Ngược Ái
Chương 238: Ngoại truyện Phong Hồn – Gặp chuyện bất bình

Ngược Ái

Chương 238: Ngoại truyện Phong Hồn – Gặp chuyện bất bình

‘Phong ca ca, chàng không cần nói nữa, những chuyện này ta đều biết, từ lần đầu tiên ta nhìn thấy chàng ta đã biết rồi, nhưng ta không sợ gì cả, ta là ai chứ? Ta chính là truyền nhân của thiên hạ dùng độc, ta không cần sự bảo vệ của chàng, nếu chàng chán ghết cuộc sống chém giết như thế này, chúng ta có thể đi đến một nơi thật xa để ẩn cư, nơi đó sẽ không ai biết đến chúng ta, nhưng ta thấy chuyện này cũng không phải là nguyên nhân, mà nguyên nhân chính là chàng không thích ta, đúng không?’ Hỏa Vân Kiều cắt ngang lời hắn, trong đôi mắt đẹp mang theo một chút ưu thương, tại sao cho dù nàng đã cố gắng như thế nào cũng đều không thể tác động được hắn chứ?

Nhìn thấy trong mắt nàng hiện lên ưu thương sâu sắc, trong lòng Phong Hồn có chút không nhẫn tâm nhưng hắn vẫn kiên cường, hắn đã hạ quyết tâm cả đời này sẽ sống cô độc một mình.

Tuy trong mắt mang theo buồn bã nhưng Hỏa Vân Kiều nhanh chóng điều chỉnh tâm tình nói: ‘Phong ca ca, cho cả hai chúng ta một cơ hội có được không? Nếu một năm sau chàng vẫn không hề thay đổi tâm ý thì ta nhất định sẽ không dây dưa bám lấy chàng nữa, nhưng trong một năm này chàng không được trốn tránh ta, phải để cho ta đi theo chàng.’

‘Được.’ Phong Hồn trầm mặc một chút, một năm này hắn có thể tìm phương pháp làm cho nàng chủ động rút lui.

‘ Chàng đồng ý sao?’ Trên mặt Hỏa Vân Kiều mang theo vui sướng, chỉ cần hắn đống ý nàng nhất định sẽ lợi dụng thật tốt khoảng thời gian này.

‘Trời không còn sớm nữa, ngươi hãy nghỉ ngơi đi.’ Phong Hồn nói xong liền đứng dậy.

‘ Chàng đi đâu vậy?’ Hỏa Vân Kiều vội vàng hỏi, không phải hắn muốn chuồn êm chứ?

‘Ta đi về khách điếm lấy một ít đồ dùng sau đó sẽ chuyển đến ở sát vách phòng ngươi, ngươi yên tâm đi, nếu ta đã đồng ý với ngươi rồi thì ta nhất định tuân thủ lời hứa.’ Phong Hồn liếc mắt một cái liền nhìn thấu lòng nàng, không chờ nàng nói thêm nữa, hắn đã tự mở miệng.

‘Tốt lắm, chàng đi đi, ta ngủ trước.’ Nàng biết Phong ca ca nhất định tuân thủ lời hứa.

Sáng sớm Hỏa Vân Kiều vừa ăn điểm tâm vừa hỏi: ‘Phong ca ca, lần này Dương Tranh giăng bẫy muốn giết chàng, vậy tại sao ngày hôm qua chàng lại buông tha hắn?’

‘Bởi vì hắn không phải là kẻ gây tội ác tày trời, hắn chỉ là muốn báo thù cho nên ta mới cho hắn một cơ hội.’ Phong Hồn thản nhiên giải thích, hắn phát hiện bản thân bây giờ đã có nhiều thay đổi, nếu là trước kia hắn nhất định không chút do dự mà xuống tay, nhưng hiện tại hắn lại có thể tha cho Dương Tranh.

‘Chàng buông tha hắn nhưng không biết hắn có buông tha cho chàng không, nếu hắn vẫn còn tiếp tục thì ta nhất quyết không buông tha hắn.’ Ánh mắt Hỏa Vân Kiều lạnh lùng nói.

‘Cộc cộc cộc…’ Đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa.

‘Ai đó? Vào đi.’ Phong Hồn giương giọng hô.

Cửa bị đẩy ra thì thấy tiểu nhị, trên tay cầm một thiệp mới tiến đến nói: ‘Tiểu thư, công tử, đây là Dương đại quan nhân phái người đưa tới.’ Thái độ của tiểu nhị đối với bọn họ cung kính rất nhiều.

‘Đi ra ngoài đi.’ Phong Hồn tiếp nhận thiệp mời, nhanh chóng mở ra nhìn lướt qua.

‘Có chuyện gì?’ Hỏa Vân Kiều ngước mắt hỏi.

‘Hắn mời chúng ta giữa trưa đến dự tiệc.’

‘Phong ca ca, hắn làm vậy là có ý gì? Chúng ta có nên đi hay không?’

‘Mặc kệ hắn có dụng ý gì, chúng ta đi xem thử.’

‘Được, dù sao hắn cũng không làm gì được chúng ta.’

Dương Tranh đã sớm chờ đợi trong đại sảnh của Dương gia, nghe được hạ nhân thông báo liền vội vàng ra đón, chắp tay nói: ‘Phong Hồn, Hỏa cô nương, thật là thất lễ, tại hạ đã không tiếp đón từ xa.’

‘Ngươi có chuyện gì muốn nói với chúng ta thì nói mau, chúng ta không muốn lãng phí thời gian.’ Giọng nói Hỏa Vân Kiều lạnh lùng, đối với Dương Tranh, nàng chán ghét tới cực điểm.

‘Tại hạ là cố ý chuộc tội với hai vị cũng là cảm tạ hai vị đã không giết ta, bây giờ ta cũng đã hiểu được, sư huynh đã làm chuyện ác nên không thể sống, chuyện này chẳng trách được ngươi.’ Dương Tranh thở dài, giọng nói cũng thực thành khẩn.

Đôi mắt Phong Hồn không có lấy một chút tình cảm nào: ‘Ngươi hiểu được là tốt rồi.’

‘Cho nên tại hạ đặc biệt chuẩn bị rượu nhạt tiếp đãi hai vị, hy vọng chúng ta có thể bỏ thù làm bạn.’ Tay Dương Tranh làm thành động tác xin mời.

‘Không cần, một khi đã như vậy thì ta xin cáo từ, sau này gặp lại.’ Phong Hồn không có thói quen ở chỗ nhiều người, nói lời từ chối lịch sự rồi liền cùng Hỏa Vân Kiều rời đi.

Dương Tranh nhìn theo bóng dáng Phong Hồn, trong lòng có chút buồn bực, tuy rằng việc buông tha, không báo thù nữa làm cho hắn có chút không cam lòng nhưng hắn thật sự hiểu hắn giết không được Phong Hồn, cho dù có giết được Phong Hồn đi chăng nữa thì hắn cũng không thể sống quá ngày mai, cho nên hiện tại chỉ có thể buông tha.

Ra đến đường lớn, Hỏa Vân Kiều đi theo bên người Phong Hồn hỏi: ‘Phong ca ca, bây giờ chúng ta quay về kinh sao?’

‘Ừ.’ Phong Hồn trả lời đơn giản, sự việc này đã muốn kết thúc, hắn cũng không có lý do gì để ở lại chỗ này.

‘À, vậy khi nào thì đi?’

‘Sáng mai.’

Trên quan đạo rộng lớn có hai con ngựa trắng đang chạy như bay.

‘Cứu mạng…’ Đột nhiên một tiếng kêu thê lương thảm thiết từ trong rừng cây vọng ra.

Hai con ngựa đột nhiên tạm dừng, một nữ tử áo lam phi thân xuống ngựa nói: ‘Phong ca ca, ta đi xem thử.’

‘Cẩn thận, coi chừng là bẫy.’ Phong Hồn cũng vội vàng đuổi theo nàng, trong chốn giang hồ có chuyện gì mà không thể xảy ra chứ?

Trong rừng cây có một nữ tử tóc tai hỗn độn, quần áo trên người bị xé rách tơi tả, gần như không thể che đậy thân thể đang ngồi dưới đất, trên mặt toàn là nước mắt, ánh mắt mang theo tia hoảng sợ nhìn hai nam nhân thân thể cường tráng đang đứng trước mặt, nàng lùi lại phía sau van xin: ‘Van xin các ngươi tha cho ta.’

‘Tha cho ngươi?’Nam nhân cứ như đang nghe một câu chuyện cười, hắn cười ha ha sau đó đứng lên đi về phía trước nắm lấy cằm của nàng, vẻ mặt tà ác nói: ‘Ngươi xin đẹp như vậy, da dẻ lại mịn màng, vậy gia làm sao mà thả ngươi ra? Ngươi tốt nhất là nên ngoan ngõan hầu hạ gia cho thật tốt, nói không chừng ta có thể bán ngươi vào một kỹ viện danh tiếng.’

‘Van xin các ngươi không cần làm như vậy, ta dập đầu xin các ngươi.’ Nữ tử nói xong liền quỳ gối trên mặt đất, không ngừng dập đầu, đột nhiên lại bị bọn họ giữ chặt lại.

‘Đừng van xin vô ích, ngươi hiểu ý gia mà, không cần tiếp tục lãng phí thời gian. Đến đây đi mỹ nhân.’ Nói xong hai nam nhân liền thô bạo nắm giữ lấy tay chân nàng, hung hăng xé rách quần áo vốn đã tả tơi của nàng.
Tác giả : Ngạn Thiến
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại