Ngược Về Thời Minh
Chương 179: Rơi vào tay kẻ địch
Nhát kiếm đó từ ngoài tấm rèm đâm vào, thế kiếm hết sức tàn độc, vẻ như thể nhất quyết phải thành công. Trong lòng Ngũ Hán Siêu lửa giận bừng lên, bèn xách kiếm lao ra ngoài kiệu, thấy bốn gã thị vệ đang rút đao xông về phía tên thích khách đột nhiên tập kích kia, còn kiệu phu thì đã sợ hãi trốn qua một bên rồi. Y bèn lập tức rút kiếm lao tới, giao chiến với tên thích khách mặc đồ đen có thân hình nhỏ nhắn, che mặt bằng khăn đen kia.
Y đã nhận định trong lòng đây chính là đại đạo Thôi Oanh Nhi chưa kịp trốn đi. Giang hồ đồn rằng Thôi phu nhân xinh đẹp như hoa, thuần thục nghề cung ngựa, một thân võ nghệ còn lợi hại hơn trượng phu, người trong giang hồ tặng cho biệt hiệu là Dương Khóa Hổ. Ngũ Hán Siêu từng kiến thức võ nghệ của Dương Hổ, tuy còn kém xa mình, song lúc này trên người đang có nhiệm vụ nặng nề, đối mặt với nữ tử bịt mặt này cũng không dám sơ ý.
Hai bên giao đấu được vài hiệp, Ngũ Hán Siêu liền cảm thấy yên tâm, Dương Khóa Hổ chỉ có hư danh, võ nghệ thật ra cũng chỉ xấp xỉ với Dương Hổ. Đấu được một lát nữ tử kia cũng nhìn ra mình không phải là đối thủ của Ngũ Hán Siêu, đột nhiên quát lớn một tiếng, vung tay ném ra một thanh tiểu đao, đoạn thừa cơ trốn vào trong đám người.
Ngũ Hán Siêu vừa mới theo vào dưới trướng Dương Lăng, nếu có thể bắt được ả đại đạo này ắt là một công lớn, có thể nở mày nở mặt, y làm sao chịu bỏ qua, bèn lập tức tung người đuổi theo. Trong suy nghĩ của y, Dương Khóa Hổ đã sinh lòng sợ hãi, dựa vào võ công của y muốn bắt sống đối phương cũng chẳng phải chuyện gì khó khăn.
Nhưng nữ tử bịt mặt kia cực kỳ giảo hoạt, ỷ có thân hình nhỏ nhắn nên không ngừng rẽ trái rẽ phải trong đám người, dựa vào sự che chắn của dòng người khiến Ngũ Hán Siêu không cách nào bắt được. Đuổi theo chừng hai con đường, trong lòng Ngũ Hán Siêu chợt động, cảm thấy sự tình có điều không ổn.
Y vốn cho rằng nữ tử võ nghệ cao cường này chính là Hồng Nương Tử, một mình tới hành thích Dương Lăng, xem ra là đã ở vào đường cùng không còn ai để sai phái, do đó y mới yên tâm đuổi theo. Nếu lỡ như ả còn mai phục thêm người khác, dựa vào những thị vệ chỉ quen việc chiến đấu nơi sa trường, không giỏi về võ nghệ kia liệu có thể bảo vệ chu toàn cho đại nhân không đây?
Ngũ Hán Siêu nghĩ tới đây, không dám tham công đuổi theo tiếp nữa, tập tức quay người chạy về chỗ cũ. Khi về đến nơi chỉ thấy một đội quan binh đang vây quanh nơi đó, trên mặt đất có một thi thể, bốn gã phiên tử đều đã bị thương. Trái tim Ngũ Hán Siêu nhảy lên tận cổ họng, hoang mang chạy đến gần. Chỉ thấy một thị vệ đang dùng tay giữ chặt vai, máu tươi rỉ ra không ngừng song cũng chẳng để tâm tới vết thương của bản thân, hướng về phía đám quan binh tuần thành lớn tiếng gầm lên:
- Còn đứng ngây ra đó làm gì? Tổng đốc Nội xưởng đã bị quân giặc cướp bắt đi rồi, mau đi thông báo cho Ngũ Thành Binh Mã ti lục soát toàn thành, lệnh cho Kinh doanh (Trỏ doanh trại quân đội đóng ở khu vực kinh sư - ND) đóng chặt Cửu môn, mau đi!
Hôm qua Dương phủ bị tập kích, gian tặc đến xâm phạm gần như đã bị tiêu diệt hoàn toàn, tên thủ lĩnh đã trốn đi. Dựa theo lẽ thường thì cường đạo dù hung hãn đến đâu đi nữa, một khi đã bại lộ hành tung trước mặt quan phủ thì ắt sẽ cao chạy xa bay, không dám ở lại chỗ cũ nhưng quan binh tuần thành cũng không dám sơ ý chút nào. Dưới mệnh lệnh của cấp trên, các quan binh mười người lập thành một đội đi lại khắp thành, nơi nào có động tĩnh cũng đừng hòng giấu được.
Nơi này vừa mới xảy ra giao tranh bọn họ đã lập tức nghe tin mà tới, năm tên đại đạo phụ trách đoạn hậu có một tên trúng đao bỏ mạng, những kẻ còn lại thấy tình hình không hay liền lập tức tản đi, lẩn vào trong đám người rồi biến mất chẳng còn tung tích. Bốn gã thị vệ vừa lo lắng vừa tức giận, không kìm được nổi cơn lôi đình với lũ ngu ngốc kia.
Tổng đốc Nội xưởng bị bắt cóc ngay tại kinh sư, Ngũ Thành Binh Mã ti hay tin thì không ngừng kêu khổ, lập tức phái ra toàn bộ lực lượng. Các nha dịch người cầm đao kẻ cầm thương khí thế bừng bừng phong tỏa mọi con đường, năm bước một trạm gác nhỏ, mười bước một trạm gác lớn, toàn thành giới nghiêm.
Hình bộ nhân lúc cửa cung còn chưa đóng vội vã đưa tin vào trong cung. Chính Đức hay tin thì cả giận, lập tức hạ lệnh đóng chặt Cửu môn phong tỏa toàn thành, lại vội vã triệu Lưu Đại Hạ vào cung, lệnh cho ông ta quét sạch đám giặc cướp tụ tập làm loạn ở khu vực Bá Châu. Hình bộ, Kinh doanh, Đông xưởng, Tây xưởng, Cẩm Y vệ cũng nhận được thánh dụ, phái nhân thủ đi khắp nơi, khiến cho khắp kinh sư rơi vào cảnh gà bay chó chạy.
Các vị quan sai lão gia của các ti các bộ đều nhân cơ hội này để làm khó các gia đình giàu có, lấy cớ có người tố cáo mà đến tận cửa lục soát, tiện tay vơ vét những thứ đồ đáng tiền. Các phú thương giàu có sao chịu để cho đám sai dịch như lang như hổ đó vào nhà tìm kiếm, để cầu bình an chỉ còn cách bỏ ra chút tiền cho xong việc, đuổi đám quan sai lão gia ấy đi.
Thế nhưng lượt này đi rồi lượt sau lại tới, còn cái bóng của Dương Lăng thì vẫn chẳng thấy đâu, rốt lại thành ra giúp lũ người đó kiếm được một khoản tiền. Tin tức truyền lên trên núi, Ngô Kiệt hay tin không khỏi cả kinh, nếu Dương Lăng có mệnh hệ gì Nội xưởng coi như sụp đổ. Dù ông ta trước nay cơ cảnh bình tĩnh nhưng cũng bị tin tức này làm cho kinh hãi đến độ lòng dạ rối bời, nhất thời không nghĩ ra được chủ ý nào hay cả.
Duy có Hoàng Kỳ Dận là hết sức tỉnh táo, hỏi kĩ tình hình từ viên phiên tử đến báo tin, rồi kêu y lập tức trở về dặn dò đám người Ngũ Hán Siêu phải ở lại Hình bộ không được trở lại Dương phủ. Vẻ mặt lo âu, ông ta quay sang nói với Ngô Kiệt:
- Ngô đại nhân, xin chớ tự làm loạn trận cước, tên đại đạo đó bắt mà không giết, ắt là còn có mục đích khác, đại nhân tạm thời không có mối nguy về tính mạng đâu.
Ngô Kiệt trấn tĩnh trở lại, nói:
- Đúng rồi, bản quan hay tin mà kinh hãi quá, trong lòng chẳng nghĩ ra được chủ ý nào. Bọn chúng bắt đại nhân đi ắt có mưu đồ, phòng ốc trong kinh sư dày đặc, dân cư trăm vạn có dư, nếu mà ẩn nấp thì thực khó lòng tìm được, Hoàng lão có diệu kế gì không?
Hoàng Kỳ Dận nói:
- Phu nhân đang mang thai, lỡ mà hay tin đại nhân gặp nguy hiểm, với nỗi kinh hãi và lo lắng khó đảm bảo sẽ không có điều sơ sảy nào. Đại nhân cần lập tức phái người đi phong tỏa phủ Uy Vũ bá, không được để tin tức truyền vào trong phủ!
Ngô Kiệt nghe xong cả kinh, Dương Lăng chưa rõ sống chết, nhất thời chẳng biết tìm ở đâu. Y chỉ có một người con này, quả thực là một chuyện lớn không thể sơ xuất. Ông ta bèn quay sang nói với Liễu Bưu vừa hay tin chạy tới:
- Liễu thiên hộ, chuyện này giao cho ngươi đấy, nhất định phải bảo vệ Dương phủ an toàn, không được có điều sơ sảy!
Liễu Bưu thần sắc ngưng trọng, chẳng nói lời nào, vội vã ôm quyền rời đi. Ngô Kiệt suy nghĩ rồi tiếp:
- Nữ tặc đó bắt đại nhân đi, trong lòng thấp thỏm, chưa chắc đã dám ở lại trong kinh, có điều ả đã bắt mà không giết, chắc chắc là có mưu đồ, dù đi cũng không đi xa. Bành đáng đầu, Liên đáng đầu, Phùng đáng đầu, Dương thiên hộ, các vị mỗi người dẫn theo một đội quân, lập tức đến bốn cửa lớn của kinh thành tra hỏi xem có xe ngựa nào khả nghi không. Tìm kiếm thật kỹ, hãy nhớ mọi sự phải cẩn thận, đừng ép gấp quá, khiến cho lũ đạo tặc chó cùng rứt giậu.
Bốn người lập tức vâng lời, rồi cũng vội vã rời đi. Ngô Kiệt đưa mắt nhìn Hoàng Kỳ Dận, thở dài than rằng:
- Nay ta và ông chỉ có thể ngồi đây chờ tin tức, mong rằng đại nhân… người tốt sẽ được trời trợ giúp!
***
Dương Lăng bị lưỡi đao sắc bén kề lên cổ họng, trong lòng nghĩ thầm: “Hồng Nương Tử mạo hiểm như thế bắt mình đi, xem ra là còn chưa biết Dương Hổ đã trốn thoát. Nếu nàng ta biết tin tức chính xác của Dương Hổ, hẳn đã nghĩ cách trốn khỏi kinh thành rồi, sao dám mạo hiểm như vậy để bắt mình chứ? Cũng may mà nàng ta chưa biết trượng phu còn sống hay đã chết, ném chuột sợ vỡ đồ, do đó mới không dám giết mình. Mình vì chuyện này mà gặp họa, cũng vì chuyện này mà được an toàn, xem ra nhất thời không có nguy hiểm về tính mạng rồi."
Xe ngựa đi nhanh rất xóc. Dương Lăng nghĩ đến đây, trong lòng thầm thở dài một hơi, lại đưa mắt nhìn khuôn mặt xinh đẹp trắng ngần của Thôi Oanh Nhi, bèn khẽ thở dài nói:
- Hôm trước cô còn là khách của ta, hôm nay ta lại là tù nhân của cô rồi. Dương phu nhân, bản quan đối với vợ chồng cô hết sức đúng mực, không hề có chút ác ý nào, cớ sao lại tập trung mấy trăm kiêu hùng, muốn giết cả nhà ta?
Thôi Oanh Nhi nghĩ đến mục đích của chồng mình, trong lòng thoáng qua một chút áy náy, nhưng ngay sau đó lại trầm mặt gằn giọng:
- Ngươi là quan, ta là giặc, quan và giặc vốn đã thế bất lưỡng lập rồi. Quan binh bắt giặc, giặc giết quan binh, đều là dựa vào bản lĩnh, còn cần có lý do gì sao?
Nàng nghĩ đến việc trượng phu sống chết chưa rõ, hai trăm thủ hạ đắc lực mà y dẫn theo gần như đã bị thư sinh trước mắt này giết sạch, không khỏi căm hận nghiến răng nghiến lợi, hằn học hỏi:
- Mau nói đi, trượng phu của ta hiện giờ thế nào rồi?
Dương Lăng thấy nàng quả nhiên không biết tin tức của Dương Hổ, trong lòng lại càng yên tâm hơn, bèn ung dung nói:
- Đám đạo tặc đó nửa đêm xông vào Cao Lão Trang, dưới sự bao vây của hơn ngàn quan binh đã bị tiêu diệt hoàn toàn, còn về Dương Hổ…
Hồng Nương Tử nghe vậy thần sắc lộ rõ vẻ lo lắng, vội vã hỏi:
- Chàng thế nào rồi?
Dương Lăng bấm bụng nói:
- Trên đùi gã trúng một tên, đã bị bản quan bắt sống, hiện giờ đang bị nhốt trong đại lao.
Dương Hổ trúng tên bị thương, sau đó bị bắt sao? Điều này nghe cũng có mấy phần đáng tin, với tính cách của Dương Hổ quyết không lý nào lại một mình bỏ chạy, mà nếu gã không bị thương, dựa vào võ công của quan binh muốn bắt được gã thì chẳng phải chuyện dễ dàng gì.
Hồng Nương Tử nhìn Dương Lăng vẻ bán tín bán nghi, cười lạnh một tiếng nói:
- Được, ta tạm thời tin ngươi, ngươi sống hay chết phải xem xem Dương Hổ giờ đây sống hay chết. Nếu để ta biết tin chàng đã không còn sống trên đời, ta sẽ dùng cái đầu ngươi để tế vong hồn của trượng phu ta!
Thôi Oanh Nhi đột nhiên thu kiếm lại, dùng cán kiếm vén rèm cửa sổ xe lên, đưa mắt nhìn ra bên ngoài một chút, sau đó bèn thay quần áo ngay trước mặt Dương Lăng, mặc vào một bộ quần áo bình thường, dáng vẻ thản nhiên như thể Dương Lăng là một người chết vậy.
Thứ nàng mặc bên trong tuy không phải quần áo lót, nhưng vì nàng eo thon ngực nở, chân dài mông cong, vóc dáng quyến rũ vô cùng, trong khoang xe lại chật hẹp, thỉnh thoảng có va chạm là lại một phen diễm phúc, nhưng rốt cuộc lại làm cho Dương Lăng thấy thiếu tự nhiên, ngoảnh đầu qua hướng khác.
Hồng Nương Tử nhanh chóng thay xong quần áo, đoạn yêu kiều quát bảo:
- Dừng xe!
Xe ngựa dừng lại, Hồng Nương Tử đưa tay chụp lấy cánh tay Dương Lăng, hệt như một chiếc vòng sắt quấn vào, khiến cho Dương Lăng chẳng thể giãy giụa. Hồng Nương Tử lạnh lùng quát:
- Xuống xe!
Nàng kéo Dương Lăng xuống xe, ngồi bên ngoài đánh xe là một đại hán râu quan nón mặc áo đay, Hồng Nương Tử nói:
- Hồ lão tứ, ra ngoài thành rồi hãy đánh xe đi một mạch về hướng bắc, sau đêm nay hãy tạm thời tránh đi, đợi khi gió yên sóng lặng thì trở về sơn môn.
Hồ lão tứ đó vốn là một đại đạo độc hành, sau bị Dương Hổ thu phục về rồi kết nghĩa huynh đệ, cái trò một mình đi lại giữa sự bao vây của quan phủ này trải qua đã nhiều, đối với tương lai nguy hiểm trước mắt căn bản chẳng để tâm là mấy, vẫn thản nhiên cất tiếng cười vang:
- Tẩu tẩu yên tâm, huynh đệ đi đây, tẩu tẩu nhớ bảo trọng!
Dứt lời bèn nhìn Dương Lăng cười gằn một tiếng, vung roi quất ngựa rời đi.
Dương Lăng có chút bất ngờ, nghĩ bụng: “Hồng Nương Tử chỉ là một đại đạo lục lâm, trong kinh sư này cũng có chỗ ở bí mật sao? Mình vừa bị bắt, ắt đang được tìm kiếm khắp toàn thành, nếu ở tại khách điếm hay gia đình bình thường nào đó, nàng ta làm sao đảm bảo rằng không bị phát hiện đây?"
Con hẻm này có chút vắng vẻ, đằng xa thỉnh thoảng mới có vài bóng người qua lại, Hồng Nương Tử thúc cán kiếm vào eo lưng Dương Lăng, thấp giọng nói: “Chớ có lên tiếng, đi theo ta! Nếu dám giở trò, ta sẽ cho ngươi đầu rơi xuống đất." Nói xong bèn đưa tay đẩy Dương Lăng, ép y đi vào trong con hẻm âm u.
Kinh sư phân làm bốn lớp là cung thành, hoàng thành, nội thành và ngoại thành, nơi này đã là ngoại thành, không được xây dựng tường thành, nhưng vẫn thuộc vào phạm vi kinh sư. Nhân khẩu cư trú ở đây khá ít, đi ra khỏi con hẻm là một mảnh đất hoang vu, đi tiếp về phía trước nữa thì là một đạo quán còn chưa được xây dựng xong.
Trong đạo quán Lưu lão đạo đang rì rầm nói chuyện riêng với Thúy Nhi. Lưu lão đại đưa mắt nhìn mấy tên sơn tặc đang ôm vũ khí đi qua đi lại trước mắt, ngồi dựa vào hương án thấp giọng nói:
- Thật là thất sách, ta trù tính để nàng ra tay trước, chính là muốn nàng một kiếm lấy mạng gã họ Dương kia luôn, ai ngờ hắn thật quá giảo hoạt, còn chơi trò giấu thêm người trong kiệu, không biết giờ Hồng Nương Tử đã đắc thủ chưa?
Thúy Nhi cũng thấp giọng nói:
- Dương Hổ rất có uy vọng trong giới lục lâm phương bắc, hô một tiếng ắt có vô số người theo, có thể giúp ích rất nhiều cho đại kế của giáo chủ. Nếu Hồng Nương Tử thật sự có thể dùng hắn đổi về Dương Hổ, tính ra lại càng có lợi cho chúng ta, giết một tên thủ lĩnh Nội xưởng thì có lợi gì cho đại cuộc chứ?
Lưu lão đạo khẽ hừ một tiếng:
- Dương Hổ là sống hay chết vẫn còn chưa biết, nếu còn sống thì liệu có thật sự đã rơi vào tay quan phủ hay không cũng chưa biết. Quan phủ liệu có chịu bất chấp thể diện mà trao đổi con tin với đạo tặc không cũng vẫn chưa biết. Chúng ta đi theo ả mạo hiểm như vậy, còn cống hiến luôn cả hương đàn bí mật vẫn chưa hoàn thành này của bản giáo ra, nếu không có chút thu hoạch nào, biết ăn nói ra sao với giáo chủ đây?
Rồi lão lại thấp giọng:
- Ta đã an bài nhân thủ đi thăm dò tin tức chuẩn xác trong cung và trong nha môn. Nếu Dương Hổ căn bản không ở trong tay quan phủ, vậy thì cứ giết Dương Lăng, sau đó tạm tránh trong địa cung vài ngày, đợi phong ba lắng xuống một chút rồi sẽ rời đi.
Thúy Nhi cười phì một tiếng nói:
- Việc này không cần ông lo, nếu Hồng Nương Tử thả Dương Lăng đi thì biết ăn nói thế nào với các huynh đệ của trượng phu chứ? Hơn nữa mấy kẻ bên cạnh chúng ta hiện giờ đều là bè lũ với hai trăm tên đại đạo kia, hận Dương Lăng đến thấu xương. Bất luận Dương Hổ còn sống hay đã chết, Dương Lăng đều đừng hòng còn sống mà rời đi được.
Hai người đang nói chuyện, ngoài cửa chợt vang lên mấy tiếng động nhỏ, mấy người trong điện vội cầm binh khí lặng lẽ nấp vào hai bên cửa điện, phía xa có một âm thanh khe khẽ vang lên:
- Đừng lo, là đại tẩu trở về rồi.
Đám người trong điện mừng rỡ vô cùng, vội vàng bước ra nghênh đón, Lưu lão đạo và Thúy Nhi đưa mắt nhìn nhau, cũng vội bước ra theo.
Hồng Nương Tử và Dương Lăng bước vào trong điện dưới sự vây quanh của mấy hán tử tay cầm đao kiếm, trong điện không thắp đèn, bởi vì trời lạnh, mái điện lợp được một nửa thì tạm dừng, ánh trăng ánh sao từ trên trời chiếu xuống, khung cảnh cũng có thể nhìn thấy khá rõ ràng.
Hồng Nương Tử hạ giọng nói:
- Các huynh đệ đã an toàn trở về hết chưa?
Một tên đại đạo nói:
- Ba Lục Tử bị giết ở đó rồi, các huynh đệ khác đều không sao.
Nói rồi đá mạnh Dương Lăng một cái, cất tiếng mắng chửi:
- Cẩu quan, nhất định phải bắt ngươi đền mạng cho các huynh đệ!
Hồng Nương Tử lạnh lùng quát một tiếng:
- Dừng tay, Hổ ca của ngươi còn ở trong tay quan phủ, người này còn có tác dụng.
Lưu lão đạo thò đầu nhìn ra bên ngoài một chút, sau đó co đầu lại nói:
- Tốt rồi, người đã bắt được rồi, mọi người cũng an toàn trở về rồi, mau tránh vào trong mật thất đi, cẩn thận đừng để lộ hành tung!
Lão rón ra rón rén đi đến bên cạnh hương án, mày mò trên nền đá một hồi, đẩy một phiến đá ra, để lộ ra một cửa hang động tối thui. Có người đánh lửa lên, dẫn tất cả mọi người tránh vào trong mật thất dưới lòng đất đó.
Công trình trên mặt đất còn chưa hoàn thành, phía dưới này cũng rất sơ sài đơn giản, chỉ có ba căn phòng đá trống không, mấy bức tường đều lạnh ngắt. Có điều những người này đã quyết ý tạm lánh ở đây, đã chuẩn bị sẵn nước uống đồ ăn và đuốc thắp. Lúc này ngọn đuốc được thắp lên, chiếu sáng mọi thứ.
Hồng Nương Tử nhìn Dương Lăng bị hai tên đại đạo áp giải vào trong một căn phòng đá, xoay người lại cười nói với Lưu lão đạo:
- Tiên sinh đúng là thần cơ diệu toán! Thảo nào lại cứ phải để Thúy Nhi động thủ trước, hóa ra trong kiệu của Dương Lăng còn có cao thủ mai phục, nếu không nhờ tiên sinh dùng kế, chúng ta cứ thế xông lên để lộ hành tung, ắt khó mà bắt được Dương Lăng.
Lưu lão đạo ngẩn ra một chút, cười khan hai tiếng nói:
- Điều này… Khụ khụ, có tin tức gì của thủ lĩnh không?
Thôi Oanh Nhi vừa biết tin trượng phu bình yên vô sự, bèn vui vẻ kể lại:
- Vừa rồi hắn khai nhận rằng đã bắt được Hổ ca, Hổ ca hiện giờ chỉ bị thương, không có nỗi lo về tính mạng. Hôm nay sắc trời đã tối, đi lại trong thành hết sức khó khăn, tiên sinh có văn thư thông hành trong người, hẳn không bị kẻ khác hoài nghi. Ngày mai còn phiền tiên sinh đến đưa cho quan phủ một bức thư mật, yêu cầu đổi tên cẩu quan này lấy Hổ ca.
Lúc này từ trong căn phòng trống trải phía bên kia chợt vang tới mấy tiếng kêu lớn, Thôi Oanh Nhi lập tức đứng dậy chạy qua, thấy hai tên đại đạo kia đang muốn dùng hình với Dương Lăng, lập tức quát bảo:
- Các ngươi làm gì đấy?
Y đã nhận định trong lòng đây chính là đại đạo Thôi Oanh Nhi chưa kịp trốn đi. Giang hồ đồn rằng Thôi phu nhân xinh đẹp như hoa, thuần thục nghề cung ngựa, một thân võ nghệ còn lợi hại hơn trượng phu, người trong giang hồ tặng cho biệt hiệu là Dương Khóa Hổ. Ngũ Hán Siêu từng kiến thức võ nghệ của Dương Hổ, tuy còn kém xa mình, song lúc này trên người đang có nhiệm vụ nặng nề, đối mặt với nữ tử bịt mặt này cũng không dám sơ ý.
Hai bên giao đấu được vài hiệp, Ngũ Hán Siêu liền cảm thấy yên tâm, Dương Khóa Hổ chỉ có hư danh, võ nghệ thật ra cũng chỉ xấp xỉ với Dương Hổ. Đấu được một lát nữ tử kia cũng nhìn ra mình không phải là đối thủ của Ngũ Hán Siêu, đột nhiên quát lớn một tiếng, vung tay ném ra một thanh tiểu đao, đoạn thừa cơ trốn vào trong đám người.
Ngũ Hán Siêu vừa mới theo vào dưới trướng Dương Lăng, nếu có thể bắt được ả đại đạo này ắt là một công lớn, có thể nở mày nở mặt, y làm sao chịu bỏ qua, bèn lập tức tung người đuổi theo. Trong suy nghĩ của y, Dương Khóa Hổ đã sinh lòng sợ hãi, dựa vào võ công của y muốn bắt sống đối phương cũng chẳng phải chuyện gì khó khăn.
Nhưng nữ tử bịt mặt kia cực kỳ giảo hoạt, ỷ có thân hình nhỏ nhắn nên không ngừng rẽ trái rẽ phải trong đám người, dựa vào sự che chắn của dòng người khiến Ngũ Hán Siêu không cách nào bắt được. Đuổi theo chừng hai con đường, trong lòng Ngũ Hán Siêu chợt động, cảm thấy sự tình có điều không ổn.
Y vốn cho rằng nữ tử võ nghệ cao cường này chính là Hồng Nương Tử, một mình tới hành thích Dương Lăng, xem ra là đã ở vào đường cùng không còn ai để sai phái, do đó y mới yên tâm đuổi theo. Nếu lỡ như ả còn mai phục thêm người khác, dựa vào những thị vệ chỉ quen việc chiến đấu nơi sa trường, không giỏi về võ nghệ kia liệu có thể bảo vệ chu toàn cho đại nhân không đây?
Ngũ Hán Siêu nghĩ tới đây, không dám tham công đuổi theo tiếp nữa, tập tức quay người chạy về chỗ cũ. Khi về đến nơi chỉ thấy một đội quan binh đang vây quanh nơi đó, trên mặt đất có một thi thể, bốn gã phiên tử đều đã bị thương. Trái tim Ngũ Hán Siêu nhảy lên tận cổ họng, hoang mang chạy đến gần. Chỉ thấy một thị vệ đang dùng tay giữ chặt vai, máu tươi rỉ ra không ngừng song cũng chẳng để tâm tới vết thương của bản thân, hướng về phía đám quan binh tuần thành lớn tiếng gầm lên:
- Còn đứng ngây ra đó làm gì? Tổng đốc Nội xưởng đã bị quân giặc cướp bắt đi rồi, mau đi thông báo cho Ngũ Thành Binh Mã ti lục soát toàn thành, lệnh cho Kinh doanh (Trỏ doanh trại quân đội đóng ở khu vực kinh sư - ND) đóng chặt Cửu môn, mau đi!
Hôm qua Dương phủ bị tập kích, gian tặc đến xâm phạm gần như đã bị tiêu diệt hoàn toàn, tên thủ lĩnh đã trốn đi. Dựa theo lẽ thường thì cường đạo dù hung hãn đến đâu đi nữa, một khi đã bại lộ hành tung trước mặt quan phủ thì ắt sẽ cao chạy xa bay, không dám ở lại chỗ cũ nhưng quan binh tuần thành cũng không dám sơ ý chút nào. Dưới mệnh lệnh của cấp trên, các quan binh mười người lập thành một đội đi lại khắp thành, nơi nào có động tĩnh cũng đừng hòng giấu được.
Nơi này vừa mới xảy ra giao tranh bọn họ đã lập tức nghe tin mà tới, năm tên đại đạo phụ trách đoạn hậu có một tên trúng đao bỏ mạng, những kẻ còn lại thấy tình hình không hay liền lập tức tản đi, lẩn vào trong đám người rồi biến mất chẳng còn tung tích. Bốn gã thị vệ vừa lo lắng vừa tức giận, không kìm được nổi cơn lôi đình với lũ ngu ngốc kia.
Tổng đốc Nội xưởng bị bắt cóc ngay tại kinh sư, Ngũ Thành Binh Mã ti hay tin thì không ngừng kêu khổ, lập tức phái ra toàn bộ lực lượng. Các nha dịch người cầm đao kẻ cầm thương khí thế bừng bừng phong tỏa mọi con đường, năm bước một trạm gác nhỏ, mười bước một trạm gác lớn, toàn thành giới nghiêm.
Hình bộ nhân lúc cửa cung còn chưa đóng vội vã đưa tin vào trong cung. Chính Đức hay tin thì cả giận, lập tức hạ lệnh đóng chặt Cửu môn phong tỏa toàn thành, lại vội vã triệu Lưu Đại Hạ vào cung, lệnh cho ông ta quét sạch đám giặc cướp tụ tập làm loạn ở khu vực Bá Châu. Hình bộ, Kinh doanh, Đông xưởng, Tây xưởng, Cẩm Y vệ cũng nhận được thánh dụ, phái nhân thủ đi khắp nơi, khiến cho khắp kinh sư rơi vào cảnh gà bay chó chạy.
Các vị quan sai lão gia của các ti các bộ đều nhân cơ hội này để làm khó các gia đình giàu có, lấy cớ có người tố cáo mà đến tận cửa lục soát, tiện tay vơ vét những thứ đồ đáng tiền. Các phú thương giàu có sao chịu để cho đám sai dịch như lang như hổ đó vào nhà tìm kiếm, để cầu bình an chỉ còn cách bỏ ra chút tiền cho xong việc, đuổi đám quan sai lão gia ấy đi.
Thế nhưng lượt này đi rồi lượt sau lại tới, còn cái bóng của Dương Lăng thì vẫn chẳng thấy đâu, rốt lại thành ra giúp lũ người đó kiếm được một khoản tiền. Tin tức truyền lên trên núi, Ngô Kiệt hay tin không khỏi cả kinh, nếu Dương Lăng có mệnh hệ gì Nội xưởng coi như sụp đổ. Dù ông ta trước nay cơ cảnh bình tĩnh nhưng cũng bị tin tức này làm cho kinh hãi đến độ lòng dạ rối bời, nhất thời không nghĩ ra được chủ ý nào hay cả.
Duy có Hoàng Kỳ Dận là hết sức tỉnh táo, hỏi kĩ tình hình từ viên phiên tử đến báo tin, rồi kêu y lập tức trở về dặn dò đám người Ngũ Hán Siêu phải ở lại Hình bộ không được trở lại Dương phủ. Vẻ mặt lo âu, ông ta quay sang nói với Ngô Kiệt:
- Ngô đại nhân, xin chớ tự làm loạn trận cước, tên đại đạo đó bắt mà không giết, ắt là còn có mục đích khác, đại nhân tạm thời không có mối nguy về tính mạng đâu.
Ngô Kiệt trấn tĩnh trở lại, nói:
- Đúng rồi, bản quan hay tin mà kinh hãi quá, trong lòng chẳng nghĩ ra được chủ ý nào. Bọn chúng bắt đại nhân đi ắt có mưu đồ, phòng ốc trong kinh sư dày đặc, dân cư trăm vạn có dư, nếu mà ẩn nấp thì thực khó lòng tìm được, Hoàng lão có diệu kế gì không?
Hoàng Kỳ Dận nói:
- Phu nhân đang mang thai, lỡ mà hay tin đại nhân gặp nguy hiểm, với nỗi kinh hãi và lo lắng khó đảm bảo sẽ không có điều sơ sảy nào. Đại nhân cần lập tức phái người đi phong tỏa phủ Uy Vũ bá, không được để tin tức truyền vào trong phủ!
Ngô Kiệt nghe xong cả kinh, Dương Lăng chưa rõ sống chết, nhất thời chẳng biết tìm ở đâu. Y chỉ có một người con này, quả thực là một chuyện lớn không thể sơ xuất. Ông ta bèn quay sang nói với Liễu Bưu vừa hay tin chạy tới:
- Liễu thiên hộ, chuyện này giao cho ngươi đấy, nhất định phải bảo vệ Dương phủ an toàn, không được có điều sơ sảy!
Liễu Bưu thần sắc ngưng trọng, chẳng nói lời nào, vội vã ôm quyền rời đi. Ngô Kiệt suy nghĩ rồi tiếp:
- Nữ tặc đó bắt đại nhân đi, trong lòng thấp thỏm, chưa chắc đã dám ở lại trong kinh, có điều ả đã bắt mà không giết, chắc chắc là có mưu đồ, dù đi cũng không đi xa. Bành đáng đầu, Liên đáng đầu, Phùng đáng đầu, Dương thiên hộ, các vị mỗi người dẫn theo một đội quân, lập tức đến bốn cửa lớn của kinh thành tra hỏi xem có xe ngựa nào khả nghi không. Tìm kiếm thật kỹ, hãy nhớ mọi sự phải cẩn thận, đừng ép gấp quá, khiến cho lũ đạo tặc chó cùng rứt giậu.
Bốn người lập tức vâng lời, rồi cũng vội vã rời đi. Ngô Kiệt đưa mắt nhìn Hoàng Kỳ Dận, thở dài than rằng:
- Nay ta và ông chỉ có thể ngồi đây chờ tin tức, mong rằng đại nhân… người tốt sẽ được trời trợ giúp!
***
Dương Lăng bị lưỡi đao sắc bén kề lên cổ họng, trong lòng nghĩ thầm: “Hồng Nương Tử mạo hiểm như thế bắt mình đi, xem ra là còn chưa biết Dương Hổ đã trốn thoát. Nếu nàng ta biết tin tức chính xác của Dương Hổ, hẳn đã nghĩ cách trốn khỏi kinh thành rồi, sao dám mạo hiểm như vậy để bắt mình chứ? Cũng may mà nàng ta chưa biết trượng phu còn sống hay đã chết, ném chuột sợ vỡ đồ, do đó mới không dám giết mình. Mình vì chuyện này mà gặp họa, cũng vì chuyện này mà được an toàn, xem ra nhất thời không có nguy hiểm về tính mạng rồi."
Xe ngựa đi nhanh rất xóc. Dương Lăng nghĩ đến đây, trong lòng thầm thở dài một hơi, lại đưa mắt nhìn khuôn mặt xinh đẹp trắng ngần của Thôi Oanh Nhi, bèn khẽ thở dài nói:
- Hôm trước cô còn là khách của ta, hôm nay ta lại là tù nhân của cô rồi. Dương phu nhân, bản quan đối với vợ chồng cô hết sức đúng mực, không hề có chút ác ý nào, cớ sao lại tập trung mấy trăm kiêu hùng, muốn giết cả nhà ta?
Thôi Oanh Nhi nghĩ đến mục đích của chồng mình, trong lòng thoáng qua một chút áy náy, nhưng ngay sau đó lại trầm mặt gằn giọng:
- Ngươi là quan, ta là giặc, quan và giặc vốn đã thế bất lưỡng lập rồi. Quan binh bắt giặc, giặc giết quan binh, đều là dựa vào bản lĩnh, còn cần có lý do gì sao?
Nàng nghĩ đến việc trượng phu sống chết chưa rõ, hai trăm thủ hạ đắc lực mà y dẫn theo gần như đã bị thư sinh trước mắt này giết sạch, không khỏi căm hận nghiến răng nghiến lợi, hằn học hỏi:
- Mau nói đi, trượng phu của ta hiện giờ thế nào rồi?
Dương Lăng thấy nàng quả nhiên không biết tin tức của Dương Hổ, trong lòng lại càng yên tâm hơn, bèn ung dung nói:
- Đám đạo tặc đó nửa đêm xông vào Cao Lão Trang, dưới sự bao vây của hơn ngàn quan binh đã bị tiêu diệt hoàn toàn, còn về Dương Hổ…
Hồng Nương Tử nghe vậy thần sắc lộ rõ vẻ lo lắng, vội vã hỏi:
- Chàng thế nào rồi?
Dương Lăng bấm bụng nói:
- Trên đùi gã trúng một tên, đã bị bản quan bắt sống, hiện giờ đang bị nhốt trong đại lao.
Dương Hổ trúng tên bị thương, sau đó bị bắt sao? Điều này nghe cũng có mấy phần đáng tin, với tính cách của Dương Hổ quyết không lý nào lại một mình bỏ chạy, mà nếu gã không bị thương, dựa vào võ công của quan binh muốn bắt được gã thì chẳng phải chuyện dễ dàng gì.
Hồng Nương Tử nhìn Dương Lăng vẻ bán tín bán nghi, cười lạnh một tiếng nói:
- Được, ta tạm thời tin ngươi, ngươi sống hay chết phải xem xem Dương Hổ giờ đây sống hay chết. Nếu để ta biết tin chàng đã không còn sống trên đời, ta sẽ dùng cái đầu ngươi để tế vong hồn của trượng phu ta!
Thôi Oanh Nhi đột nhiên thu kiếm lại, dùng cán kiếm vén rèm cửa sổ xe lên, đưa mắt nhìn ra bên ngoài một chút, sau đó bèn thay quần áo ngay trước mặt Dương Lăng, mặc vào một bộ quần áo bình thường, dáng vẻ thản nhiên như thể Dương Lăng là một người chết vậy.
Thứ nàng mặc bên trong tuy không phải quần áo lót, nhưng vì nàng eo thon ngực nở, chân dài mông cong, vóc dáng quyến rũ vô cùng, trong khoang xe lại chật hẹp, thỉnh thoảng có va chạm là lại một phen diễm phúc, nhưng rốt cuộc lại làm cho Dương Lăng thấy thiếu tự nhiên, ngoảnh đầu qua hướng khác.
Hồng Nương Tử nhanh chóng thay xong quần áo, đoạn yêu kiều quát bảo:
- Dừng xe!
Xe ngựa dừng lại, Hồng Nương Tử đưa tay chụp lấy cánh tay Dương Lăng, hệt như một chiếc vòng sắt quấn vào, khiến cho Dương Lăng chẳng thể giãy giụa. Hồng Nương Tử lạnh lùng quát:
- Xuống xe!
Nàng kéo Dương Lăng xuống xe, ngồi bên ngoài đánh xe là một đại hán râu quan nón mặc áo đay, Hồng Nương Tử nói:
- Hồ lão tứ, ra ngoài thành rồi hãy đánh xe đi một mạch về hướng bắc, sau đêm nay hãy tạm thời tránh đi, đợi khi gió yên sóng lặng thì trở về sơn môn.
Hồ lão tứ đó vốn là một đại đạo độc hành, sau bị Dương Hổ thu phục về rồi kết nghĩa huynh đệ, cái trò một mình đi lại giữa sự bao vây của quan phủ này trải qua đã nhiều, đối với tương lai nguy hiểm trước mắt căn bản chẳng để tâm là mấy, vẫn thản nhiên cất tiếng cười vang:
- Tẩu tẩu yên tâm, huynh đệ đi đây, tẩu tẩu nhớ bảo trọng!
Dứt lời bèn nhìn Dương Lăng cười gằn một tiếng, vung roi quất ngựa rời đi.
Dương Lăng có chút bất ngờ, nghĩ bụng: “Hồng Nương Tử chỉ là một đại đạo lục lâm, trong kinh sư này cũng có chỗ ở bí mật sao? Mình vừa bị bắt, ắt đang được tìm kiếm khắp toàn thành, nếu ở tại khách điếm hay gia đình bình thường nào đó, nàng ta làm sao đảm bảo rằng không bị phát hiện đây?"
Con hẻm này có chút vắng vẻ, đằng xa thỉnh thoảng mới có vài bóng người qua lại, Hồng Nương Tử thúc cán kiếm vào eo lưng Dương Lăng, thấp giọng nói: “Chớ có lên tiếng, đi theo ta! Nếu dám giở trò, ta sẽ cho ngươi đầu rơi xuống đất." Nói xong bèn đưa tay đẩy Dương Lăng, ép y đi vào trong con hẻm âm u.
Kinh sư phân làm bốn lớp là cung thành, hoàng thành, nội thành và ngoại thành, nơi này đã là ngoại thành, không được xây dựng tường thành, nhưng vẫn thuộc vào phạm vi kinh sư. Nhân khẩu cư trú ở đây khá ít, đi ra khỏi con hẻm là một mảnh đất hoang vu, đi tiếp về phía trước nữa thì là một đạo quán còn chưa được xây dựng xong.
Trong đạo quán Lưu lão đạo đang rì rầm nói chuyện riêng với Thúy Nhi. Lưu lão đại đưa mắt nhìn mấy tên sơn tặc đang ôm vũ khí đi qua đi lại trước mắt, ngồi dựa vào hương án thấp giọng nói:
- Thật là thất sách, ta trù tính để nàng ra tay trước, chính là muốn nàng một kiếm lấy mạng gã họ Dương kia luôn, ai ngờ hắn thật quá giảo hoạt, còn chơi trò giấu thêm người trong kiệu, không biết giờ Hồng Nương Tử đã đắc thủ chưa?
Thúy Nhi cũng thấp giọng nói:
- Dương Hổ rất có uy vọng trong giới lục lâm phương bắc, hô một tiếng ắt có vô số người theo, có thể giúp ích rất nhiều cho đại kế của giáo chủ. Nếu Hồng Nương Tử thật sự có thể dùng hắn đổi về Dương Hổ, tính ra lại càng có lợi cho chúng ta, giết một tên thủ lĩnh Nội xưởng thì có lợi gì cho đại cuộc chứ?
Lưu lão đạo khẽ hừ một tiếng:
- Dương Hổ là sống hay chết vẫn còn chưa biết, nếu còn sống thì liệu có thật sự đã rơi vào tay quan phủ hay không cũng chưa biết. Quan phủ liệu có chịu bất chấp thể diện mà trao đổi con tin với đạo tặc không cũng vẫn chưa biết. Chúng ta đi theo ả mạo hiểm như vậy, còn cống hiến luôn cả hương đàn bí mật vẫn chưa hoàn thành này của bản giáo ra, nếu không có chút thu hoạch nào, biết ăn nói ra sao với giáo chủ đây?
Rồi lão lại thấp giọng:
- Ta đã an bài nhân thủ đi thăm dò tin tức chuẩn xác trong cung và trong nha môn. Nếu Dương Hổ căn bản không ở trong tay quan phủ, vậy thì cứ giết Dương Lăng, sau đó tạm tránh trong địa cung vài ngày, đợi phong ba lắng xuống một chút rồi sẽ rời đi.
Thúy Nhi cười phì một tiếng nói:
- Việc này không cần ông lo, nếu Hồng Nương Tử thả Dương Lăng đi thì biết ăn nói thế nào với các huynh đệ của trượng phu chứ? Hơn nữa mấy kẻ bên cạnh chúng ta hiện giờ đều là bè lũ với hai trăm tên đại đạo kia, hận Dương Lăng đến thấu xương. Bất luận Dương Hổ còn sống hay đã chết, Dương Lăng đều đừng hòng còn sống mà rời đi được.
Hai người đang nói chuyện, ngoài cửa chợt vang lên mấy tiếng động nhỏ, mấy người trong điện vội cầm binh khí lặng lẽ nấp vào hai bên cửa điện, phía xa có một âm thanh khe khẽ vang lên:
- Đừng lo, là đại tẩu trở về rồi.
Đám người trong điện mừng rỡ vô cùng, vội vàng bước ra nghênh đón, Lưu lão đạo và Thúy Nhi đưa mắt nhìn nhau, cũng vội bước ra theo.
Hồng Nương Tử và Dương Lăng bước vào trong điện dưới sự vây quanh của mấy hán tử tay cầm đao kiếm, trong điện không thắp đèn, bởi vì trời lạnh, mái điện lợp được một nửa thì tạm dừng, ánh trăng ánh sao từ trên trời chiếu xuống, khung cảnh cũng có thể nhìn thấy khá rõ ràng.
Hồng Nương Tử hạ giọng nói:
- Các huynh đệ đã an toàn trở về hết chưa?
Một tên đại đạo nói:
- Ba Lục Tử bị giết ở đó rồi, các huynh đệ khác đều không sao.
Nói rồi đá mạnh Dương Lăng một cái, cất tiếng mắng chửi:
- Cẩu quan, nhất định phải bắt ngươi đền mạng cho các huynh đệ!
Hồng Nương Tử lạnh lùng quát một tiếng:
- Dừng tay, Hổ ca của ngươi còn ở trong tay quan phủ, người này còn có tác dụng.
Lưu lão đạo thò đầu nhìn ra bên ngoài một chút, sau đó co đầu lại nói:
- Tốt rồi, người đã bắt được rồi, mọi người cũng an toàn trở về rồi, mau tránh vào trong mật thất đi, cẩn thận đừng để lộ hành tung!
Lão rón ra rón rén đi đến bên cạnh hương án, mày mò trên nền đá một hồi, đẩy một phiến đá ra, để lộ ra một cửa hang động tối thui. Có người đánh lửa lên, dẫn tất cả mọi người tránh vào trong mật thất dưới lòng đất đó.
Công trình trên mặt đất còn chưa hoàn thành, phía dưới này cũng rất sơ sài đơn giản, chỉ có ba căn phòng đá trống không, mấy bức tường đều lạnh ngắt. Có điều những người này đã quyết ý tạm lánh ở đây, đã chuẩn bị sẵn nước uống đồ ăn và đuốc thắp. Lúc này ngọn đuốc được thắp lên, chiếu sáng mọi thứ.
Hồng Nương Tử nhìn Dương Lăng bị hai tên đại đạo áp giải vào trong một căn phòng đá, xoay người lại cười nói với Lưu lão đạo:
- Tiên sinh đúng là thần cơ diệu toán! Thảo nào lại cứ phải để Thúy Nhi động thủ trước, hóa ra trong kiệu của Dương Lăng còn có cao thủ mai phục, nếu không nhờ tiên sinh dùng kế, chúng ta cứ thế xông lên để lộ hành tung, ắt khó mà bắt được Dương Lăng.
Lưu lão đạo ngẩn ra một chút, cười khan hai tiếng nói:
- Điều này… Khụ khụ, có tin tức gì của thủ lĩnh không?
Thôi Oanh Nhi vừa biết tin trượng phu bình yên vô sự, bèn vui vẻ kể lại:
- Vừa rồi hắn khai nhận rằng đã bắt được Hổ ca, Hổ ca hiện giờ chỉ bị thương, không có nỗi lo về tính mạng. Hôm nay sắc trời đã tối, đi lại trong thành hết sức khó khăn, tiên sinh có văn thư thông hành trong người, hẳn không bị kẻ khác hoài nghi. Ngày mai còn phiền tiên sinh đến đưa cho quan phủ một bức thư mật, yêu cầu đổi tên cẩu quan này lấy Hổ ca.
Lúc này từ trong căn phòng trống trải phía bên kia chợt vang tới mấy tiếng kêu lớn, Thôi Oanh Nhi lập tức đứng dậy chạy qua, thấy hai tên đại đạo kia đang muốn dùng hình với Dương Lăng, lập tức quát bảo:
- Các ngươi làm gì đấy?
Tác giả :
Nguyệt Quan