Ngược Mị Nhẹ Nhẹ Thôi Được Không?
Chương 4
Sơn trang nghỉ dưỡng Vân Đỉnh, nằm ở ngoại thành cách thành phố A 20km. Vì phải xuất phát từ sớm nên Tô Hữu Điềm không thể không bị Thẩm Hạo Lâm gọi dậy vào sáng sớm.
Cô xách theo túi lớn túi bé, lúc mơ mơ màng màng xuống nhà thì thấy Thẩm Hạo Lâm đang đứng tựa người lên xe.
Hôm nay hắn ăn mặc thoải mái, chừng như rất tận tâm ăn diện, trên người còn thoang thoảng mùi nước hoa.
Hắn muốn cho Tô Hữu Điềm một ấn tượng tốt nên cố ý tạo dáng thật đẹp đẽ, không ngờ lúc nhìn tới Tô Hữu Điềm, nụ cười trên mặt suýt méo xệch.
"Thịnh Hạ... Em lạnh vậy thật à?"
Nói xong, hắn ngẩng lên nhìn mặt trời to bằng cái bát trên đầu.
Tô Hữu Điềm quấn một cái khăn vải sa đơn sắc trên đầu, khuôn mặt nhỏ chỉ bằng bàn tay được khẩu trang che chắn kĩ càng, đôi mắt to tròn sáng rỡ xuyên qua khe hở đảo tới đảo lui.
Vẫn chưa hết, trên người cô mặc một bộ váy liền trắng muốt, bên ngoài khoác một cái áo gió có mũ, cả người được bao bọc đến một ngọn gió cũng không lọt, hệt như một con cáo Bắc Cực lông xù đang phơi nắng.
Tuy rất đáng yêu, nhưng cô thật sự không thấy nóng sao?
Tô Hữu Điềm khoát tay áo: "Tôi đây là chống nắng."
[Đừng cố giãy chết nữa, che thế nào Viên Duy cũng sẽ nhận ra cô thôi.]
Tô Hữu Điềm: Không thể đầu hàng, cả đời này cũng không thể đầu hàng!
Thảm Hạo Lâm dở khóc dở cười: "Được được, anh thật không hiểu nổi con gái bọn em mà."
Tô Hữu Điềm quấn chặt quần áo trên người, cất đồ đạc vào cốp sau, vừa định lên xe thì nghe thấy phía sau vọng tới tiếng gọi:
"Thịnh Hạ!"
Tô Hữu Điềm quay lại, nhìn thấy Doãn San mặc một chiếc váy trắng, mỉm cười đón gió, đi tới chỗ cô.
Doãn San tới cạnh cô rồi, vươn tay lên vén lọn tóc đen ra sau tai, cười đến mắt mày đều cong cong:
"Thịnh Hạ, cậu định đi đâu vậy?"
Ánh mắt Tô Hữu Điềm nhìn lướt từ vòng eo nhỏ hẹp xuống đôi chân trần trụi của cô ta, trong lòng chậc chậc hai tiếng.
"À, đi chơi."
Doãn San chớp đôi mắt to tròn, bắt lấy tay cô lắc lắc: "Đi chơi sao không gọi tớ vậy?"
Tô Hữu Điềm rụt đầu lại, lộ ra đôi mắt cá chết chậm rãi nhìn về phía Thẩm Hạo Lâm.
Thẩm Hạo Lâm đứng thẳng người dậy, mắt chuyển qua nhìn Doãn San, cười hỏi: "Cô gái này là?"
Tô Hữu Điềm đáp: "Bạn em, Doãn San."
Mắt Thẩm Hạo Lâm hệt như tia laser không ngừng chiếu lên mặt Doãn San ngắm nhìn, Doãn San ngượng ngùng nghiêng nhẹ đầu.
"Bạn của Thịnh Hạ cũng là bạn anh. Nếu em không ngại, có thể di cùng bọn anh, sơn trang Vân Đỉnh cũng không xa lắm. Nhiều người càng náo nhiệt."
Doãn San có biết đến sơn trang Vân Đỉnh, hai mắt cô ta tỏa sảng nhưng không vội đồng ý mà cười nói:
"Thế này sao được, đâu thể chỉ xem mình ý em được chứ."
Nói rồi, đôi mắt to của cô ta như có như không thoáng liếc qua Tô Hữu Điềm.
Thẩm Hạo Lâm dường như cũng ý thức được hành vi của mình có chút đường đột, lỡ Thịnh Hạ tức giận thì sao đây.
Tô Hữu Điềm không nói gì, chỉ lộ khuôn mặt không trang điểm, tái nhợt tẻ nhạt của mình ra.
Thẩm Hạo Lâm lập tức quyết định: "Có gì mà không được, vừa hay em có thể bầu bạn với Thịnh Hạ."
Tô Hữu Điềm: "..."
[Mời kí chủ phát biểu cảm nghĩ.]
"Ôi, đúng là đàn ông."
Dọc đường đi, Thẩm Hạo Lâm vì muốn chọc cười hai cô gái, không ngừng kể những chuyện cười thiếu dinh dưỡng. Doãn San cười như chuông bạc, Tô Hữu Điềm cũng bật mấy tiếng khanh khách khỏi cổ họng, tiếp đó mặt không biểu cảm quay đi.
Đến sơn trang, Tô Hữu Điềm lập tức bị cảnh sắc trước mắt làm cho choáng ngợp.
Ngay bên cạnh là một hồ nước xanh biếc, bốn năm cái du thuyền nhàn nhã lướt trên mặt hồ như những con thủy cầm với bộ lông rực rỡ đang thong thả nghỉ ngơi. Trên hòn đảo giữa hồ là một tòa nhà màu trắng soi bóng xuống mặt hồ, xa xa là cây cối bao bọc, tựa như một bàn tay lớn, chặt chẽ giữ lấy hòn đảo nhỏ.
Gió mát lướt qua mặt hồ thổi tới, Tô Hữu Điềm vội vàng cởi khẩu trang, hít mạnh lấy một hơi.
Hệ thống có chút không đành lòng.
[Không thể trốn tránh tình tiết đâu, cô tự hành xác như vậy cũng chỉ khổ mình cô thôi.]
Tô Hữu Điềm sờ sờ khuôn mặt nóng rực: "Nếu mi đau lòng cho ta thì cũng đừng tiếp tục mấy thứ tình tiết giả tưởng này nữa, ta sẽ nằm yên mặc Viên Duy hành hạ, tuyệt không đánh trả."
[Đây không phải chuyện ta quyết định được.]
Không phải hệ thống?
Vậy là ai?
Tô Hữu Điềm nhận ra điều gì dó, nhưng dù cô hỏi thế nào, hệ thống cũng không trả lời.
Thẩm Hạo Lâm kéo hai người lên du thuyền, Tô Hữu Điềm vừa ngẩng đầu liền thấy một tên công tử bột đang đứng đó, hắn ta đeo kính râm, tóc chải ngay ngắn, quần soóc áo phông, chân thoạt nhìn còn nhỏ hơn cả chân con gái.
"Hạo Lâm, sao giờ mới đến, anh em chờ mày lâu lắm rồi đó!"
Thẩm Hạo Lâm cười: "Đi đón mấy người bạn nên mất chút thời gian."
Tên kia thoáng cúi đầu, phóng mắt qua kính râm nhìn về phía Tô Hữu Điềm và Doãn San.
"Được lắm, thằng nhóc nhà mày, nhìn không ra đấy, dẫn theo tận hai đứa cơ à."
Thẩm Hạo Lâm biết hắn ta hiểu lầm, hơi lúng túng liếc sang Tô Hữu Điềm.
"Hai cô ấy đều là bạn tao cả mà."
Nói rồi, hắn giới thiệu song phương với nhau.
"Tên này là Phương Trình, quen anh từ nhỏ. Hai cô bé này một người là Thịnh Hạ, một người là Doãn San."
Doãn San mím môi gật đầu một cái, Tô Hữu Điềm chậm rãi hừ một tiếng.
Phương Trình cũng chẳng buồn ngẩng lên, gật bừa, lại chậc chậc hai tiếng với Thẩm Hạo Lâm, rõ ràng không có ý định buông tha hắn: "Bạn bè cơ à? Thằng nhãi mày thế nào tao còn không rõ sao?"
Thẩm Hạo Lâm cười bất đắc dĩ, Phương Trình khoát tay: "Được rồi được rồi, vào nhanh đi thôi."
Thẩm Hạo Lâm nuốt lời xuống, có chút áy náy nhìn về phía Tô Hữu Điềm.
Tô Hữu Điềm không nhìn hắn, cô co người lại như con chim cút, chỉ để lộ đôi mắt như đèn pha nhìn tới nhìn lui, cứ như đang sợ rằng sẽ có một con diều hâu bất chợt từ đâu bay tới tha cô đi.
Cô thật là đang sợ Viên Duy sẽ thình lình nhảy ra, sau đó hệ thống lại bắt cô làm nhiệm vụ kỳ quái gì đó.
Thẩm Hạo Lâm hơi thất vọng, mi tâm hắn nhíu lại, chợt nghe bên tai vang lên một giọng nói nhỏ nhẹ:
"Đừng để ý, bọn em là tới chơi mà, vui là chính."
Thẩm Hạo Lâm nhìn qua, Doãn San mím môi, cười nói tự nhiên với hắn.
Dáng dấp Doãn San mềm mại, làn da dưới ánh mặt trời trắng sáng, cực kỳ giống một con thỏ trắng nhỏ đang chun mũi với hắn.
