Ngược Ái
Chương 123: Thử lòng
Tư Mã Tuấn Lỗi thấy nàng nhắm mắt lại, đau lòng nhìn nàng, cũng lặng lẽ nằm xuống ôm lấy nàng.
‘Ngươi làm gì?’ Hàn Ngữ Phong mở to mắt đề phòng nhìn hắn.
‘Ngươi nghĩ bổn vương sẽ làm gì? Đương nhiên là ngủ.’ Tư Mã Tuấn Lỗi liếc nàng một cái. Đó là ánh mắt gì?
‘Ngủ? Bây giờ?’ Hàn Ngữ Phong nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trời lên cao, đúng là thời điểm giữa trưa, hắn cư nhiên lại buồn ngủ.
‘Sao thể? Bổn vương muốn ngủ cũng cần ngươi phê chuẩn sao? Ai đêm qua đã đâm bổn vương một đao, bổn vương cả đêm đều không nghỉ ngơi chút nào.’ Tư Mã Tuấn Lỗi thấy nàng vẻ mặt kinh ngạc, bộ dáng bất mãn nói.
‘Việc đó không thể trách ta, ngươi cũng biết là ta thân bất do kỷ.’ Hàn Ngữ Phong thanh âm rất nhỏ, mặc kệ thế nào, con dao nhỏ kia cũng là do mình đâm tới.
‘Không cần dong dài, câm miệng lại. Bổn vương mệt rồi.’ Tư Mã Tuấn Lỗi ôm chặt nàng, cũng rất cẩn thận tránh vết thương trên ngực nàng.
‘Ngươi câm miệng, buồn ngủ có thể đi chỗ khác mà ngủ.’ Hàn Ngữ Phong bị hắn chọc giận, rõ ràng là hắn có lỗi. không để cho mình giải thích, thôi thì cũng không tính, giờ cư nhiên lại hét lên với nàng.
Tư Mã Tuấn Lỗi tuấn mâu gắt gao nhìn chằm chằm nàng, nổi giận nói: ‘Hàn Ngữ Phong, ngươi cư nhiên dám kêu bổn vương câm miệng, còn dám đuổi bổn vương đi.’
‘Ta vì sao lại không dám? Đây là phòng của ta.’ Hàn Ngữ Phong giọng điệu cương ngạnh.
‘Phòng của ngươi? Ngươi quên ngươi là Vương phi của bổn vương sao, xem ra ta phải khiến ngươi nhớ kỹ thân phận của mình.’ Tư Mã Tuấn Lỗi tuấn mâu bắn ra một tia hào quang.
‘Ngươi muốn làm gì?’ Hàn Ngữ Phong nhìn hắn cảnh giới.
‘Ngươi là Vương phi của ta, đương nhiên là phải làm việc của Vương phi.’ Tư Mã Tuấn Lỗi nói xong, tay liền sờ lên ngực của nàng.
‘Chờ một chút.’ Hàn Ngữ Phong cả kinh, hắn lại muốn….
Tư Mã Tuấn Lỗi tay tạm dừng tại, nhìn nàng khóe miệng nhếch lên.
‘Vương gia, ta bị thương.’ Hàn Ngữ Phong lộ ra vẻ đáng thương, sau đó lại giả bộ như quan tâm đến hắn: ‘Vương gia, ngươi cũng bị thương, cần hảo hảo nghỉ ngơi, chúng ta cùng đi ngủ thôi.’ Nói xong vội vàng nhắm mắt lại.
Tư Mã Tuấn Lỗi khóe miệng hoàn mỹ cong lên, ôm chặt nàng rồi cũng từ từ nhắm mắt lại.
Hàn Ngữ Phong thân mình cứng đờ, cũng không dám động đậy, tùy ý hắn ôm.
Ba ngày qua, Hàn Ngữ Phong cũng không ra khỏi phòng, chỉ đứng ở Lục Bình uyển.
Nàng đem tất cả chuyện tình cẩn thận suy nghĩ, tuy rằng nàng không có chứng cớ chứng minh người hạ độc là Châu nhi, nhưng Châu nhi vì cái gì ở ngày đại hôn, lại cố ý đến xem nàng, khăn hồng voan này không phải rất khả nghi sao? Còn nữa, nếu là nữ tử bình thường, khi Tư Mã Tuấn Lỗi nói cưới nàng lúc sau lại đổi ý, đi cưới người khác, chỉ sợ đã xấu hổ không chịu nổi tìm đến cái chết. Vì sao Châu nhi đau xót như vậy nhưng đồng thời lại rất bình tĩnh? Còn có thể đem khăn chính mình thêu tặng cho nàng.
Hàn Ngữ Phong càng nghĩ càng thấy sợ, nếu là Châu nhi, như vậy có phải là nàng báo thù cho tỷ tỷ, cũng bởi vì Tư Mã Tuấn Lỗi cưới mình nên ghen tị, oán hận, muốn trả thù.
‘Vương phi ta có thể vào không?’ Thanh âm của Châu nhi đột nhiên vang lên ở ngoài cửa, làm nàng giật mình.
Hàn Ngữ Phong sửng sốt, là Châu nhi, nàng tới đây làm cái gì? Giương giọng nói: ‘Vào đi, Châu nhi cô nương.’
‘Châu nhi tham kiến Vương phi.’ Châu nhi đẩy cửa tiến vào, lập tức thi lễ, tâm mặc dù không muốn nhưng giờ đây thân phận của nàng đã khác trước.
‘Châu nhi cô nương, ngươi quá khách khí rồi, có việc gì sao?’ Hàn Ngữ Phong trong khoảng thời gian ngắn còn chưa thích ứng khi người ta gọi nàng là Vương phi.
‘Châu nhi là tới chào từ biệt Vương phi. Châu nhi đã nói với Vương gia và Vương phi rồi, sau khi đại hôn kết thúc, liền rời khỏi vương phủ.’ Châu nhi ôn nhu nói, đôi mắt đẹp buông xuống, làm cho người ta không hiểu rốt cuộc nàng đang suy nghĩ điều gì?
‘Châu nhi cô nương ngươi rời khỏi nơi đây thì chỉ cần đi nói với Vương gia là được, cũng không cần nói cho ta biết.’ Hàn Ngữ Phong ánh mắt không mang theo một tia tình cảm nào, cũng không có ý giữ lại. Nàng càng ngày càng cảm giác Châu nhi đáng sợ.
‘Châu nhi nghe vậy thì sửng sốt, nàng vốn tưởng rằng Hàn Ngữ Phong sẽ giữ nàng lại, cho dù chỉ là khách khí, ai biết nàng lại lạnh như băng, hay là nàng đã phát hiện ra chuyện gì?
‘Vương gia không có ở đây, ta nói với Vương phi không phải cũng giống nhau sao? Vậy Châu nhi cáo từ.’ Châu nhi cười mềm nhẹ, trong mắt hàn khí tụ lại.
‘Châu nhi cô nương, chờ một chút, ngươi nên cầm lại vật này.’ Hàn Ngữ Phong gọi nàng lại, đặt chiếc khăn voan hồng kia vào tay nàng.
Châu nhi ánh mắt lạnh lùng, giọng điệu cũng trở nên đông cứng nói: ‘Vương phi, đây là ý tứ gì?’
‘Châu nhi cô nương, ngươi đừng đa tâm, ta không có ý gì cả? Đây là chiếc khăn ngươi ‘dụng tâm’ làm ra, nên trả lại cho ngươi, ngươi cũng hiểu là ý gì chứ?’ Hàn Ngữ Phong cười lạnh nhạt, hai chữ dụng tâm đặc biệt nhấn mạnh, nàng cố ý muốn thử lòng Châu nhi.
‘Vương phi thật sự biết nói đùa, Châu nhi sao có thể hiểu ý của Vương phi?’ Châu nhi đột nhiên ôn nhu cười, trong lòng cười lạnh thầm nghĩ: ‘Hàn Ngữ Phong, ngươi muốn thử ta sao, ngươi còn quá non.’
‘Châu nhi ngươi hận ta sao?’ Hàn Ngữ Phong đột nhiên nói.
‘Vương phi nói đùa sao, Châu nhi sao lại hận ngươi. Châu nhi vì lý do gì mà hận ngươi?’ Châu nhi trấn định, giống như đang cười, làm cho người ta không thể nhìn ra kẽ hở.
‘Châu nhi cô nương không cần quá để ý, ta chỉ là tùy tiện nói thôi. Bởi vì dù sao Vương gia cũng vốn muốn kết hôn với ngươi.’ Hàn Ngữ Phong cố ý nhắc tới việc này, ánh mắt nhìn chằm chằm phản ứng của Châu nhi.
‘Vương phi quá lo rồi, Vương gia muốn kết hôn với ai. Ta và ngươi không ai có quyền quyết định đúng không?’ Châu nhi sâu kín nói, trong mắt hung quang chợt lóe, nàng cố ý nói vậy không phải là khiêu khích mình hay sao.
‘Châu nhi cô nương hiểu được là tốt rồi.’ Tuy rằng trong mắt nàng tia hung ác chợt lóe nhưng Hàn Ngữ Phong vẫn nói rành mạch, lúc này ở cửa đột nhiên truyền đến thanh âm của Tư Mã Tuấn Lỗi.
‘Các ngươi đang nói chuyện gì?’
‘Ngươi làm gì?’ Hàn Ngữ Phong mở to mắt đề phòng nhìn hắn.
‘Ngươi nghĩ bổn vương sẽ làm gì? Đương nhiên là ngủ.’ Tư Mã Tuấn Lỗi liếc nàng một cái. Đó là ánh mắt gì?
‘Ngủ? Bây giờ?’ Hàn Ngữ Phong nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trời lên cao, đúng là thời điểm giữa trưa, hắn cư nhiên lại buồn ngủ.
‘Sao thể? Bổn vương muốn ngủ cũng cần ngươi phê chuẩn sao? Ai đêm qua đã đâm bổn vương một đao, bổn vương cả đêm đều không nghỉ ngơi chút nào.’ Tư Mã Tuấn Lỗi thấy nàng vẻ mặt kinh ngạc, bộ dáng bất mãn nói.
‘Việc đó không thể trách ta, ngươi cũng biết là ta thân bất do kỷ.’ Hàn Ngữ Phong thanh âm rất nhỏ, mặc kệ thế nào, con dao nhỏ kia cũng là do mình đâm tới.
‘Không cần dong dài, câm miệng lại. Bổn vương mệt rồi.’ Tư Mã Tuấn Lỗi ôm chặt nàng, cũng rất cẩn thận tránh vết thương trên ngực nàng.
‘Ngươi câm miệng, buồn ngủ có thể đi chỗ khác mà ngủ.’ Hàn Ngữ Phong bị hắn chọc giận, rõ ràng là hắn có lỗi. không để cho mình giải thích, thôi thì cũng không tính, giờ cư nhiên lại hét lên với nàng.
Tư Mã Tuấn Lỗi tuấn mâu gắt gao nhìn chằm chằm nàng, nổi giận nói: ‘Hàn Ngữ Phong, ngươi cư nhiên dám kêu bổn vương câm miệng, còn dám đuổi bổn vương đi.’
‘Ta vì sao lại không dám? Đây là phòng của ta.’ Hàn Ngữ Phong giọng điệu cương ngạnh.
‘Phòng của ngươi? Ngươi quên ngươi là Vương phi của bổn vương sao, xem ra ta phải khiến ngươi nhớ kỹ thân phận của mình.’ Tư Mã Tuấn Lỗi tuấn mâu bắn ra một tia hào quang.
‘Ngươi muốn làm gì?’ Hàn Ngữ Phong nhìn hắn cảnh giới.
‘Ngươi là Vương phi của ta, đương nhiên là phải làm việc của Vương phi.’ Tư Mã Tuấn Lỗi nói xong, tay liền sờ lên ngực của nàng.
‘Chờ một chút.’ Hàn Ngữ Phong cả kinh, hắn lại muốn….
Tư Mã Tuấn Lỗi tay tạm dừng tại, nhìn nàng khóe miệng nhếch lên.
‘Vương gia, ta bị thương.’ Hàn Ngữ Phong lộ ra vẻ đáng thương, sau đó lại giả bộ như quan tâm đến hắn: ‘Vương gia, ngươi cũng bị thương, cần hảo hảo nghỉ ngơi, chúng ta cùng đi ngủ thôi.’ Nói xong vội vàng nhắm mắt lại.
Tư Mã Tuấn Lỗi khóe miệng hoàn mỹ cong lên, ôm chặt nàng rồi cũng từ từ nhắm mắt lại.
Hàn Ngữ Phong thân mình cứng đờ, cũng không dám động đậy, tùy ý hắn ôm.
Ba ngày qua, Hàn Ngữ Phong cũng không ra khỏi phòng, chỉ đứng ở Lục Bình uyển.
Nàng đem tất cả chuyện tình cẩn thận suy nghĩ, tuy rằng nàng không có chứng cớ chứng minh người hạ độc là Châu nhi, nhưng Châu nhi vì cái gì ở ngày đại hôn, lại cố ý đến xem nàng, khăn hồng voan này không phải rất khả nghi sao? Còn nữa, nếu là nữ tử bình thường, khi Tư Mã Tuấn Lỗi nói cưới nàng lúc sau lại đổi ý, đi cưới người khác, chỉ sợ đã xấu hổ không chịu nổi tìm đến cái chết. Vì sao Châu nhi đau xót như vậy nhưng đồng thời lại rất bình tĩnh? Còn có thể đem khăn chính mình thêu tặng cho nàng.
Hàn Ngữ Phong càng nghĩ càng thấy sợ, nếu là Châu nhi, như vậy có phải là nàng báo thù cho tỷ tỷ, cũng bởi vì Tư Mã Tuấn Lỗi cưới mình nên ghen tị, oán hận, muốn trả thù.
‘Vương phi ta có thể vào không?’ Thanh âm của Châu nhi đột nhiên vang lên ở ngoài cửa, làm nàng giật mình.
Hàn Ngữ Phong sửng sốt, là Châu nhi, nàng tới đây làm cái gì? Giương giọng nói: ‘Vào đi, Châu nhi cô nương.’
‘Châu nhi tham kiến Vương phi.’ Châu nhi đẩy cửa tiến vào, lập tức thi lễ, tâm mặc dù không muốn nhưng giờ đây thân phận của nàng đã khác trước.
‘Châu nhi cô nương, ngươi quá khách khí rồi, có việc gì sao?’ Hàn Ngữ Phong trong khoảng thời gian ngắn còn chưa thích ứng khi người ta gọi nàng là Vương phi.
‘Châu nhi là tới chào từ biệt Vương phi. Châu nhi đã nói với Vương gia và Vương phi rồi, sau khi đại hôn kết thúc, liền rời khỏi vương phủ.’ Châu nhi ôn nhu nói, đôi mắt đẹp buông xuống, làm cho người ta không hiểu rốt cuộc nàng đang suy nghĩ điều gì?
‘Châu nhi cô nương ngươi rời khỏi nơi đây thì chỉ cần đi nói với Vương gia là được, cũng không cần nói cho ta biết.’ Hàn Ngữ Phong ánh mắt không mang theo một tia tình cảm nào, cũng không có ý giữ lại. Nàng càng ngày càng cảm giác Châu nhi đáng sợ.
‘Châu nhi nghe vậy thì sửng sốt, nàng vốn tưởng rằng Hàn Ngữ Phong sẽ giữ nàng lại, cho dù chỉ là khách khí, ai biết nàng lại lạnh như băng, hay là nàng đã phát hiện ra chuyện gì?
‘Vương gia không có ở đây, ta nói với Vương phi không phải cũng giống nhau sao? Vậy Châu nhi cáo từ.’ Châu nhi cười mềm nhẹ, trong mắt hàn khí tụ lại.
‘Châu nhi cô nương, chờ một chút, ngươi nên cầm lại vật này.’ Hàn Ngữ Phong gọi nàng lại, đặt chiếc khăn voan hồng kia vào tay nàng.
Châu nhi ánh mắt lạnh lùng, giọng điệu cũng trở nên đông cứng nói: ‘Vương phi, đây là ý tứ gì?’
‘Châu nhi cô nương, ngươi đừng đa tâm, ta không có ý gì cả? Đây là chiếc khăn ngươi ‘dụng tâm’ làm ra, nên trả lại cho ngươi, ngươi cũng hiểu là ý gì chứ?’ Hàn Ngữ Phong cười lạnh nhạt, hai chữ dụng tâm đặc biệt nhấn mạnh, nàng cố ý muốn thử lòng Châu nhi.
‘Vương phi thật sự biết nói đùa, Châu nhi sao có thể hiểu ý của Vương phi?’ Châu nhi đột nhiên ôn nhu cười, trong lòng cười lạnh thầm nghĩ: ‘Hàn Ngữ Phong, ngươi muốn thử ta sao, ngươi còn quá non.’
‘Châu nhi ngươi hận ta sao?’ Hàn Ngữ Phong đột nhiên nói.
‘Vương phi nói đùa sao, Châu nhi sao lại hận ngươi. Châu nhi vì lý do gì mà hận ngươi?’ Châu nhi trấn định, giống như đang cười, làm cho người ta không thể nhìn ra kẽ hở.
‘Châu nhi cô nương không cần quá để ý, ta chỉ là tùy tiện nói thôi. Bởi vì dù sao Vương gia cũng vốn muốn kết hôn với ngươi.’ Hàn Ngữ Phong cố ý nhắc tới việc này, ánh mắt nhìn chằm chằm phản ứng của Châu nhi.
‘Vương phi quá lo rồi, Vương gia muốn kết hôn với ai. Ta và ngươi không ai có quyền quyết định đúng không?’ Châu nhi sâu kín nói, trong mắt hung quang chợt lóe, nàng cố ý nói vậy không phải là khiêu khích mình hay sao.
‘Châu nhi cô nương hiểu được là tốt rồi.’ Tuy rằng trong mắt nàng tia hung ác chợt lóe nhưng Hàn Ngữ Phong vẫn nói rành mạch, lúc này ở cửa đột nhiên truyền đến thanh âm của Tư Mã Tuấn Lỗi.
‘Các ngươi đang nói chuyện gì?’
Tác giả :
Ngạn Thiến