiện vật liệu trong tay của mình không đủ.
Cậu bé thở dài: “Vẫn là nên dùng tiết kiệm một chút rồi!"
Tiêu Nhạc nhìn bộ dạng mặt mày ủ ê, có sức mà không có điều kiện này của cậu bé thì nhịn không được bật cười, nói một cách ấm áp: “Papa sẽ mua thêm cho con mấy bộ, hợp lại tất cả, chúng ta có thể cùng nhau xây được một tòa thành thị."
Nam Nam lắc đầu, khó xử nhìn papa: “Mẹ nhất định sẽ không đáp ứng đâu. Trước kia mẹ đã từng mua cho con một bộ ở Mỹ, nhưng cũng là con năn nỉ thật lâu mẹ mới chịu."
Ánh mắt Tiêu Nhạc nhìn Nam Nam càng thêm cưng chiều: “Đây là papa mua cho con mà."
Nam Nam chớp chớp mắt, cảm thấy đây là một ý kiến hay.
Nhưng cậu bé vẫn nhướng mắt nhìn mẹ trong nhà bếp một chút rồi tiến tới gần papa, nói nhỏ vào tai: “Papa, nếu như papa mua cho con, papa nghĩ mẹ có thể lại không vui như cũ không?"
Tiêu Nhạc nhíu mày, cũng nhìn về hướng nhà bếp. Cửa phòng bếp đang đóng, cửa thủy tinh lại là kính mờ cho nên không nhìn rõ hoàn cảnh bên trong.
Anh suy nghĩ cẩn thận rồi nhỏ giọng giống như Nam Nam: “Papa cũng không biết nữa…"
Nam Nam như diều đứt dây, kéo kéo cánh tay của Tiêu Nhạc làm nũng: “Papa, papa đi nói chuyện với mẹ đi, có được không? Papa năn nỉ mẹ để mẹ đồng ý cho papa mua đồ cho con đi…"
Tiêu Nhạc nhìn con trai, cười bất đắc dĩ, không nhịn được đưa tay ngắt mũi nhỏ của nó: “Nếu như mẹ con có được một nửa bản lĩnh làm nũng của con…"
Tiếp đó, anh nhấp môi dưới, nhưng lại không ra được câu nào.
Nam Nam nghe papa nói như vậy, lập tức cảm thấy rất đáng tin cậy, đẩy papa ra, “Papa, papa đi nói nhanh lên, papa nói với mẹ dùm con!"
Tiêu Nhạc không còn cách nào khác, giờ phút này đột nhiên có cảm giác mình chính là người con có hiếu___đứa con hiểu thảo. Anh nhắm mắt lại, đẩy cửa phòng bếp ra.
Diệp Ninh đang nấu cơm, nghe được tiếng động, quay đầu lại nhìn, nhìn thấy Tiêu Nhạc đứng trước cửa phòng bếp, mặt mày rất kỳ quái, bộ dạng như có chuyện muốn nói.
“Có chuyện gì sao?"
Tiêu Nhạc nghe câu hỏi, quay đầu lại nhìn con trai, lại thấy con trai đang đưa hai bàn tay nắm chặt thành quả đấm, bộ dạng như đang khuyến khích mình, miệng cỗ vũ ‘cố lên cố lên cố lên’ không ra lời!
Tiêu Nhạc lại càng thêm buồn cười.
“Rốt cuộc là chuyện gì?" Diệp Ninh nhìn Tiêu Nhạc nãy giờ không nói gì, kỳ quái nhìn anh.
“Diệp Ninh, Nam Nam rất thích Lego, tôi muốn mua thêm cho nó mấy bộ, có được không?" Cuối cùng Tiêu Nhạc cũng mở lời.
“Không thể." Diệp Ninh tắt máy hút khói, nhanh nhẹn bỏ mấy món ăn vào trong mâm, từ chối thẳng thừng.
Xuất quân bại trận, Tiêu Nhạc không nói tiếp nữa, nhưng vẫn tiếp tục đứng ở đó nhìn Diệp Ninh nấu cơm.
“Còn có chuyện gì sao? Không có chuyện gì thì nhanh nhanh tới đây phụ tôi lấy chén đũa." Diệp Ninh cũng nấu sắp xong rồi, nhướng mày nhìn anh.