Nếp nhăn trên mi tâm hắn giãn ra một chút, gật đầu, cũng không nhìn về phía Tô Hữu Điềm nữa.
[Kí chủ, nếu Thẩm Hạo Lâm thích Doãn San, cốt truyện không được thúc đẩy, ta sẽ trừng phạt cô đấy.]
Tô Hữu Điềm ngẩn ra, cô vừa quay đầu lại thì thấy Thẩm Hạo Lâm và Doãn San đang trắng trợn liếc mắt đưa tình.
Du thuyền chậm rãi di chuyển, núi xanh đằng xa dần gần lại, loáng thoáng còn có thể nghe thấy tiếng chim hót véo von.
Tô Hữu Điềm nghĩ, thủ đoạn của cô ả này đúng là lợi hại, chỉ trong một buổi sáng ngắn ngủi đã có thể làm lung lay lòng ái mộ mà bia đỡ đạn dành cho nữ phụ rồi, thật không hổ là boss cuối.
Cô còn nhớ lúc viết đến đoạn cuối, Doãn San trở thành diễn viên, địa vị ngang bằng với nữ chính Nghê Thu Vũ, không ít độc giả đã tỏ ra kinh ngạc, vốn tưởng rằng chỉ là một cái bia đỡ đạn nho nhỏ tầm thường, không ngờ cô ta vậy mà lại là boss to nhất.
Trong cốt truyện nguyên bản Thẩm Hạo Lâm lúc này đúng là từng động lòng với Doãn San, nhưng dựa vào vẻ đẹp hơn người của mình, Thịnh Hạ lại vẫn áp đảo được Doãn San.
Cô nàng Thịnh Hạ này, muốn IQ không có IQ, muốn tính nết không có tính nết, nhưng ông trời lại ban cho cô nàng một dung mạo diễm lệ, về mặt này, đến cả nữ chính cũng không bì được. Chỉ cần cô nàng cười một cái, Thẩm Hạo Lâm lại chẳng không ngoan ngoãn quay về bên cô nàng sao.
Tô Hữu Điềm sờ lên khuôn mặt bị hun nóng mà đỏ như tôm luộc của mình, cảm thấy tuyệt vọng sâu sắc.
Cho dù không bị nam chính ngược chết thì chính cô cũng sẽ tự đâm đầu tìm đường chết thôi...
Phương Trình và Thẩm Hạo Lâm đứng ở mũi thuyền, gã chỉ vào Doãn San, hỏi: "Con bé mày theo đuổi hơn nửa năm đây hả, nhìn cũng được đấy."
Thẩm Hạo Lâm liếc qua Doãn San, cười nói: "Nói mò gì đấy?"
Nhưng hắn rốt cuộc cũng không phủ nhận.
Hệ thống nói: [Có cảm thấy hồ nước này đặc biệt trong xanh không?]
Tô Hữu Điềm theo phản xạ sờ lên đầu: "Ta không có ý định gội đầu..."
Bên hồ tĩnh lặng, thỉnh thoảng lại có vài con thủy cầm ló đầu ra nhìn chằm chằm vào bờ.
Viên Duy bất chợt nhô đầu lên khỏi mặt nước, bọt nước dưới ánh nắng xâu thành một chuỗi ngọc, ào ạt rơi lên mặt nước.
Anh vuốt tóc ướt ra phía sau, lộ ra một khuôn mặt sạch sẽ. Con mắt được nước gột rửa trở nên đặc biệt sáng rõ, giống hệt một viên ngọc được mài giũa dưới đáy hồ.
Sau lưng, một con chó ta nhỏ nhắn chạy ra khỏi ổ, ngao ngao sủa gọi anh.
Vẻ mặt lạnh lùng của Viên Duy giãn ra, chóp môi cong cong cũng bị ý cười kéo bằng.
Chú chó nhỏ này tên là Nhúm Lông, lúc bác Vương nhận nuôi nó vẫn còn là một nhúm lông bông xù, cuộn tròn nhỏ xíu trong lòng bàn tay, vậy nên lấy tên như vậy.
Thấy anh không có ai làm bạn ở đây nên để lại.
Lúc bác Vương không có ở đây cũng đã nhờ người chăm sóc nó, có điều nhìn tên nhóc lông lá bết dính thế này, xem ra mấy ngày nay cuộc sống cũng chẳng tốt đẹp gì.
Viên Duy lấy từ trong balo ra một hộp cơm, mở nắp ra, rõ ràng chỉ là khoai tây cải trắng bình thường, vậy nhưng cũng khiến tên nhóc này thèm ăn đến độ ngao ngao không ngừng.
Viên Duy ngồi xổm xuống cạnh nó, trút gần hết đồ ăn trong hộp vào bát ăn của nó.
Nhúm Lông rướn cổ lên ngao ngao hai tiếng, vẫy vẫy đuôi nhỏ chúi đầu vào bát.
Viên Duy đưa tay ra vuốt vuốt lông trên lưng nó, không biết nghĩ đến điều gì mà vẻ mặt trở nên dịu dàng hẳn đi.
Xa xa, một tay quản lý ưỡn cái bụng bia đeo túi tài liệu, ngậm thuốc lá đi tới.
"Ai, người nào thế? Mau qua đây một chút."
Viên Duy quay đầu, thấy tay quản lý kia cau mày:
"Đúng, gọi cậu đấy, mau qua đây!"
Nhúm Lông bị giọng nói này làm cho giật mình, trừng mắt nhìn qua.
Viên Duy xoa đầu nó một cái, không nhanh không chậm đứng dậy.
Mí mắt tay quản lý nhấc lên một nửa, ánh mắt lướt qua mặt anh một vòng, hừ một tiếng:
"Cậu không đi làm việc đi, ở đây làm gì?"
Viên Duy từ từ đến gần: "Cho chó ăn."
Dáng người anh cao ráo, tiến lại gần hơn, lập tức cao hơn tay quản lý đến nửa cái đầu, gây nên một cảm giác áp bức khó hiểu.
Yết hầu tay quản lý khẽ động, chẳng biết tại sao mà có chút nhụt chí, gã vươn cổ ưỡn bụng:
"Con chó đó cần cậu cho ăn chắc? Đừng tưởng có thể lười biếng lúc tôi không có mặt!"
Viên Duy: "Ờ."
Ờ?
Tay quản lý nghẹn lời, gã quản lý nhân sự đã nhiều năm như vậy, loại người nào mà chẳng từng gặp qua, nhưng thật đúng là chưa từng gặp phải ai khó chơi như vậy. Nếu không phải có việc gấp, hắn chắc chắn sẽ trừng trị tên này một trận.
"Tôi biết cậu là người làm thay Vương Chí Dân, tôi cho cậu biết, nếu cậu làm không tốt thì cứ nói với lão công việc này khỏi cần giữ nữa!"
Mí mắt Viên Duy cuối cùng cũng nhấc lên một chút: "Biết rồi."
Tay quản lý nghiến răng, căm tức nói: "Được rồi, cậu theo tôi qua đây. Hôm nay nhiều khách, phía trước không có ai giúp, cậu qua phụ một tay đi."
Viên Duy xoay người xách balo lên, đi theo sau gã.
Tay quản lý không cho anh thay quần áo, dẫn anh tới sảnh tiếp khách trên đảo nhỏ, một anh chàng mặc tây trang đang đứng đó, vừa thấy họ liền chạy tới:
"Anh Lý."
Anh ta cúi đầu khom lưng xuống chào.
Quản lý Lý ưỡn bụng, nghiêm túc nói:
"Khách của ông chủ sắp tới rồi, hai người các cậu giúp đỡ đem hành lý vào. Cẩn thận một chút, đừng làm hỏng."
Quản lý Lý đi rồi, anh chàng nọ chỉ vào chiếc du thuyền đang thong thả tiến tới từ đằng xa, nhỏ giọng nói: "Thấy không, trên thuyền kia là bạn của ông chủ, nghe nói lần này còn dẫn theo bạn gái tới, theo đuổi nửa năm rồi. Đám công tử trong kia cũng đang chờ gặp đấy.
Nói rồi, anh ta nhìn sang Viên Duy.
Lưng Viên Duy thẳng tắp, ánh mắt hướng ra mặt hồ, một con chim không biết tên vừa chạm lên mặt nước, tạo nên những gợn sóng nho nhỏ.
Khóe miệng anh mơ hồ cong lên.
Anh chàng kia thấy phản ứng không để ý của anh, không khỏi bĩu môi: "Người như cậu thật nhàm chán."
Xa xa, du thuyền trong tầm mắt từ từ hiện ra lớn hơn, anh chàng kia nín thở hí mắt nhìn, không khỏi cảm thán nói.
"Ê, cô gái kia nhìn được phết, mấy tên phú nhị đại này số tốt thật, vung bừa tay một cái cũng vơ được một cô."
Viên Duy nhìn chằm chằm vào mặt hồ gợn sóng, không nói gì.
Anh chàng kia hơi nhón chân lên, nhướng mày nhìn người trên thuyền.
"Cô gái trước mặt kia không tệ, mà cô phía sau sao lại bọc mình như xác ướp vậy nhỉ?"
Viên Duy khẽ ngước mắt, nhìn về phía du thuyền, người trên thuyền lục tục đi xuống, có một người toàn thân bọc kín liếc trái liếc phải như đi ăn trộm, đôi mắt to tròn vô cùng sáng rõ.
