Ngược Ái Chi Luyến
Chương 38
Tiêu Mặc lái xe, mang theo Tôn Ngữ đi tới nhà ăn Sơn Đỉnh đẹp nhất C thành, ngọn đèn nhà ăn có chút mờ ảo, rất có không khí, trên bàn cơm trải ra khăn trải bàn Nguyệt Nha Bạch dệt nổi xinh đẹp thanh lịch, bộ đồ ăn bằng bạc bày chỉnh tề, giữa bàn ăn đặt ngọn nến mà đế cắm nến cũng bằng bạc tinh mỹ, ánh sáng ngọn nến lay động, điệu nhạc làm cho người ta cảm thấy lãng mạn, nhưng không có khách nhân nào khác, chỉ có phục vụ sinh, xem ra có vẻ là đã được Tiêu Mặc đặt riêng,
Tiêu Mặc đích thân kéo ghế dựa chỗ bàn ăn ra cho Tôn Ngữ ngồi, sau đó ngồi đối diện Tôn Ngữ, nhìn thấy biểu tình thích thú của Tôn Ngữ, Tiêu Mặc vui vẻ cong khóe miệng, xem ra Tôn Ngữ cực kì thích không khí này.
Chỉ chốc lát sau một cái bánh ngọt lớn hình trái tim, đặt tới trên bàn, bánh ngọt tràn đầy hoa quả tươi mới, chocolate, có vẻ thập phần khiến người ta muốn ăn, mặt trên còn dùng mứt trái cây viết; chúc Tôn Ngữ sinh nhật vui vẻ…
Trong nháy mắt Tôn Ngữ thật sự hảo cảm động và bất ngờ, bởi vì cuộc sống quẫn bách cùng khốn khổ, ở trong trí nhớ của mình chưa từng có qua, một sinh nhật dành cho mình, cũng chưa từng có người nào đối với mình chúc phúc trong ngày sinh nhật, mà hôm nay chính mình lần đầu tiên có một sinh nhật thuộc về riêng mình…
“Đại thúc, thích không?" Tiêu Mặc đốt ngọn nến cắm đầy trên mặt bánh ngọt, trong ánh nến ấm áp, thấp giọng nhẹ nhàng hát bài ca sinh nhật, thanh âm cực kỳ dễ nghe.
“Ân…" Tôn Ngữ nhìn Tiêu Mặc trong ánh nến nhẹ giọng vì mình hát, cảm thấy chưa từng trải qua ấm áp như thế.
“Đại thúc mau ước… Sau đó thổi tắt toàn bộ ngọn nến này " Tiêu Mặc sau khi hát xong, nhìn Tôn Ngữ ôn nhu nói.
“Hảo… Cám ơn ngươi Tiêu Mặc" Tiêu Mặc vẫn dùng thái độ ôn nhu nhất đối đãi với mình, vẫn giúp mình, bảo vệ mình, cảm thấy cảm giác chưa từng có, tâm có một chút ấm áp, nhắm mắt lại hai tay tạo thành chữ thập trong lòng cầu nguyện, sau đó một hơi thổi tắt ngọn nến trước mặt…
“Ăn ngon không?" Tiêu Mặc cẩn thận vì Tôn Ngữ cắt bánh ngọt, đặt miếng bánh màu trắng tới trước mặt Tôn Ngữ.
“Cám ơn ngươi Tiêu Mặc…" Tôn Ngữ ăn một miếng cảm thấy miệng đầy hương sữa cùng hoa quả tươi mát, cảm thấy hảo ngọt ngào.
Tiêu Mặc đứng dậy đi tới trước cây đàn dương cầm màu đen xinh đẹp đặt giữa đại sảnh nhà ăn, ở mũi thân đàn có đính châu ngọc tinh mịn, mỉm cười nhìn Tôn Ngữ nói: “Hôm nay, ta muốn vì đại thúc đàn một khúc, Over the rainbow, đại thúc hy vọng ngươi có thể cảm nhận được cầu vồng rực rỡ trong lòng, vĩnh viễn khoái hoạt, đại thúc sinh nhật vui vẻ “
Over The Rainbow
Tiêu Mặc ngồi xuống ở ghế cây đàn, nhẹ nhàng mở nắp đàn ra, ngón tay xinh đẹp đặt ở trên phím đàn dương cầm đen trắng, từ đầu ngón tay toát ra, ngón tay tựa như mây bay nước chảy lưu loát sinh động ở trên phím dàn đàn dương cầm đen trắng lưu xuống, tiếng đàn dương cầm du dương trầm bổng ở trong phòng ăn say lòng người.
Tôn Ngữ cảm thấy giờ phút lãng mạn này tựa như đồng thoại thư (truyện cổ tích), Tiêu Mặc tựa như tiểu vương tử xinh đẹp nhất trong đồng thoại thư, có chút giống như tiên nhân không thể với tới, có chút cao quý không thể chạm vào…
“Đại thúc đừng chỉ ăn mỗi bánh ngọt, ăn một chút món khác đi!" Tiêu Mặc ôn nhu chỉ chỉ thức ăn tinh xảo bên cạnh.
“Đại thúc chúng ta cùng nhau uống một ly đi!" Tiêu Mặc mỉm cười. Mở ra một chai Lafite, chậm rãi rót rượu vào trong một cái ly đế cao.
“Ta không uống! Tiêu Mặc ngươi đối với ta như vậy, ta không đảm đương nổi!"Tôn Ngữ nhìn cái ly đế cao trước mặt lắc đầu. Ngửi được mùi rượu trong không khí bốn phía, chỉ biết rượu này nhất định thực quý, Tôn Ngữ biết Tiêu Mặc không đồng ý nhưng mình cũng không thể nhận.
“Đại thúc ta nguyện ý đối tốt với ngươi, ngươi đã có một sinh nhật hảo, vì sinh nhật đại thúc! Uống một chút đi!" Tiêu Mặc ôn nhu nói.
Tôn Ngữ uống ngay rượu trong ly, cảm thấy hương rượu nho nhàn nhạt thanh nhã hợp lòng người lướt qua đầu lưỡi, ở yết hầu quanh quẩn, cuối cùng nổi lên chính là hơi hơi ngây ngây, chậm rãi dung nhập trong bụng, trở về nơi vô cùng, Tôn Ngữ có chút hơi say…
Mà Tiêu Mặc nhìn Tôn Ngữ trong ánh nến nhàn nhạt, như vậy làm cho người ta tim đập thình thịch, có chút mê say chỉ không thể uống một ly một ly nữa, dưới ánh nến lãng mạn hai người lẳng lặng uống rượu, không khí mờ ám…
“Đại thúc" Tiêu Mặc thân thủ cầm lấy tấm khăn trong tay, đi đến phía sau Tôn Ngữ, nhẹ nhàng phủ lên trên mắt của Tôn Ngữ,
“Tiêu Mặc ngươi muốn làm gì" Tôn Ngữ cảm thấy ánh mắt bị bịt kín, một mảnh tối đen, có chút sợ hãi, nắm chặt tay của Tiêu Mặc, khó hiểu hỏi.
“Đại thúc cầm lấy tay của ta, ta dẫn ngươi đi đến nơi này."
Tiêu Mặc dẫn Tôn Ngữ đi tới phòng khách sạn ở tầng cao nhất, phòng này có cửa sổ sát đất thật to, có thể xuyên thấu qua cửa sổ nhìn thấy toàn bộ cảnh đêm của C thành.
Tiêu Mặc mở miếng khăn trên mắt Tôn Ngữ ra, dẫn Tôn Ngữ đi tới bên cạnh cửa sổ sát đất thật to trong phòng, Tôn Ngữ cúi đầu nhìn lại.
Lúc ban đêm xuân phong say mê, đèn rực rỡ mới lên, trong bóng đêm mông lung, C thành đại đô thị này, thật giống như mỹ nhân trầm mê ở trong sương mù bóng đêm, lộ ra vài phần ra mị thái xinh đẹp.
C thành ban đêm thật đẹp, có một phần rất lớn, bởi vì ánh đèn rực rỡ sáng như ngọc, tại nơi cao như vậy quan sát xuống, làm cho Tôn Ngữ thật sự có loại cảm giác như bước chậm trên đám mây, giống như một giấc mộng đẹp…
Tôn Ngữ có chút hơi say, hắn si ngốc nhìn cảnh đêm tuyệt đẹp, phía sau “Bang bang phanh" tiếng pháo hoa làm cho Tôn Ngữ hoảng sợ té ngã vào trong lòng ngực Tiêu Mặc.
“Đại thúc không phải sợ, ngươi xem pháo hoa, đây là pháo hoa chỉ dành cho ngươi" Tiêu Mặc ôm Tôn Ngữ thật chặt, Tôn Ngữ ngẩng đầu nhìn pháo hoa nở rộ bảy màu trong màn đêm tối đen, mới vừa rồi bầu trời đêm còn tĩnh lặng bỗng nhiên dấy lên một đoàn đại ánh sáng, đột nhiên sau đó tựa như sao băng hướng bốn phía bay ra.
Ngàn vạn đóa hoa từ không trung rơi xuống, kèm theo tiếng nổ, hóa thành đóa hoa lớn chói lọi, ngũ sắc rực rỡ… Tựa như bông hoa bảy màu ở trên bầu trời nở rộ…
Tôn Ngữ ngửa đầu ngơ ngác nhìn, bị cảnh đẹp hiếm có mê hoặc, cảm thấy xem pháo hoa thật đẹp, chính là lúc sau kết thúc, tuy rằng rực rỡ, xinh đẹp, nhưng trong nháy mắt cái gì cũng không còn, chỉ có tịch mịch…
Tiêu Mặc cúi đầu nhìn Tôn Ngữ trong lòng ngực, trong con ngươi đen láy phản chiếu sắc thái sáng ngời của pháo hoa, còn giống như có một tia cô độc, một tia thương cảm, một tia tịch mịch…
“Đại thúc?" Tiêu Mặc không tự giác gọi tên của hắn, muốn ôm lấy Tôn Ngữ, hảo hảo đau thương luyến tiếc, nghĩ muốn đuổi đi tia cô tịch kia trong mắt Tôn Ngữ,
Tôn Ngữ nhìn Tiêu Mặc hỏi: “Làm sao vậy?"
“Chính là…" Tiêu Mặc si ngốc lẳng lặng nhìn gương mặt Tôn Ngữ, thấp giọng ở bên tai Tôn Ngữ nói: “Đại thúc, ta yêu ngươi…"
Vào giờ khắc này, ta là người yêu của ngươi Tôn Ngữ.
Phía sau, ngoài cửa sổ pháo hoa tựa như đóa hoa nở rộ, các loại hình dạng bất đồng, cuối cùng hợp lại thành, chữ cái tình yêu——I love U
“Đại thúc ngươi biết không?"Tiêu Mặc ở bên tai Tôn Ngữ nhẹ giọng nói, Tôn Ngữ nhìn chữ cái trên bầu trời đêm, trong lúc đó nhất thời chính hắn cũng có chút say mê, có chút tâm động, không thể không nói Tiêu Mặc là một tình nhân ôn nhu nhất.
Tiêu Mặc cúi đầu ôn nhu hôn môi Tôn Ngữ, trực tiếp đem lưỡi của Tôn Ngữ cuốn vào trong miệng của mình, cảm thấy mùi rượu nhè nhẹ ngọt vị cùng nhàn nhạt, tùy tiện mút, làm cho miệng Tôn Ngữ vương lên mùi hương của mình, trêu chọc, Tôn Ngữ có chút đóng băng, cái lưỡi cứng ngắc…
Tôn Ngữ cảm thấy đầu lưỡi của mình không ngừng bị Tiêu Mặc kịch liệt hút duẫn, gặm cắn, giống như bị Tiêu Mặc nuốt vào trong bụng, nghĩ muốn lấy tay đẩy ra, lại không biết từ lúc nào, hai tay của mình bị Tiêu Mặc áp chế chặt chẽ ở sau người, không thể động đậy…
Phảng phất bị hôn đã lâu, Tôn Ngữ giống như không thể hô hấp, miệng toàn bộ đều là mùi rượu nồng của miệng Tiêu Mặc, tay bị áp đã không còn khí lực, hai chân có chút mềm nhũn, cả người không kềm chế được ngã vào trong lòng ngực Tiêu Mặc…
Tiêu Mặc nhẹ nhàng áp ngã Tôn Ngữ xuống giường, trong lòng chỉ có một ý nghĩ——đại thúc ta yêu ngươi, ta sẽ hảo hảo bảo hộ ngươi, hảo hảo chiếu cố ngươi, ta thực hối hận lúc trước không thể giúp đỡ ngươi…
Tiêu Mặc ở trong lòng âm thầm thề, ta muốn lại bảo vệ đại thúc, không cho ngươi trở lại bên cạnh Trương Phong Dương điên cuồng kia, ngươi có thể yêu ta, cũng có thể không yêu ta, mặc kệ yêu hay không yêu, ta cũng có thể làm cho ngươi vui vẻ, hạnh phúc, chung sống cùng ta…
“Tiêu Mặc… Ngươi làm cái gì? Ta không muốn… Mau đứng lên." Tôn Ngữ tuy rằng không ghét Tiêu Mặc nhưng nội tâm vẫn là có chút sợ hãi
Tiêu Mặc không thích bắt buộc, nhưng ban đêm hữu tình như vậy, bữa tối cùng ánh nến, pháo hoa Tiêu Mặc có chút khó kìm lòng nổi, hơn nữa Tôn Ngữ cũng không phải kháng cự như vậy, Tiêu Mặc khó kìm lòng… Đè ở trên người Tôn Ngữ không ngừng hôn môi.
“Đại thúc, không phải sợ… Ta thích ngươi, ngươi cho ta, ta sẽ đối với ngươi tốt…" Tiêu Mặc một bên hôn môi một bên ở bên tai Tôn Ngữ thì thầm. Hạ thân cực nóng bỏng không ngừng cọ ở trên người Tôn Ngữ
“Tiêu Mặc ngươi uống nhiều quá, buông…" Tôn Ngữ ngửi được mùi rượu trên người Tiêu Mặc, Tôn Ngữ cảm thấy Tiêu Mặc hạ thân cực nóng, biết Tiêu Mặc muốn làm gì, dùng cả tay chân nghĩ muốn đẩy Tiêu Mặc ra, rất sợ hãi, hảo sợ hãi, nội tâm nghĩ ta đối Tiêu Mặc là cái cảm giác gì, là cảm giác ấm áp, Tôn Ngữ cũng không rõ… Nhưng ít ra không phải chán ghét… Nhưng cũng tuyệt đối không phải yêu
Tiêu Mặc đã muốn không thể kiếm chế mặc kệ cự tuyệt của Tôn Ngữ, xé rách quần áo của Tôn Ngữ.
“Đừng như vậy… Tiêu Mặc."
“Đại thúc, đừng cự tuyệt ta, ta thích ngươi, đem của ngươi cho ta…"
“Ta không thích nam nhân… Tiêu Mặc…" Tôn Ngữ có chút do dự hắn nói không nên lời đối Tiêu Mặc là cái cảm giác gì, chính là vì sao trong lòng hắn lại nghĩ tới bộ dáng tức giận của Trương Phong Dương, cái bộ dáng xấu xa kia, Trương Phong Dương tựa như đứa nhỏ cố chấp…
Hai người đẩy đẩy xô xô, Tiêu Mặc mặc dù có điểm say, nhưng vẫn không nóng nảy, hắn không muốn bắt buộc Tôn Ngữ, muốn cho Tôn Ngữ hiểu rõ, hắn tôn trọng Tôn Ngữ, muốn Tôn Ngữ cam tâm tình nguyện giao mình cho hắn…
“Tiên sinh, ngươi không thể đi vào, tiên sinh nơi này là phòng cá nhân… Tiên sinh…" Bên ngoài truyền đến thanh âm ồn ào
Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng động ầm ỹ, Tiêu Mặc không vui nhíu mày. Là ai?
Đột nhiên “Bính" một tiếng vang thật lớn, cửa phòng bị đá văng. Trong phòng Tiêu Mặc đè ở trên người Tôn Ngữ, hai người giằng co, hướng cửa nhìn lại,
Chỉ nhìn thấy Trương Phong Dương vẻ mặt xanh mét đứng ở cửa, đi theo bên cạnh còn có Trương Cuồng.
Trương Phong Dương nắm chặt nắm tay, gân xanh nổi lên, tựa như một mãnh thú đầu phẫn nộ phun hỏa gắt gao nhìn chằm chằm cẩu nam nam ở trên giường, hai người trong phòng quần áo không chỉnh, Tiêu Mặc đè ở trên người Tôn Ngữ. Tôn Ngữ sắc mặt tái nhợt nhìn thấy Trương Phong Dương đột nhiên xông tới, lắp bắp kinh hãi.
Kỳ thật Trương Phong Dương mới vừa đi tới cửa gian phòng chợt nghe đến bên trong truyền ra thanh âm của Tiêu Mặc mà hắn chán ghét nhất, lửa giận đốt cháy lý trí còn sót lại, bất chấp nhân viên tạp vụ khuyên can, một cước giữ cửa đá văng.
Trương Phong Dương đi nhanh tiến lên, hung hăng đẩy Tiêu Mặc ra, một phen từ trên giường kéo Tôn Ngữ xuống đất.
“Tiện nhân! Tao hàng! Ngươi nơi nơi câu dẫn nam nhân thấp hèn!" Trương Phong Dương hung hăng đạp Tôn Ngữ một cước, sau đó liền hung hăng túm tóc Tôn Ngữ. “Đoàng đoàng" tiếng hai cái tát hung hăng tát đến trên mặt Tôn Ngữ, khuôn mặt Tôn Ngữ bị đánh nghiêng qua một bên, có chút mê muội, chỉ cảm thấy khóe miệng chảy ra huyết.
About these ads
Tiêu Mặc đích thân kéo ghế dựa chỗ bàn ăn ra cho Tôn Ngữ ngồi, sau đó ngồi đối diện Tôn Ngữ, nhìn thấy biểu tình thích thú của Tôn Ngữ, Tiêu Mặc vui vẻ cong khóe miệng, xem ra Tôn Ngữ cực kì thích không khí này.
Chỉ chốc lát sau một cái bánh ngọt lớn hình trái tim, đặt tới trên bàn, bánh ngọt tràn đầy hoa quả tươi mới, chocolate, có vẻ thập phần khiến người ta muốn ăn, mặt trên còn dùng mứt trái cây viết; chúc Tôn Ngữ sinh nhật vui vẻ…
Trong nháy mắt Tôn Ngữ thật sự hảo cảm động và bất ngờ, bởi vì cuộc sống quẫn bách cùng khốn khổ, ở trong trí nhớ của mình chưa từng có qua, một sinh nhật dành cho mình, cũng chưa từng có người nào đối với mình chúc phúc trong ngày sinh nhật, mà hôm nay chính mình lần đầu tiên có một sinh nhật thuộc về riêng mình…
“Đại thúc, thích không?" Tiêu Mặc đốt ngọn nến cắm đầy trên mặt bánh ngọt, trong ánh nến ấm áp, thấp giọng nhẹ nhàng hát bài ca sinh nhật, thanh âm cực kỳ dễ nghe.
“Ân…" Tôn Ngữ nhìn Tiêu Mặc trong ánh nến nhẹ giọng vì mình hát, cảm thấy chưa từng trải qua ấm áp như thế.
“Đại thúc mau ước… Sau đó thổi tắt toàn bộ ngọn nến này " Tiêu Mặc sau khi hát xong, nhìn Tôn Ngữ ôn nhu nói.
“Hảo… Cám ơn ngươi Tiêu Mặc" Tiêu Mặc vẫn dùng thái độ ôn nhu nhất đối đãi với mình, vẫn giúp mình, bảo vệ mình, cảm thấy cảm giác chưa từng có, tâm có một chút ấm áp, nhắm mắt lại hai tay tạo thành chữ thập trong lòng cầu nguyện, sau đó một hơi thổi tắt ngọn nến trước mặt…
“Ăn ngon không?" Tiêu Mặc cẩn thận vì Tôn Ngữ cắt bánh ngọt, đặt miếng bánh màu trắng tới trước mặt Tôn Ngữ.
“Cám ơn ngươi Tiêu Mặc…" Tôn Ngữ ăn một miếng cảm thấy miệng đầy hương sữa cùng hoa quả tươi mát, cảm thấy hảo ngọt ngào.
Tiêu Mặc đứng dậy đi tới trước cây đàn dương cầm màu đen xinh đẹp đặt giữa đại sảnh nhà ăn, ở mũi thân đàn có đính châu ngọc tinh mịn, mỉm cười nhìn Tôn Ngữ nói: “Hôm nay, ta muốn vì đại thúc đàn một khúc, Over the rainbow, đại thúc hy vọng ngươi có thể cảm nhận được cầu vồng rực rỡ trong lòng, vĩnh viễn khoái hoạt, đại thúc sinh nhật vui vẻ “
Over The Rainbow
Tiêu Mặc ngồi xuống ở ghế cây đàn, nhẹ nhàng mở nắp đàn ra, ngón tay xinh đẹp đặt ở trên phím đàn dương cầm đen trắng, từ đầu ngón tay toát ra, ngón tay tựa như mây bay nước chảy lưu loát sinh động ở trên phím dàn đàn dương cầm đen trắng lưu xuống, tiếng đàn dương cầm du dương trầm bổng ở trong phòng ăn say lòng người.
Tôn Ngữ cảm thấy giờ phút lãng mạn này tựa như đồng thoại thư (truyện cổ tích), Tiêu Mặc tựa như tiểu vương tử xinh đẹp nhất trong đồng thoại thư, có chút giống như tiên nhân không thể với tới, có chút cao quý không thể chạm vào…
“Đại thúc đừng chỉ ăn mỗi bánh ngọt, ăn một chút món khác đi!" Tiêu Mặc ôn nhu chỉ chỉ thức ăn tinh xảo bên cạnh.
“Đại thúc chúng ta cùng nhau uống một ly đi!" Tiêu Mặc mỉm cười. Mở ra một chai Lafite, chậm rãi rót rượu vào trong một cái ly đế cao.
“Ta không uống! Tiêu Mặc ngươi đối với ta như vậy, ta không đảm đương nổi!"Tôn Ngữ nhìn cái ly đế cao trước mặt lắc đầu. Ngửi được mùi rượu trong không khí bốn phía, chỉ biết rượu này nhất định thực quý, Tôn Ngữ biết Tiêu Mặc không đồng ý nhưng mình cũng không thể nhận.
“Đại thúc ta nguyện ý đối tốt với ngươi, ngươi đã có một sinh nhật hảo, vì sinh nhật đại thúc! Uống một chút đi!" Tiêu Mặc ôn nhu nói.
Tôn Ngữ uống ngay rượu trong ly, cảm thấy hương rượu nho nhàn nhạt thanh nhã hợp lòng người lướt qua đầu lưỡi, ở yết hầu quanh quẩn, cuối cùng nổi lên chính là hơi hơi ngây ngây, chậm rãi dung nhập trong bụng, trở về nơi vô cùng, Tôn Ngữ có chút hơi say…
Mà Tiêu Mặc nhìn Tôn Ngữ trong ánh nến nhàn nhạt, như vậy làm cho người ta tim đập thình thịch, có chút mê say chỉ không thể uống một ly một ly nữa, dưới ánh nến lãng mạn hai người lẳng lặng uống rượu, không khí mờ ám…
“Đại thúc" Tiêu Mặc thân thủ cầm lấy tấm khăn trong tay, đi đến phía sau Tôn Ngữ, nhẹ nhàng phủ lên trên mắt của Tôn Ngữ,
“Tiêu Mặc ngươi muốn làm gì" Tôn Ngữ cảm thấy ánh mắt bị bịt kín, một mảnh tối đen, có chút sợ hãi, nắm chặt tay của Tiêu Mặc, khó hiểu hỏi.
“Đại thúc cầm lấy tay của ta, ta dẫn ngươi đi đến nơi này."
Tiêu Mặc dẫn Tôn Ngữ đi tới phòng khách sạn ở tầng cao nhất, phòng này có cửa sổ sát đất thật to, có thể xuyên thấu qua cửa sổ nhìn thấy toàn bộ cảnh đêm của C thành.
Tiêu Mặc mở miếng khăn trên mắt Tôn Ngữ ra, dẫn Tôn Ngữ đi tới bên cạnh cửa sổ sát đất thật to trong phòng, Tôn Ngữ cúi đầu nhìn lại.
Lúc ban đêm xuân phong say mê, đèn rực rỡ mới lên, trong bóng đêm mông lung, C thành đại đô thị này, thật giống như mỹ nhân trầm mê ở trong sương mù bóng đêm, lộ ra vài phần ra mị thái xinh đẹp.
C thành ban đêm thật đẹp, có một phần rất lớn, bởi vì ánh đèn rực rỡ sáng như ngọc, tại nơi cao như vậy quan sát xuống, làm cho Tôn Ngữ thật sự có loại cảm giác như bước chậm trên đám mây, giống như một giấc mộng đẹp…
Tôn Ngữ có chút hơi say, hắn si ngốc nhìn cảnh đêm tuyệt đẹp, phía sau “Bang bang phanh" tiếng pháo hoa làm cho Tôn Ngữ hoảng sợ té ngã vào trong lòng ngực Tiêu Mặc.
“Đại thúc không phải sợ, ngươi xem pháo hoa, đây là pháo hoa chỉ dành cho ngươi" Tiêu Mặc ôm Tôn Ngữ thật chặt, Tôn Ngữ ngẩng đầu nhìn pháo hoa nở rộ bảy màu trong màn đêm tối đen, mới vừa rồi bầu trời đêm còn tĩnh lặng bỗng nhiên dấy lên một đoàn đại ánh sáng, đột nhiên sau đó tựa như sao băng hướng bốn phía bay ra.
Ngàn vạn đóa hoa từ không trung rơi xuống, kèm theo tiếng nổ, hóa thành đóa hoa lớn chói lọi, ngũ sắc rực rỡ… Tựa như bông hoa bảy màu ở trên bầu trời nở rộ…
Tôn Ngữ ngửa đầu ngơ ngác nhìn, bị cảnh đẹp hiếm có mê hoặc, cảm thấy xem pháo hoa thật đẹp, chính là lúc sau kết thúc, tuy rằng rực rỡ, xinh đẹp, nhưng trong nháy mắt cái gì cũng không còn, chỉ có tịch mịch…
Tiêu Mặc cúi đầu nhìn Tôn Ngữ trong lòng ngực, trong con ngươi đen láy phản chiếu sắc thái sáng ngời của pháo hoa, còn giống như có một tia cô độc, một tia thương cảm, một tia tịch mịch…
“Đại thúc?" Tiêu Mặc không tự giác gọi tên của hắn, muốn ôm lấy Tôn Ngữ, hảo hảo đau thương luyến tiếc, nghĩ muốn đuổi đi tia cô tịch kia trong mắt Tôn Ngữ,
Tôn Ngữ nhìn Tiêu Mặc hỏi: “Làm sao vậy?"
“Chính là…" Tiêu Mặc si ngốc lẳng lặng nhìn gương mặt Tôn Ngữ, thấp giọng ở bên tai Tôn Ngữ nói: “Đại thúc, ta yêu ngươi…"
Vào giờ khắc này, ta là người yêu của ngươi Tôn Ngữ.
Phía sau, ngoài cửa sổ pháo hoa tựa như đóa hoa nở rộ, các loại hình dạng bất đồng, cuối cùng hợp lại thành, chữ cái tình yêu——I love U
“Đại thúc ngươi biết không?"Tiêu Mặc ở bên tai Tôn Ngữ nhẹ giọng nói, Tôn Ngữ nhìn chữ cái trên bầu trời đêm, trong lúc đó nhất thời chính hắn cũng có chút say mê, có chút tâm động, không thể không nói Tiêu Mặc là một tình nhân ôn nhu nhất.
Tiêu Mặc cúi đầu ôn nhu hôn môi Tôn Ngữ, trực tiếp đem lưỡi của Tôn Ngữ cuốn vào trong miệng của mình, cảm thấy mùi rượu nhè nhẹ ngọt vị cùng nhàn nhạt, tùy tiện mút, làm cho miệng Tôn Ngữ vương lên mùi hương của mình, trêu chọc, Tôn Ngữ có chút đóng băng, cái lưỡi cứng ngắc…
Tôn Ngữ cảm thấy đầu lưỡi của mình không ngừng bị Tiêu Mặc kịch liệt hút duẫn, gặm cắn, giống như bị Tiêu Mặc nuốt vào trong bụng, nghĩ muốn lấy tay đẩy ra, lại không biết từ lúc nào, hai tay của mình bị Tiêu Mặc áp chế chặt chẽ ở sau người, không thể động đậy…
Phảng phất bị hôn đã lâu, Tôn Ngữ giống như không thể hô hấp, miệng toàn bộ đều là mùi rượu nồng của miệng Tiêu Mặc, tay bị áp đã không còn khí lực, hai chân có chút mềm nhũn, cả người không kềm chế được ngã vào trong lòng ngực Tiêu Mặc…
Tiêu Mặc nhẹ nhàng áp ngã Tôn Ngữ xuống giường, trong lòng chỉ có một ý nghĩ——đại thúc ta yêu ngươi, ta sẽ hảo hảo bảo hộ ngươi, hảo hảo chiếu cố ngươi, ta thực hối hận lúc trước không thể giúp đỡ ngươi…
Tiêu Mặc ở trong lòng âm thầm thề, ta muốn lại bảo vệ đại thúc, không cho ngươi trở lại bên cạnh Trương Phong Dương điên cuồng kia, ngươi có thể yêu ta, cũng có thể không yêu ta, mặc kệ yêu hay không yêu, ta cũng có thể làm cho ngươi vui vẻ, hạnh phúc, chung sống cùng ta…
“Tiêu Mặc… Ngươi làm cái gì? Ta không muốn… Mau đứng lên." Tôn Ngữ tuy rằng không ghét Tiêu Mặc nhưng nội tâm vẫn là có chút sợ hãi
Tiêu Mặc không thích bắt buộc, nhưng ban đêm hữu tình như vậy, bữa tối cùng ánh nến, pháo hoa Tiêu Mặc có chút khó kìm lòng nổi, hơn nữa Tôn Ngữ cũng không phải kháng cự như vậy, Tiêu Mặc khó kìm lòng… Đè ở trên người Tôn Ngữ không ngừng hôn môi.
“Đại thúc, không phải sợ… Ta thích ngươi, ngươi cho ta, ta sẽ đối với ngươi tốt…" Tiêu Mặc một bên hôn môi một bên ở bên tai Tôn Ngữ thì thầm. Hạ thân cực nóng bỏng không ngừng cọ ở trên người Tôn Ngữ
“Tiêu Mặc ngươi uống nhiều quá, buông…" Tôn Ngữ ngửi được mùi rượu trên người Tiêu Mặc, Tôn Ngữ cảm thấy Tiêu Mặc hạ thân cực nóng, biết Tiêu Mặc muốn làm gì, dùng cả tay chân nghĩ muốn đẩy Tiêu Mặc ra, rất sợ hãi, hảo sợ hãi, nội tâm nghĩ ta đối Tiêu Mặc là cái cảm giác gì, là cảm giác ấm áp, Tôn Ngữ cũng không rõ… Nhưng ít ra không phải chán ghét… Nhưng cũng tuyệt đối không phải yêu
Tiêu Mặc đã muốn không thể kiếm chế mặc kệ cự tuyệt của Tôn Ngữ, xé rách quần áo của Tôn Ngữ.
“Đừng như vậy… Tiêu Mặc."
“Đại thúc, đừng cự tuyệt ta, ta thích ngươi, đem của ngươi cho ta…"
“Ta không thích nam nhân… Tiêu Mặc…" Tôn Ngữ có chút do dự hắn nói không nên lời đối Tiêu Mặc là cái cảm giác gì, chính là vì sao trong lòng hắn lại nghĩ tới bộ dáng tức giận của Trương Phong Dương, cái bộ dáng xấu xa kia, Trương Phong Dương tựa như đứa nhỏ cố chấp…
Hai người đẩy đẩy xô xô, Tiêu Mặc mặc dù có điểm say, nhưng vẫn không nóng nảy, hắn không muốn bắt buộc Tôn Ngữ, muốn cho Tôn Ngữ hiểu rõ, hắn tôn trọng Tôn Ngữ, muốn Tôn Ngữ cam tâm tình nguyện giao mình cho hắn…
“Tiên sinh, ngươi không thể đi vào, tiên sinh nơi này là phòng cá nhân… Tiên sinh…" Bên ngoài truyền đến thanh âm ồn ào
Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng động ầm ỹ, Tiêu Mặc không vui nhíu mày. Là ai?
Đột nhiên “Bính" một tiếng vang thật lớn, cửa phòng bị đá văng. Trong phòng Tiêu Mặc đè ở trên người Tôn Ngữ, hai người giằng co, hướng cửa nhìn lại,
Chỉ nhìn thấy Trương Phong Dương vẻ mặt xanh mét đứng ở cửa, đi theo bên cạnh còn có Trương Cuồng.
Trương Phong Dương nắm chặt nắm tay, gân xanh nổi lên, tựa như một mãnh thú đầu phẫn nộ phun hỏa gắt gao nhìn chằm chằm cẩu nam nam ở trên giường, hai người trong phòng quần áo không chỉnh, Tiêu Mặc đè ở trên người Tôn Ngữ. Tôn Ngữ sắc mặt tái nhợt nhìn thấy Trương Phong Dương đột nhiên xông tới, lắp bắp kinh hãi.
Kỳ thật Trương Phong Dương mới vừa đi tới cửa gian phòng chợt nghe đến bên trong truyền ra thanh âm của Tiêu Mặc mà hắn chán ghét nhất, lửa giận đốt cháy lý trí còn sót lại, bất chấp nhân viên tạp vụ khuyên can, một cước giữ cửa đá văng.
Trương Phong Dương đi nhanh tiến lên, hung hăng đẩy Tiêu Mặc ra, một phen từ trên giường kéo Tôn Ngữ xuống đất.
“Tiện nhân! Tao hàng! Ngươi nơi nơi câu dẫn nam nhân thấp hèn!" Trương Phong Dương hung hăng đạp Tôn Ngữ một cước, sau đó liền hung hăng túm tóc Tôn Ngữ. “Đoàng đoàng" tiếng hai cái tát hung hăng tát đến trên mặt Tôn Ngữ, khuôn mặt Tôn Ngữ bị đánh nghiêng qua một bên, có chút mê muội, chỉ cảm thấy khóe miệng chảy ra huyết.
About these ads
Tác giả :
Cuồng Phong Bạo Vũ