“Tôi thấy nó thật sự rất thích, tại sao lại không được? Chỉ lần này thôi, có được không?" Tiêu Nhạc vẫn không bỏ cuộc.
Diệp Ninh quay đầu lại nhìn bộ dạng cố chấp kia, đột nhiên cảm thấy bộ dạng của anh bây giờ thật giống như Nam Nam khi còn bé. Ánh mắt trong suốt cứ nhìn người ta như vậy, cũng không giải thích nhiều lời, mà chỉ đơn giản đề ra yêu cầu của mình, tràn trề khát vọng, đáng thương, khiến cho người nào không có ý định đáp ứng yêu cầu của anh sẽ cảm giác rất có tội.
Bỗng dưng cô bật cười.
Tiêu Nhạc nhìn cô cười tươi như vậy, cười đến sóng mắt long lanh, má lún đồng tiền bên cạnh môi hồng mỏng manh như ẩn như hiện.
Anh rất ít khi thấy cô cười như vậy. Trước kia cô không bao giờ cười, về sau có Nam Nam, nụ cười của cô trở nên tương đối dịu dàng ấm áp hơn. Mà cụ cười bây giờ thật vui vẻ, khoan khoái, bay lượn khắp mặt.
Trong tiếng cười của cô, mặt anh ửng đỏ, ho khan một tiếng, nói: “Em đồng ý?"
Diệp Ninh cố tình quay mặt sang chỗ khác cười: “Tôi cũng không nói sẽ đồng ý!"
Ánh mắt Tiêu Nhạc nóng rực, trên môi hiện lên nụ cười, kín đáo tiến vào bên trong phòng bếp, tránh khỏi ánh mắt tràn đầy mong đợi của con trai đang đưa nấm đấm khích lệ mình.
Anh nhìn cô, thấp giọng, mập mờ tố cáo tội danh của cô: “Em cố ý trêu chọc tôi."
Diệp Ninh cắn môi hất đầu, mắt sáng long lanh, mái tóc bóng mượt cong cong sau lưng cô: “Tôi sẽ không đáp ứng! Anh nói oan cho tôi!"
Bộ dạng của cô như thế này, giọng nói lại còn có chút lưu manh, thậm chí còn mang theo một chút nũng nịu, so với Diệp Ninh anh quen biết trước kia hoàn toàn khác nhau. Tim của anh đập thùng thùng thùng, lồng ngực như có dây cung kéo căng, căng đến mức vừa mỏi mệt vừa đau đớn, trong đau đớn lại mang theo chút ngọt ngào.
Mắt anh nóng lên, lập tức nhớ tới Diệp Ninh mùa hè năm đó, một Diệp Ninh mặc áo dài tay quần dài đứng trước bao nhiêu ánh mắt soi mói, một Diệp Ninh mím môi, mặt không biểu cảm nhìn người khác thương hại bố thí.
Thật lâu trước đó, anh khao khát được thành công, cố gắng làm việc, thậm chí đánh cuộc trong cơn phong hiểm, chính là trông mong có ngày mình có thể mạnh mẽ, đủ hùng mạnh.
Hùng mạnh đến mức có thể vươn tay ra bảo vệ cho cô, để cô không cần dùng bộ dạng làm bộ kiên cường đứng đó, ra vẻ làm như không có chuyện gì xảy ra.
Anh chỉ hi vọng cô muốn cười thì sẽ cười, muốn khóc thì sẽ khóc.
Anh hi vọng có một đứa con gái, giống như cô lúc còn bé, cưng chiều nó từ nhỏ, không để nó trải qua mưa gió, bảo vệ trong lòng bàn tay.
Vốn là Diệp Ninh chỉ muốn cười đùa một chút thôi, ai ngờ cái người kia lại nghiêm túc nhìn mình, ánh mắt sâu như lòng biển, đen tối khó hiểu, khiến cô có chút khó chống đỡ.
Cuối cùng, cô cũng không thể làm gì khác hơn là ho nhẹ một tiếng, che giấu nói: “Ăn cơm nhanh đi!"
Tiêu Nhạc bừng tỉnh từ trong hồi ức, anh kinh ngạc nhìn gương mặt ửng đỏ của Diệp Ninh, khàn giọng hỏi: “Rốt cuộc rồi em có chịu đồng ý không?"
Diệp Ninh dở khóc dở cười, quét mắt nhìn anh một cái, nhíu mày trào phúng nói: “Vì con trai của anh, anh nhất định phấn đấu tới cùng nhỉ!"
Tiêu Nhạc cụp mắt xuống: “Tôi chỉ muốn nó vui vẻ."
Diệp Ninh bất đắc dĩ lắc đầu: “Anh đã từng nghe qua câu nói này hay chưa, SLR nghèo ba đời, Lego hủy cả đời. Đây đều là những món đồ chơi tốn tiền nhất trên đời. Thật ra thì tốn tiền cũng không sao, sợ nhất chính là lòng người không biết khống chế, tài nguyên có hạn mà dùng như vô hạn. Bình thường tôi cũng không quá khắt khe với nó, trong nhà còn có rất nhiều bộ, mua nữa trong phòng nó cũng không có chỗ để đặt."
Tiêu Nhạc nhỏ giọng đề nghị: “Vậy thì đổi sang phòng lớn hơn?"
Diệp Ninh lập tức trợn tròn mắt, không biết phải nói làm sao: “Anh có nghe qua chuyện của phó tổng giám đốc công ty SAP* chưa?"
*SAP là công ty phần mềm lớn nhất châu Âu, trụ sở chính ở Walldorf, Đức. Thomas Langenbach là một trong những người điều hành của SAP trước kia, rất giàu có, mê Lego, rồi bày trò chế tạo số mã hàng hóa giả, đi vào các cửa hàng, dán số mã giả vào mấy hộp Lego để rồi ra ngoài trả tiền với giá rất rẻ. Sau đó còn bán những món hàng này trên eBay. Ông đã bị bắt vào tháng 5 năm 2013, ngồi tù 30 ngày, tạm giam 6 tháng và 3 năm tù treo.
Tiêu Nhạc gật đầu: “Có nghe."
Diệp Ninh cầm muỗng múc cơm lên, bắt đầu lên lớp: “Vị Thomas này là người điều hành kỹ thuật cao cấp đấy, cũng là phó tổng giám đốc, lẽ ra không hề thiếu tiền, nhưng ông ta lại thích chơi xếp hình, kết quả đi trộm Lego trong cửa hàng, một khi trộm thì trộm hết mấy ngàn USD, thậm chí còn chế tạo sọc mã số giả, dán vào mã số thật, lừa đảo… Rõ ràng người này có cả căn hộ cao cấp hai triệu USD, vậy mà vẫn đi ăn cắp. Đồ trộm được đều là Lego chứa đầy căn hộ cao cấp của ông ta.
Lúc Diệp Ninh đọc được bài báo này cũng rất kinh ngạc, cũng là người có tiền, thế nhưng lại làm ra những việc này. Nghe nói lúc bị bắt, trong cóp xe có cả một rương chứa đầy những sọc mã số tự chế tạo, trong căn hộ cao cấp còn có rất nhiều rất nhiều Lego!
Tiêu Nhạc nhịn không được, nhếch miệng cười: “Vâng tôi biết. Ông ta còn bán cả Lego trộm được trên eBay, tỷ số người đánh giá rất cao."
Diệp Ninh gật đầu, đắc ý nói: “Phải rồi, cuối cùng ông ta cũng bị bắt, nhốt vào phòng tối. Cho nên anh xem đi, đây chính là điển hình của Lego hủy cả đời!"
Tiêu Nhạc nhếch môi, không nhanh không chậm hỏi: “Nhưng chuyện này có liên quan gì đến con của tôi?"
Diệp Ninh nghe xong, không còn gì để nói, nghiêng đầu quan sát anh. Cô cảm giác án lệ của mình nói cũng như không!
Tiêu Nhạc nhìn bộ dạng này của cô cảm thấy trêu chọc cũng đủ rồi, ho khan một tiếng, nghiêm túc nói: “Án lệ của vị Thomas này không thể nói rằng Lego hủy cả đời, mà chỉ có thể nói rằng trong lòng ông ta có bóng ma từ nhỏ."
“Hả?" Diệp Ninh nâng cằm lên, nghe anh nói tiếp.
Tiêu Nhạc vốn dự định phân tích rõ ràng, nhưng nhìn bộ dạng cô mỏi mắt mong chờ như vậy thì có hơi dừng lại. Anh suy nghĩ một hồi rồi lại nói một cách rất đơn giản: “Có lẽ hoàn cảnh của ông ta lúc còn bé không được tốt, nhưng lại ao ước có được Lego. Thậm chí có thể người khác có, nhưng ông ta không có, cho nên trong lòng bị ám ảnh cũng như bị tổn thương. Cho dù sau này thành công, trở thành phó tổng giám đốc của một công ty nổi tiếng, nhưng sự ám ảnh đó vẫn không thể nào tiêu trừ được, tạo ra ảnh hưởng tới hành vi của ông ta."
Diệp Ninh hất cằm lên, tay đột nhiên siết chặt, nhưng vẻ mặt cô không hề thay đổi, vẫn bình tĩnh như trước lắng nghe anh nói.
Cặp mắt sâu thẫm của anh nhìn sang Diệp Ninh có vẻ hơi tò mò, có chút do dự, nhưng rốt cuộc vẫn dùng ngữ điệu rất dịu dàng, chậm rãi nói: “Nghe nói, bình thường những bất hạnh đã trải qua lúc còn nhỏ bị đè nén tận cùng tiềm thức sẽ biểu hiện ra ngoài thông qua hình thức mơ mộng hoặc ảo tưởng. Nhưng dưới tình huống ngẫu nhiên, nếu như có những nhân tố liên quan tới vấn đề tâm lý, những kinh nghiệm này sẽ kết tủa thành nổi ám ảnh, sẽ bất tri bất giác thâm nhập vào cuộc sống hàng ngày liên tục lên men, ảnh hưởng đến hành vi của mình, thấm chí ảnh hưởng đến cả thế hệ sau. Dĩ nhiên, khi đã trưởng thành, đã có đầy đủ sức kiểm soát, nhận thức và kinh nghiệm thường không cho phép những kinh nghiệm thời thơ ấu biểu hiện ra ngoài. Tuy nhiên, nổi ám ảnh này sẽ thông qua những phương thức cải trang, dẫn đến hành vi thường ngày."
Diệp Ninh nhíu mày, quan sát kỹ lưỡng Tiêu Nhạc trước mặt: “Sau đó thì sao?"
Tiêu Nhạc im lặng một hồi rồi nói tiếp: “Nghe nói, nếu muốn tiêu diệt loại ảnh hưởng này, phương pháp chính là xem xét kỹ lưỡng và dựng lại quá khứ, thản nhiên hồi tưởng những chuyện thơ ấu đã từng làm người ta thống khổ hoặc sợ hãi, như vậy mới có thể chỉnh lý cũng như xây dựng lại nội tâm. Bởi vì chỉ có tiếp nhận ngay từ lúc ban đầu thì mới có thể tìm ra được nguyên nhân tạo thành nỗi thống khổ hoặc sợ hãi, cởi bỏ khúc mắc."
Nghe đến đây, sắc mặt Diệp Ninh đều thay đổi, mi tâm nhăn nhúm lại: “Tiêu tiên sinh, xin hỏi chuyện này và đề tài lúc nãy của chúng ta có liên quan với nhau sao?"
Giọng nói của Tiêu Nhạc càng thêm nhẹ nhàng: “Không liên quan, tôi chỉ tùy tiện nói một chút thôi."
Diệp Ninh nhíu mày, nhìn chằm chằm Tiêu Nhạc: “Tiêu Nhạc, anh cho rằng anh là ai!"
Tiêu Nhạc bình tĩnh nhìn cô: “Diệp Ninh, tôi thật sự không hề có ý gì khác, đây chỉ là ví dụ."
Diệp Ninh cười lạnh, đẩy cửa phòng bếp ra: “Các người ăn cơm đi!"
Nói xong, ngay cả bát đũa cô cũng không cầm, đi thẳng về phòng ngủ của mình.
Nam Nam từ nãy giờ vẫn đứng bên ngoài dáo dác nhìn vào bên trong nhưng không thể nhìn thấy được gì, bây giờ nhìn thấy cảnh này, lo lắng đi tới, nhìn về phía cửa phòng ngủ đã khép kín, nhướng mày lên hỏi: “Papa, mẹ bị sao vậy?"
Tiêu Nhạc vuốt đầu Nam Nam, cười khổ: “Mẹ con giận papa."
Nam Nam nhìn cửa phòng khép kín một hồi, rồi nhìn lại papa nhíu mày, lo lắng để rồi chân mày lại nhíu chặt hơn.
Cậu bé thở dài: “Vẫn là nên dùng tiết kiệm một chút rồi!"
Tiêu Nhạc nhìn bộ dạng mặt mày ủ ê, có sức mà không có điều kiện này của cậu bé thì nhịn không được bật cười, nói một cách ấm áp: “Papa sẽ mua thêm cho con mấy bộ, hợp lại tất cả, chúng ta có thể cùng nhau xây được một tòa thành thị."
Nam Nam lắc đầu, khó xử nhìn papa: “Mẹ nhất định sẽ không đáp ứng đâu. Trước kia mẹ đã từng mua cho con một bộ ở Mỹ, nhưng cũng là con năn nỉ thật lâu mẹ mới chịu."
Ánh mắt Tiêu Nhạc nhìn Nam Nam càng thêm cưng chiều: “Đây là papa mua cho con mà."
Nam Nam chớp chớp mắt, cảm thấy đây là một ý kiến hay.
Nhưng cậu bé vẫn nhướng mắt nhìn mẹ trong nhà bếp một chút rồi tiến tới gần papa, nói nhỏ vào tai: “Papa, nếu như papa mua cho con, papa nghĩ mẹ có thể lại không vui như cũ không?"
Tiêu Nhạc nhíu mày, cũng nhìn về hướng nhà bếp. Cửa phòng bếp đang đóng, cửa thủy tinh lại là kính mờ cho nên không nhìn rõ hoàn cảnh bên trong.
Anh suy nghĩ cẩn thận rồi nhỏ giọng giống như Nam Nam: “Papa cũng không biết nữa…"
Nam Nam như diều đứt dây, kéo kéo cánh tay của Tiêu Nhạc làm nũng: “Papa, papa đi nói chuyện với mẹ đi, có được không? Papa năn nỉ mẹ để mẹ đồng ý cho papa mua đồ cho con đi…"
Tiêu Nhạc nhìn con trai, cười bất đắc dĩ, không nhịn được đưa tay ngắt mũi nhỏ của nó: “Nếu như mẹ con có được một nửa bản lĩnh làm nũng của con…"
Tiếp đó, anh nhấp môi dưới, nhưng lại không ra được câu nào.
Nam Nam nghe papa nói như vậy, lập tức cảm thấy rất đáng tin cậy, đẩy papa ra, “Papa, papa đi nói nhanh lên, papa nói với mẹ dùm con!"
Tiêu Nhạc không còn cách nào khác, giờ phút này đột nhiên có cảm giác mình chính là người con có hiếu___đứa con hiểu thảo. Anh nhắm mắt lại, đẩy cửa phòng bếp ra.
Diệp Ninh đang nấu cơm, nghe được tiếng động, quay đầu lại nhìn, nhìn thấy Tiêu Nhạc đứng trước cửa phòng bếp, mặt mày rất kỳ quái, bộ dạng như có chuyện muốn nói.
“Có chuyện gì sao?"
Tiêu Nhạc nghe câu hỏi, quay đầu lại nhìn con trai, lại thấy con trai đang đưa hai bàn tay nắm chặt thành quả đấm, bộ dạng như đang khuyến khích mình, miệng cỗ vũ ‘cố lên cố lên cố lên’ không ra lời!
Tiêu Nhạc lại càng thêm buồn cười.
“Rốt cuộc là chuyện gì?" Diệp Ninh nhìn Tiêu Nhạc nãy giờ không nói gì, kỳ quái nhìn anh.
“Diệp Ninh, Nam Nam rất thích Lego, tôi muốn mua thêm cho nó mấy bộ, có được không?" Cuối cùng Tiêu Nhạc cũng mở lời.
“Không thể." Diệp Ninh tắt máy hút khói, nhanh nhẹn bỏ mấy món ăn vào trong mâm, từ chối thẳng thừng.
Xuất quân bại trận, Tiêu Nhạc không nói tiếp nữa, nhưng vẫn tiếp tục đứng ở đó nhìn Diệp Ninh nấu cơm.
“Còn có chuyện gì sao? Không có chuyện gì thì nhanh nhanh tới đây phụ tôi lấy chén đũa." Diệp Ninh cũng nấu sắp xong rồi, nhướng mày nhìn anh.
“Tôi thấy nó thật sự rất thích, tại sao lại không được? Chỉ lần này thôi, có được không?" Tiêu Nhạc vẫn không bỏ cuộc.
Diệp Ninh quay đầu lại nhìn bộ dạng cố chấp kia, đột nhiên cảm thấy bộ dạng của anh bây giờ thật giống như Nam Nam khi còn bé. Ánh mắt trong suốt cứ nhìn người ta như vậy, cũng không giải thích nhiều lời, mà chỉ đơn giản đề ra yêu cầu của mình, tràn trề khát vọng, đáng thương, khiến cho người nào không có ý định đáp ứng yêu cầu của anh sẽ cảm giác rất có tội.
Bỗng dưng cô bật cười.
Tiêu Nhạc nhìn cô cười tươi như vậy, cười đến sóng mắt long lanh, má lún đồng tiền bên cạnh môi hồng mỏng manh như ẩn như hiện.
Anh rất ít khi thấy cô cười như vậy. Trước kia cô không bao giờ cười, về sau có Nam Nam, nụ cười của cô trở nên tương đối dịu dàng ấm áp hơn. Mà cụ cười bây giờ thật vui vẻ, khoan khoái, bay lượn khắp mặt.
Trong tiếng cười của cô, mặt anh ửng đỏ, ho khan một tiếng, nói: “Em đồng ý?"
Diệp Ninh cố tình quay mặt sang chỗ khác cười: “Tôi cũng không nói sẽ đồng ý!"
Ánh mắt Tiêu Nhạc nóng rực, trên môi hiện lên nụ cười, kín đáo tiến vào bên trong phòng bếp, tránh khỏi ánh mắt tràn đầy mong đợi của con trai đang đưa nấm đấm khích lệ mình.
Anh nhìn cô, thấp giọng, mập mờ tố cáo tội danh của cô: “Em cố ý trêu chọc tôi."
Diệp Ninh cắn môi hất đầu, mắt sáng long lanh, mái tóc bóng mượt cong cong sau lưng cô: “Tôi sẽ không đáp ứng! Anh nói oan cho tôi!"
Bộ dạng của cô như thế này, giọng nói lại còn có chút lưu manh, thậm chí còn mang theo một chút nũng nịu, so với Diệp Ninh anh quen biết trước kia hoàn toàn khác nhau. Tim của anh đập thùng thùng thùng, lồng ngực như có dây cung kéo căng, căng đến mức vừa mỏi mệt vừa đau đớn, trong đau đớn lại mang theo chút ngọt ngào.
Mắt anh nóng lên, lập tức nhớ tới Diệp Ninh mùa hè năm đó, một Diệp Ninh mặc áo dài tay quần dài đứng trước bao nhiêu ánh mắt soi mói, một Diệp Ninh mím môi, mặt không biểu cảm nhìn người khác thương hại bố thí.
Thật lâu trước đó, anh khao khát được thành công, cố gắng làm việc, thậm chí đánh cuộc trong cơn phong hiểm, chính là trông mong có ngày mình có thể mạnh mẽ, đủ hùng mạnh.
Hùng mạnh đến mức có thể vươn tay ra bảo vệ cho cô, để cô không cần dùng bộ dạng làm bộ kiên cường đứng đó, ra vẻ làm như không có chuyện gì xảy ra.
Anh chỉ hi vọng cô muốn cười thì sẽ cười, muốn khóc thì sẽ khóc.
Anh hi vọng có một đứa con gái, giống như cô lúc còn bé, cưng chiều nó từ nhỏ, không để nó trải qua mưa gió, bảo vệ trong lòng bàn tay.
Vốn là Diệp Ninh chỉ muốn cười đùa một chút thôi, ai ngờ cái người kia lại nghiêm túc nhìn mình, ánh mắt sâu như lòng biển, đen tối khó hiểu, khiến cô có chút khó chống đỡ.
Cuối cùng, cô cũng không thể làm gì khác hơn là ho nhẹ một tiếng, che giấu nói: “Ăn cơm nhanh đi!"
Tiêu Nhạc bừng tỉnh từ trong hồi ức, anh kinh ngạc nhìn gương mặt ửng đỏ của Diệp Ninh, khàn giọng hỏi: “Rốt cuộc rồi em có chịu đồng ý không?"
Diệp Ninh dở khóc dở cười, quét mắt nhìn anh một cái, nhíu mày trào phúng nói: “Vì con trai của anh, anh nhất định phấn đấu tới cùng nhỉ!"
Tiêu Nhạc cụp mắt xuống: “Tôi chỉ muốn nó vui vẻ."
Diệp Ninh bất đắc dĩ lắc đầu: “Anh đã từng nghe qua câu nói này hay chưa, SLR nghèo ba đời, Lego hủy cả đời. Đây đều là những món đồ chơi tốn tiền nhất trên đời. Thật ra thì tốn tiền cũng không sao, sợ nhất chính là lòng người không biết khống chế, tài nguyên có hạn mà dùng như vô hạn. Bình thường tôi cũng không quá khắt khe với nó, trong nhà còn có rất nhiều bộ, mua nữa trong phòng nó cũng không có chỗ để đặt."
Tiêu Nhạc nhỏ giọng đề nghị: “Vậy thì đổi sang phòng lớn hơn?"
Diệp Ninh lập tức trợn tròn mắt, không biết phải nói làm sao: “Anh có nghe qua chuyện của phó tổng giám đốc công ty SAP* chưa?"
*SAP là công ty phần mềm lớn nhất châu Âu, trụ sở chính ở Walldorf, Đức. Thomas Langenbach là một trong những người điều hành của SAP trước kia, rất giàu có, mê Lego, rồi bày trò chế tạo số mã hàng hóa giả, đi vào các cửa hàng, dán số mã giả vào mấy hộp Lego để rồi ra ngoài trả tiền với giá rất rẻ. Sau đó còn bán những món hàng này trên eBay. Ông đã bị bắt vào tháng 5 năm 2013, ngồi tù 30 ngày, tạm giam 6 tháng và 3 năm tù treo.
Tiêu Nhạc gật đầu: “Có nghe."
Diệp Ninh cầm muỗng múc cơm lên, bắt đầu lên lớp: “Vị Thomas này là người điều hành kỹ thuật cao cấp đấy, cũng là phó tổng giám đốc, lẽ ra không hề thiếu tiền, nhưng ông ta lại thích chơi xếp hình, kết quả đi trộm Lego trong cửa hàng, một khi trộm thì trộm hết mấy ngàn USD, thậm chí còn chế tạo sọc mã số giả, dán vào mã số thật, lừa đảo… Rõ ràng người này có cả căn hộ cao cấp hai triệu USD, vậy mà vẫn đi ăn cắp. Đồ trộm được đều là Lego chứa đầy căn hộ cao cấp của ông ta.
Lúc Diệp Ninh đọc được bài báo này cũng rất kinh ngạc, cũng là người có tiền, thế nhưng lại làm ra những việc này. Nghe nói lúc bị bắt, trong cóp xe có cả một rương chứa đầy những sọc mã số tự chế tạo, trong căn hộ cao cấp còn có rất nhiều rất nhiều Lego!
Tiêu Nhạc nhịn không được, nhếch miệng cười: “Vâng tôi biết. Ông ta còn bán cả Lego trộm được trên eBay, tỷ số người đánh giá rất cao."
Diệp Ninh gật đầu, đắc ý nói: “Phải rồi, cuối cùng ông ta cũng bị bắt, nhốt vào phòng tối. Cho nên anh xem đi, đây chính là điển hình của Lego hủy cả đời!"
Tiêu Nhạc nhếch môi, không nhanh không chậm hỏi: “Nhưng chuyện này có liên quan gì đến con của tôi?"
Diệp Ninh nghe xong, không còn gì để nói, nghiêng đầu quan sát anh. Cô cảm giác án lệ của mình nói cũng như không!
Tiêu Nhạc nhìn bộ dạng này của cô cảm thấy trêu chọc cũng đủ rồi, ho khan một tiếng, nghiêm túc nói: “Án lệ của vị Thomas này không thể nói rằng Lego hủy cả đời, mà chỉ có thể nói rằng trong lòng ông ta có bóng ma từ nhỏ."
“Hả?" Diệp Ninh nâng cằm lên, nghe anh nói tiếp.
Tiêu Nhạc vốn dự định phân tích rõ ràng, nhưng nhìn bộ dạng cô mỏi mắt mong chờ như vậy thì có hơi dừng lại. Anh suy nghĩ một hồi rồi lại nói một cách rất đơn giản: “Có lẽ hoàn cảnh của ông ta lúc còn bé không được tốt, nhưng lại ao ước có được Lego. Thậm chí có thể người khác có, nhưng ông ta không có, cho nên trong lòng bị ám ảnh cũng như bị tổn thương. Cho dù sau này thành công, trở thành phó tổng giám đốc của một công ty nổi tiếng, nhưng sự ám ảnh đó vẫn không thể nào tiêu trừ được, tạo ra ảnh hưởng tới hành vi của ông ta."
Diệp Ninh hất cằm lên, tay đột nhiên siết chặt, nhưng vẻ mặt cô không hề thay đổi, vẫn bình tĩnh như trước lắng nghe anh nói.
Cặp mắt sâu thẫm của anh nhìn sang Diệp Ninh có vẻ hơi tò mò, có chút do dự, nhưng rốt cuộc vẫn dùng ngữ điệu rất dịu dàng, chậm rãi nói: “Nghe nói, bình thường những bất hạnh đã trải qua lúc còn nhỏ bị đè nén tận cùng tiềm thức sẽ biểu hiện ra ngoài thông qua hình thức mơ mộng hoặc ảo tưởng. Nhưng dưới tình huống ngẫu nhiên, nếu như có những nhân tố liên quan tới vấn đề tâm lý, những kinh nghiệm này sẽ kết tủa thành nổi ám ảnh, sẽ bất tri bất giác thâm nhập vào cuộc sống hàng ngày liên tục lên men, ảnh hưởng đến hành vi của mình, thấm chí ảnh hưởng đến cả thế hệ sau. Dĩ nhiên, khi đã trưởng thành, đã có đầy đủ sức kiểm soát, nhận thức và kinh nghiệm thường không cho phép những kinh nghiệm thời thơ ấu biểu hiện ra ngoài. Tuy nhiên, nổi ám ảnh này sẽ thông qua những phương thức cải trang, dẫn đến hành vi thường ngày."
Diệp Ninh nhíu mày, quan sát kỹ lưỡng Tiêu Nhạc trước mặt: “Sau đó thì sao?"
Tiêu Nhạc im lặng một hồi rồi nói tiếp: “Nghe nói, nếu muốn tiêu diệt loại ảnh hưởng này, phương pháp chính là xem xét kỹ lưỡng và dựng lại quá khứ, thản nhiên hồi tưởng những chuyện thơ ấu đã từng làm người ta thống khổ hoặc sợ hãi, như vậy mới có thể chỉnh lý cũng như xây dựng lại nội tâm. Bởi vì chỉ có tiếp nhận ngay từ lúc ban đầu thì mới có thể tìm ra được nguyên nhân tạo thành nỗi thống khổ hoặc sợ hãi, cởi bỏ khúc mắc."
Nghe đến đây, sắc mặt Diệp Ninh đều thay đổi, mi tâm nhăn nhúm lại: “Tiêu tiên sinh, xin hỏi chuyện này và đề tài lúc nãy của chúng ta có liên quan với nhau sao?"
Giọng nói của Tiêu Nhạc càng thêm nhẹ nhàng: “Không liên quan, tôi chỉ tùy tiện nói một chút thôi."
Diệp Ninh nhíu mày, nhìn chằm chằm Tiêu Nhạc: “Tiêu Nhạc, anh cho rằng anh là ai!"
Tiêu Nhạc bình tĩnh nhìn cô: “Diệp Ninh, tôi thật sự không hề có ý gì khác, đây chỉ là ví dụ."
Diệp Ninh cười lạnh, đẩy cửa phòng bếp ra: “Các người ăn cơm đi!"
Nói xong, ngay cả bát đũa cô cũng không cầm, đi thẳng về phòng ngủ của mình.
Nam Nam từ nãy giờ vẫn đứng bên ngoài dáo dác nhìn vào bên trong nhưng không thể nhìn thấy được gì, bây giờ nhìn thấy cảnh này, lo lắng đi tới, nhìn về phía cửa phòng ngủ đã khép kín, nhướng mày lên hỏi: “Papa, mẹ bị sao vậy?"
Tiêu Nhạc vuốt đầu Nam Nam, cười khổ: “Mẹ con giận papa."
Nam Nam nhìn cửa phòng khép kín một hồi, rồi nhìn lại papa nhíu mày, lo lắng để rồi chân mày lại nhíu chặt hơn.
Tác giả :
Nữ Vương Không Ở Nhà