Ngược Tàn Vợ Yêu: Tổng Tài Xin Đừng Hối Hận
Chương 29
Chương 29
Lương Tiểu Ý sững sờ cầm lấy băng vệ sinh trong tay Tô Lương Mặc, “Cái này…Anh Tô lấy từ đâu ra vậy?"
Nói đến đây, mặt Tô Lương Mặc đen kịt, nhưng tiếp theo lại hừ một cái, không để ý mà nói: “Đưa cho cô thì cô cứ dùng đi, hỏi nhiều như thế làm gì? Cô chỉ cần nhớ, không có cái gì mà Tô Lương mặc tôi không tìm ra được."
Lương Tiểu Ý nhìn dáng vẻ tự cao tự đại của Tô Lương Mặc, nhịn không được chế nhạo: “Không phải là anh đi mượn đấy chứ?"
Cô vừa mới nói đến chữ “mượn", sắc mặt của Tô Lương Mặc lập tức trở nên khó coi giống như ăn phải phân. Lương Tiểu Ý thu hết biểu cảm của anh vào trong mắt, khóe miệng khẽ nhếch lên: “…Không phải chứ"
“Đưa cho cô dùng thì cô cứ dùng đi, quan tâm tôi lấy nó từ đâu làm gì!" Tô Lương Mặc ngang ngược nói, người phụ nữ này cũng có bản lĩnh đấy, thường xuyên có thể vô ý mà chọc anh giận đến bốc hỏa.
“Tôi đi thay đây" Trong lúc nói chuyện, Lương Tiểu Ý nhặt chiếc quần lót màu xanh nhạt bị rách từ đất lên, kiểm tra một chút, miễn cưỡng có thể mặc được.
“Đợi một lát" Một túi đồ bị vứt lên trên sofa, Tô Lương Mặc hất căm chỉ chiếc túi không rõ đồ đạc bên trong đó: “Trong này có quần áo, cô đi thay chúng vào."
Lương Tiểu Ý mở chiếc túi đó ra, nhìn kĩ những thứ ở trong túi, sắc mặt hơi thay đổi, trong đôi mắt bình tĩnh xuất hiện chút xao động …Nếu như không phải cô biết rõ rằng người đàn ông này hận mình đến mức nào, nếu trong những ngày gần đây không phải chịu những tổn thương do anh gây ra, nếu không phải vừa rồi anh còn sỉ nhục cô, cô sẽ nghĩ thực ra trong trái tim anh không phải không hề có chút tình cảm nào với cô.
“Cảm ơn" Tất cả những cảm xúc phức tạp của Lương Tiểu Ý cuối cùng hóa thành một tiếng cảm ơn, vẫn may là người đàn ông này không khiến cô mất mặt trước các nhân viên của anh. Lương Tiểu Ý cầm túi quần áo lên rồi đi về phía góc tường, thay đổi một bộ quần áo sạch sẽ mát mẻ.
Đôi mắt thâm thúy của Tô Lương Mặc liên tục khóa chặt trên người của cô, cô quay lưng về phía anh, cởi xuống chiếc áo vest của anh trên người mình, trên tấm lưng đầy đặn với làn da trắng ngấn của cô, từng vết roi một chen lẫn với những vết bỏng lộn xộn do tàn thuốc lá để lại, một vẻ đẹp hỗn loạn tự nhiên sinh ra.
Tô Lương Mặc vội vàng bịt mũi lại…thầm mảng bản thân một tiếng “cầm thú", cũng khó trách Lương Tiểu Ý lại mắng anh là biến thái cầm thú, nghĩ kĩ lại, anh chỉ cần nhìn tấm lưng trần ngổn ngang những vết sẹo của Lương Tiểu Ý một chút, một luồng máu nóng liền xông lên đỉnh đầu, còn chỗ giữa hai chân rục rịch ngóc đầu dậy, anh bây giờ dễ xúc động giống như cậu thiếu niên đang độ thanh xuân vừa mới nếm thử “trái cấm “vậy.
“Nhà vệ sinh ở đâu?" Thay xong quần áo, Lương Tiểu Ý ngẩng đầu lên hỏi Tô Lương Mặc.
“Cô đi vào bên trong thay đi" Tô Lương Mặc đẩy Lương Tiểu Ý vào trong căn phòng vệ sinh nhỏ của phòng làm việc.
Đứng trong nhà vệ sinh, Lương Tiểu Ý không trực tiếp thay đổi băng vệ sinh, ngược lại ngần người nhìn miếng băng vệ sinh trong tay. Vừa rồi cô cố ý nói với anh những lời đại loại như “anh có bản lĩnh thì lấy băng vệ sinh cho tôi", thực chất là cô cố ý chọc giận anh. Người đàn ông này quá khinh thường người khác rồi, khi ấy cô cũng là bất chấp tất cả muốn sỉ nhục anh ta mà thôi.
Nhưng mà…Cánh tay cầm miếng băng vệ sinh của Lương Tiểu Ý lúc này lại cảm thấy nặng trịch, một Tô Lương Mặc xưa giờ luôn cao quý xa vời không ai bì nổi, một tổng giám đốc Tô cao quý lạnh lùng lại vì cô đi mượn băng vệ sinh?
Mượn? Mượn ở đâu cơ chứ? Ngoài trừ nhân viên nữ ra thì còn chỗ nào nữa chứ?
Chẳng lẽ…Chuyện anh nói anh muốn cưng chiều cô là thật sao?
Nhưng mà vì sao chứ?… Lương Tiểu Ý nghĩ không ra, dứt khoát liền không nghĩ nữa.
Nhân lúc Lương Tiểu Ý đi phòng vệ sinh, Tô Lương Mặc cầm tập hồ sơ trên bàn cất lẫn vào trong hộc tủ, trong giây phút đóng lại hộc tủ, ngón tay dịu dàng vuốt nhẹ ba chữ “Lương Tiểu Ý" trên tập hồ sơ, sự dịu dàng trong đáy mắt dường như có thể tràn ra thành nước, ngay lúc này, ngay đến chính bản thân anh cũng không nhận ra, có một người phụ nữ tên “Lương Tiểu Ý" từ rất lâu về trước đã từng chút một tiến vào trong trái tim anh.
Bỗng nhiên, trong phòng làm việc vang lên một chuỗi tiếng chuông.