Viên Duy bỗng cúi đầu, con ngươi dập dờn sóng nước như mặt hồ nổi lên một tầng sương mù, trở nên tối tăm mù mịt.
Cô xách theo túi lớn túi bé, lúc mơ mơ màng màng xuống nhà thì thấy Thẩm Hạo Lâm đang đứng tựa người lên xe.
Hôm nay hắn ăn mặc thoải mái, chừng như rất tận tâm ăn diện, trên người còn thoang thoảng mùi nước hoa.
Hắn muốn cho Tô Hữu Điềm một ấn tượng tốt nên cố ý tạo dáng thật đẹp đẽ, không ngờ lúc nhìn tới Tô Hữu Điềm, nụ cười trên mặt suýt méo xệch.
"Thịnh Hạ... Em lạnh vậy thật à?"
Nói xong, hắn ngẩng lên nhìn mặt trời to bằng cái bát trên đầu.
Tô Hữu Điềm quấn một cái khăn vải sa đơn sắc trên đầu, khuôn mặt nhỏ chỉ bằng bàn tay được khẩu trang che chắn kĩ càng, đôi mắt to tròn sáng rỡ xuyên qua khe hở đảo tới đảo lui.
Vẫn chưa hết, trên người cô mặc một bộ váy liền trắng muốt, bên ngoài khoác một cái áo gió có mũ, cả người được bao bọc đến một ngọn gió cũng không lọt, hệt như một con cáo Bắc Cực lông xù đang phơi nắng.
Tuy rất đáng yêu, nhưng cô thật sự không thấy nóng sao?
Tô Hữu Điềm khoát tay áo: "Tôi đây là chống nắng."
[Đừng cố giãy chết nữa, che thế nào Viên Duy cũng sẽ nhận ra cô thôi.]
Tô Hữu Điềm: Không thể đầu hàng, cả đời này cũng không thể đầu hàng!
Thảm Hạo Lâm dở khóc dở cười: "Được được, anh thật không hiểu nổi con gái bọn em mà."
Tô Hữu Điềm quấn chặt quần áo trên người, cất đồ đạc vào cốp sau, vừa định lên xe thì nghe thấy phía sau vọng tới tiếng gọi:
"Thịnh Hạ!"
Tô Hữu Điềm quay lại, nhìn thấy Doãn San mặc một chiếc váy trắng, mỉm cười đón gió, đi tới chỗ cô.
Doãn San tới cạnh cô rồi, vươn tay lên vén lọn tóc đen ra sau tai, cười đến mắt mày đều cong cong:
"Thịnh Hạ, cậu định đi đâu vậy?"
Ánh mắt Tô Hữu Điềm nhìn lướt từ vòng eo nhỏ hẹp xuống đôi chân trần trụi của cô ta, trong lòng chậc chậc hai tiếng.
"À, đi chơi."
Doãn San chớp đôi mắt to tròn, bắt lấy tay cô lắc lắc: "Đi chơi sao không gọi tớ vậy?"
Tô Hữu Điềm rụt đầu lại, lộ ra đôi mắt cá chết chậm rãi nhìn về phía Thẩm Hạo Lâm.
Thẩm Hạo Lâm đứng thẳng người dậy, mắt chuyển qua nhìn Doãn San, cười hỏi: "Cô gái này là?"
Tô Hữu Điềm đáp: "Bạn em, Doãn San."
Mắt Thẩm Hạo Lâm hệt như tia laser không ngừng chiếu lên mặt Doãn San ngắm nhìn, Doãn San ngượng ngùng nghiêng nhẹ đầu.
"Bạn của Thịnh Hạ cũng là bạn anh. Nếu em không ngại, có thể di cùng bọn anh, sơn trang Vân Đỉnh cũng không xa lắm. Nhiều người càng náo nhiệt."
Doãn San có biết đến sơn trang Vân Đỉnh, hai mắt cô ta tỏa sảng nhưng không vội đồng ý mà cười nói:
"Thế này sao được, đâu thể chỉ xem mình ý em được chứ."
Nói rồi, đôi mắt to của cô ta như có như không thoáng liếc qua Tô Hữu Điềm.
Thẩm Hạo Lâm dường như cũng ý thức được hành vi của mình có chút đường đột, lỡ Thịnh Hạ tức giận thì sao đây.
Tô Hữu Điềm không nói gì, chỉ lộ khuôn mặt không trang điểm, tái nhợt tẻ nhạt của mình ra.
Thẩm Hạo Lâm lập tức quyết định: "Có gì mà không được, vừa hay em có thể bầu bạn với Thịnh Hạ."
Tô Hữu Điềm: "..."
[Mời kí chủ phát biểu cảm nghĩ.]
"Ôi, đúng là đàn ông."
Dọc đường đi, Thẩm Hạo Lâm vì muốn chọc cười hai cô gái, không ngừng kể những chuyện cười thiếu dinh dưỡng. Doãn San cười như chuông bạc, Tô Hữu Điềm cũng bật mấy tiếng khanh khách khỏi cổ họng, tiếp đó mặt không biểu cảm quay đi.
Đến sơn trang, Tô Hữu Điềm lập tức bị cảnh sắc trước mắt làm cho choáng ngợp.
Ngay bên cạnh là một hồ nước xanh biếc, bốn năm cái du thuyền nhàn nhã lướt trên mặt hồ như những con thủy cầm với bộ lông rực rỡ đang thong thả nghỉ ngơi. Trên hòn đảo giữa hồ là một tòa nhà màu trắng soi bóng xuống mặt hồ, xa xa là cây cối bao bọc, tựa như một bàn tay lớn, chặt chẽ giữ lấy hòn đảo nhỏ.
Gió mát lướt qua mặt hồ thổi tới, Tô Hữu Điềm vội vàng cởi khẩu trang, hít mạnh lấy một hơi.
Hệ thống có chút không đành lòng.
[Không thể trốn tránh tình tiết đâu, cô tự hành xác như vậy cũng chỉ khổ mình cô thôi.]
Tô Hữu Điềm sờ sờ khuôn mặt nóng rực: "Nếu mi đau lòng cho ta thì cũng đừng tiếp tục mấy thứ tình tiết giả tưởng này nữa, ta sẽ nằm yên mặc Viên Duy hành hạ, tuyệt không đánh trả."
[Đây không phải chuyện ta quyết định được.]
Không phải hệ thống?
Vậy là ai?
Tô Hữu Điềm nhận ra điều gì dó, nhưng dù cô hỏi thế nào, hệ thống cũng không trả lời.
Thẩm Hạo Lâm kéo hai người lên du thuyền, Tô Hữu Điềm vừa ngẩng đầu liền thấy một tên công tử bột đang đứng đó, hắn ta đeo kính râm, tóc chải ngay ngắn, quần soóc áo phông, chân thoạt nhìn còn nhỏ hơn cả chân con gái.
"Hạo Lâm, sao giờ mới đến, anh em chờ mày lâu lắm rồi đó!"
Thẩm Hạo Lâm cười: "Đi đón mấy người bạn nên mất chút thời gian."
Tên kia thoáng cúi đầu, phóng mắt qua kính râm nhìn về phía Tô Hữu Điềm và Doãn San.
"Được lắm, thằng nhóc nhà mày, nhìn không ra đấy, dẫn theo tận hai đứa cơ à."
Thẩm Hạo Lâm biết hắn ta hiểu lầm, hơi lúng túng liếc sang Tô Hữu Điềm.
"Hai cô ấy đều là bạn tao cả mà."
Nói rồi, hắn giới thiệu song phương với nhau.
"Tên này là Phương Trình, quen anh từ nhỏ. Hai cô bé này một người là Thịnh Hạ, một người là Doãn San."
Doãn San mím môi gật đầu một cái, Tô Hữu Điềm chậm rãi hừ một tiếng.
Phương Trình cũng chẳng buồn ngẩng lên, gật bừa, lại chậc chậc hai tiếng với Thẩm Hạo Lâm, rõ ràng không có ý định buông tha hắn: "Bạn bè cơ à? Thằng nhãi mày thế nào tao còn không rõ sao?"
Thẩm Hạo Lâm cười bất đắc dĩ, Phương Trình khoát tay: "Được rồi được rồi, vào nhanh đi thôi."
Thẩm Hạo Lâm nuốt lời xuống, có chút áy náy nhìn về phía Tô Hữu Điềm.
Tô Hữu Điềm không nhìn hắn, cô co người lại như con chim cút, chỉ để lộ đôi mắt như đèn pha nhìn tới nhìn lui, cứ như đang sợ rằng sẽ có một con diều hâu bất chợt từ đâu bay tới tha cô đi.
Cô thật là đang sợ Viên Duy sẽ thình lình nhảy ra, sau đó hệ thống lại bắt cô làm nhiệm vụ kỳ quái gì đó.
Thẩm Hạo Lâm hơi thất vọng, mi tâm hắn nhíu lại, chợt nghe bên tai vang lên một giọng nói nhỏ nhẹ:
"Đừng để ý, bọn em là tới chơi mà, vui là chính."
Thẩm Hạo Lâm nhìn qua, Doãn San mím môi, cười nói tự nhiên với hắn.
Dáng dấp Doãn San mềm mại, làn da dưới ánh mặt trời trắng sáng, cực kỳ giống một con thỏ trắng nhỏ đang chun mũi với hắn.
Nếp nhăn trên mi tâm hắn giãn ra một chút, gật đầu, cũng không nhìn về phía Tô Hữu Điềm nữa.
[Kí chủ, nếu Thẩm Hạo Lâm thích Doãn San, cốt truyện không được thúc đẩy, ta sẽ trừng phạt cô đấy.]
Tô Hữu Điềm ngẩn ra, cô vừa quay đầu lại thì thấy Thẩm Hạo Lâm và Doãn San đang trắng trợn liếc mắt đưa tình.
Du thuyền chậm rãi di chuyển, núi xanh đằng xa dần gần lại, loáng thoáng còn có thể nghe thấy tiếng chim hót véo von.
Tô Hữu Điềm nghĩ, thủ đoạn của cô ả này đúng là lợi hại, chỉ trong một buổi sáng ngắn ngủi đã có thể làm lung lay lòng ái mộ mà bia đỡ đạn dành cho nữ phụ rồi, thật không hổ là boss cuối.
Cô còn nhớ lúc viết đến đoạn cuối, Doãn San trở thành diễn viên, địa vị ngang bằng với nữ chính Nghê Thu Vũ, không ít độc giả đã tỏ ra kinh ngạc, vốn tưởng rằng chỉ là một cái bia đỡ đạn nho nhỏ tầm thường, không ngờ cô ta vậy mà lại là boss to nhất.
Trong cốt truyện nguyên bản Thẩm Hạo Lâm lúc này đúng là từng động lòng với Doãn San, nhưng dựa vào vẻ đẹp hơn người của mình, Thịnh Hạ lại vẫn áp đảo được Doãn San.
Cô nàng Thịnh Hạ này, muốn IQ không có IQ, muốn tính nết không có tính nết, nhưng ông trời lại ban cho cô nàng một dung mạo diễm lệ, về mặt này, đến cả nữ chính cũng không bì được. Chỉ cần cô nàng cười một cái, Thẩm Hạo Lâm lại chẳng không ngoan ngoãn quay về bên cô nàng sao.
Tô Hữu Điềm sờ lên khuôn mặt bị hun nóng mà đỏ như tôm luộc của mình, cảm thấy tuyệt vọng sâu sắc.
Cho dù không bị nam chính ngược chết thì chính cô cũng sẽ tự đâm đầu tìm đường chết thôi...
Phương Trình và Thẩm Hạo Lâm đứng ở mũi thuyền, gã chỉ vào Doãn San, hỏi: "Con bé mày theo đuổi hơn nửa năm đây hả, nhìn cũng được đấy."
Thẩm Hạo Lâm liếc qua Doãn San, cười nói: "Nói mò gì đấy?"
Nhưng hắn rốt cuộc cũng không phủ nhận.
Hệ thống nói: [Có cảm thấy hồ nước này đặc biệt trong xanh không?]
Tô Hữu Điềm theo phản xạ sờ lên đầu: "Ta không có ý định gội đầu..."
Bên hồ tĩnh lặng, thỉnh thoảng lại có vài con thủy cầm ló đầu ra nhìn chằm chằm vào bờ.
Viên Duy bất chợt nhô đầu lên khỏi mặt nước, bọt nước dưới ánh nắng xâu thành một chuỗi ngọc, ào ạt rơi lên mặt nước.
Anh vuốt tóc ướt ra phía sau, lộ ra một khuôn mặt sạch sẽ. Con mắt được nước gột rửa trở nên đặc biệt sáng rõ, giống hệt một viên ngọc được mài giũa dưới đáy hồ.
Sau lưng, một con chó ta nhỏ nhắn chạy ra khỏi ổ, ngao ngao sủa gọi anh.
Vẻ mặt lạnh lùng của Viên Duy giãn ra, chóp môi cong cong cũng bị ý cười kéo bằng.
Chú chó nhỏ này tên là Nhúm Lông, lúc bác Vương nhận nuôi nó vẫn còn là một nhúm lông bông xù, cuộn tròn nhỏ xíu trong lòng bàn tay, vậy nên lấy tên như vậy.
Thấy anh không có ai làm bạn ở đây nên để lại.
Lúc bác Vương không có ở đây cũng đã nhờ người chăm sóc nó, có điều nhìn tên nhóc lông lá bết dính thế này, xem ra mấy ngày nay cuộc sống cũng chẳng tốt đẹp gì.
Viên Duy lấy từ trong balo ra một hộp cơm, mở nắp ra, rõ ràng chỉ là khoai tây cải trắng bình thường, vậy nhưng cũng khiến tên nhóc này thèm ăn đến độ ngao ngao không ngừng.
Viên Duy ngồi xổm xuống cạnh nó, trút gần hết đồ ăn trong hộp vào bát ăn của nó.
Nhúm Lông rướn cổ lên ngao ngao hai tiếng, vẫy vẫy đuôi nhỏ chúi đầu vào bát.
Viên Duy đưa tay ra vuốt vuốt lông trên lưng nó, không biết nghĩ đến điều gì mà vẻ mặt trở nên dịu dàng hẳn đi.
Xa xa, một tay quản lý ưỡn cái bụng bia đeo túi tài liệu, ngậm thuốc lá đi tới.
"Ai, người nào thế? Mau qua đây một chút."
Viên Duy quay đầu, thấy tay quản lý kia cau mày:
"Đúng, gọi cậu đấy, mau qua đây!"
Nhúm Lông bị giọng nói này làm cho giật mình, trừng mắt nhìn qua.
Viên Duy xoa đầu nó một cái, không nhanh không chậm đứng dậy.
Mí mắt tay quản lý nhấc lên một nửa, ánh mắt lướt qua mặt anh một vòng, hừ một tiếng:
"Cậu không đi làm việc đi, ở đây làm gì?"
Viên Duy từ từ đến gần: "Cho chó ăn."
Dáng người anh cao ráo, tiến lại gần hơn, lập tức cao hơn tay quản lý đến nửa cái đầu, gây nên một cảm giác áp bức khó hiểu.
Yết hầu tay quản lý khẽ động, chẳng biết tại sao mà có chút nhụt chí, gã vươn cổ ưỡn bụng:
"Con chó đó cần cậu cho ăn chắc? Đừng tưởng có thể lười biếng lúc tôi không có mặt!"
Viên Duy: "Ờ."
Ờ?
Tay quản lý nghẹn lời, gã quản lý nhân sự đã nhiều năm như vậy, loại người nào mà chẳng từng gặp qua, nhưng thật đúng là chưa từng gặp phải ai khó chơi như vậy. Nếu không phải có việc gấp, hắn chắc chắn sẽ trừng trị tên này một trận.
"Tôi biết cậu là người làm thay Vương Chí Dân, tôi cho cậu biết, nếu cậu làm không tốt thì cứ nói với lão công việc này khỏi cần giữ nữa!"
Mí mắt Viên Duy cuối cùng cũng nhấc lên một chút: "Biết rồi."
Tay quản lý nghiến răng, căm tức nói: "Được rồi, cậu theo tôi qua đây. Hôm nay nhiều khách, phía trước không có ai giúp, cậu qua phụ một tay đi."
Viên Duy xoay người xách balo lên, đi theo sau gã.
Tay quản lý không cho anh thay quần áo, dẫn anh tới sảnh tiếp khách trên đảo nhỏ, một anh chàng mặc tây trang đang đứng đó, vừa thấy họ liền chạy tới:
"Anh Lý."
Anh ta cúi đầu khom lưng xuống chào.
Quản lý Lý ưỡn bụng, nghiêm túc nói:
"Khách của ông chủ sắp tới rồi, hai người các cậu giúp đỡ đem hành lý vào. Cẩn thận một chút, đừng làm hỏng."
Quản lý Lý đi rồi, anh chàng nọ chỉ vào chiếc du thuyền đang thong thả tiến tới từ đằng xa, nhỏ giọng nói: "Thấy không, trên thuyền kia là bạn của ông chủ, nghe nói lần này còn dẫn theo bạn gái tới, theo đuổi nửa năm rồi. Đám công tử trong kia cũng đang chờ gặp đấy.
Nói rồi, anh ta nhìn sang Viên Duy.
Lưng Viên Duy thẳng tắp, ánh mắt hướng ra mặt hồ, một con chim không biết tên vừa chạm lên mặt nước, tạo nên những gợn sóng nho nhỏ.
Khóe miệng anh mơ hồ cong lên.
Anh chàng kia thấy phản ứng không để ý của anh, không khỏi bĩu môi: "Người như cậu thật nhàm chán."
Xa xa, du thuyền trong tầm mắt từ từ hiện ra lớn hơn, anh chàng kia nín thở hí mắt nhìn, không khỏi cảm thán nói.
"Ê, cô gái kia nhìn được phết, mấy tên phú nhị đại này số tốt thật, vung bừa tay một cái cũng vơ được một cô."
Viên Duy nhìn chằm chằm vào mặt hồ gợn sóng, không nói gì.
Anh chàng kia hơi nhón chân lên, nhướng mày nhìn người trên thuyền.
"Cô gái trước mặt kia không tệ, mà cô phía sau sao lại bọc mình như xác ướp vậy nhỉ?"
Viên Duy khẽ ngước mắt, nhìn về phía du thuyền, người trên thuyền lục tục đi xuống, có một người toàn thân bọc kín liếc trái liếc phải như đi ăn trộm, đôi mắt to tròn vô cùng sáng rõ.
Viên Duy bỗng cúi đầu, con ngươi dập dờn sóng nước như mặt hồ nổi lên một tầng sương mù, trở nên tối tăm mù mịt.
Tác giả :
Đại Mộng Đương Giác