Ngược Ái

Chương 233: Kết cục hạnh phúc

Hàn Ngữ Phong ngồi ở nôi, nhìn đứa nhỏ đang ngủ say.

“Hàn Ngữ Phong." Đột nhiên phía sau truyền đến một thanh âm trong trẻo.

Hàn Ngữ Phong quay lại, kinh ngạc gọi: “Hỏa cô nương, là ngươi, tại sao ngươi lại đến đây?"

“Ta đến để tặng quà." Hỏa Vân Kiều nói xong liền lấy ra hai cái túi hương.

Hàn Ngữ Phong tiếp nhận, nghi hoặc hỏi: “Đây là cái gì?"

“Cái này để cho đứa nhỏ mang theo bên người, có thể cam đoan nó sẽ không bị bệnh." Hỏa Vân Kiều giải thích, trên mặt vẫn lạnh như băng.

“Cám ơn ngươi, Hỏa cô nương." Hàn Ngữ Phong vội vàng đem túi hương đeo vào ngực đứa nhỏ, thật ra Hỏa Vân Kiều cũng không phải lạnh lùng như vậy.

“Ta có thể thỉnh giáo ngươi một vấn đề được không?" Do dự thật lâu Hỏa Vân Kiều mới mở miệng, nhưng vẫn không dám nhìn vào mắt nàng.

“Ta sao? Ngươi nói đi. Chỉ cần ta có thể giúp được thì ta nhất dịnh sẽ giúp." Hàn Ngữ Phong có chút kinh ngạc, nàng có thể giúp Hỏa Vân Kiều cái gì?

“Tại sao ta yêu Phong ca ca như vậy nhưng hắn vẫn không chịu tiếp nhận ta, còn ngươi chẳng qua chỉ nói hắn có một đôi tử mâu xinh đẹp thì lại làm cho hắn cảm động đến nỗi khó có thể quên?" Hỏa Vân Kiều vẫn không hiểu, nàng chưa từng ghét bỏ hắn, vì sao hắn vẫn không chịu tiếp nhận mình?

Hàn Ngữ Phong hơi sửng sốt một chút, nàng thật sự không biết nên trả lời như thế nào, suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Vậy tại sao ngươi lại thích Phong Hồn? Ngươi có dịu dàng quan tâm hắn không?" Nàng cũng không nói thêm gì nữa, nhưng xem ra bộ dáng của Hỏa Vân Kiều, mười phần thì hết chín phần ép buộc bức hiếp.

Hỏa Vân Kiều giật mình, nàng có quan tâm không? “Nhưng mà người như Phong ca ca mà cũng cần được quan tâm sao?"

“Đương nhiên là cần quan tâm, nam nhân nào mà không thích nữ nhân dịu dàng một chút? Cho dù có lúc ngươi có thể dã man, không nói lý lẽ, nhưng bình thường ở chung thì nhất định phải dịu dàng như nước." Hàn Ngữ Phong giải thích.

“Vậy sao?" Hỏa Vân Kiều nhíu mày, nàng chưa bao giờ biết cái gì gọi là dịu dàng, nàng cũng chưa bao giờ học qua nó, một lúc sau mới hỏi tiếp: “Như thế nào mới được gọi là dịu dàng?"

Hàn Ngữ Phong có chút suy tư, làm sao để giải thích ý nghĩa của dịu dàng đây? Suy nghĩ một lúc mới nói: “Chính là quan tâm hắn, nói chuyện với hắn hắn. Như vậy có phải là đơn giản hơn một chút hay không?"

Quan tâm hắn? Nói chuyện với hắn? Hỏa Vân Kiều nhíu chặt mày, đột nhiên hiểu ra, nàng biết nên làm thế nào rồi, liền vội vàng nói: “Cám ơn ngươi, ta đi trước đây." Vừa dứt lời thì đã không thất bóng dáng đâu nữa.

Chớp mắt mà một tháng nữa đã trôi qua.

Buổi tối sau khi đem cục cưng giao cho vú em, Tư Mã Tuấn Lỗi liền nhanh chóng ôm Hàn Ngữ Phong đi đến bên giường.

“Ngươi muốn làm gì?" Hàn Ngữ Phong từ chối một chút.

“Thái y nói sau hai tháng hậu sản thân thể của ngươi đã hoàn toàn khôi phục như trước kia, có thể…" Tư Mã Tuấn Lỗi cố ý kéo dài giọng, sau đó  thực rõ ràng phun ra hai chữ: “…"

Sắc mặt Hàn Ngữ Phong lập tức trở nên đỏ bừng, hắn cư nhiên đến hỏi thái y loại chuyện như vậy?

Khóe môi Tư Mã Tuấn Lỗi gợi lên một nụ cười tà ác, con ngươi đen long lanh nóng bỏng, hắn đã muốn lâu rồi, thật vất vả chờ đợi, hôm nay hắn không thể nhịn được nữa.

Hàn Ngữ Phong cũng biết hắn nhịn đã lâu cho nên cũng không muốn cự tuyệt hắn, nàng dẹp bỏ ngượng ngùng chủ động đưa môi của mình lên hôn hắn.

Ánh mắt của Tư Mã Tuấn Lỗi mang theo tia vui sướng, hắn cũng không nhịn được, rất nhanh sau đó hai thân thể cùng triền miên dây dưa một chỗ.

Không khí ban đêm ở Kỳ Lân cư thật là mát mẻ, trong phòng ngủ nơi nơi đều tràn ngập hơi thở và mùi vị hoan ái.

Hàn Ngữ Phong thở hổn hển tựa vào trước ngực hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn ửng đỏ.

“Ngữ Phong, ta còn muốn." Hàn Ngữ Phong hoảng sợ, thất sắc, lập tức lấy chăn bọc lại trốn qua một bên, hắn không phải là khát quá hóa cuồng rồi chứ, đã hai lần rồi, nàng thật sự không có khí lực nữa.

“Kháng nghị không có hiệu quả." Tư Mã Tuấn Lỗi cười tà ác, chậm rãi ép tới.

“Ta muốn đi xem cục cưng coi bọn chúng có khóc hay không?" Trong đầu Hàn Ngữ Phong đang tìm kiếm lý do để cự tuyệt.

“Đã có vú em rồi, không cần ngươi lo lắng."

“Có thể vú em ngủ say, sẽ quên mất cục cưng."

“Làm sao có thể, vú em có những bốn người."

“Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, ta phải mau đến xem thử."

“Ngươi cứ yên tâm, không có vạn nhất, ngoan ngoãn đến đây, không thể trốn khỏi đâu."

“Không được, ta rất đói."

“Chịu đựng."

“Nhịn không được, thật sự rất đói."

“Trước kia, ta ăn thật no, ta đều nhịn mấy tháng."

Tư Mã Tuấn Lỗi nhanh chóng kéo nàng lại, không phân trần nữa mà hôn lên môi nàng.

“Tư Mã Tuấn Lỗi, ngươi không phải người, ngươi là ma…." Thanh âm của nàng nhanh chóng bị môi hắn phủ xuống.

Lúc sau trong phòng lại truyền ra  thanh âm làm cho người ta mặt đỏ tai hồng.

Hàn Ngữ Phong mệt mỏi mở mắt ra liền thấy Tư Mã Tuấn Lỗi đang dựa vào trên gối mềm, mái tóc đen rối tung nắm ở phía trước ngực làm tăng thêm vài phần tuấn lãng mê hoặc long người.

“Tỉnh rồi à, có mệt hay không?" Tư Mã Tuấn Lỗi lại hôn nàng một cái, tối hôm qua hắn làm nàng mệt muốn chết rồi.

Nhanh chóng lắc đầu, nàng tại sao lại bị hắn mê hoặc? Trừng mắt nhìn hắn, hắn cư nhiên muốn nàng suốt một buổi tối, hiện tại nàng chỉ cảm thấy thân thể đau nhức.

“Vương phi, đồ ăn sáng tới rồi." Ngòai cửa đột nhiên truyền đến giọng nói của Xuân Vũ.

“Đem vào đi." Tư Mã Tuấn Lỗi giương giọng phân phó.

Cửa nhẹ nhàng bị đẩy ra, Xuân Vũ cúi đầu để che khóe miệng đang cười, mang đồ ăn sang đặt ở trên bàn sau đó liền xoay người rời đi.

“Đều tại ngươi." Sắc mặt Hàn Ngữ Phong ửng đỏ, trừng mắt nhìn hắn, nói xong nàng liền muốn mặc quần áo.

“Ngươi làm gì?" Tư Mã Tuấn Lỗi ôm chặt lấy nàng.

“Ngồi đó, ta lấy cho ngươi." Tư Mã Tuấn Lỗi đứng lên lấy cơm đem đến cho nàng.

Tuy rằng biết hắn có dụng ý nhưng Hàn Ngữ Phong cũng không khách khí, hiện tại no bụng là quan trọng nhất.

“Ăn no chưa?" Tư Mã Tuấn Lỗi sớm đã buông chén đũa xuống chờ nàng.

“No rồi." Nàng thuận miệng nói.

“Tốt, vậy ta tiếp tục." Tư Mã Tuấn Lỗi nói xong liền đem đồ ăn sáng đặt qua một bên, xoay người lại áp trên người nàng.

Hàn Ngữ Phong sửng sốt nhưng nàng nhanh chóng hiểu được, nhịn không được mà hét lên giận dữ: “Tư Mã Tuấn Lỗi, ngươi đi chết đi…."

Mọi người trong vương phủ đều nghe được tiếng rống giận dữ của nàng nhưng tất cả mọi người đều che miệng cười, không ai để ý tới.

Sau này nghe nói lần đó Vương gia cùng Vương phi ba ngày ba đêm không có xuống giường.

Chính văn Hoàn
Tác giả : Ngạn Thiến
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại