Ngược Ái Chi Luyến
Chương 52
“Đại thúc, ngươi mang thai" Trương Phong Dương ôm Tôn Ngữ thật chặt, lộ ra nụ cười vô cùng sáng lạn, thỏa mãn nói.
“Ta rất thích ngươi cùng hài tử của ta nha, về sau ta sẽ làm cho đại thúc năm nào cũng đều mang thai a!" Trương Phong Dương vui sướng sờ bụng Tôn Ngữ.
“Trương Phong Dương ngươi… Ngươi rốt cuộc nói hưu nói vượn cái gì vậy!"Tôn Ngữ nhìn Trương Phong Dương đang tươi cười cảm thấy không biết nên làm thế nào, thật sự thấy Trương Phong Dương nhất định là không bình thường, cái gì mà mang thai, không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng!
“Đứa ngốc, không được gọi ta là ‘ngươi’, gọi ta là chồng! Biết không? Đại thúc ngốc của ta a!" Trương Phong Dương tâm tình rất tốt sờ đầu Tôn Ngữ.
“Cái gì, chồng, không! Ta không gọi! Ta là nam nhân, không phải nữ nhân “Tôn Ngữ nhìn vẻ mặt vui sướng của Trương Phong Dương lắc đầu cự tuyệt.
“Đại thúc ngươi mang thai, mang thai hài tử của ta, ta chính là nam nhân của ngươi, là chồng của ngươi?" Trương Phong Dương vui vẻ, khoa chân múa tay vui sướng cùng Tôn Ngữ nói.
“Trương Phong Dương ngươi không nên nói lung tung, không được gạt người! Ta là nam nhân… Làm sao có thể có đứa nhỏ? Mang thai? Hay ngươi nói giỡn?" Tôn Ngữ vạn phần không tin lời nói của Trương Phong Dương, mình là một nam nhân, tuy rằng gầy yếu một chút, nhưng thân thể của mình rất bình thường, mình thực sự là một nam nhân chân chính, không phải nữ nhân, nên không có khả năng mang thai, đây nhất định là trò đùa của Trương Phong Dương đối với mình.
“Đại thúc, ta nói nửa ngày, ngươi còn chưa tin, ngươi đã mang thai nha!" Trương Phong Dương nhìn vẻ mặt không tin của Tôn Ngữ, cảm thấy cần phải làm cho đại thúc ngu si này thấy rõ được sự thật, sau đó lấy tay ôm Tôn Ngữ, đem Tôn Ngữ ấn vào bên trong giường bệnh.
“Để cho Phương Thần kiểm tra ngươi một chút, ngươi mới biết được mình rốt cuộc có mang thai hay không."
“Phương Thần kiểm tra cho hắn đi, nói cho ngốc đại thúc biết, hắn rốt cuộc có mang thai hay không?" Trương Phong Dương quay lại phía sau nói với Phương Thần.
Phương Thần gật đầu đáp ứng, dùng thiết bị chuyên dụng cho Tôn Ngữ để kiểm tra thai nhi, siêu âm màu, cố định tay chân Tôn Ngữ ở trên giường bệnh, lấy ra một cái dụng cụ để kiểm tra của siêu âm màu, sau đó cầm lấy cái kia, đặt lên trên bụng Tôn Ngữ.
Trương Phong Dương tươi cười cầm tay Tôn Ngữ nói: “Đại thúc ngươi cần phải xem kỹ " hắn chỉ chỉ vào màn hình bên cạnh nói"Đại thúc, đây chính là máy siêu âm màu chuyên dùng để kiểm tra thai nhi nha, nhờ cái này mà bảo bảo của chúng ta sẽ xuất hiện ở trên màn ảnh nga, cái máy này có thể nhìn thấy hình dáng của bảo bảo rất rõ ràng, đại thúc ngươi cần phải xem cẩn thận, ngươi cũng sẽ biết ngươi được có thật sự mang thai hay không, ta Trương Phong Dương sẽ không gạt người."
Tôn Ngữ không nói gì, hắn cảm thấy Trương Phong Dương nhất định là một tên mắc bệnh thần kinh và biến thái, nghiêng đầu sang chỗ khác không muốn xem màn hình kia.
" Không được quay đầu, hãy nhìn xem, ngươi có phải mang thai hay không!" Trương Phong Dương nắm chặt cằm Tôn Ngữ, làm cho Tôn Ngữ nhìn màn hình.
Chỉ chốc lát sau trên màn ảnh mơ hồ xuất hiện, một vật thể nho nhỏ, có thể nhìn thấy toàn bộ hình dáng của vật thể kia, có đầu, có tay chân, cuộn mình vào một chỗ, còn nhìn thấy được trái tim nho nhỏ đang nhảy lên.
“Tôn Ngữ khó có thể tin vào mắt mình lúc này, đây mới thật sự là thứ ở trong bụng mình sao?.
“Thùng thùng thùng thùng…" Tinh tế lắng nghe, Tôn Ngữ thậm chí có thể thông qua cái máy truyền phát tin, nghe được tiếng tim đập trong bụng của mình, nó giống hệt với tiếng tim đập của loài người.
“Thế nào? Ta không có lừa ngươi chứ, bảo bảo thực sự rất đáng yêu phải không?" Trương Phong Dương nâng cằm, xem rất vui vẻ.
“Nhưng mà Phương Thần, sao đứa nhỏ trưởng thành lại nhỏ như vậy! Nó sẽ lớn hơn sao?"Trương Phong Dương quay đầu nhìn Phương Thần hỏi.
“Hiện tại mới có hơn ba tháng, đương nhiên rất nhỏ, qua mấy tháng nữa sẽ lớn lên, di! Không nhìn không biết, Phong Dương ngươi xem hắn đang hoài (=mang thai) một đôi song sinh, ngươi xem có hai nhịp tim nhảy lên! Khó trách, mới ba tháng bụng lại lớn như vậy!" Phương Thần vui vẻ cùng Trương Phong Dương nói
“Đại thúc của ta chính là rất lợi hại!" Trương Phong Dương sờ bụng Tôn Ngữ
Tôn Ngữ nhìn cái vật đã thành hình người ở trên màn ảnh, giật mìnhb tới nỗi miệng đều không thể khép lại được, sắc mặt xám như tro.
Trương Phong Dương nhìn Tôn Ngữ sợ hãi quá độ chân tay luống cuống nói “Ta không phải đã nói với đại thúc rồi sao, ngươi thật sự mang thai? Ngươi còn chưa tin, hiện tại biết ta không có lừa ngươi chứ!"
Tôn Ngữ nhìn màn hình, toàn thân run rẩy, tự nhủ nói: “Tại sao có thể như vậy… Ta là nam nhân thế nhưng lại có thể mang thai!!"
Trương Phong Dương nhéo nhéo cái mũi của Tôn Ngữ “Đại thúc ngươi cùng ta đã làm thiệt nhiều lần, đương nhiên có thể mang thai!"
“Nhưng mà, ta là nam nhân" Tôn Ngữ có chút không tiếp thu được, ngây ngốc nhìn cái bụng to của mình, không tin trong bụng mình đang có đứa nhỏ.
“Tôn Ngữ ngươi mặt ngoài là nam nhân, kỳ thật ngươi là song tính nhân, ẩn song tính nhân, nếu ngươi không có cùng nam nhân làm chuyện đó, có lẽ cả đời ngươi cũng không biết, chuyện ngươi có thể mang thai!" Phương Thần nhìn Tôn Ngữ giải thích,
“Song tính nhân, ta sao lại là song tính nhân?" Tôn Ngữ thất thần, hắn không thể chấp nhận chuyện này được, mình thực sự là song tính nhân, Tôn Ngữ cảm thấy chán ghét khó hiểu, mình là một nam nhân, còn bị nam nhân khác cưỡng ép, nhốt, còn mang bầu đứa nhỏ của ác ma kia, hắn cảm thấy thế giới này quá điên cuồng, hắn không tiếp thụ được…
Trương Phong Dương ôm Tôn Ngữ kinh ngạc đến ngây người, sờ sờ đầu của hắn trấn an, nhu tình nói; “Đại thúc không cần sợ hãi, kỳ thật ta cũng không biết ngươi có thể mang thai, dù sao đứa nhỏ đều đã có, ngươi hãy sinh hạ nó đi, mang thai tuyệt không khó chịu, qua mấy tháng, sẽ rất nhanh thôi… Ta thực sự thích tiểu hài tử “
Tôn Ngữ không biết phải làm sao bây giờ, sợ hãi đến phát run, Trương Phong Dương sửa sang lại quần áo cho Tôn Ngữ đang bị dọa tới ngu ngốc.
Ta mang thai! Ta một người nam nhân thế nhưng mang thai… Vì cái gì, loại sự tình này lại phát sinh ở trên người mình?
Lúc trước Bình Nhi chính là vì như thế này mà tử, tiểu Phỉ Nhi sinh bệnh cũng là vì việc này, bị Trương Phong Dương cưỡng ép, rồi nuôi nhốt mình giống như cẩu vậy, tất cả những việc bi thảm mà mình không tin được, thế nhưng toàn bộ xảy ra ở trên người mình …
Nhưng mà mang thai, đứa bé này làm sao có thể sinh ra? Tôn Ngữ bị dọa, hắn không thể tưởng tượng được, bụng hắn to, trong bụng có đứa nhỏ, chưa bao giờ nghe nói qua nam nhân có thể sinh con, thế nhưng còn là một đôi song sinh, đứa nhỏ này nhất định là yêu quái, Tôn Ngữ cảm thấy đầu đau quá, cảm giác thật không chân thực…
Cuối cùng Trương Phong Dương ôm Tôn Ngữ ra khỏi bệnh viện, Tôn Ngữ vẫn mơ màng kinh ngạc, không có ý thức, Tôn Ngữ ở trong lòng Trương Phong Dương xoay người một cái, lui thân thể thành một đoàn.
Trương Phong Dương nhìn biểu hiện sợ hãi của Tôn Ngữ, có chút tức giận, bá đạo ôm Tôn Ngữ chặt hơn nữa.
Đại thúc dường như có chút sợ choáng váng… Bất quá, mang thai con của mình hắn không muốn như vậy sao?! Thật là một đại thúc đáng ghét! Cách quần áo của đại thúc đáng ghét Trương Phong Dương ở trên bụng nhẹ nhàng cắn một cái.
Vừa đến ngoài cửa, Trương Phong Dương mở của xe cho Tôn Ngữ, Tôn Ngữ nhìn thấy người ở ngoài cửa, Tôn Ngữ vội vàng đẩy Trương Phong Dương ra, chạy như người điên, miệng hô to cứu mạng, chạy về phía đám người, bởi vì bụng lớn Tôn Ngữ chạy không thoải mái.
Trương Phong Dương ở phía sau hoảng hốt bắt lấy Tôn Ngữ, lôi Tôn Ngữ lại chất vấn: “Ngươi có phải ba ngày không đánh thì thấy ngứa da phải không! Đối với ngươi tốt một chút thì ngươi trốn, có phải ta không khóa ngươi, ngươi sẽ chạy trốn! Ngươi chạy trốn khẩn cấp như vậy sao!"Hắn không khống chế được mình, hung hăng quật Tôn Ngữ, mọi người đi đường cố gắng cách thật xa sau đó lén nhìn Tôn Ngữ gầy yếu bị Trương Phong Dương cao lớn đánh đập, không ai đi lên ngăn lại, không ai đi báo nguy(=gọi cho cảnh sát), bọn họ chỉ là dân chúng bình thường, Trương Phong Dương nhìn qua khí thế là biết tài trí hơn người, vừa thấy liền biết không dễ chọc, không ai có can đảm trợ giúp Tôn Ngữ, tất cả mọi người sợ hãi dính vào phiền toái!
Trương Phong Dương vừa đến nhà, không nói cái gì mà đem quầng áo Tôn Ngữ lấy hết, khóa Tôn Ngữ lại sau đó hung tàn nói “Xem ra ngươi không thích hợp mặc quần áo, chỉ có thể bị ta khóa, bằng không ngươi sẽ chạy trốn, hơn nữa sẽ trốn rất xa đúng không?"
Trương Phong Dương cao lớn từng bước từng bước không ngừng ép sát Tôn Ngữ “Ngươi muốn làm gì?"Nhìn Trương Phong Dương đang không ngừng tới gần, Tôn Ngữ không tự chủ được lui về phía sau, một mực lui tới góc tường, nhìn Trương Phong Dương tựa như mãnh thú, đang đi tới.
Trương Phong Dương đặt Tôn Ngữ tại trên tường, gắt gao giam cầm Tôn Ngữ ở trong ngực của mình, “Ta cho ngươi biết, ta đúng là lão công (=chồng) của ngươi, về sau đều phải gọi ta như vậy, nhớ kỹ cho ta!"
“Không được!" Tôn Ngữ cúi đầu sợ hãi nói.
“Không được, hôm nay ta cho ngươi nhớ kỹ,việc mà một thê tử phải làm, hiện tại, ta muốn ngươi dùng miệng của mình để thỏa mãn ta!"Trương Phong Dương nhìn chằm chằm Tôn Ngữ đang phát run.
“Cái gì!" Tôn Ngữ kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Trương Phong Dương, chỉ thấy Trương Phong Dương cởi quần, vật thể đáng sợ dưới thân tư thái ngạo nhân giơ lên cao ở trước mặt Tôn Ngữ,
“Ngồi xổm xuống!"Trương Phong Dương lập tức cầm lấy thiết liên trên cổ Tôn Ngữ, ấn Tôn Ngữ xuống thành tư thế ngồi xổm.
Tôn Ngữ bị trạng thái hung mãnh kinh người của vật thể dưới thân Trương Phong Dương hù dọa, chính là cảm thấy nó căng to tới mức làm cho người ta sợ hãi, vội vàng mất hết thể diện đỏ bừng mặt quay đầu đi.
" Không được! Ngươi buông tha ta, ta không muốn làm như vậy!" Tôn Ngữ tả
(=trái) hữu (=phải) lắc đầu, ngồi xổm ở bên chânTrương Phong Dương đau khổ cầu xin.
“Nhớ kỹ, hết thảy của ngươi đều nằm trong tay ta, không được chạy, nghĩ về hài tử của ngươi đi! Ta hình như nhớ rõ ngươi có một đứa nhỏ, tên Tôn Phỉ Nhi, nó hiện tại đang ở tại trong bệnh viện nhi đồng đúng không! Còn có, hài tử của ngươi, nó bây giờ rất khá, ta đang cho bác sĩ giỏi nhất trị liệu cho nó, nó khôi phục rất nhanh, hình như đã có thể xuống giường đi lại được, nhưng nếu ngươi dám làm ra chuyện gì… Ví như muốn chạy trốn, hoặc là thương tổn đứa nhỏ trong bụng, như vậy! Ngươi sẽ lấy tay hoặc chân hài tử của ngươi, hay chính là trái tim của nó!" Phong Dương hung tợn nói.
Ngươi như thế nào biết ta có đứa nhỏ! Ngươi làm sao mà biết về tiểu Phỉ Nhi! Tôn Ngữ vẫn không dám lộ ra tin tức về đứa nhỏ của mình bởi vì sợ hãi Trương Phong Dương làm hại nó, không nghĩ tới là nó đã trở thành nhược điểm của mình.
" Hết thảy của ngươi, ta đều biết “Ngươi nhớ kỹ cho ta, ta cho tới bây giờ chưa từng làm việc tốt gì! Không được chạy trốn, ngoan ngoãn lưu lại ở bên cạnh ta sinh hạ đứa nhỏ trong bụng ra!"
Tôn Ngữ nhận mệnh nhắm hai mắt lại, đi đến dưới thân Trương Phong Dương, ngẩng đầu nhắm mắt lại không nhìn tới cái vật thể của nam nhân kia, ngậm lấy vật thể khủng bố kia, cảm nhận được mùi vị đặc biệt của nam nhân, tận lực mở lớn miệng ngậm nó đi vào.
“Ân! Hảo hảo hầu hạ ta!" Trương Phong Dương cảm thấy khoang miệng Tôn Ngữ thật ấm áp và thoải mái, mê muội nói. Tôn Ngữ chỉ có thể ngốc ngốc hàm chứa, tận lực hầu hạ vật thể ghê gớm trong miệng, nhưng mà ngay cả khi miệng đều mỏi đến tê rần, cũng không có tác dụng…
“Ân!"Phong Dương cảm giác vô cùng hưng phấn, đột nhiên cầm lấy đầu Tôn Ngữ, tức giận hướng thật sâu phía trong cổ họng của Tôn Ngữ thăm dò, điên cuồng va chạm …
" Ngô…" Tôn Ngữ cảm thấy miệng thật ghê tởm, miệng tựa như không thuộc về mình vậy, vô cùng đau nhức. “Ân" theo một tiếng kêu to, Trương Phong Dương hung hăng đè đầu Tôn Ngữ lại, giải phóng ra của mình.
Tôn Ngữ chỉ cảm thấy từng đợt chất lỏng ghê tởm kia, đang không ngừng xâm nhập vào cổ họng của mình, vào thực quản của mình …
“Ách…" Tôn Ngữ che miệng lại nôn khan, muốn đem chất lỏng ghê tởm nhổ ra, “Không cho phép nhổ ra, toàn bộ nuốt xuống cho ta!" Trương Phong Dương nói xong thì hung hăng che miệng Tôn Ngữ lại, Tôn Ngữ bị bắt nuốt xuống toàn bộ chất lỏng tà ác này…
Trương Phong Dương nhìn Tôn Ngữ nuốt xuống toàn bộ mới nới lỏng tay, nhìn khóe miệng Tôn Ngữ còn dính chất lỏng màu trắng, Trương Phong Dương thực sự vừa lòng nói " Hương vị của ta ngươi vĩnh viễn phải nhớ rõ, ngươi vĩnh viễn không được rời khỏi ta, ta muốn dùng thân thể của ngươi chặt chẽ nhớ kỹ hương vị của ta, ngươi vĩnh viễn là người của ta, là lão bà (vợ) của ta! Không được chạy trốn!"
Tôn Ngữ biết mình mang thai sau đó thì không ăn bất cứ cái gì, ngay cả nước cũng không uống, mặc cho Trương Phong Dương dỗ dành thế nào cũng không để ý tới hắn, giống tiểu động vật bị thương cuộn mình ở một chỗ, trông càng thêm tiều tụy, Trương Phong Dương nhìn bộ dáng sống dở chết dở của hắn thì buồn bực muốn giúp hắn!
Trên bàn tràn đầy đồ ăn, sơn trân mỹ vị (=sơn hào hải vị), có cuộn giò sáng bóng màu hồng, canh gà nhân sâm, nấm hương hầm thịt, cá hấp quế, vi cá, bào ngư, món xào thập cẩm… Nấu đến sắc hương câu toàn (=hình thức và hương vị đều ngon), dù ai nhìn đều có thể ăn uống mở rộng, ngón trỏ đại động. (lập tức muốn ăn)
Nhưng Tôn Ngữ chính là không giống vậy, một miếng cũng không muốn ăn, ngay cả nước cũng không muốn uống, vừa nghĩ tới mình trong khoảng thời gian này khác thường, nguyên nhân là vì mình mang thai, thì thấy ghê tởm ăn không vô, cũng uống không được cái gì.
Tôn Ngữ đến bây giờ cũng vô pháp chấp nhận mình là một song tính nhân, hắn từ trước tới giờ chưa từng cảm thấy ghê tởm như bây giờ, hắn không muốn ăn cái gì, Tôn Ngữ không muốn sinh đứa nhỏ, không muốn biến thành quái vật bất nam bất nữ (=không phải nam cũng chẳng phải nữ), bản năng muốn đói chết đứa nhỏ trong bụng, không phải, là tiểu quái vật trong bụng mới đúng!
Trương Phong Dương nhìn Tôn Ngữ hờ hững, bộ dáng đang tuyệt thực, Trương Phong Dương rốt cục nhịn không được nổi trận lôi đình, quả thực tức đến sắp nhảy dựng lên, hắn không thể nhìn đại thúc của mình cùng đứa nhỏ đói chết, không chút nghĩ ngợi mà đem Tôn Ngữ ấn xuống mặt đất, cưỡi ở trên người Tôn Ngữ, ngăn chặn hắn, mở miệng đang khép chặt của Tôn Ngữ ra, sau đó cầm lấy đồ ăn liều mạng cho vào trong miệng Tôn Ngữ.
Tôn Ngữ bị nắm cằm, bị bắt hé miệng, ăn đồ ăn mà Trương Phong Dương mạnh mẽ nhét vào…
Trương Phong Dương thực sự thô bạo, Tôn Ngữ bị bắt ép nhét đồ ăn vào nên bị sặc, nước mắt giàn giụa, Trương Phong Dương hoàn toàn không nhìn bộ dạng chật vật cùng nước mắt của Tôn Ngữ, đem tất cả đồ ăn ở trong đĩa toàn bộ nhét vào trong miệng Tôn Ngữ sau đó mới dừng tay.
Trương Phong Dương đứng dậy nhìn Tôn Ngữ hung tợn uy hiếp nói: “Tôn Ngữ ngươi không được tuyệt thực, không nên chạy trốn, hoặc là đói chết tiểu hài tử trong bụng, nhớ kỹ nếu đứa nhỏ trong bụng chết, nữ nhân của ngươi sẽ chôn cùng bọn nó, sau đó ta sẽ làm cho ngươi mỗi tháng đều mang thai, ngươi tin hay không!"
Trương Phong Dương nói xong thì ly khai, Tôn Ngữ nằm trên mặt đất, hai tay che mặt, thống khổ khóc không thành tiếng.
Lưu mẫu thừa dịp Trương Phong Dương không ở đây, đỡ Tôn Ngữ dậy, đem y phục của mình cho Tôn Ngữ mặc vào, dìu Tôn Ngữ lên trên ghế …
About these ads
“Ta rất thích ngươi cùng hài tử của ta nha, về sau ta sẽ làm cho đại thúc năm nào cũng đều mang thai a!" Trương Phong Dương vui sướng sờ bụng Tôn Ngữ.
“Trương Phong Dương ngươi… Ngươi rốt cuộc nói hưu nói vượn cái gì vậy!"Tôn Ngữ nhìn Trương Phong Dương đang tươi cười cảm thấy không biết nên làm thế nào, thật sự thấy Trương Phong Dương nhất định là không bình thường, cái gì mà mang thai, không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng!
“Đứa ngốc, không được gọi ta là ‘ngươi’, gọi ta là chồng! Biết không? Đại thúc ngốc của ta a!" Trương Phong Dương tâm tình rất tốt sờ đầu Tôn Ngữ.
“Cái gì, chồng, không! Ta không gọi! Ta là nam nhân, không phải nữ nhân “Tôn Ngữ nhìn vẻ mặt vui sướng của Trương Phong Dương lắc đầu cự tuyệt.
“Đại thúc ngươi mang thai, mang thai hài tử của ta, ta chính là nam nhân của ngươi, là chồng của ngươi?" Trương Phong Dương vui vẻ, khoa chân múa tay vui sướng cùng Tôn Ngữ nói.
“Trương Phong Dương ngươi không nên nói lung tung, không được gạt người! Ta là nam nhân… Làm sao có thể có đứa nhỏ? Mang thai? Hay ngươi nói giỡn?" Tôn Ngữ vạn phần không tin lời nói của Trương Phong Dương, mình là một nam nhân, tuy rằng gầy yếu một chút, nhưng thân thể của mình rất bình thường, mình thực sự là một nam nhân chân chính, không phải nữ nhân, nên không có khả năng mang thai, đây nhất định là trò đùa của Trương Phong Dương đối với mình.
“Đại thúc, ta nói nửa ngày, ngươi còn chưa tin, ngươi đã mang thai nha!" Trương Phong Dương nhìn vẻ mặt không tin của Tôn Ngữ, cảm thấy cần phải làm cho đại thúc ngu si này thấy rõ được sự thật, sau đó lấy tay ôm Tôn Ngữ, đem Tôn Ngữ ấn vào bên trong giường bệnh.
“Để cho Phương Thần kiểm tra ngươi một chút, ngươi mới biết được mình rốt cuộc có mang thai hay không."
“Phương Thần kiểm tra cho hắn đi, nói cho ngốc đại thúc biết, hắn rốt cuộc có mang thai hay không?" Trương Phong Dương quay lại phía sau nói với Phương Thần.
Phương Thần gật đầu đáp ứng, dùng thiết bị chuyên dụng cho Tôn Ngữ để kiểm tra thai nhi, siêu âm màu, cố định tay chân Tôn Ngữ ở trên giường bệnh, lấy ra một cái dụng cụ để kiểm tra của siêu âm màu, sau đó cầm lấy cái kia, đặt lên trên bụng Tôn Ngữ.
Trương Phong Dương tươi cười cầm tay Tôn Ngữ nói: “Đại thúc ngươi cần phải xem kỹ " hắn chỉ chỉ vào màn hình bên cạnh nói"Đại thúc, đây chính là máy siêu âm màu chuyên dùng để kiểm tra thai nhi nha, nhờ cái này mà bảo bảo của chúng ta sẽ xuất hiện ở trên màn ảnh nga, cái máy này có thể nhìn thấy hình dáng của bảo bảo rất rõ ràng, đại thúc ngươi cần phải xem cẩn thận, ngươi cũng sẽ biết ngươi được có thật sự mang thai hay không, ta Trương Phong Dương sẽ không gạt người."
Tôn Ngữ không nói gì, hắn cảm thấy Trương Phong Dương nhất định là một tên mắc bệnh thần kinh và biến thái, nghiêng đầu sang chỗ khác không muốn xem màn hình kia.
" Không được quay đầu, hãy nhìn xem, ngươi có phải mang thai hay không!" Trương Phong Dương nắm chặt cằm Tôn Ngữ, làm cho Tôn Ngữ nhìn màn hình.
Chỉ chốc lát sau trên màn ảnh mơ hồ xuất hiện, một vật thể nho nhỏ, có thể nhìn thấy toàn bộ hình dáng của vật thể kia, có đầu, có tay chân, cuộn mình vào một chỗ, còn nhìn thấy được trái tim nho nhỏ đang nhảy lên.
“Tôn Ngữ khó có thể tin vào mắt mình lúc này, đây mới thật sự là thứ ở trong bụng mình sao?.
“Thùng thùng thùng thùng…" Tinh tế lắng nghe, Tôn Ngữ thậm chí có thể thông qua cái máy truyền phát tin, nghe được tiếng tim đập trong bụng của mình, nó giống hệt với tiếng tim đập của loài người.
“Thế nào? Ta không có lừa ngươi chứ, bảo bảo thực sự rất đáng yêu phải không?" Trương Phong Dương nâng cằm, xem rất vui vẻ.
“Nhưng mà Phương Thần, sao đứa nhỏ trưởng thành lại nhỏ như vậy! Nó sẽ lớn hơn sao?"Trương Phong Dương quay đầu nhìn Phương Thần hỏi.
“Hiện tại mới có hơn ba tháng, đương nhiên rất nhỏ, qua mấy tháng nữa sẽ lớn lên, di! Không nhìn không biết, Phong Dương ngươi xem hắn đang hoài (=mang thai) một đôi song sinh, ngươi xem có hai nhịp tim nhảy lên! Khó trách, mới ba tháng bụng lại lớn như vậy!" Phương Thần vui vẻ cùng Trương Phong Dương nói
“Đại thúc của ta chính là rất lợi hại!" Trương Phong Dương sờ bụng Tôn Ngữ
Tôn Ngữ nhìn cái vật đã thành hình người ở trên màn ảnh, giật mìnhb tới nỗi miệng đều không thể khép lại được, sắc mặt xám như tro.
Trương Phong Dương nhìn Tôn Ngữ sợ hãi quá độ chân tay luống cuống nói “Ta không phải đã nói với đại thúc rồi sao, ngươi thật sự mang thai? Ngươi còn chưa tin, hiện tại biết ta không có lừa ngươi chứ!"
Tôn Ngữ nhìn màn hình, toàn thân run rẩy, tự nhủ nói: “Tại sao có thể như vậy… Ta là nam nhân thế nhưng lại có thể mang thai!!"
Trương Phong Dương nhéo nhéo cái mũi của Tôn Ngữ “Đại thúc ngươi cùng ta đã làm thiệt nhiều lần, đương nhiên có thể mang thai!"
“Nhưng mà, ta là nam nhân" Tôn Ngữ có chút không tiếp thu được, ngây ngốc nhìn cái bụng to của mình, không tin trong bụng mình đang có đứa nhỏ.
“Tôn Ngữ ngươi mặt ngoài là nam nhân, kỳ thật ngươi là song tính nhân, ẩn song tính nhân, nếu ngươi không có cùng nam nhân làm chuyện đó, có lẽ cả đời ngươi cũng không biết, chuyện ngươi có thể mang thai!" Phương Thần nhìn Tôn Ngữ giải thích,
“Song tính nhân, ta sao lại là song tính nhân?" Tôn Ngữ thất thần, hắn không thể chấp nhận chuyện này được, mình thực sự là song tính nhân, Tôn Ngữ cảm thấy chán ghét khó hiểu, mình là một nam nhân, còn bị nam nhân khác cưỡng ép, nhốt, còn mang bầu đứa nhỏ của ác ma kia, hắn cảm thấy thế giới này quá điên cuồng, hắn không tiếp thụ được…
Trương Phong Dương ôm Tôn Ngữ kinh ngạc đến ngây người, sờ sờ đầu của hắn trấn an, nhu tình nói; “Đại thúc không cần sợ hãi, kỳ thật ta cũng không biết ngươi có thể mang thai, dù sao đứa nhỏ đều đã có, ngươi hãy sinh hạ nó đi, mang thai tuyệt không khó chịu, qua mấy tháng, sẽ rất nhanh thôi… Ta thực sự thích tiểu hài tử “
Tôn Ngữ không biết phải làm sao bây giờ, sợ hãi đến phát run, Trương Phong Dương sửa sang lại quần áo cho Tôn Ngữ đang bị dọa tới ngu ngốc.
Ta mang thai! Ta một người nam nhân thế nhưng mang thai… Vì cái gì, loại sự tình này lại phát sinh ở trên người mình?
Lúc trước Bình Nhi chính là vì như thế này mà tử, tiểu Phỉ Nhi sinh bệnh cũng là vì việc này, bị Trương Phong Dương cưỡng ép, rồi nuôi nhốt mình giống như cẩu vậy, tất cả những việc bi thảm mà mình không tin được, thế nhưng toàn bộ xảy ra ở trên người mình …
Nhưng mà mang thai, đứa bé này làm sao có thể sinh ra? Tôn Ngữ bị dọa, hắn không thể tưởng tượng được, bụng hắn to, trong bụng có đứa nhỏ, chưa bao giờ nghe nói qua nam nhân có thể sinh con, thế nhưng còn là một đôi song sinh, đứa nhỏ này nhất định là yêu quái, Tôn Ngữ cảm thấy đầu đau quá, cảm giác thật không chân thực…
Cuối cùng Trương Phong Dương ôm Tôn Ngữ ra khỏi bệnh viện, Tôn Ngữ vẫn mơ màng kinh ngạc, không có ý thức, Tôn Ngữ ở trong lòng Trương Phong Dương xoay người một cái, lui thân thể thành một đoàn.
Trương Phong Dương nhìn biểu hiện sợ hãi của Tôn Ngữ, có chút tức giận, bá đạo ôm Tôn Ngữ chặt hơn nữa.
Đại thúc dường như có chút sợ choáng váng… Bất quá, mang thai con của mình hắn không muốn như vậy sao?! Thật là một đại thúc đáng ghét! Cách quần áo của đại thúc đáng ghét Trương Phong Dương ở trên bụng nhẹ nhàng cắn một cái.
Vừa đến ngoài cửa, Trương Phong Dương mở của xe cho Tôn Ngữ, Tôn Ngữ nhìn thấy người ở ngoài cửa, Tôn Ngữ vội vàng đẩy Trương Phong Dương ra, chạy như người điên, miệng hô to cứu mạng, chạy về phía đám người, bởi vì bụng lớn Tôn Ngữ chạy không thoải mái.
Trương Phong Dương ở phía sau hoảng hốt bắt lấy Tôn Ngữ, lôi Tôn Ngữ lại chất vấn: “Ngươi có phải ba ngày không đánh thì thấy ngứa da phải không! Đối với ngươi tốt một chút thì ngươi trốn, có phải ta không khóa ngươi, ngươi sẽ chạy trốn! Ngươi chạy trốn khẩn cấp như vậy sao!"Hắn không khống chế được mình, hung hăng quật Tôn Ngữ, mọi người đi đường cố gắng cách thật xa sau đó lén nhìn Tôn Ngữ gầy yếu bị Trương Phong Dương cao lớn đánh đập, không ai đi lên ngăn lại, không ai đi báo nguy(=gọi cho cảnh sát), bọn họ chỉ là dân chúng bình thường, Trương Phong Dương nhìn qua khí thế là biết tài trí hơn người, vừa thấy liền biết không dễ chọc, không ai có can đảm trợ giúp Tôn Ngữ, tất cả mọi người sợ hãi dính vào phiền toái!
Trương Phong Dương vừa đến nhà, không nói cái gì mà đem quầng áo Tôn Ngữ lấy hết, khóa Tôn Ngữ lại sau đó hung tàn nói “Xem ra ngươi không thích hợp mặc quần áo, chỉ có thể bị ta khóa, bằng không ngươi sẽ chạy trốn, hơn nữa sẽ trốn rất xa đúng không?"
Trương Phong Dương cao lớn từng bước từng bước không ngừng ép sát Tôn Ngữ “Ngươi muốn làm gì?"Nhìn Trương Phong Dương đang không ngừng tới gần, Tôn Ngữ không tự chủ được lui về phía sau, một mực lui tới góc tường, nhìn Trương Phong Dương tựa như mãnh thú, đang đi tới.
Trương Phong Dương đặt Tôn Ngữ tại trên tường, gắt gao giam cầm Tôn Ngữ ở trong ngực của mình, “Ta cho ngươi biết, ta đúng là lão công (=chồng) của ngươi, về sau đều phải gọi ta như vậy, nhớ kỹ cho ta!"
“Không được!" Tôn Ngữ cúi đầu sợ hãi nói.
“Không được, hôm nay ta cho ngươi nhớ kỹ,việc mà một thê tử phải làm, hiện tại, ta muốn ngươi dùng miệng của mình để thỏa mãn ta!"Trương Phong Dương nhìn chằm chằm Tôn Ngữ đang phát run.
“Cái gì!" Tôn Ngữ kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Trương Phong Dương, chỉ thấy Trương Phong Dương cởi quần, vật thể đáng sợ dưới thân tư thái ngạo nhân giơ lên cao ở trước mặt Tôn Ngữ,
“Ngồi xổm xuống!"Trương Phong Dương lập tức cầm lấy thiết liên trên cổ Tôn Ngữ, ấn Tôn Ngữ xuống thành tư thế ngồi xổm.
Tôn Ngữ bị trạng thái hung mãnh kinh người của vật thể dưới thân Trương Phong Dương hù dọa, chính là cảm thấy nó căng to tới mức làm cho người ta sợ hãi, vội vàng mất hết thể diện đỏ bừng mặt quay đầu đi.
" Không được! Ngươi buông tha ta, ta không muốn làm như vậy!" Tôn Ngữ tả
(=trái) hữu (=phải) lắc đầu, ngồi xổm ở bên chânTrương Phong Dương đau khổ cầu xin.
“Nhớ kỹ, hết thảy của ngươi đều nằm trong tay ta, không được chạy, nghĩ về hài tử của ngươi đi! Ta hình như nhớ rõ ngươi có một đứa nhỏ, tên Tôn Phỉ Nhi, nó hiện tại đang ở tại trong bệnh viện nhi đồng đúng không! Còn có, hài tử của ngươi, nó bây giờ rất khá, ta đang cho bác sĩ giỏi nhất trị liệu cho nó, nó khôi phục rất nhanh, hình như đã có thể xuống giường đi lại được, nhưng nếu ngươi dám làm ra chuyện gì… Ví như muốn chạy trốn, hoặc là thương tổn đứa nhỏ trong bụng, như vậy! Ngươi sẽ lấy tay hoặc chân hài tử của ngươi, hay chính là trái tim của nó!" Phong Dương hung tợn nói.
Ngươi như thế nào biết ta có đứa nhỏ! Ngươi làm sao mà biết về tiểu Phỉ Nhi! Tôn Ngữ vẫn không dám lộ ra tin tức về đứa nhỏ của mình bởi vì sợ hãi Trương Phong Dương làm hại nó, không nghĩ tới là nó đã trở thành nhược điểm của mình.
" Hết thảy của ngươi, ta đều biết “Ngươi nhớ kỹ cho ta, ta cho tới bây giờ chưa từng làm việc tốt gì! Không được chạy trốn, ngoan ngoãn lưu lại ở bên cạnh ta sinh hạ đứa nhỏ trong bụng ra!"
Tôn Ngữ nhận mệnh nhắm hai mắt lại, đi đến dưới thân Trương Phong Dương, ngẩng đầu nhắm mắt lại không nhìn tới cái vật thể của nam nhân kia, ngậm lấy vật thể khủng bố kia, cảm nhận được mùi vị đặc biệt của nam nhân, tận lực mở lớn miệng ngậm nó đi vào.
“Ân! Hảo hảo hầu hạ ta!" Trương Phong Dương cảm thấy khoang miệng Tôn Ngữ thật ấm áp và thoải mái, mê muội nói. Tôn Ngữ chỉ có thể ngốc ngốc hàm chứa, tận lực hầu hạ vật thể ghê gớm trong miệng, nhưng mà ngay cả khi miệng đều mỏi đến tê rần, cũng không có tác dụng…
“Ân!"Phong Dương cảm giác vô cùng hưng phấn, đột nhiên cầm lấy đầu Tôn Ngữ, tức giận hướng thật sâu phía trong cổ họng của Tôn Ngữ thăm dò, điên cuồng va chạm …
" Ngô…" Tôn Ngữ cảm thấy miệng thật ghê tởm, miệng tựa như không thuộc về mình vậy, vô cùng đau nhức. “Ân" theo một tiếng kêu to, Trương Phong Dương hung hăng đè đầu Tôn Ngữ lại, giải phóng ra của mình.
Tôn Ngữ chỉ cảm thấy từng đợt chất lỏng ghê tởm kia, đang không ngừng xâm nhập vào cổ họng của mình, vào thực quản của mình …
“Ách…" Tôn Ngữ che miệng lại nôn khan, muốn đem chất lỏng ghê tởm nhổ ra, “Không cho phép nhổ ra, toàn bộ nuốt xuống cho ta!" Trương Phong Dương nói xong thì hung hăng che miệng Tôn Ngữ lại, Tôn Ngữ bị bắt nuốt xuống toàn bộ chất lỏng tà ác này…
Trương Phong Dương nhìn Tôn Ngữ nuốt xuống toàn bộ mới nới lỏng tay, nhìn khóe miệng Tôn Ngữ còn dính chất lỏng màu trắng, Trương Phong Dương thực sự vừa lòng nói " Hương vị của ta ngươi vĩnh viễn phải nhớ rõ, ngươi vĩnh viễn không được rời khỏi ta, ta muốn dùng thân thể của ngươi chặt chẽ nhớ kỹ hương vị của ta, ngươi vĩnh viễn là người của ta, là lão bà (vợ) của ta! Không được chạy trốn!"
Tôn Ngữ biết mình mang thai sau đó thì không ăn bất cứ cái gì, ngay cả nước cũng không uống, mặc cho Trương Phong Dương dỗ dành thế nào cũng không để ý tới hắn, giống tiểu động vật bị thương cuộn mình ở một chỗ, trông càng thêm tiều tụy, Trương Phong Dương nhìn bộ dáng sống dở chết dở của hắn thì buồn bực muốn giúp hắn!
Trên bàn tràn đầy đồ ăn, sơn trân mỹ vị (=sơn hào hải vị), có cuộn giò sáng bóng màu hồng, canh gà nhân sâm, nấm hương hầm thịt, cá hấp quế, vi cá, bào ngư, món xào thập cẩm… Nấu đến sắc hương câu toàn (=hình thức và hương vị đều ngon), dù ai nhìn đều có thể ăn uống mở rộng, ngón trỏ đại động. (lập tức muốn ăn)
Nhưng Tôn Ngữ chính là không giống vậy, một miếng cũng không muốn ăn, ngay cả nước cũng không muốn uống, vừa nghĩ tới mình trong khoảng thời gian này khác thường, nguyên nhân là vì mình mang thai, thì thấy ghê tởm ăn không vô, cũng uống không được cái gì.
Tôn Ngữ đến bây giờ cũng vô pháp chấp nhận mình là một song tính nhân, hắn từ trước tới giờ chưa từng cảm thấy ghê tởm như bây giờ, hắn không muốn ăn cái gì, Tôn Ngữ không muốn sinh đứa nhỏ, không muốn biến thành quái vật bất nam bất nữ (=không phải nam cũng chẳng phải nữ), bản năng muốn đói chết đứa nhỏ trong bụng, không phải, là tiểu quái vật trong bụng mới đúng!
Trương Phong Dương nhìn Tôn Ngữ hờ hững, bộ dáng đang tuyệt thực, Trương Phong Dương rốt cục nhịn không được nổi trận lôi đình, quả thực tức đến sắp nhảy dựng lên, hắn không thể nhìn đại thúc của mình cùng đứa nhỏ đói chết, không chút nghĩ ngợi mà đem Tôn Ngữ ấn xuống mặt đất, cưỡi ở trên người Tôn Ngữ, ngăn chặn hắn, mở miệng đang khép chặt của Tôn Ngữ ra, sau đó cầm lấy đồ ăn liều mạng cho vào trong miệng Tôn Ngữ.
Tôn Ngữ bị nắm cằm, bị bắt hé miệng, ăn đồ ăn mà Trương Phong Dương mạnh mẽ nhét vào…
Trương Phong Dương thực sự thô bạo, Tôn Ngữ bị bắt ép nhét đồ ăn vào nên bị sặc, nước mắt giàn giụa, Trương Phong Dương hoàn toàn không nhìn bộ dạng chật vật cùng nước mắt của Tôn Ngữ, đem tất cả đồ ăn ở trong đĩa toàn bộ nhét vào trong miệng Tôn Ngữ sau đó mới dừng tay.
Trương Phong Dương đứng dậy nhìn Tôn Ngữ hung tợn uy hiếp nói: “Tôn Ngữ ngươi không được tuyệt thực, không nên chạy trốn, hoặc là đói chết tiểu hài tử trong bụng, nhớ kỹ nếu đứa nhỏ trong bụng chết, nữ nhân của ngươi sẽ chôn cùng bọn nó, sau đó ta sẽ làm cho ngươi mỗi tháng đều mang thai, ngươi tin hay không!"
Trương Phong Dương nói xong thì ly khai, Tôn Ngữ nằm trên mặt đất, hai tay che mặt, thống khổ khóc không thành tiếng.
Lưu mẫu thừa dịp Trương Phong Dương không ở đây, đỡ Tôn Ngữ dậy, đem y phục của mình cho Tôn Ngữ mặc vào, dìu Tôn Ngữ lên trên ghế …
About these ads
Tác giả :
Cuồng Phong Bạo Vũ