Ngược Ái Chi Luyến

Chương 51

“Đại thúc mặc xong quần áo, đi gặp bác sĩ cùng ta." Trương Phong Dương cầm lấy một bộ quần áo rồi mặc vào cho Tôn Ngữ, còn cẩn cài lại cúc áo, vì Tôn Ngữ mặc quần áo, Tôn Ngữ phát hiện cái quần trước kia mặc rộng thùng thình hiện tại rõ ràng chật không thở được. Trương Phong Dương phải mất rất nhiều công sức mới kéo khóa quần lên được, ôm lấy Tôn Ngữ luyến tiếc nói; “Đại thúc ngươi thật là béo, không sao, tý nữa đi gặp bác sĩ xong, ta mang ngươi đi mua quần áo nha!"

Trương Phong Dương mở thiết liên trên cổ Tôn Ngữ, hôn khuôn mặt phấn nộn đáng yêu của người trong lòng ngực mình, bởi vì Tôn Ngữ rất gầy, mặt trở nên càng nhỏ hơn, biến thành khuôn mặt tiểu hồ ly chỉ có to bằng bàn tay, mắt càng trở nên lớn hơn, làm cho người ta nhìn thấy có cảm giác hắn thật đáng thương, Trương Phong Dương cảm thấy thích Tôn Ngữ, thích tới nỗi muốn cho hắn dung nhập vào cốt tủy của mình……

Tôn Ngữ nhìn quần áo thế nhưng lại có thể cảm thấy có một tia khuây khoả. Trương Phong Dương rốt cục chịu cho mình mặc quần áo? Mình thật sự đã lâu rồi không có mặc quần áo, từ khi bị Trương Phong Dương bắt trở về liền không có mặc qua, đại khái là lâu lắm chưa mặc quần áo, cảm giác vải bông cọ trên người thế nhưng lại làm cho Tôn Ngữ có chút siết chặt không thể thích ứng được.

Hạnh phúc ngắn ngủi của Tôn Ngữ trôi qua có một chút bi ai, một bộ quần áo là có thể làm cho mình cao hứng, mình trở nên hèn mọn như thế sao, đại khái so với động vật cũng không tốt hơn bao nhiêu.

Trương Phong Dương gắt gao kéo Tôn Ngữ ra cửa, Tôn Ngữ kinh ngạc phát hiện thì ra bên ngoài biệt thự còn có năm sáu bảo tiêu (vệ sĩ) cao tráng gác cửa, Tôn Ngữ bị Trương Phong Dương bế lên trên xe.

Xe thể thao chạy nhanh ở trên đường quốc lộ. Cảnh cây cối ở hai bên đường cứ vun vút mà qua, lâu lắm rồi không gặp ánh mặt trời nên hai mắt Tôn Ngữ bị ánh mặt trời hơi hơi kích thích khiến hắn đau đớn, nhìn cây cối ngoài cửa sổ xe xanh um tươi tốt, tự do đã thành nguyện vọng cùng mong ước xa vời duy nhất ở đáy lòng, Tôn Ngữ không dám nhìn tới Trương Phong Dương hơi thở áp bách khi đang lái xe ở phía trước, thân thể bất an giật mình vụng về, cảm giác tự do tự tại đi bộ ở trên đường giống như chuyện xa xỉ cả đời.

Tôn Ngữ nhìn cảnh sắc ngoài của sổ xe, trong lòng nghĩ khi đến bệnh viện mình phải nghĩ biện pháp chạy trốn, bệnh viện nhiều người, mình hướng về phía nhiều người mà chạy, coi như thân thể hiện tại của mình tương đối yếu đuối, chạy không thoát mình cũng có thể la to lên gọi cảnh sát tới, hiện tại cũng chỉ có cảnh sát mới có thể giúp mình thôi, Tôn Ngữ sợ hãi tay đều có chút run run, không ngừng an ủi mình không có việc gì, bây giờ là xã hội pháp chế (khống chế bằng luật pháp) cảnh sát nhất định sẽ bảo vệ mình, Trương Phong Dương thế lực có lớn thế nào cũng không thể làm trò trước mặt cảnh sát, không thể ở trước mặt họ nhốt mình lại…

Tôn Ngữ sờ sờ cái bụng đang nổi lên, bất đắc dĩ nghĩ đến mình hình như mấy tháng trước cùng tiểu Phỉ Nhi ngoắc ngoắc tay, hứa nếu không thăm nó, không chiếu cố nó, mình sẽ biến thành heo heo mang thai, xem ra không thể tùy tiện hứa hẹn, hiện tại biến thành sự thật, mình thật sự biến thành con heo mang thai, nhưng mà, lâu như vậy không đi thăm nó, tiểu Phỉ Nhi nhất định hận mình đến chết. Tôn Ngữ cười khổ một chút, chính là cảm thấy không có mặt mũi nào gặp lại nó.

Tôn Ngữ nghĩ mình ăn cái gì đều muốn nôn, bụng trở nên lớn như vậy trông thật kỳ quái, nhất định là do ruột hoặc dạ dày có chút không khỏe, có khi chính là dạ dày trướng khí mà thôi! Uống thuốc có thể khỏi. Đây không phải là căn bệnh nặng gì.

Tôn Ngữ xuống xe cùng Trương Phong Dương, đi vào bệnh viện, nhưng mà Trương Phong Dương căn bản không cho hắn có cơ hội cùng người khác chạm mặt, dọc theo đường gắt gao cầm lấy cánh tay Tôn Ngữ, ngay cả đăng ký đều không rời, trực tiếp dẫn Tôn Ngữ đi thang máy dành cho khách quý của bệnh viện, Tôn Ngữ nhìn thang máy nghĩ thầm mình cũng không thể trong thang máy la lên, làm cho Tôn Ngữ không có một cơ hội nào trốn thoát cả, đành phải đi tới phòng làm việc của bác sĩ

Tôn Ngữ cực kỳ hụt hẫng, mình hiện tại không có một người nhìn thấy, cảnh sát cũng không xuất hiện, làm sao chạy được? Đúng rồi! Còn có bác sĩ, mắt Tôn Ngữ sáng ngời, mình có thể hướng bác sĩ cầu cứu, có lẽ bác sĩ có thể báo cảnh sát.

Nhưng mà vừa nhìn thấy bác sĩ, trái tim Tôn Ngữ hoàn toàn tuyệt vọng, cảm thấy mình rất ngu rất khờ dại, bác sĩ này chính là bác sĩ biến thái ngày đó xuyên khuyên cho mình, căn bản cùng một loại người với Trương Phong Dương.

“Phong Dương…" Phương Thần tiều tụy không ít, râu ria xồm xàm ôm cổ Trương Phong Dương.

" Phương Thần ngươi sao thế!" Trương Phong Dương cảm thấy hảo bằng hữu có chút không thích hợp, ôm Phương Thần một cái, vuốt ve lưng của hắn.

“Ân! Phong Dương mẹ nó, gần đây mọi việc của ta đều không tốt, ta hảo buồn bực, tiểu tình nhân của ta cũng dám chạy trốn, xem ta bắt hắn trở về hảo hảo trừng trị hắn, nhưng sao ngươi lại tới đây! Phương Thần rời khỏi ôm ấp của Trương Phong Dương khàn khàn nói.

“Khụ! Cái việc lộn xộn này của ngươi a, ta nói cho ngươi, trực tiếp khóa hắn ở bên cạnh mình thì không phải tốt sao! Thật sự, ngươi nói cho ta biết, tư liệu về tiểu tình nhân của ngươi, ta giúp ngươi đi tìm!" Trương Phong Dương vỗ vỗ bả vai Phương Thần an ủi.

“Thôi! Ta vẫn là một người tương đối bình thường, ta không kiên quyết xuống tay nhốt hắn lại! Nhưng ta đem tư liệu cho ngươi, ngươi cũng giúp ta tìm xem, ta đã tìm hắn, nhưng không có thông tin gì, lá gán của hắn thật lớn cũng dám bỏ trốn a!" Phương Thần nhìn Trương Phong Dương nở nụ cười.

" Phương Thần, ngươi nhìn xem đại thúc của ta thế nào, hắn gần đây hay buồn nôn, cái gì cũng ăn không vô, ta hảo tâm đau" Trương Phong Dương kéo Tôn Ngữ ở phía sau đến trước mặt Phương Thần.

“Phong Dương, chỉ là hay buồn nôn mà thôi, ngươi lại dẫn hắn đến bệnh viện gặp chuyên gia phòng khám, uống một chút thuốc dạ dày là xong, ngươi quá khoa trương rồi!" Phương Thần nhìn Tôn Ngữ trước mắt có chút sợ hãi, hữu hảo cười nói; “Xin chào, ta gọi là Phương Thần, là bạn của Phong Dương, chúng ta đã gặp qua một lần rồi!" Phương Thần hữu hảo vươn tay, muốn bắt tay với Tôn Ngữ.

“Tôn Ngữ “

Nhưng mà Trương Phong Dương một phen đẩy ra Phương Thần che đi tay Tôn Ngữ nói, “Tốt lắm, nhanh xem bệnh cho hắn đi “

“Đúng vậy, tuân mệnh!" Phương Thần bĩu môi nở nụ cười.

Phương Thần nhìn Tôn Ngữ hỏi hắn, “Ngươi có cái gì không thoải mái?"

Trương Phong Dương giúp Tôn Ngữ ngồi xuống,Tôn Ngữ thản nhiên hồi đáp: “Ta hay buồn nôn, ăn không vô bất cứ thứ gì, ăn cái gì phun ra cái đó, ta còn chẳng biết tại sao bị béo phì, đặc biệt ở bụng, thật giống như bên trong có cái gì đó vậy, càng ngày càng … lớn hơn…’

“Đúng! Phương Thần có một lần ta sờ bụng của hắn, trong bụng giống như có cái gì đó, nó đá ta một cái" Trương Phong Dương nói.

“Như vậy nha!" Phương Thần cho Tôn Ngữ nằm trên giường y, cởi bỏ dây lưng, lộ ra cái bụng phình của Tôn Ngữ.

Phương Thần nhẹ nhàng đè lên cái bụng kia, sau đó nhìn nhìn mắt Tôn Ngữ, sau khi nghe xong tiếng tim đập, nội tâm cảm thấy giống như trạng thái mang thai, nhưng mà Tôn Ngữ là nam nhân… Phương Thần chưa từng gặp qua loại bệnh tình này, sắc mặt hắn từ bình tĩnh dần trở nên nghiêm trọng.

“Phương Thần, có phải đại thúc bị quái bệnh gì hay không?" Trương Phong Dương cảm thấy kinh hãi,

Phương Thần nghiêm túc nói, “Như vậy đi, Phong Dương ngươi mang theo hắn đến bác sĩ phụ trách chuyên môn chiếu B siêu trước(=ở ta là đi siêu âm đó ạ), nhìn xem trong bụng có phải là có cái gì đang lớn lên không."

Trương Phong Dương đỡ Tôn Ngữ đi tới phòng B siêu, nhìn bác sĩ chuyên môn chịu trách nhiệm chiếu B siêu, Tôn Ngữ vốn nghĩ muốn xin giúp đỡ, nhưng mà Trương Phong Dương vẫn gắt gao túm lấy mình, Tôn Ngữ không dám la, cảm thấy hiện tại kêu cứu, không hay ho nhất định là chính mình.

Bác sĩ chịu trách nhiệm chiếu B siêu bảo hắn nằm xuống, ở trên bụng Tôn Ngữ sờ soạn một chút rồi bôi một chút thuốc thuốc mỡ, sau đó đem dụng cụ B đặt lên trên bụng Tôn Ngữ dò xét, không lâu màn hình B siêu mà bắt đầu hiện lên.

Phương Thần đứng ở bên cạnh giật mình nhìn chằm chằm nhìn màn hình.

Tôn Ngữ nhìn bộ dáng giật mình của Phương Thần cảm thấy mình không phải đơn giản là dạ dày bị trướng khí, Tôn Ngữ nghiêng đầu xem màn hình, hắn xem cũng không hiểu, chính là thấy trên màn hình, bên trong màu đen tuyền giống như có hai cái điểm nhỏ chợt lóe đột xuất nhảy lên

Biểu hiện trên mặt Phương Thần quái dị nói không nên lời, vội vàng xoay người đi ra ngoài.

Tôn Ngữ nhìn biểu hiện của Phương Thần trong lòng “Lộp bộp" một chút, đây là làm sao vậy, mình thật bị quái bệnh gì sao! Trương Phong Dương vẻ mặt lo lắng nhìn Tôn Ngữ, tay ôm Tôn Ngữ cũng càng chặt hơn.

Chỉ chốc lát sau, Phương Thần trở lại, còn mang đến một nữ bác sĩ trung niên, nữ bác sĩ trung niên vừa vào, thì vội vàng đi đến màn hình B siêu, quan sát cẩn thận và chăm chú, sau đó đối với Phương Thần nói; “Phương bác sĩ, dựa vào kinh nghiệm làm bác sĩ khoa phụ sản của ta, ta thấy hắn nhất định là có…

Trương Phong Dương rốt cuộc nhịn không được hỏi: " Phương Thần, đại thúc rốt cuộc bị bệnh gì?"

Nữ bác sĩ trung niên phức tạp nhìn thoáng qua Phương Thần nói: “Phương bác sĩ trước đi theo ta tới văn phòng, ta có chuyện muốn nói với ngươi."

“Hảo!"

“Phong Dương ngươi chờ ta một chút" Phương Thần nói xong thì đi theo nữ bác sĩ kia ra ngoài.

Tôn Ngữ giờ phút này cũng quên kêu cứu, hắn nhìn bụng của mình, hắn có thể cảm thấy, bụng thường xuyên có cái gì đang di chuyển, hắn nghĩ ta sẽ không mắc bệnh nan y chứ, bệnh ung thư, khối u hay là bệnh đáng sợ nào khác, tay chân Tôn Ngữ lạnh như băng, bất an không yên, Tôn Ngữ không phải sợ tử vong(=chết), nhưng mà Tôn Ngữ chỉ là một người bình thường, con người đối mặt tử vong đều có thể sợ hãi, đều có thể bất lực…Trương Phong Dương ôm Tôn Ngữ vào trong ngực, ở bên tai Tôn Ngữ nói; “Đại thúc không phải sợ, có ta ở đây, ngươi không có chuyện gì đâu, ngươi cũng không thể xảy ra chuyện gì đâu…"

Chỉ chốc lát sau Phương Thần đối với Trương Phong Dương nói; “Phong Dương ngươi đi theo ta một chút ta nói cho ngươi bệnh tình của hắn" Trương Phong Dương hôn lên trán Tôn Ngữ, nói “Ngoan! Đại thúc không phải sợ!" Rồi ly khai, khóa trái Tôn Ngữ ở trong phòng làm việc, Tôn Ngữ nhìn bụng của mình sờ sờ thế nhưng cảm thấy bên trong giống như có cái gì đó đang di chuyển, Tôn Ngữ sợ choáng váng.

" Phương Thần đại thúc rốt cuộc là mắc bệnh gì?" Trương Phong Dương lo lắng hỏi.

“Chuyện đó, nghe có chút hoang đường… Nhưng ta nói cho ngươi biết Phong Dương, nam nhân kia chính là đang mang thai!" Phương Thần trịnh trọng nói

" Phương Thần, ngươi vui lòng nghiêm túc một chút, đừng nói giỡn…" Trương Phong Dương khó có thể tin hỏi.

“Ta nói thật, Phong Dương B siêu phi thường chính xác đã cho thấy điều đó, hơn nữa ta sợ lầm còn đặc biệt mời đến chuyên gia khoa phụ sản hội chẩn, là thật, nam nhân kia thật sự đã mang thai, hơn nữa đã sắp ba tháng, thai nhi trong bụng cũng đã thành hình, có cánh tay, có chân " Phương Thần thở dài một hơi bất đắc dĩ nói

“Nhưng mà đại thúc là nam nhân, như thế nào lại có thể mang thai?!" Trương Phong Dương suy nghĩ có chút hỗn loạn hỏi.

Phương Thần nhìn hắn nói; “Ngươi trước nghe ta giải thích Phong Dương… Theo như nhìn bề ngoài, Tôn Ngữ quả thật là nam nhân, nhưng theo góc độ y học hắn kỳ thật là một người song tính, hơn nữa là người song tính ẩn phi thường hiếm thấy, loại người song tính này xác suất xuất hiện vô cùng thấp, mấy vạn người mới xuất hiện một người “

“Người song tính " Trương Phong Dương lắp bắp kinh hãi

Phương Thần giải thích; “Đúng, cũng chính là loài lưỡng tính, ở trong thân thể của hắn đồng thời có khí quan của nam nhân cùng túi tinh, cũng có tử cung và trứng của nữ nhân, hắn mang thai là tử cung cùng trực tràng ngay tại cùng nhau, hắn có thể cùng nữ tính kết hôn sinh con, cũng có thể cùng nam tử mang thai… Ngươi có biết không! Phong Dương"

“Nhưng mà như vậy là mang thai nha!" Trương Phong Dương nghe như đang lọt vào trong sương mù.

“Này" Phương Thần trên mặt hiện ra thần sắc xấu hổ, “Ngươi không trực tiếp mang “bao" cùng hắn sinh hoạt vợ chồng, tinh tử của ngươi thông qua phía sau của hắn vào trực tràng, rồi đi tới tử cung, do đó khiến hắn mang thai… Phong Dương ngươi nhớ kỹ về sau nhất định phải mang “bao" khi làm việc, bằng không hắn thật sự có thể không ngừng mang thai!" Phương Thần dừng lại một chút:"Nhân đây nói luôn!, bởi vì dù sao hắn cũng là nam tử, nam nhân sinh dục dù sao cũng khác nữ nhân, sản đạo của hắn không giống nữ nhân, xương chậu nhỏ, cho nên ở thời kỳ thai nghén cảm thấy khó chịu, thời điểm sinh sản có thể phi thường, phi thường thống khổ, ngươi nếu về sau không muốn làm cho nam nhân kia chịu đựng thống khổ khi sinh sản! Thì cẩn thận một chút!"

“Nói hắn như vậy, hắn mang thai hài tử của ta", Trương Phong Dương có chút hoa chân múa tay vui sướng. Hắn phi thường thích tiểu hài tử cảm thấy ôn nhu mềm mại,phấn phấn nộn non mịn đáng yêu, đặc biệt đây còn là đứa con của mình cùng người mình yêu nhất, một bảo bảo được kiến tạo nhờ máu mủ của mình cùng đại thúc, vừa nghĩ tới đại thúc sinh bảo bảo cho mình, Trương Phong Dương vui vẻ, đứa bé này không biết sẽ giống ai, là giống đại thúc, hay là giống ta, giống ta tốt lắm, đại thúc bổn bổn(=ngu ngốc) ngơ ngác tuyệt không tốt, luôn bị người khác khi dễ, đứa nhỏ của Trương Phong Dương ta vô luận nam hài hay nữ hài nhất định phải lợi hại, phải đi khi dễ người khác.

“Chúc mừng ngươi! Ngươi làm ba ba!"

Trương Phong Dương tiến văn phòng ôm cổ Tôn Ngữ, vén quần áo Tôn Ngữ lên, lộ ra cái bụng tròn tròn, Trương Phong Dương đưa tay sờ sờ bụng mềm mại, cảm thấy có cái gì đá mình một chút, lập tức cúi đầu áp sát lên bụng Tôn Ngữ, thật sự cảm thấy tiểu sinh mệnh trong bụng….nó đang nhảy lên… Trương Phong Dương vui ngay cả miệng đều không khép lại được.

Trương Phong Dương vừa lòng buông Tôn Ngữ ra, Tôn Ngữ tay chân lập tức hoản loạn muốn mặc quần áo lại, che khuất cái bụng tròn trịa của mình, nhưng mà che không được, bởi vì bụng quá lớn, quần áo quá nhỏ!

“Đại thúc ta thật vui! Đại thúc ngươi có hài tử của ta, ngươi không phải sinh bệnh, trong bụng của ngươi cũng không phải có cái gì, mà là có tiểu sinh mệnh của chúng ta, có con của chúng ta!" Trương Phong Dương không kiềm chế được nội tâm ôm lấy Tôn Ngữ xoay một vòng lớn.

Trương Phong Dương chậm rãi ôm Tôn Ngữ lên trên đùi, hắn không biết biểu đạt như thế nào, hắn cảm thấy thật hạnh phúc, dịu dàng hôn môi hồng nhạt của Tôn Ngữ, nhẹ nhàng tựa như đối đãi với trẻ con, tinh tế hôn, ôn nhu tựa như mưa phùn mênh mông, nhẹ nhàng liếm cái lưỡi mềm mại của Tôn Ngữ, liếm khoang miệng ấm áp của hắn, hút mạt nước ngọt ngào trong miệng Tôn Ngữ…

Tôn Ngữ bị hắn hôn, hôn mê, quay đầu đẩy Trương Phong Dương ra,, khóe miệng bị hôn đỏ lên còn có chỉ bạc chảy ra khi hai người hôn môi: “Trương Phong Dương ngươi, không nên nói bậy nói bạ, ta là nam nhân như thế nào có thể mang thai?"

“Đại thúc ngươi còn chưa tin, ngươi mang thai nha…"

Tôn Ngữ nghĩ rằng Trương Phong Dương đang đùa giỡn, nghĩ thầm không bằng nói sáng tỏ, nhìn Trương Phong Dương lấy hết dũng khí nói; “Kỳ thật ta đã sớm muốn nói, ngươi không phải luôn nói yêu ta, thích ta sao! Ta hiện tại nói cho ngươi biết, ta không thích nam nhân, ta sẽ không ở bên ngươi, lại càng không yêu ngươi, không cần trêu đùa ta, ta không có khả năng mang thai, ta là nam nhân! Ta đã kết hôn, ta thật là nam nhân, cho dù là dạng gì, ta cũng sẽ không thể mang thai,thả ta đi đi!" Tôn Ngữ tội nghiệp không ngừng lặp lại chuyện mình là nam nhân, nói xong thì cúi đầu còn hướng bên trong xê dịch, hắn sợ chọc giận Trương Phong Dương khiến hắn đánh mình, lén nhìn biểu tình của Trương Phong Dương.

About these ads
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại