Ngược Ái
Chương 235: Ngoại truyện Phong Hồn – Ám sát đêm động phòng
Sáng sớm Hỏa Vân Kiều liền đến Quỷ môn, nàng mở cửa phòng ngủ cho đến thư phòng, tìm hết từ trên xuống dười, từ trong ra ngoài của Quỷ môn mà vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Phong Hồn, đột nhiên trong lòng nàng dâng lên một dự cảm không tốt.
‘Ta hỏi ngươi, môn chủ các ngươi đâu?’ Nàng nhấc tay nắm lấy một tên hạ nhân trong Quỷ môn hỏi.
‘Hỏa cô nương, thuộc hạ không biết.’ Hạ nhân rất cung kính trả lời, hắn thật sự không biết, môn chủ muốn đi đâu cần gì phải nói với một hạ nhân như hắn.
Nhìn dáng vẻ của hắn không giống như đang nói dối, Hỏa Vân Kiều bèn buông hắn ra, thở phì phì chạy đến phòng của Trầm Mộ Thần.
(Trầm Mộ Thần là Phó môn chủ của Quỷ môn, lúc Phong Hồn không có ở đây thì hắn toàn quyền xử lý mọi việc ở Quỷ môn)
‘Phong ca ca đi đâu rồi?’ Vẻ mặt nàng tức giận, giọng nói cũng không được nhã nhặn chờ hắn trả lời, đột nhiên nàng nói thêm một câu: ‘Đừng nói với ta là ngươi không biết.’
‘Môn chủ đi ra ngoài làm việc.’ Trầm Mộ Thần không nhanh không chậm đáp.
‘Làm việc?’ Hỏa Vân Kiều sửng sốt, lập tức hỏi tiếp: ‘Đi đâu? Phải mất thời gian bao lâu? Lần này là người nào?’
‘Đi Giang Nam, ít nhất cũng phải mất năm tháng.’ Trầm Mộ Thần không có một chút giấu diếm, hắn cũng không cần phải giấu diếm.
Giang Nam xa như vậy, chỉ tính đi về nhanh lắm cũng phải mất ba tháng, sắc mặt Hỏa Vân Kiều có chút khó coi, nàng dường như có thể khẳng định Phong Hồn là cố ý trốn tránh nàng nên mới đi ra ngoài, nếu không hắn hoàn toàn có thể phái thuộc hạ đi làm việc, tại sao lại tự mình đi?
‘Hắn đi khi nào?’ Nàng không nghĩ sẽ buông tha cho hắn, nàng muốn đi truy đuổi hắn.
‘Đêm hôm qua.’
‘Vậy hẳn là đã đi rất xa rồi.’ Hỏa Vân Kiều vội vàng xuất môn đuổi theo.
Nhìn dáng vẻ rời đi vội vàng của nàng khóe môi Trầm Mộ Thần lộ ra vẻ tươi cười, hắn không biết tại sao Môn chủ lại không thích Hỏa cô nương, thực sự hắn thấy Hỏa cô nương và Môn chủ rất xứng đôi, hắn tình nguyện thúc đẩy cho mối quan hệ của bọn họ, nhưng lần này hắn cảm thấy mọi việc dường như có chút cổ quái, chỉ là Môn chủ lại cố ý không cho hắn theo, hắn sở dĩ nói cho nàng biết cũng là hy vọng Hỏa Vân Kiều có thể đuổi theo, với năng lực của nàng ở vào thời điểm nguy hiểm có thể giúp Môn chủ một tay, bởi vì nàng chính là truyền nhân của thiên hạ đệ nhất dùng độc cho nên công phu hạ độc của nàng trong thiên hạ không ai có thể so sánh.
Đêm khuya rời đi Phong Hồn dường như biết được nàng nhất định đuổi theo nên trên đường đi không dám dừng lại nhiều lần, chỉ là đơn giản vào quán trọ nghỉ ngơi một chút sau đó liền lập tức chạy đi ngay.
Hỏa Vân Kiều một đường đuổi theo, mỗi lần nàng vừa mới biết tung tích của hắn thì hắn cũng vừa mới rời khỏi, mỗi một lần nàng đều đến chậm một bước, hung hăng dậm chân một cái: ‘Phong ca ca, ta nhất định đuổi kịp chàng.’
Bọn họ cứ kẻ đuổi người chạy giằng co suốt hơn một tháng, mãi cho đến Giang Nam bọn họ cũng chưa hề gặp mặt.
Phong Hồn vừa đến Giang Nam đã bắt đầu điều tra, lần này đối tượng mà hắn ám sát chính là Dương Tranh – Dương công tử, người này toàn thân đều là ám khí, xuất quỷ nhập thần làm cho người ta khó lòng phòng bị. Lần này có người bỏ ra mười vạn lượng hoàng kim muốn hắn đi lấy đầu của Dương Tranh, hắn phải tra thật rõ hành tung của Dương Tranh thì mới xuống tay được.
Hỏa Vân Kiều đặt chân đến một khách điếm, nàng muốn nghỉ ngơi một chút sau đó sáng mai mới bắt đầu hỏi thăm tin tức Dương Tranh, quen biết Phong Hồn nhiều năm như vậy nên nàng đã sớm biết được tính tình cùng tác phong làm việc của hắn, trước mỗi lần động thủ hắn đều điều tra rõ ràng để tránh vạn vô nhất thất (ngàn lần thắng cũng có một lần thất bại).
Trong tửu lâu người đông hỗn loạn, Phong Hồn một thân hắc y ngồi ở một góc, chậm rãi uống trà chờ rượu và thức ăn được mang lên, lúc này chợt truyền đến giọng nói từ bàn bên cạnh.
‘Các ngươi có nghe nói gì không? Dương đại công tử ngày mai xẽ cưới thiếp, nghe nói vị thiếp lần này rất xinh đẹp.’
‘Nghe nói hắn đã cưới đến mười tám tiểu thiếp rồi.’
‘Ngươi hâm mộ sao?’
‘Ngươi không hâm mộ sao? Nhưng hâm mộ cũng vô dụng, đừng nói là mười tám người cho dù chỉ là tám người, ta cũng nuôi không nổi.’
‘Nhưng người ta là Dương công tử có quyền có thế, nghe nói nha hoàn trong phủ hắn cũng có ít nhất một trăm người.’
‘Nói vậy ngày mai hắn cưới thiếp khẳng định sẽ phô trương đãi tiệc rất lớn, nghe đâu miễn phí một trăm bàn tiệc rượu, ngày mai ngươi có đi hay không?
‘Đi ăn đi uống không phải trả tiền tại sao lại không đi chứ? Lại nói mỗi một lần Dương phủ cưới thiếp rượu thịt rất nhiều rất ngon, nếu không đi ta sẽ luyến tiếc lắm.’
‘Vậy ngày mai chúng ta cùng đi.’
‘Được.’
Lúc này một tiểu nhị của khách điếm bưng rượu và thức ăn đặt ở trên bàn Phong Hồn nói: ‘Khách quan, rượu và thức ăn của ngươi đã có rồi, cứ từ từ dùng.’
Phong Hồn chỉ gật đầu ngoài ra không nói thêm gì nữa, trong đầu đã có quyết định tối mai sẽ hành động.
Sáng sớm Hỏa Vân Kiều tỉnh dậy liền thấy bên ngoài tấp nập người qua kẻ lại, hình như đang có lễ mừng gì đó.
‘Tiểu thư, bữa sáng đã được đưa tới.’ Tiểu nhị bưng điểm tâm đi đến.
‘Cứ đặt ở đó đi.’ Hỏa Vân Kiều lại hỏi: ‘Tiểu nhị, hôm nay là ngày gì, sao ở bên ngoài lại náo nhiệt như vậy?’
‘Cô nương chắc là từ xa mới đến đây nên không biết, hôm nay chính là ngày thủ phủ Dương đại quan nhân của chúng ta cưới thiếp, ngài chiêu đãi một trăm bàn tiệc rượu miễn phí cho nên sáng sớm mọi người đã tập hợp đông đủ để đi chúc mừng.’ Tiểu nhị vui vẻ giải thích.
‘Dương đại quan nhân mà ngươi nói cùng với người gọi là Dương Tranh, không phải là một chứ?’
‘Suỵt.’ Tiểu nhị khẩn trương, lập tức ngăn cản nàng, sau đó nhìn xung quanh rồi nói: ‘Tiểu thư, tên của Dương đại nhân không phải ngươi hay ta có thể kêu, nếu để cho người khác nghe được thì ngươi sẽ không toàn mạng.’
Hỏa Vân Kiều không cho là đúng nên nàng chỉ cười cười, tiểu nhị cũng quá xem thường nàng đi.
‘Tiểu thư, ngươi cứ từ từ dùng, ta đi ra ngoài trước.’ Tiểu nhị nói xong liền lui ra ngoài.
Nàng ăn nhanh mấy miếng điểm tâm, nàng tin chắc tối nay Phong Hồn nhất định sẽ động thủ, nàng chỉ cần ở bên ngoài tân phòng của Dương gia thì nhất định có thể gặp hắn, bây giờ nàng cần phải đi xem xét trước địa hình.
Không khí náo nhiệt của ban ngày rất nhanh đã trôi qua, khi màn đêm lặng lẽ buông xuống, Phong Hồn một thân hắc y, trên tay mang theo bảo kiếm chém sắt như chém bùn, chờ ở ngoài cửa Dương phủ.
‘Ta hỏi ngươi, môn chủ các ngươi đâu?’ Nàng nhấc tay nắm lấy một tên hạ nhân trong Quỷ môn hỏi.
‘Hỏa cô nương, thuộc hạ không biết.’ Hạ nhân rất cung kính trả lời, hắn thật sự không biết, môn chủ muốn đi đâu cần gì phải nói với một hạ nhân như hắn.
Nhìn dáng vẻ của hắn không giống như đang nói dối, Hỏa Vân Kiều bèn buông hắn ra, thở phì phì chạy đến phòng của Trầm Mộ Thần.
(Trầm Mộ Thần là Phó môn chủ của Quỷ môn, lúc Phong Hồn không có ở đây thì hắn toàn quyền xử lý mọi việc ở Quỷ môn)
‘Phong ca ca đi đâu rồi?’ Vẻ mặt nàng tức giận, giọng nói cũng không được nhã nhặn chờ hắn trả lời, đột nhiên nàng nói thêm một câu: ‘Đừng nói với ta là ngươi không biết.’
‘Môn chủ đi ra ngoài làm việc.’ Trầm Mộ Thần không nhanh không chậm đáp.
‘Làm việc?’ Hỏa Vân Kiều sửng sốt, lập tức hỏi tiếp: ‘Đi đâu? Phải mất thời gian bao lâu? Lần này là người nào?’
‘Đi Giang Nam, ít nhất cũng phải mất năm tháng.’ Trầm Mộ Thần không có một chút giấu diếm, hắn cũng không cần phải giấu diếm.
Giang Nam xa như vậy, chỉ tính đi về nhanh lắm cũng phải mất ba tháng, sắc mặt Hỏa Vân Kiều có chút khó coi, nàng dường như có thể khẳng định Phong Hồn là cố ý trốn tránh nàng nên mới đi ra ngoài, nếu không hắn hoàn toàn có thể phái thuộc hạ đi làm việc, tại sao lại tự mình đi?
‘Hắn đi khi nào?’ Nàng không nghĩ sẽ buông tha cho hắn, nàng muốn đi truy đuổi hắn.
‘Đêm hôm qua.’
‘Vậy hẳn là đã đi rất xa rồi.’ Hỏa Vân Kiều vội vàng xuất môn đuổi theo.
Nhìn dáng vẻ rời đi vội vàng của nàng khóe môi Trầm Mộ Thần lộ ra vẻ tươi cười, hắn không biết tại sao Môn chủ lại không thích Hỏa cô nương, thực sự hắn thấy Hỏa cô nương và Môn chủ rất xứng đôi, hắn tình nguyện thúc đẩy cho mối quan hệ của bọn họ, nhưng lần này hắn cảm thấy mọi việc dường như có chút cổ quái, chỉ là Môn chủ lại cố ý không cho hắn theo, hắn sở dĩ nói cho nàng biết cũng là hy vọng Hỏa Vân Kiều có thể đuổi theo, với năng lực của nàng ở vào thời điểm nguy hiểm có thể giúp Môn chủ một tay, bởi vì nàng chính là truyền nhân của thiên hạ đệ nhất dùng độc cho nên công phu hạ độc của nàng trong thiên hạ không ai có thể so sánh.
Đêm khuya rời đi Phong Hồn dường như biết được nàng nhất định đuổi theo nên trên đường đi không dám dừng lại nhiều lần, chỉ là đơn giản vào quán trọ nghỉ ngơi một chút sau đó liền lập tức chạy đi ngay.
Hỏa Vân Kiều một đường đuổi theo, mỗi lần nàng vừa mới biết tung tích của hắn thì hắn cũng vừa mới rời khỏi, mỗi một lần nàng đều đến chậm một bước, hung hăng dậm chân một cái: ‘Phong ca ca, ta nhất định đuổi kịp chàng.’
Bọn họ cứ kẻ đuổi người chạy giằng co suốt hơn một tháng, mãi cho đến Giang Nam bọn họ cũng chưa hề gặp mặt.
Phong Hồn vừa đến Giang Nam đã bắt đầu điều tra, lần này đối tượng mà hắn ám sát chính là Dương Tranh – Dương công tử, người này toàn thân đều là ám khí, xuất quỷ nhập thần làm cho người ta khó lòng phòng bị. Lần này có người bỏ ra mười vạn lượng hoàng kim muốn hắn đi lấy đầu của Dương Tranh, hắn phải tra thật rõ hành tung của Dương Tranh thì mới xuống tay được.
Hỏa Vân Kiều đặt chân đến một khách điếm, nàng muốn nghỉ ngơi một chút sau đó sáng mai mới bắt đầu hỏi thăm tin tức Dương Tranh, quen biết Phong Hồn nhiều năm như vậy nên nàng đã sớm biết được tính tình cùng tác phong làm việc của hắn, trước mỗi lần động thủ hắn đều điều tra rõ ràng để tránh vạn vô nhất thất (ngàn lần thắng cũng có một lần thất bại).
Trong tửu lâu người đông hỗn loạn, Phong Hồn một thân hắc y ngồi ở một góc, chậm rãi uống trà chờ rượu và thức ăn được mang lên, lúc này chợt truyền đến giọng nói từ bàn bên cạnh.
‘Các ngươi có nghe nói gì không? Dương đại công tử ngày mai xẽ cưới thiếp, nghe nói vị thiếp lần này rất xinh đẹp.’
‘Nghe nói hắn đã cưới đến mười tám tiểu thiếp rồi.’
‘Ngươi hâm mộ sao?’
‘Ngươi không hâm mộ sao? Nhưng hâm mộ cũng vô dụng, đừng nói là mười tám người cho dù chỉ là tám người, ta cũng nuôi không nổi.’
‘Nhưng người ta là Dương công tử có quyền có thế, nghe nói nha hoàn trong phủ hắn cũng có ít nhất một trăm người.’
‘Nói vậy ngày mai hắn cưới thiếp khẳng định sẽ phô trương đãi tiệc rất lớn, nghe đâu miễn phí một trăm bàn tiệc rượu, ngày mai ngươi có đi hay không?
‘Đi ăn đi uống không phải trả tiền tại sao lại không đi chứ? Lại nói mỗi một lần Dương phủ cưới thiếp rượu thịt rất nhiều rất ngon, nếu không đi ta sẽ luyến tiếc lắm.’
‘Vậy ngày mai chúng ta cùng đi.’
‘Được.’
Lúc này một tiểu nhị của khách điếm bưng rượu và thức ăn đặt ở trên bàn Phong Hồn nói: ‘Khách quan, rượu và thức ăn của ngươi đã có rồi, cứ từ từ dùng.’
Phong Hồn chỉ gật đầu ngoài ra không nói thêm gì nữa, trong đầu đã có quyết định tối mai sẽ hành động.
Sáng sớm Hỏa Vân Kiều tỉnh dậy liền thấy bên ngoài tấp nập người qua kẻ lại, hình như đang có lễ mừng gì đó.
‘Tiểu thư, bữa sáng đã được đưa tới.’ Tiểu nhị bưng điểm tâm đi đến.
‘Cứ đặt ở đó đi.’ Hỏa Vân Kiều lại hỏi: ‘Tiểu nhị, hôm nay là ngày gì, sao ở bên ngoài lại náo nhiệt như vậy?’
‘Cô nương chắc là từ xa mới đến đây nên không biết, hôm nay chính là ngày thủ phủ Dương đại quan nhân của chúng ta cưới thiếp, ngài chiêu đãi một trăm bàn tiệc rượu miễn phí cho nên sáng sớm mọi người đã tập hợp đông đủ để đi chúc mừng.’ Tiểu nhị vui vẻ giải thích.
‘Dương đại quan nhân mà ngươi nói cùng với người gọi là Dương Tranh, không phải là một chứ?’
‘Suỵt.’ Tiểu nhị khẩn trương, lập tức ngăn cản nàng, sau đó nhìn xung quanh rồi nói: ‘Tiểu thư, tên của Dương đại nhân không phải ngươi hay ta có thể kêu, nếu để cho người khác nghe được thì ngươi sẽ không toàn mạng.’
Hỏa Vân Kiều không cho là đúng nên nàng chỉ cười cười, tiểu nhị cũng quá xem thường nàng đi.
‘Tiểu thư, ngươi cứ từ từ dùng, ta đi ra ngoài trước.’ Tiểu nhị nói xong liền lui ra ngoài.
Nàng ăn nhanh mấy miếng điểm tâm, nàng tin chắc tối nay Phong Hồn nhất định sẽ động thủ, nàng chỉ cần ở bên ngoài tân phòng của Dương gia thì nhất định có thể gặp hắn, bây giờ nàng cần phải đi xem xét trước địa hình.
Không khí náo nhiệt của ban ngày rất nhanh đã trôi qua, khi màn đêm lặng lẽ buông xuống, Phong Hồn một thân hắc y, trên tay mang theo bảo kiếm chém sắt như chém bùn, chờ ở ngoài cửa Dương phủ.
Tác giả :
Ngạn Thiến