Người 2D Ông Trùm Nuôi Ba Năm Chạy Rồi
Chương 64
Chúc Dư rùng mình: "Vẽ vẽ vẽ!"
Cậu ta hóa thành bản thể, trực tiếp vẽ ngay dưới gầm giường, bản thể của cậu ta là một con nhện tinh, các họa sĩ vẽ truyện tranh bình thường có thể sẽ cần trợ lý đi nét hoặc lên màu giúp.
Nhưng cậu ta không cần.
Nguyên hình cậu ta có tám chân, một chân phác họa, một chân đi nét, một chân đan nét, một chân phủ màu...
Chưa tới năm giờ, cậu ta đã hoàn thành mười chương kế tiếp.
Chúc Dư thấp thỏm giao bản thảo truyện tranh cho Mèo Mun, giọng lí nhí: "Thưa ngài mèo, ngài xem đã được chưa ạ?"
Mèo Mun kiểm tra từng trang, sắc mặt dần dần trở nên kỳ quái, thì ra đại ca thích xem thứ này à?
Mèo Mun hắng giọng, thu bản thảo: "Được rồi."
Lúc này Chúc Dư mới thả lỏng, đánh cái ngáp, đang định lên giường ngủ bù thì nghe con mèo đen hỏi: "Muốn làm việc ở Họ Ngu không? Làm ca sáng, có năm hiểm một kim.*"
(*năm loại bảo hiểm cơ bản và một quỹ hỗ trợ nhà ở)
Chúc Dư ngẩn người, tự cấu mình một cái.
Họ Ngu?
Đó chính là tập đoàn Họ Ngu đấy!
Những năm này không thanh niên nào không muốn vào tập đoàn Họ Ngu làm việc.
Cậu ta vội vã gật đầu: "Muốn! Nằm mơ cũng muốn!"
"Theo tôi." Mèo Mun xoay người rời đi.
Chúc Dư không có hành trang, chỉ nhét bản thảo và đồ vẽ vào ba lô, rồi theo Mèo Mun ngồi lên xe.
Mèo Mun nằm bò trên ghế, nhìn đường phố không một bóng người, bỗng hỏi: "Một con nhện tinh nhát gan như cậu, sao lại bình an thoát trận tấn công của thi trành vậy?"
Chúc Dư ngượng nghịu gãi đầu: "Chính vì em nhát gan đấy, bình thường không dám ra ngoài, còn không dám cả đi đăng ký căn cước cho sinh vật khác loài, hôm ấy chắc tại em trốn dưới hầm nên thi trành mới không phát hiện."
"Vậy à."
Mèo Mun meo một tiếng lười nhác.
*
Ngày hôm sau, Tạ Kiều tỉnh lại trên giường, dụi dụi đôi mắt, việc đầu tiên cần làm là mở điện thoại xem truyện tranh đã cập nhật chưa.
Ngừng lâu như vậy, thực ra cậu cũng không hy vọng gì lắm.
Nhưng cậu tải trang mạng, không ngờ có chuyện kỳ diệu xảy ra rồi!
Họa sĩ đăng một lần tận những mười chương!
Bình luận toàn mừng rớt nước mắt.
[Bánh dứa] tui tưởng mình hoa mắt rồi chứ, tác giả cũng biết ra chương cơ à
[Xịt miệng vị dưa hấu] còn đăng tận mười chương! Như kiểu có độc giả nào đến tận nhà giục giã ấy nhỉ
[Thịt kho Đông Pha] tưởng tượng phong phú đấy
Tạ Kiều ngồi bật dậy, còn không buồn rửa mặt, mừng rơn mà đọc những chương truyện vừa đăng.
Hôm nay không phải đi làm, cậu đọc liền một mạch tới thẳng buổi trưa.
Cậu rời giường rửa mặt, đang định đến công ty ăn chùa thì có tiếng điện thoại réo.
----- một tin nhắn mới.
Cậu bấm mở tin nhắn.
---- Gửi học viên buổi thứ mười hai của khóa học giáo dục tư tưởng sinh vật khác loài: Chiều nay có giờ huấn luyện ngoài trời, mong mọi người có mặt ở trước cổng trường nghề tại Biên thành đúng giờ đã nhắn, nhận được tin xin hãy hồi âm.
Huấn luyện ngoài trời?
Tạ Kiều bỗng cảm thấy điện thoại trên tay vô cùng bỏng rát.
Cậu tắt tin nhắn, định coi như không thấy, ai ngờ mấy phút sau lại nhận được điện thoại từ số lạ, cậu nhấc máy mà chưa kịp suy nghĩ: "A lô---"
"Xin hỏi đây có phải số của bạn Tạ Kiều không? Tôi là giáo viên giám sát buổi học sắp tới, tôi thấy bạn Tạ Kiều chưa trả lời tin nhắn, có phải bạn Tạ Kiều chưa đọc được thông báo về buổi học ngoài trời sắp tới không nhỉ----"
Đầu kia điện thoại là một giọng nữ ôn hòa, Tạ Kiều đành phải nhắm mắt gật đầu: "Vâng thưa cô giáo, em hiểu rồi ạ, em sẽ tham gia đúng giờ."
Tạ Kiều cúp máy, vào phòng vệ sinh sửa soạn, rồi bắt đầu thu xếp ba lô.
Dù không biết nội dung huấn luyện ngoài trời, nhưng Tạ Kiều suy đoán sẽ cần mang nước, bánh mì, và mũ, cậu nghĩ ngợi chốc lát, đoạn cầm theo luôn cả sách sưu tầm nữa.
Tạ Kiều đeo ba lô ra ngoài, ngửi được mùi cỏ Timothy thơm lừng từ phía bàn ăn, nhìn sang, thấy Ngu tiên sinh đang ngồi trước bàn.
Ngu Hàn Sinh nhìn cậu: "Ăn cơm."
"Ngu tiên sinh, chiều em phải tham gia huấn luyện ngoài trời, không kịp ăn rồi." Tạ Kiều khổ sở dời mắt khỏi đĩa cỏ tươi mát, tự an ủi mình đã có bánh mì trong ba lô rồi.
Cự xà cụp mắt, thế rồi hắn đứng dậy, đi tới trước mặt Tạ Kiều, cúi người.
Tạ Kiều không khỏi nín thở, thân cao mét chín của Ngu Hàn Sinh mang lại cảm giác áp bách, cằm hắn gần như tựa lên đỉnh đầu cậu, bóng hắn trùm xuống, khiến Tạ Kiều thấy mình bị giam cầm trong một không gian bó buộc.
Hắn cúi thấp hơn.
Hai người ngày càng kề sát, vành tai cậu đỏ bừng, nuốt nước bọt, đang định mở miệng, thì Ngu tiên sinh lại chỉ kéo ba lô sau lưng cậu, lời muốn nói nghẹn trong cổ họng, nói ra cũng không đúng mà không nói cũng không xong, gò má trắng nõn của cậu thoáng ửng hồng.
"Sao thế ạ?"
Một lát sau, Tạ Kiều mới lấy lại bình tĩnh hỏi.
Ngu Hàn Sinh không đáp, chỉ mở khóa kéo, thản nhiên nhét một túi cỏ Timothy hút chân không to ụ vào ba lô cho cậu, ngoài ra còn có cả thạch rau câu, sô cô la,... dường như là tất cả những gì có thể nghĩ tới.
Một túi quà vặt tràn đầy.
"Cảm ơn Ngu tiên sinh!"
Tạ Kiều chợt thấy huấn luyện ngoài trời cũng không còn đáng sợ, cậu cười rạng rỡ đến độ để lộ ra hai lúm má nho nhỏ.
Ngu Hàn Sinh đặt tầm mắt lên lúm đồng điếu của Tạ Kiều, rồi lại rơi xuống xương quai xanh mảnh mai lộ ra ngoài cổ áo sơ mi mở rộng, môi mím chặt không rõ tâm tình.
Mà Tạ Kiều không hề hay biết vẫn đang khoác ba lô trên vai, lúc chuẩn bị đi ra lại liếc thấy chậu dâu trên bệ cửa sổ, nuôi gần nửa tháng đến nơi, không chỉ không lớn thêm chút nào, trái lại còn ngày càng ủ rũ, lèo tèo mấy chiếc lá con cũng đã héo quắt héo queo.
Tình cờ Tạ Kiều lại đang lướt đến dòng thời gian của Phương Hòa.
[Phương Hòa trồng cây] mua chậu dâu về trồng mà không ngờ lại kết quả nhanh thế, vừa to vừa đỏ, ăn thử ngọt tan
Bên dưới là bình luận của một số người trong công ty.
[trường phái dã thú] cây hàng này dễ trồng lắm, cứ tưới nước hàng ngày rồi điều chỉnh nhiệt độ trong lồng đúng giờ là được, cây kiwi lùn nhà tôi cũng ra quả rồi
[tưới nước cho cây chưa các chế] ôi hóa ra mọi người đều trồng cây hở, em cũng trồng khoai tây với hẹ này, về làm khoai tây nghiền với trứng xào hẹ là hơn đứt mua ngoài siêu thị rồi
[quay phim không ngừng nghỉ] giờ đi siêu thị đắt quá, tự trồng tiết kiệm hơn, hoặc là mua dịch dinh dưỡng, nhưng mới có hai vị, được mỗi cái rẻ với tiện thôi
Tạ Kiều đọc bình luận chốc lát, phát hiện mọi người đều đạt được thành tựu nhất định khi tự trồng cây.
Cậu quay sang nhìn chậu dâu của mình, không dằn lòng được: "Ngu tiên sinh, sao mọi người cùng mua một loại cây, cùng tưới nước, mà dâu người ta đã kết trái luôn rồi, còn dâu em trồng vẫn im re vậy nhỉ, chẳng lẽ vấn đề chính là em sao?"
Ngu Hàn Sinh liếc nhìn Tạ Kiều, bình tĩnh hỏi ngược lại: "Không phải vậy thì?"
Thỏ tai cụp muốn được an ủi: ... Em không nên hỏi
Cậu nghĩ kỹ lại thì, dù cậu có tưới nước, nhưng cứ quên tới quên lui, hồn ma không biết dùng đồ công nghệ nên cũng không tưới, bởi vậy mà dâu cùng một lứa mới có thể phát triển khác nhau một trời một vực như thế.
"Bái bai, Ngu tiên sinh."
Ngộ ra xong Tạ Kiều cúi mặt rời đi.
Ngu Hàn Sinh chăm chú nhìn theo bóng lưng Tạ Kiều, đợi đến khi cửa đóng lại, hắn bước tới trước cửa sổ sát đất, lạnh lùng nhìn cây dâu trong lồng giữ nhiệt.
Ngay sau đó----
Cây dâu vốn ỉu xìu cứ như bị dọa hãi, vội vã vươn cao, chẳng mấy chốc đã nhanh nhảu kết ra quả dâu tây nhạt màu nho nhỏ.
Cự xà nhíu mày, rời khỏi đó.
*
Một giờ chiều, cổng trường nghề Biên thành.
Tạ Kiều đến địa điểm tập hợp đúng giờ, tới nơi đã có chừng bốn mươi bạn học, đều là những khuôn mặt quen thuộc, cậu còn thấy cả rau mùi tinh.
Rau mùi tinh xuyên qua đám đông tiến lại gần, nhìn ba lô trên vai Tạ Kiều: "Ông mang gì mà phình vậy, nghe bảo phải leo núi nên tôi chỉ mang chai nước với dịch dinh dưỡng thôi, không dám đựng nhiều."
"Người trong nhà cho mình quà vặt ấy mà." Tạ Kiều đáp, mở ba lô cho rau mùi tinh xem, "Trông nhiều thôi chứ không nặng lắm đâu."
Rau mùi tinh nói: "Người nhà cưng ông ghê, giá cả dạo này leo cao quá, lâu lắm không ăn đồ ăn vặt rồi."
"Đúng là... đối xử với mình rất tốt."
Lúc này Tạ Kiều mới nhận ra mình vô thức thay đổi cách gọi Ngu tiên sinh trước mặt người ngoài, cậu ngẩn người, nhưng cũng hoàn hồn nhanh chóng, đưa cho rau mùi tinh một ít thạch và sô cô la: "Một mình mình ăn không hết, bạn ăn cùng đi."
Rau mùi tinh cũng nhận không khách sáo: "Cảm ơn nhé, buổi học tiếp theo tôi mang tặng ông mấy bó rau mùi."
Tạ Kiều: rau mùi tinh nói vậy nghe cứ sai sai
Bọn họ không tán gẫu lâu, bởi xe buýt đã dừng trước cổng trường.
Giáo viên giám sát cầm loa hô hoán: "Xe đến rồi, mời mọi người lần lượt lên xe, đừng chen lấn."
Tạ Kiều và rau mùi tinh xếp hàng lên xe, cậu ngồi cạnh cửa sổ hàng sau, buồng xe hơi bí nên cậu mở cửa sổ hóng mát.
Sau khi tất cả có mặt đầy đủ, giáo viên giám sát và Cố Thừa Đoạt mới ngồi xuống hai ghế hàng đầu.
Xe buýt từ từ lăn bánh, giáo viên giám sát tiếp tục giới thiệu hoạt động hôm nay: "Hôm nay chúng ta sẽ đến núi Hội Minh ở Rừng Liễu rèn luyện cơ thể, sau khi lên đỉnh núi, thầy Cố sẽ hướng dẫn mọi người các kỹ năng phòng thân cơ bản, để tránh trường hợp lạc khỏi đoàn thì mọi người hãy nhớ đeo vòng tay phòng vệ cẩn thận nhé."
Mọi người rối rít gật đầu.
Tạ Kiều nhìn cổ tay trống hoác của mình mà chìm vào im lặng, trước cậu đã cất vòng phòng vệ trong ba lô rồi, mà sau thu xếp ba lô lại bỏ vòng lên bàn, nói ra thì ngại lắm.
Nhân lúc không ai chú ý, cậu lặng lẽ thả tay áo xuống che kín cổ tay, rồi cũng gật đầu với mọi người như thật.
Tóm lại, chuyến huấn luyện ngoài trời lần này giống như học sinh tiểu học đi thăm quan, mọi người trên xe vừa ăn vặt vừa tán gẫu, tán gẫu đủ chuyện trên đời.
"Bao giờ mở đợt hai vào thành phố dưới lòng đất nhỉ?"
"Tưởng sinh vật khác loài được ưu tiên mà, chắc trên xe hôm nay không còn ai không lấy được chỗ nhóm đầu đâu chứ?"
"Mình được vào rồi, nhưng gia đình mình là con người nên chưa chiếm được chỗ, không biết nhóm hai mở bao giờ để mình còn chuẩn bị ấy mà."
"Tôi thấy không cần chuẩn bị gì nhiều đâu, trừ nhân viên kỹ thuật hoặc người nghiên cứu khoa học ra, thì chắc những người khác đều phải trả tiền để có chỗ, cứ chăm chỉ làm việc đi đã."
Thay vào đó, mọi người hứng thú với đề tài về Cố Thừa Đoạt hơn.
Không ai có thể phá vòng vây thi trành mà vẫn toàn mạng, Cố Thừa Đoạt là người đầu tiên có thể một thân một mình thoát khỏi núi xác Yên thành.
"Nghe nói thầy Cố bị thi trành tấn công vì muốn cứu một em nhỏ."
"Mình xem trên thời sự, thầy Cố là bộ đội đặc chủng giải ngũ, không phải người Yên thành, mà thầy lái xe từ Lâm thành đến Yên thành chỉ vì nghe Yên thành gặp nạn."
"Tôi rất tự hào khi được làm học sinh của thầy."
"Mình cũng thế."
...
Nghe mọi người bàn tán, Tạ Kiều ngẩng đầu nhìn Cố Thừa Đoạt.
Không ngờ Cố Thừa Đoạt bề ngoài nghiêm nghị lại có quá khứ như vậy, chẳng trách ngày đầu lên lớp phòng học chật kín, sự tồn tại của một vị anh hùng chính là lưỡi dao sắc bén xuyên thấu tấm màn sương xám.
Cậu mở wechat, nhắn tin cho Phương Hòa.
[Tạ Kiều] anh có nghĩ nguyên mẫu [Cầu sinh] là Cố Thừa Đoạt không? Em nghe các bạn kể thầy ấy đỉnh lắm, bất chấp nguy hiểm xông vào giữa đám thi trành để cứu mạng một đứa bé, trong khi trên người chỉ có mỗi một bộ cơ giáp thôi ấy
Cậu vừa nhấn gửi xong thì bỗng nhận ra... có gì sai trái đâu đây.
Tin nhắn vừa rồi cậu không gửi riêng cho mình Phương Hòa, mà là gửi vào nhóm lớn của công ty, nơi Phương Hòa đang trò chuyện với mọi người.
Cậu không quen thân với mọi người trong công ty, cuộc trò chuyện rôm rả nhất thời tắt lịm, chỉ có Phương Hòa nể mặt trả lời.
[Phương Hòa] chắc thế nhỉ, anh thấy cốt truyện giống phết đấy, cuối tuần mà Kiều Kiều vẫn đọc kịch bản sao? Chăm chỉ quá
Cục diện lúng túng vô cùng.
Tạ Kiều vội vàng xóa lịch sử trò chuyện nhóm.
Cậu đang định tắt điện thoại thì điện thoại rung lên.
Cậu vuốt màn hình.
----- Ngu tiên sinh gửi tới vài tin nhắn.
Tạ Kiều lập tức mở ra xem, sau đó phát hiện toàn là đường link cập nhật tin tức.
[Cố Thừa Đoạt, 'anh hùng' được người đời ca tụng?]
[tiết lộ quá khứ không ai biết về Cố Thừa Đoạt]
[Vì sao chúng ta lại cần kĩ năng tư duy độc lập ở thời đại này]
Tạ Kiều: ...
Ngu tiên sinh có vẻ không thích Cố Thừa Đoạt cho lắm, bài báo anh ấy gửi đều tỏ thái độ nghi ngờ với những gì Cố Thừa Đoạt trải qua, cậu tiện tay mở một bài báo, cứ tưởng chỉ là giật tít mà thôi, ai ngờ đọc xong lại thấy phân tích cũng có lý.
Tạ Kiều không khỏi cất tiếng; "Thưa thầy, khi ấy thầy chỉ mặc cơ giáp dân dụng cấp C, về lý thuyết không thể chống lại thi trành, vậy thì thầy làm thế nào để thoát khỏi thi trành được ạ?"
Cố Thừa Đoạt ngẩng đầu nhìn cậu.
Không đợi Cố Thừa Đoạt mở miệng, những người khác đã thay hắn trả lời.
"Chuyện này giải thích mãi rồi còn gì, từ cái ngày thầy Cố tay không bắt được hai con thi trành, là cơ giáp mặc ngoài của thầy đã được cải tiến rồi, được lắp thêm hỏa lực cỡ lớn, cái này có gì lạ lùng lắm hả?"
"Chắc là đọc mấy cái bài giật tít rồi, truyền thông bây giờ thiếu đạo đức lắm, vì lượng xem mà gì cũng dám viết."
"Trẻ con bây giờ đọc báo lá cải ít thôi."
Tạ Kiều yên lặng cúi đầu, không lên tiếng nữa.
Rau mùi tinh đổi chủ đề: "Ông xem bên ngoài kìa, đồng bằng chuyển thành dãy núi, sắp đến nơi rồi đấy."
Tạ Kiều nhìn ra ngoài cửa sổ, quả là núi non trập trùng, như địa long cố thủ.
Dù sao cũng là lần đầu tiên hoạt động tập thể ngoài trời, Tạ Kiều muốn chụp ảnh kỷ niệm, cũng tiện có cớ bỏ qua chủ đề về Cố Thừa Đoạt, nếu không Ngu tiên sinh cứ gửi tin nhắn ép cậu tỏ rõ thái độ mãi, mà cậu thì đáp thế nào cũng không ổn.
Cậu lấy điện thoại tự chụp một tấm trên xe, sau đó gửi cho Ngu tiên sinh, cuối cùng Ngu tiên sinh cũng không nhắn tin thêm nữa.
Tạ Kiều lặng lẽ thở phào.
Mà phía bên kia điện thoại, cự xà đặt tài liệu thương vụ mua bán và sáp nhập xuống bàn, bấm xem bức ảnh đối phương gửi tới, ánh nắng rót lên khuôn mặt trắng nõn của chàng trai qua ô cửa kính, cặp mắt nhạt màu như phát sáng lung linh, cự xac chậm rãi giương cao bờ môi mím chặt.
Nhưng khi nhìn sang người đàn ông ngồi cạnh Tạ Kiều, hắn nhíu mày, cắt bỏ đối phương bằng kỹ năng photoshop vẫn còn gượng gạo.
Xong xuôi, cự xà mới nghiêm túc lưu ảnh vào điện thoại của mình.
Album ảnh của hắn không được đặt tên.
Vì tất cả đều là ảnh của Tạ Kiều.
Bất kể là Tạ Kiều trong trò chơi, hay là Tạ Kiều ngoài đời thực.
----- xưa giờ chỉ có mỗi Tạ Kiều.
Ngu Hàn Sinh khẽ khàng cụp mắt.
*
Tạ Kiều tắt điện thoại, tựa lên ghế nhắm mắt, bất giác ngủ thiếp đi.
Không biết đã qua bao lâu, thân xe đột nhiên bị va chạm mạnh-----
Mọi người kinh hoàng hét toáng, ngay sau đó, xe buýt bất ngờ phanh gấp.
____